CHƯƠNG 2.1
Hai giọng nói, một trong tim một bên tai, vang lên cùng một lúc.
Mạnh Ninh sửng sốt, chậm rãi thu ánh mắt về.
Giây tiếp theo, giọng nói đầy tức giận của Giang Vĩnh Nghiệp cũng vang lên, “Ít nhất con cũng phải tìm một cái lý do nào thuận tai hơn chứ, ngoan? Đây là tiêu chuẩn chọn bạn đời của môn tự nào vậy?”
“……”
Xe tiến vào biệt phủ nhà họ Giang, Giang Trạch Châu cởi dây an toàn rồi xuống xe, bước vào nhà.
Trong nhà và ngoài trời là hai thế giới khác nhau, máy lạnh mát rượi hoàn toàn quét đi sự phiền muộn mà nắng nóng đầu hè mang lại.
Giang Trạch Châu bất lực “Không lừa ba đâụ”
Giang Vĩnh Nghiệp im lặng vài giây, dường như cuối cùng cũng đã tin lời anh, sau đó phát sầu mà nói “Ba thấy đứa nào cũng ngoan mà.”
Giang Trạch Châu không dao động, “Vẫn câu nói cũ, đừng tốn công vô ích, con sẽ không đi.”
Nói xong, anh xoay người đi lên lầu, không bận tâm đến sự bất mãn của Giang Vĩnh Nghiệp sau lưng.
Giang Vĩnh Nghiệp khịt mũi, dường như chấp nhận thực tế “Thôi bỏ đi, ba không quản nữa.”
Mạnh Ninh nghe vậy, cong môi cười thầm.
Cô nói “Chú Giang, con lên lầu dạy Tiểu Giang trước.”
Cô bước lên lầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Giang Trạch Châu trên hành lang dài, nụ cười trên môi cũng dần thu lại.
Giang Trạch Châu trước mặt và Giang Trạch Châu trong trí nhớ của cô, không giống nhau chút nào.
Vẫn là khuôn mặt đó, nhưng cảm giác sự non nớt của tuổi trẻ trên hàng lông mày đã phai nhạt, ngược lại còn nhiều hơn vài phần lạnh lùng.
Quần áo trên người anh thay đổi từ đồng phục trung học sang tây trang cao cấp. Bộ đồ được thiết kế riêng làm tôn lên dáng người ngay thẳng của anh, vai rộng eo hẹp, cơ thể tỷ lệ vàng hiếm có.
Đã tám năm trôi qua, kể từ lần cuối hai người gặp nhaụ
Giang Trạch Châu từ lâu đã không còn là chàng thiếu niên lãnh đạm năm nào, giờ đây, anh là nhân vật nổi tiếng ở Nam Thành, là quý công tử của giới kinh doanh mà mọi người thường nhắc tới.
Thân phận và địa vị, trang phục và khí chất, đều khác rất nhiều so với vài năm trước kia.
Chỉ là không ngờ.
Mẫu người anh thích, chưa từng thay đổi.
Vẫn là kiểu gái ngoan.
Dòng suy nghĩ bay bổng về phương xa như đom đóm trong màn đêm, Mạnh Ninh đẩy cửa phòng tập đàn của Giang Du Đinh. Ngay khi cánh cửa mở ra, bầu trời bên ngoài cửa sổ kính sát đất bừng sáng, ánh sáng xuyên qua từng tán cây lớp lá, lốm đốm chiếu lên mặt cô.
Khuôn mặt cô nửa sáng nửa tối, trong một khoảnh khắc, dòng suy nghĩ vẩn vơ của cô bị đóng băng ngay tại một mốc thời gian nào đó trong ký ức.
…
Thích Giang Trạch Châu, là một bí mật Mạnh Ninh luôn giữ kín.
Trong trường có rất nhiều cô gái theo đuổi Giang Trạch Châu, nhưng đều có một kết cục như nhau, bị anh từ chối thẳng thừng.
Sau đó, có tin đồn rằng, Giang Trạch Châu thích kiểu con gái ngoan hiền.
Thẩm Minh Chi cầm gương soi mặt Mạnh Ninh, “Tớ nhìn thế nào đi nữa, cũng cảm thấy Giang Trạch Châu thích kiểu con gái như cậụ”
Mạnh Ninh cười “Bớt nói nhảm đi, hơn nữa đó chỉ là tin đồn, không thể coi là thật.”
Thẩm Mạnh Chi “Ai nói là tin đồn?”
Mạnh Ninh sững sờ.
Thẩm Minh Chi lấy thỏi son tint từ trong túi ra, cầm chiếc gương cỡ lòng bàn tay lên và tô tô vẽ vẽ. Tô xong, cô ấy bặm bặm môi. Gương vừa mở ra, Mạnh Ninh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của mình.
Thật giống như chú mèo nhỏ đang đợi chủ nhân về nhà.
Thẩm Minh Chi không trêu cô nữa, “Là Chu Dương nói. Lời của anh ấy, cậu cảm thấy là thật hay giả?”
Mạnh Ninh do dự vài giây, “Nhưng Chu Dương…”
Chu Dương là bạn thân chí cốt của Giang Trạch Châụ
Giang Trạch Châu đại diện cho học sinh giỏi, còn Chu Dương, là điển hình của học sinh hư. Anh ta học lớp mười hai, nhưng suốt ngày chạy đến phòng học của lớp mười và lớp mười một, nữ sinh bên cạnh cứ mỗi lúc lại thay một người.
Anh ta như thể trời sinh phong lưu, một ánh mắt cũng đủ làm xiêu lòng bao cô gái.
Gần đây, cô gái bên cạnh anh ta, là Thẩm Minh Chi.
Có vài lần, Mạnh Ninh tình cờ bắt gặp anh ta và Thẩm Minh Chi trong phòng đàn.
/250
|