CHƯƠNG 35.
“Ah. . .” Yêu hồ vẫn như cũ không chịu từ bỏ, cắn răng thối lui.
“Yêu hồ, ngươi trốn không thoát đâu, mau ra đây chịu chết đi!” Hắc Trạch nổi giận gầm lên một tiếng, tăng pháp lực, cố gắng bức yêu hồ ra khỏi cơ thể Kim Cát.
Yêu hồ cắn răng cố phản kháng, nhưng vẫn bị dính chặt trên giường như cũ, dần dần hắn hiểu rõ ý đồ của Hắc Trạch ──
“Ta không đi đấy, không phải ngươi yêu Kim Cát sao? Có bản lãnh ngươi giết ta đi!” Yêu hồ giảo hoạt nhìn trúng nhược điểm Hắc Trạch, không còn ý đào tẩu, lại siết chặt hông y, tiểu huyệt co rút kịch liệt.
“Ngươi cho rằng bổn vương không dám giết ngươi?” Hành động này thật sự chọc giận Hắc Trạch, trừng lớn hai mắt, vung tay lên, hắc khí xoay tròn quanh tay y.
“Trạch. . . Ngươi thật sự nhẫn tâm giết ta sao? Ngươi xem chúng ta kết hợp thân mật như vầy. . .” Yêu hồ thấy tình thế xấu đi, liền dùng khổ nhục kế.
“Yêu hồ, đi chết đi!” Đã sớm hận hắn thấu xương, Hắc Trạch không bị hắn dụ dỗ.
Nghĩ đến các lang tộc huynh đệ bị hắn hại, thật sự hận không thể ăn thịt, uống máu hắn!
“Hiền tế (con rể ngoan), không nên đả thương Cát nhi!” Một thanh âm lạ vang lên, nhưng không thấy bóng người.
Đột nhiên, bốn phía nổi lên những trận gió quỉ dị, không ngừng xoáy tròn, nhắm giường lớn bay tới, trong lốc xoáy hiện lên một cặp mắt hẹp dài, quanh quẩn lượn vòng phía trên Hắc Trạch, đánh vào yêu hồ.
“Ah. . . Sao nơi này lại có Bàn Cổ đại trận? !” Bi thảm kêu một tiếng, mặt yêu hồ kinh hoàng vặn vẹo.
Thật vất vả mới thoát ra khỏi trận pháp này, ta không thể thua lần nữa!
“Yêu hồ, còn không mau cút ra!” Gắt gao ôm lấy thân thể Kim Cát, Hắc Trạch sử dụng Bàn Long đại trận, phối hợp dùng pháp lực bức yêu hồ ra.
Kỳ thật, từ lúc yêu hồ chiếm lấy thân thể Kim Cát, ‘hộ thân phù’ đã báo cho y rồi, nhưng y cũng không nóng lòng động thủ.
Lấy pháp lực của y đuổi yêu hồ không thành vấn đề, nhưng muốn giải quyết hắn triệt để, để hắn không bao giờ đến gần Kim Cát nữa thì không phải chuyện dễ dàng.
Hơn nữa y cũng muốn xem yêu hồ rốt cuộc muốn làm gì, không nghĩ tới yêu hồ chỉ muốn lấy pháp lực của y, y nhẫn nại chơi với hắn vài ngày. . .
Từ lúc nghe Kim Hồ kể về yêu hồ tu hành ngàn năm, bị phong ấn trong Bàn Long đại trận. Còn Bàn Cổ đại trận chỉ có Hồ Vương sử dụng được. Vì vậy mấy ngày trước, y phái người mời Hồ Vương, nhưng Hồ Vương đang dạo chơi bên ngoài, chưa quay về tộc.
Chuyện vừa rồi phát sinh đã làm cho y hoàn toàn bộc phát, chỉ cần vừa nghĩ đến Tiểu Cát Cát bị Hắc Sâm ôm vào lòng, y đã ghen tức đến phát điên, hận không thể giết người.
Cũng may Hồ Vương tới kịp thời, nếu không y thật sự sợ không khống chế được chính mình, đả thương Tiểu Cát Cát!
Gió lốc không ngừng chui vào cơ thể yêu hồ, chỉ chốc lát sau, một bóng trắng thoát ra khỏi thân thể Kim Cát, nhưng trốn không thoát gió xoáy vây quanh.
“Yêu nghiệt, còn không mau theo bổn vương trở về lĩnh tội?!” Âm thanh xa lạ lại lần nữa vang lên, lộ ra vẻ uy nghiêm.
“Không được. . . Ta không muốn!” Yêu hồ biết việc lớn không thành, nhưng bất lực, hóa thành một làn khói nhẹ, bị Hồ Vương dẫn đi.
“Ta. . . Ta sao thế này?”
Giờ phút này, Kim Cát khôi phục thần trí, mở to đôi mắt, nhìn Hắc Trạch trên người mình.
“Cưng bị yêu hồ chiếm cơ thể!” Giải thích qua loa, Hắc Trạch rút lang căn ra, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ xinh.
“Yêu hồ. . .”
Muốn nói cái gì, nhưng cảm giác thân thể lành lạnh, cúi đầu nhìn, mới phát hiện mình trần như nhộng nằm dưới thân Hắc Trạch, hạ thân gắt gao bám chặt lấy nhau, mặt đỏ gay.
“Hiền tế, Cát nhi giao cho ngươi rồi, bảy ngày sau đại hôn, bổn vương sẽ tham gia!” Thì ra là Hồ Vương đại nhân đến.
“Ah. . . Cha!”
Ý thức được bộ dáng hiện tại của mình đều bị cha thấy hết, Kim Cát kêu to không xong, bưng khuôn mặt đỏ au, trốn trong lòng Hắc Trạch, thế nào cũng không chịu ngẩng đầu.
“Nhạc phụ đại nhân, xin yên tâm, ta sẽ hảo hảo yêu thương Tiểu Cát Cát!” Hắc Trạch dùng thân thể mình che khuất hắn.
Nếu không phải sự tình có nguyên nhân đặc biệt, y cũng không muốn nhạc phụ đại nhân chứng kiến một màn. . .
Tiểu Cát Cát là của y, mỗi một chỗ trên người hắn chỉ có y có thể thấy!
“. . .” Kim Cát nào dám ngẩng đầu.
“Được rồi, nhạc phụ đại nhân đã đi, cưng có thể đi ra rồi.” Nhìn đầu nhũ hắn lưu dấu vết đụng chạm, Hắc Trạch tức giận đâm đâm vào bông hoa xinh đẹp phía dưới.
“A. . .” Cảm giác cự vật nóng bỏng, Kim Cát rên rỉ một tiếng, lộ ra gương mặt đỏ ửng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn toản bộ hóa thành một màu hồng, rất là đáng yêu, làm cho trong lòng Hắc Trạch ngứa ngáy không thôi, hận không thể lập tức đem hắn xử tử.
“Tiểu Cát Cát, còn nhớ rõ mấy ngày nay phát sinh chuyện gì không?” Đùa bỡn hồng quả trước ngực hắn, lúc mạnh lúc nhẹ, làm hắn khó nhịn.
“Nhớ. . . Nhớ một chút. . .” Chu cái miệng nhỏ nhắn rên rỉ một tiếng, cũng không chán ghét loại cảm giác này.
Hắn cũng không dám nói là nhớ rõ, yêu hồ chiếm cơ thể hắn, không phải đoạt hồn đại pháp, cho nên hắn không hề quên.
Yêu hồ đáng hận đó, cư nhiên dùng thân thể của hắn đi câu dẫn Hắc Trạch không nói, cư nhiên còn muốn. . .
May mà Hắc Trạch xuất hiện kịp thời, nếu không hắn thật sự không muốn sống!
“Một chút là bao nhiêu?” Tựa hồ chơi đùa thành nghiện, y cúi đầu ngậm hồng quả vào miệng mút mát.
“Ách. . . Chính là rừng cây. . .” Ấp úng, hắn hận không thể tìm một cái động mà chui vào.
Ban ngày ban mặt lại làm chuyện đó giữa đường, chuyện này trước nay chưa từng có, nếu bị người khác thấy, hắn không còn mặt mũi gặp người nữa!
“Lần này biết tội chưa? Sau này nếu cưng còn chạy loạn, xem bổn vương có đánh cho cái mông cưng nở hoa không!” Nhéo nhéo mặt hắn, Hắc Trạch vẽ vòng vòng trên cặp mông tròn của hắn.
“Ân. . . Ta không bao giờ dám nữa. . .” Sụt sịt đầu mũi hồng, hắn cũng là vạn phần hối hận mà.
Lần này hắn gây chuyện lớn rồi, kinh động đến cả cha!
Ai, hắn không có mặt mũi nào quay về hồ tộc nữa. . . Đăng bởi: admin
“Ah. . .” Yêu hồ vẫn như cũ không chịu từ bỏ, cắn răng thối lui.
“Yêu hồ, ngươi trốn không thoát đâu, mau ra đây chịu chết đi!” Hắc Trạch nổi giận gầm lên một tiếng, tăng pháp lực, cố gắng bức yêu hồ ra khỏi cơ thể Kim Cát.
Yêu hồ cắn răng cố phản kháng, nhưng vẫn bị dính chặt trên giường như cũ, dần dần hắn hiểu rõ ý đồ của Hắc Trạch ──
“Ta không đi đấy, không phải ngươi yêu Kim Cát sao? Có bản lãnh ngươi giết ta đi!” Yêu hồ giảo hoạt nhìn trúng nhược điểm Hắc Trạch, không còn ý đào tẩu, lại siết chặt hông y, tiểu huyệt co rút kịch liệt.
“Ngươi cho rằng bổn vương không dám giết ngươi?” Hành động này thật sự chọc giận Hắc Trạch, trừng lớn hai mắt, vung tay lên, hắc khí xoay tròn quanh tay y.
“Trạch. . . Ngươi thật sự nhẫn tâm giết ta sao? Ngươi xem chúng ta kết hợp thân mật như vầy. . .” Yêu hồ thấy tình thế xấu đi, liền dùng khổ nhục kế.
“Yêu hồ, đi chết đi!” Đã sớm hận hắn thấu xương, Hắc Trạch không bị hắn dụ dỗ.
Nghĩ đến các lang tộc huynh đệ bị hắn hại, thật sự hận không thể ăn thịt, uống máu hắn!
“Hiền tế (con rể ngoan), không nên đả thương Cát nhi!” Một thanh âm lạ vang lên, nhưng không thấy bóng người.
Đột nhiên, bốn phía nổi lên những trận gió quỉ dị, không ngừng xoáy tròn, nhắm giường lớn bay tới, trong lốc xoáy hiện lên một cặp mắt hẹp dài, quanh quẩn lượn vòng phía trên Hắc Trạch, đánh vào yêu hồ.
“Ah. . . Sao nơi này lại có Bàn Cổ đại trận? !” Bi thảm kêu một tiếng, mặt yêu hồ kinh hoàng vặn vẹo.
Thật vất vả mới thoát ra khỏi trận pháp này, ta không thể thua lần nữa!
“Yêu hồ, còn không mau cút ra!” Gắt gao ôm lấy thân thể Kim Cát, Hắc Trạch sử dụng Bàn Long đại trận, phối hợp dùng pháp lực bức yêu hồ ra.
Kỳ thật, từ lúc yêu hồ chiếm lấy thân thể Kim Cát, ‘hộ thân phù’ đã báo cho y rồi, nhưng y cũng không nóng lòng động thủ.
Lấy pháp lực của y đuổi yêu hồ không thành vấn đề, nhưng muốn giải quyết hắn triệt để, để hắn không bao giờ đến gần Kim Cát nữa thì không phải chuyện dễ dàng.
Hơn nữa y cũng muốn xem yêu hồ rốt cuộc muốn làm gì, không nghĩ tới yêu hồ chỉ muốn lấy pháp lực của y, y nhẫn nại chơi với hắn vài ngày. . .
Từ lúc nghe Kim Hồ kể về yêu hồ tu hành ngàn năm, bị phong ấn trong Bàn Long đại trận. Còn Bàn Cổ đại trận chỉ có Hồ Vương sử dụng được. Vì vậy mấy ngày trước, y phái người mời Hồ Vương, nhưng Hồ Vương đang dạo chơi bên ngoài, chưa quay về tộc.
Chuyện vừa rồi phát sinh đã làm cho y hoàn toàn bộc phát, chỉ cần vừa nghĩ đến Tiểu Cát Cát bị Hắc Sâm ôm vào lòng, y đã ghen tức đến phát điên, hận không thể giết người.
Cũng may Hồ Vương tới kịp thời, nếu không y thật sự sợ không khống chế được chính mình, đả thương Tiểu Cát Cát!
Gió lốc không ngừng chui vào cơ thể yêu hồ, chỉ chốc lát sau, một bóng trắng thoát ra khỏi thân thể Kim Cát, nhưng trốn không thoát gió xoáy vây quanh.
“Yêu nghiệt, còn không mau theo bổn vương trở về lĩnh tội?!” Âm thanh xa lạ lại lần nữa vang lên, lộ ra vẻ uy nghiêm.
“Không được. . . Ta không muốn!” Yêu hồ biết việc lớn không thành, nhưng bất lực, hóa thành một làn khói nhẹ, bị Hồ Vương dẫn đi.
“Ta. . . Ta sao thế này?”
Giờ phút này, Kim Cát khôi phục thần trí, mở to đôi mắt, nhìn Hắc Trạch trên người mình.
“Cưng bị yêu hồ chiếm cơ thể!” Giải thích qua loa, Hắc Trạch rút lang căn ra, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ xinh.
“Yêu hồ. . .”
Muốn nói cái gì, nhưng cảm giác thân thể lành lạnh, cúi đầu nhìn, mới phát hiện mình trần như nhộng nằm dưới thân Hắc Trạch, hạ thân gắt gao bám chặt lấy nhau, mặt đỏ gay.
“Hiền tế, Cát nhi giao cho ngươi rồi, bảy ngày sau đại hôn, bổn vương sẽ tham gia!” Thì ra là Hồ Vương đại nhân đến.
“Ah. . . Cha!”
Ý thức được bộ dáng hiện tại của mình đều bị cha thấy hết, Kim Cát kêu to không xong, bưng khuôn mặt đỏ au, trốn trong lòng Hắc Trạch, thế nào cũng không chịu ngẩng đầu.
“Nhạc phụ đại nhân, xin yên tâm, ta sẽ hảo hảo yêu thương Tiểu Cát Cát!” Hắc Trạch dùng thân thể mình che khuất hắn.
Nếu không phải sự tình có nguyên nhân đặc biệt, y cũng không muốn nhạc phụ đại nhân chứng kiến một màn. . .
Tiểu Cát Cát là của y, mỗi một chỗ trên người hắn chỉ có y có thể thấy!
“. . .” Kim Cát nào dám ngẩng đầu.
“Được rồi, nhạc phụ đại nhân đã đi, cưng có thể đi ra rồi.” Nhìn đầu nhũ hắn lưu dấu vết đụng chạm, Hắc Trạch tức giận đâm đâm vào bông hoa xinh đẹp phía dưới.
“A. . .” Cảm giác cự vật nóng bỏng, Kim Cát rên rỉ một tiếng, lộ ra gương mặt đỏ ửng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn toản bộ hóa thành một màu hồng, rất là đáng yêu, làm cho trong lòng Hắc Trạch ngứa ngáy không thôi, hận không thể lập tức đem hắn xử tử.
“Tiểu Cát Cát, còn nhớ rõ mấy ngày nay phát sinh chuyện gì không?” Đùa bỡn hồng quả trước ngực hắn, lúc mạnh lúc nhẹ, làm hắn khó nhịn.
“Nhớ. . . Nhớ một chút. . .” Chu cái miệng nhỏ nhắn rên rỉ một tiếng, cũng không chán ghét loại cảm giác này.
Hắn cũng không dám nói là nhớ rõ, yêu hồ chiếm cơ thể hắn, không phải đoạt hồn đại pháp, cho nên hắn không hề quên.
Yêu hồ đáng hận đó, cư nhiên dùng thân thể của hắn đi câu dẫn Hắc Trạch không nói, cư nhiên còn muốn. . .
May mà Hắc Trạch xuất hiện kịp thời, nếu không hắn thật sự không muốn sống!
“Một chút là bao nhiêu?” Tựa hồ chơi đùa thành nghiện, y cúi đầu ngậm hồng quả vào miệng mút mát.
“Ách. . . Chính là rừng cây. . .” Ấp úng, hắn hận không thể tìm một cái động mà chui vào.
Ban ngày ban mặt lại làm chuyện đó giữa đường, chuyện này trước nay chưa từng có, nếu bị người khác thấy, hắn không còn mặt mũi gặp người nữa!
“Lần này biết tội chưa? Sau này nếu cưng còn chạy loạn, xem bổn vương có đánh cho cái mông cưng nở hoa không!” Nhéo nhéo mặt hắn, Hắc Trạch vẽ vòng vòng trên cặp mông tròn của hắn.
“Ân. . . Ta không bao giờ dám nữa. . .” Sụt sịt đầu mũi hồng, hắn cũng là vạn phần hối hận mà.
Lần này hắn gây chuyện lớn rồi, kinh động đến cả cha!
Ai, hắn không có mặt mũi nào quay về hồ tộc nữa. . . Đăng bởi: admin
/44
|