Cằm Sở Úy Dạ hơi vênh lên, khóe miệng giật giật: “Xem ra Lương tổng có đôi khi thật sự rất nhạy cảm, anh đã đoán được cần gì phải hỏi tôi?”
“Anh cũng nói là đoán, tôi không chắc chắn.”
Lương Phi Phàm nhíu mày, ngữ khí có chút bực bội: “Anh cố ý để cô ấy nghe được những lời đó? Sở Úy Dạ, tôi biết trong khoảng thời gian gần đây khi tôi điều tra thì anh cũng điều tra, cho nên chuyện của La Vân nhất định anh cũng biết rõ ràng, có đúng không?”
Sở Úy Dạ nhíu mày, gật đầu rất sảng khoái, cũng không phủ nhận: “Không sai, tôi đều biết.”
Lương Phi Phàm nhìn Sở Úy Dạ, lạnh lùng giật giật khóe miệng: “Anh thật tốn công phu, đừng quên Bạch Lộ đang là vợ của tôi.”
“Tôi xưa nay chưa từng phủ nhận cô ấy là vợ của anh, có điều tôi cũng không ẩn giấu tình cảm của mình nữa.” Sở Úy Dạ nhìn Lương Phi Phàm, ánh mắt sắc bén của hai người đàn ông chiếu vào nhau. Sở Úy Dạ từng câu từng chữ nói: “Lương Phi Phàm, tôi thích Bạch Lộ. Cho nên vợ của anh thì sẽ thế nào, anh hẳn biết chuyện hai mươi mấy năm trước anh muốn giấu cũng không có khả năng giấu cả đời, có những việc anh càng muốn giấu đi thì càng dễ lộ ra chân ngựa. Anh không nhận ra cô ấy vừ mới biết điều gì sao? Cô ấy đi theo anh có thể nói sẽ không có hạnh phúc.”
Ánh mắt Lương Phi Phàm càng trở nên lặng lẽ, ngữ khí càng sâu: “Sở Úy Dạ, tôi cho anh biết, đừng nghĩ dùng chuyện như vậy để chen vào giữa tôi và Bạch Lộ. Giữa chúng tôi không hề có anh ngăn cản, trước kia sẽ không, hiện tại sẽ không, về sau cũng sẽ không. Nhớ lấy.”
Nói xong câu này anh liền xoay người đi về phía cuối hành lang.
Sở Úy Dạ nhìn theo bóng lưng cứng rắn của Lương Phi Phàm, ánh mắt thâm thúy cũng thêm phức tạp, cũng là lời thề son sắc về sau cô đơn.
… A?
Là giữa bọn họ không có người thứ ba là anh, anh có chen chân cũng không chen được vào.
***
Bạch Lộ ngồi trên ghế sa lon, tầm mắt hơi cúi xuống, vuốt vuốt kẹp tóc trong tay.
Cô nhắm mắt lại, bên tai lại truyền đến lời nói của Lý Đường Lâm khiến cô tê tâm liệt phế.
“Dựa vào cái gì mà mẹ luốn phải thua bà ta? Hai mươi mấy năm trước người đàn ông mẹ yêu cũng thua bà ta, cho tới bây giờ ngay cả La Vân chết như thế nào bà ta cũng không chịu nói cho mẹ…”
“Bà ta bị tai nạn xe thì có liên quan gì tới mẹ? Nếu lúc ấy bà ta chịu nói thì đã không như vậy, nhất định sẽ không như vậy…”
…
Rốt cục cô đã hiểu vì sao lần kia cô đến thăm mộ cha lại gặp Lý Đường Lâm, lúc đó cô vẫn không hiểu được, bây giờ rốt cục đã rõ ràng.
Hóa ra hai mươi mấy năm trước cha của mình và Lý Đường lâm từng có một đoạn tình cảm, cho tới bây giờ, bà ta như cũ vẫn nhớ mãi không quên cái chết của cha cô, bởi vì mẹ cô luôn không chịu nói cho bà ta cho nên ngày đó tại quán cà phê bà ta mới có thể mất khống chế một mực kéo tay mẹ cô, dẫn đến cuối cùn mẹ cô bị xe đụng…
Miệng Bạch Lộ méo xệch, động tác cài tóc cũng cứng đờ không ý thức, không cách nào hình dung được lúc này trong đáy lòng cô có tư vị gì, thật là ngũ vị trần tạp, không có cách nào dùng câu chữ để hình dung, có thể nghĩ tới cũng chỉ có hai chữ… cẩu huyết.
Lương Phi Phàm tiến vào, Bạch Lộ vẫn ngồi tịch mịch trên ghế salon như vậy. Phòng VIP chuẩn bị cho cô có đầy đủ thiết bị, cô lại không mở đèn, cho dù là ban ngày nhưng rèm đang đóng thì trong phòng vẫn một màu tối tăm, giống như hoàn cảnh của cô lúc này tràn ngập một loại đau thương nói không nên lời.
Lương Phi Phàm nhịn xuống thở dài, bật đèn nơi công tắc gần cửa, ánh sáng lập tức thay thế cho bóng tối. Bạch Lộ nhíu mày, đôi mắt nheo lại, có tiếng đóng cửa truyền đến bên tai, sau đó là tiếng bước chân trầm ổn đang tiến lại gần.
“Bạch Lộ.”
Lương Phi Phàm ngồi xuống, nhìn thấy chiếc kẹp tóc trong tay cô, nhíu mày: “Nghỉ ngơi một chút, đêm nay trước khi em lên máy bay mẹ em hẳn đã có thể ra khỏi phòng phẫu thuật.”
Bạch Lộ vẫn không biểu cảm gì thu lại chiếc kẹp tóc, tuy động tác hững hờ nhưng Lương Phi Phàm vẫn phát hiện cô rất cẩn thận từng li từng tí.
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, ngữ khí bình tĩnh hơn mọi khi: “Phi Phàm, em vốn nghĩ cứ xem như em không biết gì cả, sau đó chỉ cần mẹ em bình an vô sự, như vậy em sẽ lên máy bay đi SGA, có lẽ đi một năm rưỡi như thế. Em không biết về sau sẽ còn phát sinh chuyện gì, em chỉ tin anh, tin rằng anh sẽ xử lý tốt mọi vấn đề, dù là vấn đề mẹ của em. Em biết rất rõ ràng em làm như vậy đối với mẹ em là quá không công bằng, em vẫn tự an ủi rằng nhất định mẹ em sẽ thông cảm cho quyết định của em. Nhưng lại vừa vặn, vừa rồi em nghe được anh và mẹ anh nói chuyện, sau đó em lại phát hiện trong lòng em có một cái hố em vẫn luôn cố gắng giấu đi nhưng không cách nào vượt qua được. Em đi cũng sẽ không an tâm.”
Con người khi yếu ớt nhất cuối cùng cũng chỉ muốn dựa vào người thân của mình.
Bạch Lộ nghĩ, cô trước đó chính la như vậy. Mẹ bị tai nạn xe, chân tướng tàn nhẫn, SARS, phải bỏ thai… tất cả những đả kích đều đánh tới cùng một lúc khiến cô thấy loạn, trong lúc bối rối chỉ muốn nắm lấy sự ấm áp duy nhất.
Vì phẫn nộ nên không thể suy nghĩ vấn đề trên lập trường của người khác, thế nhưng khi lựa chọn lùi bước, tỉnh táo lại, khi cô đứng trên lập trường của anh, dùng góc độ của anh để suy nghĩ chuyện tai nạn xe, cô nghĩ cô có thể lựa chọn tha thứ.
Đây cũng là một loại… yêu ai yêu cả đường đi lối về a?
Nhưng bây giờ…
Đã biết sự tình sao còn có thể giả vờ ngây ngốc xem như cái gì cũng không biết?
“Vừa rồi em vẫn luôn đứng ở chỗ góc cuối hành lang.” Giọng Bạch Lộ nhỏ đi, chậm rãi nói: “Những gì anh và mẹ anh nói em đều nghe được, em rất bất ngờ nhưng lại cảm thấy những chuyện trước kia không hiểu bây giờ lại rất rõ ràng. Qua nhiều năm như vậy em cũng không biết năm đó cha em bị chết thế nào, mẹ em chưa từng nhắc tới chuyện này trước mặt em, hiện tại em mới biết được, hóa ra có nhiều bí ẩn bên trong. Anh biết đúng không? Mong anh nói cho em.”
Lông mày Lương Phi Phàm nhíu chặt, trước khi tiến đến đã biết cô sẽ hỏi về chuyện này, nhưng khi đối mặt với cô anh vẫn có chút khó mà mở miệng.
Quá khứ phức tạp như vậy có phải thật sự muốn mở ra hay không, bay ra trước mặt cô, để cô tự mình thấy đoạn quá khư kia là cỡ nào đẫm máu?
Vì cái gì hai người thật vất vả mới đến được với nhau lại sinh ra một hồn núi lớn chắn giữa?
Nếu như cô biết cái chết của La Vân năm đó có liên quan tới cha của mình liệu cô còn có thể bình tĩnh ngồi trước mặt mình không?
Lương Phi Phàm khó xử, trong lòng bất ổn, tư vị dạng gì cũng có, có một loại cảm xúc nôn nóng khó chịu đang cuồn cuộn trong cơ thể anh. Anh không nhịn được, lần sờ điếu thuốc châm lửa, cau mày hút vào hai hơi mới nhớ tới nơi này là phòng bệnh, bên cạnh còn có Bạch Lô, liền đưa tay bóp tắt thuốc.
“Bạch Lộ, còn nhớ anh từng nói với em điều gì không?” Lương Phi Phàm trầm ngâm một lát, thận trọng nói. “Có một số việc không phải anh không muốn nói cho em biết, chẳng qua là cảm thấy em cũng không nhất định phải biết. Anh không phải muốn tận lực giấu giếm em điều gì, chỉ muốn bảo vệ em.”
“Cái gọi là bảo vệ của anh đối với em mà nói chưa chắc em đã muốn. Mỗi người đều có quyền cảm kích, chuyện liên quan tới cha mẹ em em đã biết một nửa, em không thể xem như không có chuyện gì xảy ra.”
“Bạch Lộ…”
“Nếu như anh không nói cho em thì em cũng có thể đi tìm Sở Úy Dạ. Nếu như em thật sự muốn biết em sẽ có biện pháp để biết, nhưng em hi vọng chuyện này là chính miệng anh nói cho em.” Bạch Lộ nghiêm trang chặn lại từ ngữ mập mờ của Lương Phi Phàm.
Cô lúc này nhắc tới ‘Sở Úy Dạ’ thật sự là muốn kích Lương Phi Phàm, bởi vì cô biết lòng tự trọng cùng lòng ham chiếm hữu của người đàn ông này, anh tuyệt đối sẽ không cho cô đi tìm Sở Úy Dạ, cũng chỉ có cách này anh mới có thể nói cho cô mọi chuyện.
Quả nhiên, ánh mắt Lương Phi Phàm trầm xuống, đưa tay ôm lấy Bạch Lộ vào ngực, một tay đỡ gáy cô, một tay mơn trớn gương mặt của cô, giọng căng cứng trầm thấp: “Về sau đừng nhắc tới cái tên Sở Úy Dạ trước mặt anh, em biết anh không thích em nhắc tới ba chữ kia ở trước mặt anh. Em muốn biết cái gì anh có thể nói cho em, nhưng anh hy vọng em có thể bình tĩnh, không nên đem quan hệ giữa anh và em trộn lẫn vào. Em có thể làm được thì anh sẽ nói cho em biết.”
Cha mình cùng Lý Đường Lâm có quan hệ, như vậy có phải cái chết của ông cũng có quan hệ với Lý Đường Lâm?
Cô vặn lông mày, trong lòng trào ra một sự lạnh lẽo, có thể tiếp nhận chuyện mẹ cô bị tai nạn, nhưng cái chết của cha cô chẳng lẽ cũng phải thừa nhận sao?
Cô cảm thấy khổ sở, khi cái gì cũng không biết phải suy đoán lung tung mới là đáng sợ nhất, nhưng chân tướng đã ở trước mặt lại không dám đưa tay, giống như trong thân thể cô có hai linh hồn đang giằng xé.
Thổng khổ, bi thương tốc thẳng vào mặt.
Biết mình hẳn phải dũng cảm đối mặt, nhưng có phải hay không sau này còn có thể để tất cả mọi thứ đứng ở điểm ban đầu? Hay lại dẫn tới một hoàn cảnh mình không thể đối mặt?
Bạch Lộ không nói gì cả, Lương Phi Phàm chỉ cảm thấy bất an trong lòng ngày càng lớn, anh ôm cô chặt hơn, ngữ khí thâm trầm thêm mấy phần bá đạo: “Bạch Lộ, anh hi vọng em có thể hiểu được, anh chưa hề tính toán sẽ giấu mọi chuyện mãi mãi, anh biết một ngày nào đó em sẽ biết, chỉ là lại không nghĩ ngày đó đến nhanh như vậy. Nhưng lúc nào cũng được, em muốn biết anh sẽ nói cho em biết, nhưng trước khi nói cho em biết mọi chuyện anh muốn nói rõ ràng với em, em là vợ của Lương Phi Phàm anh, vĩnh viễn đừng nghĩ chạy khỏi anh.”
Bạch Lộ mím môi, không nói gì, tâm tư quá loạn.
Lương Phi Phàm không được đáp lại liền đưa tay giữ chặt gáy cô, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
“Anh cũng nói là đoán, tôi không chắc chắn.”
Lương Phi Phàm nhíu mày, ngữ khí có chút bực bội: “Anh cố ý để cô ấy nghe được những lời đó? Sở Úy Dạ, tôi biết trong khoảng thời gian gần đây khi tôi điều tra thì anh cũng điều tra, cho nên chuyện của La Vân nhất định anh cũng biết rõ ràng, có đúng không?”
Sở Úy Dạ nhíu mày, gật đầu rất sảng khoái, cũng không phủ nhận: “Không sai, tôi đều biết.”
Lương Phi Phàm nhìn Sở Úy Dạ, lạnh lùng giật giật khóe miệng: “Anh thật tốn công phu, đừng quên Bạch Lộ đang là vợ của tôi.”
“Tôi xưa nay chưa từng phủ nhận cô ấy là vợ của anh, có điều tôi cũng không ẩn giấu tình cảm của mình nữa.” Sở Úy Dạ nhìn Lương Phi Phàm, ánh mắt sắc bén của hai người đàn ông chiếu vào nhau. Sở Úy Dạ từng câu từng chữ nói: “Lương Phi Phàm, tôi thích Bạch Lộ. Cho nên vợ của anh thì sẽ thế nào, anh hẳn biết chuyện hai mươi mấy năm trước anh muốn giấu cũng không có khả năng giấu cả đời, có những việc anh càng muốn giấu đi thì càng dễ lộ ra chân ngựa. Anh không nhận ra cô ấy vừ mới biết điều gì sao? Cô ấy đi theo anh có thể nói sẽ không có hạnh phúc.”
Ánh mắt Lương Phi Phàm càng trở nên lặng lẽ, ngữ khí càng sâu: “Sở Úy Dạ, tôi cho anh biết, đừng nghĩ dùng chuyện như vậy để chen vào giữa tôi và Bạch Lộ. Giữa chúng tôi không hề có anh ngăn cản, trước kia sẽ không, hiện tại sẽ không, về sau cũng sẽ không. Nhớ lấy.”
Nói xong câu này anh liền xoay người đi về phía cuối hành lang.
Sở Úy Dạ nhìn theo bóng lưng cứng rắn của Lương Phi Phàm, ánh mắt thâm thúy cũng thêm phức tạp, cũng là lời thề son sắc về sau cô đơn.
… A?
Là giữa bọn họ không có người thứ ba là anh, anh có chen chân cũng không chen được vào.
***
Bạch Lộ ngồi trên ghế sa lon, tầm mắt hơi cúi xuống, vuốt vuốt kẹp tóc trong tay.
Cô nhắm mắt lại, bên tai lại truyền đến lời nói của Lý Đường Lâm khiến cô tê tâm liệt phế.
“Dựa vào cái gì mà mẹ luốn phải thua bà ta? Hai mươi mấy năm trước người đàn ông mẹ yêu cũng thua bà ta, cho tới bây giờ ngay cả La Vân chết như thế nào bà ta cũng không chịu nói cho mẹ…”
“Bà ta bị tai nạn xe thì có liên quan gì tới mẹ? Nếu lúc ấy bà ta chịu nói thì đã không như vậy, nhất định sẽ không như vậy…”
…
Rốt cục cô đã hiểu vì sao lần kia cô đến thăm mộ cha lại gặp Lý Đường Lâm, lúc đó cô vẫn không hiểu được, bây giờ rốt cục đã rõ ràng.
Hóa ra hai mươi mấy năm trước cha của mình và Lý Đường lâm từng có một đoạn tình cảm, cho tới bây giờ, bà ta như cũ vẫn nhớ mãi không quên cái chết của cha cô, bởi vì mẹ cô luôn không chịu nói cho bà ta cho nên ngày đó tại quán cà phê bà ta mới có thể mất khống chế một mực kéo tay mẹ cô, dẫn đến cuối cùn mẹ cô bị xe đụng…
Miệng Bạch Lộ méo xệch, động tác cài tóc cũng cứng đờ không ý thức, không cách nào hình dung được lúc này trong đáy lòng cô có tư vị gì, thật là ngũ vị trần tạp, không có cách nào dùng câu chữ để hình dung, có thể nghĩ tới cũng chỉ có hai chữ… cẩu huyết.
Lương Phi Phàm tiến vào, Bạch Lộ vẫn ngồi tịch mịch trên ghế salon như vậy. Phòng VIP chuẩn bị cho cô có đầy đủ thiết bị, cô lại không mở đèn, cho dù là ban ngày nhưng rèm đang đóng thì trong phòng vẫn một màu tối tăm, giống như hoàn cảnh của cô lúc này tràn ngập một loại đau thương nói không nên lời.
Lương Phi Phàm nhịn xuống thở dài, bật đèn nơi công tắc gần cửa, ánh sáng lập tức thay thế cho bóng tối. Bạch Lộ nhíu mày, đôi mắt nheo lại, có tiếng đóng cửa truyền đến bên tai, sau đó là tiếng bước chân trầm ổn đang tiến lại gần.
“Bạch Lộ.”
Lương Phi Phàm ngồi xuống, nhìn thấy chiếc kẹp tóc trong tay cô, nhíu mày: “Nghỉ ngơi một chút, đêm nay trước khi em lên máy bay mẹ em hẳn đã có thể ra khỏi phòng phẫu thuật.”
Bạch Lộ vẫn không biểu cảm gì thu lại chiếc kẹp tóc, tuy động tác hững hờ nhưng Lương Phi Phàm vẫn phát hiện cô rất cẩn thận từng li từng tí.
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, ngữ khí bình tĩnh hơn mọi khi: “Phi Phàm, em vốn nghĩ cứ xem như em không biết gì cả, sau đó chỉ cần mẹ em bình an vô sự, như vậy em sẽ lên máy bay đi SGA, có lẽ đi một năm rưỡi như thế. Em không biết về sau sẽ còn phát sinh chuyện gì, em chỉ tin anh, tin rằng anh sẽ xử lý tốt mọi vấn đề, dù là vấn đề mẹ của em. Em biết rất rõ ràng em làm như vậy đối với mẹ em là quá không công bằng, em vẫn tự an ủi rằng nhất định mẹ em sẽ thông cảm cho quyết định của em. Nhưng lại vừa vặn, vừa rồi em nghe được anh và mẹ anh nói chuyện, sau đó em lại phát hiện trong lòng em có một cái hố em vẫn luôn cố gắng giấu đi nhưng không cách nào vượt qua được. Em đi cũng sẽ không an tâm.”
Con người khi yếu ớt nhất cuối cùng cũng chỉ muốn dựa vào người thân của mình.
Bạch Lộ nghĩ, cô trước đó chính la như vậy. Mẹ bị tai nạn xe, chân tướng tàn nhẫn, SARS, phải bỏ thai… tất cả những đả kích đều đánh tới cùng một lúc khiến cô thấy loạn, trong lúc bối rối chỉ muốn nắm lấy sự ấm áp duy nhất.
Vì phẫn nộ nên không thể suy nghĩ vấn đề trên lập trường của người khác, thế nhưng khi lựa chọn lùi bước, tỉnh táo lại, khi cô đứng trên lập trường của anh, dùng góc độ của anh để suy nghĩ chuyện tai nạn xe, cô nghĩ cô có thể lựa chọn tha thứ.
Đây cũng là một loại… yêu ai yêu cả đường đi lối về a?
Nhưng bây giờ…
Đã biết sự tình sao còn có thể giả vờ ngây ngốc xem như cái gì cũng không biết?
“Vừa rồi em vẫn luôn đứng ở chỗ góc cuối hành lang.” Giọng Bạch Lộ nhỏ đi, chậm rãi nói: “Những gì anh và mẹ anh nói em đều nghe được, em rất bất ngờ nhưng lại cảm thấy những chuyện trước kia không hiểu bây giờ lại rất rõ ràng. Qua nhiều năm như vậy em cũng không biết năm đó cha em bị chết thế nào, mẹ em chưa từng nhắc tới chuyện này trước mặt em, hiện tại em mới biết được, hóa ra có nhiều bí ẩn bên trong. Anh biết đúng không? Mong anh nói cho em.”
Lông mày Lương Phi Phàm nhíu chặt, trước khi tiến đến đã biết cô sẽ hỏi về chuyện này, nhưng khi đối mặt với cô anh vẫn có chút khó mà mở miệng.
Quá khứ phức tạp như vậy có phải thật sự muốn mở ra hay không, bay ra trước mặt cô, để cô tự mình thấy đoạn quá khư kia là cỡ nào đẫm máu?
Vì cái gì hai người thật vất vả mới đến được với nhau lại sinh ra một hồn núi lớn chắn giữa?
Nếu như cô biết cái chết của La Vân năm đó có liên quan tới cha của mình liệu cô còn có thể bình tĩnh ngồi trước mặt mình không?
Lương Phi Phàm khó xử, trong lòng bất ổn, tư vị dạng gì cũng có, có một loại cảm xúc nôn nóng khó chịu đang cuồn cuộn trong cơ thể anh. Anh không nhịn được, lần sờ điếu thuốc châm lửa, cau mày hút vào hai hơi mới nhớ tới nơi này là phòng bệnh, bên cạnh còn có Bạch Lô, liền đưa tay bóp tắt thuốc.
“Bạch Lộ, còn nhớ anh từng nói với em điều gì không?” Lương Phi Phàm trầm ngâm một lát, thận trọng nói. “Có một số việc không phải anh không muốn nói cho em biết, chẳng qua là cảm thấy em cũng không nhất định phải biết. Anh không phải muốn tận lực giấu giếm em điều gì, chỉ muốn bảo vệ em.”
“Cái gọi là bảo vệ của anh đối với em mà nói chưa chắc em đã muốn. Mỗi người đều có quyền cảm kích, chuyện liên quan tới cha mẹ em em đã biết một nửa, em không thể xem như không có chuyện gì xảy ra.”
“Bạch Lộ…”
“Nếu như anh không nói cho em thì em cũng có thể đi tìm Sở Úy Dạ. Nếu như em thật sự muốn biết em sẽ có biện pháp để biết, nhưng em hi vọng chuyện này là chính miệng anh nói cho em.” Bạch Lộ nghiêm trang chặn lại từ ngữ mập mờ của Lương Phi Phàm.
Cô lúc này nhắc tới ‘Sở Úy Dạ’ thật sự là muốn kích Lương Phi Phàm, bởi vì cô biết lòng tự trọng cùng lòng ham chiếm hữu của người đàn ông này, anh tuyệt đối sẽ không cho cô đi tìm Sở Úy Dạ, cũng chỉ có cách này anh mới có thể nói cho cô mọi chuyện.
Quả nhiên, ánh mắt Lương Phi Phàm trầm xuống, đưa tay ôm lấy Bạch Lộ vào ngực, một tay đỡ gáy cô, một tay mơn trớn gương mặt của cô, giọng căng cứng trầm thấp: “Về sau đừng nhắc tới cái tên Sở Úy Dạ trước mặt anh, em biết anh không thích em nhắc tới ba chữ kia ở trước mặt anh. Em muốn biết cái gì anh có thể nói cho em, nhưng anh hy vọng em có thể bình tĩnh, không nên đem quan hệ giữa anh và em trộn lẫn vào. Em có thể làm được thì anh sẽ nói cho em biết.”
Cha mình cùng Lý Đường Lâm có quan hệ, như vậy có phải cái chết của ông cũng có quan hệ với Lý Đường Lâm?
Cô vặn lông mày, trong lòng trào ra một sự lạnh lẽo, có thể tiếp nhận chuyện mẹ cô bị tai nạn, nhưng cái chết của cha cô chẳng lẽ cũng phải thừa nhận sao?
Cô cảm thấy khổ sở, khi cái gì cũng không biết phải suy đoán lung tung mới là đáng sợ nhất, nhưng chân tướng đã ở trước mặt lại không dám đưa tay, giống như trong thân thể cô có hai linh hồn đang giằng xé.
Thổng khổ, bi thương tốc thẳng vào mặt.
Biết mình hẳn phải dũng cảm đối mặt, nhưng có phải hay không sau này còn có thể để tất cả mọi thứ đứng ở điểm ban đầu? Hay lại dẫn tới một hoàn cảnh mình không thể đối mặt?
Bạch Lộ không nói gì cả, Lương Phi Phàm chỉ cảm thấy bất an trong lòng ngày càng lớn, anh ôm cô chặt hơn, ngữ khí thâm trầm thêm mấy phần bá đạo: “Bạch Lộ, anh hi vọng em có thể hiểu được, anh chưa hề tính toán sẽ giấu mọi chuyện mãi mãi, anh biết một ngày nào đó em sẽ biết, chỉ là lại không nghĩ ngày đó đến nhanh như vậy. Nhưng lúc nào cũng được, em muốn biết anh sẽ nói cho em biết, nhưng trước khi nói cho em biết mọi chuyện anh muốn nói rõ ràng với em, em là vợ của Lương Phi Phàm anh, vĩnh viễn đừng nghĩ chạy khỏi anh.”
Bạch Lộ mím môi, không nói gì, tâm tư quá loạn.
Lương Phi Phàm không được đáp lại liền đưa tay giữ chặt gáy cô, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
/338
|