Thật ra bất kì loại công kích nào cũng sẽ tạo ra trạng thái đông cứng, chỉ khác nhau ở hiệu quả mạnh hay yếu.
Ví dụ thời gian đông cứng mà loại kỹ năng như Long Nha gây ra thậm chí có thể tính bằng giây, được đặc biệt ghi rõ trong phần mô tả kỹ năng. Mà phần lớn mô tả của các kỹ năng khác đều không đề cập đến hiệu quả đông cứng do chỉ xuất hiện ngắn ngủi trong chớp mắt, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm và trực giác của người chơi để nắm bắt.
Sự khác biệt giữa cao thủ và người bình thường biểu hiện rõ ràng chính là vào những lúc như thế này đây.
Vì sao cùng là một chuỗi kỹ năng liên kích, cao thủ có thể làm được hoàn chỉnh, mà người bình thường luôn bị cao thủ phá tan một cách rất dễ dàng? Chính là vì cao thủ nắm rõ tiết tấu của các kỹ năng, mỗi một kích trúng mục tiêu đều trùng hợp đánh trúng một điểm. Thế nên dựa trên lý thuyết, liên chiêu hoàn hảo có tồn tại thật, chẳng qua để làm được nó thì vô cùng khó khăn, kể cả các cao thủ đỉnh cao, cũng chỉ có thể cam đoan sẽ cố gắng hết sức chứ không nói trăm phần trăm nắm chắc mỗi lần công kích.
Tuy nhiên, Diệp Tu hiện giờ ít nhất có thể nắm chắc được một kích này.
Hoàng Thiếu Thiên vốn không quá để tâm đến quả lựu đạn này, sau khi bị máy móc nhỏ mà Máy Móc Theo Dõi thả ra chạm vào nổ tung, lúc này muốn nghiêm túc đối phó thì đã hết cách. Trạng thái đông cứng ngắn ngủi đến mức rất nhiều người đều coi như không tồn tại, xuất hiện ngay vào lúc lựu đạn đập vào người Dạ Vũ Thanh Phiền.
Giờ thì phản ứng và tốc độ tay có nhanh hơn nữa cũng bó tay.
Lựu đạn nổ tung, sóng xung kích bùng nổ dường như hất tung Dạ Vũ Thanh Phiền. Hiển nhiên đây cũng là điều mà Diệp Tu đã dự tính, vị trí mà vụ nổ đẩy thằng kia tới chính là nơi mà hắn muốn.
Quân Mạc Tiếu nhanh chóng chạy đến chỗ kia, Hoàng Thiếu Thiên đương nhiên cũng không thể không giãy giụa phản kích. Nhưng rồi hắn ta buồn bực phát hiện, không may là mình vừa mới sử dụng cả Lạc Phượng Trảm và Ngân Quang Lạc Nhẫn – mấy kỹ năng có thể làm thay đổi vị trí trên không trung, bây giờ vẫn đang CD.
Nếu có thể tự do bay nhảy khi đang lơ lửng giữa trời, thì trạng thái lơ lửng đã chẳng trở thành cơ hội mà người chơi hay tận dụng để gia tăng công kích. Hoàng Thiếu Thiên hiện không còn kỹ năng có thể sử dụng được, chỉ đành trơ mắt bất lực nhìn Quân Mạc Tiếu chạy tới đón đầu bồi thêm một chiêu Vỡ Núi Kích, trực tiếp rớt bịch trên mặt đất.
Hoàng Thiếu Thiên dĩ nhiên không thể cứ như thế mà rớt xuống.
Một thao tác Chịu Thân, đối với cao thủ có trình độ như bọn họ mà nói, không làm được thì mới là chuyện lớn ấy.
Đương nhiên Hoàng Thiếu Thiên không mắc phải lỗi sơ cấp như vậy, ngay khi chạm đất, Dạ Vũ Thanh Phiền đã lăn ra chỗ khác.
Tuy nhiên, bởi vì đều là cao thủ có trình độ tương đương, thế nên Chịu Thân mặc dù có thể tránh cho nhân vật bị ngã xuống đất, nhưng không thể cam đoan có thể làm gián đoạn công kích của đối thủ.
Quyết đấu ở trình độ này, trong khi Chịu Thân phải tìm được cơ hội phản kích mới có thể lay chuyển tình thế.
Hoàng Thiếu Thiên thao tác Dạ Vũ Thanh Phiền lăn người chưa tới một ô thì đột nhiên nhảy lên, thân thể bay ngang trên không trung song song với mặt đất, xoay tròn giống như con thoi. Mũi kiếm đặt trên đỉnh đầu, chốc lát đã liên tục vẽ ra mấy vòng kiếm xoắn nhằm về phía Quân Mạc Tiếu đang đuổi theo truy kích.
Kỹ năng level 45 của kiếm khách: Đâm Ngược Gió.
Đâm Ngược Gió tuy là chiêu thức tấn công chính diện, nhưng diện tích bao phủ khá lớn, hơn nữa vòng kiếm đánh ra hoàn toàn dựa vào khả năng khống chế thao tác của người chơi, bởi vậy bất kể nhảy lên hay lùi lại, đều rất khó thoát khỏi phạm vi bao phủ của kiếm. Diệp Tu cũng nhanh chóng quyết định không đi liều mạng, hơn nữa không để Quân Mạc Tiếu dừng bước, mà quyết đoán lùi về sau.
Quả nhiên, vừa mới lùi lại, Dạ Vũ Thanh Phiền thoạt nhìn tưởng như đã mở rộng hết phạm vi của vòng kiếm, đột nhiên lại thẳng tiến về trước thêm nửa ô.
Đây chính là một tiểu xảo phe kiếm khách hay sử dụng khi dùng kỹ năng này, hay có thể nói là một mánh lới nho nhỏ: Thông qua khống chế thao tác, không phát huy cự ly công kích của chiêu thức tới cực hạn, mà cố ý che giấu một ít thực lực. Nếu như gặp người không đủ kinh nghiệm, cho rằng đã thoát khỏi phạm vi công kích, thì sau đó sẽ đột ngột đâm về phía trước, đối thủ sẽ lập tức bị cuốn vào.
Diệp Tu tất nhiên biết rất rõ mánh khóe này, cho nên không chỉ dừng bước, mà còn kiên quyết nhảy về phía sau. Tránh thì tránh được, nhưng cũng toát hết cả mồ hôi. Khoảng cách ẩn giấu là bao nhiêu hoàn toàn do thao tác của người chơi quyết định. Một người mới toe căn bản không thể chơi được loại thủ thuật này. Trong đám người chơi bình thường, nếu có thể làm được thao tác này, bất kể khoảng cách ẩn giấu được là bao nhiêu, thì cũng đã đủ để đi khoe khoang với người khác. Vậy mà chiêu Đâm Ngược Gió này của Hoàng Thiếu Thiên ẩn giấu trọn vẹn khoảng cách tới nửa ô, đưa mắt nhìn khắp cả Vinh Quang cũng chưa thấy ai vượt qua được.
“Trốn giỏi quá ha!” Hoàng Thiếu Thiên hét to, một chiêu hóa giải thế công của Diệp Tu khiến ý chí chiến đấu của hắn tăng cao. Nhất là khi hắn còn phát hiện Diệp Tu cuối cùng đã bắt đầu dùng phương thức của tán nhân để chiến đấu, đây chính là điều hắn mong đợi. Dùng xong Đâm Ngược Gió, còn chưa kịp chạm đất, lại một kiếm đâm ra, nhưng không phải kỹ năng của kiếm khách, mà là chiêu Động Kiếm Phá Đất của ma kiếm sĩ.
Sát thương của loại kỹ năng cấp thấp này không cao, kiếm khách cũng không phải nghề thiên về công kích pháp thuật, chiêu Động Kiếm Phá Đất này thường chỉ học một cấp, có thể dùng để kiềm chế hoặc để nối liền liên chiêu. Hoàng Thiếu Thiên khi ra chiêu này nắm bắt thời cơ khá tốt, đúng lúc Quân Mạc Tiếu sắp chạm đất sau cú nhảy lùi.
Kết quả là Quân Mạc Tiếu nhanh chóng rút kiếm trong tay, vung sang bên cạnh, dùng một chiêu Ngân Quang Lạc Nhẫn trượt nghiêng tiếp đất, tránh được đợt kiếm động.
Trước đó, lúc Dạ Vũ Thanh Phiền bị nổ hất lên không trung, Ngân Quang Lạc Nhẫn chính là kỹ năng mà Hoàng Thiếu Thiên muốn dùng nhưng vẫn đang trong quá trình CD, hiện giờ khi Quân Mạc Tiếu lơ lửng trên không, Diệp Tu lại ra chiêu này, nhìn thế nào cũng thấy như đang cười nhạo Hoàng Thiếu Thiên.
“Vô sỉ!!” Hoàng Thiếu Thiên vừa ồn ào lải nhải, vừa nhanh chóng áp sát.
Tuy rằng hoàn toàn chưa từng đối kháng với cách chiến đấu này của tán nhân, nhưng dựa trên tố chất của các tuyển thủ chuyên nghiệp, một vài vấn đề cơ bản cần chú ý không cần thực chiến cũng có thể nghĩ đến được.
Kỹ năng của tán nhân bao trùm cả 24 nghề nghiệp, chắc chắn là nghề có hướng công kích đa dạng nhất. Viễn chiến, cận chiến, không chiến, người này có hàng đống kỹ năng có thể dùng được. Khoảng cách gần có thể dùng kiếm khách, thích khách; khoảng cách xa có thể dùng súng hay pháo; trên đường đi có thể tiện tay vứt vài cái bẫy rập; thấy người ngã xuống đất thì có thể tặng thêm vài pháp thuật quét qua…
Lúc này, hai nhân vật còn có chút khoảng cách, Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên đã mất khả năng công kích, phải nghĩ cách tiếp cận. Thông thường nếu muốn tìm biện pháp áp sát, phần lớn là khi gặp nghề nghiệp công kích ở cự ly xa, chỉ cần tiếp cận được thì coi như đã thành công một nửa. Còn đối mặt với tán nhân thì sao? Tiếp cận chỉ để mình thoát khỏi tình trạng mất khả năng công kích, bởi có đối mặt cận chiến sau đó thì người ta cũng đếch thấy sợ hãi gì.
Dạ Vũ Thanh Phiền xông lên, Quân Mạc Tiếu nổ súng tấn công mà không thèm lùi lại. Nếu đây là bất kì nghề nghiệp nào trong hệ Xạ Thủ thì tuyệt đối không có khả năng cứ đứng ngu người tại chỗ làm bao cát chờ kiếm khách chạy tới như vậy. Cơ mà tán nhân đách sợ ai, chờ tới gần rồi, thu súng lại, dao găm trường mâu mài sắc sẵn sàng chờ đón.
Dạ Vũ Thanh Phiền sắp tới gần, công kích của Ô Thiên Cơ trong tay Quân Mạc Tiếu cũng không thua kém, chờ đến lúc tiếp cận, lại đột nhiên chuyển súng thành mâu. Biến hóa bất ngờ, hiệu quả cũng giống như khi Hoàng Thiếu Thiên thao tác kỹ năng Đâm Ngược Gió. Hoàng Thiếu Thiên sớm đã đề phòng, bản thân cũng là chuyên gia sử dụng mấy thủ đoạn như thế, lúc này súng biến thành mâu cũng không khiến hắn cảm thấy phiền toái gì nhiều. Dạ Vũ Thanh Phiền nghiêng người, thuận thế chém một kiếm xéo qua.
Kết quả là một tiếng sột soạt vang lên, Ô Thiên Cơ lần này thật sự biến thành ô chắn trước mặt Dạ Vũ Thanh Phiền. Một kiếm này chém lên mặt ô, sau đó Quân Mạc Tiếu đem ô đẩy về phía trước, trên màn hình máy tính của Hoàng Thiếu Thiên lập tức hiện lên một vòng tròn lớn, trên vòng tròn có họa tiết nhìn khá đẹp, dường như còn đang chuyển động, cứ như một tấm khiên chắn.
“Quá mức vô sỉ!!!” Hoàng Thiếu Thiên vừa buồn bực kêu lên vừa di chuyển vị trí.
Đây là đấu pháp mà nghề nghiệp kỵ sĩ thường dùng. Tấm khiên sẽ được giơ ra trước mặt đối thủ. Góc nhìn trong Vinh Quang hoàn toàn được xây dựng chiếu theo khả năng quan sát của mắt người, đám kỵ sĩ đưa khiên lên che lấp mất, sẽ tạo thành tình trạng như vậy đấy.
“Anh quả thực sử dụng chiêu thức ti tiện của mọi loại nghề nghiệp mà éo thấy ngượng tay tí nào!!” Hoàng Thiếu Thiên vừa chửi mắng vừa liên tục thay đổi vị trí. Cần phải nhanh chóng thoát khỏi tình hình này. Người ta đem lá chắn che tầm nhìn của hắn, không phải để cùng hắn chơi trốn tìm đâu, một giây sau khéo lại có cái dao găm xọc qua ấy chứ. Muốn hóa giải tình hình này, chỉ có thể nhanh chóng cách xa đối phương chút, có khoảng cách thì mới nhìn được, rồi mới xem xét tình huống trước mắt như thế nào. Mà điều bất tiện nhất của chiêu thức ti tiện này chính là: người sử dụng không biết được hiệu quả che khuất đạt đến mức độ nào, vì không thể nhìn trộm màn hình của đối thủ. Hiển nhiên đây cũng là một chiêu thức cần cân nhắc tỉ mỉ.
Tuy nhiên, là một đại thần có thâm niên được vinh danh là Bách Khoa Toàn Thư, hiểu biết rõ ràng chi tiết về trò chơi chính là nghề của Diệp Tu.
Độ rộng của tầm mắt, nắm giữ khoảng cách, những thứ này Diệp Tu sớm hiểu tới mức hoàn hảo rồi. Những kỹ xảo không phải kỹ năng thế này, hắn dùng còn lão luyện hơn đám tuyển thủ kỵ sĩ đứng đầu. Không phải bởi vì hắn hiểu rõ nghề nghiệp ấy hơn, mà là vì hắn hiểu rõ Vinh Quang hơn.
Cho nên ngay khi hắn đẩy Ô Thiên Cơ về phía trước, Diệp Tu đã biết rõ, “khiên chắn” mở ra hoàn toàn thành công, Hoàng Thiếu Thiên chắc chắn có ý định kéo dài khoảng cách để khỏi chắn tầm nhìn. Kết quả là ngay khi Hoàng Thiếu Thiên vội vàng lùi lại, “khiên chắn” thu lại, nhưng không phải thu về phía sau, mà là thu về phía trước, khiên chắn ngay lập tức biến thành chiến mâu.
“Mọe anh nhé!!!!” Hoàng Thiếu Thiên nước mắt đầy mặt, trở tay không kịp. Dạ Vũ Thanh Phiền bị một chiêu Long Nha chọt đúng trực diện. Đây vốn là một kỹ năng gây ra trạng thái đông cứng, ngay sau đó không thể thiếu liên chiêu. Một chiêu Thiên Kích vung ra, Dạ Vũ Thanh Phiền liền bay lên trời.
“Mất nết quá đi!” Nhân vật của Hoàng Thiếu Thiên lơ lửng trên không, nhưng miệng vẫn không ngừng hoạt động, nghiến răng nghiến lợi chửi mắng.
Khiên chắn, cái này có cũng được đi; nhưng khiên chắn trực tiếp biến thành vũ khí công kích, vậy thì quả thực chẳng kỵ sĩ nào có!
Làm một kỵ sĩ, một tay là vũ khí, một tay là khiên chắn, đều được phân chia rõ ràng. Còn đấu pháp vừa rồi chưa từng có tiền lệ trong lịch sử Vinh Quang, Hoàng Thiếu Thiên lại vừa hay gặp phải.
“Hại não quá đi…” Người xem cũng vội vàng thảo luận vấn đề này.
“Đúng thế! Biến hóa thế này thật khó lòng phòng bị!”
“Nếu như biến hóa ít chút thì còn may, nhưng cái thứ kia biến đổi nhiều vãi, khéo cân hết tất cả các nghề ấy.”
“Chắc chắn là thầu hết nghề luôn, nhưng giờ còn chưa biết rõ là, tất cả các nghề có phải gồm sáu loại không? Trong đó có chia nhỏ từng nhánh không?”
“Hẳn không chỉ sáu loại. Không thấy khiên chắn cũng lôi ra rồi à?”
“Thật nhức đầu!!!” Đám tuyển thủ chuyên nghiệp đều nhất trí một lòng: chiến đấu với tán nhân, đúng là đấu đến chết hết cả tế bào não!
Ví dụ thời gian đông cứng mà loại kỹ năng như Long Nha gây ra thậm chí có thể tính bằng giây, được đặc biệt ghi rõ trong phần mô tả kỹ năng. Mà phần lớn mô tả của các kỹ năng khác đều không đề cập đến hiệu quả đông cứng do chỉ xuất hiện ngắn ngủi trong chớp mắt, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm và trực giác của người chơi để nắm bắt.
Sự khác biệt giữa cao thủ và người bình thường biểu hiện rõ ràng chính là vào những lúc như thế này đây.
Vì sao cùng là một chuỗi kỹ năng liên kích, cao thủ có thể làm được hoàn chỉnh, mà người bình thường luôn bị cao thủ phá tan một cách rất dễ dàng? Chính là vì cao thủ nắm rõ tiết tấu của các kỹ năng, mỗi một kích trúng mục tiêu đều trùng hợp đánh trúng một điểm. Thế nên dựa trên lý thuyết, liên chiêu hoàn hảo có tồn tại thật, chẳng qua để làm được nó thì vô cùng khó khăn, kể cả các cao thủ đỉnh cao, cũng chỉ có thể cam đoan sẽ cố gắng hết sức chứ không nói trăm phần trăm nắm chắc mỗi lần công kích.
Tuy nhiên, Diệp Tu hiện giờ ít nhất có thể nắm chắc được một kích này.
Hoàng Thiếu Thiên vốn không quá để tâm đến quả lựu đạn này, sau khi bị máy móc nhỏ mà Máy Móc Theo Dõi thả ra chạm vào nổ tung, lúc này muốn nghiêm túc đối phó thì đã hết cách. Trạng thái đông cứng ngắn ngủi đến mức rất nhiều người đều coi như không tồn tại, xuất hiện ngay vào lúc lựu đạn đập vào người Dạ Vũ Thanh Phiền.
Giờ thì phản ứng và tốc độ tay có nhanh hơn nữa cũng bó tay.
Lựu đạn nổ tung, sóng xung kích bùng nổ dường như hất tung Dạ Vũ Thanh Phiền. Hiển nhiên đây cũng là điều mà Diệp Tu đã dự tính, vị trí mà vụ nổ đẩy thằng kia tới chính là nơi mà hắn muốn.
Quân Mạc Tiếu nhanh chóng chạy đến chỗ kia, Hoàng Thiếu Thiên đương nhiên cũng không thể không giãy giụa phản kích. Nhưng rồi hắn ta buồn bực phát hiện, không may là mình vừa mới sử dụng cả Lạc Phượng Trảm và Ngân Quang Lạc Nhẫn – mấy kỹ năng có thể làm thay đổi vị trí trên không trung, bây giờ vẫn đang CD.
Nếu có thể tự do bay nhảy khi đang lơ lửng giữa trời, thì trạng thái lơ lửng đã chẳng trở thành cơ hội mà người chơi hay tận dụng để gia tăng công kích. Hoàng Thiếu Thiên hiện không còn kỹ năng có thể sử dụng được, chỉ đành trơ mắt bất lực nhìn Quân Mạc Tiếu chạy tới đón đầu bồi thêm một chiêu Vỡ Núi Kích, trực tiếp rớt bịch trên mặt đất.
Hoàng Thiếu Thiên dĩ nhiên không thể cứ như thế mà rớt xuống.
Một thao tác Chịu Thân, đối với cao thủ có trình độ như bọn họ mà nói, không làm được thì mới là chuyện lớn ấy.
Đương nhiên Hoàng Thiếu Thiên không mắc phải lỗi sơ cấp như vậy, ngay khi chạm đất, Dạ Vũ Thanh Phiền đã lăn ra chỗ khác.
Tuy nhiên, bởi vì đều là cao thủ có trình độ tương đương, thế nên Chịu Thân mặc dù có thể tránh cho nhân vật bị ngã xuống đất, nhưng không thể cam đoan có thể làm gián đoạn công kích của đối thủ.
Quyết đấu ở trình độ này, trong khi Chịu Thân phải tìm được cơ hội phản kích mới có thể lay chuyển tình thế.
Hoàng Thiếu Thiên thao tác Dạ Vũ Thanh Phiền lăn người chưa tới một ô thì đột nhiên nhảy lên, thân thể bay ngang trên không trung song song với mặt đất, xoay tròn giống như con thoi. Mũi kiếm đặt trên đỉnh đầu, chốc lát đã liên tục vẽ ra mấy vòng kiếm xoắn nhằm về phía Quân Mạc Tiếu đang đuổi theo truy kích.
Kỹ năng level 45 của kiếm khách: Đâm Ngược Gió.
Đâm Ngược Gió tuy là chiêu thức tấn công chính diện, nhưng diện tích bao phủ khá lớn, hơn nữa vòng kiếm đánh ra hoàn toàn dựa vào khả năng khống chế thao tác của người chơi, bởi vậy bất kể nhảy lên hay lùi lại, đều rất khó thoát khỏi phạm vi bao phủ của kiếm. Diệp Tu cũng nhanh chóng quyết định không đi liều mạng, hơn nữa không để Quân Mạc Tiếu dừng bước, mà quyết đoán lùi về sau.
Quả nhiên, vừa mới lùi lại, Dạ Vũ Thanh Phiền thoạt nhìn tưởng như đã mở rộng hết phạm vi của vòng kiếm, đột nhiên lại thẳng tiến về trước thêm nửa ô.
Đây chính là một tiểu xảo phe kiếm khách hay sử dụng khi dùng kỹ năng này, hay có thể nói là một mánh lới nho nhỏ: Thông qua khống chế thao tác, không phát huy cự ly công kích của chiêu thức tới cực hạn, mà cố ý che giấu một ít thực lực. Nếu như gặp người không đủ kinh nghiệm, cho rằng đã thoát khỏi phạm vi công kích, thì sau đó sẽ đột ngột đâm về phía trước, đối thủ sẽ lập tức bị cuốn vào.
Diệp Tu tất nhiên biết rất rõ mánh khóe này, cho nên không chỉ dừng bước, mà còn kiên quyết nhảy về phía sau. Tránh thì tránh được, nhưng cũng toát hết cả mồ hôi. Khoảng cách ẩn giấu là bao nhiêu hoàn toàn do thao tác của người chơi quyết định. Một người mới toe căn bản không thể chơi được loại thủ thuật này. Trong đám người chơi bình thường, nếu có thể làm được thao tác này, bất kể khoảng cách ẩn giấu được là bao nhiêu, thì cũng đã đủ để đi khoe khoang với người khác. Vậy mà chiêu Đâm Ngược Gió này của Hoàng Thiếu Thiên ẩn giấu trọn vẹn khoảng cách tới nửa ô, đưa mắt nhìn khắp cả Vinh Quang cũng chưa thấy ai vượt qua được.
“Trốn giỏi quá ha!” Hoàng Thiếu Thiên hét to, một chiêu hóa giải thế công của Diệp Tu khiến ý chí chiến đấu của hắn tăng cao. Nhất là khi hắn còn phát hiện Diệp Tu cuối cùng đã bắt đầu dùng phương thức của tán nhân để chiến đấu, đây chính là điều hắn mong đợi. Dùng xong Đâm Ngược Gió, còn chưa kịp chạm đất, lại một kiếm đâm ra, nhưng không phải kỹ năng của kiếm khách, mà là chiêu Động Kiếm Phá Đất của ma kiếm sĩ.
Sát thương của loại kỹ năng cấp thấp này không cao, kiếm khách cũng không phải nghề thiên về công kích pháp thuật, chiêu Động Kiếm Phá Đất này thường chỉ học một cấp, có thể dùng để kiềm chế hoặc để nối liền liên chiêu. Hoàng Thiếu Thiên khi ra chiêu này nắm bắt thời cơ khá tốt, đúng lúc Quân Mạc Tiếu sắp chạm đất sau cú nhảy lùi.
Kết quả là Quân Mạc Tiếu nhanh chóng rút kiếm trong tay, vung sang bên cạnh, dùng một chiêu Ngân Quang Lạc Nhẫn trượt nghiêng tiếp đất, tránh được đợt kiếm động.
Trước đó, lúc Dạ Vũ Thanh Phiền bị nổ hất lên không trung, Ngân Quang Lạc Nhẫn chính là kỹ năng mà Hoàng Thiếu Thiên muốn dùng nhưng vẫn đang trong quá trình CD, hiện giờ khi Quân Mạc Tiếu lơ lửng trên không, Diệp Tu lại ra chiêu này, nhìn thế nào cũng thấy như đang cười nhạo Hoàng Thiếu Thiên.
“Vô sỉ!!” Hoàng Thiếu Thiên vừa ồn ào lải nhải, vừa nhanh chóng áp sát.
Tuy rằng hoàn toàn chưa từng đối kháng với cách chiến đấu này của tán nhân, nhưng dựa trên tố chất của các tuyển thủ chuyên nghiệp, một vài vấn đề cơ bản cần chú ý không cần thực chiến cũng có thể nghĩ đến được.
Kỹ năng của tán nhân bao trùm cả 24 nghề nghiệp, chắc chắn là nghề có hướng công kích đa dạng nhất. Viễn chiến, cận chiến, không chiến, người này có hàng đống kỹ năng có thể dùng được. Khoảng cách gần có thể dùng kiếm khách, thích khách; khoảng cách xa có thể dùng súng hay pháo; trên đường đi có thể tiện tay vứt vài cái bẫy rập; thấy người ngã xuống đất thì có thể tặng thêm vài pháp thuật quét qua…
Lúc này, hai nhân vật còn có chút khoảng cách, Dạ Vũ Thanh Phiền của Hoàng Thiếu Thiên đã mất khả năng công kích, phải nghĩ cách tiếp cận. Thông thường nếu muốn tìm biện pháp áp sát, phần lớn là khi gặp nghề nghiệp công kích ở cự ly xa, chỉ cần tiếp cận được thì coi như đã thành công một nửa. Còn đối mặt với tán nhân thì sao? Tiếp cận chỉ để mình thoát khỏi tình trạng mất khả năng công kích, bởi có đối mặt cận chiến sau đó thì người ta cũng đếch thấy sợ hãi gì.
Dạ Vũ Thanh Phiền xông lên, Quân Mạc Tiếu nổ súng tấn công mà không thèm lùi lại. Nếu đây là bất kì nghề nghiệp nào trong hệ Xạ Thủ thì tuyệt đối không có khả năng cứ đứng ngu người tại chỗ làm bao cát chờ kiếm khách chạy tới như vậy. Cơ mà tán nhân đách sợ ai, chờ tới gần rồi, thu súng lại, dao găm trường mâu mài sắc sẵn sàng chờ đón.
Dạ Vũ Thanh Phiền sắp tới gần, công kích của Ô Thiên Cơ trong tay Quân Mạc Tiếu cũng không thua kém, chờ đến lúc tiếp cận, lại đột nhiên chuyển súng thành mâu. Biến hóa bất ngờ, hiệu quả cũng giống như khi Hoàng Thiếu Thiên thao tác kỹ năng Đâm Ngược Gió. Hoàng Thiếu Thiên sớm đã đề phòng, bản thân cũng là chuyên gia sử dụng mấy thủ đoạn như thế, lúc này súng biến thành mâu cũng không khiến hắn cảm thấy phiền toái gì nhiều. Dạ Vũ Thanh Phiền nghiêng người, thuận thế chém một kiếm xéo qua.
Kết quả là một tiếng sột soạt vang lên, Ô Thiên Cơ lần này thật sự biến thành ô chắn trước mặt Dạ Vũ Thanh Phiền. Một kiếm này chém lên mặt ô, sau đó Quân Mạc Tiếu đem ô đẩy về phía trước, trên màn hình máy tính của Hoàng Thiếu Thiên lập tức hiện lên một vòng tròn lớn, trên vòng tròn có họa tiết nhìn khá đẹp, dường như còn đang chuyển động, cứ như một tấm khiên chắn.
“Quá mức vô sỉ!!!” Hoàng Thiếu Thiên vừa buồn bực kêu lên vừa di chuyển vị trí.
Đây là đấu pháp mà nghề nghiệp kỵ sĩ thường dùng. Tấm khiên sẽ được giơ ra trước mặt đối thủ. Góc nhìn trong Vinh Quang hoàn toàn được xây dựng chiếu theo khả năng quan sát của mắt người, đám kỵ sĩ đưa khiên lên che lấp mất, sẽ tạo thành tình trạng như vậy đấy.
“Anh quả thực sử dụng chiêu thức ti tiện của mọi loại nghề nghiệp mà éo thấy ngượng tay tí nào!!” Hoàng Thiếu Thiên vừa chửi mắng vừa liên tục thay đổi vị trí. Cần phải nhanh chóng thoát khỏi tình hình này. Người ta đem lá chắn che tầm nhìn của hắn, không phải để cùng hắn chơi trốn tìm đâu, một giây sau khéo lại có cái dao găm xọc qua ấy chứ. Muốn hóa giải tình hình này, chỉ có thể nhanh chóng cách xa đối phương chút, có khoảng cách thì mới nhìn được, rồi mới xem xét tình huống trước mắt như thế nào. Mà điều bất tiện nhất của chiêu thức ti tiện này chính là: người sử dụng không biết được hiệu quả che khuất đạt đến mức độ nào, vì không thể nhìn trộm màn hình của đối thủ. Hiển nhiên đây cũng là một chiêu thức cần cân nhắc tỉ mỉ.
Tuy nhiên, là một đại thần có thâm niên được vinh danh là Bách Khoa Toàn Thư, hiểu biết rõ ràng chi tiết về trò chơi chính là nghề của Diệp Tu.
Độ rộng của tầm mắt, nắm giữ khoảng cách, những thứ này Diệp Tu sớm hiểu tới mức hoàn hảo rồi. Những kỹ xảo không phải kỹ năng thế này, hắn dùng còn lão luyện hơn đám tuyển thủ kỵ sĩ đứng đầu. Không phải bởi vì hắn hiểu rõ nghề nghiệp ấy hơn, mà là vì hắn hiểu rõ Vinh Quang hơn.
Cho nên ngay khi hắn đẩy Ô Thiên Cơ về phía trước, Diệp Tu đã biết rõ, “khiên chắn” mở ra hoàn toàn thành công, Hoàng Thiếu Thiên chắc chắn có ý định kéo dài khoảng cách để khỏi chắn tầm nhìn. Kết quả là ngay khi Hoàng Thiếu Thiên vội vàng lùi lại, “khiên chắn” thu lại, nhưng không phải thu về phía sau, mà là thu về phía trước, khiên chắn ngay lập tức biến thành chiến mâu.
“Mọe anh nhé!!!!” Hoàng Thiếu Thiên nước mắt đầy mặt, trở tay không kịp. Dạ Vũ Thanh Phiền bị một chiêu Long Nha chọt đúng trực diện. Đây vốn là một kỹ năng gây ra trạng thái đông cứng, ngay sau đó không thể thiếu liên chiêu. Một chiêu Thiên Kích vung ra, Dạ Vũ Thanh Phiền liền bay lên trời.
“Mất nết quá đi!” Nhân vật của Hoàng Thiếu Thiên lơ lửng trên không, nhưng miệng vẫn không ngừng hoạt động, nghiến răng nghiến lợi chửi mắng.
Khiên chắn, cái này có cũng được đi; nhưng khiên chắn trực tiếp biến thành vũ khí công kích, vậy thì quả thực chẳng kỵ sĩ nào có!
Làm một kỵ sĩ, một tay là vũ khí, một tay là khiên chắn, đều được phân chia rõ ràng. Còn đấu pháp vừa rồi chưa từng có tiền lệ trong lịch sử Vinh Quang, Hoàng Thiếu Thiên lại vừa hay gặp phải.
“Hại não quá đi…” Người xem cũng vội vàng thảo luận vấn đề này.
“Đúng thế! Biến hóa thế này thật khó lòng phòng bị!”
“Nếu như biến hóa ít chút thì còn may, nhưng cái thứ kia biến đổi nhiều vãi, khéo cân hết tất cả các nghề ấy.”
“Chắc chắn là thầu hết nghề luôn, nhưng giờ còn chưa biết rõ là, tất cả các nghề có phải gồm sáu loại không? Trong đó có chia nhỏ từng nhánh không?”
“Hẳn không chỉ sáu loại. Không thấy khiên chắn cũng lôi ra rồi à?”
“Thật nhức đầu!!!” Đám tuyển thủ chuyên nghiệp đều nhất trí một lòng: chiến đấu với tán nhân, đúng là đấu đến chết hết cả tế bào não!
/1726
|