CHƯƠNG 33.
“Ngươi . . .” Nhìn Lang tinh nóng hổi đầy bụng mình, Kim Cát tức giận đến phát run nhưng không biểu hiện ra ngoài.
“Sao vậy? Bổn vương sợ bắn ở bên trong, cưng lại đau bụng, làm như vậy là nghĩ cho cưng đó a.”
Mấy ngày nay, Kim Cát quấn lấy Hắc Trạch không buông, Hắc Trạch dĩ nhiên không cự tuyệt, nhưng mỗi khi cao trào đều xuất ở ngoài, khiến Kim Cát giận điên người.
“Trạch . . .” Kim Cát lại cưỡi lên hông Hắc Trạch, mị nhãn như tơ, cố gắng ép chặt tiểu huyệt mút máp lang căn, kích thích y càng nhiều càng tốt.
“Uh . . .” Hắc Trạch hạ kim ngân mâu (đôi mắt Hắc Trạch bên màu vàng, bên màu bạc) như nghĩ tới cái gì.
“Trạch, chẳng lẽ ngươi không thích ta nữa sao? Vì sao ngươi lại không nhìn ta?” Kim Cát xụ khuôn mặt nhỏ nhắn, cọ cọ ngực y.
Lang Vương đáng chết, từ ngày ấy hắn chỉ trộm được chút xíu pháp lực, sau đó không có cơ hội nữa, cứ như vầy thì đến bao giờ hắn mới khôi phục pháp lực đây?!
“Như thế nào có thể chứ, ta yêu nhất Tiểu Cát Cát mà, chỉ là đã đến lúc qua Hồ Vương cầu thân rồi, không phải cưng rất muốn đi sao?” Hắc Trạch gối hai tay sau đầu, làm ra vẻ bình yên hưởng thụ, híp hai mắt nhìn hậu huyệt phun ra nuốt vào lang căn to lớn hiện ra mị thịt phấn hồng xinh đẹp.
“Đúng vậy . . . Trạch . . .” Thấy Hắc Trạch không có phòng bị, tiểu huyệt đã nhẫn nại hồi lâu thèm khát hấp thụ pháp lực y qua lang căn.
“Được rồi, bổn vương có chút việc phải xử lý.” Hắc Trạch không nhiều lời, đột nhiên ngồi dậy, đẩy hắn ra.
“Ah . . .” Cơ hội vụt mất ngay trước mắt, Kim Cát tràn đầy thất vọng.
“Ngoan ngoãn đi, mấy ngày nay làm nhiều quá rồi, tranh thủ lúc chưa thành thân mà hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Vỗ vỗ mặt hắn, Hắc Trạch đứng dậy mặc quần áo rời đi.
“Lang Vương đáng chết!” Phẫn nộ đấm mép giường, ánh mắt dữ tợn.
Chẳng lẽ Lang Vương phát hiện điều gì? Không phải a, nếu y phát hiện hắn chiếm thân thể Kim Cát, đã phải xuống tay rồi chứ . . .
“Tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân, tịch mịch không? Hắc Trạch không có ở đây, ta đến an ủi ngươi nga!”
Không biết khi nào, trướng liêm mở ra, Hắc Sâm khom người đi vào, xoa xoa tay đi đến gần hắn, trên mặt có vết sẹo dài kinh người.
“Là ngươi?” Đầu cũng không thèm ngẩng lên, hắn cứ như vậy nằm dài trên giường, xoa nắn phân thân đã cứng phân nửa.
Thân thể này thật sự là báu vật, mặc kệ làm bao nhiêu lần, hậu huyệt vẫn chặt như xử nữ vậy, khó trách Lang Vương thích đến không buông tay!
“Đúng vậy, thật vất vả mới đuổi được bọn thị vệ, ta muốn ôn tồn chăm sóc ngươi nga.” Hắc Sâm liếm liếm môi, nuốt nuốt nước miếng, đi nhanh đến ngồi bên người hắn, trừng lớn mắt chăm chú nhìn hắn tự khuếch trương tiểu huyệt.
“Hảo a, ta đang lo không có chuyện vui, ngươi lại tới!” Hắn xoay người đứng lên, hai chân mở ra, thoải mái ngồi trong lòng Hắc Sâm.
“Ngươi . . .” Mặc dù sắc dục xông thẳng lên tim, nhưng Hắc Sâm cũng không có ngu đến vậy, nhận thấy Kim Cát rất lạ, ngăn trở bàn tay kia đang lung tung rờ mó phía dưới của hắn.
“Như thế nào? Có tà tâm trong lòng mà không có gan làm hả?”
“Ngươi không phải Kim Cát! Ngươi là. . .” Cảm giác quen thuộc nảy lên trong lòng, sắc mặt Hắc Sâm trắng nhợt.
“Trông ta là ai, không phải ngươi rất muốn thân thể này sao? Cho ngươi là được!”
“Dừng tay. . . Ta biết là ngươi là người nào rồi!” Khẩu khí này, chính là của yêu hồn mà ngày ấy hắn thả ra.
“Thật mất hứng, là ta thì sao? Lúc đầu ta và ngươi cũng đã bàn bạc rồi, chỉ cần ta giúp ngươi ngồi lên vị trí Lang Vương, ngươi sẽ đưa ta thực vật khôi phục pháp lực!”
“Quả nhiên là ngươi . . .” Sắc mặt Hắc Sâm hóa xám trắng, vội vàng đẩy hắn ra, cách hắn thật xa.
“Chạy trốn cái gì? Ta không có ăn ngươi!” Yêu hồn cuộn người ngồi vào lòng hắn, gắt gao kẹp thắt lưng hắn.
“Đừng, đừng, ta muốn sống lâu thêm vài năm nữa . . . Không phải ngươi cũng muốn nhanh chóng khôi phục pháp lực sao, ta lập tức mang thực vật đến cho ngươi!” Nghĩ đến tử trạng của các huynh đệ bị trúng mị hương, hắn sợ đến mức mặt không còn giọt máu.
“Hừ . . . Ngươi nghĩ ta muốn ngươi hả, pháp lực của ngươi ta còn có chút coi trọng, nếu không phải Hắc Trạch không chịu tiết cho ta, ta còn nhìn đến ngươi sao!” Căm ghét đá Hắc Sâm, yêu hồ tức giận quay về giường.
“Ngươi sử dụng mị hương thử xem?” Vuốt vết thương trên mặt, Hắc Sâm oán hận a.
Yêu hồn này tại sao không hút khô Hắc Trạch luôn đi cho rồi? Hắn hận không thể ngồi trên Lang Vương vị ngay bây giờ, uy phong, uy phong a!
“Sớm đã thử qua, ai biết thân thể này phân bố mị hương, Hắc Trạch đối với mị hương đã miễn dịch rồi!”
Không nghĩ tới hắn thiên tân vạn khổ (trăm cay nghìn đắng) làm ra mị hương, vậy mà một chút xíu tác dụng cũng không có, nghĩ đến là căm hận không thôi.
“Ách . . . Nếu trừ khử Hắc Trạch . . . vậy ngươi ở một mình rất lãng phí rồi, theo ta nhá?” Nhìn tiểu huyệt mê người, hai tròng mắt Hắc Sâm đỏ lên.
“Ngươi không sợ chết?”
“Chúng ta hợp tác như vậy tốt đẹp như vậy, ngươi không hấp hết pháp lực của ta là được, làm cho ta sảng khoái nhiều một chút, ta nhất định đối xử tốt với ngươi.” Sắc tâm nổi lên, thấy yêu hồ cũng không có ý định cướp pháp lực của hắn, Hắc Sâm đánh bạo sờ soạng cơ thể kia.
“Cũng tốt, nhân tiện để Hắc Trạch đội lục mạo (đội nón xanh = bị cắm sừng), tức chết y!” Tức giận Hắc Trạch, tà ý toát ra từ mắt yêu hồ.
“Uh . . . Da của ngươi thật mềm mại, so với Lang nữ tuyệt hơn nhiều, Hắc Trạch thật có số hưởng!” Liếm khuôn ngực trắng nõn của Kim Cát, Hắc Sâm vội vã, ba bước chạy còn hai bước, phóng đi như một tia chớp.
“Ngươi nhanh lên đi, cẩn thận Hắc Trạch sắp về, ta không muốn mất đi mỹ thực tốt như vậy!” Mĩ nhãn lóe lên, yêu hồ bám lên vai Hắc Sâm, hào phóng mở thân thể ra.
“Thật đẹp . . . Thật sự là đẹp quá . . . Vừa thơm vừa động lòng người . . .” Vuốt ve tiểu huyệt hé ra hợp lại. Mũi tham lam hít lấy mùi hương thơm mát, cự vật dưới thân Hắc Sâm trong nháy mắt trướng đại.
“Còn không mau tiến vào? Muốn ta chờ đến chết hả!” Một đôi mắt hồ hỏa hồng long lanh đẫm nước nhìn thứ to lớn dưới thân Hắc Sâm, ra sức câu dẫn hắn.
“Đến, đến!” Khẩn cấp mở rộng cặp mông tròn trĩnh, lộ ra tiểu huyệt mê người, chuẩn bị tiến vào.
______________
Đăng bởi: admin
“Ngươi . . .” Nhìn Lang tinh nóng hổi đầy bụng mình, Kim Cát tức giận đến phát run nhưng không biểu hiện ra ngoài.
“Sao vậy? Bổn vương sợ bắn ở bên trong, cưng lại đau bụng, làm như vậy là nghĩ cho cưng đó a.”
Mấy ngày nay, Kim Cát quấn lấy Hắc Trạch không buông, Hắc Trạch dĩ nhiên không cự tuyệt, nhưng mỗi khi cao trào đều xuất ở ngoài, khiến Kim Cát giận điên người.
“Trạch . . .” Kim Cát lại cưỡi lên hông Hắc Trạch, mị nhãn như tơ, cố gắng ép chặt tiểu huyệt mút máp lang căn, kích thích y càng nhiều càng tốt.
“Uh . . .” Hắc Trạch hạ kim ngân mâu (đôi mắt Hắc Trạch bên màu vàng, bên màu bạc) như nghĩ tới cái gì.
“Trạch, chẳng lẽ ngươi không thích ta nữa sao? Vì sao ngươi lại không nhìn ta?” Kim Cát xụ khuôn mặt nhỏ nhắn, cọ cọ ngực y.
Lang Vương đáng chết, từ ngày ấy hắn chỉ trộm được chút xíu pháp lực, sau đó không có cơ hội nữa, cứ như vầy thì đến bao giờ hắn mới khôi phục pháp lực đây?!
“Như thế nào có thể chứ, ta yêu nhất Tiểu Cát Cát mà, chỉ là đã đến lúc qua Hồ Vương cầu thân rồi, không phải cưng rất muốn đi sao?” Hắc Trạch gối hai tay sau đầu, làm ra vẻ bình yên hưởng thụ, híp hai mắt nhìn hậu huyệt phun ra nuốt vào lang căn to lớn hiện ra mị thịt phấn hồng xinh đẹp.
“Đúng vậy . . . Trạch . . .” Thấy Hắc Trạch không có phòng bị, tiểu huyệt đã nhẫn nại hồi lâu thèm khát hấp thụ pháp lực y qua lang căn.
“Được rồi, bổn vương có chút việc phải xử lý.” Hắc Trạch không nhiều lời, đột nhiên ngồi dậy, đẩy hắn ra.
“Ah . . .” Cơ hội vụt mất ngay trước mắt, Kim Cát tràn đầy thất vọng.
“Ngoan ngoãn đi, mấy ngày nay làm nhiều quá rồi, tranh thủ lúc chưa thành thân mà hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Vỗ vỗ mặt hắn, Hắc Trạch đứng dậy mặc quần áo rời đi.
“Lang Vương đáng chết!” Phẫn nộ đấm mép giường, ánh mắt dữ tợn.
Chẳng lẽ Lang Vương phát hiện điều gì? Không phải a, nếu y phát hiện hắn chiếm thân thể Kim Cát, đã phải xuống tay rồi chứ . . .
“Tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân, tịch mịch không? Hắc Trạch không có ở đây, ta đến an ủi ngươi nga!”
Không biết khi nào, trướng liêm mở ra, Hắc Sâm khom người đi vào, xoa xoa tay đi đến gần hắn, trên mặt có vết sẹo dài kinh người.
“Là ngươi?” Đầu cũng không thèm ngẩng lên, hắn cứ như vậy nằm dài trên giường, xoa nắn phân thân đã cứng phân nửa.
Thân thể này thật sự là báu vật, mặc kệ làm bao nhiêu lần, hậu huyệt vẫn chặt như xử nữ vậy, khó trách Lang Vương thích đến không buông tay!
“Đúng vậy, thật vất vả mới đuổi được bọn thị vệ, ta muốn ôn tồn chăm sóc ngươi nga.” Hắc Sâm liếm liếm môi, nuốt nuốt nước miếng, đi nhanh đến ngồi bên người hắn, trừng lớn mắt chăm chú nhìn hắn tự khuếch trương tiểu huyệt.
“Hảo a, ta đang lo không có chuyện vui, ngươi lại tới!” Hắn xoay người đứng lên, hai chân mở ra, thoải mái ngồi trong lòng Hắc Sâm.
“Ngươi . . .” Mặc dù sắc dục xông thẳng lên tim, nhưng Hắc Sâm cũng không có ngu đến vậy, nhận thấy Kim Cát rất lạ, ngăn trở bàn tay kia đang lung tung rờ mó phía dưới của hắn.
“Như thế nào? Có tà tâm trong lòng mà không có gan làm hả?”
“Ngươi không phải Kim Cát! Ngươi là. . .” Cảm giác quen thuộc nảy lên trong lòng, sắc mặt Hắc Sâm trắng nhợt.
“Trông ta là ai, không phải ngươi rất muốn thân thể này sao? Cho ngươi là được!”
“Dừng tay. . . Ta biết là ngươi là người nào rồi!” Khẩu khí này, chính là của yêu hồn mà ngày ấy hắn thả ra.
“Thật mất hứng, là ta thì sao? Lúc đầu ta và ngươi cũng đã bàn bạc rồi, chỉ cần ta giúp ngươi ngồi lên vị trí Lang Vương, ngươi sẽ đưa ta thực vật khôi phục pháp lực!”
“Quả nhiên là ngươi . . .” Sắc mặt Hắc Sâm hóa xám trắng, vội vàng đẩy hắn ra, cách hắn thật xa.
“Chạy trốn cái gì? Ta không có ăn ngươi!” Yêu hồn cuộn người ngồi vào lòng hắn, gắt gao kẹp thắt lưng hắn.
“Đừng, đừng, ta muốn sống lâu thêm vài năm nữa . . . Không phải ngươi cũng muốn nhanh chóng khôi phục pháp lực sao, ta lập tức mang thực vật đến cho ngươi!” Nghĩ đến tử trạng của các huynh đệ bị trúng mị hương, hắn sợ đến mức mặt không còn giọt máu.
“Hừ . . . Ngươi nghĩ ta muốn ngươi hả, pháp lực của ngươi ta còn có chút coi trọng, nếu không phải Hắc Trạch không chịu tiết cho ta, ta còn nhìn đến ngươi sao!” Căm ghét đá Hắc Sâm, yêu hồ tức giận quay về giường.
“Ngươi sử dụng mị hương thử xem?” Vuốt vết thương trên mặt, Hắc Sâm oán hận a.
Yêu hồn này tại sao không hút khô Hắc Trạch luôn đi cho rồi? Hắn hận không thể ngồi trên Lang Vương vị ngay bây giờ, uy phong, uy phong a!
“Sớm đã thử qua, ai biết thân thể này phân bố mị hương, Hắc Trạch đối với mị hương đã miễn dịch rồi!”
Không nghĩ tới hắn thiên tân vạn khổ (trăm cay nghìn đắng) làm ra mị hương, vậy mà một chút xíu tác dụng cũng không có, nghĩ đến là căm hận không thôi.
“Ách . . . Nếu trừ khử Hắc Trạch . . . vậy ngươi ở một mình rất lãng phí rồi, theo ta nhá?” Nhìn tiểu huyệt mê người, hai tròng mắt Hắc Sâm đỏ lên.
“Ngươi không sợ chết?”
“Chúng ta hợp tác như vậy tốt đẹp như vậy, ngươi không hấp hết pháp lực của ta là được, làm cho ta sảng khoái nhiều một chút, ta nhất định đối xử tốt với ngươi.” Sắc tâm nổi lên, thấy yêu hồ cũng không có ý định cướp pháp lực của hắn, Hắc Sâm đánh bạo sờ soạng cơ thể kia.
“Cũng tốt, nhân tiện để Hắc Trạch đội lục mạo (đội nón xanh = bị cắm sừng), tức chết y!” Tức giận Hắc Trạch, tà ý toát ra từ mắt yêu hồ.
“Uh . . . Da của ngươi thật mềm mại, so với Lang nữ tuyệt hơn nhiều, Hắc Trạch thật có số hưởng!” Liếm khuôn ngực trắng nõn của Kim Cát, Hắc Sâm vội vã, ba bước chạy còn hai bước, phóng đi như một tia chớp.
“Ngươi nhanh lên đi, cẩn thận Hắc Trạch sắp về, ta không muốn mất đi mỹ thực tốt như vậy!” Mĩ nhãn lóe lên, yêu hồ bám lên vai Hắc Sâm, hào phóng mở thân thể ra.
“Thật đẹp . . . Thật sự là đẹp quá . . . Vừa thơm vừa động lòng người . . .” Vuốt ve tiểu huyệt hé ra hợp lại. Mũi tham lam hít lấy mùi hương thơm mát, cự vật dưới thân Hắc Sâm trong nháy mắt trướng đại.
“Còn không mau tiến vào? Muốn ta chờ đến chết hả!” Một đôi mắt hồ hỏa hồng long lanh đẫm nước nhìn thứ to lớn dưới thân Hắc Sâm, ra sức câu dẫn hắn.
“Đến, đến!” Khẩn cấp mở rộng cặp mông tròn trĩnh, lộ ra tiểu huyệt mê người, chuẩn bị tiến vào.
______________
Đăng bởi: admin
/44
|