Chương 1779:
Nghe anh ta nói vậy, Hứa Yến Uyển rủ mắt xuống, nhàn nhạt cười ra tiếng.
“Đúng vậy, không phải chỉ là phá sản thôi sao…”
Không phải chỉ phá sản thôi sao…
Có gì ghê gớm đâu chứ?
Quả thực chẳng có gì ghê gớm, to tát cả, nhưng Hứa Yến Uyển chỉ muốn khóc mà thôi, đối với cô ta mà nói thì bây giờ cô ta chẳng còn gì cả.
Còn Hàn Thanh ưu tú như vậy, cô ta lại chẳng có gì hết…
Nghĩ tới đây, vành mắt Hứa Yến Uyển ươn ướt.
“Anh không có ý gì cả, hôm nay anh hẹn em ra đây chính là ôn lại chuyện cu.
Sau đó Lâm Hứa Chính bảo cô ta ngồi xuống, Hứa Yến Uyển ngồi xuống thì điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi mới ngẩng đầu lên.
“Nào, em xem thử xem có muốn ăn gì không?”
Lâm Hứa Chính vừa đưa thực đơn cho cô ta vừa nói: “Anh nhớ trước đây em thích nhất là món tráng miệng, gọi một phần nhé?”
“Không cần đâu.”
Hứa Yến Uyển lắc đầu: “Bây giờ em không ăn đồ ngọt nữa.”
Quả thực, đồ ăn ngọt có thể khiến người ta nhẹ lòng hơn.
Nhưng nó cũng có rất nhiều chỗ xấu, rất dễ bị béo, gây ra bệnh tiểu đường, cũng không tốt cho chỉ số đường huyết. Trước đây Hứa Yến Uyển có thể không để ý đến điều này nhưng bởi vì mỗi lần cô ta đều ăn nhiều thì ba mẹ đều nhắc nhở cô ta, nhưng còn bây giờ thì sao? Cô ta không còn gì cả, cũng không có ai quan tâm tới cô ta nữa, không còn ai quan tâm buổi đêm tối đen cô ta đã ngủ hay chưa.
Không còn ai cả.
Cô ta chỉ có thể học cách tự chăm sóc bản thân, không thể làm thì sẽ cố gắng không làm.
Cuối cùng, Hứa Yến Uyển chỉ gọi một ly cafe đen.
Lâm Hứa Chính ngồi đối diện thấy cô chỉ chọn ly cafe đen thì bỗng nhiên không biết nói gì cho phải.
Thứ mình thích thì không động tới nữa, còn thứ không thích thì lại…
Thấy Hứa Yến Uyển như vậy, Lâm Hứa Chính có cảm giác đồng cảm mãnh liệt, lúc vợ anh ta mất, anh ta cũng từng trải qua một khoảng thời gian tuyệt vọng giống như Hứa Yến Uyển.
Không chỉ một khoảng thời gian, mà kể cả đến bây giờ, anh ta cũng không dám nói mình đã buông bỏ được.
Khi cafe được bưng lên, Hứa Yến Uyển nhấp mấy ngụm, vị đắng tỏa ra khắp đầu lưỡi và tràn ngập trong khoang miệng, dần dần trôi xuống, lan về đáy lòng.
Bản thân cô ta cũng không biết vị cay đắng này là từ cafe hay tâm trạng của chính cô ta.
Hứa Yến Uyển uống được gần một nửa mới ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hứa Chính.
“Nói đi, anh Lâm, đột nhiên anh gọi em ra đây là có chuyện gì muốn nói với em đúng không?”
Lâm Hứa Chính: “…”
Ôi, con bé này vẫn rất thông minh lanh lợi, anh ta chỉ gọi cô ta ra mà thôi mà cô ta cũng đoán được sao?
“Sao thế? Anh hẹn em gái mình ra không thể chỉ nói chuyện tán gẫu được sao? Cứ phải có chuyện gì cần nói mới hẹn em ra được hả?”
Hứa Yến Uyển mỉm cười thật khẽ: “Em cảm thấy không đơn giản như vậy, hôm ở công ty anh đã tỏ vẻ muốn nói lại thôi. Nhưng chắc anh có việc bận nên không đuổi theo em. Bây giờ mới qua mấy ngày mà anh Lâm lại đến tìm em, xác suất không có chuyện gì rất nhỏ”
“Được rồi, em vẫn thông minh y như trước kia.”
“Nói đi, anh Lâm muốn nói gì với em?”
“Cũng không phải chuyện gì to tát cả, khi còn bé ba chúng ta luôn ở bên nhau, trước đó em ra nước ngoài nên không có cơ hội, bây giờ em trở về rồi, nên anh muốn nhân dịp này gọi cả Hàn Thanh ra, ba chúng ta ngồi nói chuyện với nhau.”
Nghe anh ta nói vậy, Hứa Yến uyển nhíu đôi mày thanh tú lại, gọi cả Hàn Thanh ra?
/1898
|