Hai tay Bạch Lộ run run, không khống chế được lấy điện thoại ra bấm dãy số gọi đi, đến khi ý thức được thì điện thoại đã ở trạng thái nói chuyện. Từ loa điện thoại truyền tới giọng đàn ông trầm thấp, giống như đã cách xa cả thế kỷ rồi cô mới nghe được, giọng bên kia phảng phất sự bất ngờ, cũng phảng bất sự vui mừng cùng mấy phần rõ ràng đang kiềm chế: “A lô, tại sao em không nói gì?”
Tay Bạch Lộ run lên, đưa điện thoại áp vào tai nghe. Lương Phi Phàm nhẹ nhàng thở ra một cái: “Bạch Lộ, anh biết là em, nếu đã gọi điện thoại cho anh thì hãy nói chuyện với anh, được không?”
“...”
“Em đã suy nghĩ xong rồi sao? Bây giờ em gọi điện có phải nói cho anh quyết định của em?”
“...”
“Bạch Lộ!” Giọng Lương Phi Phàm trầm trầm, hốc mắt Bạch Lộ ươn ướt, lại nghe giọng dịu dàng của anh: “5 ngày 5 đêm nay anh vẫn luôn đợi em gọi điện, em không biết được vừa rồi thấy số điện thoại của em khiến anh vui mừng biết bao nhiêu đâu. Anh rất nhớ em, để anh tới thành phố C hay em tới thành phố A?”
Đã suy nghĩ kỹ sao? Bạch Lộ thật ra cũng không biết có phải mình đã suy nghĩ kỹ rồi không, hoặc là cô có suy nghĩ không? Mấy ngày qua có rất nhiều tin tức đều bất lợi cho Lương thị, cô mặc dù luôn tự nhủ không nên đọc, không nên quan tâm nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được. Vì lo lắng cho anh, dù ngoại miệng không chịu thừa nhận nhưng trong lòng mình không cách nào tự đánh lừa.
Cô chẳng qua là không có cách nào bước tới.
Cho nên vừa rồi Lý Vụ Tiêu đi vào nói những lời kia giống như trong nháy mắt điểm đúng huyệt của cô, vì vậy cho tới lúc này một bước để bước qua cánh cửa kia giống như bị Lý Vụ Tiêu đẩy một cái, cô giống như bị thần xui quỷ khiến gọi một cuộc gọi.
Nhưng khi anh nghe máy, giọng thâm trầm bên kia mang theo sự đè nén khiến cô có một loại cảm giác ngay cả chính mình cũng không nói rõ ràng được… Cô vẫn không nói gì, Lương Phi Phàm cũng im lặng, nhưng không ai ngắt cuộc gọi cả.
Hai người cách nhau một cơn sóng điện thoại, chỉ có thể nghe tiếng thở thay nhau vang lên giữa sự yên tĩnh của cuộc gọi. Lòng Bạch Lộ từ từ trầm xuống, lúc này cô mới phát hiện hóa ra mấy ngày nay tâm tư của cô đều không an định, để bây giờ nghe hơi thở vũng vàng của anh mới khiến lòng cô chậm rãi lắng đọng theo.
Thật ra thì, nguyên tắc của mình quan trọng sao? Có lẽ là quan trọng, có những nguyên tắc này mới tạo ra con người cô, nhưng con người sống trong thế giới này cả đời rốt cuộc để làm gì?
Có một người khiến trái tim ngươi xao động như thế, khiến ngươi khó mà quên, khiến ngươi ở giữa đêm khuya thanh vắng trằn trọc trở mình, thậm chí khiến trái tim người đau đớn… Nhưng cũng người đó khiến ngươi hạnh phúc, khiến ngươi thỏa mãn, cho ngươi lãng mạn, thậm chí luôn dẫn dắt ngươi đi về phía ước mơ của mình…
Như vậy thì nguyên tắc cá nhân còn quan trọng sao?!
Lý Vụ Tiêu nói đúng, cô bất quá chỉ vì không cam lòng cho nên mới một mực nhấn mạnh chính mình dùng năng lực để leo lên vị trí này, nhưng chỉ cần quay đầu lại liền thấy sau lưng vẫn luôn có một cánh tay mạnh mẽ đẩy mình về phía trước. Cũng có lúc cô nhẫn tâm đẩy anh ra, nhưng dường như anh chưa bao giờ buông mình…
Hơn một năm trước anh buông cô, cô vẫn luôn nghĩ là do thứ anh muốn theo đuổi quan trọng hơn cô nhưng thật ra cũng không hoàn toàn đúng như vậy, cô biết trên người anh có quá nhiều gánh nặng khiến anh không thể điều khiển được hết. Tại sao yêu anh ấy như vậy cô lại không thể vì anh ấy lo lắng một ít, thay anh ấy gánh một ít nặng?
Bạch Lộ đột nhiên có loại cảm giác như trút được gánh nặng, nhưng dù há miệng muốn nói, đôi môi mọng đỏ nhúc nhích nhiều lần lại vẫn không có dũng khí nói ra được dù chỉ một từ.
Vừa lúc nghe được đầu bên kia có một giọng đàn ông quen thuộc: “Lương tổng, tới giờ ngài uống thuốc rồi.”
“...” Trái tim Bạch Lộ run lên, âm thanh luôn vướng trong cổ họng rốt cuộc cũng thoát ra được.
“Anh thế nào?” Cô nghe được tiếng ho nhẹ của Lương Phi Phàm, khi lần nữa mở miệng giọng anh rõ ràng có chút mệt mỏi: “Không có gì, chỉ hơi cảm một chút.” Vừa nói anh lại ho khan mấy tiếng.
Trái tim Bạch Lộ thắt lại. Cô cùng Lương Phi Phàm sống với nhau một thời gian cũng biết thân thể người đàn ông này khỏe mạnh không thể tả, trước kia anh có huấn luyện viên riêng, cũng thường xuyên rèn luyện thân thể, mấy bệnh cảm mạo nóng sốt này dường như không thể liên quan tới anh, ít nhất cho tới bây giờ Bạch Lộ chưa bao giờ thấy anh bị bệnh. Không ngờ bây giờ anh lại bị cảm, còn phải uống thuốc.
“...”
“Tình hình Lương thị không tốt lắm phải không?” Cô mím môi, giống như từ từ mở ra đề tài, sau đó mới lần lượt đề cập tới chuyện chính.
Tay Bạch Lộ run lên, đưa điện thoại áp vào tai nghe. Lương Phi Phàm nhẹ nhàng thở ra một cái: “Bạch Lộ, anh biết là em, nếu đã gọi điện thoại cho anh thì hãy nói chuyện với anh, được không?”
“...”
“Em đã suy nghĩ xong rồi sao? Bây giờ em gọi điện có phải nói cho anh quyết định của em?”
“...”
“Bạch Lộ!” Giọng Lương Phi Phàm trầm trầm, hốc mắt Bạch Lộ ươn ướt, lại nghe giọng dịu dàng của anh: “5 ngày 5 đêm nay anh vẫn luôn đợi em gọi điện, em không biết được vừa rồi thấy số điện thoại của em khiến anh vui mừng biết bao nhiêu đâu. Anh rất nhớ em, để anh tới thành phố C hay em tới thành phố A?”
Đã suy nghĩ kỹ sao? Bạch Lộ thật ra cũng không biết có phải mình đã suy nghĩ kỹ rồi không, hoặc là cô có suy nghĩ không? Mấy ngày qua có rất nhiều tin tức đều bất lợi cho Lương thị, cô mặc dù luôn tự nhủ không nên đọc, không nên quan tâm nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được. Vì lo lắng cho anh, dù ngoại miệng không chịu thừa nhận nhưng trong lòng mình không cách nào tự đánh lừa.
Cô chẳng qua là không có cách nào bước tới.
Cho nên vừa rồi Lý Vụ Tiêu đi vào nói những lời kia giống như trong nháy mắt điểm đúng huyệt của cô, vì vậy cho tới lúc này một bước để bước qua cánh cửa kia giống như bị Lý Vụ Tiêu đẩy một cái, cô giống như bị thần xui quỷ khiến gọi một cuộc gọi.
Nhưng khi anh nghe máy, giọng thâm trầm bên kia mang theo sự đè nén khiến cô có một loại cảm giác ngay cả chính mình cũng không nói rõ ràng được… Cô vẫn không nói gì, Lương Phi Phàm cũng im lặng, nhưng không ai ngắt cuộc gọi cả.
Hai người cách nhau một cơn sóng điện thoại, chỉ có thể nghe tiếng thở thay nhau vang lên giữa sự yên tĩnh của cuộc gọi. Lòng Bạch Lộ từ từ trầm xuống, lúc này cô mới phát hiện hóa ra mấy ngày nay tâm tư của cô đều không an định, để bây giờ nghe hơi thở vũng vàng của anh mới khiến lòng cô chậm rãi lắng đọng theo.
Thật ra thì, nguyên tắc của mình quan trọng sao? Có lẽ là quan trọng, có những nguyên tắc này mới tạo ra con người cô, nhưng con người sống trong thế giới này cả đời rốt cuộc để làm gì?
Có một người khiến trái tim ngươi xao động như thế, khiến ngươi khó mà quên, khiến ngươi ở giữa đêm khuya thanh vắng trằn trọc trở mình, thậm chí khiến trái tim người đau đớn… Nhưng cũng người đó khiến ngươi hạnh phúc, khiến ngươi thỏa mãn, cho ngươi lãng mạn, thậm chí luôn dẫn dắt ngươi đi về phía ước mơ của mình…
Như vậy thì nguyên tắc cá nhân còn quan trọng sao?!
Lý Vụ Tiêu nói đúng, cô bất quá chỉ vì không cam lòng cho nên mới một mực nhấn mạnh chính mình dùng năng lực để leo lên vị trí này, nhưng chỉ cần quay đầu lại liền thấy sau lưng vẫn luôn có một cánh tay mạnh mẽ đẩy mình về phía trước. Cũng có lúc cô nhẫn tâm đẩy anh ra, nhưng dường như anh chưa bao giờ buông mình…
Hơn một năm trước anh buông cô, cô vẫn luôn nghĩ là do thứ anh muốn theo đuổi quan trọng hơn cô nhưng thật ra cũng không hoàn toàn đúng như vậy, cô biết trên người anh có quá nhiều gánh nặng khiến anh không thể điều khiển được hết. Tại sao yêu anh ấy như vậy cô lại không thể vì anh ấy lo lắng một ít, thay anh ấy gánh một ít nặng?
Bạch Lộ đột nhiên có loại cảm giác như trút được gánh nặng, nhưng dù há miệng muốn nói, đôi môi mọng đỏ nhúc nhích nhiều lần lại vẫn không có dũng khí nói ra được dù chỉ một từ.
Vừa lúc nghe được đầu bên kia có một giọng đàn ông quen thuộc: “Lương tổng, tới giờ ngài uống thuốc rồi.”
“...” Trái tim Bạch Lộ run lên, âm thanh luôn vướng trong cổ họng rốt cuộc cũng thoát ra được.
“Anh thế nào?” Cô nghe được tiếng ho nhẹ của Lương Phi Phàm, khi lần nữa mở miệng giọng anh rõ ràng có chút mệt mỏi: “Không có gì, chỉ hơi cảm một chút.” Vừa nói anh lại ho khan mấy tiếng.
Trái tim Bạch Lộ thắt lại. Cô cùng Lương Phi Phàm sống với nhau một thời gian cũng biết thân thể người đàn ông này khỏe mạnh không thể tả, trước kia anh có huấn luyện viên riêng, cũng thường xuyên rèn luyện thân thể, mấy bệnh cảm mạo nóng sốt này dường như không thể liên quan tới anh, ít nhất cho tới bây giờ Bạch Lộ chưa bao giờ thấy anh bị bệnh. Không ngờ bây giờ anh lại bị cảm, còn phải uống thuốc.
“...”
“Tình hình Lương thị không tốt lắm phải không?” Cô mím môi, giống như từ từ mở ra đề tài, sau đó mới lần lượt đề cập tới chuyện chính.
/338
|