Không biết mình đã sống như vậy bao nhiêu lâu rồi, mỗi ngày trôi qua đều giống nhau, lặp đi lặp lại nhưng La Mục Nhiễm thật sự rất vui vì được gặp con trai của mình thường xuyên, cùng ăn cơm, cùng đi dạo, dù phải sống liệt toàn thân như vậy bà ta cũng không oán trách gì nữa. Nhưng sao hôm nay lại có một đội ngũ bác sĩ đến tận đây chứ? Đứa con trai của bà ta đang định làm gì nữa sao?
- Quản gia, những vị này sao lại vào đây vậy?
Quản gia luôn túc trực bên cạnh bà ta nên cũng không rõ tại sao bác sĩ lại đến đây.
Thấy vậy, một vị bác sĩ trong đó lên tiếng giải thích cũng như giới thiệu lại rõ ràng.
- Tô phu nhân, là thiếu gia đặc biệt mời chúng tôi đến đây để thực hiện một cuộc tiểu phẫu cho bà. Vì thiếu gia muốn bí mật thực hiện nên mới không thể đưa phu nhân đến bệnh viện của chúng tôi.
La Mục Nhiễm nghe bác sĩ nói vậy thì không khỏi bất ngờ, hình như đã hiểu được vấn đề nên bà ta mới xác nhận lại xem có đúng vậy không.
- Tiểu phẫu? Chẳng lẽ là chứng liệt toàn thân này của tôi?
Vị bác sĩ kia cười thân thiện, gật đầu xác nhận lại.
- Đúng vậy, tình trạng sức khỏe của phu nhân xuất phát từ một loại thuốc gây liệt cơ nên chỉ cần thực hiện một cuộc tiểu phẫu thì có thể hoạt động bình thường trở lại rồi.
La Mục Nhiễm suýt nữa không thể tin nổi vào tai mình nữa, từ lúc đưa bà ta về đây đứa con trai đó của bà không phải chỉ muốn bà ta sống như vậy để chuộc tội sao? Bây giờ lại cho bà ta đi lại, là vì anh ta đã tha thứ cho người mẹ này rồi ư?
……………………………
Từ công ty đi ra hầm giữ xe, Tô Vận vừa đi vừa nghe Hàn Tiềm báo cáo về La Mục Nhiễm.
- Kẻ đó đã giấu phu nhân một thời gian không để lộ chút thông tin gì, nhưng vừa mới điều bác sĩ ở bệnh viện Phục Nhân đến Hàng Châu, đó là nơi hắn đã giấu phu nhân. Có vẻ như hắn đang muốn hồi phục tình trạng sức khỏe cho phu nhân.
Tô Vận khẽ nhếch mép cười, giống như vừa tìm được một thú vui tiêu khiển gì đó. Hắn đưa tay nới lỏng carvat và bước nhanh hơn về phía xe của mình, không nhanh không chậm nói.
- Cậu tiếp tục tìm người đã gửi tin nhắn nặc danh cho Vi. Nếu tôi đoán không nhầm thì hắn có liên quan đến kẻ đã đem La Mục Nhiễm đi.
Hàn Tiềm gật đầu nhận lệnh.
Tô Vận vừa đi tới chỗ đậu xe thì đã ra lệnh cho tài xế đang đứng mở cửa xe đợi hắn.
- Tôi sẽ đi một mình,.
Mặc dù có chút ngạc nhiên nhưng Hàn Tiềm cũng vừa kịp nghĩ lại lí do, liền cúi đầu nhận lệnh, đợi xe của hắn rời đi rồi mới đi làm việc của mình.
…………………………..
Vì phải giữ bí mật về thân thế của Trình Tố Vi, cũng như đứa con mệnh yểu của Lâm Nhược Tranh nên bà chỉ có thể đến thăm đứa bé vào ngày giỗ mỗi năm của nó.
Đứa trẻ được chôn cất trên một ngọn đồi phía tây ngoại ô thành phố, ngọn đồi phủ kín màu xanh của cỏ non, không khí vô cùng yên bình và trong trẻo. Ngôi mộ của đứa trẻ nằm bên cạnh một gốc cây, tán cây lan rộng che chở cho nó giống như một người mẹ.
Dù đã hai mươi tám năm trôi qua nhưng lần nào đến đây Lâm Nhược Tranh cũng nhớ như in ngày mà bà nghe bác sĩ đọc giấy báo tử của đứa con vừa mới được sinh ra của mình, bà còn chưa kịp ôm nó mà nó đã rời xa bà rồi, cả thế giới như sụp đổ ngay trước mắt của bà, khi đó bà đã nghĩ đến chuyện tự tử để có thể đi theo chăm sóc đứa bé biết bao nhiêu lần, tại sao lại trớ trêu đến như vậy? Mỗi khi nhớ con, bà càng hận người đàn ông đó, người được gọi là cha của con bà, ông ta đã giết chết đứa con của mình, nó cũng là đứa con giọt máu duy nhất của bà trong cuộc đời này. Ngày ngày bà đều cầu mong nó sẽ đầu thai vào một gia đình tốt hơn, không phải gặp một người mẹ tồi tệ như bà…
Lâm Nhược Tranh chậm rãi ngồi xuống bên bia mộ của con trai, cẩn thận phủi đi những chiếc lá khô trên đó, rồi mới đặt bó hoa lên. Bà thở dài nặng nề, có chút nghẹn ngào nói.
- Con biết không? Em gái con đã hỏi mẹ một câu rất lạ, nó làm mẹ nhớ đến con, trong một giây phút ngắn ngủi đó, mẹ đã hy vọng có phép màu xảy ra trong suốt hai mươi tám năm, mẹ đã nghĩ có khi nào con vẫn còn sống và đang sống rất tốt ở một nơi nào đó không? Buồn cười nhỉ? Mẹ đã chấp nhận sự thật là con đã mất từ lâu nhưng sao tự dưng hôm nay mẹ lại có hy vọng hảo huyền này chứ?
Nói đoạn, bà đột nhiên dừng lại vì hình như bà vừa nhớ đến điều gì đó, bàn tay vuốt ve tấm bia lạnh lẽo.
- Nếu con còn sống thì chắc bây giờ cũng trạc tuổi cậu ta rồi.
Không hiểu sao đột nhiên bà lại nhớ đến Tô Vận, thật trùng hợp là hắn cũng cùng tuổi với đứa trẻ này. Suýt nữa thì bà quên mất, không phải cả hai đều cùng một ngày sinh và cùng một bệnh viện sao? Và còn cùng cha nữa…chỉ khác là hắn còn sống rất khỏe mạnh, còn con trai bà lại chết yểu.
………………………………
Thì ra đây là nơi chôn cất của hắn sao?
Tô Vận dừng xe trước dưới đường lên ngọn đồi phía trước, nơi này rất yên tĩnh nên cũng ít người qua lại. Hắn ngồi trong xe, hạ cửa kính xuống nhìn về phía ngọn đồi, tâm trạng lúc này nặng nề đến khó tả. Đây là cảm giác còn sống nhưng lại được chôn cất ư? Cũng khá đặc biệt đấy nhỉ.
Đợi suốt một buổi, rốt cuộc hắn cũng đợi được Lâm Nhược Tranh đi ra. Nhìn người mẹ gương mặt đượm buồn sau khi thăm mộ của mình xong, tâm trạng của hắn lại thêm trùng xuống. Hôm nay bà lại gầy hơn rồi, mái tóc cũng đã hai màu, vậy mà hắn vẫn chưa một lần được nhìn bà kỹ hơn, chưa được một lần gọi bà một tiếng “mẹ”.
Cách xe của hắn một đoạn, Lâm Nhược Tranh choàng một chiếc khăn màu ấm đi ngang qua đường.
Trên chiếc xe kia, Tô Vận vẫn ngồi đó nhìn mẹ của mình, định đợi đến khi bà đi rồi hắn mới rời khỏi.
Rầm!
Tất cả diễn ra quá nhanh và quá bất ngờ, chiếc xe lao đến không một dấu hiệu báo trước. Chỉ vài giây trước Lâm Nhược Tranh vẫn còn khỏe mạnh bước trên đường, nhưng thoáng chốc bà đã ngã trên vũng máu.
Hai mắt Tô Vận mở to trong sự bàng hoàng, linh hồn như vừa bị rút sạch. Hắn kích động đến luống cuống cả tay chân, chạy nhanh nhất có thể đến chỗ mẹ hắn đang nằm.
Những người xung quanh lúc này cũng đã bao vây xung quanh hỏi thăm tình hình, người thì giúp gọi cấp cứu, người thì gọi cho cảnh sát địa phương.
- Quản gia, những vị này sao lại vào đây vậy?
Quản gia luôn túc trực bên cạnh bà ta nên cũng không rõ tại sao bác sĩ lại đến đây.
Thấy vậy, một vị bác sĩ trong đó lên tiếng giải thích cũng như giới thiệu lại rõ ràng.
- Tô phu nhân, là thiếu gia đặc biệt mời chúng tôi đến đây để thực hiện một cuộc tiểu phẫu cho bà. Vì thiếu gia muốn bí mật thực hiện nên mới không thể đưa phu nhân đến bệnh viện của chúng tôi.
La Mục Nhiễm nghe bác sĩ nói vậy thì không khỏi bất ngờ, hình như đã hiểu được vấn đề nên bà ta mới xác nhận lại xem có đúng vậy không.
- Tiểu phẫu? Chẳng lẽ là chứng liệt toàn thân này của tôi?
Vị bác sĩ kia cười thân thiện, gật đầu xác nhận lại.
- Đúng vậy, tình trạng sức khỏe của phu nhân xuất phát từ một loại thuốc gây liệt cơ nên chỉ cần thực hiện một cuộc tiểu phẫu thì có thể hoạt động bình thường trở lại rồi.
La Mục Nhiễm suýt nữa không thể tin nổi vào tai mình nữa, từ lúc đưa bà ta về đây đứa con trai đó của bà không phải chỉ muốn bà ta sống như vậy để chuộc tội sao? Bây giờ lại cho bà ta đi lại, là vì anh ta đã tha thứ cho người mẹ này rồi ư?
……………………………
Từ công ty đi ra hầm giữ xe, Tô Vận vừa đi vừa nghe Hàn Tiềm báo cáo về La Mục Nhiễm.
- Kẻ đó đã giấu phu nhân một thời gian không để lộ chút thông tin gì, nhưng vừa mới điều bác sĩ ở bệnh viện Phục Nhân đến Hàng Châu, đó là nơi hắn đã giấu phu nhân. Có vẻ như hắn đang muốn hồi phục tình trạng sức khỏe cho phu nhân.
Tô Vận khẽ nhếch mép cười, giống như vừa tìm được một thú vui tiêu khiển gì đó. Hắn đưa tay nới lỏng carvat và bước nhanh hơn về phía xe của mình, không nhanh không chậm nói.
- Cậu tiếp tục tìm người đã gửi tin nhắn nặc danh cho Vi. Nếu tôi đoán không nhầm thì hắn có liên quan đến kẻ đã đem La Mục Nhiễm đi.
Hàn Tiềm gật đầu nhận lệnh.
Tô Vận vừa đi tới chỗ đậu xe thì đã ra lệnh cho tài xế đang đứng mở cửa xe đợi hắn.
- Tôi sẽ đi một mình,.
Mặc dù có chút ngạc nhiên nhưng Hàn Tiềm cũng vừa kịp nghĩ lại lí do, liền cúi đầu nhận lệnh, đợi xe của hắn rời đi rồi mới đi làm việc của mình.
…………………………..
Vì phải giữ bí mật về thân thế của Trình Tố Vi, cũng như đứa con mệnh yểu của Lâm Nhược Tranh nên bà chỉ có thể đến thăm đứa bé vào ngày giỗ mỗi năm của nó.
Đứa trẻ được chôn cất trên một ngọn đồi phía tây ngoại ô thành phố, ngọn đồi phủ kín màu xanh của cỏ non, không khí vô cùng yên bình và trong trẻo. Ngôi mộ của đứa trẻ nằm bên cạnh một gốc cây, tán cây lan rộng che chở cho nó giống như một người mẹ.
Dù đã hai mươi tám năm trôi qua nhưng lần nào đến đây Lâm Nhược Tranh cũng nhớ như in ngày mà bà nghe bác sĩ đọc giấy báo tử của đứa con vừa mới được sinh ra của mình, bà còn chưa kịp ôm nó mà nó đã rời xa bà rồi, cả thế giới như sụp đổ ngay trước mắt của bà, khi đó bà đã nghĩ đến chuyện tự tử để có thể đi theo chăm sóc đứa bé biết bao nhiêu lần, tại sao lại trớ trêu đến như vậy? Mỗi khi nhớ con, bà càng hận người đàn ông đó, người được gọi là cha của con bà, ông ta đã giết chết đứa con của mình, nó cũng là đứa con giọt máu duy nhất của bà trong cuộc đời này. Ngày ngày bà đều cầu mong nó sẽ đầu thai vào một gia đình tốt hơn, không phải gặp một người mẹ tồi tệ như bà…
Lâm Nhược Tranh chậm rãi ngồi xuống bên bia mộ của con trai, cẩn thận phủi đi những chiếc lá khô trên đó, rồi mới đặt bó hoa lên. Bà thở dài nặng nề, có chút nghẹn ngào nói.
- Con biết không? Em gái con đã hỏi mẹ một câu rất lạ, nó làm mẹ nhớ đến con, trong một giây phút ngắn ngủi đó, mẹ đã hy vọng có phép màu xảy ra trong suốt hai mươi tám năm, mẹ đã nghĩ có khi nào con vẫn còn sống và đang sống rất tốt ở một nơi nào đó không? Buồn cười nhỉ? Mẹ đã chấp nhận sự thật là con đã mất từ lâu nhưng sao tự dưng hôm nay mẹ lại có hy vọng hảo huyền này chứ?
Nói đoạn, bà đột nhiên dừng lại vì hình như bà vừa nhớ đến điều gì đó, bàn tay vuốt ve tấm bia lạnh lẽo.
- Nếu con còn sống thì chắc bây giờ cũng trạc tuổi cậu ta rồi.
Không hiểu sao đột nhiên bà lại nhớ đến Tô Vận, thật trùng hợp là hắn cũng cùng tuổi với đứa trẻ này. Suýt nữa thì bà quên mất, không phải cả hai đều cùng một ngày sinh và cùng một bệnh viện sao? Và còn cùng cha nữa…chỉ khác là hắn còn sống rất khỏe mạnh, còn con trai bà lại chết yểu.
………………………………
Thì ra đây là nơi chôn cất của hắn sao?
Tô Vận dừng xe trước dưới đường lên ngọn đồi phía trước, nơi này rất yên tĩnh nên cũng ít người qua lại. Hắn ngồi trong xe, hạ cửa kính xuống nhìn về phía ngọn đồi, tâm trạng lúc này nặng nề đến khó tả. Đây là cảm giác còn sống nhưng lại được chôn cất ư? Cũng khá đặc biệt đấy nhỉ.
Đợi suốt một buổi, rốt cuộc hắn cũng đợi được Lâm Nhược Tranh đi ra. Nhìn người mẹ gương mặt đượm buồn sau khi thăm mộ của mình xong, tâm trạng của hắn lại thêm trùng xuống. Hôm nay bà lại gầy hơn rồi, mái tóc cũng đã hai màu, vậy mà hắn vẫn chưa một lần được nhìn bà kỹ hơn, chưa được một lần gọi bà một tiếng “mẹ”.
Cách xe của hắn một đoạn, Lâm Nhược Tranh choàng một chiếc khăn màu ấm đi ngang qua đường.
Trên chiếc xe kia, Tô Vận vẫn ngồi đó nhìn mẹ của mình, định đợi đến khi bà đi rồi hắn mới rời khỏi.
Rầm!
Tất cả diễn ra quá nhanh và quá bất ngờ, chiếc xe lao đến không một dấu hiệu báo trước. Chỉ vài giây trước Lâm Nhược Tranh vẫn còn khỏe mạnh bước trên đường, nhưng thoáng chốc bà đã ngã trên vũng máu.
Hai mắt Tô Vận mở to trong sự bàng hoàng, linh hồn như vừa bị rút sạch. Hắn kích động đến luống cuống cả tay chân, chạy nhanh nhất có thể đến chỗ mẹ hắn đang nằm.
Những người xung quanh lúc này cũng đã bao vây xung quanh hỏi thăm tình hình, người thì giúp gọi cấp cứu, người thì gọi cho cảnh sát địa phương.