Mao Vũ Phỉ phụ họa nói: "Không sai, cha ruột của Tô Ảnh nhất định loại cặn bã không thể lên được ánh sáng, nếu không, bọn họ đã sớm đắc ý vênh váo rồi! Đúng rồi, mẹ, sau đó thì sao?"
"Sau đó..." Tô Như Thiến nghiễn răng nói: “Sau khi Tô Như Quân rời khỏi Tô gia, mẹ muốn tìm bà ta cũng không tìm được, mẹ cứ nghĩ bà ta không còn mặt mũi xuất hiện trước mặt mẹ nữa. Không nghĩ bây giờ bà ta sẽ vì Tô Ảnh, mà xuất hiện lần nữa. Bà ta nắm giữ công thức nấu ăn và cách điều chế gia vị của đồ ăn Tô gia trong tay, chúng ta nhất định phải đoạt lại những thứ này! Mẹ mới là tiểu thư thật sự của Tô gia, bà ta là cái thá gì, dựa vào cái gì nắm giữ đồ của Tô gia?"
Mao Vũ Phỉ gật mạt đầu: “Đúng vậy, mẹ!"
"Tô lão gia tử kia đã mắt mờ không dùng được, lại giao thứ quan trọng như vậy cho Tô Như Quân. Đã lớn tuổi rồi còn muốn làm yêu làm quáy, đúng là không thể nhẫn nhịn được mà." Hai mắt của Tô Như Thiến như phun ra lửa, nói: "Nếu ông ta không cản trở từ bên trong, bây giờ hai mẹ con chúng ta cũng sẽ không chật vật như thế này! Năm đó mẹ khóc cầu xin bao nhiêu lâu, ông ta cũng không chịu giao công thức nấu ăn và cách điều chế gia vị cho mẹ, con tiện nhân Tô Như Quân kia tùy tùy tiện tiện lại có được tất cả những thứ mẹ mong muốn, dựa vào cái gì! Mẹ không phục!"
Năm nay Tô lão gia Tô Tập đã hơn chín mươi tuổi.
Cũng chỉ lớn hơn so với Phó lão Nguyên soái một chút xíu mà thôi.
Đúng là lớn tuổi.
Năm đó Tô Ảnh rời khỏi Tô gia, thật ra Tô Tập đã rất hối hận.
Ông ấy chỉ hơi do dự một chút, Tô Như Quân đã đi rồi.
Ông ấy hối hận không kịp.
Tuy nhiên có một việc ông ấy không hối hận, đó chính là giao công thức nấu ăn và cách điều chế gia vị của Tô gia cho Tô Như Quân.
Dù sao Tô Như Quân mới là huyết mạch thật sự của Tô gia, giao đồ cho bà, cũng coi như là giải thích với lão tổ tông.
Chờ Tô Tập và Tô Chân lấy lại tinh thần, nhìn đến Tô phu nhân và Tô Như Thiến, mọi chuyện đã khác.
Mặc dù nhà mẹ của Tô phu nhân có mạnh thế nào đi nữa, cũng không thể can thiệp được vào chuyện của Tô gia.
Vì vậy, bất kể là Tô Tập hay là Tô Chân, đều không giao tinh túy đồ ăn Tô gia cho Tô Như Thiến.
Nói không ngại là giả.
Tô phu nhân và Tô Chân đã gần mặt cách lòng từ lâu, chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
Lúc Tô Như Thiến xuất giá, còn không cầu được công thức nấu ăn và cách điều chế gia vị của đồ ăn Tô gia, sau này lại càng không thể.
Cũng vì chuyện này, Tô Như Thiến suýt nữa mất hết mặt mũi ở Mao gia.
Sở dĩ lúc ấy Mao gia cưới Tô Như Thiến về, một nửa nguyên nhân cũng liên quan đến thừa kế đồ ăn Tô gia.
Kết quả công thức nấu ăn và cách điều chế gia vị đều không có, Mao gia lên mặt với Tô Như Thiến một khoảng thời gian, điều này càng làm Tô Như Thiến thêm đố kỵ và hận Tô Như Quân hơn, nếu không phải là không tìm được Tô Như Quân, chắc Tô Như Thiến vẫn còn muốn tiếp tục trút giận.
Thời gian trôi qua, thoáng cái đã qua hơn hai mươi năm.
Không ngờ ân oán giữa bọn họ, lại kéo dài đến tận đời con gái mình.
Tô Như Quân có thể nhìn ra, ánh mắt Phó Thịnh nhìn Tô Ảnh, đã từ từ thay đổi.
Tuy nhiên, Tô Như Quân không đánh giá cao chuyện giữa Phó Thịnh và Tô Ảnh.
Tình yêu không môn đăng hộ đối, sẽ chỉ khổ cho con gái.
"Sau đó..." Tô Như Thiến nghiễn răng nói: “Sau khi Tô Như Quân rời khỏi Tô gia, mẹ muốn tìm bà ta cũng không tìm được, mẹ cứ nghĩ bà ta không còn mặt mũi xuất hiện trước mặt mẹ nữa. Không nghĩ bây giờ bà ta sẽ vì Tô Ảnh, mà xuất hiện lần nữa. Bà ta nắm giữ công thức nấu ăn và cách điều chế gia vị của đồ ăn Tô gia trong tay, chúng ta nhất định phải đoạt lại những thứ này! Mẹ mới là tiểu thư thật sự của Tô gia, bà ta là cái thá gì, dựa vào cái gì nắm giữ đồ của Tô gia?"
Mao Vũ Phỉ gật mạt đầu: “Đúng vậy, mẹ!"
"Tô lão gia tử kia đã mắt mờ không dùng được, lại giao thứ quan trọng như vậy cho Tô Như Quân. Đã lớn tuổi rồi còn muốn làm yêu làm quáy, đúng là không thể nhẫn nhịn được mà." Hai mắt của Tô Như Thiến như phun ra lửa, nói: "Nếu ông ta không cản trở từ bên trong, bây giờ hai mẹ con chúng ta cũng sẽ không chật vật như thế này! Năm đó mẹ khóc cầu xin bao nhiêu lâu, ông ta cũng không chịu giao công thức nấu ăn và cách điều chế gia vị cho mẹ, con tiện nhân Tô Như Quân kia tùy tùy tiện tiện lại có được tất cả những thứ mẹ mong muốn, dựa vào cái gì! Mẹ không phục!"
Năm nay Tô lão gia Tô Tập đã hơn chín mươi tuổi.
Cũng chỉ lớn hơn so với Phó lão Nguyên soái một chút xíu mà thôi.
Đúng là lớn tuổi.
Năm đó Tô Ảnh rời khỏi Tô gia, thật ra Tô Tập đã rất hối hận.
Ông ấy chỉ hơi do dự một chút, Tô Như Quân đã đi rồi.
Ông ấy hối hận không kịp.
Tuy nhiên có một việc ông ấy không hối hận, đó chính là giao công thức nấu ăn và cách điều chế gia vị của Tô gia cho Tô Như Quân.
Dù sao Tô Như Quân mới là huyết mạch thật sự của Tô gia, giao đồ cho bà, cũng coi như là giải thích với lão tổ tông.
Chờ Tô Tập và Tô Chân lấy lại tinh thần, nhìn đến Tô phu nhân và Tô Như Thiến, mọi chuyện đã khác.
Mặc dù nhà mẹ của Tô phu nhân có mạnh thế nào đi nữa, cũng không thể can thiệp được vào chuyện của Tô gia.
Vì vậy, bất kể là Tô Tập hay là Tô Chân, đều không giao tinh túy đồ ăn Tô gia cho Tô Như Thiến.
Nói không ngại là giả.
Tô phu nhân và Tô Chân đã gần mặt cách lòng từ lâu, chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
Lúc Tô Như Thiến xuất giá, còn không cầu được công thức nấu ăn và cách điều chế gia vị của đồ ăn Tô gia, sau này lại càng không thể.
Cũng vì chuyện này, Tô Như Thiến suýt nữa mất hết mặt mũi ở Mao gia.
Sở dĩ lúc ấy Mao gia cưới Tô Như Thiến về, một nửa nguyên nhân cũng liên quan đến thừa kế đồ ăn Tô gia.
Kết quả công thức nấu ăn và cách điều chế gia vị đều không có, Mao gia lên mặt với Tô Như Thiến một khoảng thời gian, điều này càng làm Tô Như Thiến thêm đố kỵ và hận Tô Như Quân hơn, nếu không phải là không tìm được Tô Như Quân, chắc Tô Như Thiến vẫn còn muốn tiếp tục trút giận.
Thời gian trôi qua, thoáng cái đã qua hơn hai mươi năm.
Không ngờ ân oán giữa bọn họ, lại kéo dài đến tận đời con gái mình.
Tô Như Quân có thể nhìn ra, ánh mắt Phó Thịnh nhìn Tô Ảnh, đã từ từ thay đổi.
Tuy nhiên, Tô Như Quân không đánh giá cao chuyện giữa Phó Thịnh và Tô Ảnh.
Tình yêu không môn đăng hộ đối, sẽ chỉ khổ cho con gái.
/307
|