Tổng giám đốc cự sủng cô gái nhỏ

Chương 2

/6


Chương 2

Đồng Đồng nhìn nhìn cà phê trong tay thím Trương, suy nghĩ một chút hay là nhận lấy, lần này may mà không có phạt mình, ngày trước nếu như cô chống đối hắn, tuyệt đối sẽ phạt quỳ gối , hơn nữ quỳ gối một tiếng đồng hồ đã ngoài. Cô cũng chỉ biết ủy khuất , đi cầu tình cảm thôi.

Đồng Đồng bưng cà phê, sau đó nở nụ cười với thím Trương

"Cảm ơn, con đây phải đi"

Thím Trương nở nụ cười gật đầu. Bà đi theo Lam gia hai mươi năm , có thể nói là nhìn xem thiếu gia cùng tiểu thư lớn lên , tự nhiên bản tính bọn họ cũng rõ ràng tường tận. Kỳ thật phải nói tới thiếu gia tính tình xác thực rất khó, bà cũng không dám ở trước mặt hắn nói nhiều, huống chi là tiểu thư.

Thím Trương nhìn xem bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn đi lên lầu hai, lập tức khẽ thở dài, hi vọng thiếu gia có thể bớt giận, nếu không cuộc sống của tất cả bọn họ phải chịu khổ rồi.

Đồng Đồng từng bước một đi vào trong thư phòng, một tay đẩy cửa ra, liền gặp được bóng lưng thẳng tắp đứng bên cửa sổ. Đồng Đồng chậm rãi đi tới, đem cà phê đặt ở trên bàn làm việc, cô không thích cùng hắn đơn độc một chỗ, như một không khí vô hình đè ép, làm cho cô thở không nổi, càng làm cho cô sợ hãi.

Xoay người đi chưa vài bước, liền nghe được sau lưng truyền đến thanh âm trầm thấp

"Tới đây ---"

Giọng điệu hoàn toàn như ra lệnh, không cho phép bất luận kẻ nào nghi vấn. Đồng Đồng biết rõ cô nhất định phải nghe theo, vì vậy bước chân hướng phía trước cửa sổ đi đến.

Lam Mộc Tư thấy nàng không nhanh chóng đến chỗ mình, thân thể cao lớn không ngừng run rẩy, nhẹ nhíu mày, cặp mày kia như biển sâu, loại mắt màu lam tản ra một chút tức giận, sau đó trực tiếp vươn tay ôm cô vào trong ngực của hắn.

Cô khẽ ngẩng đầu lên hô lên một tiếng, trong mắt mang theo ủy khuất thăm dò vẻ mặt lãnh ý. Đôi mắt màu lam không che dấu chút nào phẫn nộ làm cho thân thể của cô bắt đầu run rẩy, khẽ dùng hàm răng cắn môi , trong giọng nói mang theo chút làm nũng

"Tư, em biết rõ sai rồi"

"Đồng Đồng, em vì cái gì luôn quên, em là của anh? Anh ở đâu, em nhất định phải ở đó."

Bàn tay thon dài của hắn xoa lấy cằm cô. Ánh mắt nhìn lấy gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo đầy ủy khuất, vì tâm tình không tốt mà ửng hồng.

Cô biết rõ, cô phải dụ dỗ hắn không tức giận mới được

"Tư, em lần sau thật sự không dám nữa"

Trong lòng thì âm thầm nói ra, lần sau cô nhất định không thể lại bị hắn uy hiếp.

Thế nhưng bỏ qua cơ hội tốt như vậy, ánh mắt Lam Mộc Tư liên tục dừng lại trên gương mặt Đồng Đồng.

Nghĩ đến trong phòng thử áo đã mất đi lý trí hôn môi, Lam Mộc Tư lập tức cảm giác được thân thể của mình đã xảy ra biến hóa khác thường, hắn trong lúc đó ý thức được, đứng ở trước mặt mình cô gái đã trưởng thành, mặc dù là có vẻ rất trẻ trung.
Lòng ngón tay trên mặt cô dần đi tới, chạm đến da thịt nhẵn mịn.

Đồng Đồng lập tức cảm thấy toàn thân thật giống như có một loại khí thế vô hình bao vây lấy chính mình, không cách nào nhúc nhích. Đôi mắt ánh nước nhìn vào vẻ mặt lạnh ý của Lam Mộc Tư, khẽ cắn chặt môi đỏ mọng, muốn biết hắn có trừng phạt hay không ?

Một lát sau, cô bị buông ra, vốn là cho rằng hắn thả mình, lại không nghĩ tới bị hắn chế trụ cánh tay, hắn ngồi ở trên ghế làm việc, mà cô bị kéo ngồi ở trên đùi của hắn.

Cô toàn thân căng thẳng, căn bản không rõ ràng lắm, hôm nay Lam Mộc Tư phát điên cái gì ? Thế nhưng tổng là muốn có cô.

Hắn cầm lấy hộp quà ở trên bàn, sau đó mở ra. Đồng Đồng liền thấy được đó là một cái mảnh dây chuyền nhỏ.

Cô tuyệt không hiểu chất liệu gì đó của dây chuyền là quý bao nhiêu, nhưng là cô lại thích treo dây chuyền lủng lẳng. Đó là một mảnh cây ngô đồng Diệp, ở dưới ánh đèn cũng có vẻ lóe sáng vô cùng.

Đồng Đồng ngẩng đầu cầm lấy dây chuyền trên tay Lam Mộc Tư, cô cũng không nói gì thêm, hắn đeo vào cổ cô, sau đó liền nghe đến đỉnh đầu truyền đến thanh âm

"Quà sinh nhật, bất cứ lúc nào đều không cho hái xuống --- "

"A "

Đồng Đồng cong môi, đáp, sau đó lại nói

"Em không phải có thể trở về phòng?"

Ngồi ở trên đùi hắn, cô đứng ngồi không yên, cho nên vặn vẹo cái mông, chuẩn bị đứng lên, nhưng là hông lại bị chế trụ , sau đó liền nghe đến thanh âm lạnh lùng nói

"Em là nghĩ phạt quỳ gối, hay là muốn ngồi tại trên đùi anh?"

Đồng Đồng ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tội nhìn Lam Mộc Tư, lập tức lại đối diện ánh mắt lạnh như băng, vì vậy an phận ngồi im trong ngực hắn, so với phạt quỳ gối, đương nhiên là được hắn ôm thư thái hơn rồi.

Rất nhanh cô liền nghe được âm thanh gõ bàn phím , mà lúc này, cô cảm thấy bàn phím âm thanh chính là thổi Khúc bình thường, làm cho cô chỉ muốn chìm vào giấc ngủ, mà thực tế chứng minh xác thực như thế.

Lúc Lam Mộc Tư xử lý tốt tài liệu, cũng đã cảm giác được con mèo nhỏ ngoan ngoãn làm ổ trong ngực của mình ngủ thiếp đi. Hắn tắt máy tính, sau đó ôm lấy Đồng Đồng, hướng phía gian phòng đi đến.

Hắn đi vào phòng Đồng Đồng, căn phòng đều được bố trí màu xanh cùng màu trắng, làm cho người ta cảm giác thật giống như biển rộng bình thường, yên tĩnh, nhu hòa...

Nnha đầu kia thiên vị màu xanh, thế cho nên có rất nhiều thứ màu sắc đều là màu xanh , màu xanh ga giường, màu xanh ngăn tủ, màu xanh vách tường, màu xanh rèm cửa sổ...

Lam Mộc Tư nhu hòa đem Đồng Đồng đặt lên giường, đắp kín chăn, chuẩn bị xoay người rời đi, lại nghe con cừu nhỏ làu bàu

"Ác ma, thật là xấu "
[font=][/font]


/6

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status