Trời dần sáng, Tô Ảnh giật mình tỉnh lại phát hiện bản thân nằm ngủ trên giường. Cô cảm thấy ảo não vô cùng.
Cô lại bỏ lỡ thời gian Phó Thịnh về nhà.
Hiện tại đã qua mấy tiếng không biết anh ta có còn ở nhà hay không nữa.
Tô Ảnh không hề do dự nhảy xuống giường, không thèm đi giày mà đẩy ra cánh cửa nhỏ chạy qua phòng Phó Thịnh.
Kết quả vừa đẩy cửa ra, cô đã thấy được Phó Thịnh chỉ mặc mỗi chiếc quần dài, nửa người trên cởi trần đang đưa lưng về phía cô lau tóc.
“Phó, Phó tổng, chào buổi sáng!” Tô Ảnh nhanh chóng đứng thẳng người, lắp bắp nói một câu.
Phó Thịnh quay đầu lại nhìn Tô Ảnh một cái, nói: “Lại đây lau tóc cho tôi.”
“Vâng!” Tô Ảnh đi chân trần chạy qua nhận lấy khăn lông trong tay anh, chờ anh ngồi xuống mới từ từ lau đầu cho anh.
Phó Thịnh vừa cúi đầu đã thấy bàn chân trần trắng nõn nhỏ xinh của cô.
Cổ họng anh nhấp nhô, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt, trong đầu lại đột nhiên hiện lên một câu: “Không biết nắm gót chân nhỏ kia lên xoa nắn có thú vị không nhỉ?”
Tô Ảnh lau rất nghiêm túc, đổi liên tiếp ba chiếc khăn lông mời lau khô một nửa.
Cô nửa quỳ trước mặt anh, lau khô tóc xong mới yên lặng ngẩng đầu nhìn anh.
“Có chuyện gì thì nói đi.” Phó Thịnh liếc xéo cô một cái, nhìn thấy cô nhiều lần muốn nói lại thôi rốt cuộc vẫn mềm lòng để cô nói.
Mẫn Chỉ nói rất đúng.
Tô Ảnh chính là người có thể tiếp cận vùng cấm của Phó Thịnh.
“Phó tổng, về chuyện của Phó nhị tiên sinh...” Tô Ảnh lo sợ bất an nhìn Phó Thịnh, nhẹ nhàng mở miệng: “Chuyện xử lý như thế nào rồi?”
“Cô rất quan tâm chuyện này?” Phó Thịnh hơi nhướn mày, bộ dáng phong tình vạn chủng mê chết người.
Nhưng mà lúc này cô không có tâm trạng thưởng thức nam sắc, lập tức trả lời: “Không, tôi quan tâm ngài mà thôi.”
Một câu nói làm cho đáy mắt Phó Thịnh như được thắp sáng.
Đôi mắt đen sâu thẳm chợt thâm thúy vô cùng.
Phó Thịnh giơ tay, nhẹ nhàng miết qua môi Tô Ảnh, đôi môi vốn dĩ kiều diễm bị anh chạm vào càng thêm kiều diễn, ướt át.
Phó Thịnh khàn khàn nói: “Tô Ảnh, cô biết mình đang nói gì sao?”
Tô Ảnh vẫn rất kiên định nhìn anh, dịu dàng nói: “Phó tổng, tôi hy vọng ngài có thể vui vẻ.”
Phó Thịnh nhếch miệng cười, cười tùy ý, bừa bãi.
Đây là lần đầu tiên cho người nói với anh như vậy.
Người khác đều kính anh, sợ anh nhưng không ai nói hy vọng anh có thể vui vẻ.
Phó Thịnh nâng cằm Tô Ảnh lên, thấy cô không hề sợ hãi, anh vừa lòng cười nói: “Chuyện này đã xử lý xong rồi.”
Tô Ảnh ngạc nhiên nhìn Phó Thịnh.
Không phải Mẫn Chỉ nói Phó tiên sinh ngăn cản Phó Thịnh sao?
Làm sao anh ta giải quyết được?
Phó Thịnh như đoán được tâm sự của cô, anh mở miệng tiếp tục nói: “Tuy ông nội và ba luôn ngăn cản tôi hỏi đến chuyện này nhưng không có nghĩa Phó Thịnh không làm được gì. Mặt trên đã đồng ý với tôi rồi, sẽ không mạt tiêu dấu vết của chú nhưng sẽ tạo một hồ sơ giả khác, để chú ấy có thể chết có thể diện hơn. Từ anh hùng vô danh biến thành cứu vớt quần chúng gặp nạn, bất hạnh trượt chân rơi xuống nước rồi hy sinh. Hơn nữa có thể tiến vào nghĩa trang liệt sĩ, có bịa mộ của chính mình.”
Sắc mặt Tô Ảnh thay đổi: “Vậy ngài phải trả đại giới gì?”
Cô lại bỏ lỡ thời gian Phó Thịnh về nhà.
Hiện tại đã qua mấy tiếng không biết anh ta có còn ở nhà hay không nữa.
Tô Ảnh không hề do dự nhảy xuống giường, không thèm đi giày mà đẩy ra cánh cửa nhỏ chạy qua phòng Phó Thịnh.
Kết quả vừa đẩy cửa ra, cô đã thấy được Phó Thịnh chỉ mặc mỗi chiếc quần dài, nửa người trên cởi trần đang đưa lưng về phía cô lau tóc.
“Phó, Phó tổng, chào buổi sáng!” Tô Ảnh nhanh chóng đứng thẳng người, lắp bắp nói một câu.
Phó Thịnh quay đầu lại nhìn Tô Ảnh một cái, nói: “Lại đây lau tóc cho tôi.”
“Vâng!” Tô Ảnh đi chân trần chạy qua nhận lấy khăn lông trong tay anh, chờ anh ngồi xuống mới từ từ lau đầu cho anh.
Phó Thịnh vừa cúi đầu đã thấy bàn chân trần trắng nõn nhỏ xinh của cô.
Cổ họng anh nhấp nhô, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt, trong đầu lại đột nhiên hiện lên một câu: “Không biết nắm gót chân nhỏ kia lên xoa nắn có thú vị không nhỉ?”
Tô Ảnh lau rất nghiêm túc, đổi liên tiếp ba chiếc khăn lông mời lau khô một nửa.
Cô nửa quỳ trước mặt anh, lau khô tóc xong mới yên lặng ngẩng đầu nhìn anh.
“Có chuyện gì thì nói đi.” Phó Thịnh liếc xéo cô một cái, nhìn thấy cô nhiều lần muốn nói lại thôi rốt cuộc vẫn mềm lòng để cô nói.
Mẫn Chỉ nói rất đúng.
Tô Ảnh chính là người có thể tiếp cận vùng cấm của Phó Thịnh.
“Phó tổng, về chuyện của Phó nhị tiên sinh...” Tô Ảnh lo sợ bất an nhìn Phó Thịnh, nhẹ nhàng mở miệng: “Chuyện xử lý như thế nào rồi?”
“Cô rất quan tâm chuyện này?” Phó Thịnh hơi nhướn mày, bộ dáng phong tình vạn chủng mê chết người.
Nhưng mà lúc này cô không có tâm trạng thưởng thức nam sắc, lập tức trả lời: “Không, tôi quan tâm ngài mà thôi.”
Một câu nói làm cho đáy mắt Phó Thịnh như được thắp sáng.
Đôi mắt đen sâu thẳm chợt thâm thúy vô cùng.
Phó Thịnh giơ tay, nhẹ nhàng miết qua môi Tô Ảnh, đôi môi vốn dĩ kiều diễm bị anh chạm vào càng thêm kiều diễn, ướt át.
Phó Thịnh khàn khàn nói: “Tô Ảnh, cô biết mình đang nói gì sao?”
Tô Ảnh vẫn rất kiên định nhìn anh, dịu dàng nói: “Phó tổng, tôi hy vọng ngài có thể vui vẻ.”
Phó Thịnh nhếch miệng cười, cười tùy ý, bừa bãi.
Đây là lần đầu tiên cho người nói với anh như vậy.
Người khác đều kính anh, sợ anh nhưng không ai nói hy vọng anh có thể vui vẻ.
Phó Thịnh nâng cằm Tô Ảnh lên, thấy cô không hề sợ hãi, anh vừa lòng cười nói: “Chuyện này đã xử lý xong rồi.”
Tô Ảnh ngạc nhiên nhìn Phó Thịnh.
Không phải Mẫn Chỉ nói Phó tiên sinh ngăn cản Phó Thịnh sao?
Làm sao anh ta giải quyết được?
Phó Thịnh như đoán được tâm sự của cô, anh mở miệng tiếp tục nói: “Tuy ông nội và ba luôn ngăn cản tôi hỏi đến chuyện này nhưng không có nghĩa Phó Thịnh không làm được gì. Mặt trên đã đồng ý với tôi rồi, sẽ không mạt tiêu dấu vết của chú nhưng sẽ tạo một hồ sơ giả khác, để chú ấy có thể chết có thể diện hơn. Từ anh hùng vô danh biến thành cứu vớt quần chúng gặp nạn, bất hạnh trượt chân rơi xuống nước rồi hy sinh. Hơn nữa có thể tiến vào nghĩa trang liệt sĩ, có bịa mộ của chính mình.”
Sắc mặt Tô Ảnh thay đổi: “Vậy ngài phải trả đại giới gì?”
/307
|