Có lúc, có chút đàn bà, tôi rất ghen tị với cô. Lương tổng có lẽ thật sự yêu cô, nếu không cũng sẽ không ly dị vợ ở thành phố A.
Người bạn làm truyền thông kia nói cho tôi, mấy ngày nay toàn bộ thành phố A đều là đầu rơi máu chảy, cổ phiếu Lương thị cũng không biết rơi đến mức độ nào, còn cô thì sao?
Vẫn ngồi ở chỗ này hưởng thụ tất cả những gì người đàn ông kia tạo ra cho cô, cô lại còn vẫn mặt dày cho rằng cô có được đều nhờ thực lực của mình.
Tôi thật sự không biết thực lực cô ở chỗ nào? Cô không biết tất cả mọi thứ cô có ngày hôm nay đều do người đàn ông kia cho cô sao? Tôi không phải tới bất bình thay anh ta, chẳng qua tôi không cam lòng, không cam lòng cho chính mình! Cô muốn chúng tôi ngoan ngoãn im miệng, nhưng cô lại gây ra chuyện gì?’
Trái tim Bạch Lộ từ từ thắt lại, cô không nhịn được đưa tay ôm lấy đầu mình, khó khăn nuốt nước miếng một cái nhưng vẫn cảm thấy trái tim đau đớn quá lợi hại, đến bây giớ vẫn không thể bình tĩnh lại.
Thật ra Lý Vụ Tiêu nói cũng chỉ là nói lẫy, cô hoàn toàn có thể không để ở trong lòng. Nhưng là tại sao, cuối cùng mấy câu nói kia lại cứ ám ảnh trong đầu cô, làm thế nào cũng không xóa bỏ được.
Hơn một năm trước cô ở thành phố A đã đi làm ở EC, cô có ngày hôm nay tất cả đều do một tay Lương tổng cất nhắc… Cô có hôm nay cũng thật là bởi vì một Lương Phi Phàm.
Cô biết gần đây thành phố A rất không yên ổn, gần đây Lương thị vô cùng không khởi sắc, nhưng cô không dám gọi một cuộc điện thoại cho anh, rốt cuộc là bởi vì…
Thật chỉ là không dám, hay là quyết tâm muốn vạch rõ giới hạn giữa cô và anh? Hơn một năm trước cô quyết tâm nhìn cùng anh ly dị, sau khi thấy anh cưới Diệp Lan, trong lòng cô cảm thấy không cam lòng thế nào cũng chỉ có cô là rõ ràng nhất. Cô vẫn luôn cho là trái tim mình tổn thương như nào, đứng dưới cuồng phong sậu vũ thống khổ thế nào cũng chỉ có mình cô rõ ràng nhất, nhưng cô không biết hóa ra cô vẫn luôn có một chiếc ô che mưa lớn nhất trên thế giới này… Cảm giác này quả thật không biết phải hình dung thế nào.
Giống như là có trong dự liệu nhưng lại giống như ngoài ý liệu.
Thật giống như trong lòng vẫn luôn hiểu Lương Phi Phàm vẫn luôn trông nom mình, nhưng lại hình như muốn mình không biết điều đó. Đến thời khắc này cô mới biết, thật ra cũng không phải không hiểu, chẳng qua là làm khó dễ trái tim mìn. Hơn một năm trước là anh làm chuyện có lỗi với cô cho nên bây giờ bất kể anh làm cái gì thì dường như cô cũng không muốn hiểu.
Nhưng sau khi Lý Vụ Tiêu xông vào nói những lời kia, cô giống như bị người đập một phát vào gáy vậy, đột nhiên tỉnh lại, trong đầu đều hiện lên những gì bọn họ từng có với nhau trong hai năm qua. Thời điểm Sở Úy Dạ tới tìm cô năm đó, hỏi cô vấn đề gì đến lúc này cô vẫn nhớ rõ ràng, khi đó cô nhận định… đời của mình chỉ có một con đường, cuối con đường chính là một Lương Phi Phàm.
Người bạn làm truyền thông kia nói cho tôi, mấy ngày nay toàn bộ thành phố A đều là đầu rơi máu chảy, cổ phiếu Lương thị cũng không biết rơi đến mức độ nào, còn cô thì sao?
Vẫn ngồi ở chỗ này hưởng thụ tất cả những gì người đàn ông kia tạo ra cho cô, cô lại còn vẫn mặt dày cho rằng cô có được đều nhờ thực lực của mình.
Tôi thật sự không biết thực lực cô ở chỗ nào? Cô không biết tất cả mọi thứ cô có ngày hôm nay đều do người đàn ông kia cho cô sao? Tôi không phải tới bất bình thay anh ta, chẳng qua tôi không cam lòng, không cam lòng cho chính mình! Cô muốn chúng tôi ngoan ngoãn im miệng, nhưng cô lại gây ra chuyện gì?’
Trái tim Bạch Lộ từ từ thắt lại, cô không nhịn được đưa tay ôm lấy đầu mình, khó khăn nuốt nước miếng một cái nhưng vẫn cảm thấy trái tim đau đớn quá lợi hại, đến bây giớ vẫn không thể bình tĩnh lại.
Thật ra Lý Vụ Tiêu nói cũng chỉ là nói lẫy, cô hoàn toàn có thể không để ở trong lòng. Nhưng là tại sao, cuối cùng mấy câu nói kia lại cứ ám ảnh trong đầu cô, làm thế nào cũng không xóa bỏ được.
Hơn một năm trước cô ở thành phố A đã đi làm ở EC, cô có ngày hôm nay tất cả đều do một tay Lương tổng cất nhắc… Cô có hôm nay cũng thật là bởi vì một Lương Phi Phàm.
Cô biết gần đây thành phố A rất không yên ổn, gần đây Lương thị vô cùng không khởi sắc, nhưng cô không dám gọi một cuộc điện thoại cho anh, rốt cuộc là bởi vì…
Thật chỉ là không dám, hay là quyết tâm muốn vạch rõ giới hạn giữa cô và anh? Hơn một năm trước cô quyết tâm nhìn cùng anh ly dị, sau khi thấy anh cưới Diệp Lan, trong lòng cô cảm thấy không cam lòng thế nào cũng chỉ có cô là rõ ràng nhất. Cô vẫn luôn cho là trái tim mình tổn thương như nào, đứng dưới cuồng phong sậu vũ thống khổ thế nào cũng chỉ có mình cô rõ ràng nhất, nhưng cô không biết hóa ra cô vẫn luôn có một chiếc ô che mưa lớn nhất trên thế giới này… Cảm giác này quả thật không biết phải hình dung thế nào.
Giống như là có trong dự liệu nhưng lại giống như ngoài ý liệu.
Thật giống như trong lòng vẫn luôn hiểu Lương Phi Phàm vẫn luôn trông nom mình, nhưng lại hình như muốn mình không biết điều đó. Đến thời khắc này cô mới biết, thật ra cũng không phải không hiểu, chẳng qua là làm khó dễ trái tim mìn. Hơn một năm trước là anh làm chuyện có lỗi với cô cho nên bây giờ bất kể anh làm cái gì thì dường như cô cũng không muốn hiểu.
Nhưng sau khi Lý Vụ Tiêu xông vào nói những lời kia, cô giống như bị người đập một phát vào gáy vậy, đột nhiên tỉnh lại, trong đầu đều hiện lên những gì bọn họ từng có với nhau trong hai năm qua. Thời điểm Sở Úy Dạ tới tìm cô năm đó, hỏi cô vấn đề gì đến lúc này cô vẫn nhớ rõ ràng, khi đó cô nhận định… đời của mình chỉ có một con đường, cuối con đường chính là một Lương Phi Phàm.
/338
|