Chương 1964:
Giang Tiểu Bạch chỉ có thể dừng lại, chẳng qua cố nhận đồ nhà người ta cũng không thể lấy không được, sau đó cô dành thời gian đi đến trung tâm mua sắm để mua tặng cho Lương Nha Hòa một chiếc khăn lụa đắt tiền.
Lương Nha Hòa nhận được quà cô ấy tặng vô cùng vui vẻ, lúc nào đeo cũng khoe người khác, đây là khăn lụa mà con dâu tương lai tặng cho bà ấy, giá trị vô cùng đó.
Thật ra loại khăn lụa đó Giang Tiểu Bạch cũng là lần đầu mua, cô đã phải tốn rất nhiều tiền tiết kiệm, nếu như là bình thường, cô sẽ phải khóc vì đau lòng mất.
Dù sao thì cô ấy cũng không thường mua những món đồ xa xỉ như vậy, nhưng bởi vì Lương Nha Hòa thật sự đã mua quá nhiều thứ cho cô ấy rồi, Cho nên lúc đó Giang Tiểu Bạch cũng không cảm thấy quá đau khổ khi mua nó. Cô ấy vẫn định ninh dùng chỗ tiền tích góp cho sau này khi có việc gấp cần đến chúng cơ, đâu có nghĩ đến giống kiểu điên cuồng mua mua mua như bây giờ chứ!
Thôi bỏ đi, nói sao thì cũng là mẹ của bạn trai mà, người ta có lòng với mình như vậy, cô ấy cũng không thể để người ta thất vọng mới đúng.
Công việc chuẩn bị của công ty Hứa Yến Uyển đang dần đi đúng vào quỹ đạo, sau khi hoàn thành xong kế hoạch thì không còn ai cãi vã nữa, tất cả đều yên tâm làm việc của mình.
Ngày đám cưới của Hàn Thanh và Tiểu Nhan đang càng ngày càng gần.
Hứa Yến Uyển vẫn nhịn không được gửi tin nhắn cho Tiểu Nhan.
Tuy rằng trước đây Tiểu Nhan vứt sim điện thoại đi rồi, chẳng qua về sau lại bị Hàn Thanh mang về, cô ấy lại đến cửa hàng điện thoại lấy lại số điện thoại rồi, dù sao cũng đã dùng rất nhiều năm, dùng cũng quen rồi. Cho nên khi Tiểu Nhan nhận được tin nhắn của Hứa Yến Uyển, cô ấy cũng rất ngạc nhiên, sau vụ lần trước cô ấy ngồi ở ghế lái phụ của mình bị Hứa Yến Uyển làm cho choáng váng một trận, Tiểu Nhan còn nghĩ rằng cô ta sẽ không đến làm phiên mình nữa, không ngờ rằng cô ta lại ngang nhiên tìm đến mình.
Đối với Hứa Yến Uyển, thật ra không thể nói là Tiểu Nhan ghét cô ta.
Nhưng cô ta vẫn luôn mơ ước người đàn ông của mình, chỉ dựa vào điểm này mà nói, Tiểu Nhan cũng không thể nói là thích cô ta được, hơn nữa mấy lời ý tứ ám chỉ cô ta đã nói với cô trước đây, tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng sau khi Tiểu Nhan biết thân phận của cô ta liền biết những lời cô ta nói có ý gì rồi.
Mà lúc đó cô cũng thật sự đã tin rồi.
Tuy nhiên Tiểu Nhan cô là một người yêu hận rõ ràng, Hứa Yến Uyển không gây ra bất kỳ tổn hại đáng kể nào cho bản thân cô, cũng an an tĩnh tĩnh mà không làm trò ma quỷ gì, cho nên cô không ghét Hứa Yến Uyển đến mức thù hận gì cả.
Bây giờ lại thấy cô ta gửi tin nhắn cho mình, Tiểu Nhan nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời tin nhắn của cô ta.
“Có chuyện gì không?”
Hứa Yến Uyển còn đang nghĩ rằng cô ấy vẫn không để ý đến mình, nhìn thấy cô ấy trả lời thì cảm xúc trong lòng có chút phức tạp.
“Tôi mong có cơ hội gặp cô một lần, chúng ta nói chuyện một chút, có được không?”
Gặp mặt!
Lúc Tiểu Nhan nhìn thấy dòng tin nhắn này, nhịn không được nheo mắt lại, đang bình thường cô ta hẹn mình ra làm gì!
“Cô muốn nói gì?”
“Hai người cũng sắp kết hôn rồi, cô nói xem tôi còn có thể làm gì chứ? Tôi chỉ muốn nói với cô những tâm sự của tôi thôi, muốn xem cô có muốn nghe hay không”
“Tâm sự? Nếu như chuyện mà cô muốn nói liên quan đến Hàn Thanh, vậy thì tôi nghĩ rằng mình không có hứng thú đâu”
Tiểu Nhan trực tiếp từ chối, Hứa Yến Uyển cũng đã dự liệu được cô ấy sẽ từ chối mình, chỉ có thể cười khổ tiếp tục trả lời.
“Tôi biết cô sẽ từ chối tôi, nhưng tôi vẫn muốn nói chuyện với cô, sẽ khiến cho tôi từ bỏ hoàn toàn, được không?”
Tiểu Nhan đi làm mấy việc xong quay lại thì thấy dòng tin nhắn trả lời của Hứa Yến Uyển, cô ấy gần như có thể nhìn thấy qua màn hình điện thoại di động vẻ mặt và trái tim của Hứa Yến Uyển đau đớn như thế nào. Cô ấy cũng không biết bản thân mình đang bị làm sao nữa, có lẽ bởi vì trước đây cô ấy thích Hàn Thanh mà không được đáp lại, cho nên bây giờ nhìn thấy Hứa Yến Uyển cũng biến thành cô lúc đó, cô ấy vẫn có chút đồng cảm sâu sắc với cô ta.
Nghĩ một chút, Tiểu Nhan đành trả lời cô ta.
“Cô nói đi, gặp mặt ở đâu?”
Cuối cùng Hứa Yến Uyển với Chu Tiểu Nhan hẹn gặp mặt ở trong một quán cà phê.
/1898
|