Với những tuyển thủ chuyên nghiệp đang vây xem, chuyện thắng bại của trận không quan trọng, không một chút nào. Hoàng Thiếu Thiên và Dạ Vũ Thanh Phiền của hắn chỉ là con chuột bạch thí nghiệm trong mắt mọi người, mặc hắn bị hành thế nào, tầm mắt của mọi người vẫn tập trung về phía Quân Mạc Tiếu, đặc biệt là món vũ khí trong tay Quân Mạc Tiếu kia.
Tuy nhiên, Hoàng Thiếu Thiên dù có là chuột thì cũng là một con chuột bạch tinh anh, chọn hắn làm vật mẫu, trái lại càng làm nổi bật mức độ khó chơi của tán nhân.
Mọi người chỉ đành thảo luận đôi ba câu, rồi lập tức dồn sức chú ý vào trận đấu một lần nữa. Trận solo cùng lắm chỉ kéo dài vài phút mà thôi, không có thời gian cho mọi người thảo luận thoải mái.
Bị Long Nha đâm cho cứng người, Dạ Vũ Thanh Phiền bị Thiên Kích hất lên trời hồi lâu vẫn không đáp xuống. Quân Mạc Tiếu đuổi theo gần kề, bắt lấy cơ hội lơ lửng mà chơi liền liên kích.
Hoàng Thiếu Thiên chẳng thể làm gì, bởi những thao tác liên kích của Diệp Tu gần như hoàn mỹ. Giờ mà sử dụng kỹ năng như Ngân Quang Lạc Nhẫn chắc chắn lãng phí một lần CD.
Người giỏi nắm cơ hội, càng giỏi về nhẫn nại. Hoàng Thiếu Thiên vừa tạo tạp âm liên tục, vừa cẩn thận lưu ý đòn tấn công của Quân Mạc Tiếu.
Kỹ năng, góc độ, thời cơ, hình thái và chiều dài vũ khí sử dụng, chỗ nào cũng đáng chú ý, chỗ nào cũng có thể xuất hiện sơ hở.
Điểm khác nhau giữa gà mờ và cao thủ chính là đây.
Gà mờ không phát hiện được sự khác biệt trong từng chi tiết, lão làng có thể nhưng không nắm bắt được, chỉ cao thủ mới có thể vừa phát hiện sự khác biệt vừa nắm bắt được cơ hội. Và người nắm bắt được nhiều cơ hội sẽ trở thành đại thần . . .
Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên chắc chắn thuộc cấp bậc đại thần.
Hoàng Thiếu Thiên một mặt quan sát từng thao tác công kích của Diệp Tu, một mặt hận đến nghiến răng, nhất thời tạp âm vang lên càng lớn.
Chẳng ai là hoàn mỹ, ngay cả Diệp Tu cũng không thể thực hiện hoàn mỹ tất cả chi tiết. Song, Diệp Tu lại có thể phân tán lực chú ý của mình một cách hợp lý. Đôi khi, có những chi tiết và phương hướng không thể đạt trọn vẹn, nhưng đối thủ cũng không lợi dụng được.
Thao tác của Diệp Tu chính là như vậy. Nếu xét thật hà khắc, một bộ liên kích gần như chứa trăm ngàn chỗ hở. Tuy nhiên, sơ hở không để đối phương lợi dụng được thì nào gọi là sơ hở chứ.
Liên kích không ngừng, vì thế tất cả lại có thời gian thảo luận.
“Chắc không liên tục tới chết vậy đâu há.”
“Phạm vi thao tác của tán nhân thực sự quá lớn.”
Đám tuyển thủ chuyên nghiệp cùng bình luận. Họ có thể phát hiện vì sao Hoàng Thiếu Thiên không thể phá vỡ liên kích của Diệp Tu, nhưng người có thể làm được vậy, cũng phải chiếm ưu thế về nghề nghiệp nữa. Kỹ năng của tán nhân rất nhiều, toàn bộ đều là kỹ năng cấp thấp, ra chiêu nhanh, đóng băng ngắn. Những liên chiêu do chúng tạo ra sẽ càng linh hoạt và tương thích.
Dùng một nghề cố định trong tình huống nào đấy, thông thường chỉ có một kỹ năng có thể dùng khi ra tiếp liên kích. Nếu kỹ năng đó đang CD, liên kích tạm dừng là chuyện miễn bàn cãi. Hoặc kỹ năng ấy đòi hỏi thực hiện một thao tác, không làm được thì liên kích phải dừng lại. Riêng tán nhân rất khó gặp trường hợp tương tự, vì kỹ năng nhiều, bất kể trường hợp nào cũng có nhiều lựa chọn, ta có thể chọn ra một kỹ năng có thao tác sau cùng đảm bảo được liên kích tiếp theo.
“Nói thì nói thế, nhưng 120 kỹ năng khác nhau, ai có thể không cần nghĩ để đánh được liên kích chứ?” Ai đó thình lình nói một câu.
Kênh chung nhất thời im phăng phắc, có em gửi một emo đắng lòng, mọi người nối đuôi xếp hàng.
Trong Vinh Quang, tuyển thủ chuyên nghiệp hiếm khi xa lạ kỹ năng nào. Phụ thuộc kinh nghiệm mà mỗi người có cách sử dụng và lý giải trong thực chiến khác nhau. Nhưng chuyện có được những kỹ năng này trong thực chiến và liên kết chúng lại là hai chuyện hoàn toàn khác.
“Hoàng thiếu cố lên.” Có người bắt đầu cổ vũ cho Hoàng Thiếu Thiên.
Tất nhiên không phải cả bọn hi vọng Hoàng Thiếu Thiên chiến thắng, chẳng qua họ càng theo dõi càng cảm thấy mình phải nghiên cứu tán nhân cẩn thận hơn, hy vọng có thể quan sát và nhận ra thêm nhiều thứ, mong Hoàng Thiếu Thiên có thể làm Diệp Tu thể hiện thêm nữa.
Cón những thứ đó là gì, họ không thể nói rõ, vì chưa từng có ai nghiên cứu qua tán nhân.
“Kêu cái đéo tụi bây xuống đây cố thử đi.”
“Đù má, nó còn thời gian trả lời kìa, rảnh quá há.”
“Chú coi lơ lửng thành mát xa hả?”
Chế giễu bây giờ không phải hóng hớt nữa, mà là kế khích tướng như dùng lời rác rưởi, hi vọng Hoàng Thiếu Thiên mau mau thức tỉnh.
“Dụ đội, cứ thế mà thua trận thì quá mất mặt, phải phạt đó.” Ai đấy kiến nghị đến hẳn Dụ Văn Châu.
“Ha ha.” Dụ Văn Châu chỉ cười không nói. Anh luôn ngồi yên quan sát,thỉnh thoảng thầm trao đổi với đồng đội Vu Phong, không chen miệng vào kênh chung.
“Dụ đội anh thấy thế nào?” Nhưng có người trực tiếp hỏi thẳng mặt, Dụ Văn Châu thật sự là một kẻ rất đáng hỏi. Ngoài việc là một tuyển thủ lâu năm với kinh nghiệm phong phú trong Vinh Quang, anh còn là người quen thuộc Hoàng Thiếu Thiên trong trận này nhất.
“Có lẽ Thiếu Thiên sắp thua rồi.” Dụ Văn Châu bị hỏi cũng không che giấu gì, thoải mái trả lời.
“Sao sao?” Người hỏi tiếp tục, những kẻ khác cũng trố mắt chờ đợi.
“Tán nhân biến hóa phức tạp, đòi hỏi đối thủ phải cần nhiều kinh nghiệm, nhưng hiện tại mấy ai có kinh nghiệm ứng phó tán nhân chứ? Hiện tại Thiếu Thiên đã nhận ra mình theo không kịp. Diệp Thu cũng không phải tay mơ, anh ta hiểu và lợi dụng điều này. Mấy cậu có chú ý mấy bộ liên kích anh ta dùng không, không bộ nào theo lệ thường cả, ngoại trừ trước Long Nha sau Thiên Kích nhất định trúng, có ai thấy qua những kỹ năng cùng hệ ra liên tiếp nhau không?” Dụ Văn Châu chầm chậm gõ từng câu.
Người chú ý điểm này, chưa chắc chỉ mỗi Dụ Văn Châu, nhưng kẻ không phát hiện thật sự không ít. Sau khi mọi người được cảnh tỉnh, tức thì nhiều nơi âm vang tiếng giật mình.
“Hoàng thiếu, đội trưởng chú nhắc chú nè, nghe chưa.” Có người thừa cơ hét toáng lên.
“Phắn.” Hoàng Thiếu Thiên không phải Dụ Văn Châu, đáp rất nhanh.
“Dụ đội nó dám bảo anh phắn kìa.” Người nọ quay đầu tố cáo.
Dụ Văn châu tất nhiên không coi trọng mấy lời bông đùa này, không đáp lại, chỉ tiếp tục quan sát trận đấu.
Những điều anh nói, Hoàng Thiếu Thiên thật sự đã chú ý.
Vậy nên hắn vẫn đang nhìn và suy ngẫm, hắn đang dò xét tất cả bộ kỹ năng cấp thấp có thể ra tay vào lúc này. Nắm giữ được chúng, dự đoán trước thời cơ, ắt có thể tăng khả năng phá combo.
Chẳng qua, nếu trong giải đấu Liên minh dài dằng dặc, thời gian nghiên cứu sẽ rất nhiều. Còn hiện tại, Hoàng Thiếu Thiên bị lơ lửng mới bắt đầu làm việc này, đảm bảo chưa mò mẩm được gì đã tạch rồi.
Thế là Hoàng Thiếu Thiên không nghĩ nhiều nữa, hắn chỉ cố nhớ kỹ các bộ chiêu đã từng xuất hiện, rồi ngẫm xem những sơ hở có thể xuất hiện trong đó để chuẩn bị trước. Tiếp đấy, hắn cần chút may mắn, hắn cần Diệp Tu lặp lại bộ chiêu nối tiếp ấy, đó sẽ là thời cơ tốt nhất của hắn. Nếu chỉ cần một trận thực chiến mà biết hết tất cả bộ chiêu tổ hợp từ 120 kỹ năng, quả thực là chuyện bất khả thi.
Thanh máu của Dạ Vũ Thanh Phiền dần cạn đáy, Hoàng Thiếu Thiên không nổi giận, không thất vọng, hắn vẫn chờ đợi như cũ.
Thời điểm chuyên tâm và ẩn nhẫn như thế, Hoàng Thiếu Thiên còn có thể phun lời rác rưởi liên tục, chứng tỏ hắn quả thực không phải người bình thường.
Hoàng Thiếu Thiên quen chơi chiêu lải nhải tên kỹ năng, tiếc rằng giờ hắn không ra được kỹ năng gì, bèn đổi thành báo tên kỹ năng mà Quân Mạc Tiếu thi triển. Lại còn giữ nguyên phong cách mù quáng chém bậy, bất kể người ta có ra kỹ năng mà hắn réo gọi hay không, cứ chém thành “Đỉnh vờ lờ”, “Sao làm nổi”, “Sắp tạch chưa”. Nghe tên này ồn ào, chắc chắn không ai ngờ được hắn là một thợ săn đang tìm kiếm cơ hội.
Chẳng qua nói thì nhiều mà chả nhận được câu đáp nào, Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy Diệp Tu chắc chắn không đeo tai nghe. Nếu bảo tên kia đang giả đò để mình ngậm miệng, mình ầm ĩ nãy giờ, chứng tỏ mình không trúng kế, hắn ta nên bỏ kế này đi chứ. Nhưng hắn vẫn im lặng đến tận bây giờ, coi bộ không nghe thấy mình nói gì thật.
“Mất nết quá!” Từ câu này, một trận spam bắt đầu.
Tất cả mọi người khóc thét.
Đây mới là cách chiến đấu quen thuộc của Hoàng Thiếu Thiên. Giải đấu chuyên nghiệp không thể nói, chỉ đành gõ chữ. Vì thế kênh chung sẽ tràn ngập câu trào phúng của Hoàng Thiếu Thiên. Hôm nay có giọng nói, tên này tức thì dùng miệng, trong kênh hiếm hoi được một lần sạch trơn, kết quả đột nhiên bùng cháy vào lúc này.
Trong từng câu chữ vun vút, Hoàng Thiếu Thiên không hề từ bỏ sự chờ đợi của mình.
“Đừng cho tui cơ hội cho tui cơ hội ông anh nhất định sẽ chết. . . . . .”
Một câu tưởng chừng khoác lác trong mắt mọi người vừa lướt qua, cơ hội thật sự đến.
Sau Đấm Vỡ của nhà quyền pháp thì dùng Áo Choàng Bóng Đêm của ma đạo học giả kéo về, đây là bộ combo mà Hoàng Thiếu Thiên nhớ kỹ. Giờ khắc này, sau Đấm Vỡ, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, chợt thấy Quân Mạc Tiếu vung tay áo, một chiếc bóng đen bay ra.
Hoàng Thiếu Thiên chuẩn bị từ trước, rốt cuộc phản ứng sớm nửa nhịp. Lạc Phượng Trảm bổ ra một đường kiếm, Dạ Vũ Thanh Phiền như đang giẫm và bay qua chiếc bóng đánh úp kia, nhắm xuống đầu Quân Mạc Tiếu.
“Ồ!”
Một cái chớp mắt ấy, nhiều người la toáng bên máy tính. Theo sau mới vội vàng gửi emo kinh ngạc trong kênh.
Tất cả đều cho rằng Hoàng Thiếu Thiên sẽ vì không quen thuộc liên chiêu của tán nhân mà thất bại, ai cũng không ngờ hắn ta có thể phản đòn trong hoàn cảnh xấu này.
“Hoàng thiếu uy vũ khí phách!” Không ít người lại mau chóng spam đầy.
Tuy nhiên, Hoàng Thiếu Thiên dù có là chuột thì cũng là một con chuột bạch tinh anh, chọn hắn làm vật mẫu, trái lại càng làm nổi bật mức độ khó chơi của tán nhân.
Mọi người chỉ đành thảo luận đôi ba câu, rồi lập tức dồn sức chú ý vào trận đấu một lần nữa. Trận solo cùng lắm chỉ kéo dài vài phút mà thôi, không có thời gian cho mọi người thảo luận thoải mái.
Bị Long Nha đâm cho cứng người, Dạ Vũ Thanh Phiền bị Thiên Kích hất lên trời hồi lâu vẫn không đáp xuống. Quân Mạc Tiếu đuổi theo gần kề, bắt lấy cơ hội lơ lửng mà chơi liền liên kích.
Hoàng Thiếu Thiên chẳng thể làm gì, bởi những thao tác liên kích của Diệp Tu gần như hoàn mỹ. Giờ mà sử dụng kỹ năng như Ngân Quang Lạc Nhẫn chắc chắn lãng phí một lần CD.
Người giỏi nắm cơ hội, càng giỏi về nhẫn nại. Hoàng Thiếu Thiên vừa tạo tạp âm liên tục, vừa cẩn thận lưu ý đòn tấn công của Quân Mạc Tiếu.
Kỹ năng, góc độ, thời cơ, hình thái và chiều dài vũ khí sử dụng, chỗ nào cũng đáng chú ý, chỗ nào cũng có thể xuất hiện sơ hở.
Điểm khác nhau giữa gà mờ và cao thủ chính là đây.
Gà mờ không phát hiện được sự khác biệt trong từng chi tiết, lão làng có thể nhưng không nắm bắt được, chỉ cao thủ mới có thể vừa phát hiện sự khác biệt vừa nắm bắt được cơ hội. Và người nắm bắt được nhiều cơ hội sẽ trở thành đại thần . . .
Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên chắc chắn thuộc cấp bậc đại thần.
Hoàng Thiếu Thiên một mặt quan sát từng thao tác công kích của Diệp Tu, một mặt hận đến nghiến răng, nhất thời tạp âm vang lên càng lớn.
Chẳng ai là hoàn mỹ, ngay cả Diệp Tu cũng không thể thực hiện hoàn mỹ tất cả chi tiết. Song, Diệp Tu lại có thể phân tán lực chú ý của mình một cách hợp lý. Đôi khi, có những chi tiết và phương hướng không thể đạt trọn vẹn, nhưng đối thủ cũng không lợi dụng được.
Thao tác của Diệp Tu chính là như vậy. Nếu xét thật hà khắc, một bộ liên kích gần như chứa trăm ngàn chỗ hở. Tuy nhiên, sơ hở không để đối phương lợi dụng được thì nào gọi là sơ hở chứ.
Liên kích không ngừng, vì thế tất cả lại có thời gian thảo luận.
“Chắc không liên tục tới chết vậy đâu há.”
“Phạm vi thao tác của tán nhân thực sự quá lớn.”
Đám tuyển thủ chuyên nghiệp cùng bình luận. Họ có thể phát hiện vì sao Hoàng Thiếu Thiên không thể phá vỡ liên kích của Diệp Tu, nhưng người có thể làm được vậy, cũng phải chiếm ưu thế về nghề nghiệp nữa. Kỹ năng của tán nhân rất nhiều, toàn bộ đều là kỹ năng cấp thấp, ra chiêu nhanh, đóng băng ngắn. Những liên chiêu do chúng tạo ra sẽ càng linh hoạt và tương thích.
Dùng một nghề cố định trong tình huống nào đấy, thông thường chỉ có một kỹ năng có thể dùng khi ra tiếp liên kích. Nếu kỹ năng đó đang CD, liên kích tạm dừng là chuyện miễn bàn cãi. Hoặc kỹ năng ấy đòi hỏi thực hiện một thao tác, không làm được thì liên kích phải dừng lại. Riêng tán nhân rất khó gặp trường hợp tương tự, vì kỹ năng nhiều, bất kể trường hợp nào cũng có nhiều lựa chọn, ta có thể chọn ra một kỹ năng có thao tác sau cùng đảm bảo được liên kích tiếp theo.
“Nói thì nói thế, nhưng 120 kỹ năng khác nhau, ai có thể không cần nghĩ để đánh được liên kích chứ?” Ai đó thình lình nói một câu.
Kênh chung nhất thời im phăng phắc, có em gửi một emo đắng lòng, mọi người nối đuôi xếp hàng.
Trong Vinh Quang, tuyển thủ chuyên nghiệp hiếm khi xa lạ kỹ năng nào. Phụ thuộc kinh nghiệm mà mỗi người có cách sử dụng và lý giải trong thực chiến khác nhau. Nhưng chuyện có được những kỹ năng này trong thực chiến và liên kết chúng lại là hai chuyện hoàn toàn khác.
“Hoàng thiếu cố lên.” Có người bắt đầu cổ vũ cho Hoàng Thiếu Thiên.
Tất nhiên không phải cả bọn hi vọng Hoàng Thiếu Thiên chiến thắng, chẳng qua họ càng theo dõi càng cảm thấy mình phải nghiên cứu tán nhân cẩn thận hơn, hy vọng có thể quan sát và nhận ra thêm nhiều thứ, mong Hoàng Thiếu Thiên có thể làm Diệp Tu thể hiện thêm nữa.
Cón những thứ đó là gì, họ không thể nói rõ, vì chưa từng có ai nghiên cứu qua tán nhân.
“Kêu cái đéo tụi bây xuống đây cố thử đi.”
“Đù má, nó còn thời gian trả lời kìa, rảnh quá há.”
“Chú coi lơ lửng thành mát xa hả?”
Chế giễu bây giờ không phải hóng hớt nữa, mà là kế khích tướng như dùng lời rác rưởi, hi vọng Hoàng Thiếu Thiên mau mau thức tỉnh.
“Dụ đội, cứ thế mà thua trận thì quá mất mặt, phải phạt đó.” Ai đấy kiến nghị đến hẳn Dụ Văn Châu.
“Ha ha.” Dụ Văn Châu chỉ cười không nói. Anh luôn ngồi yên quan sát,thỉnh thoảng thầm trao đổi với đồng đội Vu Phong, không chen miệng vào kênh chung.
“Dụ đội anh thấy thế nào?” Nhưng có người trực tiếp hỏi thẳng mặt, Dụ Văn Châu thật sự là một kẻ rất đáng hỏi. Ngoài việc là một tuyển thủ lâu năm với kinh nghiệm phong phú trong Vinh Quang, anh còn là người quen thuộc Hoàng Thiếu Thiên trong trận này nhất.
“Có lẽ Thiếu Thiên sắp thua rồi.” Dụ Văn Châu bị hỏi cũng không che giấu gì, thoải mái trả lời.
“Sao sao?” Người hỏi tiếp tục, những kẻ khác cũng trố mắt chờ đợi.
“Tán nhân biến hóa phức tạp, đòi hỏi đối thủ phải cần nhiều kinh nghiệm, nhưng hiện tại mấy ai có kinh nghiệm ứng phó tán nhân chứ? Hiện tại Thiếu Thiên đã nhận ra mình theo không kịp. Diệp Thu cũng không phải tay mơ, anh ta hiểu và lợi dụng điều này. Mấy cậu có chú ý mấy bộ liên kích anh ta dùng không, không bộ nào theo lệ thường cả, ngoại trừ trước Long Nha sau Thiên Kích nhất định trúng, có ai thấy qua những kỹ năng cùng hệ ra liên tiếp nhau không?” Dụ Văn Châu chầm chậm gõ từng câu.
Người chú ý điểm này, chưa chắc chỉ mỗi Dụ Văn Châu, nhưng kẻ không phát hiện thật sự không ít. Sau khi mọi người được cảnh tỉnh, tức thì nhiều nơi âm vang tiếng giật mình.
“Hoàng thiếu, đội trưởng chú nhắc chú nè, nghe chưa.” Có người thừa cơ hét toáng lên.
“Phắn.” Hoàng Thiếu Thiên không phải Dụ Văn Châu, đáp rất nhanh.
“Dụ đội nó dám bảo anh phắn kìa.” Người nọ quay đầu tố cáo.
Dụ Văn châu tất nhiên không coi trọng mấy lời bông đùa này, không đáp lại, chỉ tiếp tục quan sát trận đấu.
Những điều anh nói, Hoàng Thiếu Thiên thật sự đã chú ý.
Vậy nên hắn vẫn đang nhìn và suy ngẫm, hắn đang dò xét tất cả bộ kỹ năng cấp thấp có thể ra tay vào lúc này. Nắm giữ được chúng, dự đoán trước thời cơ, ắt có thể tăng khả năng phá combo.
Chẳng qua, nếu trong giải đấu Liên minh dài dằng dặc, thời gian nghiên cứu sẽ rất nhiều. Còn hiện tại, Hoàng Thiếu Thiên bị lơ lửng mới bắt đầu làm việc này, đảm bảo chưa mò mẩm được gì đã tạch rồi.
Thế là Hoàng Thiếu Thiên không nghĩ nhiều nữa, hắn chỉ cố nhớ kỹ các bộ chiêu đã từng xuất hiện, rồi ngẫm xem những sơ hở có thể xuất hiện trong đó để chuẩn bị trước. Tiếp đấy, hắn cần chút may mắn, hắn cần Diệp Tu lặp lại bộ chiêu nối tiếp ấy, đó sẽ là thời cơ tốt nhất của hắn. Nếu chỉ cần một trận thực chiến mà biết hết tất cả bộ chiêu tổ hợp từ 120 kỹ năng, quả thực là chuyện bất khả thi.
Thanh máu của Dạ Vũ Thanh Phiền dần cạn đáy, Hoàng Thiếu Thiên không nổi giận, không thất vọng, hắn vẫn chờ đợi như cũ.
Thời điểm chuyên tâm và ẩn nhẫn như thế, Hoàng Thiếu Thiên còn có thể phun lời rác rưởi liên tục, chứng tỏ hắn quả thực không phải người bình thường.
Hoàng Thiếu Thiên quen chơi chiêu lải nhải tên kỹ năng, tiếc rằng giờ hắn không ra được kỹ năng gì, bèn đổi thành báo tên kỹ năng mà Quân Mạc Tiếu thi triển. Lại còn giữ nguyên phong cách mù quáng chém bậy, bất kể người ta có ra kỹ năng mà hắn réo gọi hay không, cứ chém thành “Đỉnh vờ lờ”, “Sao làm nổi”, “Sắp tạch chưa”. Nghe tên này ồn ào, chắc chắn không ai ngờ được hắn là một thợ săn đang tìm kiếm cơ hội.
Chẳng qua nói thì nhiều mà chả nhận được câu đáp nào, Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy Diệp Tu chắc chắn không đeo tai nghe. Nếu bảo tên kia đang giả đò để mình ngậm miệng, mình ầm ĩ nãy giờ, chứng tỏ mình không trúng kế, hắn ta nên bỏ kế này đi chứ. Nhưng hắn vẫn im lặng đến tận bây giờ, coi bộ không nghe thấy mình nói gì thật.
“Mất nết quá!” Từ câu này, một trận spam bắt đầu.
Tất cả mọi người khóc thét.
Đây mới là cách chiến đấu quen thuộc của Hoàng Thiếu Thiên. Giải đấu chuyên nghiệp không thể nói, chỉ đành gõ chữ. Vì thế kênh chung sẽ tràn ngập câu trào phúng của Hoàng Thiếu Thiên. Hôm nay có giọng nói, tên này tức thì dùng miệng, trong kênh hiếm hoi được một lần sạch trơn, kết quả đột nhiên bùng cháy vào lúc này.
Trong từng câu chữ vun vút, Hoàng Thiếu Thiên không hề từ bỏ sự chờ đợi của mình.
“Đừng cho tui cơ hội cho tui cơ hội ông anh nhất định sẽ chết. . . . . .”
Một câu tưởng chừng khoác lác trong mắt mọi người vừa lướt qua, cơ hội thật sự đến.
Sau Đấm Vỡ của nhà quyền pháp thì dùng Áo Choàng Bóng Đêm của ma đạo học giả kéo về, đây là bộ combo mà Hoàng Thiếu Thiên nhớ kỹ. Giờ khắc này, sau Đấm Vỡ, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, chợt thấy Quân Mạc Tiếu vung tay áo, một chiếc bóng đen bay ra.
Hoàng Thiếu Thiên chuẩn bị từ trước, rốt cuộc phản ứng sớm nửa nhịp. Lạc Phượng Trảm bổ ra một đường kiếm, Dạ Vũ Thanh Phiền như đang giẫm và bay qua chiếc bóng đánh úp kia, nhắm xuống đầu Quân Mạc Tiếu.
“Ồ!”
Một cái chớp mắt ấy, nhiều người la toáng bên máy tính. Theo sau mới vội vàng gửi emo kinh ngạc trong kênh.
Tất cả đều cho rằng Hoàng Thiếu Thiên sẽ vì không quen thuộc liên chiêu của tán nhân mà thất bại, ai cũng không ngờ hắn ta có thể phản đòn trong hoàn cảnh xấu này.
“Hoàng thiếu uy vũ khí phách!” Không ít người lại mau chóng spam đầy.
/1726
|