Tô Ảnh ngẩn ra.
Mẫn Chỉ thở dài một tiếng, nói: “Từ trước đên nay bên người Phó Thịnh chưa từng có nữ trợ lý, cậu chính là người đầu tiên. Trước giờ anh ấy luôn không có kiên nhẫn đối với phụ nữ, cậu là người đầu tiên. Anh ấy tức giận chưa bao giờ cho phép người khác tới gần mình, cậu vẫn như cũ là người đầu tiên. Nếu cậu là người đầu tiên nhiều như vậy, chứng tỏ ở trong lòng anh ấy, cậu có ý nghĩa bất đồng.”
Mẫn Chỉ nhìn Tô Ảnh, ngữ khí trầm trọng vài phần: “Huống chi hiện tại trừ cậu ta thì không có cách nào khác. Phó lão nguyên soái nói, Phó Thịnh không dám không nghe nhưng sẽ cam tâm tình nguyện nghe. Chỉ có cậu từ từ nói cho anh ấy hiểu. Anh ấy tiếp tục tra tấn mình như vậy đến cuối cùng vẫn phải khuất nhục hiện thực. Tuy làm vậy là uất ức cho Phó nhị tiên sinh nhưng lại có thể bảo vệ an toàn cho vợ và con trai ông ấy. Tuy Phó gia quyền thế thông thiên nhưng cẩn thận đến mấy cũng không tránh khỏi lúc sai sót. Nếu vợ và con trai của Phó nhị tiên sinh thật sự bị quốc gia nước ngoài theo dõi —— không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương!”
Sắc mặt Tô Ảnh ngưng trọng vài phần: “Cậu nói mình đều hiểu chỉ là mình không có sự chắc chắn.”
Mẫn Chỉ cầm tay Tô Ảnh, kiên nhẫn nói: “Không đi thử làm sao biết không được đâu?”
Lúc này Tô Ảnh mới trịnh trọng gật đầu: “Mình đã biết.”
Cuối cùng, cá chiên quế cũng không thể ăn.
Tô Ảnh cùng Mẫn Chỉ nói chuyện xong cũng vội vã rời đi.
Mẫn Chỉ nhìn bóng dáng Tô Ảnh, không nhịn được khẽ thở dài một tiếng.
Không bao lâu, Sầm Yến Hành cũng đi vào phòng bao, tùy tiện ngồi trước mặt cô, cười hì hì nói: “Anh biết ngay Tô Ảnh nhất định sẽ nghe em nói mà.”
Mẫn Chỉ từ từ phẩm trà, yên lặng nói: “Em có thể giúp cũng chỉ được như vậy mà thôi.”
Sầm Yến Hành bình tĩnh nhìn Mẫn Chỉ, đột nhiên nhếch miệng, nói: “Em giúp anh đại ân, nói đi, em muốn gì nào.”
Nói xong, Sầm Yến Hành miệng lưỡi trơn tru lại thêm một câu: “Muốn anh cũng được thôi nhưng mà chỉ được một đêm thôi đấy.”
Mẫn Chỉ đỏ mặt, trong mắt tràn đầy tức giận, cô thả mạnh ly trà xuống bàn lập tức đứng lên, không thèm để ý Sầm Yến Hành mà nhanh choáng xoay người rời đi.
Sầm Yến Hành nhìn bóng dáng Mẫn Chỉ, khóe miệng lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.
Anh ta thưởng thức ly trà trong tay một lúc mới buông xuống rồi ra ngoài.
Trên đường trở về Tô Ảnh luôn nhớ lại lời Mẫn Chỉ đã nói với cô.
Đối với Phó Thịnh mà nói, mình tồn tại đặc biệt sao?
Cẩn thận ngẫm lại, hình như có dung túng mình một chút ít.
Nhưng mình có thể dựa vào chút dung túng này đi khuyên anh ta sao?
Mình có tư cách này sao?
Tô Ảnh không xác định.
Sau khi trở lại biệt viện, cô suy nghĩ một ngày chờ một ngày nhưng mà Phó Thịnh không trở về.
Nháy mắt đã ba ngày trôi qua.
Sáng này thứ tư, Phó Thịnh rốt cuộc cũng trở lại.
Anh vừa vào cửa đã thấy Tô Ảnh ngồi trên sofa trong phòng mình, một tay chống cằm ngủ gật.
Mộc Minh vừa muốn mở miệng đánh thức cô nhưng lại bị Phó Thịnh giơ tay ngăn cản.
“Cậu trở về đi.” Phó Thịnh nói với Mộc Minh.
Mộc Minh lập tức khom người sau đó rời đi.
Phó Thịnh đi về phía Tô Ảnh, cẩn thận ôm cô lên giường, đắp chăn cho cô, đang định xoay người đi lại nghe thấy Tô Ảnh nói mớ: “Phó tổng, đừng khóc mà, tất cả sẽ khá lên thôi.”
Bả vai Phó Thịnh chợt cứng đờ.
Anh bỗng nhiên quay đầu lại nhưng lại thấy Tô Ảnh đang ngủ say.
Hiển nhiên vừa rồi là cô đang nói mớ mà không phải cố ý nói cho anh nghe.
Đồ ngốc này, ngay cả trong mơ cũng muốn quan tâm tôi sao?
Đáy lòng Phó Thịnh lạnh lẽo lúc này rốt cuộc cũng ấm lên.
Tóm lại còn có người hiểu anh.
Mẫn Chỉ thở dài một tiếng, nói: “Từ trước đên nay bên người Phó Thịnh chưa từng có nữ trợ lý, cậu chính là người đầu tiên. Trước giờ anh ấy luôn không có kiên nhẫn đối với phụ nữ, cậu là người đầu tiên. Anh ấy tức giận chưa bao giờ cho phép người khác tới gần mình, cậu vẫn như cũ là người đầu tiên. Nếu cậu là người đầu tiên nhiều như vậy, chứng tỏ ở trong lòng anh ấy, cậu có ý nghĩa bất đồng.”
Mẫn Chỉ nhìn Tô Ảnh, ngữ khí trầm trọng vài phần: “Huống chi hiện tại trừ cậu ta thì không có cách nào khác. Phó lão nguyên soái nói, Phó Thịnh không dám không nghe nhưng sẽ cam tâm tình nguyện nghe. Chỉ có cậu từ từ nói cho anh ấy hiểu. Anh ấy tiếp tục tra tấn mình như vậy đến cuối cùng vẫn phải khuất nhục hiện thực. Tuy làm vậy là uất ức cho Phó nhị tiên sinh nhưng lại có thể bảo vệ an toàn cho vợ và con trai ông ấy. Tuy Phó gia quyền thế thông thiên nhưng cẩn thận đến mấy cũng không tránh khỏi lúc sai sót. Nếu vợ và con trai của Phó nhị tiên sinh thật sự bị quốc gia nước ngoài theo dõi —— không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương!”
Sắc mặt Tô Ảnh ngưng trọng vài phần: “Cậu nói mình đều hiểu chỉ là mình không có sự chắc chắn.”
Mẫn Chỉ cầm tay Tô Ảnh, kiên nhẫn nói: “Không đi thử làm sao biết không được đâu?”
Lúc này Tô Ảnh mới trịnh trọng gật đầu: “Mình đã biết.”
Cuối cùng, cá chiên quế cũng không thể ăn.
Tô Ảnh cùng Mẫn Chỉ nói chuyện xong cũng vội vã rời đi.
Mẫn Chỉ nhìn bóng dáng Tô Ảnh, không nhịn được khẽ thở dài một tiếng.
Không bao lâu, Sầm Yến Hành cũng đi vào phòng bao, tùy tiện ngồi trước mặt cô, cười hì hì nói: “Anh biết ngay Tô Ảnh nhất định sẽ nghe em nói mà.”
Mẫn Chỉ từ từ phẩm trà, yên lặng nói: “Em có thể giúp cũng chỉ được như vậy mà thôi.”
Sầm Yến Hành bình tĩnh nhìn Mẫn Chỉ, đột nhiên nhếch miệng, nói: “Em giúp anh đại ân, nói đi, em muốn gì nào.”
Nói xong, Sầm Yến Hành miệng lưỡi trơn tru lại thêm một câu: “Muốn anh cũng được thôi nhưng mà chỉ được một đêm thôi đấy.”
Mẫn Chỉ đỏ mặt, trong mắt tràn đầy tức giận, cô thả mạnh ly trà xuống bàn lập tức đứng lên, không thèm để ý Sầm Yến Hành mà nhanh choáng xoay người rời đi.
Sầm Yến Hành nhìn bóng dáng Mẫn Chỉ, khóe miệng lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.
Anh ta thưởng thức ly trà trong tay một lúc mới buông xuống rồi ra ngoài.
Trên đường trở về Tô Ảnh luôn nhớ lại lời Mẫn Chỉ đã nói với cô.
Đối với Phó Thịnh mà nói, mình tồn tại đặc biệt sao?
Cẩn thận ngẫm lại, hình như có dung túng mình một chút ít.
Nhưng mình có thể dựa vào chút dung túng này đi khuyên anh ta sao?
Mình có tư cách này sao?
Tô Ảnh không xác định.
Sau khi trở lại biệt viện, cô suy nghĩ một ngày chờ một ngày nhưng mà Phó Thịnh không trở về.
Nháy mắt đã ba ngày trôi qua.
Sáng này thứ tư, Phó Thịnh rốt cuộc cũng trở lại.
Anh vừa vào cửa đã thấy Tô Ảnh ngồi trên sofa trong phòng mình, một tay chống cằm ngủ gật.
Mộc Minh vừa muốn mở miệng đánh thức cô nhưng lại bị Phó Thịnh giơ tay ngăn cản.
“Cậu trở về đi.” Phó Thịnh nói với Mộc Minh.
Mộc Minh lập tức khom người sau đó rời đi.
Phó Thịnh đi về phía Tô Ảnh, cẩn thận ôm cô lên giường, đắp chăn cho cô, đang định xoay người đi lại nghe thấy Tô Ảnh nói mớ: “Phó tổng, đừng khóc mà, tất cả sẽ khá lên thôi.”
Bả vai Phó Thịnh chợt cứng đờ.
Anh bỗng nhiên quay đầu lại nhưng lại thấy Tô Ảnh đang ngủ say.
Hiển nhiên vừa rồi là cô đang nói mớ mà không phải cố ý nói cho anh nghe.
Đồ ngốc này, ngay cả trong mơ cũng muốn quan tâm tôi sao?
Đáy lòng Phó Thịnh lạnh lẽo lúc này rốt cuộc cũng ấm lên.
Tóm lại còn có người hiểu anh.
/307
|