Chương 2083
“Tôi biết là bà thích Tiểu Bạch, nhưng bà có chắc là bên phía ba mẹ của Tiểu Bạch sẽ không nói cho Tiểu Bạch biết không? Bà xem xem sau khi bà trở về, hốt hoảng lo sợ, còn bên phía nhà gái, đến lúc đó phải gả con gái của mình sang đây, so với chúng ta sẽ còn lo lắng đến mức nào nữa chứ?”
Nghe thấy thế, Lương Nha Hòa cảm thấy rất có lý.
“Đúng ha, Tiểu Bạch là con gái độc nhất, quan sát qua cách ăn nói của con bé thì nhất định là đã được ba mẹ dạy dỗ rất tốt, chắc chắn là sẽ rất lo lắng, than ôi, vậy thì phải làm sao đây?”
“Bà có lo lắng như thế này bây giờ cũng vô ích, đêm hôm khuya khoắt rồi thì vẫn phải đi ngủ chứ, tôi nói là chuyện này cứ để cho tôi xử lý, thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu”
“Ngủ ngủ ngủ, ông chỉ có biết ngủ mà thôi, vợ của con trai ông sắp bỏ chạy đi mất rồi, ông vẫn còn có tâm tư mà đi ngủ hả!” Lương Nha Hòa tức giận liền ném cái gối lên mặt Tiêu Minh Chí, vén chăn bông lên và bỏ đi ra ngoài.
Tiêu Minh Chí bị ném gối vào mặt một cái, bất lực vô cùng, những vẫn đi theo Lương Nha Hòa ra phòng khách, cuối cùng ông ấy đưa điện thoại cho bà ấy.
“Nếu bà thực sự không biết phải làm thế nào, vậy thì bây giờ bà gọi điện cho Tiêu Túc ngay, nói cho nó biết những chuyện đã xảy ra vào hôm nay”
Nghe thế, Lương Nha Hòa kinh
Đươn…hiên là không nói rồi ngạc ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của ông ấy, không thể tin được điều mình vừa nghe, rồi la lên: “Ông điên rồi à?
“Không phải là bà không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào hay sao? Thì cứ trực tiếp nói hết chuyện này cho nó nghe, cô dâu của bản thân nó, để cho nó tự mình đau đầu đi”
Trong lòng Lương Nha Hòa thâm nghĩ, chết tiệt, thực sự rất muốn đánh người.
Bà ấy từ chối nói chuyện với Tiêu Minh Chí.
Sau đó, Tiêu Minh Chí nói hết lời khuyên can hồi lâu, Lương Nha Hòa vẫn không chịu nghe theo lời ông ấy, ông ấy cũng không ngủ được nữa, vì thế nên hai vợ chồng cứ ngồi trong phòng khách như vậy cho đến rạng sáng.
Còn Lương Nha Hòa cuối cùng cũng đã thức trắng đến sáng sớm, lập tức chộp lấy điện thoại di động để gọi cho nhà thông gia tương lai.
Vốn dĩ bà ấy còn đang suy nghĩ, lúc này gọi có phải là quá sớm rồi không, có phải là Đỗ Tiêu Vũ còn chưa thức dậy hay không? Liệu bà ấy có làm phiền đối phương hay không?
Nhưng điện thoại vừa mới đổ chuông một lát, đã được kết nối ngay lập tức.
“Alo?”
“Alo, bà thông gia!” Lương Nha Hòa khách sáo gọi, bởi vì cả đêm không ngủ, nên giọng nói lúc này của bà ấy có hơi khàn khàn.
“Là bà à” Và giọng nói của Đỗ Tiêu Vũ cũng giống y hệt bà ấy, ẩn chứa sự mệt mỏi và cảm giác bất lực vô cùng.
Lương Nha Hòa vừa nghe đã lập tức hiểu nên hơi lúng túng hỏi: “Bà thông gia giọng bà như vậy là có chuyện gì xảy ra vậy?”
Giọng nói của bà ấy khàn là bởi vì cả đêm không ngủ, chẳng lẽ bà thông gia cũng giống như bà ấy sao?
Đầu dây bên kia Đỗ Tiêu Vũ nặng nề thở dài, cũng không ngại nói thẳng sự thật với Lương Nha Hòa.
“Đêm qua tôi ngủ không ngon cho nên cuống họng hơi thay đổi, bà cũng ngủ không ngon phải không?”
Đối phương thẳng thắn nên Lương Nha Hòa cũng thở dài theo.
“Đúng vậy, tôi lo lắng đến nỗi cả đêm không ngủ, ngày hôm qua sau khi trở về thì tôi vẫn nghĩ vê chuyện kia, thật sự là rất lo lắng.
Tôi cảm thấy tôi vẫn nên gọi điện thoại nói với bà thông gia một chút, tạm thời đừng nói chuyện này cho hai đứa trẻ biết, dù sao tình cảm của hai đứa cũng rất tốt, chúng ta làm bậc cha chú nếu như đột nhiên nói điều này khẳng định sẽ làm cho hai đứa không vui”
Lúc Lương Nha Hòa nói những lời này thời điểm lượng khí hô hấp không đồi dào cho nên giọng nói càng nói lại càng nhỏ: “Bà thông gia xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của tôi, tôi cảm thấy bây giờ hai đứa Tiêu Túc và Tiểu Bạch cũng đã là người trưởng thành rồi nên khẳng định đều có suy nghĩ của riêng mình, chúng ta làm bậc cha chú nhiều nhất cũng chỉ có thể thương lượng với hai đứa một chút chứ không thể chỉ phối suy nghĩ của hai đứa.
Nếu như hai đứa thật sự muốn ở bên nhau mà những người làm ba mẹ như chúng ta lại trở thành chướng ngại vật đối với việc hai đứa đến với nhau thì đối với con cái mà nói sẽ rất đau lòng”
Đỗ Tiêu Vũ ở đầu dây bên kia im lặng không nói gì chỉ có thể nhẹ nhàng chậm chạp hít thở.
Lương Nha Hòa hơi lo lắng: “Có phải tôi nói sai chỗ nào rồi không?”
“Không phải” Đỗ Tiêu Vũ lắc đầu, bà ấy cả đêm không ngủ, dậy sớm đã gọi điện thoại cho Tiểu Bạch nhưng mà bây giờ bà ấy lại có loại tâm trạng khác.
Những lời nói của Tiểu Bạch vẫn luôn quanh quẩn ở bên tai của bà ấy..
“Tất cả cũng bởi vì mẹ không nghe lời con, nếu như mẹ nguyện ý nghe lời con nói thì sẽ không xảy ra loại chuyện như thế này!”
“Trước đó con không muốn nói nhưng mẹ lại bắt con nói làm cho con không dám về nhà mà chỉ có thể thuê phòng ở bên ngoài. Bây giờ con nói thì mẹ lại muốn ép con tách khỏi anh ấy.
Mẹ, mẹ thật sự là vì muốn tốt cho con sao? Tại sao cuộc đời của con chắc chắn phải dựa vào suy nghĩ và quy tắc của mẹ chứ? Con cũng không còn là con nít nữa mà con đã là người trưởng thành nên con muốn tự mình sắp xếp cuộc đời của mình không được sao?”
“Đó đều là những lời thật lòng của con, con không muốn sống những ngày phải theo quy tắc của mẹ, con muốn sống cuộc đời của con, cho dù có hậu quả như thế nào thì con cũng sẽ tự mình chịu trách nhiệm”
Con gái của bà ấy luôn khôn ngoan, bởi vì là con một cho nên con bé muốn cái gì bà ấy cũng cho, từ xưa đến nay Đỗ Tiêu Vũ không bạc đãi con gái của mình mà cưng chiều đồng thời cũng nuôi lớn con bé trở thành dáng vẻ mà bà ấy mong muốn, muốn con bé sống theo ý của mình.
Nếu như không phải lân này Giang Tiểu Bạch phản kháng thì Đỗ Tiêu Vũ thật sự chưa từng nghĩ những chuyện mà mình đã làm lúc trước lại gây ra ảnh hưởng lớn với con bé như vậy.
Đúng vậy, con gái của bà ấy đã lớn chứ không còn là con nít nữa.
Cũng không phải là con rối thì làm sao có thể để mặc cho người ta định đoạt chứ?
Ôi đáng tiếc, bà ấy biết quá muộn.
Nếu như bà ấy kịp phản ứng sớm thì có lẽ sẽ không nói với con bé chuyện này, bây giờ Tiểu Bạch đã biết mà Lương Nha Hòa rõ ràng càng tôn trọng con cái hơn bà ấy cũng tôn trọng bà ấy, Lương Nha Hòa nhịn cả một buổi tối đến bây giờ mới gọi điện thoại tới thương lượng chuyện này với bà ấy.
Nghĩ tới đây Đỗ Tiêu Vũ đã cảm thấy vô cùng áy náy.
“Nha Hòa thật xin lỗi, buổi sáng tôi đã nói với con gái rồi”
“Cái gì?” Lương Nha Hòa hơi ngạc nhiên: “Đã nói rồi? Bà nói lúc nào?”
“Trước khi bà gọi điện thoại không) lâu: Lương Nha Hòa đột nhiên mất tiếng, không biết phải nói gì.
“Nhưng có thể là tôi đã sai rồi, thật xin lỗi”
Lương Nha Hòa mất một lúc lâu mới phản ứng được, cười nói: “Không sao, dù sao cũng là ba mẹ nên bà nói loại chuyện này tôi cũng có thể hiểu được, vậy bên này tôi sẽ không nói với Tiêu Túc, Tiểu Bạch biết thì biết tất cả đều xem ý của Tiểu Bạch thế nào, nếu như Tiểu Bạch không nguyện ý vậy thì nhà họ Tiêu chúng tôi cũng sẽ không làm khó”
Nghe vậy Đỗ Tiêu Vũ hơi ngạc nhiên: “Bà không cảm thấy như vậy rất không công bằng với Tiêu Túc sao?”
“Thật vất vả con trai tôi mới nói về bạn gái nên tôi tin tưởng ánh mắt của thằng bé cũng tin tưởng năng lực xử lý mọi việc của thằng bé, hơn nữa có rất nhiều chuyện đều phải dựa vào bản thân làm sao có thể để cho ông trời định đoạt chứ? Nếu như nói ông trời để bà tâm thường chẳng có tài cán gì chẳng lẽ bà sẽ thật sự không cố gắng sao? Con trai tôi cũng không phải là loại người cam chịu số phận nên chắc chắn sẽ không để ý tới những thứ này”
Sau khi cúp điện thoại trong lòng Đỗ Tiêu Vũ mãi vẫn không thể bình tĩnh được.
Đối phương đã hoàn toàn bày hết thành ý của bản thân nên tiếp theo cũng chỉ có thể xem Tiểu Bạch nghĩ thế nào mà thôi.
Buổi tối sau khi tam làm Tiêu Túc trở về đẩy cửa ra đã cảm thấy bầu không khí trong nhà dường như không đúng cho lắm.
Trong phòng khách không bật đèn, khắp nơi đều lấm tấm màu đen, anh hơi sửng sốt sau đó mở đèn thì phát hiện trên mặt bàn bày rất nhiều đồ ăn vặt, mà Giang Tiểu Bạch mặc áo ngủ nằm ở trên ghế salon ngủ thiếp đi.
Nhìn thấy cảnh này Tiêu Túc không nhịn được nhíu lông mày thay giày đi tới.
Cô nhóc này muốn ngủ sao không vào trong phòng ngủ mà lại nằm ở trên ghế sa lon, mặc dù trong phòng có hơi ấm nhưng dù sao cũng là mùa đông nên nằm như vậy rất dễ bị cảm lạnh.
Tiêu Túc nhanh chóng đi tới bế Giang Tiểu Bạch lên chuẩn bị ôm cô vào trong phòng ngủ.
Ai biết anh vừa ôm thì Giang Tiểu Bạch đã tỉnh dậy, cô dụi dụi mắt, ánh mắt hơi buồn ngủ.
“A, anh về rồi sao?”
Tiêu Túc khẽ giật mũi giật nhếch đôi môi mỏng hỏi thăm cô: “Em uống rượu sao?”
/1898
|