“Tại sao không hỏi ý kiến ta?”
Ở cửa cầu thang chợt truyền tới một giọng phụ nữ ưu nhã, mọi người đều ngẩng đầu lên, Lý Đường Lâm mặc một chiếc áo dài màu xanh đơn giản đang đi xuống.
Lý Đường Lâm so với hơn một năm trước đã già đi không ít, có điều phụ nữ có thân phận như bà có đời sống vật chất rất cao, cho dù khí chất trên người không có được ung dung hoa quý như trước nhưng vẫn có sự ưu nhã ca quý của quý phụ.
Bà không nhớ nổi mình đã bao lâu chưa gặp con trai.
Sau khi chuyện xảy ra ở hơn một năm trước, cơ hội Lý Đường Lâm gặp được Lương Phi Phàm lại càng ngày càng ít, hết năm tết đến cũng không thấy đứa con trai từng rất thân mật với mình trở lại, nhà có việc quan trọng Lương Phi Phàm mới về nhà, còn phòng ngủ ở Lương gia anh có lẽ đã hơn một năm chưa từng ngủ lại.
Lý Đường Lâm cũng cảm thấy khổ sở, hơn một năm trước bà thật sự đã làm sai sao?
…
Cho dù là như thế nào, suýt chút nữa xảy ra án mạng, là bà sai. Cho nên một năm qua bà muốn tu dưỡng tâm tình, mỗi tháng đều sẽ có mười ngày ăn chay niệm phật. Cả đời này, bà cũng là người phụ nữ tâm cao khí ngạo, hai mươi năm qua vì một người đàn ông từ bỏ mà mà bà không biết đã làm bao nhiêu chuyện, nhưng cuối cùng vẫn là kết quả như vậy.
Có lúc, Lý Đường Lâm cảm thấy mình chính là Lý Thu Thủy buồn cười kia, hoặc có lẽ là Thiên Sơn Đồng Lão*.
*Lý Thu Thủy cùng Thiên Sơn Đồng Lão đều thích một Vô Nhai Tử, mà cả hai người phụ nữ này luôn tự cho rằng Vô Nhai Tử Thích mình, tranh đấu nhiều năm như vậy cuối cùng biết được người mà người đàn ông mình luôn niệm tưởng trong tim thích lại không phải là mình, mà là tiểu sư muội.
Bà vẫn luôn cho rằng trong lòng La Vân luôn có mình cho dù tách ra nhiều năm như vậy, nhưng vừa mới quay người bà liền phát hiện người ấy đã cùng người phụ nữ khác kết hôn sinh con, con gái lớn như vậy lại cùng con trai mình như keo như sơn, khi đó bà thật sự không có biện pháp nào chịu đựng, bà đã thành con người buồn cười đó.
Hết lần này tới lần khác, hơn hai mấy năm qua, bà đã làm bao nhiêu chuyện?
Bà vì La Vân mà gả cho Lương Kiếm Nam, một người đàn ông khắp người luôn bốc mùi. Hai mươi mấy năm qua, vì muốn xuất hiện trong dáng vẻ tươi đẹp trước mắt La Vân mà bà cho tới bây giờ cũng không dám buông lỏng chăm sóc cơ thể, vậy mà ông ấy đã âm thầm chết hai mươi mấy năm.
Giống như một gã hề vậy, mình một mình ở chỗ này chuẩn bị xong hết thảy, chỉ chờ diễn một màn kịch hay thì phát hiện người xem đã sớm rời chỗ.
Có lẽ, bà ngay cả gã hề cũng không bằng.
Bà rốt cuộc vẫn là không cam lòng, cho nên hơn một năm trước cứ nắm lấy Tần Trân Hi không chịu buông tay. Thật ra sẽ chẳng ai biết được trong lòng bà có bao nhiêu ghen tị, ghen tị với Tần Trân Hi được làm người đàn bà của La Vân, ghen tị bà ta có thể sinh con dưỡng cái cho La Vân. Nhưng mặc dù trong lòng bà có chút ghen ghét nhưng chuyện xảy ra với Tần Trân Hi bà thật sự không cố ý.
Bà cũng không phải là một người đàn bà lòng dạ độc ác, sư gia của bà cũng sẽ không để bà làm ra chuyện thương thiên hại lý. Bà biết, năm đó vì bà mà người Lương gia đều làm chuyện không phải, những năm gần đây Lương Kiến Nam đối với bà cũng không còn thân thiên như trước, đến nỗi ngay cả con trai cũng không còn thân.
“Phi Phàm, cùng mẹ nói chuyện chút đi.” Lý Đường Lâm thu hồi suy nghĩ rối loạn trong lòng, nhẹ giọng nói.
Lương Phi Phàm cũng thật sự có lời muốn nói với Lý Đường Lâm, anh đứng dậy, gật đầu với Lương Vô Minh cùng Lương Kiếm Nam, nói: “Ông nội, cha, vậy con lên truocs một chút.”
Lương Kiếm Nam đưa mắt nhìn vợ, dừng một chút mới hỏi: “Có ăn cơm tối ở nhà không?”
“Không ạ, công ty có rất nhiều chuyện, con lát nữa phải đi.”
Lương Phi Phàm đưa mắt nhìn thoáng Lương Tĩnh Tiêu cùng Hướng Long Cẩm ở bên, đúng lúc lời anh vừa dứt, trong nháy mắt anh rõ ràng thấy được hai người họ khẽ thở phào nhẹ nhõm. Anh tỉnh bơ chỉnh áo, trực tiếp đi theo Lý Đường Lâm lên lầu.
Vào lòng, Lý Đường Lâm ngồi xuống ghế sa lon, chỉ vào vị trí đối diện bảo Lương Phi Phàm ngồi xuống.
“Con có biết bao lâu chưa về nhà không?”
Thần sắc Lương Phi Phàm nhàn nhạt, đối với mẹ mình trong lòng anh đúng là có một bức tường chắn giữa, có điều rốt cuộc cũng là mẹ mình. Huống chi có một số việc cũng đã qua lâu như vậy, anh hôm nay về nhà cũng không phải để nói chuyện trước kia, chỉ muốn cùng mọi người trong nhà nói một chút chuyện tương lai.
“Mẹ, gần đây thân thể vẫn khỏe chứ?”
Hốc mắt Lý Đường Lâm hơi đỏ, ưu tư có chút kích động: “Cảm giác một tiếng ‘mẹ’ này giống như ta chờ thật lâu. Phi Phàm, mẹ cùng con vẫn luôn thân thiết nhất, trước qua quan hệ của con với cha cũng không tốt như với mẹ, nhưng một năm nay con vẫn hời hợt với mẹ, mẹ biết là bởi nguyên nhân gì… Bây giờ vẫn không thể tha thứ cho mẹ sao?”
Ở cửa cầu thang chợt truyền tới một giọng phụ nữ ưu nhã, mọi người đều ngẩng đầu lên, Lý Đường Lâm mặc một chiếc áo dài màu xanh đơn giản đang đi xuống.
Lý Đường Lâm so với hơn một năm trước đã già đi không ít, có điều phụ nữ có thân phận như bà có đời sống vật chất rất cao, cho dù khí chất trên người không có được ung dung hoa quý như trước nhưng vẫn có sự ưu nhã ca quý của quý phụ.
Bà không nhớ nổi mình đã bao lâu chưa gặp con trai.
Sau khi chuyện xảy ra ở hơn một năm trước, cơ hội Lý Đường Lâm gặp được Lương Phi Phàm lại càng ngày càng ít, hết năm tết đến cũng không thấy đứa con trai từng rất thân mật với mình trở lại, nhà có việc quan trọng Lương Phi Phàm mới về nhà, còn phòng ngủ ở Lương gia anh có lẽ đã hơn một năm chưa từng ngủ lại.
Lý Đường Lâm cũng cảm thấy khổ sở, hơn một năm trước bà thật sự đã làm sai sao?
…
Cho dù là như thế nào, suýt chút nữa xảy ra án mạng, là bà sai. Cho nên một năm qua bà muốn tu dưỡng tâm tình, mỗi tháng đều sẽ có mười ngày ăn chay niệm phật. Cả đời này, bà cũng là người phụ nữ tâm cao khí ngạo, hai mươi năm qua vì một người đàn ông từ bỏ mà mà bà không biết đã làm bao nhiêu chuyện, nhưng cuối cùng vẫn là kết quả như vậy.
Có lúc, Lý Đường Lâm cảm thấy mình chính là Lý Thu Thủy buồn cười kia, hoặc có lẽ là Thiên Sơn Đồng Lão*.
*Lý Thu Thủy cùng Thiên Sơn Đồng Lão đều thích một Vô Nhai Tử, mà cả hai người phụ nữ này luôn tự cho rằng Vô Nhai Tử Thích mình, tranh đấu nhiều năm như vậy cuối cùng biết được người mà người đàn ông mình luôn niệm tưởng trong tim thích lại không phải là mình, mà là tiểu sư muội.
Bà vẫn luôn cho rằng trong lòng La Vân luôn có mình cho dù tách ra nhiều năm như vậy, nhưng vừa mới quay người bà liền phát hiện người ấy đã cùng người phụ nữ khác kết hôn sinh con, con gái lớn như vậy lại cùng con trai mình như keo như sơn, khi đó bà thật sự không có biện pháp nào chịu đựng, bà đã thành con người buồn cười đó.
Hết lần này tới lần khác, hơn hai mấy năm qua, bà đã làm bao nhiêu chuyện?
Bà vì La Vân mà gả cho Lương Kiếm Nam, một người đàn ông khắp người luôn bốc mùi. Hai mươi mấy năm qua, vì muốn xuất hiện trong dáng vẻ tươi đẹp trước mắt La Vân mà bà cho tới bây giờ cũng không dám buông lỏng chăm sóc cơ thể, vậy mà ông ấy đã âm thầm chết hai mươi mấy năm.
Giống như một gã hề vậy, mình một mình ở chỗ này chuẩn bị xong hết thảy, chỉ chờ diễn một màn kịch hay thì phát hiện người xem đã sớm rời chỗ.
Có lẽ, bà ngay cả gã hề cũng không bằng.
Bà rốt cuộc vẫn là không cam lòng, cho nên hơn một năm trước cứ nắm lấy Tần Trân Hi không chịu buông tay. Thật ra sẽ chẳng ai biết được trong lòng bà có bao nhiêu ghen tị, ghen tị với Tần Trân Hi được làm người đàn bà của La Vân, ghen tị bà ta có thể sinh con dưỡng cái cho La Vân. Nhưng mặc dù trong lòng bà có chút ghen ghét nhưng chuyện xảy ra với Tần Trân Hi bà thật sự không cố ý.
Bà cũng không phải là một người đàn bà lòng dạ độc ác, sư gia của bà cũng sẽ không để bà làm ra chuyện thương thiên hại lý. Bà biết, năm đó vì bà mà người Lương gia đều làm chuyện không phải, những năm gần đây Lương Kiến Nam đối với bà cũng không còn thân thiên như trước, đến nỗi ngay cả con trai cũng không còn thân.
“Phi Phàm, cùng mẹ nói chuyện chút đi.” Lý Đường Lâm thu hồi suy nghĩ rối loạn trong lòng, nhẹ giọng nói.
Lương Phi Phàm cũng thật sự có lời muốn nói với Lý Đường Lâm, anh đứng dậy, gật đầu với Lương Vô Minh cùng Lương Kiếm Nam, nói: “Ông nội, cha, vậy con lên truocs một chút.”
Lương Kiếm Nam đưa mắt nhìn vợ, dừng một chút mới hỏi: “Có ăn cơm tối ở nhà không?”
“Không ạ, công ty có rất nhiều chuyện, con lát nữa phải đi.”
Lương Phi Phàm đưa mắt nhìn thoáng Lương Tĩnh Tiêu cùng Hướng Long Cẩm ở bên, đúng lúc lời anh vừa dứt, trong nháy mắt anh rõ ràng thấy được hai người họ khẽ thở phào nhẹ nhõm. Anh tỉnh bơ chỉnh áo, trực tiếp đi theo Lý Đường Lâm lên lầu.
Vào lòng, Lý Đường Lâm ngồi xuống ghế sa lon, chỉ vào vị trí đối diện bảo Lương Phi Phàm ngồi xuống.
“Con có biết bao lâu chưa về nhà không?”
Thần sắc Lương Phi Phàm nhàn nhạt, đối với mẹ mình trong lòng anh đúng là có một bức tường chắn giữa, có điều rốt cuộc cũng là mẹ mình. Huống chi có một số việc cũng đã qua lâu như vậy, anh hôm nay về nhà cũng không phải để nói chuyện trước kia, chỉ muốn cùng mọi người trong nhà nói một chút chuyện tương lai.
“Mẹ, gần đây thân thể vẫn khỏe chứ?”
Hốc mắt Lý Đường Lâm hơi đỏ, ưu tư có chút kích động: “Cảm giác một tiếng ‘mẹ’ này giống như ta chờ thật lâu. Phi Phàm, mẹ cùng con vẫn luôn thân thiết nhất, trước qua quan hệ của con với cha cũng không tốt như với mẹ, nhưng một năm nay con vẫn hời hợt với mẹ, mẹ biết là bởi nguyên nhân gì… Bây giờ vẫn không thể tha thứ cho mẹ sao?”
/338
|