Đằng sau, một chiếc ô tô màu đen từ từ chạy tới.
Người bảo vệ tinh mắt, không đợi Mạnh Ninh trả lời, đã lên tiếng gọi chiếc xe lạ kia lại “Đợi chút.”
Văn Lan Phủ là khu biệt thự cao cấp trong thành phố, dịch vụ và an ninh đương nhiên là tốt nhất. Người bảo vệ này mới nhậm chức được một ngày, đã lập tức ghi nhớ toàn bộ dáng vẻ của gia chủ và tài xế trong khụ Còn về xe, xe ra vào đều có hệ thống nhận diện, đương nhiên không thể loại trừ một số trường hợp gia chủ mua xe mới mà chưa kịp đăng ký, hoặc người thân bạn bè của gia chủ đến thăm.
Chiếc xe này từ thân xe cho đến biển số đều là lạ, hệ thống cũng không nhận diện ra.
Người bảo vệ bỏ qua Mạnh Ninh, đi tới bên ghế lái “Xin chào, anh tìm gia chủ nào?”
Câu hỏi tương tự vừa rồi.
Cửa sổ ghế lái từ từ hạ xuống.
Người nọ không nói gì, chỉ gật đầu về phía bảo vệ, “Giang thiếu gia.”
Toàn bộ Văn Lan Phủ, chỉ có duy nhất một gia đình họ Giang.
Trong một giây, Mạnh Ninh cho rằng đây là mơ. Nhưng giây tiếp theo, giấc mơ đã có cảm giác chân thực hơn chút.
“Giang Trạch Châu, kia có phải cô giáo Tiểu Mạnh không?”
Người trong xe lên tiếng, âm thanh thập phần điềm tĩnh. Sau đó, người đàn ông đó có vẻ chắc chắn với phán đoán của mình, bèn gọi “Cô Tiểu Mạnh, hôm nay không lái xe sao? Lên xe đi.”
Mạnh Ninh cảm nhận được phía sau có vài ánh nhìn, cô quay đầu một cái, liền đụng phải một ánh mắt xa cách mà lãnh đạm, nhưng vô cùng có lực xuyên thấụ
“Chú Giang.” Cô cố tình không để ý đến sự tồn tại của Giang Trạch Châu, chào hỏi Giang Vĩnh Nghiệp đang ngồi ở ghế lái phụ.
Nhưng cho dù cô có để ý hay không, ánh mắt của Giang Trạch Châu chỉ dừng lại ở cô một giây, liền rời đi chỗ khác.
Giang Vĩnh Nghiệp ra hiệu cho cô “Lên xe đi.”
Từ đây đi bộ vào nhà họ Giang mất hai mươi phút, Mạnh Ninh không chút do dự, “Làm phiền chú rồi.”
“Không phiền, có tài xế mà.” Ông nhìn Giang Trạch Châu ngồi ở ghế lái, hừ lạnh một tiếng.
Giang Trạch Châu vô cảm giật giật khoé miệng, không hề phản bác.
Đợi cô ngồi lên xe rồi, Giang Vĩnh Nghiệp mới giới thiệu “Tiểu Mạnh, đây là con trai lớn của chú, anh trai của Tiểu Giang. Thằng bé không thường xuyên về nhà, hôm nay là tình cờ thôi.”
“Giang Trạch Châụ” Ông gọi tên anh, “Đây là Mạnh Ninh, cô giáo dạy đàn Cello của Tiểu Giang.”
Mạnh Ninh khẽ nói “Chào anh.”
Im lặng hai giây, không có lời đáp.
Giang Vĩnh Nghiệp huých Giang Trạch Châu, hằn học liếc nhìn anh.
Giang Trạch Châu nhướng mày, vô cùng bất lực, chiếu lệ nói “Chào cô.”
Thái độ của anh, khiến Giang Vĩnh Nghiệp phát cáụ
Vốn dĩ tâm trạng của Giang Vĩnh Nghiệp không tốt, trên đường về nhà, hai người vì chuyện chung thân đại sự của Giang Trạch Châu mà tranh cãi. Nhưng chủ yếu là ông nói, Giang Trạch Châu từ đầu đến cuối đều im lặng.
So với những người trạc tuổi, Giang Trạch Châu luôn là người vững vàng nhất.
Càng vững vàng, càng không thể bận tâm đến anh. Một người hiểu chuyện và chín chắn quá sớm, ngay cả cha mẹ cũng không kiểm soát được.
Đặc biệt là chung thân đại sự.
Lúc còn đi học, Giang Trạch Châu không yêu đương, ông cũng không có ý kiến, bởi học sinh thì nên tập trung vào việc học.
Sau khi tốt nghiệp, Giang Trạch Châu bận rộn khởi nghiệp, Giang Vĩnh Nghiệp cũng hết lòng ủng hộ.
Chớp mắt một cái, Giang Trạch Châu đã tốt nghiệp ba năm, sự nghiệp ngày một phát triển, tư bản Hoa Duệ do anh thành lập đã trở thành người dẫn đầu ngành. Giang Vĩnh Nghiệp không thể không lo lắng về chuyện riêng tư của anh.
Nhưng mới nhắc đến chuyện xem mắt, Giang Trạch Châu liền tỏ thái độ Đừng mơ, con sẽ không đi.
Giang Vĩnh Nghiệp cáu đến tức ngực, hai bên thái dương cũng đau nhức.
Hiện giờ, lại nhìn thấy thái độ này của anh, Giang Vĩnh Nghiệp không chịu được nữa mà phát hoả “Cứ bày ra dáng vẻ này thì mày tìm đâu ra bạn gái hả con? Ba chọn cho mày toàn là con gái nhà lành như vậy, mày còn không ưng ý?”
Giang Trạch Châu bị ông càm ràm cả đường đi, cũng đã mất kiên nhẫn.
“Con gái nhà Trần gia, một tuần bảy ngày thì năm ngày đến quán bar.”
“Cháu gái của chú Lưu, lúc đi du học từng quen ba người bạn trai một lúc.”
“Còn có người kia, mới ly hôn được một tháng.”
“……”
“……”
Nhắc đến người nào, anh chỉ dùng một câu nói, vừa súc tích vừa gây sát thương.
Cuối cùng, Giang Trạch Châu cười lạnh “Ba, đây là kiểu con gái nhà lành mà ba nói tới sao?”
Giang Vĩnh Nghiệp sững sờ, vài giây sau, mới ấp úng trả lời “…Ba cũng không biết mà.”
Dừng một chút, tựa hồ như để cứu vớt lại thể diện của người làm cha, ông cao giọng nói “Con cũng đâu có nói cho ba biết con thích kiểu con gái như thế nào, sao ba biết đường mà tìm cơ chứ.”
Ngoan.
Mạnh Ninh trong lòng đã có đáp án.
Cùng lúc này, trong khoang xe, giọng nói trầm thấp của Giang Trạch Châu cất lên, ngắn gọn trong một chữ
“Ngoan.”
/250
|