CHƯƠNG 711: ANH GIÚP EM CÓ ĐƯỢC KHÔNG
Hiện trường hỗn lễ rối như tơ vò.
Khi Hàn Đông chạy ra, vừa hay nhìn thấy một màn này, anh ta trực tiếp lạnh mặt đi tới đỡ Hàn Minh Thư dậy, chú ý tới chiếc váy cưới màu trắng của cô bị giẫm mấy vết chân màu đen, hơn nữa da trên cánh tay cũng bị rách, ngay cả cái trán trắng trẻo đều có một vết màu đỏ, giống như bị va đập phải.
Chẳng qua chỉ trong thời gian mấy phút, sao lại xảy ra loại thay đổi nghịch thiên như này?
Tiểu Nhan liếc nhìn, suy nghĩ một lúc, trực tiếp xoay người mắng chửi cánh truyền thông đó.
“Các người có nhân tính không hả? Xảy ra chuyện lớn như vậy, các người còn đẩy người ta ngã, còn đập trúng Minh Thư, các ngươi là phóng viên sao? Tôi thấy các người là chó săn mới đúng!”
Cái miệng quát mắng của Tiểu Nhan khiến cánh truyền thông ở đây tỉnh táo không ít, vừa rồi bọn họ quả thật có hơi kích động rồi, nhưng hiện nay nhìn thấy Hàn Minh Thư được Hàn Đông đỡ dậy mặt mày trắng bệch, hơn nữa trên người còn bị thương, suy yếu dựa vào trong lòng anh ta, bỗng chốc đều có hơi chột dạ rồi, mọi người tự nhiên lùi lại sau mấy bước.
“Xin lỗi, chúng tôi cũng là nhất thời sốt ruột, thật sự không phải là cố ý, cô Hàn nhìn trông trạng thái không ổn lắm, vẫn là mau chóng đưa tới bệnh viện khám đi.”
“Phải đó phải đó, tay đều rách da rồi, vẫn là mau chóng đưa tới bệnh viện đi.”
Sức lực trên người Hàn Minh Thư đều bị rút sạch, lúc này căn bản không có chút sức, giống một khối bông mềm dựa vào Hàn Đông mà đứng, Hàn Đông cũng biết không thể trì hoãn thêm nữa, dứt khoát trực tiếp bế ngang người cô lên.
“Tôi đưa em ấy tới bệnh viện, em lập tức liên lạc với người phụ trách sơ tán hiện trường, xử lý một chút.”
“Được.” Tiểu Nhan lúc này cũng không màng cái khác nữa rồi, chỉ có thể nghe theo dặn dò của Hàn Đông mà đi làm.
Hàn Đông bế Hàn Minh Thư rời khỏi, khi chuẩn bị lên xe, Hàn Minh Thư luôn suy yếu dựa trong lòng anh ta bỗng nhiên đưa tay túm tay áo của Hàn Đông.
“Âu Thần xảy ra chuyện rồi sao? Lời bọn họ nói đều là thật sao?”
Bước chân của Hàn Đông khựng lại, sau đó dừng lại.
“Em không tin.” Sắc mặt của Hàn Minh Thư trắng bệch nhìn Hàn Đông đang bế cô: “Anh, anh nói cho em biết… những gì cánh truyền thông nói, đều là thật sao?”
Hàn Đông từ đầu tới cuối đều mím môi không nói, mãi tới khi đưa cô lên xe, anh ta mới thấp giọng nói: “Hiện trường quá hỗn loạn rồi, không thích hợp để em ở lại, trước tiên tới bệnh viện xử lý vết thương đã.”
Anh ta nhìn chằm chằm vết xay xước trên cánh tay của cô, còn cả thần sắc tái nhợt của cô.
“Không!!” Hàn Minh Thư lắc đầu, túm chặt tay áo của Hàn Đông: “Em không đi bệnh viện, em muốn tới sân bay.”
Tới sân bay?
Hàn Đông nhíu mày: “Bây giờ tới sân bay, đoán chắc bên đó cũng có rất nhiều cánh truyền thông.”
“Em muốn đi tìm anh ấy, anh…” Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút trống rỗng, vô thần.
Dáng vẻ cô túm lấy tay của Hàn Đông lúc này, giống như một con cá sắp chết, túm được một hy vọng cuối cùng, không nỡ buông tay.
Ánh mắt như này…
Hàn Đông có chút không nhìn nổi nữa, mím môi, cắn răng nói: “Tìm cậu ta? Em đi đâu tìm cậu ta? Tới sân bay thì có thể tìm được cậu ta sao?”
“Em muốn tới sân bay.” Hàn Minh Thư lại kiên trì nói một câu.
Hàn Đông nhìn tài xế: “Tới bệnh viện gần đây, xử lý vết thương.”
Hàn Minh Thư nghe vậy, sửng sốt trợn to mắt, không dám tin nhìn Hàn Đông.
“Em không đi bệnh viện.”
“Tay của em bị thương rồi, tình trạng cũng không quá tốt, bắt buộc phải lập tức tới bệnh viện.” Thái độ của Hàn Đông lại rất cứng rắn.
Hàn Minh Thư: “..”
Cô nhìn Hàn Đông mấy giây, cũng không biết sức từ đâu ra, trực tiếp bò tới bên cửa muốn mở cửa ra, bây giờ xe đang chạy, hành vi như này của cô là rất nguy hiểm, Hàn Đông chỉ có thể vội vàng khống chế cô lại, gằn lên: “Em điên rồi sao? Rơi xuống sẽ ngã chết đó.”
Cô lại ương ngạnh mở miệng nói: “Em cho dù ngã chết, em cũng không muốn tới bệnh viện, em nói rồi em muốn tới sân bay, dừng xe! Dừng xe!”
“…”
Dáng vẻ điên cuồng như này, Hàn Đông nhìn mà thật sự rất bất lực, anh ta với cô em gái này chung sống nhiều năm như vậy, tự nhiên biết chuyện cô nhận định thì sẽ không thay đổi, cái cô muốn làm, cho dù là kêu cô đập đầu chảy máu, bản thân cô cũng là cam tâm tình nguyện.
Hàn Đông khống chế tay của cô, nhắm mắt lại, mới nói: “Quay đầu tới sân bay.”
Tài xế là nghe lệnh của Hàn Đông, anh ta nói quay đầu, ông ta không dám nói cái gì khác nữa, vì thế lập tức quay đầu xe, sau đó chạy về phía sân bay.
Cuối cùng đổi phương hướng, trái tim của Hàn Minh Thư buông xuống, sau đó bàn tay run rẩy rút điện thoại ra, muốn đặt vé máy bay.
Hàn Đông ở một bên nhìn thấy một màn này, không nhịn được cắt ngang động tác của cô.
“Muốn đặt vé máy bay sao? Muốn đi đâu sao? Nếu như là máy bay xảy ra chuyện, bây giờ tin tức còn chưa đăng, em căn bản không biết đi đâu.”
Ngón tay chạm vào màn hình của Hàn Minh Thư khựng lại, lát sau cô ngẩng đầu lên nhìn sang anh trai của mình.
“Vậy anh nói… em phải làm sao đây? Em bây giờ không gọi được cho anh ấy, không nhìn thấy người của anh ấy, lẽ nào… kêu em cái gì cũng không làm sao?”
Hàn Đông hít sâu một hơi, gật đầu.
“Quả thật, em bây giờ cái gì cũng không làm mới là điều tốt nhất. Bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ, em có thể làm cái gì?”
Bị Hàn Đông nói như vậy, Hàn Minh Thư trong nháy mắt cũng cảm thấy cô dường như cái gì cũng không làm được, tới sân bay, mua vé máy bay? Nhưng cô nên mua đi đâu?
Âu Thần anh… lại là đang gặp nạn ở đâu? Bây giờ như thế nào rồi?
Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư vội vàng thoát khỏi giao diện đặt vé, mà đi tìm kiếm tin tức, vừa nói với Hàn Đông: “Anh, làm phiền anh cũng giúp em xem thử, địa điểm máy bay xảy ra chuyện là ở đâu, chắc chắn chưa?”
Hàn Đông không có động tĩnh, chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt dừng ở trên cánh tay trắng nõn của cô, nơi đó bị xước một mảng lớn, đã bị rách da, tia máu rỉ ra dính vào nhiều chỗ trên chiếc váy cưới của cô, giống như hoa mai đỏ rơi trên nền tuyết trắng, nở rộng từng đóa.
Rõ ràng… bị thương rồi, nhưng cô lại giống như không biết đau vậy.
Hàn Đông thở dài một tiếng, nghe lệnh mà rút điện thoại ra tra giúp cô, khi tới sân bay, chính phủ vẫn chưa có công bố địa điểm máy bay xảy ra chuyện, Hàn Minh Thư và Hàn Đông ở trên xe chờ đợi.
“Chính phủ sẽ công bố địa điểm gặp nạn sao? Nếu như cứ mãi không công bố, vậy chúng ta…”
“Không cần vội, anh đã cho người điều tra rồi, khả năng Dạ Âu Thần không có lên chuyến bay đó cũng không chừng, em cũng đừng quá lo lắng, anh cho người đưa thuốc tới, cánh tay của em phải xử lý một chút.”
“Nếu anh ấy không lên chuyến bay đó, anh ấy không thể tới bây giờ đều không mở máy… anh.” Hàn Minh Thư bỗng ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt mang theo tia hy vọng: “Chúng ta có thể dựa vào thời gian xảy ra chuyện suy tính địa điểm không.”
Hàn Đông: “…”
Anh ta mím môi, nghiêm túc nhắc nhở cô một lần.
“Xử lý vết thương ở cánh tay trước, sau đó đợi tin tức.”
Hàn Minh Thư ngây ngốc nhìn anh ta, lắc đầu: “Không được…”
“Anh, không thể tiếp tục đợi tin tức được.”
“Em căn bản không đợi được nữa, em… tuy cái gì cũng không làm được, nhưng… em thật sự không thể cái gì cũng không làm…”
“Anh giúp em, giúp em có được không?”
Khi Hàn Minh Thư nói những lời này, hốc mắt đã đỏ hoe, mũi cay cay, trái tim thì tê tái, nhưng nước mắt lại luôn trực trào trong hốc mắt từ đầu tới cuối không có rơi xuống.
Tài xế ở phía trước thông qua gương chiếu hậu nhìn một màn này, dường như có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng trong lòng cô, hốc mắt đều không nhịn được mà hơi đỏ lên.
/1898
|