Cuối cùng vẫn là bị cưỡng ép đưa đến bệnh viện, dưới yêu cầu mãnh liệt của Lương Phi Phàm, sau khi Bạch Lộ bị đưa vào phòng cấp cứu liền gọi những bác sĩ tinh anh nhất của bệnh viện, kiểm tra kết quả, là dạ dày cô không tốt.
Trước kia ở nước Anh dạ dày Bạch Lộ đã xảy ra vấn đề. Khi đó thường xuyên bỏ ăn cho nên bây giờ một chút cũng không thể bị đói, khoảng thời gian này cô cũng rất chú ý, thuốc vẫn uống đều, ngày ba bữa cơm đều không dám thờ ơ. Hôm nay tình hình đặc thù cộng thêm cô quá mức tức giận nên mới diễn biến thành như vậy.
Khi bị đưa vào phòng bệnh cô đã tỉnh lại, mu bàn tay cô đã cắm ống truyền dịch, nhìn qua càng thêm tiều tụy.
Sau khi làm xong thủ tục, Bạch Lộ vào phòng bệnh VIP, nhìn thời gian cũng không còn sớm, hôm nay giằng co cả ngày công việc một chút tiến triển cũng không có. Cô giùng giằng ngồi dậy, lấy điện thoại ra, vừa mới chuẩn bị gọi điện cho Tần Trân Hi thì cửa phòng bệnh bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân trầm ổn.
Bạch Lộ nghe qua tiếng bước chân cũng biết là ai tới.
Co đặt điện thoại xuống dưới gối, người co lại nằm vào dưới chăn nệm.
Lúc Lương Phi Phàm tiến vào vừa kịp thấy cô xoay lưng ra cửa, cuộn thành một đoàn nằm trên giường bệnh. Mặt anh thoáng lộ vẻ đau lòng, siết chặt hai tay, anh bước chân đi tới mép giường, đứng một hồi cô cũng không có động tĩnh gì, anh không còn cách nào khác chỉ có thể đi vòng qua đứng ở đầu khác.
Bạch Lộ nhắm mắt lại, Lương Phi Phàm ngồi trước mặt cô, đưa tay sờ tay cô, Bạch Lộ nhất thời động một cái rút tay mình ra.
Lương Phi Phàm: “...”
“Trách anh phải không? Trách anh là phải nhưng tại sao em không nói cho anh?”
Giọng anh trầm thấp lộ ra mấy phần bất lực, thật là bất lực. Từ khi gặp cô tất cả đều rối loạn, anh cũng không muốn như vậy nhưng không biết tại sao lại để cho thành như vậy. Có lẽ là trước kia, anh lấy được cô, cô luôn ngoan thuận như vậy, cô cũng có thể thông cảm cho anh, tha thứ cho anh trong rất nhiều chuyện, lựa chọn lui bước thành toàn cho mình cho nên lần này anh mới có thể như vậy.
Trong lòng luôn là suy nghĩ chỉ cần mình đi về phía trước là cô luôn không chạy thoát được. Lời của Sở Úy Dạ không thể nghi ngờ giống như tiếp thêm nước tăng lực cho anh vậy, nếu như trước đó còn có chút trù trừ sau khi nghe được lời như vậy anh lại xác định cô nhất định là yêu mình sâu đậm.
Cho nên… anh có chút không thể tự kiềm chế.
Nhưng đến khi cô té xỉu trong ngực mình anh mới thật sự sợ hãi, nghe được bác sĩ nói dạ dày cô không tốt, hơn nữa còn là do thời gian dài giữ thói quen sinh hoạt không tốt khiến chỗ sâu trong trái tim anh giống như bị thứ gì đâm vào, đau không chịu nổi.
Giữa bọn họ… rốt cuộc tại sao phải biến thành như vậy.
“Bạch Lộ…”
Lương Phi Phàm nhịn xuống thở dài, cho tới bây giờ anh đều không muốn cúi đầu ở trước mặt bất ký người nào, nhưng bây giờ anh thật là cam tâm tình nguyện cúi đầu trước mặt cô: “Anh thật sự không biết dạ dày em không thoải mái, chuyện ngày hôm nay anh biết có liên quan tới anh, em tức giận là phải, em muốn thế nào cũng được, xin lỗi em.”
“...”
“NHưng em hãy nói cho anh, Bạch Lộ, tại sao không chăm sóc tốt cho bản thân? Bác sĩ nói bệnh em là thói quen sinh hoạt không tốt, anh nhớ hơn một năm trước em không gặp vấn đề này…”
“Nếu như anh thật sự cảm thấy có lỗi thì bây giờ hãy đi đi, tôi không muốn nghe thấy giọng anh, anh nói xin lỗi tôi càng không muốn tiếp nhận.”
Bạch Lộ từ đầu tới cuối vẫn nhắm mắt, chỉ có đôi môi khô khốc mấp máy, giọng cô cũng có mấy phần thầm ách: “Cho nên anh đừng uổng phí khí lực, anh đi đi.”
“...”
Lương Phi Phàm cau mày, cúi đầu nhìn người đàn bà trước mặt đang nhắm chặt mắt, anh chợt nhớ tới vừa rồi ở cửa phòng cấp cứu Ôn Chiêu Nhân đã nhắn nhủ.
“... Biết anh nóng lòng nhưng người phụ nữ như Bạch Lộ này, tôi chưa quen biết được mấy ngày cũng có thể thấy cô ấy quật cường từ trong xương. Anh cùng cô ấy ly ly hợp hợp hơn một năm, chẳng lẽ còn không biết cô ấy là người như thế nào sao? Anh ép cô ấy như vậy là quá chặt chỉ khiến phản tác dụng.”
“... Ai cũng nói anh là kỳ tài trong thương trường, tại sao lại ngu si trong tình yêu như vậy? Cô ấy là loại phụ nữ tự ái mạch, bên cạnh anh còn có một người vợ, cô ấy chỉ có thân phận là vợ trước, làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời?”
Trước kia ở nước Anh dạ dày Bạch Lộ đã xảy ra vấn đề. Khi đó thường xuyên bỏ ăn cho nên bây giờ một chút cũng không thể bị đói, khoảng thời gian này cô cũng rất chú ý, thuốc vẫn uống đều, ngày ba bữa cơm đều không dám thờ ơ. Hôm nay tình hình đặc thù cộng thêm cô quá mức tức giận nên mới diễn biến thành như vậy.
Khi bị đưa vào phòng bệnh cô đã tỉnh lại, mu bàn tay cô đã cắm ống truyền dịch, nhìn qua càng thêm tiều tụy.
Sau khi làm xong thủ tục, Bạch Lộ vào phòng bệnh VIP, nhìn thời gian cũng không còn sớm, hôm nay giằng co cả ngày công việc một chút tiến triển cũng không có. Cô giùng giằng ngồi dậy, lấy điện thoại ra, vừa mới chuẩn bị gọi điện cho Tần Trân Hi thì cửa phòng bệnh bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân trầm ổn.
Bạch Lộ nghe qua tiếng bước chân cũng biết là ai tới.
Co đặt điện thoại xuống dưới gối, người co lại nằm vào dưới chăn nệm.
Lúc Lương Phi Phàm tiến vào vừa kịp thấy cô xoay lưng ra cửa, cuộn thành một đoàn nằm trên giường bệnh. Mặt anh thoáng lộ vẻ đau lòng, siết chặt hai tay, anh bước chân đi tới mép giường, đứng một hồi cô cũng không có động tĩnh gì, anh không còn cách nào khác chỉ có thể đi vòng qua đứng ở đầu khác.
Bạch Lộ nhắm mắt lại, Lương Phi Phàm ngồi trước mặt cô, đưa tay sờ tay cô, Bạch Lộ nhất thời động một cái rút tay mình ra.
Lương Phi Phàm: “...”
“Trách anh phải không? Trách anh là phải nhưng tại sao em không nói cho anh?”
Giọng anh trầm thấp lộ ra mấy phần bất lực, thật là bất lực. Từ khi gặp cô tất cả đều rối loạn, anh cũng không muốn như vậy nhưng không biết tại sao lại để cho thành như vậy. Có lẽ là trước kia, anh lấy được cô, cô luôn ngoan thuận như vậy, cô cũng có thể thông cảm cho anh, tha thứ cho anh trong rất nhiều chuyện, lựa chọn lui bước thành toàn cho mình cho nên lần này anh mới có thể như vậy.
Trong lòng luôn là suy nghĩ chỉ cần mình đi về phía trước là cô luôn không chạy thoát được. Lời của Sở Úy Dạ không thể nghi ngờ giống như tiếp thêm nước tăng lực cho anh vậy, nếu như trước đó còn có chút trù trừ sau khi nghe được lời như vậy anh lại xác định cô nhất định là yêu mình sâu đậm.
Cho nên… anh có chút không thể tự kiềm chế.
Nhưng đến khi cô té xỉu trong ngực mình anh mới thật sự sợ hãi, nghe được bác sĩ nói dạ dày cô không tốt, hơn nữa còn là do thời gian dài giữ thói quen sinh hoạt không tốt khiến chỗ sâu trong trái tim anh giống như bị thứ gì đâm vào, đau không chịu nổi.
Giữa bọn họ… rốt cuộc tại sao phải biến thành như vậy.
“Bạch Lộ…”
Lương Phi Phàm nhịn xuống thở dài, cho tới bây giờ anh đều không muốn cúi đầu ở trước mặt bất ký người nào, nhưng bây giờ anh thật là cam tâm tình nguyện cúi đầu trước mặt cô: “Anh thật sự không biết dạ dày em không thoải mái, chuyện ngày hôm nay anh biết có liên quan tới anh, em tức giận là phải, em muốn thế nào cũng được, xin lỗi em.”
“...”
“NHưng em hãy nói cho anh, Bạch Lộ, tại sao không chăm sóc tốt cho bản thân? Bác sĩ nói bệnh em là thói quen sinh hoạt không tốt, anh nhớ hơn một năm trước em không gặp vấn đề này…”
“Nếu như anh thật sự cảm thấy có lỗi thì bây giờ hãy đi đi, tôi không muốn nghe thấy giọng anh, anh nói xin lỗi tôi càng không muốn tiếp nhận.”
Bạch Lộ từ đầu tới cuối vẫn nhắm mắt, chỉ có đôi môi khô khốc mấp máy, giọng cô cũng có mấy phần thầm ách: “Cho nên anh đừng uổng phí khí lực, anh đi đi.”
“...”
Lương Phi Phàm cau mày, cúi đầu nhìn người đàn bà trước mặt đang nhắm chặt mắt, anh chợt nhớ tới vừa rồi ở cửa phòng cấp cứu Ôn Chiêu Nhân đã nhắn nhủ.
“... Biết anh nóng lòng nhưng người phụ nữ như Bạch Lộ này, tôi chưa quen biết được mấy ngày cũng có thể thấy cô ấy quật cường từ trong xương. Anh cùng cô ấy ly ly hợp hợp hơn một năm, chẳng lẽ còn không biết cô ấy là người như thế nào sao? Anh ép cô ấy như vậy là quá chặt chỉ khiến phản tác dụng.”
“... Ai cũng nói anh là kỳ tài trong thương trường, tại sao lại ngu si trong tình yêu như vậy? Cô ấy là loại phụ nữ tự ái mạch, bên cạnh anh còn có một người vợ, cô ấy chỉ có thân phận là vợ trước, làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời?”
/338
|