Kỳ thật không cần Ôn Chiêu Nhân nói thêm điều gì, Lương Phi Phàm làm sao có thể không hiểu rõ những điều này. Thế nhưng có những người chính là như vậy, chính bản thân mình muốn ngừng mà không được, có những việc mình luôn khát vọng như thế, biết rõ là từ từ sẽ đến nhưng lại khống chế không nổi lòng mình.
Anh trước sau đều là người rất trầm tĩnh, chưa bao giờ dễ dàng biểu lộ suy nghĩ của mình, có thể cùng Diệp gia xoay vần hơn một năm qua lúc nào anh cũng phải giữ sự bình tĩnh của mình, nhưng đối với người phụ nữ trước mặt này anh lại bất lực.
Biết cô từ nước anh trở về thành phố C anh liền không kịp chờ đợi chạy tới, buông toàn bộ hoạt động của công ty ở thành phố A, thậm chí ngay cả Diệp gia bên kia anh cũng không để ý tới. Anh biết mình có chút luống cuống tay chân bởi vì rất sợ hãi sẽ lại một lần nữa để mất cô.
Một cơ hội như vậy thả trước mặt ngươi ngươi có thể không đụng tay sao, cuối cùng vẫn là nhịn không được.
Lương Phi Phàm đều không hề cảm thấy mình là người táo bạo, thế nhưng anh biết từ thời khắc Bạch Lộ trở về thành phố C thì anh thực sự đứng ngồi không yên, bởi vì quá muốn có được.
Hơn một năm qua ai có thể hiểu được anh nhớ cô thế nào? Thế nhưng anh thật không nghĩ tới vì tâm tư của mình mà bức cô nằm trên giường bệnh mới thôi.
…
Lương Phi Phàm vẫn duy trì tư thế cũ, ngồi ở mép giường bệnh nhưng người phụ nữ trên giường vẫn luôn nhắm mắt, vẫn không chịu cho anh một ánh mắt.
Cứ vậy, hai người giằng co hai mươi phút, cuối cùng điện thoại Lương Phi Phàm vang lên phá vỡ yên lặng. Người đàn ông cao lớn đứng lên, biết cô không ngủ nhưng vẫn không muốn làm phiền cô nghỉ ngơi.
Anh bấm tắt điện thoại, cúi người trên giường, cánh tay dài chống hai bên cô, ngón tay lộ rõ khớp xương muốn đụng vào gương mặt cô nhưng dừng lại giữa không trung.
“Anh biết bây giờ trong lòng em không thoải mái, anh đi trước, lát nữa anh sẽ quay lại thăm em.” Anh khẽ nói lộ ra mấy phần bất lực.
Lương Phi Phàm nhíu mày, rốt cuộc vẫn không chạm vào mặt của cô, ngồi thẳng lên, quay người đi ra khỏi phòng.
Kỳ thật tình yêu chính là chuyện như vậy…
Dù Lương Phi Phàm là loại đàn ông vô kiên bất tồi nhưng khi đụng phải tình yêu lại thật sự giống như Ôn Chiêu Nhân nói… đều loạng quạng như kẻ ngốc.
Thế nhưng là, có ai mà sẽ không cố chấp giống kẻ ngốc?
Bạch Lộ có thể nói với toàn thế giới, rằng cô không yêu Lương Phi Phàm, nhưng cô lại không lừa được lòng của mình, sau khi gặp được anh, ba chữ ‘Lương Phi Phàm’ đã trở thành tình yêu trong cô, là tất cả đối với cô.
Chỉ là, cuối cùng anh mang đến cho cô không phải là bảy sắc cầu vồng, mà chỉ là màu xám.
Cho nên hiện tại anh muốn đuổi theo còn cô muốn trốn.
Nói trắng ra là, cũng chỉ là giữ phần nguyên tắc sau cùng kia.
Tương phản với yêu không phải là hận, không phải là lạnh nhạt mà là ở giữa hai người không đồng cảm, đến cuối cùng không phải mang cho nhau hạnh phúc mà là thống khổ, ai có thể gánh chịu hết thảy?
Cửa phòng đóng lại, hai mắt Bạch Lộ vốn nhắm chặt liền chậm rãi mở ra, cùng với đó một giọt nước mặt thuận theo gương mặt cô trượt xuống.
Tay cô nắm chặt lấy cái chăn, cô hít vào một hơi thật sâu, âm thầm nói với mình… Cho dù là khó khăn cũng không thể từ bỏ nguyên tắc.
Có nhiều thứ đã mất đi sẽ không quay lại được.
Gương vỡ dù có lành cuối cùng vẫn để lại vết.
Anh trước sau đều là người rất trầm tĩnh, chưa bao giờ dễ dàng biểu lộ suy nghĩ của mình, có thể cùng Diệp gia xoay vần hơn một năm qua lúc nào anh cũng phải giữ sự bình tĩnh của mình, nhưng đối với người phụ nữ trước mặt này anh lại bất lực.
Biết cô từ nước anh trở về thành phố C anh liền không kịp chờ đợi chạy tới, buông toàn bộ hoạt động của công ty ở thành phố A, thậm chí ngay cả Diệp gia bên kia anh cũng không để ý tới. Anh biết mình có chút luống cuống tay chân bởi vì rất sợ hãi sẽ lại một lần nữa để mất cô.
Một cơ hội như vậy thả trước mặt ngươi ngươi có thể không đụng tay sao, cuối cùng vẫn là nhịn không được.
Lương Phi Phàm đều không hề cảm thấy mình là người táo bạo, thế nhưng anh biết từ thời khắc Bạch Lộ trở về thành phố C thì anh thực sự đứng ngồi không yên, bởi vì quá muốn có được.
Hơn một năm qua ai có thể hiểu được anh nhớ cô thế nào? Thế nhưng anh thật không nghĩ tới vì tâm tư của mình mà bức cô nằm trên giường bệnh mới thôi.
…
Lương Phi Phàm vẫn duy trì tư thế cũ, ngồi ở mép giường bệnh nhưng người phụ nữ trên giường vẫn luôn nhắm mắt, vẫn không chịu cho anh một ánh mắt.
Cứ vậy, hai người giằng co hai mươi phút, cuối cùng điện thoại Lương Phi Phàm vang lên phá vỡ yên lặng. Người đàn ông cao lớn đứng lên, biết cô không ngủ nhưng vẫn không muốn làm phiền cô nghỉ ngơi.
Anh bấm tắt điện thoại, cúi người trên giường, cánh tay dài chống hai bên cô, ngón tay lộ rõ khớp xương muốn đụng vào gương mặt cô nhưng dừng lại giữa không trung.
“Anh biết bây giờ trong lòng em không thoải mái, anh đi trước, lát nữa anh sẽ quay lại thăm em.” Anh khẽ nói lộ ra mấy phần bất lực.
Lương Phi Phàm nhíu mày, rốt cuộc vẫn không chạm vào mặt của cô, ngồi thẳng lên, quay người đi ra khỏi phòng.
Kỳ thật tình yêu chính là chuyện như vậy…
Dù Lương Phi Phàm là loại đàn ông vô kiên bất tồi nhưng khi đụng phải tình yêu lại thật sự giống như Ôn Chiêu Nhân nói… đều loạng quạng như kẻ ngốc.
Thế nhưng là, có ai mà sẽ không cố chấp giống kẻ ngốc?
Bạch Lộ có thể nói với toàn thế giới, rằng cô không yêu Lương Phi Phàm, nhưng cô lại không lừa được lòng của mình, sau khi gặp được anh, ba chữ ‘Lương Phi Phàm’ đã trở thành tình yêu trong cô, là tất cả đối với cô.
Chỉ là, cuối cùng anh mang đến cho cô không phải là bảy sắc cầu vồng, mà chỉ là màu xám.
Cho nên hiện tại anh muốn đuổi theo còn cô muốn trốn.
Nói trắng ra là, cũng chỉ là giữ phần nguyên tắc sau cùng kia.
Tương phản với yêu không phải là hận, không phải là lạnh nhạt mà là ở giữa hai người không đồng cảm, đến cuối cùng không phải mang cho nhau hạnh phúc mà là thống khổ, ai có thể gánh chịu hết thảy?
Cửa phòng đóng lại, hai mắt Bạch Lộ vốn nhắm chặt liền chậm rãi mở ra, cùng với đó một giọt nước mặt thuận theo gương mặt cô trượt xuống.
Tay cô nắm chặt lấy cái chăn, cô hít vào một hơi thật sâu, âm thầm nói với mình… Cho dù là khó khăn cũng không thể từ bỏ nguyên tắc.
Có nhiều thứ đã mất đi sẽ không quay lại được.
Gương vỡ dù có lành cuối cùng vẫn để lại vết.
/338
|