Tuy nhiên, Tiểu Nhan lại chú ý tới một câu trả lời trong đó, chính là cái câu bảo cô thử chủ động trêuchọc Hàn Thanh.
Thời khắc mấu chốt này là lúc hàng thủ của Hàn Thanh yếu nhất, lúc đó mà còn không tiến lên, thì còn đợi đến bao giờ.
Tiểu Nhan cảm thấy rằng bản thân cô đã được khích lệ rất nhiều bởi những lời này. Hàn Thanh cho rằng mình sẽ chịu thiệt thòi vì mình là con gái, với lại hai người còn chưa kết hôn, vậy nên không thể tùy tiện ở bên cạnh cô, vậy nên là sợ không chịu nổi trách nhiệm phải không? Nhưng đối với Tiểu Nhan mà nói thì hoàn toàn không giống như vậy.
Bản thân cô hết sức chắc chắn xác nhận rằng đời này không phải là anh ta thì không được.
Cho dù Hàn Thanh cuối cùng không chịu cưới cô, cô cũng sẽ không bao giờ gả cho người khác. Vì vậy, thừa dịp cơ hội này, ngủ với anh ta, đó là bản thân cô có lời mà.
Đang suy nghĩ miên man thì có người hồi âm bài đăng của cô. Bạn nhỏ lầu chín: Chủ thớt, mình hỏi bạn một câu nhé, bạn có muốn ngủ với anh ta không! Bạn có phải là phụ nữ không? Nếu là phụ nữ thì đè anh ta đi!! Đừng sợ hãi.
Giọng điệu lý tưởng hào hùng như vậy thực sự khiến bàn tay đang cầm di động của Tiểu Nhan run cầm cập, lầu này đơn giản là quá cởi mở rồi, nhưng… Cô ấy lại thực sự nghĩ rằng câu nói của lầu này khá… phù hợp với những gì cô đang nghĩ bây giờ…
Đè anh ấy á!Mặc kệ anh ấy có bị trúng thuốc hay không, bị trúng thuốc chẳng phải càng tốt hơn sao? Nếu không có khả năng chống lại, thì càng dễ dàng có thể đốt cháy lửa rồi Nghĩ đến đây, khỏe môi Tiểu Nhan chậm rãi nhếch lên một nụ cười.
Chi bằng… cô thử xem nhỉ? Dù sao bây giờ cô vừa tắm xong, trên người cô cũng sạch sẽ. Sau khi hạ quyết tâm, Tiểu Nhan đặt điện thoại xuống giường, sau đó rón ra rón rén đi về phía ban công.
Bạn nhỏ lầu mười: Tại sao chủ thớt đăng bài rồi lại không có tí phản hồi gì vậy? Loại chuyện này chẳng phải nên online chờ đợi, chẳng phải là loại chuyện khẩn cấp sao? Thậm chí không có một tiếng động gì hết? Không phải là đã có chuyện gì rồi chứ? Bạn nhỏ lầu mười một: Lầu trên nhơ thể. Xác nhân chính xác là thế nhé.
Bạn nhỏ lầu mười hai: Chắc lầu mười nói trúng phóc rồi. Từ lúc đăng bài đến giờ đã mười phút rồi mà chủ thớt chưa phản hồi hay hồi âm. Mình nghĩ… chậc chậc chậc.
Các lâu dưới xếp hàng ngay ngắn bắt đầu chậc chậc.
Tiểu Nhan không biết bài đăng của mình đã trở thành cái dạng gì rồi, bởi vì cô đã quyết tâm trêu chọc Hàn Thanh. Ghế được đặt trên ban công, gió biển thổi vào từng đợt. Tiểu Nhan quấn khăn tắm, khi đi ra ngoài, bỗng chốc cô cảm thấy gió khá lạnh, bờ vai trắng nõn theo bản năng co quắp lại, cô nhanh chóng đi về phía Hàn Thanh.
Người đàn ông ngồi trên ghế có khuôn mặt tuấn tú, nhưng lúc này lại đang nhảm chặt mắt, từng hạt mồ hôi lăn dài trên trán và cổ. Trên mũi chợt có một mùi thơm thoang thoảng, Hàn Thanh nhận ra điều gì đó, vừa mở mắt ra thì một bóng người lao vào lòng, ngồi lên đùi anh ta.
Tiểu Nhan dùng hết sức lực nhào bổ về phía trước, Cô ấy xoay người một cái ngồi trên người Hàn Thanh, bàn tay nhỏ mỏng manh không xương ôm lấy cổ của anh.
Trên khuôn mặt đẹp trai của Hàn Thanh xẹt qua một tia kinh ngạc, lông mày nhanh chóng nhíu lại, cơ thể phản xạ có điều kiện năm chặt lấy tay của Tiểu Nhan, lạnh giọng nói: “Em muốn làm gì?”
Tiểu Nhan không nói lời nào, chỉ ôm lấy cổ anh và di chuyển cơ thể đến gần anh.
Cô ấy đã hạ quyết tâm sẽ không lùi bước ở thời điểm này, vì để tránh mất dũng khí, cho nên Tiểu Nhan dự định sẽ không nói gì với Hàn Thanh, trực tiếp không giải thích gì! Cô ấy ôm lấy cổ anh ấy, cúi người hôn lên đôi môi mỏng của anh, cô gái nhỏ vừa mới tắm rửa xong, trên người còn thoang thoảng mùi sữa tắm, cái đó thì coi như xong, vấn đề là trên người cô ấy không mặc quần áo, chỉ cuốn một chiếc khăn tắm, chiếc khăn tắm này sẽ rất là vững chắc nếu bạn đứng im, nhưng hiện tại cô gái nhỏ lại vặn vẹo trên người anh như thế, làmsao chiếc khăn tắm còn có thể quấn chặt được? Trong quá trình này, chiếc khăn tắm của cô ấy có xu hướng bị nới lỏng.
Hàn Thanh sợ khăn tắm bị rơi xuống, chỉ có thể dùng một tay ôm chặt lấy eo của cô gái nhỏ, một tay muốn cuốn chặt lại khăn tắm cho cô, nhưng cô gái nhỏ không quan tâm đến điều đó, Hàn Thanh chỉ có thể tránh đi.
Anh ấy tránh đi như thế khiến Tiểu Nhan chỉ có thể hôn được cái cằm của anh, cô ấy hơi bất mãn, nhưng không có vì như vầy mà nhụt chí, ngược lại còn cố gắng đưa cắm đi lên, bàn tay đang ôm cổ của anh ấy của cô ấy cũng từ từ dịch xuống, chạm vào lồng ngực cứng rắn của anh ấy.
Hàn Thanh biến sắc, nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang làm loạn của cô ấy.
“Làm gì thế?”
Anh ấy lại lần nữa lên tiếng hỏi thăm, chỉ là lần này bên trong giọng nói không còn sự lạnh lùng nữa, chỉ có lo lắng và thở dốc. Đôi mắt ướt át của cô gái nhỏ khẽ chớp chớp nhìn anh, nhưng vẫn không nói lời nào như cũ, một lát sau cô ấy lại đi tới, Hàn Thanh ôm chặt lấy chiếc eo thon của cô không cho cô ấy tới gần: “Đừng làm loạn nữa.”
Tiếp tục làm loạn nữa sẽ thực sự xảy ra chuyện. Anh ấy đã cố gắng kiềm chế rất cực khổ rồi, chính là vì cố không để làm gì cô ấy vào lúc này.
Không ngờ rằng cô ấy lại chạy đến trước mặt anh ấy châm lửa thổi gió, thật sự làm cho anh ấy… Không thể làm được gì.Tiểu Nhan giãy dụa tiến về phía trước, thế như cánh tay của Hàn Thanh giống như là xiềng xích giữ chặt cô ấy lại, không để cô tiến về phía trước, vành mắt Tiểu Nhan đỏ lên, yếu ớt nói: “Anh làm đau eo em…..”
/1898
|