Dịch: ketonazon
Khu Bác Thành đa số là nhà ba tầng, lầu một là cửa hàng hướng ra đường lớn, lầu hai là nơi dự trữ, lầu ba là nơi ở.
Giờ phút này ngoài đường lớn một mảnh lam lũ, khắp nơi đều đổ nát, một căn nhà ở cuối đường lớn nhất, bên ngoài bao bọc bởi sắt chắc chắn, bên trong lại có lồng sắt chắc chắn, vốn dùng để nhốt một ít yêu ma.
Lồng sắt rất lớn, gần bằng một căn phòng, bên trong khoảng sáu bảy người run lẩy bẩy, trong đó có Vương Bàn Tử và Triệu Khôn Tam. “Tổ tông, cầu ngươi đó, đừng khóc nữa, tiếng khóc sẽ đem vong linh tới, chúng ta sẽ xong đời!” Vương Bàn Tử nói với cô bé bên cạnh.
Cô bé nghẹn ngào, mạnh mẽ không phát ra âm thanh, trong đôi mắt to tràn đầy nước mắt và sợ hãi.
“Chúng ta cũng không thể sống ở chỗ này được, hay là rút lui đi?” Một tên thanh niên nói.
“Cái đệch, ta không phải đã nói với ngươi sao, phía trước có rất nhiều hủ thi, căn bản không qua được, trừ phi muốn chết!” Triệu Khôn Tam mắng.
Tối hôm qua ở tường thành, sau khi Mạc Phàm dẫn người đi tụ họp ở thành chủ lâu, hai người liền trở về, ai ngờ vừa sáng sớm đã phát sinh sự tình kinh khủng như vậy, họ vốn muốn dẫn mọi người rút lui, ai ngờ một con Nhục Khâu Thi Thần ngang trời bay qua, rớt xuống đại lộ phía trước, trong đó tuôn ra hủ thi màu đen và xương khô màu trắng, những người xông tới gần đó để đã chết hết.
Cho nên Triệu Khôn tam và Vương Bàn Tử mới đem người Bác Thành tụ tập lại nơi này, núp trong lồng sắt, bọ họ chỉ triệu tập được không nhiều, có một số người tung tích không rõ.
“A ách ~~~~~!!”
Chợt, ngoài phòng truyền đến một tiếng kêu hủ mục.
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, hô hấp đều dừng lại.
“Đừng tới đây, đừng tới đi, đi chỗ khác đi, cầu ngươi!” Triệu Khôn Tam đã bắt đầu cầu nguyện.
Hủ thi ngửi thấy bên trong có mùi thịt tươi, mạnh mẽ đụng vỡ cửa sắt, bất kể thanh sắt cắm vào người, đi thẳng tới hướng lồng sắt.
“Mẹ nó!” Vương Bàn Tử mắng một câu.
“Chỉ một con, hai chúng ta có thể giết!” Triệu Khôn Tam thở phào.
Hai người lập tức đi ra khỏi lồng sắt, Triệu Khôn Tam nói với Vương Bàn Tử:” Ta hấp dẫn sự chú ý của nó, ngươi nhân cơ hội làm thịt nó!”
Vương Bàn Tử cũng nhìn Triệu Khôn Tam nói:” Những cái này phải để ta nói mới đúng.”
Một giây kế tiếp hai người đồng thời cảm thấy một cơn lạnh lẽo.
“Cái đệch, chúng ta một cái Phong hệ, một cái Thổ hệ đều là ma pháp loại dịch chuyển, giết cái quái gì!!” Triệu Khôn Tam quái đản nói.
Mà lúc này, hủ thi đã xông lại, tốc độ nó so với hai người nhanh hơn gấp ba, cho nên người bình thường mà bị hủ thi để ý tới căn bản là chết chắc.
Hai người phản ứng cực nhanh, lập tức thi triển ra Địa Ba cùng Phong Quỹ. Triệu Khôn Tam quanh cái phòng chạy như điên, hủ thi cũng đuổi theo hắn…
“Xem gia gia ngươi!” Vương Bàn Tử thi triển ra Địa Ba, thân thể quỷ dị xuất hiện phía sau vong linh, lòng bàn tay hắn có ánh sáng vàng lóng lánh, nhanh chóng hóa thành một cây dao ánh sáng, hung hăng cắm vào trong ót nó!
Quang Thứ gây sát thương cực mạnh đối với vong linh, cho dù không đâm trúng kết tinh của nó. Quanh Thứ của Vương Bàn Tử trực tiếp giết chết hủ thi.
Thấy hủ thi chậm rãi ngã xuống, Triệu Khôn Tam thở một hơi thật dài, giơ ngón tay cái lên: “Không nghĩ tới ngươi còn có chiêu phòng thân.”
Năm người núp trong lồng sắt cũng đều thấy may mắn, xem ra lúc mấu chốt còn có pháp sư hữu dụng.
Vương Bàn Tử thu hồi Quang Thứ, liếc mắt nhìn bên ngoài bị cửa sắt đụng vỡ, một giây kế tiếp, sắc mặt hắn tái xanh.
“Chết tiệt, mau tránh vào trong lồng sắt!” Vương Bàn Tử la to một tiếng.
Vừa dứt lời, cửa sắt bị hư hại bị một cổ lực lượng đụng vỡ, ngay sau đó mười con hủ thi chen chúc lao tới, bọn chúng một đám cắm đầy mảnh kim loại, từng cái miệng đầy răng nanh, máu tươi đầy tay, làm người ta tê dại cả da đầu!!!
Hai người vội vàng vọt vào trong lồng sắt, lập tức dùng xích khóa cửa lồng sắt lại.
Tốc độ hủ thi rất nhanh, lập tức đụng vào, làm cho cả lồng sắt run rẩy. Còn có mấy con trực tiếp nhảy lên phía trên lồng sắt, cánh tay không ngừng thò vào trong muốn bắt lấy người trong lồng.
Nhất thời chung quanh lồng sắt chen chúc hủ thi, bọn chúng hết gặm lại cào, muốn bắt người trong lồng ra.
“Xong, nhiều hủ thi như vậy!” Triệu Khôn Tam tuyệt vọng ngồi xuống dưới đất.
“Lồng tre này còn chịu được….” Vương Bàn Tử nói.
“Sớm muộn cũng sẽ bị gặm đứt thôi!” Thanh niên đã bị hù dọa tè ra quần!
Vong Linh là sinh vật không bỏ cuộc, cho dù cái lồng sắt này dùng chất liệu đặc thù, nhưng căn bản không đỡ được mười mấy cái hủ thi này tàn phá, rất nhanh có một song sắt có dấu hiệu gãy lìa, trong đó một con hủ thi đều đã chui vào nửa người!
“Lôi Ấn!!” Mấy người bọn họ đều tuyệt vọng, chợt ngoài phòng truyền đến một tiếng uy nghiêm.
Ngay sau đó có lôi điện phóng về phía lồng sắt, đánh vào trên người đám hủ thi.
Lồng sắt vốn là dẫn điện, Lôi Ấn trong lồng sắt truyền lại, làm cho những con hủ thi tiếp xúc với lồng sắt bị giựt cho co quắp!
Cái Lôi Ấn này không tầm thường, mười mấy con hủ thi toàn bộ tê dại té xuống đất,từng cái ánh mắt như cũ tham lam nhìn vào lồng sắt, thân thể lại không nhúc nhích được chút nào.
Người trong lồng sắt không có chuyện gì, chỉ có nhìn điện chạy xung quanh làm họ có chút kinh sợ.
Hủ thi ngã xuống xong họ mới phát hiện Mạc Phàm mặc một cái áo sơ mi màu đen đang đi tới, hai tay hắn vẫn còn lôi điện vờn quanh, trong nháy mắt khống chế mười mấy con hủ thi!
“Mạc Phàm!!!!”
Triệu Khôn Tam và Vương Bàn Tử hai người thiếu chút nữa quỳ xuống bái tổ tông hiển linh, tới quá kịp thời!
Mà cô gái trong lồng sắt cùng với thanh niên tè ra quần cũng ngạc nhiên nhìn Mạc Phàm, bọn họ tuyệt không nghĩ tới nhiều hủ thi như vậy lại bị một ma pháp của người này đánh ngã hết!
“Kết liễu chúng, nếu không chúng rất nhanh sẽ bò dậy.” Mạc Phàm trên tay như cũ phóng thích Lôi Án, không ngừng lao ra giật điện đám hủ thi này.
Dù sao Lôi Ấn cấp bốn sở trường là tê dại cơ bắp đối với những hủ thi có khớp xương cứng ngắc này không quá thích hợp.
Chu Mẫn cũng không khách khí, phóng một đoàn Hỏa Tư – Phần Cốt lên từng con hủ thi, đem bọn chúng đang không thể nhúc nhích được đốt thành tro.
“Sao chỉ có một chút người thế này?” Mục Bạch đi tới, phát hiện trong lồng tre cộng thêm Triệu Khôn Tam và Vương Bàn Tử cũng chỉ có bảy người.
“Những người khác đều chạy tán loạn…”
“Có thể mang đi mấy cái liền mang, không thể đi tìm kiếm nữa, đi nhanh đi” Tên lùn nói.
“Trước mắt không qua được.” Vương Bàn Tử coi như trấn định, nói cho mọi người nghe tình huống trước mắt.
Mạc Phàm nghe xong cũng thấy nhức đầu một hồi.
Rất hiển nhiên đại lộ phía trước là một con Nhục Khâu Thi Thần, bên cạnh có hơn ngàn con vong linh, trừ phi đi vòng nếu không căn bản không thể tiếp tục tiến lên phía trước.
“Xem một chút lại nói, chúng ta né được Thi Thần sẽ không có vấn đề gì, nếu vòng lại, nói không chừng sẽ bị đại quân vong linh phía sau nuốt mất.” Mạc Phàm nói
Khu Bác Thành đa số là nhà ba tầng, lầu một là cửa hàng hướng ra đường lớn, lầu hai là nơi dự trữ, lầu ba là nơi ở.
Giờ phút này ngoài đường lớn một mảnh lam lũ, khắp nơi đều đổ nát, một căn nhà ở cuối đường lớn nhất, bên ngoài bao bọc bởi sắt chắc chắn, bên trong lại có lồng sắt chắc chắn, vốn dùng để nhốt một ít yêu ma.
Lồng sắt rất lớn, gần bằng một căn phòng, bên trong khoảng sáu bảy người run lẩy bẩy, trong đó có Vương Bàn Tử và Triệu Khôn Tam. “Tổ tông, cầu ngươi đó, đừng khóc nữa, tiếng khóc sẽ đem vong linh tới, chúng ta sẽ xong đời!” Vương Bàn Tử nói với cô bé bên cạnh.
Cô bé nghẹn ngào, mạnh mẽ không phát ra âm thanh, trong đôi mắt to tràn đầy nước mắt và sợ hãi.
“Chúng ta cũng không thể sống ở chỗ này được, hay là rút lui đi?” Một tên thanh niên nói.
“Cái đệch, ta không phải đã nói với ngươi sao, phía trước có rất nhiều hủ thi, căn bản không qua được, trừ phi muốn chết!” Triệu Khôn Tam mắng.
Tối hôm qua ở tường thành, sau khi Mạc Phàm dẫn người đi tụ họp ở thành chủ lâu, hai người liền trở về, ai ngờ vừa sáng sớm đã phát sinh sự tình kinh khủng như vậy, họ vốn muốn dẫn mọi người rút lui, ai ngờ một con Nhục Khâu Thi Thần ngang trời bay qua, rớt xuống đại lộ phía trước, trong đó tuôn ra hủ thi màu đen và xương khô màu trắng, những người xông tới gần đó để đã chết hết.
Cho nên Triệu Khôn tam và Vương Bàn Tử mới đem người Bác Thành tụ tập lại nơi này, núp trong lồng sắt, bọ họ chỉ triệu tập được không nhiều, có một số người tung tích không rõ.
“A ách ~~~~~!!”
Chợt, ngoài phòng truyền đến một tiếng kêu hủ mục.
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, hô hấp đều dừng lại.
“Đừng tới đây, đừng tới đi, đi chỗ khác đi, cầu ngươi!” Triệu Khôn Tam đã bắt đầu cầu nguyện.
Hủ thi ngửi thấy bên trong có mùi thịt tươi, mạnh mẽ đụng vỡ cửa sắt, bất kể thanh sắt cắm vào người, đi thẳng tới hướng lồng sắt.
“Mẹ nó!” Vương Bàn Tử mắng một câu.
“Chỉ một con, hai chúng ta có thể giết!” Triệu Khôn Tam thở phào.
Hai người lập tức đi ra khỏi lồng sắt, Triệu Khôn Tam nói với Vương Bàn Tử:” Ta hấp dẫn sự chú ý của nó, ngươi nhân cơ hội làm thịt nó!”
Vương Bàn Tử cũng nhìn Triệu Khôn Tam nói:” Những cái này phải để ta nói mới đúng.”
Một giây kế tiếp hai người đồng thời cảm thấy một cơn lạnh lẽo.
“Cái đệch, chúng ta một cái Phong hệ, một cái Thổ hệ đều là ma pháp loại dịch chuyển, giết cái quái gì!!” Triệu Khôn Tam quái đản nói.
Mà lúc này, hủ thi đã xông lại, tốc độ nó so với hai người nhanh hơn gấp ba, cho nên người bình thường mà bị hủ thi để ý tới căn bản là chết chắc.
Hai người phản ứng cực nhanh, lập tức thi triển ra Địa Ba cùng Phong Quỹ. Triệu Khôn Tam quanh cái phòng chạy như điên, hủ thi cũng đuổi theo hắn…
“Xem gia gia ngươi!” Vương Bàn Tử thi triển ra Địa Ba, thân thể quỷ dị xuất hiện phía sau vong linh, lòng bàn tay hắn có ánh sáng vàng lóng lánh, nhanh chóng hóa thành một cây dao ánh sáng, hung hăng cắm vào trong ót nó!
Quang Thứ gây sát thương cực mạnh đối với vong linh, cho dù không đâm trúng kết tinh của nó. Quanh Thứ của Vương Bàn Tử trực tiếp giết chết hủ thi.
Thấy hủ thi chậm rãi ngã xuống, Triệu Khôn Tam thở một hơi thật dài, giơ ngón tay cái lên: “Không nghĩ tới ngươi còn có chiêu phòng thân.”
Năm người núp trong lồng sắt cũng đều thấy may mắn, xem ra lúc mấu chốt còn có pháp sư hữu dụng.
Vương Bàn Tử thu hồi Quang Thứ, liếc mắt nhìn bên ngoài bị cửa sắt đụng vỡ, một giây kế tiếp, sắc mặt hắn tái xanh.
“Chết tiệt, mau tránh vào trong lồng sắt!” Vương Bàn Tử la to một tiếng.
Vừa dứt lời, cửa sắt bị hư hại bị một cổ lực lượng đụng vỡ, ngay sau đó mười con hủ thi chen chúc lao tới, bọn chúng một đám cắm đầy mảnh kim loại, từng cái miệng đầy răng nanh, máu tươi đầy tay, làm người ta tê dại cả da đầu!!!
Hai người vội vàng vọt vào trong lồng sắt, lập tức dùng xích khóa cửa lồng sắt lại.
Tốc độ hủ thi rất nhanh, lập tức đụng vào, làm cho cả lồng sắt run rẩy. Còn có mấy con trực tiếp nhảy lên phía trên lồng sắt, cánh tay không ngừng thò vào trong muốn bắt lấy người trong lồng.
Nhất thời chung quanh lồng sắt chen chúc hủ thi, bọn chúng hết gặm lại cào, muốn bắt người trong lồng ra.
“Xong, nhiều hủ thi như vậy!” Triệu Khôn Tam tuyệt vọng ngồi xuống dưới đất.
“Lồng tre này còn chịu được….” Vương Bàn Tử nói.
“Sớm muộn cũng sẽ bị gặm đứt thôi!” Thanh niên đã bị hù dọa tè ra quần!
Vong Linh là sinh vật không bỏ cuộc, cho dù cái lồng sắt này dùng chất liệu đặc thù, nhưng căn bản không đỡ được mười mấy cái hủ thi này tàn phá, rất nhanh có một song sắt có dấu hiệu gãy lìa, trong đó một con hủ thi đều đã chui vào nửa người!
“Lôi Ấn!!” Mấy người bọn họ đều tuyệt vọng, chợt ngoài phòng truyền đến một tiếng uy nghiêm.
Ngay sau đó có lôi điện phóng về phía lồng sắt, đánh vào trên người đám hủ thi.
Lồng sắt vốn là dẫn điện, Lôi Ấn trong lồng sắt truyền lại, làm cho những con hủ thi tiếp xúc với lồng sắt bị giựt cho co quắp!
Cái Lôi Ấn này không tầm thường, mười mấy con hủ thi toàn bộ tê dại té xuống đất,từng cái ánh mắt như cũ tham lam nhìn vào lồng sắt, thân thể lại không nhúc nhích được chút nào.
Người trong lồng sắt không có chuyện gì, chỉ có nhìn điện chạy xung quanh làm họ có chút kinh sợ.
Hủ thi ngã xuống xong họ mới phát hiện Mạc Phàm mặc một cái áo sơ mi màu đen đang đi tới, hai tay hắn vẫn còn lôi điện vờn quanh, trong nháy mắt khống chế mười mấy con hủ thi!
“Mạc Phàm!!!!”
Triệu Khôn Tam và Vương Bàn Tử hai người thiếu chút nữa quỳ xuống bái tổ tông hiển linh, tới quá kịp thời!
Mà cô gái trong lồng sắt cùng với thanh niên tè ra quần cũng ngạc nhiên nhìn Mạc Phàm, bọn họ tuyệt không nghĩ tới nhiều hủ thi như vậy lại bị một ma pháp của người này đánh ngã hết!
“Kết liễu chúng, nếu không chúng rất nhanh sẽ bò dậy.” Mạc Phàm trên tay như cũ phóng thích Lôi Án, không ngừng lao ra giật điện đám hủ thi này.
Dù sao Lôi Ấn cấp bốn sở trường là tê dại cơ bắp đối với những hủ thi có khớp xương cứng ngắc này không quá thích hợp.
Chu Mẫn cũng không khách khí, phóng một đoàn Hỏa Tư – Phần Cốt lên từng con hủ thi, đem bọn chúng đang không thể nhúc nhích được đốt thành tro.
“Sao chỉ có một chút người thế này?” Mục Bạch đi tới, phát hiện trong lồng tre cộng thêm Triệu Khôn Tam và Vương Bàn Tử cũng chỉ có bảy người.
“Những người khác đều chạy tán loạn…”
“Có thể mang đi mấy cái liền mang, không thể đi tìm kiếm nữa, đi nhanh đi” Tên lùn nói.
“Trước mắt không qua được.” Vương Bàn Tử coi như trấn định, nói cho mọi người nghe tình huống trước mắt.
Mạc Phàm nghe xong cũng thấy nhức đầu một hồi.
Rất hiển nhiên đại lộ phía trước là một con Nhục Khâu Thi Thần, bên cạnh có hơn ngàn con vong linh, trừ phi đi vòng nếu không căn bản không thể tiếp tục tiến lên phía trước.
“Xem một chút lại nói, chúng ta né được Thi Thần sẽ không có vấn đề gì, nếu vòng lại, nói không chừng sẽ bị đại quân vong linh phía sau nuốt mất.” Mạc Phàm nói
/411
|