CHƯƠNG 712: PHÚC HỌA TÓM LẠI SẼ RÀNG BUỘC
Vốn dĩ là một chuyện vui lớn.
Nhưng đâu có ngờ sẽ xảy ra loại sự cố này?
Tài xế nghe thấy lời của Hàn Minh Thư, nghĩ rồi cũng thấy mũi càng cay, ông ta lén lút đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt.
Quả nhiên, phúc họa sẽ ràng buộc?
Cuộc đời biến hóa vô thường, nếu trước kia cứ không biết trân trọng, vậy thì khi mất đi, chắc chắn là sẽ hối hận.
“Giúp em, anh…” Hàn Minh Thư hết lần này tới lần khác nói câu này với Hàn Đông, giọng nói tang thương bất lực đó, giống như tiếng kêu của thú con trước khi chết phát ra.
Từng tiếng này, giống như con dao đâm vào trái tim của Hàn Đông, sau đó nhanh chóng kích thích, khiến cả người anh ta đều đau đớn vô cùng.
Cuối cùng, anh ta giống như không chịu nổi nữa, lật tay nắm lấy cổ tay của Hàn Minh Thư, giọng nói âm trầm.
“Minh Thư, anh biết rồi… em bình tĩnh một chút.”
“Vậy… ý của anh là bằng lòng giúp em suy tính rồi sao?”
Hàn Đông gật đầu: “Tuy không quá có khả năng, nhưng… tận sức thôi, anh bây giờ tìm người xử lý chuyện này.”
“Được!” Hàn Minh Thư dùng sức gật đầu, trong đôi mắt đẹp đẽ thắp lên vô số hy vọng, những cái này rơi vào trong mắt của Hàn Đông, lại khiến anh ta có chút chột dạ.
Thật ra anh ta ngược lại không muốn đi suy đoán, suy tính ra địa phương không chuẩn xác đó.
Hơn nữa cho dù tính chuẩn rồi, cũng chỉ sẽ khiến cô càng bao lực bôn ba mà thôi.
Có điều, ai kêu cô là em gái của anh ta chứ, người làm anh trai như anh ta, tóm lại không thể nhìn cô khó chịu, chuyện gì cũng không làm?
Hàn Đông cho người đi tra địa điểm rồi, Hàn Minh Thư cuối cùng cũng bình tĩnh lại, chắc là vì có mục tiêu, cho nên bây giờ chỉ cần chờ đợi là được rồi.
Hàn Đông liếc nhìn Hàn Minh Thư của lúc này, phát hiện cô rụt vai dựa vào trong góc, cơ thể đơn bạc, gương mặt và môi trắng bệch đều khiến cô nhìn trông rất yếu ớt, giống như chạm nhẹ vào thì sẽ vỡ tan.
Nhìn một lát, Hàn Đông bất lực thở dài, sau đó cởi áo vest trên người dịch sát lại vài phần khoác lên người Hàn Minh Thư.
Cảm nhận được động tĩnh, Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút mê mang nhìn Hàn Đông.
“Có tin tức rồi sao?”
Rõ ràng từ vừa nãy tới bây giờ, căn bản không chưa trôi qua được bao nhiêu lâu, cô vậy mà có bộ dạng như chờ đợi cả một thế kỷ.
Bộ dạng này khiến Hàn Đông càng đau lòng, đưa tay chỉnh lại mái tóc đã trở nên hơi rối thay cho cô, vừa dịu giọng giải thích: “Đâu có nhanh như vậy? Anh mới tìm người xử lý chuyện này, cho dù là suy đoán cũng cần thời gian, còn phải tra các loại tin tức, cho nên… trong thời gian tiếp theo, anh dẫn em đi xử lý vết thương, được không?”
Hàn Minh Thư không nói chuyện, không có từ chối yêu cầu của anh, nhưng cũng không có đáp ứng.
Dù sao còn có thời gian rất dài phải đợi, Hàn Đông thấy cô không có từ chối, dứt khoát trực tiếp nói với tài xế: “Tìm một tiệm thuốc gần nhất, đưa em ấy đi xử lý vết thương trước đã.”
“Được Hàn tổng.”
Hàn Minh Thư được Hàn Đông đưa tới tiệm thuốc gần đây, sau đó mua thuốc xử lý vết thương thay cho cô, sau đó nói: “Sau này còn đụng phải cánh truyền thông đó, em phải cách xa một chút, tuy trong số bọn họ không phải đều là người xấu, nhưng… khi nhiều người tóm lại dễ xảy ra va chạm, nghe thấy chưa?”
Hàn Minh Thư không có trả lời anh ta, hỏi ngược lại: “Đoán xong chưa?”
Hàn Đông: “…”
Anh ta đương nhiên là biết Hàn Minh Thư không có nghe lọt tai những lời anh ta nói vừa rồi.
Cô nàng này, khi tính tình bộc phát, thật sự là khiến người ta đau đầu.
“Vẫn chưa, thời gian trôi qua chưa lâu, đợi suy đoán xong, bọn họ sẽ liên lạc với anh, em sáng nay đã ăn cơm chưa? Hay là…”
“Anh.” Hàn Minh Thư gọi anh ta một tiếng, Hàn Đông liền dừng lại mọi động tác, nhìn cô: “Sao thế?”
Hàn Minh Thư dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn anh ta, trong đôi mắt đẹp đẽ ngoài ánh sáng hy vọng ra, không có độ ấm gì khác rồi, cô nhìn Hàn Đông từ từ nói: “Em bây giờ cái gì đều không muốn làm, em chỉ muốn tới sân bay đợi, em muốn lập tức… đi tìm anh ấy.”
“Được, anh bây giờ đưa em tới sân bay đợi.”
Vì thế Hàn Đông lại kêu tài xế lái xe quay lại sân bay, vừa tới sân bay, điện thoại của Hàn Đông đã đổ chuông.
Là Tô Cửu gọi tới.
Hàn Đông liếc nhìn màn hình, sau đó nghe máy.
“Alo.”
“Hàn tổng, tất cả mọi chuyện tôi đều biết rồi, hiện trường tôi đã xử lý xong rồi, mọi người đã giải tán rồi. Ngoài ra… cô Minh Thư ở bên cạnh anh không?”
Nghe vậy, Hàn Đông khẽ đưa mắt liếc nhìn Hàn Minh Thư rúc trong góc đang không có chút cảm xúc gì, gật đầu: “Ừm.”
“Tin tức chính phủ tung ra rồi, máy bay ở XX thì xảy ra sự cố trên không, bây giờ đã tìm được một người còn sống, theo như người còn sống này nói, khi máy bay xảy ra chuyện, bọn họ có không ít người đeo dù. Chỉ có điều…”
Nói đến đây, Tô Cửu khựng lại một chút: “Dù sao đều không phải là người điều khiển quen, cộng thêm… lúc đó bên dưới là một vùng biển mông mênh, cho dù là đeo dù, tỷ lệ người còn sống… đoán chắc chiếm không bao nhiêu.”
Hàn Đông: “…”
“Gửi vị trí cụ thể cho tôi, sau đó đặt hai vé máy bay tới đó, tôi và Minh Thư lập tức muốn đi.”
Nghe vậy, Tô Cửu sững ra, sau đó phản ứng lại: “Hàn tổng, nơi đó quá hẻo lánh, anh với cô Minh Thư cùng tới đó sợ rằng không quá thích hợp, như thế này đi, tôi tìm vài người đi cùng các anh.”
“Ừm.” Hàn Đông gật đầu.
Mà Hàn Minh Thư ở bên đó nghe thấy lời anh nói, liền tiến sát lại bên phía anh ta, đợi anh ta nghe xong điện thoại thì nhìn anh ta.
“Có phải có tin tức rồi không?”
Hàn Đông gật đầu: “Anh đã kêu Tô Cửu đặt vé máy bay rồi, rất nhanh thôi chúng ta có thể qua đó.”
Nói xong, anh ta trầm mặc mím môi của mình, những lời Tô Cửu nói đến bây giờ đều vẫn quanh quẩn trong trái tim của anh ta, nếu như tỷ lệ người còn sống nhỏ như vậy…
Vậy anh ta dẫn Minh Thư qua đó, là tốt hay xấu?
Có điều bây giờ cũng không có cơ hội để anh ta suy nghĩ nhiều như vậy nữa, cô muốn đi, vậy anh ta đáp ứng cô, đưa cô đi là được rồi.
Đến lúc đó có chuyện gì, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Hiệu suất làm việc của Tô Cửu rất cao, rất nhanh đã đặt vé máy bay xong cho bọn họ.
Hàn Minh Thư và Hàn Đông, còn cả mấy người mà Tô Cửu tìm tới để đi cùng, bao gồm bản thân cô ta ở trong, đều ngồi trên cùng một chuyến bay, bay tới địa điểm xảy ra chuyện.
Bình thường lúc này, Hàn Minh Thư đoán chắc đều ngủ rồi, nhưng hôm nay cô lại không có một chút buồn ngủ, cho dù mí mắt vì buồn ngủ mà đã đánh nhau, nhưng cô vẫn cố gượng tinh thần.
Sự khô cạn trong mắt, cả ngày không đụng vào giọt nước nào đã khiến bụng dạ của cô rất khó chịu.
Một ly nước ấm đưa tới, Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên, liếc nhìn Hàn Đông, nhỏ giọng nói câu cảm ơn, sau đó cầm lấy ly nước ấm.
Cô uống một ngụm nhỏ, sau đó hỏi: “Nơi chúng ta tới, chính xác không?”
“Chính xác, tin tức chính phủ đưa ra.”
Nghe vậy, bàn tay cầm ly nước của Hàn Minh Thư khẽ run lên, lát sau cô mới nhỏ giọng hỏi: “Vậy… chính phủ còn nói cái khác không?”
Vì không để cô lo lắng thêm nữa, Hàn Đông chỉ đành nói: “Có người còn sống, theo như lời của người còn sống nói, người trên máy bay có rất nhiều người đeo dù, em đừng quá lo lắng.”
Còn bên dưới chính là một vùng biển mông mênh, Hàn Đông tự động lược bớt một câu này.
/1898
|