Xuân Cung An nhìn sâu vào mắt Tiếu Vi, anh nhạy cảm phát hiện hôm nay tâm trạng của cô không tốt. Anh cũng không muốn hỏi nhiều nhưng không biết vì sao nhìn thấy cô như vậy anh lại thấy không nỡ, có lẽ vì quen nhìn cô luôn vui tươi, năng động nụ cười luôn thường trực trên môi........ Xuân Cung An im lặng nhìn cô không nói gì, anh biết cô sẽ không nói chuyện của mình cho anh nghe, anh chỉ là một người xa lạ may mắn được cô cứu ở ngoài đường mà thôi.......
“Nếu không có chuyện gì tôi về phòng đây. À mà cũng đến trưa rồi, anh nếu đói thì trong tủ có ngũ cốc và sữa tươi đấy anh ăn tạm nhé, trong nhà có đồ ăn nhưng tôi không biết nấu! Còn nữa tôi không muốn ăn nên anh cứ ăn một mình đi.” Nói xong cô nhanh chóng quay về phòng mình
Xuân Cung An đăm chiêu nhìn theo bóng lưng cô khuất dần sau cánh cửa, anh cũng không biết nên nói gì đành mặc cô thôi, cũng không thân thiết đến mức phải quan tâm từng tí một không phải sao.........
Nằm trên giường lăn lộn, Tiếu Vi mải mê theo đuổi suy nghĩ của mình, những điều cô nói với Diệp Phi chính là những khúc mắc trong sâu thẳm trái tim cô. Cô biết rằng nói ra như vậy sẽ làm cho người khác nắm được điểm yếu của mình nhưng cô lại nói điều đó cho Diệp Phi nghe, chắc vì cậu ta đã mở lòng mình với cô trước, hay cô coi cậu ta là bạn....... nhưng mà cuối cùng cô cũng vẫn nói ra.........nó làm cho cô nhẹ lòng không ít..........Tiếu Vi rất biết ơn Diệp Phi vì đã lắng nghe cô, cô cũng không cần cậu đưa ra lời khuyên gì chỉ cần cậu lắng nghe cô là đủ rồi..........
Nghĩ như vậy cô nở nụ cười nhẹ nhàng..........chỉ có điều Tiếu Vi không biết, khi cô nở nụ cười, trong nụ cười của cô có sự nhẹ nhõm thanh thản mà bấy lâu nay cô luôn tìm kiếm...................
Có lẽ trong lúc vô thức, Tiếu Vi đã tìm được điều mình mong muốn, chỉ là cô vẫn chưa nhận ra mà thôi. Có rất nhiều con người mờ mịt về tương lai phía trước, luôn than vãn mình không biết nên làm gì, nhưng mà bạn lại không biết một điều rằng, có ai biết trước được tương lai cơ chứ! Hãy để con tim bạn quyết định điều bạn muốn và hãy để thời gian thực hiện nó, bạn sẽ tìm ra mục tiêu sống của bạn!
................đường phân tuyến bà tiên trong truyền thuyết xuất hiện.......................................................
Trong một không gian bị bao phủ bởi bóng tối, giọng nói từ tốn nhẹ nhàng vang lên.........
“Tiếu Vi......Tiếu Vi.......”
Tiếu Vi nghe được có ai đó gọi mình thì mở mắt, trước mắt dày đặc bóng tối làm cô sợ hãi, tự dặn mình phải kiên cường, Tiếu Vi cố gắng nện từng bước nặng nề tiến về phía tiếng gọi. Đột nhiên cô nhìn thấy ánh sáng,vội vàng chạy về phía đó............. trước mắt cô là một thế ngoại đào viên xinh đẹp, những cây cổ thụ lâu năm tỏa bóng, mặt hồ trong xanh gợn sóng lăn tăn, từng đàn cá đủ màu sắc tung tăng bơi lội, cỏ trải khắp một màu xanh non mát rượi làm nổi bật lên nét chấm phá của đủ các loài hoa. Từng đợt gió nhẹ thổi qua, lá khô cỏ xanh cùng những cánh hoa tạo nên một cơn bão nhỏ như là chơi đùa quấn lấy nhau vô cùng đẹp mắt, mùi hương thơm mát của thiên nhiên vương vấn nơi chóp mũi...........
Tiếu Vi nhanh chóng quên đi sợ hãi, cô tham lam hít lấy mùi vị của thiên nhiên, cô dạo quanh hồ cá, đi trên vùng cỏ xanh tươi, tắm mình trong gió và nắng..........chợt trước mặt cô xuất hiện một ngôi nhà gỗ nhỏ, giữa chốn thiên nhiên không một bóng người này lại có một ngôi nhà gỗ nhỏ xinh làm cô thấy tò mò
“ Không lẽ có người sống ở đây?” tự lẩm bẩm
Tiếu Vi bây giờ mới nhớ ra vừa rồi có người gọi tên cô, cô quyết định đi vào căn nhà gỗ. Bước vào căn nhà gỗ nhỏ, hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy là một bà lão đầu tóc bạc phơ, sắc mặt hồng hào phúc hậu, trong mắt lóe lên tinh quang cho thấy bà là người không đơn giản. Bà lão nhìn cô mỉm cười, nhẹ giọng từ tốn nói
“ Tiêu Vi con đã đến rồi, thấy thoải mái không?”
“ Bà là ai vậy?” Tiếu Vi nghi hoặc hỏi, cô có cảm giác mình đã gặp bà ta ở đâu đó rồi, ngay cả giọng nói của bà ta cô cũng cảm thấy rất quen, giống như đã từng nghe
“Ha ha ta chính là người đưa con đến đây!”
“Bà chính là bà tiên dở hơi viết tiểu thuyết máu chó trên mạng xã hội bị tôi đọc được rồi phê bình mấy câu sau đó đột nhiên nổi điên đưa tôi đến đây.....ĐÓ LÀ BÀ HẢ???!!!” Tiếu Vi nói nhanh như một cái máy, tầng suất hoạt động của miệng có thể sánh được với vận tốc ánh sáng kể một lèo từ đầu đến cuối diễn biến câu chuyện ‘vì sao đưa cô đến’, chốt lại bằng một câu rống kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ.
Bà tiên nào đó bị rống giật mình ngã lăn xuống ghế, còn đâu hình tượng tiên phong đạo cốt vừa rồi!
Lồm cồm bò dậy, bà tiên nào đó e ngại nhìn sắc mặt cô gái nào đó, lên tiếng
“ Bình tĩnh ......bình tĩnh a.........” thấy cô hơi dịu đi một chút, bà mới vội nói
“Cũng không thể nào mà đổ lỗi cho ta a.........ta....ta là lần đầu viết tiểu thuyết a......bị ngươi chê bai như vậy ta còn mặt mũi nào! Ta lúc đó nhất thời kích động mới đưa ngươi tới đây, nghĩ muốn trừng phạt ngươi một chút...........nào ngờ.........” ba tiên im lặng không nói tiếp
“Nào ngờ?? Nào ngờ cái gì? Thôi tôi cũng không muốn nói nhiều nữa, mau đưa tôi quay về!!!”
Bà tiên nào đó vội vàng nói “Không được! Tuyệt đối không được! Con à bây giờ con không thể quay về!”
“Vì sao chứ?” Tiếu Vi giận dữ nói
“À thì.........con không nhớ mình còn nhiệm vụ phải làm sao, con phải hoàn thành nó thì mới về được!” bà tiên nào đó chột dạ không dám nhìn thẳng Tiếu Vi.
Tiếu Vi nghĩ lại cũng thấy không sai, cô chưa hoàn thành nhiệm vụ của mình, nhưng mà cùng lúc cô cũng chợt nhớ........... người khiến cô bị thành như vậy chính là bà ta! việc quái gì cô phải làm nhiệm vụ do bà ta đưa ra chứ! Cô cười lạnh nhìn bà
“Vậy sao? Không phải chính bà là người đặt ra nhiệm vụ này sao? Đưa tôi đến đây cũng phải chịu trách nhiệm đưa tôi về! Nếu bà không đưa tôi trở về hừ hừ..........” Tiếu Vi làm vẻ mặt giận dữ, dơ nắm đấm về phía bà tiên
“Nếu không có chuyện gì tôi về phòng đây. À mà cũng đến trưa rồi, anh nếu đói thì trong tủ có ngũ cốc và sữa tươi đấy anh ăn tạm nhé, trong nhà có đồ ăn nhưng tôi không biết nấu! Còn nữa tôi không muốn ăn nên anh cứ ăn một mình đi.” Nói xong cô nhanh chóng quay về phòng mình
Xuân Cung An đăm chiêu nhìn theo bóng lưng cô khuất dần sau cánh cửa, anh cũng không biết nên nói gì đành mặc cô thôi, cũng không thân thiết đến mức phải quan tâm từng tí một không phải sao.........
Nằm trên giường lăn lộn, Tiếu Vi mải mê theo đuổi suy nghĩ của mình, những điều cô nói với Diệp Phi chính là những khúc mắc trong sâu thẳm trái tim cô. Cô biết rằng nói ra như vậy sẽ làm cho người khác nắm được điểm yếu của mình nhưng cô lại nói điều đó cho Diệp Phi nghe, chắc vì cậu ta đã mở lòng mình với cô trước, hay cô coi cậu ta là bạn....... nhưng mà cuối cùng cô cũng vẫn nói ra.........nó làm cho cô nhẹ lòng không ít..........Tiếu Vi rất biết ơn Diệp Phi vì đã lắng nghe cô, cô cũng không cần cậu đưa ra lời khuyên gì chỉ cần cậu lắng nghe cô là đủ rồi..........
Nghĩ như vậy cô nở nụ cười nhẹ nhàng..........chỉ có điều Tiếu Vi không biết, khi cô nở nụ cười, trong nụ cười của cô có sự nhẹ nhõm thanh thản mà bấy lâu nay cô luôn tìm kiếm...................
Có lẽ trong lúc vô thức, Tiếu Vi đã tìm được điều mình mong muốn, chỉ là cô vẫn chưa nhận ra mà thôi. Có rất nhiều con người mờ mịt về tương lai phía trước, luôn than vãn mình không biết nên làm gì, nhưng mà bạn lại không biết một điều rằng, có ai biết trước được tương lai cơ chứ! Hãy để con tim bạn quyết định điều bạn muốn và hãy để thời gian thực hiện nó, bạn sẽ tìm ra mục tiêu sống của bạn!
................đường phân tuyến bà tiên trong truyền thuyết xuất hiện.......................................................
Trong một không gian bị bao phủ bởi bóng tối, giọng nói từ tốn nhẹ nhàng vang lên.........
“Tiếu Vi......Tiếu Vi.......”
Tiếu Vi nghe được có ai đó gọi mình thì mở mắt, trước mắt dày đặc bóng tối làm cô sợ hãi, tự dặn mình phải kiên cường, Tiếu Vi cố gắng nện từng bước nặng nề tiến về phía tiếng gọi. Đột nhiên cô nhìn thấy ánh sáng,vội vàng chạy về phía đó............. trước mắt cô là một thế ngoại đào viên xinh đẹp, những cây cổ thụ lâu năm tỏa bóng, mặt hồ trong xanh gợn sóng lăn tăn, từng đàn cá đủ màu sắc tung tăng bơi lội, cỏ trải khắp một màu xanh non mát rượi làm nổi bật lên nét chấm phá của đủ các loài hoa. Từng đợt gió nhẹ thổi qua, lá khô cỏ xanh cùng những cánh hoa tạo nên một cơn bão nhỏ như là chơi đùa quấn lấy nhau vô cùng đẹp mắt, mùi hương thơm mát của thiên nhiên vương vấn nơi chóp mũi...........
Tiếu Vi nhanh chóng quên đi sợ hãi, cô tham lam hít lấy mùi vị của thiên nhiên, cô dạo quanh hồ cá, đi trên vùng cỏ xanh tươi, tắm mình trong gió và nắng..........chợt trước mặt cô xuất hiện một ngôi nhà gỗ nhỏ, giữa chốn thiên nhiên không một bóng người này lại có một ngôi nhà gỗ nhỏ xinh làm cô thấy tò mò
“ Không lẽ có người sống ở đây?” tự lẩm bẩm
Tiếu Vi bây giờ mới nhớ ra vừa rồi có người gọi tên cô, cô quyết định đi vào căn nhà gỗ. Bước vào căn nhà gỗ nhỏ, hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy là một bà lão đầu tóc bạc phơ, sắc mặt hồng hào phúc hậu, trong mắt lóe lên tinh quang cho thấy bà là người không đơn giản. Bà lão nhìn cô mỉm cười, nhẹ giọng từ tốn nói
“ Tiêu Vi con đã đến rồi, thấy thoải mái không?”
“ Bà là ai vậy?” Tiếu Vi nghi hoặc hỏi, cô có cảm giác mình đã gặp bà ta ở đâu đó rồi, ngay cả giọng nói của bà ta cô cũng cảm thấy rất quen, giống như đã từng nghe
“Ha ha ta chính là người đưa con đến đây!”
“Bà chính là bà tiên dở hơi viết tiểu thuyết máu chó trên mạng xã hội bị tôi đọc được rồi phê bình mấy câu sau đó đột nhiên nổi điên đưa tôi đến đây.....ĐÓ LÀ BÀ HẢ???!!!” Tiếu Vi nói nhanh như một cái máy, tầng suất hoạt động của miệng có thể sánh được với vận tốc ánh sáng kể một lèo từ đầu đến cuối diễn biến câu chuyện ‘vì sao đưa cô đến’, chốt lại bằng một câu rống kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ.
Bà tiên nào đó bị rống giật mình ngã lăn xuống ghế, còn đâu hình tượng tiên phong đạo cốt vừa rồi!
Lồm cồm bò dậy, bà tiên nào đó e ngại nhìn sắc mặt cô gái nào đó, lên tiếng
“ Bình tĩnh ......bình tĩnh a.........” thấy cô hơi dịu đi một chút, bà mới vội nói
“Cũng không thể nào mà đổ lỗi cho ta a.........ta....ta là lần đầu viết tiểu thuyết a......bị ngươi chê bai như vậy ta còn mặt mũi nào! Ta lúc đó nhất thời kích động mới đưa ngươi tới đây, nghĩ muốn trừng phạt ngươi một chút...........nào ngờ.........” ba tiên im lặng không nói tiếp
“Nào ngờ?? Nào ngờ cái gì? Thôi tôi cũng không muốn nói nhiều nữa, mau đưa tôi quay về!!!”
Bà tiên nào đó vội vàng nói “Không được! Tuyệt đối không được! Con à bây giờ con không thể quay về!”
“Vì sao chứ?” Tiếu Vi giận dữ nói
“À thì.........con không nhớ mình còn nhiệm vụ phải làm sao, con phải hoàn thành nó thì mới về được!” bà tiên nào đó chột dạ không dám nhìn thẳng Tiếu Vi.
Tiếu Vi nghĩ lại cũng thấy không sai, cô chưa hoàn thành nhiệm vụ của mình, nhưng mà cùng lúc cô cũng chợt nhớ........... người khiến cô bị thành như vậy chính là bà ta! việc quái gì cô phải làm nhiệm vụ do bà ta đưa ra chứ! Cô cười lạnh nhìn bà
“Vậy sao? Không phải chính bà là người đặt ra nhiệm vụ này sao? Đưa tôi đến đây cũng phải chịu trách nhiệm đưa tôi về! Nếu bà không đưa tôi trở về hừ hừ..........” Tiếu Vi làm vẻ mặt giận dữ, dơ nắm đấm về phía bà tiên
/80
|