Nghe vậy, Hàn Thanh sững sờ, lập tức giảm sức lực trên tay đi mấy phần.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cô gái nhỏ nhân lúc lực đạo ở eo giảm đi mấy phần, chồm lên hôn anh ấy.
Đồng tử Hàn Thanh nhíu chặt lại, cảm giác được khăn tắm của cô gái nhỏ sắp rơi xuống, anh ấy nhíu chặt mày lại, giúp cô ấy giữ chặt lại khăn tắm.
Mà ở bên này Tiểu Nhan đã thuận lợi hôn anh ấy, trong lòng có chút đắc ý nhỏ, nếu như là bình thường thì chắc chắn cô ấy sẽ lo lắng về vấn đề khăn tắm của mình, nhưng bây giờ cô ấy muốn có được anh ấy, cho nên mới lười không muốn quan tâm đến vấn đề khăn tắm.
Không ngờ rằng Hàn Thanh lại thay cô ấy suy nghĩ, cho nên cô ấy đã nhặt được một món hời lớn.
Tiểu Nhan vừa cắn nhẹ lấy môi của anh, vừa bĩu môi nói: “Chỗ này là ban công, nếu anh không ôm chặt em một chút, vậy thì em sẽ bị người khác nhìn hết sạch đó………..
Nói xong, cô gái nhỏ còn mạnh mẽ chui vào trong ngực của anh ấy.
Hàn Thanh: “…
Mồ hôi lạnh trên trán anh ấy rõ ràng nhiều hơn lúctrước, gần xanh cũng nổi nhiều hơn mất cái, anh ấy ôm chặt lấy cô gai nhỏ trong ngực, sau đó xoay người giấu cô gái nhỏ trong ngực, còn tấm lưng rộng rãi của anh ấy thì hướng ra bên ngoài.
Lần này, là giấu cô ấy vô cùng kín đảo.
Tiểu Nhan chỉ động hôn lên lỗ tại của anh, sau đó dựa vào vai anh ấy nói gì đó, tiện thể còn thổi một hơi.
Bởi vì đang ngồi trên đùi anh ấy, cho nên Tiểu Nhan cảm nhận rõ được tình trạng cơ thể của anh ấy.
Sự vui mừng và ngạc nhiên trong mắt cô ấy không thể giấu được, môi cô ấy khẽ mấp máy, len lén cười.
Hơi thở của Hàn Thanh trở nên dồn dập hơn mấy “Biết đây là ban công mà còn dám làm càn như lần. the?”
Anh ấy nắm chặt lấy cảm của cô, khiến cô ấy phải ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm, giống như màn đêm tĩnh lặng.
Tiểu Nhan chu môi, mặt dày mày dạn nói: “Em làm càn như thế đó, anh muốn thế nào?”
“Nghĩ kỹ? Ở nơi như thế này, dưới loại tình huống này, không hối hận?”
Tiểu Nhan ra sức lắc đầu, giống như là sợ anh ấy không tin, còn giơ tay thề: “Em không hối hận, nếu như em dám nói dối dù chỉ một chữ, em sẽ… Ưm…” Hàn Thanh cúi đầu chiếm lấy môi cô ấy.
Trời đất im lặng.Một giây, hai giây.
Một phút sau, hai tay của Tiểu Nhan bò lên lưng Hàn Thanh, mà cô thì bị bế lên, đưa vào phòng, đặt lên bên trên chiếc chăn mềm mại.
“Cach.”
Đèn bị tắt, xung quanh chìm vào trong bóng tối. Tiểu Nhan cảm thấy hơi thở của người đàn ông rất nóng, anh ấy thở hổn hển hỏi cô ấy.
“Cho em một cơ hội cuối cùng, bây giờ hối hận vẫn còn kịp đó Tiểu Nhan cần môi dưới, yên tĩnh một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng nói: “Em thích anh, rất thích rất thích anh, thích đến mức cả đời này ngoại trừ anh ra thì không thể thích thêm nổi ai nữa, em mặc kệ anh nghĩ như thế nào, nhưng em biết, em sẽ không hối hân.
Không ngủ được với anh mới là chuyện khiến em hối hận.
Câu nói này, Tiểu Nhan chỉ dám tự nói ở trong lòng.
Tuy rằng cô ấy lớn mật thì lớn mật thật đó, nhưng mà vẫn không dám nói thẳng ra vào lúc này.
“Cô gái ngốc… Trong bóng tối, các giác quan đều trở nên nhạy bén hơn rất nhiều, Hàn Thanh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô ấy, hôn nhẹ lên trán cô ấy một cái, sau đó ghé sát lỗ tai cô, giọng nói khàn khàn nói: “Anh cũng thích em….
Há?Tiểu Nhan còn chưa kịp phản ứng đối phương nói cái gì thì đôi một đã bị người đàn ông hung hăng chiếm lấy, sau đó hoàn toàn không cho cô có cơ hội nhàn nhã để suy nghĩ, bởi vì Hàn Thanh không có ý định khắc chế bản thân mình.
Chỗ này nhanh chóng trở thành sân nhà của Hàn Thanh, mà cô ấy chỉ có thể tiếp nhận.
Trận này, Tiểu Nhan hoàn toàn đánh mất khả năng suy nghĩ, thậm chí là… Năng lực hành động. Không biết đã qua bao lâu, khi bầu trời đã hiện lên sắc trắng, Hàn Thanh ôm cô gái nhỏ đang mệt mỏi đến gần như ngất xỉu đi vào phòng tắm.
Cổ họng của Tiểu Nhan rất hết cả lên, nhưng nước ẩm đã rửa sạch ba phần mệt mỏi trên người cô. Cô ấy mở to hai mắt, lông mi khẽ run rẩy, khuôn mặt đỏ ửng nhìn Hàn Thanh đang ở gần ngay trong gang tac.
Cô ấy quả nhiên đã… Thành công…
/1898
|