"Mẹ cũng cảm thấy thân phận của mình xấu hổ, nhưng mẹ biết, mình không thể nhận thua lúc này. Vậy nên mẹ đã đi tìm ông nội và cha, quỳ xuống nói với bọn họ, nếu mẹ là người Tô gia, sau này sẽ chỉ là người Tô gia, mẹ sẽ không nhận người cha ruột kia." Tô Như Thiến giễu cợt nói: “Người cha ruột kia của mẹ, hồi còn trẻ là kẻ chơi bời lêu lổng không có học hành gì, sau đó vì đánh nhau mà bị kết án mười mấy năm. Sau khi ra tù, ông ta chỉ có hai bàn tay trắng, nhớ ra đứa con gái ruột của mình, ông ta tới Tô gia nhận mẹ, chỉ vì muốn tiền mà thôi! Sao mẹ có thể đi cùng ông ta được?"
Mao Vũ Phỉ gật đầu đồng tình.
Về điểm này, tam quan của hai mẹ con bọn họ vô cùng giống nhau!
"Thấy mẹ khóc lóc quá đáng thương, rốt cuộc đã làm ông nội và cha mềm lòng. Bọn họ hứa với mẹ, sẽ không để con tiện nhân Tô Như Quân kia trở lại Tô gia." Tô Như Thiến nói tới đây, trong mắt tóe ra một đoàn lửa giận: "Nhưng mấy năm sau, bọn họ lại đổi ý, muốn cho con tiện nhân Tô Như Quân kia về nhà! Điều không thể tha thứ nhất là, năm đó lần đầu tiên cha con nhìn thấy Tô Như Quân, đã bị bà ta quyến rũ! Nói gì cũng phải theo đuổi Tô Như Quân!"
"Sao mẹ có thể cho phép người đàn ông mình thích lựa chọn Tô Như Quân được? Vậy nên mẹ và bà ngoại của con đã thương lượng một kế sách. Không bằng tương kế tựu kế, chờ lúc Tô Như Quân trở lại Tô gia, sẽ hoàn toàn hủy diệt bà ta! Cụ ngoại và ông ngoại con đều là người coi trọng thể diện, cháu gái hoặc là con gái mất đi trinh tiết quả quyết sẽ không thể trở về Tô gia. Vậy nên, mẹ thừa dịp lúc Tô Như Quân tham dự bữa tiệc, bỏ thuốc vào đồ uống của bà ta, còn sắp xếp một thằng côn đồ, muốn cả đời này bà ta không thể lật người được nữa!"
"Nhưng trời xui đất khiến thế nào, Tô Như Quân không đi vào phòng bọn mẹ sắp xếp, mà vào nhầm phòng của một người đàn ông." Nói tới đây, Tô Như Thiến lại tỏ vẻ không cam lòng: "Người đàn ông kia là người thuộc gia tộc quyền quý, thiếu gia danh môn! Lại để Tô Như Quân được như ý! Đúng là không có thể tha thứ được!"
"Mẹ vốn muốn muốn hét to lên cho cả thế giới đều biết, nhưng sau khi nhìn thấy người đàn ông kia, mẹ lập tức đổi chủ ý. Tô Như Quân chỉ phù hợp với những người đàn ông hèn hạ, không xứng với người quyền quý kia. Vì vậy mẹ không những không thể rêu rao ra ngoài, còn phải giấu kín thay bà ta! Chỉ cần bà ta vĩnh viễn cút ra khỏi Tô gia, vĩnh viễn không về được là được!" Tô Như Thiến ác độc nói: "Trùng hợp, cũng có người không muốn để chuyện xấu của vị kia bị lộ ra ngoài, mẹ chỉ xóa sạch một số dấu vết, người kia là xóa sạch toàn bộ dấu vết!"
"Mẹ đi khuyên cụ ngoại và ông ngoại con, bảo bọn họ phải lấy đại cuộc làm trọng, không thể nhận Tô Như Quân trở lại. Hơn nữa, mẹ đi tìm Tô Như Quân, bảo bà ta, nếu bà ta trở lại Tô gia, sợ rằng sẽ ném sạch mặt mũi của liệt tổ liệt tông Tô gia. Từ đấy Tô Như Quân không còn mặt mũi trở lại Tô gia nữa, dù sao Tô gia cũng sẽ không đứng ở lập trường của bà ta, bảo vệ danh dự cho bà ta. Sau đó mẹ lén lấy danh nghĩa của ông ngoại con, tìm người ám sát bà ta, có lẽ Tô Như Quân sợ chết, nên đã hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt của chúng ta. Mẹ vốn còn muốn tìm tung tích của Tô Như Quân, muốn làm nhục bà ta lần nữa, nhưng phát hiện ra tất cả dấu vết đều đã bị xóa sạch, đến mẹ cũng không điều tra được. Mẹ biết có người khác nhúng tay, nên không thể bứt dây động rừng, chỉ có thể nhịn xuống, coi như chưa từng phát sinh chuyện gì."
"Không ngờ Tô Như Quân không chết, còn sinh ra một đứa con hoang! Không biết cái con ranh Tô Ảnh này, là đứa con hoang của Tô Như Quân và thằng đàn ông cặn bã nào! Bà ta ấp úng không nói ra cha của con ranh đó là ai, như vậy 100% không phải là con của người quyền quý kia. Nếu không, Tô Như Quân mang thai con của người quyền quý kia, đã sớm mang đứa trẻ đi nhận cha ruột rồi, sao còn chờ tới bây giờ?" Rốt cuộc Tô Như Thiến cũng tìm được cảm giác thắng lợi ở trong chuyện này, mặt đầy khinh bỉ nói: "Tô Như Quân bị mẹ xỉ nhục như vậy cũng không nói ra được cha của Tô Ảnh là ai, có thể thấy, hoặc cha của con ranh đó là thằng côn đồ đầu đường xó chợ nào đó, hoặc cũng có thể là, bà ta bị người cưỡng bức rồi mang thai, ngủ với quá nhiều đàn ông, rồi đến bản thân mình cũng không biết cha của đứa trẻ là ai!"
Mao Vũ Phỉ gật đầu đồng tình.
Về điểm này, tam quan của hai mẹ con bọn họ vô cùng giống nhau!
"Thấy mẹ khóc lóc quá đáng thương, rốt cuộc đã làm ông nội và cha mềm lòng. Bọn họ hứa với mẹ, sẽ không để con tiện nhân Tô Như Quân kia trở lại Tô gia." Tô Như Thiến nói tới đây, trong mắt tóe ra một đoàn lửa giận: "Nhưng mấy năm sau, bọn họ lại đổi ý, muốn cho con tiện nhân Tô Như Quân kia về nhà! Điều không thể tha thứ nhất là, năm đó lần đầu tiên cha con nhìn thấy Tô Như Quân, đã bị bà ta quyến rũ! Nói gì cũng phải theo đuổi Tô Như Quân!"
"Sao mẹ có thể cho phép người đàn ông mình thích lựa chọn Tô Như Quân được? Vậy nên mẹ và bà ngoại của con đã thương lượng một kế sách. Không bằng tương kế tựu kế, chờ lúc Tô Như Quân trở lại Tô gia, sẽ hoàn toàn hủy diệt bà ta! Cụ ngoại và ông ngoại con đều là người coi trọng thể diện, cháu gái hoặc là con gái mất đi trinh tiết quả quyết sẽ không thể trở về Tô gia. Vậy nên, mẹ thừa dịp lúc Tô Như Quân tham dự bữa tiệc, bỏ thuốc vào đồ uống của bà ta, còn sắp xếp một thằng côn đồ, muốn cả đời này bà ta không thể lật người được nữa!"
"Nhưng trời xui đất khiến thế nào, Tô Như Quân không đi vào phòng bọn mẹ sắp xếp, mà vào nhầm phòng của một người đàn ông." Nói tới đây, Tô Như Thiến lại tỏ vẻ không cam lòng: "Người đàn ông kia là người thuộc gia tộc quyền quý, thiếu gia danh môn! Lại để Tô Như Quân được như ý! Đúng là không có thể tha thứ được!"
"Mẹ vốn muốn muốn hét to lên cho cả thế giới đều biết, nhưng sau khi nhìn thấy người đàn ông kia, mẹ lập tức đổi chủ ý. Tô Như Quân chỉ phù hợp với những người đàn ông hèn hạ, không xứng với người quyền quý kia. Vì vậy mẹ không những không thể rêu rao ra ngoài, còn phải giấu kín thay bà ta! Chỉ cần bà ta vĩnh viễn cút ra khỏi Tô gia, vĩnh viễn không về được là được!" Tô Như Thiến ác độc nói: "Trùng hợp, cũng có người không muốn để chuyện xấu của vị kia bị lộ ra ngoài, mẹ chỉ xóa sạch một số dấu vết, người kia là xóa sạch toàn bộ dấu vết!"
"Mẹ đi khuyên cụ ngoại và ông ngoại con, bảo bọn họ phải lấy đại cuộc làm trọng, không thể nhận Tô Như Quân trở lại. Hơn nữa, mẹ đi tìm Tô Như Quân, bảo bà ta, nếu bà ta trở lại Tô gia, sợ rằng sẽ ném sạch mặt mũi của liệt tổ liệt tông Tô gia. Từ đấy Tô Như Quân không còn mặt mũi trở lại Tô gia nữa, dù sao Tô gia cũng sẽ không đứng ở lập trường của bà ta, bảo vệ danh dự cho bà ta. Sau đó mẹ lén lấy danh nghĩa của ông ngoại con, tìm người ám sát bà ta, có lẽ Tô Như Quân sợ chết, nên đã hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt của chúng ta. Mẹ vốn còn muốn tìm tung tích của Tô Như Quân, muốn làm nhục bà ta lần nữa, nhưng phát hiện ra tất cả dấu vết đều đã bị xóa sạch, đến mẹ cũng không điều tra được. Mẹ biết có người khác nhúng tay, nên không thể bứt dây động rừng, chỉ có thể nhịn xuống, coi như chưa từng phát sinh chuyện gì."
"Không ngờ Tô Như Quân không chết, còn sinh ra một đứa con hoang! Không biết cái con ranh Tô Ảnh này, là đứa con hoang của Tô Như Quân và thằng đàn ông cặn bã nào! Bà ta ấp úng không nói ra cha của con ranh đó là ai, như vậy 100% không phải là con của người quyền quý kia. Nếu không, Tô Như Quân mang thai con của người quyền quý kia, đã sớm mang đứa trẻ đi nhận cha ruột rồi, sao còn chờ tới bây giờ?" Rốt cuộc Tô Như Thiến cũng tìm được cảm giác thắng lợi ở trong chuyện này, mặt đầy khinh bỉ nói: "Tô Như Quân bị mẹ xỉ nhục như vậy cũng không nói ra được cha của Tô Ảnh là ai, có thể thấy, hoặc cha của con ranh đó là thằng côn đồ đầu đường xó chợ nào đó, hoặc cũng có thể là, bà ta bị người cưỡng bức rồi mang thai, ngủ với quá nhiều đàn ông, rồi đến bản thân mình cũng không biết cha của đứa trẻ là ai!"
/307
|