Hai hội trưởng sinh lòng hoài nghi, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Còn chuyện BOSS ở đâu, quả thật không cần trả lời nữa. Cả đám tụ hết về đây, chả lẽ còn có công hội nào mặc BOSS rời khỏi tầm nhìn của mình ư? Chẳng qua dân đông, vài người bị cản tầm nhìn, Trai Ngầu Cầu Bại cũng là một trong số đó mà thôi. Hỏi xong, những kẻ biết chuyện bèn quay góc nhìn về hướng nào đấy, Diệp Tu lập tức nhận ra, điều chỉnh vị trí theo dõi tình hình BOSS một cách tự nhiên.
Không một ai động đậy, Trai Ngầu Cầu Bại chạy chậm tới. Mọi người lập tức hãi hùng.
“Chú mày muốn làm gì?”
Vài kẻ quát to. Tình trạng căng thẳng, BOSS tất phải giành giật, nhưng theo quy tắc, trước khi tranh cướp phải trò chuyện xã giao một hồi. Hội trưởng của Mưu Đồ Bá Đạo vừa đến, ba phe đang định tán phét, ngờ đâu lại bị tên Trai Ngầu Cầu Bại thu hút sự chú ý. Chưa chém gió xong mà tên này định làm gì? Định ra tay trước chiếm hời ư?
Giành được thù hận quyết định quyền sở hữu BOSS cuối cùng, nay kỵ sĩ lại cử động đầu tiên, quả thực khiến mọi người phải đề cao cảnh giác.
Trong lòng Hoa Khai Kham Chiết và Tam Giới Lục Đạo thoáng chốc căng thẳng. Họ chợt nhớ ra BOSS Kiếm Khách Lưỡi Đao Lãng Duệ của hôm nay rất dễ nổi nóng, những kỹ năng chuyên gây thù hận sẽ ảnh hưởng mạnh tới nó. Kỵ sĩ vốn chiếm ưu thế về mấy chiêu gây thù, đối mặt với Lãng Duệ sẽ vượt trội hơn nghề khác. Nếu cuộc chiến hôm nay được phân thắng bại bởi thù hận như bình thường, sự tồn tại của kỵ sĩ rất quan trọng, có khi cũng vì nguyên nhân này mà Trịnh Thừa Phong mới tự mình ra trận?
Đôi khi các tuyển thủ chuyên nghiệp cũng sẽ tham gia những cuộc cạnh tranh, ví dụ như vào thời điểm câu lạc bộ cần vật liệu từ BOSS. Hai hội trưởng nhanh chóng liên tưởng tới chuyện này. Nếu thật sự là vậy, chuyện cạnh tranh coi như vô vọng, phải tìm mọi cách chôn mấy đứa chuyên nghiệp trước mới được.
Trong một cuộc hỗn chiến trăm người, tuyển thủ chuyên nghiệp có khi cũng bị ngấm ngầm thủ tiêu. Tuy tuyển thủ chuyên nghiệp gây áp lực lớn, nhưng chưa đến mức làm hai hội trưởng phải lùi bước. Tuyển thủ chuyên nghiệp có thể gia tăng ưu thế, song chưa chắc bất bại.
Quan trọng là, tên Trịnh Thừa Phong này tự tin quá thì phải? Bộ hắn cảm thấy chỉ cần mình gia nhập, Mưu Đồ Bá Đạo có thể giành được Kiếm Khách Lưỡi Đao dễ dàng ư?
Hai hội trưởng âm thầm ra hiệu, đội quân của hai công hội lập tức tiến lên, mang theo khí thế đánh ngã Trai Ngầu Cầu Bại ngay lập tức. Tưởng Du nhìn xong cũng không thể bơ đời mà sống, bèn ra lệnh hai đội Mưu Đồ Bá Đạo cùng tiến lên, trông cứ như hộ giá cho Trai Ngầu Cầu Bại.
Nhân số hai phe cử ra chưa tới 1/10, hiển nhiên chỉ định thăm dò, nhưng cả bọn chưa kịp nói gì đã nhảy luôn tới bước này, mọi chuyện hôm nay diễn biến quá nhanh.
Đột nhiên Trai Ngầu Cầu Bại gào to: “Tất cả bình tĩnh, tui chỉ định nhìn thôi.”
“Nhìn đéo gì?” Ai đó thuận miệng đáp.
“Nhìn BOSS đang ở đâu, đứng chỗ kia chả thấy gì cả.” Trai Ngầu Cầu Bại thành thật bảo.
Lý do quá đơn giản, hai hội trưởng phớt lờ chuyện phân rõ thực hư, tỏ vẻ đách tin ngay và luôn. Cả hai lại đưa ra một mệnh lệnh quyết tuyệt: Mặc kệ mấy đứa khác của Mưu Đồ Bá Đạo, riêng tên Trai Ngầu Cầu Bại phải cấm tuyệt hắn tới gần BOSS.
Lệnh vừa ra, ta đa, hai công hội lại cử thêm một đội, phối hợp với những đội trước đó, chắn kín trước người Trai Ngầu Cầu Bại.
Bầu không khí sặc mùi thuốc súng, Trai Ngầu Cầu Bại vẫn đứng yên đấy, giọng đầy khó tin: “Nhìn mà cũng không cho hả?”
“Nhìn, chú mày muốn nhìn gì hả?” Người chơi ngăn cản đáp.
Trai Ngầu Cầu Bại không trả lời, đột nhiên lẩn nhanh sang bên cạnh, vừa xoay vừa lăn, hàng loạt phép thuật rơi ngay vào chỗ hắn vừa đứng. Hai công hội chẳng ừ hử gì đã muốn tiêu diệt mối họa ngầm trước.
Chẳng ngờ tên này quá cảnh giác, hai nhà lẫn trong biển người đánh du kích cũng bị hắn phát hiện tránh hết.
Trong tình thế đạn đã lên nòng, bất kỳ hành động nào cũng trở thành ngòi nổ, huống chi một đợt tấn công phô trương như thế? Hai đội bảo vệ Trai Ngầu Cầu Bại gần như ra tay theo phản xạ, chẳng qua họ còn chưa đoán được nơi địch đánh lén, mạnh ai nấy tấn công mục tiêu mình thuận tay nhất.
Hai phe nháo nhào ra tay, hai đội kia đều là đối thủ, không cần phân biệt địch ta, cứ đánh cả hai là được.
Một đợi tấn công nhanh chóng trôi qua, bên Luân Hồi và Bách Hoa Cốc ngã xuống mấy người.
Đây là những nhân vật yếu nhất trong trận, qua một màn xáp lá cà, họ không trụ được đến lúc mục sư viện trợ. Trận chiến còn diễn ra quá đột ngột, chưa ai kịp phòng bị, muốn sống cũng khó.
Hai công hội vừa thấy phe mình tổn thất, nào có thể nhẫn nhịn nữa, lập tức đánh trả rình rang, nháy mặt tạo nên thế chân vạc.
Tất cả người chơi hành động theo bản năng, ai cũng không tuân theo lệnh cấp trên. Ba hội trưởng lại tỉnh táo hơn hẳn, mặc mọi người đánh đấm không ngăn cản, vì khai chiến chỉ là chuyện sớm muộn. Nhưng điều quan trọng không phải là nhà nào bị úp sọt, mà là chuyện cướp được BOSS trong hoàn cảnh hỗn loạn thế này!
Hoa Khai Kham Chiết và Tam Giới Lục Đạo ngờ ngợ Trai Ngầu Cầu Bại sẽ lợi dụng cơ hội này để tiếp cận BOSS. Nhưng chuyện tìm người trong hoàn cảnh ùn tắc giao thông này không phải dễ. Mất dấu của Trai Ngầu Cầu Bại làm cả hai bối rối, song cũng quyết tâm không thể để kỵ sĩ đánh lén thành công!
Trai Ngầu Cầu Bại đi đâu rồi? Không đi đâu hết, hắn chỉ đứng đực mặt bên cạnh mà thôi. Có trời đất chứng giám, Diệp Tu không định làm gì cả, hắn tự cảm thấy mình hành động thuận theo tự nhiên, ấy thế mà lại dẫn tới phản ứng lớn như vậy. Tại sao vậy ta….
Hoa Khai Kham Chiết và Tam Giới Lục Đạo không tìm thấy Trai Ngầu Cầu Bại, tất nhiên sẽ sai phái đàn em. Qua nhiều góc nhìn, họ nhanh chóng phát hiện Trai Ngầu Cầu Bại đang đứng ngơ ngác bên cạnh.
“Nó ở đây nè!” Có người báo cáo.
“Đang làm gì?” Hội trưởng vội hỏi.
“Đứng chơi.” Người nọ đáp.
Ủa… Dòng suy nghĩ của hai hội trưởng ngừng ngay tắp lự. Chuyện này khác xa với những gì họ dự đoán, thế chẳng phải kế hoạch dự trù của họ bể cmnr ư?
Diệp Tu hiện đang rảnh vô cùng, nhưng không chơi vơi quá lâu, hội trưởng Tưởng Du đã chủ động tìm hắn.
“Ông bạn trộm BOSS sang đây được không?” Tưởng Du hỏi.
“Để tui thử xem.” Diệp Tu đáp.
“Ok, tụi tui sẽ cố gắng bảo vệ ông.” Tưởng Du nói.
Trai Ngầu Cầu Bại bắt đầu đi về phía BOSS, hai công hội tất nhiên đã nhận được mệnh lệnh tương tự, trận chiến này là vì BOSS, cả đám quần nhau rồi mà còn mặc BOSS đứng đó thì kì quá thể.
Hội trộm BOSS của ba nhà cứ thế chạm trán nhau. Cả bọn giật mình dõi theo ba kỵ sĩ lao vụt ra như tên bắn, không hề tấn công, ngay khoảnh khắc tiến gần tới BOSS, ba người chợt tạo dáng sẵn, ngừng luôn ở đấy.
Chẳng ai cử động hết.
Ba thằng ngẩn tò te, rồi ngộ ra mọi chuyện ngay lập tức.
Dùng Khiêu Khích với Kiếm Khách Lưỡi Đao Lãng Duệ chắc chắn sẽ chiếm lợi. Thế nhưng, Khiêu Khích là một kỹ năng dạng bao phủ, nói cách khác, Khiêu Khích của người ra tay sau sẽ chồng lên người trước. Thời điểm này mà dùng Khiêu Khích hấp dẫn BOSS, thứ cần so không phải nhanh, mà là chậm. Ai cũng dày dặn kinh nghiệm, chờ đối thủ ra tay trước, ngờ đâu ai cũng suy nghĩ giống nhau, thành thử ra chả ma nào tấn công, đứng hình ngay tại chỗ.
“Há há” Tình cảnh hài hước này, người có thể phì cười chỉ có mỗi Diệp Tu. Hắn có nhiều kinh nghiệm, sáng tỏ mọi chuyện nhanh nhất, làm ra hành động tiếp theo cũng nhanh nhất. Khi ba kỵ sĩ cầm chân nhau, kỹ năng dạng bao phủ này sẽ như lệnh phong ấn, không tiện sử dụng đầu tiên. Vậy nên chỉ đành tấn công giành thù hận trước đã.
Trai Ngầu Cầu Bại vừa cười vừa bước, hai người còn lại phản ứng chậm hơn, ảo não vô cùng.
Không thể tiếp cận BOSS trước Trai Ngầu Cầu Bại, cả hai chỉ đành ngăn cản hắn tiếp cận BOSS. Hai người cùng chung suy nghĩ, nhưng lại không ai hành động.
“Há há” Lại một tràng cười, Trai Ngầu Cầu Bại bước vào phạm vi thù hận của BOSS đầu tiên, Kiếm Khách Lưỡi Đao Lãng Duệ bèn đề cao cảnh giác tiến về phía hắn.
Tiếng cười lần nữa của Trai Ngầu Cầu Bại làm hai kỵ sĩ khóc tiếng mán.
Sao hắn lại cười? Bởi vì cả hai đang tái diễn tình cảnh trước đấy.
Trước đó, mọi người vì mục đích dùng Khiêu Khích của mình chồng lên đối thủ mà đứng khựng tại chỗ; mà bây giờ, ai cũng muốn ngăn cản Trai Ngầu Cầu Bại, ai cũng ôm suy nghĩ thôi nhường thằng kia đánh để mình ăn hôi BOSS, dẫn đến kết quả hai kỵ sĩ lại cùng bất động.
Bó tay rồi… Cả hai là đối thủ không chung một chiến tuyến mà.
Ầm!
Cuộc chạm trán BOSS đầu tiên giữa Trai Ngầu Cầu Bại và Kiếm Khách Lưỡi Đao Lãng Duệ đã diễn ra, khi tiếng động này vang lên, hàng vạn con tim tan nát. Hai kỵ sĩ của Bách Hoa Cốc và Luân Hồi ảo não quay đầu về phía hội trưởng, cả hai đã thất trách để Trai Ngầu Cầu Bại cướp được BOSS rồi.
Bất thình lình, một người trong đoàn đội Bách Hoa Cốc lao ra, vươn người nhảy lên cao, trang bị toàn thân đã giúp hắn có được sức bật phi thường. Giữa không trung, một tay hắn nã súng, một tay vứt bừa đồ vật trong túi. Thoáng chốc đạn đủ màu và lựu đạn rơi xuống như mưa, đội vệ sĩ của Mưu Đồ Bá Đạo bị bao phủ bởi hàng loạt kỹ năng.
Cả lũ la hét chạy tán loạn, cũng không thể ngăn đám kỹ năng ào ào rơi xuống. Tiếng đạn lanh lảnh hòa cùng tiếng lựu đạn liên miên, trong khoảnh khắc, phe địch chưa ngừng mà phe ta đã hòa vào khúc diễn tấu ấy, hệt như trăm hoa khoe sắc.
Mà chuyên gia đạn dược đang lơ lửng kia cũng bất chợt đáp xuống theo cơn mưa đạn đa dạng. Khói thuốc xung quanh biến mất, phe Mưu Đồ Bá Đạo đang chạy giặc mới giật mình kêu gào “buff tao”, vậy nhưng chẳng ai đáp lại. Giờ cả bọn mới chợt phát hiện: Mục sư đâu? Mục sư của họ không có ở đây…
Còn chuyện BOSS ở đâu, quả thật không cần trả lời nữa. Cả đám tụ hết về đây, chả lẽ còn có công hội nào mặc BOSS rời khỏi tầm nhìn của mình ư? Chẳng qua dân đông, vài người bị cản tầm nhìn, Trai Ngầu Cầu Bại cũng là một trong số đó mà thôi. Hỏi xong, những kẻ biết chuyện bèn quay góc nhìn về hướng nào đấy, Diệp Tu lập tức nhận ra, điều chỉnh vị trí theo dõi tình hình BOSS một cách tự nhiên.
Không một ai động đậy, Trai Ngầu Cầu Bại chạy chậm tới. Mọi người lập tức hãi hùng.
“Chú mày muốn làm gì?”
Vài kẻ quát to. Tình trạng căng thẳng, BOSS tất phải giành giật, nhưng theo quy tắc, trước khi tranh cướp phải trò chuyện xã giao một hồi. Hội trưởng của Mưu Đồ Bá Đạo vừa đến, ba phe đang định tán phét, ngờ đâu lại bị tên Trai Ngầu Cầu Bại thu hút sự chú ý. Chưa chém gió xong mà tên này định làm gì? Định ra tay trước chiếm hời ư?
Giành được thù hận quyết định quyền sở hữu BOSS cuối cùng, nay kỵ sĩ lại cử động đầu tiên, quả thực khiến mọi người phải đề cao cảnh giác.
Trong lòng Hoa Khai Kham Chiết và Tam Giới Lục Đạo thoáng chốc căng thẳng. Họ chợt nhớ ra BOSS Kiếm Khách Lưỡi Đao Lãng Duệ của hôm nay rất dễ nổi nóng, những kỹ năng chuyên gây thù hận sẽ ảnh hưởng mạnh tới nó. Kỵ sĩ vốn chiếm ưu thế về mấy chiêu gây thù, đối mặt với Lãng Duệ sẽ vượt trội hơn nghề khác. Nếu cuộc chiến hôm nay được phân thắng bại bởi thù hận như bình thường, sự tồn tại của kỵ sĩ rất quan trọng, có khi cũng vì nguyên nhân này mà Trịnh Thừa Phong mới tự mình ra trận?
Đôi khi các tuyển thủ chuyên nghiệp cũng sẽ tham gia những cuộc cạnh tranh, ví dụ như vào thời điểm câu lạc bộ cần vật liệu từ BOSS. Hai hội trưởng nhanh chóng liên tưởng tới chuyện này. Nếu thật sự là vậy, chuyện cạnh tranh coi như vô vọng, phải tìm mọi cách chôn mấy đứa chuyên nghiệp trước mới được.
Trong một cuộc hỗn chiến trăm người, tuyển thủ chuyên nghiệp có khi cũng bị ngấm ngầm thủ tiêu. Tuy tuyển thủ chuyên nghiệp gây áp lực lớn, nhưng chưa đến mức làm hai hội trưởng phải lùi bước. Tuyển thủ chuyên nghiệp có thể gia tăng ưu thế, song chưa chắc bất bại.
Quan trọng là, tên Trịnh Thừa Phong này tự tin quá thì phải? Bộ hắn cảm thấy chỉ cần mình gia nhập, Mưu Đồ Bá Đạo có thể giành được Kiếm Khách Lưỡi Đao dễ dàng ư?
Hai hội trưởng âm thầm ra hiệu, đội quân của hai công hội lập tức tiến lên, mang theo khí thế đánh ngã Trai Ngầu Cầu Bại ngay lập tức. Tưởng Du nhìn xong cũng không thể bơ đời mà sống, bèn ra lệnh hai đội Mưu Đồ Bá Đạo cùng tiến lên, trông cứ như hộ giá cho Trai Ngầu Cầu Bại.
Nhân số hai phe cử ra chưa tới 1/10, hiển nhiên chỉ định thăm dò, nhưng cả bọn chưa kịp nói gì đã nhảy luôn tới bước này, mọi chuyện hôm nay diễn biến quá nhanh.
Đột nhiên Trai Ngầu Cầu Bại gào to: “Tất cả bình tĩnh, tui chỉ định nhìn thôi.”
“Nhìn đéo gì?” Ai đó thuận miệng đáp.
“Nhìn BOSS đang ở đâu, đứng chỗ kia chả thấy gì cả.” Trai Ngầu Cầu Bại thành thật bảo.
Lý do quá đơn giản, hai hội trưởng phớt lờ chuyện phân rõ thực hư, tỏ vẻ đách tin ngay và luôn. Cả hai lại đưa ra một mệnh lệnh quyết tuyệt: Mặc kệ mấy đứa khác của Mưu Đồ Bá Đạo, riêng tên Trai Ngầu Cầu Bại phải cấm tuyệt hắn tới gần BOSS.
Lệnh vừa ra, ta đa, hai công hội lại cử thêm một đội, phối hợp với những đội trước đó, chắn kín trước người Trai Ngầu Cầu Bại.
Bầu không khí sặc mùi thuốc súng, Trai Ngầu Cầu Bại vẫn đứng yên đấy, giọng đầy khó tin: “Nhìn mà cũng không cho hả?”
“Nhìn, chú mày muốn nhìn gì hả?” Người chơi ngăn cản đáp.
Trai Ngầu Cầu Bại không trả lời, đột nhiên lẩn nhanh sang bên cạnh, vừa xoay vừa lăn, hàng loạt phép thuật rơi ngay vào chỗ hắn vừa đứng. Hai công hội chẳng ừ hử gì đã muốn tiêu diệt mối họa ngầm trước.
Chẳng ngờ tên này quá cảnh giác, hai nhà lẫn trong biển người đánh du kích cũng bị hắn phát hiện tránh hết.
Trong tình thế đạn đã lên nòng, bất kỳ hành động nào cũng trở thành ngòi nổ, huống chi một đợt tấn công phô trương như thế? Hai đội bảo vệ Trai Ngầu Cầu Bại gần như ra tay theo phản xạ, chẳng qua họ còn chưa đoán được nơi địch đánh lén, mạnh ai nấy tấn công mục tiêu mình thuận tay nhất.
Hai phe nháo nhào ra tay, hai đội kia đều là đối thủ, không cần phân biệt địch ta, cứ đánh cả hai là được.
Một đợi tấn công nhanh chóng trôi qua, bên Luân Hồi và Bách Hoa Cốc ngã xuống mấy người.
Đây là những nhân vật yếu nhất trong trận, qua một màn xáp lá cà, họ không trụ được đến lúc mục sư viện trợ. Trận chiến còn diễn ra quá đột ngột, chưa ai kịp phòng bị, muốn sống cũng khó.
Hai công hội vừa thấy phe mình tổn thất, nào có thể nhẫn nhịn nữa, lập tức đánh trả rình rang, nháy mặt tạo nên thế chân vạc.
Tất cả người chơi hành động theo bản năng, ai cũng không tuân theo lệnh cấp trên. Ba hội trưởng lại tỉnh táo hơn hẳn, mặc mọi người đánh đấm không ngăn cản, vì khai chiến chỉ là chuyện sớm muộn. Nhưng điều quan trọng không phải là nhà nào bị úp sọt, mà là chuyện cướp được BOSS trong hoàn cảnh hỗn loạn thế này!
Hoa Khai Kham Chiết và Tam Giới Lục Đạo ngờ ngợ Trai Ngầu Cầu Bại sẽ lợi dụng cơ hội này để tiếp cận BOSS. Nhưng chuyện tìm người trong hoàn cảnh ùn tắc giao thông này không phải dễ. Mất dấu của Trai Ngầu Cầu Bại làm cả hai bối rối, song cũng quyết tâm không thể để kỵ sĩ đánh lén thành công!
Trai Ngầu Cầu Bại đi đâu rồi? Không đi đâu hết, hắn chỉ đứng đực mặt bên cạnh mà thôi. Có trời đất chứng giám, Diệp Tu không định làm gì cả, hắn tự cảm thấy mình hành động thuận theo tự nhiên, ấy thế mà lại dẫn tới phản ứng lớn như vậy. Tại sao vậy ta….
Hoa Khai Kham Chiết và Tam Giới Lục Đạo không tìm thấy Trai Ngầu Cầu Bại, tất nhiên sẽ sai phái đàn em. Qua nhiều góc nhìn, họ nhanh chóng phát hiện Trai Ngầu Cầu Bại đang đứng ngơ ngác bên cạnh.
“Nó ở đây nè!” Có người báo cáo.
“Đang làm gì?” Hội trưởng vội hỏi.
“Đứng chơi.” Người nọ đáp.
Ủa… Dòng suy nghĩ của hai hội trưởng ngừng ngay tắp lự. Chuyện này khác xa với những gì họ dự đoán, thế chẳng phải kế hoạch dự trù của họ bể cmnr ư?
Diệp Tu hiện đang rảnh vô cùng, nhưng không chơi vơi quá lâu, hội trưởng Tưởng Du đã chủ động tìm hắn.
“Ông bạn trộm BOSS sang đây được không?” Tưởng Du hỏi.
“Để tui thử xem.” Diệp Tu đáp.
“Ok, tụi tui sẽ cố gắng bảo vệ ông.” Tưởng Du nói.
Trai Ngầu Cầu Bại bắt đầu đi về phía BOSS, hai công hội tất nhiên đã nhận được mệnh lệnh tương tự, trận chiến này là vì BOSS, cả đám quần nhau rồi mà còn mặc BOSS đứng đó thì kì quá thể.
Hội trộm BOSS của ba nhà cứ thế chạm trán nhau. Cả bọn giật mình dõi theo ba kỵ sĩ lao vụt ra như tên bắn, không hề tấn công, ngay khoảnh khắc tiến gần tới BOSS, ba người chợt tạo dáng sẵn, ngừng luôn ở đấy.
Chẳng ai cử động hết.
Ba thằng ngẩn tò te, rồi ngộ ra mọi chuyện ngay lập tức.
Dùng Khiêu Khích với Kiếm Khách Lưỡi Đao Lãng Duệ chắc chắn sẽ chiếm lợi. Thế nhưng, Khiêu Khích là một kỹ năng dạng bao phủ, nói cách khác, Khiêu Khích của người ra tay sau sẽ chồng lên người trước. Thời điểm này mà dùng Khiêu Khích hấp dẫn BOSS, thứ cần so không phải nhanh, mà là chậm. Ai cũng dày dặn kinh nghiệm, chờ đối thủ ra tay trước, ngờ đâu ai cũng suy nghĩ giống nhau, thành thử ra chả ma nào tấn công, đứng hình ngay tại chỗ.
“Há há” Tình cảnh hài hước này, người có thể phì cười chỉ có mỗi Diệp Tu. Hắn có nhiều kinh nghiệm, sáng tỏ mọi chuyện nhanh nhất, làm ra hành động tiếp theo cũng nhanh nhất. Khi ba kỵ sĩ cầm chân nhau, kỹ năng dạng bao phủ này sẽ như lệnh phong ấn, không tiện sử dụng đầu tiên. Vậy nên chỉ đành tấn công giành thù hận trước đã.
Trai Ngầu Cầu Bại vừa cười vừa bước, hai người còn lại phản ứng chậm hơn, ảo não vô cùng.
Không thể tiếp cận BOSS trước Trai Ngầu Cầu Bại, cả hai chỉ đành ngăn cản hắn tiếp cận BOSS. Hai người cùng chung suy nghĩ, nhưng lại không ai hành động.
“Há há” Lại một tràng cười, Trai Ngầu Cầu Bại bước vào phạm vi thù hận của BOSS đầu tiên, Kiếm Khách Lưỡi Đao Lãng Duệ bèn đề cao cảnh giác tiến về phía hắn.
Tiếng cười lần nữa của Trai Ngầu Cầu Bại làm hai kỵ sĩ khóc tiếng mán.
Sao hắn lại cười? Bởi vì cả hai đang tái diễn tình cảnh trước đấy.
Trước đó, mọi người vì mục đích dùng Khiêu Khích của mình chồng lên đối thủ mà đứng khựng tại chỗ; mà bây giờ, ai cũng muốn ngăn cản Trai Ngầu Cầu Bại, ai cũng ôm suy nghĩ thôi nhường thằng kia đánh để mình ăn hôi BOSS, dẫn đến kết quả hai kỵ sĩ lại cùng bất động.
Bó tay rồi… Cả hai là đối thủ không chung một chiến tuyến mà.
Ầm!
Cuộc chạm trán BOSS đầu tiên giữa Trai Ngầu Cầu Bại và Kiếm Khách Lưỡi Đao Lãng Duệ đã diễn ra, khi tiếng động này vang lên, hàng vạn con tim tan nát. Hai kỵ sĩ của Bách Hoa Cốc và Luân Hồi ảo não quay đầu về phía hội trưởng, cả hai đã thất trách để Trai Ngầu Cầu Bại cướp được BOSS rồi.
Bất thình lình, một người trong đoàn đội Bách Hoa Cốc lao ra, vươn người nhảy lên cao, trang bị toàn thân đã giúp hắn có được sức bật phi thường. Giữa không trung, một tay hắn nã súng, một tay vứt bừa đồ vật trong túi. Thoáng chốc đạn đủ màu và lựu đạn rơi xuống như mưa, đội vệ sĩ của Mưu Đồ Bá Đạo bị bao phủ bởi hàng loạt kỹ năng.
Cả lũ la hét chạy tán loạn, cũng không thể ngăn đám kỹ năng ào ào rơi xuống. Tiếng đạn lanh lảnh hòa cùng tiếng lựu đạn liên miên, trong khoảnh khắc, phe địch chưa ngừng mà phe ta đã hòa vào khúc diễn tấu ấy, hệt như trăm hoa khoe sắc.
Mà chuyên gia đạn dược đang lơ lửng kia cũng bất chợt đáp xuống theo cơn mưa đạn đa dạng. Khói thuốc xung quanh biến mất, phe Mưu Đồ Bá Đạo đang chạy giặc mới giật mình kêu gào “buff tao”, vậy nhưng chẳng ai đáp lại. Giờ cả bọn mới chợt phát hiện: Mục sư đâu? Mục sư của họ không có ở đây…
/1726
|