“Không có, em chỉ uống một chút xíu thôi.”
Nói rồi Giang Tiểu Bạch đập tay của anh: “Thả em xuống”
Tiêu Túc lo lắng Giang Tiểu Bạch uống say, thế nhưng nhìn nàng ánh mắt và giọng nói chuyện giống như là vẫn còn tỉnh táo, nhưng anh vẫn không thả cô xuống mà nói: “Không phải em buồn ngủ sao? Em đừng ngủ ở đây, anh ôm em vào phòng ngủ.”
“Không không không” Giang Tiểu Bạch từ chối: “Em không buồn ngủ, vừa rồi em không cẩn thận nên ngủ thiếp đi, anh thả em xuống em muốn ở đây Tiêu Túc thả cô xuống, Giang Tiểu Bạch hơi dính đến ghế salon thì mềm nhữn ra ôm gối ôm chỉ vị trí ở bên cạnh mình.
“Nào, anh tới đây ngồi đi”
Rõ ràng Tiêu Túc cảm giác được cô hơi kỳ lạ, thế là anh im lặng không lên tiếng đi tới ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống anh chờ cô lên tiếng thế nhưng đợi một lúc lâu mà cô vẫn không nói gì, Tiêu Túc ngước mắt nhìn về phía cô: “Sao vậy? Đang yên đang lành tại sao đột nhiên lại uống rượu?”
“Muốn uống nên uống thôi, em uống chút rượu mà anh cũng muốn quản sao? Tiêu Túc không phải là anh cho rằng anh làm bạn trai em thì có thể quản chuyện của em đấy chứ?”
Tiêu Túc mấp máy môi mỏng hỏi ngược lại: “Không được sao?”
“Không được!”
“Vậy thì không được” Tiêu Túc nắm cổ tay trắng nõn gầy guộc của cô rồi ôm vào lòng bàn tay ấm áp của mình: “Anh phải quản một số việc, ví dụ như chuyện em tùy tiện ngủ ở trên ghế sa lon, nếu như anh mặc kệ em bị lạnh thì phải làm sao bây giờ? Còn có chuyện em uống rượu bừa bãi nữa, anh không ở nhà, ngộ nhỡ em xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?”
Vốn dĩ tâm trạng của Giang Tiểu Bạch đang tốt đột nhiên nghe thấy Tiêu Túc nói như vậy thì trong lòng đột nhiên dâng lên sự chua xót.
Cô cảm thấy hốc mắt của mình hơi nóng, ngay cả bản thân cô cũng không thích mình quái đản như vậy, thế là Giang Tiểu Bạch nhanh chóng nhắm mắt lại không nhìn vào đôi mắt của Tiêu Túc.
Sau đó vừa rút tay lại vừa giêu cợt Tiêu Túc: “Anh nói gì vậy? Em đã là người lớn thì sao có thể xảy ra chuyện chứ? Còn nữa, ai muốn anh quản chứ?”
Mặc dù động tác của Giang Tiểu Bạch rất nhanh nhưng ngay khi cô quay đầu Tiêu Túc vẫn nhận ra khóe mắt của cô hơi đỏ, anh tưởng rằng mình nhìn lầm nên muốn xác nhận một chút, thế là anh nghiêng người.
“Sao vậy?”
“Không có gì” Để tránh anh Giang Tiểu Bạch thậm chí còn đưa tay ra chặn anh lại: “Anh đừng nhìn.’ Trong giọng nói của cô như còn kèm theo giọng mũi, điều này làm cho Tiêu Túc nhíu lông mày thật sâu dứt khoát nắm cổ tay của cô sau đó xoay người cô lại đối diện với mình.
Giang Tiểu Bạch không ngờ anh lại đột nhiên trở nên như vậy, chưa kịp chuẩn bị đã đối diện với cặp mắt của anh, sau khi anh ngạc nhiên lập tức cúi đầu xuống.
“Em khóc sao?”
“Không có” Giọng nói của Giang Tiểu Bạch rầu rĩ: “Không phải là bởi vì còn chưa tỉnh ngủ cho nên buồn ngủ sao, khóc cái gì chứ?”
Mặc dù Tiêu Túc sống với Giang Tiểu Bạch chưa lâu nhưng mà anh cũng khá hiểu Giang Tiểu Bạch.
Anh biết tính nết của Giang Tiểu Bạch thuộc về loại nếu như cô ấy thật sự khóc khi xem một bộ phim vậy thì cô sẽ khóc trước mặt bạn, thậm chí còn khóc thật to hoàn toàn không sợ người khác phát hiện.
Nhưng nếu như cô đột nhiên đau lòng trái lại cô sẽ im lặng, không muốn để cho người khác phát hiện.
Cho nên lần này Tiêu Túc nhanh chóng ý thức được Giang Tiểu Bạch thật sự rất buồn.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Không có chuyện gì” Giang Tiểu Bạch lắc đầu, bây giờ vẫn chưa nghĩ kỹ phải nói với Tiêu Túc như thế nào, huống hồ cô cũng không biết mẹ của Tiêu Túc đã nói với anh hay chưa.
“Tiểu Bạch” Giọng điệu của Tiêu Túc hơi đành chịu thở dài: “Dáng vẻ của em bây giờ như vậy mà còn nói với anh là không có chuyện gì xảy ra, em cảm thấy anh sẽ tin sao?”
Cũng đúng, vốn dĩ cô không muốn biểu hiện ra thế nhưng không biết tại sao khi nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Túc còn có ánh mắt của anh, thế mà cô lại không nhịn được để lộ ra sự tủi thân ở trong đáy lòng mình.
Gô đang làm gì vậy? Tại sao lại trở nên ngoài tâm kiểm soát của bản thân như vậy chứ?.
/1898
|