Cô mím môi lại có chút cố chấp, mặc dù không chống cự một cách rõ ràng nhưng vẫn mang theo vài phần mâu thuẫn. Ánh sáng trong mắt Lương Phi Phàm trầm xuống hiện ra ra một loại khát vọng thắm thiết kèm theo sự nôn nóng, anh dùng sức bóp chặt cằm cô lại khiến Bạch Lộ nhất thời kêu ‘A’ một tiếng, răng cô hé ra, lưỡi Lương Phi Phàm nhanh chóng xâm nhập vào, tìm được đầu lưỡi cô liền dùng lực hút một cái. Bạch Lộ thấy tê dại nơi đầu lưỡi, nhíu mày muốn đẩy anh ra nhưng anh lại càng ôm cô chặt hơn, hai người đều ngồi trên ghế salon, tay Lương Phi Phàm luồn qua nách ôm trọn người cô, không để ý cô đang giãy giụa kéo cô ngồi lên đùi mình.
Không phải chưa từng trải qua nụ hôn của anh, ban đầu sẽ dịu dàng, càng về sau càng triền miên thắm thiết, cũng có quá bá đạo thế nhưng lúc này sự hung hãn trọng nụ hôn của anh có vài phần bất an.
Bạch Lộ nghĩ, hẳn là anh đang trấn an mình, nhưng chỉ kịp nghĩ những lời này, câu nói không thể thoát ra khỏi miệng.
Khó chịu, linh hồn cô như bị khống chế, xé rách. Co giãy giụa, Lương Phi Phàm vẫn không chịu buông, càng thâm nhập sâu hơn mang theo kỹ xảo muốn chiếm lấy, đến cuối cùng cô mềm nhũn trong ngực anh, cảm nhận được hơi thở có chút trắc trở của cô anh mới buông lỏng cô ra.
Hơi thở của anh nặng nhọc, trán anh tì lên trán cô, đôi mắt thâm thúy sáng quắc nhìn chằm chằm vào mắt cô gần trong gang tấc.
“Lúc này còn muốn chạy khỏi anh không?”
“…” Bạch Lộ mím chặt môi, không nói gì.
Ánh mắt Lương Phi Phàm trầm ngâm, tay đưa lên chạm vào môi cô, thở dài nhịn xuống dục vọng trong người, nói: “Đừng như vậy, em như vậy anh biết phải làm sao bây giờ?”
…
“Bà xã.” Giọng anh lộ ra vài phần bất lực, tay anh kéo nhẹ cằm cô. “Nhìn anh.”
Mắt Bạch Lộ hơi ướt hồng chạm vào ánh mắt thắm thiết của Lương Phi Phàm, cô nhìn chỗ sâu trong con ngươi anh, đột nhiên cảm thấy mình không thể như vậy. Kỳ thật đã nghĩ xong, cô muốn đối mặt với quá khứ, bây giờ lòe lòe nhấp nháy không biết phải như nào.
Cô âm thầm hít âu một hơi, rốt cuộc mở miệng, giọng có chút khàn khàn: “Em muốn biết mọi chuyện, bây giờ anh nói cho em biết, ba em chết như thế nào?”
“Nghĩ kĩ rồi?”
Bạch Lộ gật đầu.
Lương Phi Phàm quàng tay qua hông cô, kéo cô vào lòng ngực của mình. Bạch Lộ cũng không phản kháng, phản kháng sẽ khiến anh bất an, cô nghĩ, cho nên để anh tùy ý ôm cô thân mật như vậy.
Anh im lặng thật lâu, nửa ngày sau giọng trầm trầm cất lên trong không gian yên tinh này.
“Không biết phải nói từ đâu. Em vừa nghe được anh và mẹ anh nói chuyện thì em cũng biết mẹ anh… lúc còn trẻ cùng ba em yêu nhau. Mẹ anh là tiểu thư danh giá, ông ngoại anh rất coi trọng môn đăng hộ đối, ông không đồng ý chuyện tình cảm giữa cha em và mẹ anh, đã dùng rất nhiều thủ đoạn cuối cùng cũng đã chia rẽ được bọn họ.”
“Anh không biết ông ngoại anh và cha em đã nói gì, nhưng anh nghĩ em nên biết, cha em là một người đàn ông rất có cốt khí, nói vậy tức là ông đã phải làm một điều gì đó rất ghê gớm mới có thể khiến cha em và mẹ anh chia tay. Chỉ là mẹ anh cũng không biết nguyên nhân bọn họ chia tay là do ông ngoại anh nhúng tay vào, bà tưởng cha em bỏ rơi bà, trong cơn tức giận mới đồng ý lời cầu hôn của một người nhất kiến chung tình – chính là cha anh. Dù đã kết hôn hai mươi mấy năm qua bà vẫn chưa từng quên cha em, anh nghĩ đời này có lẽ bà thực sự yêu chỉ có cha của em.”
Lương Phi Phàm dừng một chút, cảm thấy cổ họng có chút khổ sáp, anh để Bạch Lộ ngồi sang bên cạnh, sau đó mới hỏi: “Anh hút thuốc được không?”
Bạch Lộ biết chỉ khi anh thấy phiền táo mới muốn hút thuốc.
Cô kìm lại tâm tình đang xao động mới nghe được một nửa câu chuyện, rất tỉnh táo gật đầu.
Lương Phi Phàm đốt một điếu thuốc, từ trên ghế sa lon đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, mở rèm đẩy cánh cửa ra để không khí trong phòng thoáng đãng, không để cô hít nhiều khói thuốc.
Bạch Lộ nhìn dáng người cao ngất của Lương Phi Phàm đứng ở cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp từ bên ngoài chiếu lên người anh, gương mặt anh tuấn cũng uẩn trứ vài phần lãnh ý. Anh tiếp tục nói, bởi vì đứng có chút xa, giọng nói như lộ ra vài phần phiêu hốt (nhẹ nhàng mau lẹ, thoắt đến thoắt đi như gió).
“Sau khi cha em và mẹ anh bị chia tách, cha em mới gặp mẹ em, bọn họ kết hợp như nào anh không rõ ràng lắm, chỉ biết sau khi kết hôn không lâu thì sinh ra em. Bạch Lộ, em có biết cha em cũng là một kiến trúc sư không?”
Lương Phi Phàm lấy tay xua khói thuốc đi, gương mặt anh ẩn hiện dưới làn khói trắng, thần sắc khó lường.
Trong lòng Bạch Lộ khẽ nhảy lên một chút.
Cha cô cũng là một kiến trúc sư?
Hình như cô chưa từng nghe được mẹ cô nói đến chuyện này, ký ức ngày xưa của cô đã phai nhạt đi nhiều, bây giờ chỉ còn có thể nhớ được một nhà ba người ở chung với nhau có được một khoảng thời gian vui vẻ. Cô chỉ nhớ khi đó ba đi làm ở một công ty nhỏ, thu nhập không cao nhưng lại rất an nhàn, cho tới bây giờ cô cũng không biết ông lại là một kiến trúc sư.
Chẳng lẽ cô từ nhỏ đã thích dùng khối để thiết kế linh tinh là thừa kế gen từ cha cô sao?
Lương Phi Phàm nhìn vẻ mặt hoang mang của Bạch Lộ cũng liền đoán được cô không biết chút nào về chuyện trước kia.
“Rồi sao nữa?”
Bạch Lộ cũng không vương vấn nhiều về chuyện nghề nghiệp của cha cô, chỉ muốn biết chuyện sau này của ông.
Lương Phi Phàm đưa tay lên dùng sức hít một hơi thuốc, chậm rãi phun ra một làn khói, giọng nam tính mang theo vài phần khàn khàn khêu gợi: “Cha em và một đồng nghiệp cùng nhau nhận một công trình.”
Anh nheo lại đôi mắt sáng quắc đang thẳng tắp nhìn Bạch Lộ, nhìn đôi má ửng hồng của cô, nhìn đôi môi đỏ mọng đang mím thật chặt, dưới vẻ mặt bình tĩnh kia chỉ anh biết đang phải cất giấu sự phức tạp thế nào. Cuối cùng có một số việc vẫn phải nói ra.
Lương Phi Phàm hút thuốc sâu hơn một ít, giống như nơi sâu nhất trong linh hồn anh đang thúc giục, anh mở miệng nói theo bản năng: “Công trình bọn họ nhận là của Lương Thị và Diệp Thị hợp tác.”
Bàn tay đang khép hờ của Bạch Lộ nghe được ‘Lương Thị’ và ‘Diệp Thị’ liền run rẩy nắm chặt, mặt cô trắng bệch rồi dần dần xám lại như than chì, cũng run rẩy lên.
Lương Phi Phàm chú ý tới nét mặt của cô, nhíu mày càng thêm chặt một ít. Anh muốn tiến đến nhưng lại phát hiện lúc này mình không có dũng khí đi về phía trước.
Còn có rất nhiều điều tàn nhẫn phải nói cho cô, đến gần rồi sợ cô nổi loạn, sợ cô không nghe hết mọi chuyện, cũng không chừng sẽ lao ra khỏi phòng bệnh…
Đây là phòng VIP, bên trên chiếc bàn nhỏ trong phòng có gạt tàn thuốc lá nhưng anh không tiến tới, cứ như vậy ngón tay kẹp chặt điếu thuốc mang theo một chấm đỏ đỏ lóng lánh sắp sửa đốt cháy tới da thịt anh. Giọng Lương Phi Phàm càng trầm thấp vài phần.
“Bạch Lộ, em nghe đến đây nhất định sẽ đang suy nghĩ cái chết của cha em chắc có liên quan tới công trình này, mà công trình này đúng lúc lại là của Lương Thị và Diệp Thị hợp tác, như vậy liệu có phải cái chết của cha em cũng có quan hệ với Lương Thị và Diệp Thị? Anh không muốn lừa dối em điều gì, đúng thật có quan hệ. Và cha của anh, Lương Kiếm Nam, có liên quan rất lớn. Nhưng dù là cha của em… tự sát ở trước của nhà anh, nhưng trong chuyện này không hề đơn giản như vậy. Hiện giờ anh còn không thể cho em một câu trả lời thuyết phục nhất, anh chỉ có thể nói cho em biết, cha anh có trách nhiệm trong chuyện này, nhưng… ông thật sự không cố ý, Diệp Tử Kiệt… ông ta đạo diễn tất cả. Anh nói như vậy có lẽ em sẽ cảm thấy anh chỉ đang tìm một lý do đỡ tội cho cha mình, nhưng em có tin anh không?”
…
Im lặng.
Không khí giống như đang bị đông cứng lại.
Ánh nắng bên ngoài rực rỡ xuyên qua tán cây rậm rạp trước cửa sổ khiến từng bóng loang lổ chiếu vào phòng, thế nhưng lại không khiến người ta cảm thấy chút ấm áp nào. Phòng bệnh này trong nháy mắt đã rơi vào vực sâu đen kịt, hai người cứ như vậy một đứng một ngồi, ở giữa dường như cách một vực sâu không cách nào vượt qua.
Lương Phi Phàm nhíu mày, gió thổi tiến vào cũng cảm giác được thuốc lá trên ngón tay đang cháy nhanh hơn, điểm sáng đỏ thắm đã tiến sát da tay anh, ngón tay theo bản năng giật giật, rốt cuộc anh xoay người đi tới một góc phòng, cúi người xuống dụi đầu thuốc là vào chiếc gạt tàn. Bất chợt nghe ‘rầm’ một tiếng.
Người anh cứng đở, khi phản ứng kịp nhìn ra bên ngoài đã không còn thấy Bạch Lộ ngồi trên sô pha, cửa phòng bệnh mở toang, anh chạy nhanh đuổi theo vừa vặn thấy được bóng lưng nhỏ nhắn của Bạch Lộ khuất ở cuối hành lang, như một mũi tên vọt vào thang máy.
Lương Phi Phàm nhíu mày, chửi thầm vài tiếng, muốn gọi điện cho Quan Triều nhưng nhớ tới điện thoại đã bị Lý Đường Lâm ném hỏng, chỉ có thể chạy nhanh đuổi theo, khi đến cửa thang máy số đã nhảy tới tầng 1, cô muốn rời khỏi bệnh viện sao?
Lương Phi Phàm không nghĩ nhiều, chờ thang máy quá chậm, anh sợ Bạch Lộ đi xa đuổi không kịp liền xoay người vọt vào cầu thang bộ, rất may không phải ở trên tầng quá cao, anh chạy xuống rất nhanh đã tới cửa bệnh viện.
Thân phận của anh như vậy tất nhiên nhiều nhân viên trong bệnh viện biết, thấy anh chạy thục mạng không giữ hình tượng có mấy y tá trẻ đã tiến lại gần, Lương Phi Phàm nôn nóng, đưa tay nắm lấy y tá gần nhất, lớn tiếng hỏi: “Có thấy một cô gái đi ra ngoài không? Mặc một chiếc áo màu lam nhạt, có thấy không?!”
Không phải chưa từng trải qua nụ hôn của anh, ban đầu sẽ dịu dàng, càng về sau càng triền miên thắm thiết, cũng có quá bá đạo thế nhưng lúc này sự hung hãn trọng nụ hôn của anh có vài phần bất an.
Bạch Lộ nghĩ, hẳn là anh đang trấn an mình, nhưng chỉ kịp nghĩ những lời này, câu nói không thể thoát ra khỏi miệng.
Khó chịu, linh hồn cô như bị khống chế, xé rách. Co giãy giụa, Lương Phi Phàm vẫn không chịu buông, càng thâm nhập sâu hơn mang theo kỹ xảo muốn chiếm lấy, đến cuối cùng cô mềm nhũn trong ngực anh, cảm nhận được hơi thở có chút trắc trở của cô anh mới buông lỏng cô ra.
Hơi thở của anh nặng nhọc, trán anh tì lên trán cô, đôi mắt thâm thúy sáng quắc nhìn chằm chằm vào mắt cô gần trong gang tấc.
“Lúc này còn muốn chạy khỏi anh không?”
“…” Bạch Lộ mím chặt môi, không nói gì.
Ánh mắt Lương Phi Phàm trầm ngâm, tay đưa lên chạm vào môi cô, thở dài nhịn xuống dục vọng trong người, nói: “Đừng như vậy, em như vậy anh biết phải làm sao bây giờ?”
…
“Bà xã.” Giọng anh lộ ra vài phần bất lực, tay anh kéo nhẹ cằm cô. “Nhìn anh.”
Mắt Bạch Lộ hơi ướt hồng chạm vào ánh mắt thắm thiết của Lương Phi Phàm, cô nhìn chỗ sâu trong con ngươi anh, đột nhiên cảm thấy mình không thể như vậy. Kỳ thật đã nghĩ xong, cô muốn đối mặt với quá khứ, bây giờ lòe lòe nhấp nháy không biết phải như nào.
Cô âm thầm hít âu một hơi, rốt cuộc mở miệng, giọng có chút khàn khàn: “Em muốn biết mọi chuyện, bây giờ anh nói cho em biết, ba em chết như thế nào?”
“Nghĩ kĩ rồi?”
Bạch Lộ gật đầu.
Lương Phi Phàm quàng tay qua hông cô, kéo cô vào lòng ngực của mình. Bạch Lộ cũng không phản kháng, phản kháng sẽ khiến anh bất an, cô nghĩ, cho nên để anh tùy ý ôm cô thân mật như vậy.
Anh im lặng thật lâu, nửa ngày sau giọng trầm trầm cất lên trong không gian yên tinh này.
“Không biết phải nói từ đâu. Em vừa nghe được anh và mẹ anh nói chuyện thì em cũng biết mẹ anh… lúc còn trẻ cùng ba em yêu nhau. Mẹ anh là tiểu thư danh giá, ông ngoại anh rất coi trọng môn đăng hộ đối, ông không đồng ý chuyện tình cảm giữa cha em và mẹ anh, đã dùng rất nhiều thủ đoạn cuối cùng cũng đã chia rẽ được bọn họ.”
“Anh không biết ông ngoại anh và cha em đã nói gì, nhưng anh nghĩ em nên biết, cha em là một người đàn ông rất có cốt khí, nói vậy tức là ông đã phải làm một điều gì đó rất ghê gớm mới có thể khiến cha em và mẹ anh chia tay. Chỉ là mẹ anh cũng không biết nguyên nhân bọn họ chia tay là do ông ngoại anh nhúng tay vào, bà tưởng cha em bỏ rơi bà, trong cơn tức giận mới đồng ý lời cầu hôn của một người nhất kiến chung tình – chính là cha anh. Dù đã kết hôn hai mươi mấy năm qua bà vẫn chưa từng quên cha em, anh nghĩ đời này có lẽ bà thực sự yêu chỉ có cha của em.”
Lương Phi Phàm dừng một chút, cảm thấy cổ họng có chút khổ sáp, anh để Bạch Lộ ngồi sang bên cạnh, sau đó mới hỏi: “Anh hút thuốc được không?”
Bạch Lộ biết chỉ khi anh thấy phiền táo mới muốn hút thuốc.
Cô kìm lại tâm tình đang xao động mới nghe được một nửa câu chuyện, rất tỉnh táo gật đầu.
Lương Phi Phàm đốt một điếu thuốc, từ trên ghế sa lon đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, mở rèm đẩy cánh cửa ra để không khí trong phòng thoáng đãng, không để cô hít nhiều khói thuốc.
Bạch Lộ nhìn dáng người cao ngất của Lương Phi Phàm đứng ở cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp từ bên ngoài chiếu lên người anh, gương mặt anh tuấn cũng uẩn trứ vài phần lãnh ý. Anh tiếp tục nói, bởi vì đứng có chút xa, giọng nói như lộ ra vài phần phiêu hốt (nhẹ nhàng mau lẹ, thoắt đến thoắt đi như gió).
“Sau khi cha em và mẹ anh bị chia tách, cha em mới gặp mẹ em, bọn họ kết hợp như nào anh không rõ ràng lắm, chỉ biết sau khi kết hôn không lâu thì sinh ra em. Bạch Lộ, em có biết cha em cũng là một kiến trúc sư không?”
Lương Phi Phàm lấy tay xua khói thuốc đi, gương mặt anh ẩn hiện dưới làn khói trắng, thần sắc khó lường.
Trong lòng Bạch Lộ khẽ nhảy lên một chút.
Cha cô cũng là một kiến trúc sư?
Hình như cô chưa từng nghe được mẹ cô nói đến chuyện này, ký ức ngày xưa của cô đã phai nhạt đi nhiều, bây giờ chỉ còn có thể nhớ được một nhà ba người ở chung với nhau có được một khoảng thời gian vui vẻ. Cô chỉ nhớ khi đó ba đi làm ở một công ty nhỏ, thu nhập không cao nhưng lại rất an nhàn, cho tới bây giờ cô cũng không biết ông lại là một kiến trúc sư.
Chẳng lẽ cô từ nhỏ đã thích dùng khối để thiết kế linh tinh là thừa kế gen từ cha cô sao?
Lương Phi Phàm nhìn vẻ mặt hoang mang của Bạch Lộ cũng liền đoán được cô không biết chút nào về chuyện trước kia.
“Rồi sao nữa?”
Bạch Lộ cũng không vương vấn nhiều về chuyện nghề nghiệp của cha cô, chỉ muốn biết chuyện sau này của ông.
Lương Phi Phàm đưa tay lên dùng sức hít một hơi thuốc, chậm rãi phun ra một làn khói, giọng nam tính mang theo vài phần khàn khàn khêu gợi: “Cha em và một đồng nghiệp cùng nhau nhận một công trình.”
Anh nheo lại đôi mắt sáng quắc đang thẳng tắp nhìn Bạch Lộ, nhìn đôi má ửng hồng của cô, nhìn đôi môi đỏ mọng đang mím thật chặt, dưới vẻ mặt bình tĩnh kia chỉ anh biết đang phải cất giấu sự phức tạp thế nào. Cuối cùng có một số việc vẫn phải nói ra.
Lương Phi Phàm hút thuốc sâu hơn một ít, giống như nơi sâu nhất trong linh hồn anh đang thúc giục, anh mở miệng nói theo bản năng: “Công trình bọn họ nhận là của Lương Thị và Diệp Thị hợp tác.”
Bàn tay đang khép hờ của Bạch Lộ nghe được ‘Lương Thị’ và ‘Diệp Thị’ liền run rẩy nắm chặt, mặt cô trắng bệch rồi dần dần xám lại như than chì, cũng run rẩy lên.
Lương Phi Phàm chú ý tới nét mặt của cô, nhíu mày càng thêm chặt một ít. Anh muốn tiến đến nhưng lại phát hiện lúc này mình không có dũng khí đi về phía trước.
Còn có rất nhiều điều tàn nhẫn phải nói cho cô, đến gần rồi sợ cô nổi loạn, sợ cô không nghe hết mọi chuyện, cũng không chừng sẽ lao ra khỏi phòng bệnh…
Đây là phòng VIP, bên trên chiếc bàn nhỏ trong phòng có gạt tàn thuốc lá nhưng anh không tiến tới, cứ như vậy ngón tay kẹp chặt điếu thuốc mang theo một chấm đỏ đỏ lóng lánh sắp sửa đốt cháy tới da thịt anh. Giọng Lương Phi Phàm càng trầm thấp vài phần.
“Bạch Lộ, em nghe đến đây nhất định sẽ đang suy nghĩ cái chết của cha em chắc có liên quan tới công trình này, mà công trình này đúng lúc lại là của Lương Thị và Diệp Thị hợp tác, như vậy liệu có phải cái chết của cha em cũng có quan hệ với Lương Thị và Diệp Thị? Anh không muốn lừa dối em điều gì, đúng thật có quan hệ. Và cha của anh, Lương Kiếm Nam, có liên quan rất lớn. Nhưng dù là cha của em… tự sát ở trước của nhà anh, nhưng trong chuyện này không hề đơn giản như vậy. Hiện giờ anh còn không thể cho em một câu trả lời thuyết phục nhất, anh chỉ có thể nói cho em biết, cha anh có trách nhiệm trong chuyện này, nhưng… ông thật sự không cố ý, Diệp Tử Kiệt… ông ta đạo diễn tất cả. Anh nói như vậy có lẽ em sẽ cảm thấy anh chỉ đang tìm một lý do đỡ tội cho cha mình, nhưng em có tin anh không?”
…
Im lặng.
Không khí giống như đang bị đông cứng lại.
Ánh nắng bên ngoài rực rỡ xuyên qua tán cây rậm rạp trước cửa sổ khiến từng bóng loang lổ chiếu vào phòng, thế nhưng lại không khiến người ta cảm thấy chút ấm áp nào. Phòng bệnh này trong nháy mắt đã rơi vào vực sâu đen kịt, hai người cứ như vậy một đứng một ngồi, ở giữa dường như cách một vực sâu không cách nào vượt qua.
Lương Phi Phàm nhíu mày, gió thổi tiến vào cũng cảm giác được thuốc lá trên ngón tay đang cháy nhanh hơn, điểm sáng đỏ thắm đã tiến sát da tay anh, ngón tay theo bản năng giật giật, rốt cuộc anh xoay người đi tới một góc phòng, cúi người xuống dụi đầu thuốc là vào chiếc gạt tàn. Bất chợt nghe ‘rầm’ một tiếng.
Người anh cứng đở, khi phản ứng kịp nhìn ra bên ngoài đã không còn thấy Bạch Lộ ngồi trên sô pha, cửa phòng bệnh mở toang, anh chạy nhanh đuổi theo vừa vặn thấy được bóng lưng nhỏ nhắn của Bạch Lộ khuất ở cuối hành lang, như một mũi tên vọt vào thang máy.
Lương Phi Phàm nhíu mày, chửi thầm vài tiếng, muốn gọi điện cho Quan Triều nhưng nhớ tới điện thoại đã bị Lý Đường Lâm ném hỏng, chỉ có thể chạy nhanh đuổi theo, khi đến cửa thang máy số đã nhảy tới tầng 1, cô muốn rời khỏi bệnh viện sao?
Lương Phi Phàm không nghĩ nhiều, chờ thang máy quá chậm, anh sợ Bạch Lộ đi xa đuổi không kịp liền xoay người vọt vào cầu thang bộ, rất may không phải ở trên tầng quá cao, anh chạy xuống rất nhanh đã tới cửa bệnh viện.
Thân phận của anh như vậy tất nhiên nhiều nhân viên trong bệnh viện biết, thấy anh chạy thục mạng không giữ hình tượng có mấy y tá trẻ đã tiến lại gần, Lương Phi Phàm nôn nóng, đưa tay nắm lấy y tá gần nhất, lớn tiếng hỏi: “Có thấy một cô gái đi ra ngoài không? Mặc một chiếc áo màu lam nhạt, có thấy không?!”
/338
|