Lúc này trong Lê Dương phủ, Thục Vương phủ, Thục Vương Cơ Ngôn Tú đang ôm đầu bày mưu tính kế.
Hắn từ khi bắt đầu mười tám tuổi đã bị đuổi tới đất phong Ba Thục đạo, từ nay về sau rời xa trung tâm quyền lợi.
Hiện tại đã bảy năm, mắt thấy những huynh đệ của hắn độc tài quyền hành tại thành Thịnh Kinh, chính hắn vẫn phí thời gian tại Ba Thục đạo, thế lực bản thân phát triển chậm như rùa bò, việc này làm cho Cơ Ngôn Tú hoài nghi nghiêm trọng mình có phải là phế vật hay không.
- Ôn Dục, ngươi nói ta có phải ta nên buông tha hay không? Kỳ thật cả đời làm Vương gia nhàn tản cũng không tệ.
Cơ Ngôn Tú lộ ra vẻ mặt sầu thảm nói với lão thái giám bên cạnh.
Cơ Ngôn Tú là hoàng tử thế đơn lực bạc nhất trong phần đông hoàng tử của Đại Chu Vương triều, sau lưng hắn không có một chút chỗ dựa nào cả.
Kỳ thật mẫu thân hắn trước kia là người của Hoài Sơn Hầu, là một Hầu tước khai quốc của Đại Chu, có thực lực không tệ trong phần đông Vương công quý tộc Đại Chu Vương triều.
Đáng tiếc mẫu thân hắn chết bệnh khi hắn còn bé, làm cho hắn không được Cơ Hạo Điển yêu thích.
Hơn nữa Hoài Sơn Hầu đời thứ nhất chết đi ngoài ý muốn cho nên gia tộc mai một dần, có thể trợ giúp hắn cực kỳ nhỏ bé.
Lão thái giám Ôn Dục bên cạnh hắn là chút thế lực cuối cùng mẫu thân hắn lưu lại.
Tuy Ôn Dục đã bảy tám chục tuổi nhưng bởi vì hắn có thực lực Hóa Thần Cảnh đỉnh phong nên tướng mạo chừng bốn mươi, hoàn toàn không có vẻ gì già nua.
Khi còn trẻ hắn đã đi theo Hoài Sơn Hầu đời đầu tiên tranh đấu, về sau lại bắt đầu chiếu cố mẫu thân Cơ Ngôn Tú.
Cuối cùng hắn thậm chí cam nguyện tự cung sau đó vào cung hầu hạ mẫu thân Cơ Ngôn Tú, sau khi Cơ Ngôn Tú sinh ra cũng là hắn trông coi, có thể nói Ôn Dục chiếu cố một nhà ba đời của Cơ Ngôn Tú, tuyệt đối trung thành và tận tâm.
Nhìn thấy bộ dạng Cơ Ngôn Tú hiện tại, Ôn Dục vội vàng nói:
- Vương gia ngươi ngàn vạn đừng nghĩ như vậy, từ xưa đến nay tranh giành ngôi vị hoàng đế không phải ngươi muốn rời khỏi thì rời khỏi, ngươi muốn làm Vương gia nhàn tản nhưng chỉ sợ người khác lại không muốn ngươi an ổn nhàn nhã cả đời. Lịch đại hoàng thất Đông Tấn thay đổi, có bao nhiêu đời truyền thừa an ổn? Còn không phải mỗi đời đều có máu chảy thành sông. Những chi thứ hoàng tộc nghĩ như thế cũng bỏ đi, nhưng Vương gia ngài chính là dòng dõi thân sinh của bệ hạ, cho dù ai leo lên ngôi vị hoàng đế đều trở thành đối tượng bị thanh trừ. Trừ phi ngài triệt để biến thành phế nhân, không có chút uy hiếp tới họ mảy may, từ đó miễn cưỡng giữ được tính mạng, nhưng ngài nguyện ý biến thành phế nhân hay không?
Cơ Ngôn Tú lắc đầu, đương nhiên hắn không muốn, nhưng hiện tại người ta mạnh hơn, hắn bị một cước đá đến một nơi như Ba Thục đạo, phát triển thế lực bản thân chậm chạp, đoán chừng chờ các huynh đệ khác tranh đấu đoạt ngôi vị hoàng đế, hắn còn ở lại nơi vắng vẻ như Ba Thục đạo.
Ôn Dục an ủi nói:
- Yên tâm đi Vương gia, mấy tông môn như Vũ Liễu kiếm phái tìm cách hợp tác với chúng ta, đợi đến lúc đệ tử của bọn họ đến giúp chúng ta, chúng ta sẽ nhanh chóng khống chế thế lực Ba Thục đạo.
Sắc mặt Cơ Ngôn Tú đỡ hơn một ít, lúc này hạ nhân tiến lên bẩm báo:
- Vương gia, có người tự xưng tuần sát sứ Lục Phiến Môn Tô Tín, đến đây cầu kiến.
Ôn Dục và Cơ Ngôn Tú liếc nhau, trong mắt xuất hiện một tia nghi ngờ.
Ôn Dục rất khó hiểu tại sao Tô Tín lại tới đây, mà Cơ Ngôn Tú căn bản không biết Tô Tín là ai.
Cơ Ngôn Tú đến Ba Thục đạo thời gian dài như vậy, Lục Phiến Môn Ba Thục đạo không có chút quan hệ gì với hắn.
Cừu Bách Xuyên cũng không đứng về phía hắn, cho nên Cơ Ngôn Tú cũng không quá hiểu Lục Phiến Môn Ba Thục đạo, càng không cần nói bên ngoài, hắn chỉ cảm giác cái tên Tô Tín hơi quen tai một chút mà thôi.
Mà bây giờ Ôn Dục thân là đại quản gia Thục Vương phủ, bản thân hắn đang là Hóa Thần Cảnh đỉnh phong, tự nhiên hắn rất mẫn cảm với sự việc trên giang hồ, cho nên hắn cũng hiểu thân phận của Tô Tín.
Ôn Dục ho khan một tiếng nói:
- Đi mời Tô đại nhân vào phòng tiếp khách.
Phân phó hạ nhân xong, Ôn Dục lúc này mới nói với Cơ Ngôn Tú:
- Điện hạ, vị tuần sát sứ Lục Phiến Môn Tô Tín này không phải người đơn giản, lão nô sẽ giảng giải sơ lược cho ngài biết.
Ôn Dục cũng nói lý lịch đại khái của Tô Tín cho Cơ Ngôn Tú nghe một lần, để tránh một lúc nữa Cơ Ngôn Tú gặp Tô Tín lại nói lỡ.
Sau khi Cơ Ngôn Tú nghe xong lý lịch của Tô Tín thì hắn giật mình, vị này tuổi giống như hắn, đều là người trẻ tuổi nhưng lại làm ra nhiều việc như vậy.
Hắn từ một kẻ tán tu phát triển đến tổng bộ đầu Giang Nam đạo danh chấn thiên hạ, hơn nữa đã từng đứng đầu Nhân Bảng, hơn nữa hiện tại còn bước vào Hóa Thần Cảnh võ đạo tông sư.
So sánh với Tô Tín, Cơ Ngôn Tú cảm giác mình trừ xuất thân thì còn lại đều không bằng người ta.
Cơ Ngôn Tú sờ cằm, nói:
- Vậy ngươi nói lần này Tô Tín tới có ý gì?
Ôn Dục lắc lắc đầu nói:
- Lão nô cũng không biết, chúng ta tạm thời dùng bất biến ứng vạn biến.
Cơ Ngôn Tú gật đầu, đi theo Ôn Dục cùng gặp Tô Tín.
Lúc này Tô Tín đang ngồi uống trả thảnh thơi trong phòng khách, hắn không sốt ruột chút nào.
Nhìn thấy Cơ Ngôn Tú và Ôn Dục từ đi ra, lúc này Tô Tín mới nhú chắp tay nói:
- Bái kiến Thục Vương điện hạ và Ôn công công.
Vừa nói ra lời này, sắc mặt Cơ Ngôn Tú và Ôn Dục trở nên khó coi.
Tô Tín dùng từ ‘bái kiến’ mà không phải ‘tham kiến’, mặc dù chỉ là một từ nhưng chú ý to lắm.
Tô Tín ngươi là tổng bộ đầu Giang Nam đạo không sai, trên người còn kiêm chức vị tuần sát sứ, là nhân vật chạm tay có thể bỏng trong Lục Phiến Môn, trên giang hồ không ai không biết, không ai không hiểu.
Nhưng nói thế nào Cơ Ngôn Tú cũng là hoàng tử Đại Chu, Thục Vương triều đình, ngươi là thần tử không dùng ‘tham kiến’ mà dùng ‘bái kiến’ luận giao ngang hàng, nói như vậy là không đặt Cơ Ngôn Tú vào mắt.
Sắc mặt Ôn Dục âm trầm nói:
- Tô đại nhân, đang ở công môn, chẳng lẽ ngươi không hiểu tôn ti cao thấp hay sao? Thục Vương điện hạ là người ngươi có thể mạo phạm hay sao?
Vẻ mặt Tô Tín bình thản, nói:
- Ôn công công nói sai rồi, tôn ti cao thấp cũng phải xem thực lực. Xin thứ cho ta nói thẳng, hiện tại Vương gia nhàn tản bị nhốt cư góc, rời xa quyền lực trung tâm thành Thịnh Kinh, thậm chí tương lai có thể sẽ bị thanh tẩy, từ vẻ ngoài thì tổng bộ đầu nắm giữ thực quyền một đạo trong tay như ta còn đáng tôn trọng hơn.
- Làm càn! - Ôn Dục nói.
Giọng nói Ôn Dục sắc bén như dao, hắn lập tức ra tay, cương khí thuần dương bạo phát, đột nhiên đao tay trái chém ra như mặt trời lên cao, uy thế vô song.
Tô Tín đã tới Thục Vương phủ, hắn tự nhiên cũng hiểu Ôn Dục là đệ nhất cao thủ bên cạnh Thục Vương.
Lão thái giám này thật không đơn giản, tuy thân là hoạn quan nhưng lại luyện được một thân cương khí thuần dương cường đại giống như mặt trời lên cao, uy thế khôn cùng.
Kiếm tay trái Tô Tín quỷ dị tàn nhẫn đến cực điểm, đao tay trái của Ôn Dục vô cùng cương mãnh.
Đao khí tới người, cương khí thuần dương cực nóng đốt Tô Tín, chân khí hùng hậu tới mức tận cùng.
Tô Tín sử dụng Phá Sát nhất chỉ, bóng chỉ đầy trời giáng lâm, cương khí thuần dương tan rã tất cả.
Ngón trỏ Tô Tín đánh lên đảo đao của Ôn Dục và phát ra âm thanh long ngâm, Ôn Dục hoảng sợ phát hiện thanh đoản đao binh khí Huyền cấp trong tay phát ra âm thanh gào thét.
Ôn Dục thu đao lui về phía sau, hắn lại xuất ra một thanh trường đao.
Ôn Dục hắn không chỉ am hiểu đao tay trái!
Trong mắt bắn ra thần sắc lạnh lùng, Ôn Dục lạnh lùng nói:
- Tô đại nhân, cho dù ngươi thực lực cường đại nhưng Thục Vương điện hạ lại không phải là người mà ngươi có thể tùy tiện vũ nhục. Cho dù ta có liều mạng già này cũng phải đuổi ngươi ra khỏi Thục Vương phủ!
Tô Tín uống một ngụm trà, lạnh nhạt nói:
- Ôn công công đừng nóng tính quá như vậy, chẳng lẽ người tu luyện cương khí thuần dương đều có tính tình nóng nảy như vậy hay sao? Trước kia ta đã nói, tôn ti cao thấp đều dùng thực lực nói chuyện, tôn trọng cũng phải xem thực lực và thân phận của đối phương. Đối mặt với bộ đầu Lục Phiến Môn chúng ta, Ôn công công ngươi còn phải liều mạng mới có thể lưu ta lại, cho nên thật có lỗi, hiện tại thực lực Thục Vương phủ rất khó được ta tôn trọng.
Nhìn thấy Ôn Dục sắp bộc phát, Tô Tín không nhanh không chậm nói:
- Cho nên hôm nay, ta tới tìm nhị vị hợp tác.
Tô Tín ngồi thẳng người, dùng ngón tay chỉ vào mũi mình và nói:
- Ta có thể giúp các ngươi được tôn trọng hơn.
Trường đao bên phải của Ôn Dục đã rút ra một nửa, nghe xong lời này liền dừng lại.
Ôn Dục dùng ánh mắt quái dị nhìn Tô Tín, hiện tại hắn không biết Tô Tín có ý gì.
Theo lý mà nói nếu ngươi tới tìm chúng ta hợp tác, vậy ngươi phải hiểu mình ở vị trí nào mới được.
Kết quả hiện tại ngươi tới cầu chúng ta hợp tác, đi lên lại chủ động khiêu khích, việc này người đang có tính toán gì đây?
Người ra bài không theo lẽ thường như thế, có thể nói Ôn Dục mới nhìn thấy lần đầu tiên.
Ôn Dục đưa mắt nhìn sang Cơ Ngôn Tú, loại chuyện này đương nhiên cũng phải do Cơ Ngôn Tú quyết định.
Cơ Ngôn Tú vung tay lên, ý bảo Ôn Dục thu tay lại trước, sắc mặt hắn hơi âm trầm nói với Tô Tín:
- Ngươi nói ngươi tới tìm chúng ta hợp tác, nhưng bổn Vương cũng hỏi lại ngươi một câu. Ngươi chẳng qua là tổng bộ đầu Giang Nam đạo mà thôi, hiện tại chức vị tuần sát sứ chỉ là một tấm ngân phiếu khống, ngươi không thể chỉ huy bất cứ người nào trong Ba Thục đạo, ngươi lấy cái gì hợp tác với bổn Vương? Ngươi có tư cách gì hợp tác với bổn Vương.
Tô Tín thản nhiên nói:
- Chỉ bằng cái tên Tô Tín ta, Thục Vương điện hạ cho rằng đủ chưa?
Tô Tín nói câu này rất hung hăng càn quấy, nhưng Cơ Ngôn Tú há hốc mồm không biết nên phản bác thế nào.
Dù sao từ lý lịch, Tô Tín không có chỗ xấu gì.
Người khác nói lời này chính là cuồng vọng tự phụ, nhưng Tô Tín với tư cách đã từng lật tung cả Giang Nam đạo thì lời này rất có cơ sở.
Thu hồi đoản đao của mình, Ôn Dục lạnh lùng nói:
- Nếu như chúng ta đoán không nhầm, lần này Tô đại nhân ngươi tới Ba Thục đạo đảm đương tuần sát sứ kỳ thật mục đích là đoạt quyền. Nhưng người nào trong Ba Thục đạo không biết Cừu Bách Xuyên chính là thổ hoàng đế, cả Lục Phiến Môn Ba Thục đạo do hắn nói một không ai dám nói hai, Tô đại nhân ngươi bây giờ mới là người đâm lao phải theo lao, ngươi dựa vào cái gì hợp tác với chúng ta?
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Song phương đều được lợi đó mới là hợp tác, ta giúp các ngươi có được thực lực, ngươi giúp ta đi giải quyết Cừu Bách Xuyên, việc này rất hợp lý.
Hắn từ khi bắt đầu mười tám tuổi đã bị đuổi tới đất phong Ba Thục đạo, từ nay về sau rời xa trung tâm quyền lợi.
Hiện tại đã bảy năm, mắt thấy những huynh đệ của hắn độc tài quyền hành tại thành Thịnh Kinh, chính hắn vẫn phí thời gian tại Ba Thục đạo, thế lực bản thân phát triển chậm như rùa bò, việc này làm cho Cơ Ngôn Tú hoài nghi nghiêm trọng mình có phải là phế vật hay không.
- Ôn Dục, ngươi nói ta có phải ta nên buông tha hay không? Kỳ thật cả đời làm Vương gia nhàn tản cũng không tệ.
Cơ Ngôn Tú lộ ra vẻ mặt sầu thảm nói với lão thái giám bên cạnh.
Cơ Ngôn Tú là hoàng tử thế đơn lực bạc nhất trong phần đông hoàng tử của Đại Chu Vương triều, sau lưng hắn không có một chút chỗ dựa nào cả.
Kỳ thật mẫu thân hắn trước kia là người của Hoài Sơn Hầu, là một Hầu tước khai quốc của Đại Chu, có thực lực không tệ trong phần đông Vương công quý tộc Đại Chu Vương triều.
Đáng tiếc mẫu thân hắn chết bệnh khi hắn còn bé, làm cho hắn không được Cơ Hạo Điển yêu thích.
Hơn nữa Hoài Sơn Hầu đời thứ nhất chết đi ngoài ý muốn cho nên gia tộc mai một dần, có thể trợ giúp hắn cực kỳ nhỏ bé.
Lão thái giám Ôn Dục bên cạnh hắn là chút thế lực cuối cùng mẫu thân hắn lưu lại.
Tuy Ôn Dục đã bảy tám chục tuổi nhưng bởi vì hắn có thực lực Hóa Thần Cảnh đỉnh phong nên tướng mạo chừng bốn mươi, hoàn toàn không có vẻ gì già nua.
Khi còn trẻ hắn đã đi theo Hoài Sơn Hầu đời đầu tiên tranh đấu, về sau lại bắt đầu chiếu cố mẫu thân Cơ Ngôn Tú.
Cuối cùng hắn thậm chí cam nguyện tự cung sau đó vào cung hầu hạ mẫu thân Cơ Ngôn Tú, sau khi Cơ Ngôn Tú sinh ra cũng là hắn trông coi, có thể nói Ôn Dục chiếu cố một nhà ba đời của Cơ Ngôn Tú, tuyệt đối trung thành và tận tâm.
Nhìn thấy bộ dạng Cơ Ngôn Tú hiện tại, Ôn Dục vội vàng nói:
- Vương gia ngươi ngàn vạn đừng nghĩ như vậy, từ xưa đến nay tranh giành ngôi vị hoàng đế không phải ngươi muốn rời khỏi thì rời khỏi, ngươi muốn làm Vương gia nhàn tản nhưng chỉ sợ người khác lại không muốn ngươi an ổn nhàn nhã cả đời. Lịch đại hoàng thất Đông Tấn thay đổi, có bao nhiêu đời truyền thừa an ổn? Còn không phải mỗi đời đều có máu chảy thành sông. Những chi thứ hoàng tộc nghĩ như thế cũng bỏ đi, nhưng Vương gia ngài chính là dòng dõi thân sinh của bệ hạ, cho dù ai leo lên ngôi vị hoàng đế đều trở thành đối tượng bị thanh trừ. Trừ phi ngài triệt để biến thành phế nhân, không có chút uy hiếp tới họ mảy may, từ đó miễn cưỡng giữ được tính mạng, nhưng ngài nguyện ý biến thành phế nhân hay không?
Cơ Ngôn Tú lắc đầu, đương nhiên hắn không muốn, nhưng hiện tại người ta mạnh hơn, hắn bị một cước đá đến một nơi như Ba Thục đạo, phát triển thế lực bản thân chậm chạp, đoán chừng chờ các huynh đệ khác tranh đấu đoạt ngôi vị hoàng đế, hắn còn ở lại nơi vắng vẻ như Ba Thục đạo.
Ôn Dục an ủi nói:
- Yên tâm đi Vương gia, mấy tông môn như Vũ Liễu kiếm phái tìm cách hợp tác với chúng ta, đợi đến lúc đệ tử của bọn họ đến giúp chúng ta, chúng ta sẽ nhanh chóng khống chế thế lực Ba Thục đạo.
Sắc mặt Cơ Ngôn Tú đỡ hơn một ít, lúc này hạ nhân tiến lên bẩm báo:
- Vương gia, có người tự xưng tuần sát sứ Lục Phiến Môn Tô Tín, đến đây cầu kiến.
Ôn Dục và Cơ Ngôn Tú liếc nhau, trong mắt xuất hiện một tia nghi ngờ.
Ôn Dục rất khó hiểu tại sao Tô Tín lại tới đây, mà Cơ Ngôn Tú căn bản không biết Tô Tín là ai.
Cơ Ngôn Tú đến Ba Thục đạo thời gian dài như vậy, Lục Phiến Môn Ba Thục đạo không có chút quan hệ gì với hắn.
Cừu Bách Xuyên cũng không đứng về phía hắn, cho nên Cơ Ngôn Tú cũng không quá hiểu Lục Phiến Môn Ba Thục đạo, càng không cần nói bên ngoài, hắn chỉ cảm giác cái tên Tô Tín hơi quen tai một chút mà thôi.
Mà bây giờ Ôn Dục thân là đại quản gia Thục Vương phủ, bản thân hắn đang là Hóa Thần Cảnh đỉnh phong, tự nhiên hắn rất mẫn cảm với sự việc trên giang hồ, cho nên hắn cũng hiểu thân phận của Tô Tín.
Ôn Dục ho khan một tiếng nói:
- Đi mời Tô đại nhân vào phòng tiếp khách.
Phân phó hạ nhân xong, Ôn Dục lúc này mới nói với Cơ Ngôn Tú:
- Điện hạ, vị tuần sát sứ Lục Phiến Môn Tô Tín này không phải người đơn giản, lão nô sẽ giảng giải sơ lược cho ngài biết.
Ôn Dục cũng nói lý lịch đại khái của Tô Tín cho Cơ Ngôn Tú nghe một lần, để tránh một lúc nữa Cơ Ngôn Tú gặp Tô Tín lại nói lỡ.
Sau khi Cơ Ngôn Tú nghe xong lý lịch của Tô Tín thì hắn giật mình, vị này tuổi giống như hắn, đều là người trẻ tuổi nhưng lại làm ra nhiều việc như vậy.
Hắn từ một kẻ tán tu phát triển đến tổng bộ đầu Giang Nam đạo danh chấn thiên hạ, hơn nữa đã từng đứng đầu Nhân Bảng, hơn nữa hiện tại còn bước vào Hóa Thần Cảnh võ đạo tông sư.
So sánh với Tô Tín, Cơ Ngôn Tú cảm giác mình trừ xuất thân thì còn lại đều không bằng người ta.
Cơ Ngôn Tú sờ cằm, nói:
- Vậy ngươi nói lần này Tô Tín tới có ý gì?
Ôn Dục lắc lắc đầu nói:
- Lão nô cũng không biết, chúng ta tạm thời dùng bất biến ứng vạn biến.
Cơ Ngôn Tú gật đầu, đi theo Ôn Dục cùng gặp Tô Tín.
Lúc này Tô Tín đang ngồi uống trả thảnh thơi trong phòng khách, hắn không sốt ruột chút nào.
Nhìn thấy Cơ Ngôn Tú và Ôn Dục từ đi ra, lúc này Tô Tín mới nhú chắp tay nói:
- Bái kiến Thục Vương điện hạ và Ôn công công.
Vừa nói ra lời này, sắc mặt Cơ Ngôn Tú và Ôn Dục trở nên khó coi.
Tô Tín dùng từ ‘bái kiến’ mà không phải ‘tham kiến’, mặc dù chỉ là một từ nhưng chú ý to lắm.
Tô Tín ngươi là tổng bộ đầu Giang Nam đạo không sai, trên người còn kiêm chức vị tuần sát sứ, là nhân vật chạm tay có thể bỏng trong Lục Phiến Môn, trên giang hồ không ai không biết, không ai không hiểu.
Nhưng nói thế nào Cơ Ngôn Tú cũng là hoàng tử Đại Chu, Thục Vương triều đình, ngươi là thần tử không dùng ‘tham kiến’ mà dùng ‘bái kiến’ luận giao ngang hàng, nói như vậy là không đặt Cơ Ngôn Tú vào mắt.
Sắc mặt Ôn Dục âm trầm nói:
- Tô đại nhân, đang ở công môn, chẳng lẽ ngươi không hiểu tôn ti cao thấp hay sao? Thục Vương điện hạ là người ngươi có thể mạo phạm hay sao?
Vẻ mặt Tô Tín bình thản, nói:
- Ôn công công nói sai rồi, tôn ti cao thấp cũng phải xem thực lực. Xin thứ cho ta nói thẳng, hiện tại Vương gia nhàn tản bị nhốt cư góc, rời xa quyền lực trung tâm thành Thịnh Kinh, thậm chí tương lai có thể sẽ bị thanh tẩy, từ vẻ ngoài thì tổng bộ đầu nắm giữ thực quyền một đạo trong tay như ta còn đáng tôn trọng hơn.
- Làm càn! - Ôn Dục nói.
Giọng nói Ôn Dục sắc bén như dao, hắn lập tức ra tay, cương khí thuần dương bạo phát, đột nhiên đao tay trái chém ra như mặt trời lên cao, uy thế vô song.
Tô Tín đã tới Thục Vương phủ, hắn tự nhiên cũng hiểu Ôn Dục là đệ nhất cao thủ bên cạnh Thục Vương.
Lão thái giám này thật không đơn giản, tuy thân là hoạn quan nhưng lại luyện được một thân cương khí thuần dương cường đại giống như mặt trời lên cao, uy thế khôn cùng.
Kiếm tay trái Tô Tín quỷ dị tàn nhẫn đến cực điểm, đao tay trái của Ôn Dục vô cùng cương mãnh.
Đao khí tới người, cương khí thuần dương cực nóng đốt Tô Tín, chân khí hùng hậu tới mức tận cùng.
Tô Tín sử dụng Phá Sát nhất chỉ, bóng chỉ đầy trời giáng lâm, cương khí thuần dương tan rã tất cả.
Ngón trỏ Tô Tín đánh lên đảo đao của Ôn Dục và phát ra âm thanh long ngâm, Ôn Dục hoảng sợ phát hiện thanh đoản đao binh khí Huyền cấp trong tay phát ra âm thanh gào thét.
Ôn Dục thu đao lui về phía sau, hắn lại xuất ra một thanh trường đao.
Ôn Dục hắn không chỉ am hiểu đao tay trái!
Trong mắt bắn ra thần sắc lạnh lùng, Ôn Dục lạnh lùng nói:
- Tô đại nhân, cho dù ngươi thực lực cường đại nhưng Thục Vương điện hạ lại không phải là người mà ngươi có thể tùy tiện vũ nhục. Cho dù ta có liều mạng già này cũng phải đuổi ngươi ra khỏi Thục Vương phủ!
Tô Tín uống một ngụm trà, lạnh nhạt nói:
- Ôn công công đừng nóng tính quá như vậy, chẳng lẽ người tu luyện cương khí thuần dương đều có tính tình nóng nảy như vậy hay sao? Trước kia ta đã nói, tôn ti cao thấp đều dùng thực lực nói chuyện, tôn trọng cũng phải xem thực lực và thân phận của đối phương. Đối mặt với bộ đầu Lục Phiến Môn chúng ta, Ôn công công ngươi còn phải liều mạng mới có thể lưu ta lại, cho nên thật có lỗi, hiện tại thực lực Thục Vương phủ rất khó được ta tôn trọng.
Nhìn thấy Ôn Dục sắp bộc phát, Tô Tín không nhanh không chậm nói:
- Cho nên hôm nay, ta tới tìm nhị vị hợp tác.
Tô Tín ngồi thẳng người, dùng ngón tay chỉ vào mũi mình và nói:
- Ta có thể giúp các ngươi được tôn trọng hơn.
Trường đao bên phải của Ôn Dục đã rút ra một nửa, nghe xong lời này liền dừng lại.
Ôn Dục dùng ánh mắt quái dị nhìn Tô Tín, hiện tại hắn không biết Tô Tín có ý gì.
Theo lý mà nói nếu ngươi tới tìm chúng ta hợp tác, vậy ngươi phải hiểu mình ở vị trí nào mới được.
Kết quả hiện tại ngươi tới cầu chúng ta hợp tác, đi lên lại chủ động khiêu khích, việc này người đang có tính toán gì đây?
Người ra bài không theo lẽ thường như thế, có thể nói Ôn Dục mới nhìn thấy lần đầu tiên.
Ôn Dục đưa mắt nhìn sang Cơ Ngôn Tú, loại chuyện này đương nhiên cũng phải do Cơ Ngôn Tú quyết định.
Cơ Ngôn Tú vung tay lên, ý bảo Ôn Dục thu tay lại trước, sắc mặt hắn hơi âm trầm nói với Tô Tín:
- Ngươi nói ngươi tới tìm chúng ta hợp tác, nhưng bổn Vương cũng hỏi lại ngươi một câu. Ngươi chẳng qua là tổng bộ đầu Giang Nam đạo mà thôi, hiện tại chức vị tuần sát sứ chỉ là một tấm ngân phiếu khống, ngươi không thể chỉ huy bất cứ người nào trong Ba Thục đạo, ngươi lấy cái gì hợp tác với bổn Vương? Ngươi có tư cách gì hợp tác với bổn Vương.
Tô Tín thản nhiên nói:
- Chỉ bằng cái tên Tô Tín ta, Thục Vương điện hạ cho rằng đủ chưa?
Tô Tín nói câu này rất hung hăng càn quấy, nhưng Cơ Ngôn Tú há hốc mồm không biết nên phản bác thế nào.
Dù sao từ lý lịch, Tô Tín không có chỗ xấu gì.
Người khác nói lời này chính là cuồng vọng tự phụ, nhưng Tô Tín với tư cách đã từng lật tung cả Giang Nam đạo thì lời này rất có cơ sở.
Thu hồi đoản đao của mình, Ôn Dục lạnh lùng nói:
- Nếu như chúng ta đoán không nhầm, lần này Tô đại nhân ngươi tới Ba Thục đạo đảm đương tuần sát sứ kỳ thật mục đích là đoạt quyền. Nhưng người nào trong Ba Thục đạo không biết Cừu Bách Xuyên chính là thổ hoàng đế, cả Lục Phiến Môn Ba Thục đạo do hắn nói một không ai dám nói hai, Tô đại nhân ngươi bây giờ mới là người đâm lao phải theo lao, ngươi dựa vào cái gì hợp tác với chúng ta?
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Song phương đều được lợi đó mới là hợp tác, ta giúp các ngươi có được thực lực, ngươi giúp ta đi giải quyết Cừu Bách Xuyên, việc này rất hợp lý.
/773
|