Sau một đêm xảy ra quá nhiều chuyện, Tú tỉnh dậy trong sự mệt mỏi. Tú nhìn đồng hồ, hiện tại đã là 10h30 sáng. Mới vài giây đầu Tú lo sợ mình đi làm muộn, nhưng rồi Tú nhớ ra mình đang trong ngày nghỉ cuối tuần. Tú tiếp tục lười biếng nằm trên giường mà quên béng đi việc ai đã nằm ôm mình ngủ suốt cả đêm qua. Đến cả mùi nước hoa, mùi hương của Nhi vẫn đang còn lưu lại ở trên chăn và gối của Tú.
Nhưng…
Tú ngẩng mặt dậy một lần nữa.
“Chị Nhi đâu rồi?”
Tú nghĩ ngợi trong đầu, sau đó đi ra khỏi phòng để tìm. Đôi giày không còn đặt ở trước cửa nữa, chắc chắn người này đã rời đi rồi. Thôi cũng được, chị ấy chán ghét Tú, chị ấy đương nhiên là muốn rời đi sớm rồi. Lại còn nói yêu thương với nhau làm gì nữa. Tú cũng lười ăn, vậy nên nằm dài trên sofa và xem ti vi một cách nhàn hạ, không quan tâm tới thế giới này đang diễn ra chuyện gì nữa. Ca trực đêm qua rút hết ý chí muốn đi làm của Tú rồi. Giá như được nghỉ phép thì Tú sẽ không ngượng ngùng gì mà nhận ngay. Nhưng Tú là nhân viên mới, xin nghỉ phép ngay khi mới đi làm thì không hay ho.
Nhi mở cửa nhà ra, cô vừa đi xuống dưới siêu thị và mua chút đồ cho Tú để bỏ vào tủ lạnh, cô nhìn Tú ăn đồ ăn đóng sẵn mà không thể chịu đựng được. Tuy là đang giận, nhưng cô cũng hận chính bản thân mình, tại sao luôn đâm đầu vào yêu người đã làm mình tổn thương tới mức như vậy.
Tú thấy có người mở cửa, bấm mã khoá của mình được nên khá giật mình.
– Ngày sinh của tôi nhiều người biết lắm đấy, khéo mà mất trộm.
Nhi nhắc nhở Tú như vậy rồi đi về phía tủ lạnh và bắt đầu bỏ đồ ăn vào đấy.
– Đừng vất vả như vậy, ngồi một chỗ đi! – Tú vội chạy tới chỗ Nhi và làm thay công việc đó.
Cảm giác như Tú cũng sợ mình vất vả, cũng sợ mệt mỏi, Nhi lại thấy vui lòng hơn một chút. Ngày trước ở cùng cô, cô biết rõ là Tú có thể nấu nướng, nhưng vì cô nuông chiều nên đã làm biếng.
– Còn nữa, hoá đơn bao nhiêu để tôi gửi tiền trả? – Tú hỏi lại Nhi.
– Hoá đơn? Là bế tôi lên, đặt tôi lên chỗ nào đó để tôi có thể ngồi nghỉ sau khi phải đi mua đồ cho em!
Cho chừa cái tội dám đòi hỏi trả lại tiền. Cô đương nhiên là không thích sự xòng phẳng như thể cả hai người là xa lạ như thế kia. Còn Tú thì khác, Tú đã đi hết sự nhẫn nhịn trong chính mình rồi, Tú đóng cửa tủ lạnh và tiến tới chỗ Nhi.
– Chị muốn ép tôi như thế nào nữa hả? Tôi hỏi hoá đơn thì chị bảo bế chị là sao? Nó và việc trả tiền nghe có vẻ giống nhau lắm à?
Tú cảm thấy càng lúc những yêu cầu của chị ấy càng lung tung, chẳng có một sự liên quan nào cả và đương nhiên là Tú muốn nổi điên lên rồi.
– Không muốn chạm vào cơ thể tôi sao?
Nhi ngượng ngịu hỏi lại. Họ đã từng hay đùa giỡn như vậy mà. Sao giờ Tú lại khó chịu với cô như vậy chứ? Trong phút giây nào đó, Tú nhận ra vì thời gian qua mình tự ép bản thân mình quá nhiều vậy nên Tú quên đi những lời hay đùa cợt của Nhi.
– Tôi xin lỗi, tôi lại nổi nóng vô cớ với chị. Tôi thực lòng xin lỗi.
Tú đi tới phía Nhi, rồi ôm Nhi vào lòng. Đầu của Tú chạm vào cổ Nhi, cũng vì một phần nào đó xấu hổ và cảm giác có lỗi nên Tú không dám ngẩng mặt lên. Chẳng may Tú đọc được suy nghĩ của chị ấy, lại trách bản thân mình hơn.
– Cũng biết sai rồi sao?
Nhi nhoẻn miệng cười. Trái tim của cô vừa được điều trị một chút rồi đấy. Nhưng còn cả trăm sự đau đớn khác cô đang đợi Tú chữa lành dần dần cho cô. Mà ai là kẻ đã gây ra điều này, chính là đứa nhóc này chứ ai nữa!
– Tôi… được hôn chị không? – Tú ngượng ngùng hỏi.
Tú đưa tay sờ eo Nhi, sau đó hôn lên môi Nhi mà không đợi chị ta cho phép hay không. Nụ hôn ấy kéo thật sâu, thật dài, Nhi muốn đẩy Tú ra cũng không được. Mới đầu cô chỉ nghĩ đây là nụ hôn vì Tú nhớ cô quá, vì hôm qua cô cắn Tú đau quá, thế nhưng cô đã nhầm. Nụ hôn này là vì Tú đã khao khát cơ thể cô rất lâu rồi.
– Tú, ưm… bỏ ra đi! – Nhi khó chịu hơn khi Tú càng lúc càng lún sâu hơn nữa, tay thì bắt đầu tìm tới những chỗ nhạy cảm trên cơ thể cô để mà đụng chạm.
– Tôi biết là chị cũng muốn, hai năm nay, chị nhớ tôi tới phát điên còn gì nữa… gác cái giận hờn qua một bên đi, xong chuyện, giận tôi tiếp cũng được.
Tú nói xong liền bế Nhi lên, sau đó vẫn là những nụ hôn dài. Từ nhà bếp đi vào tới phòng ngủ chỉ có vài bước chân thôi nhưng sao sự dây dưa của họ lại khiến quãng đường dài thêm rất nhiều.
…
Sau một thời gian lâu ngày không được yêu thương ai mãnh liệt như thế này, Nhi cũng không rõ cô và Tú đã làm trong bao lâu, đã mãnh liệt tới cỡ nào, cô chỉ thấy tất cả đều là do chính bản thân cô cũng thèm muốn, cô không thể nhẫn nhịn được và cũng muốn được lao vào lòng Tú. Cô chẳng thể ngủ, mà cô và Tú cùng nhau nằm nghỉ sau khi đã “xong chuyện”. Cô có phần đuối sức hơn nên đã nằm gọn trong lòng Tú. Đúng là Tú đi du học về có khác, sức khoẻ cũng cải thiện hơn rất nhiều, đồng nghĩa với điều đó là cơ thể cô càng ê ẩm hơn.
– Chị đã định trả thù tôi như thế nào?
Tú nghĩ tới việc phải hỏi rõ Nhi để chuẩn bị sẵn tinh thần.
– Chưa kịp trả thù đã bị ăn gọn rồi. Em nghĩ tôi còn muốn trả thù nữa sao? Tôi đã muốn đánh em một trận tơi bời, nhưng sau đó tự tôi thấy là tôi đâu có đủ nhẫn tâm để đánh người tôi yêu chứ? Tôi đã định tìm một ai đó để yêu, để trêu tức em, nhưng rồi nhận ra rằng tôi làm thế có phải đẩy em đi xa tôi hơn không? Tóm lại tôi không biết mình nên làm gì bây giờ nữa!
Nhi không giấu nổi lòng mình mà thổ lộ hết với Tú, vì đằng nào Tú cũng sẽ đọc được suy nghĩ của chính cô. Cô đúng là vô dụng, một chút giận hờn với người khác chính cô cũng làm không xong, cô lại thua cuộc sao?
– Không, chị thắng. Chị đã cho tôi biết tôi đã ngu ngốc và nông cạn! Cho thấy được tôi đã làm chị khổ một cách vô lý như thế nào!
Tú đưa tay lên đùi Nhi, vẽ vời lung tung trên đùi Nhi bằng những đường không rõ hình thù nữa.
– Và rồi giờ em còn bỏ đi một lần nữa, cả tôi và em sẽ chết. Tôi thề đấy! Tôi không nói xuông đâu!
Nhi quay lại cảnh cáo Tú.
– Chết trong tay chị cũng được!
Tú tiếp tục đưa tay nắm lấy tay Nhi, nhưng bây giờ Tú mới nhìn nhận ra có gì đó rất lạ ở cổ tay Nhi. Tú cương quyết giật lấy tay Nhi về trước mắt mình để có thể nhìn rõ hơn trong khi Nhi cố gắng giấu cổ tay đó đi.
Đó là khoảng chừng 5 hay 6 vết sẹo rạch tay khá là sâu. Nhi nghĩ quẩn như thế này sao?
– Đó khoảng thời gian tồi tệ nhất lúc em mới rời đi! – Nhi biết giờ cũng chẳng có gì để giấu, liền thú thực với Tú về việc cô đã định tìm tới cái chết để bản thân bớt đau lòng.
– Còn đau không? – Tú chỉ nghe thôi cũng không kiềm được nước mắt.
– Không, nhưng nghĩ tới thì nó sẽ đau! – Nhi trả lời cho Tú biết. Đúng là khi cô nghĩ tới nó, cô sẽ càng đau lòng.
– Vậy tôi nghĩ… tôi sẽ gặp luật nhân quả thôi. Tôi xin lỗi chị! – Tú lại tiếp tục hôn vào những vết sẹo đó, Tú đau lòng quá.
– Vậy đối tốt hơn với tôi đi. Thay vì việc suy nghĩ như một đứa trẻ con luôn làm tôi lo nghĩ…
Nhi buồn rầu nói từng lời. Cô không biết mình sợ gì nữa, có khi nỗi sợ của cô chính là sợ bị Tú bỏ rơi. Hơn nữa, mỗi lần bị Tú bỏ rơi, không những đau khổ mà cô còn thấy bản thân mình nhục nhã. Chẳng nhẽ cô không đủ khiến cho Tú cảm thấy tin tưởng rằng cô và Tú có thể hạnh phúc ở bên nhau sao?
Tú vì lo sợ cô căm ghét Tú, vì Tú là em Vương. Lại một suy nghĩ giống hệt ngày Tú bỏ trốn vì bị bệnh. Tú cũng sợ làm phiền, là gánh nặng đối với Nhi. Tại sao đứa nhóc này không chịu chia sẻ những buồn bực với cô? Hay là … cô không xứng?
– Nhưng chị vẫn tiếp tục trả thù tôi? Phải không?
Tú hỏi lại một lần nữa.
– Còn tuỳ, tôi vẫn chưa thể tha thứ hết cho em được. Thà như… tôi không yêu em tốt, tôi không làm tròn trách nhiệm của một người phụ nữ ở bên em, nhưng… không, tôi nghĩ là tôi luôn cố gắng làm tất cả vì em, nhưng tôi không phải là nơi đủ tin tưởng đối với em. Em chưa chịu chia sẻ…
– Từ sau Tú sẽ nói hết. Đừng xưng hô như thể chúng ta là người xa lạ nữa. Tú biết lỗi của mình rồi, Tú hứa sẽ làm tốt để được em tha thứ. Em chịu không?
Tú nằm nhổm dậy, Tú chẳng qua là muốn ngắm gương mặt của Nhi kỹ càng hơn, bù lại cho nỗi nhớ lâu ngày không được gặp Nhi của Tú.
– Được, đừng để cho em phật lòng, Tú biết chưa?
Nhi cũng muốn ngắm nhìn Tú. Đối với cô sự gần gũi, sự biết điều của Tú đã là một món quà noel đắt giá rồi. Sớm biết cô nhu nhược như thế này thì ngay từ đầu đã không lao vào căn nhà này để cãi nhau tay bo với Tú. Bao nhiêu dự định trả thù, bao nhiêu dự định muốn làm cho Tú phải thấy được cô đã đau khổ như thế nào chợt tan biến. Cô chỉ muốn xem Tú nỗ lực như thế nào để có được cô một lần nữa. Còn những việc thâm độc mà cô đã từng nghĩ, cô tin là bản thân cô không đủ can đảm để làm. Cô tin là như vậy!
Nhưng…
Tú ngẩng mặt dậy một lần nữa.
“Chị Nhi đâu rồi?”
Tú nghĩ ngợi trong đầu, sau đó đi ra khỏi phòng để tìm. Đôi giày không còn đặt ở trước cửa nữa, chắc chắn người này đã rời đi rồi. Thôi cũng được, chị ấy chán ghét Tú, chị ấy đương nhiên là muốn rời đi sớm rồi. Lại còn nói yêu thương với nhau làm gì nữa. Tú cũng lười ăn, vậy nên nằm dài trên sofa và xem ti vi một cách nhàn hạ, không quan tâm tới thế giới này đang diễn ra chuyện gì nữa. Ca trực đêm qua rút hết ý chí muốn đi làm của Tú rồi. Giá như được nghỉ phép thì Tú sẽ không ngượng ngùng gì mà nhận ngay. Nhưng Tú là nhân viên mới, xin nghỉ phép ngay khi mới đi làm thì không hay ho.
Nhi mở cửa nhà ra, cô vừa đi xuống dưới siêu thị và mua chút đồ cho Tú để bỏ vào tủ lạnh, cô nhìn Tú ăn đồ ăn đóng sẵn mà không thể chịu đựng được. Tuy là đang giận, nhưng cô cũng hận chính bản thân mình, tại sao luôn đâm đầu vào yêu người đã làm mình tổn thương tới mức như vậy.
Tú thấy có người mở cửa, bấm mã khoá của mình được nên khá giật mình.
– Ngày sinh của tôi nhiều người biết lắm đấy, khéo mà mất trộm.
Nhi nhắc nhở Tú như vậy rồi đi về phía tủ lạnh và bắt đầu bỏ đồ ăn vào đấy.
– Đừng vất vả như vậy, ngồi một chỗ đi! – Tú vội chạy tới chỗ Nhi và làm thay công việc đó.
Cảm giác như Tú cũng sợ mình vất vả, cũng sợ mệt mỏi, Nhi lại thấy vui lòng hơn một chút. Ngày trước ở cùng cô, cô biết rõ là Tú có thể nấu nướng, nhưng vì cô nuông chiều nên đã làm biếng.
– Còn nữa, hoá đơn bao nhiêu để tôi gửi tiền trả? – Tú hỏi lại Nhi.
– Hoá đơn? Là bế tôi lên, đặt tôi lên chỗ nào đó để tôi có thể ngồi nghỉ sau khi phải đi mua đồ cho em!
Cho chừa cái tội dám đòi hỏi trả lại tiền. Cô đương nhiên là không thích sự xòng phẳng như thể cả hai người là xa lạ như thế kia. Còn Tú thì khác, Tú đã đi hết sự nhẫn nhịn trong chính mình rồi, Tú đóng cửa tủ lạnh và tiến tới chỗ Nhi.
– Chị muốn ép tôi như thế nào nữa hả? Tôi hỏi hoá đơn thì chị bảo bế chị là sao? Nó và việc trả tiền nghe có vẻ giống nhau lắm à?
Tú cảm thấy càng lúc những yêu cầu của chị ấy càng lung tung, chẳng có một sự liên quan nào cả và đương nhiên là Tú muốn nổi điên lên rồi.
– Không muốn chạm vào cơ thể tôi sao?
Nhi ngượng ngịu hỏi lại. Họ đã từng hay đùa giỡn như vậy mà. Sao giờ Tú lại khó chịu với cô như vậy chứ? Trong phút giây nào đó, Tú nhận ra vì thời gian qua mình tự ép bản thân mình quá nhiều vậy nên Tú quên đi những lời hay đùa cợt của Nhi.
– Tôi xin lỗi, tôi lại nổi nóng vô cớ với chị. Tôi thực lòng xin lỗi.
Tú đi tới phía Nhi, rồi ôm Nhi vào lòng. Đầu của Tú chạm vào cổ Nhi, cũng vì một phần nào đó xấu hổ và cảm giác có lỗi nên Tú không dám ngẩng mặt lên. Chẳng may Tú đọc được suy nghĩ của chị ấy, lại trách bản thân mình hơn.
– Cũng biết sai rồi sao?
Nhi nhoẻn miệng cười. Trái tim của cô vừa được điều trị một chút rồi đấy. Nhưng còn cả trăm sự đau đớn khác cô đang đợi Tú chữa lành dần dần cho cô. Mà ai là kẻ đã gây ra điều này, chính là đứa nhóc này chứ ai nữa!
– Tôi… được hôn chị không? – Tú ngượng ngùng hỏi.
Tú đưa tay sờ eo Nhi, sau đó hôn lên môi Nhi mà không đợi chị ta cho phép hay không. Nụ hôn ấy kéo thật sâu, thật dài, Nhi muốn đẩy Tú ra cũng không được. Mới đầu cô chỉ nghĩ đây là nụ hôn vì Tú nhớ cô quá, vì hôm qua cô cắn Tú đau quá, thế nhưng cô đã nhầm. Nụ hôn này là vì Tú đã khao khát cơ thể cô rất lâu rồi.
– Tú, ưm… bỏ ra đi! – Nhi khó chịu hơn khi Tú càng lúc càng lún sâu hơn nữa, tay thì bắt đầu tìm tới những chỗ nhạy cảm trên cơ thể cô để mà đụng chạm.
– Tôi biết là chị cũng muốn, hai năm nay, chị nhớ tôi tới phát điên còn gì nữa… gác cái giận hờn qua một bên đi, xong chuyện, giận tôi tiếp cũng được.
Tú nói xong liền bế Nhi lên, sau đó vẫn là những nụ hôn dài. Từ nhà bếp đi vào tới phòng ngủ chỉ có vài bước chân thôi nhưng sao sự dây dưa của họ lại khiến quãng đường dài thêm rất nhiều.
…
Sau một thời gian lâu ngày không được yêu thương ai mãnh liệt như thế này, Nhi cũng không rõ cô và Tú đã làm trong bao lâu, đã mãnh liệt tới cỡ nào, cô chỉ thấy tất cả đều là do chính bản thân cô cũng thèm muốn, cô không thể nhẫn nhịn được và cũng muốn được lao vào lòng Tú. Cô chẳng thể ngủ, mà cô và Tú cùng nhau nằm nghỉ sau khi đã “xong chuyện”. Cô có phần đuối sức hơn nên đã nằm gọn trong lòng Tú. Đúng là Tú đi du học về có khác, sức khoẻ cũng cải thiện hơn rất nhiều, đồng nghĩa với điều đó là cơ thể cô càng ê ẩm hơn.
– Chị đã định trả thù tôi như thế nào?
Tú nghĩ tới việc phải hỏi rõ Nhi để chuẩn bị sẵn tinh thần.
– Chưa kịp trả thù đã bị ăn gọn rồi. Em nghĩ tôi còn muốn trả thù nữa sao? Tôi đã muốn đánh em một trận tơi bời, nhưng sau đó tự tôi thấy là tôi đâu có đủ nhẫn tâm để đánh người tôi yêu chứ? Tôi đã định tìm một ai đó để yêu, để trêu tức em, nhưng rồi nhận ra rằng tôi làm thế có phải đẩy em đi xa tôi hơn không? Tóm lại tôi không biết mình nên làm gì bây giờ nữa!
Nhi không giấu nổi lòng mình mà thổ lộ hết với Tú, vì đằng nào Tú cũng sẽ đọc được suy nghĩ của chính cô. Cô đúng là vô dụng, một chút giận hờn với người khác chính cô cũng làm không xong, cô lại thua cuộc sao?
– Không, chị thắng. Chị đã cho tôi biết tôi đã ngu ngốc và nông cạn! Cho thấy được tôi đã làm chị khổ một cách vô lý như thế nào!
Tú đưa tay lên đùi Nhi, vẽ vời lung tung trên đùi Nhi bằng những đường không rõ hình thù nữa.
– Và rồi giờ em còn bỏ đi một lần nữa, cả tôi và em sẽ chết. Tôi thề đấy! Tôi không nói xuông đâu!
Nhi quay lại cảnh cáo Tú.
– Chết trong tay chị cũng được!
Tú tiếp tục đưa tay nắm lấy tay Nhi, nhưng bây giờ Tú mới nhìn nhận ra có gì đó rất lạ ở cổ tay Nhi. Tú cương quyết giật lấy tay Nhi về trước mắt mình để có thể nhìn rõ hơn trong khi Nhi cố gắng giấu cổ tay đó đi.
Đó là khoảng chừng 5 hay 6 vết sẹo rạch tay khá là sâu. Nhi nghĩ quẩn như thế này sao?
– Đó khoảng thời gian tồi tệ nhất lúc em mới rời đi! – Nhi biết giờ cũng chẳng có gì để giấu, liền thú thực với Tú về việc cô đã định tìm tới cái chết để bản thân bớt đau lòng.
– Còn đau không? – Tú chỉ nghe thôi cũng không kiềm được nước mắt.
– Không, nhưng nghĩ tới thì nó sẽ đau! – Nhi trả lời cho Tú biết. Đúng là khi cô nghĩ tới nó, cô sẽ càng đau lòng.
– Vậy tôi nghĩ… tôi sẽ gặp luật nhân quả thôi. Tôi xin lỗi chị! – Tú lại tiếp tục hôn vào những vết sẹo đó, Tú đau lòng quá.
– Vậy đối tốt hơn với tôi đi. Thay vì việc suy nghĩ như một đứa trẻ con luôn làm tôi lo nghĩ…
Nhi buồn rầu nói từng lời. Cô không biết mình sợ gì nữa, có khi nỗi sợ của cô chính là sợ bị Tú bỏ rơi. Hơn nữa, mỗi lần bị Tú bỏ rơi, không những đau khổ mà cô còn thấy bản thân mình nhục nhã. Chẳng nhẽ cô không đủ khiến cho Tú cảm thấy tin tưởng rằng cô và Tú có thể hạnh phúc ở bên nhau sao?
Tú vì lo sợ cô căm ghét Tú, vì Tú là em Vương. Lại một suy nghĩ giống hệt ngày Tú bỏ trốn vì bị bệnh. Tú cũng sợ làm phiền, là gánh nặng đối với Nhi. Tại sao đứa nhóc này không chịu chia sẻ những buồn bực với cô? Hay là … cô không xứng?
– Nhưng chị vẫn tiếp tục trả thù tôi? Phải không?
Tú hỏi lại một lần nữa.
– Còn tuỳ, tôi vẫn chưa thể tha thứ hết cho em được. Thà như… tôi không yêu em tốt, tôi không làm tròn trách nhiệm của một người phụ nữ ở bên em, nhưng… không, tôi nghĩ là tôi luôn cố gắng làm tất cả vì em, nhưng tôi không phải là nơi đủ tin tưởng đối với em. Em chưa chịu chia sẻ…
– Từ sau Tú sẽ nói hết. Đừng xưng hô như thể chúng ta là người xa lạ nữa. Tú biết lỗi của mình rồi, Tú hứa sẽ làm tốt để được em tha thứ. Em chịu không?
Tú nằm nhổm dậy, Tú chẳng qua là muốn ngắm gương mặt của Nhi kỹ càng hơn, bù lại cho nỗi nhớ lâu ngày không được gặp Nhi của Tú.
– Được, đừng để cho em phật lòng, Tú biết chưa?
Nhi cũng muốn ngắm nhìn Tú. Đối với cô sự gần gũi, sự biết điều của Tú đã là một món quà noel đắt giá rồi. Sớm biết cô nhu nhược như thế này thì ngay từ đầu đã không lao vào căn nhà này để cãi nhau tay bo với Tú. Bao nhiêu dự định trả thù, bao nhiêu dự định muốn làm cho Tú phải thấy được cô đã đau khổ như thế nào chợt tan biến. Cô chỉ muốn xem Tú nỗ lực như thế nào để có được cô một lần nữa. Còn những việc thâm độc mà cô đã từng nghĩ, cô tin là bản thân cô không đủ can đảm để làm. Cô tin là như vậy!
/58
|