Là công hội nào ném đá giấu tay? Tình nghi cũng phân chia đủ loại. Những công hội yếu muốn né trận xung đột thì độ tình nghi tương đối thấp, cũng không thể loại trừ hoàn toàn. Còn như Lam Khê Các và Mưu Đồ Bá Đạo nháo nhào cùng mọi người từ đầu, về sau lại im thin thít, khỏi phải bàn họ sẽ có độ tình nghi cao nhất, không dám chắc trăm phần trăm, nhưng cũng không cần chứng cứ nào thêm.
“Không bỏ qua bọn nó được!” Hội trưởng tỏ ý kiến.
“Đúng! Tụi nó đồng ý thỏa hiệp thì thôi, thỏa hiệp rồi còn muốn đi nịnh bợ, không thể được!”
“Không thể được +1!”
” Không thể được +2!”
” Không thể được +10086!”
Bảy tổng hội trưởng công hội đều sôi máu, các phân hội trưởng khu 10 trái lại khá bình tĩnh. Khi im lặng nhìn bảy vị hội trưởng thảo luận làm thế nào để xử lý Lam Khê Các và Mưu Đồ Bá Đạo, họ chợt cảm thấy anh ách trong lòng. Về Diệp Thu, họ thật sự bó tay, đâm ra Lam Khê Các và Mưu Đồ Bá Đạo lúc này trở thành nơi bị trút giận!
“Cái gì? Ông ngủm rồi?” Lam Hà nhận được tin Lôi Minh Điện Quang gửi tới mà giận dữ. Đại thần vừa lập công hội quả nhiên cũng thành kẻ hèn hạ không biết chữ tín rồi ư! Nghĩ đoạn, Lam Hà nhấp mở tên Quân Mạc Tiếu, ném qua biểu tình tức giận trước, rồi sau chất vấn: “Tại sao?”
“Hả?”
“Vì sao giết người bên tui!” Lam Hà thẳng thắn.
“Cậu không lộn chứ?”
“Trơ tráo.” Lam Hà không ngờ đối phương thẳng thừng cho qua chuyện như thế. Lúc này lại nhận được tin nhắn mới, vẫn từ Lôi Minh Điện Quang, nói cho cậu biết rằng: cậu ta không bị Quân Mạc Tiếu giết, mà là một người bên Trung Thảo Đường.”
“Trung Thảo Đường…” Lam Hà hoảng hốt.
“Bị công hội khác giết à?” Tin nhắn Diệp Tu vừa khéo bay tới.
“Sao anh biết?”
“Mấy cậu bán đứng người ta, chẳng lẽ còn cấm người ta trả thù?” Diệp Tu hỏi lại.
Lam Hà cứng họng, suýt chút thở không thông chết tức tưởi. Cái chuyện bán đứng này, bộ không có sự xúi giục của thằng chả hả! Giờ còn dám ra vẻ vô tội. Hậm hực một chút, Lam Hà bỗng nhiên phát hiện được điều gì: “Ông đã sớm đoán được?”
“Chuyện đó ai chẳng đoán được?”
“Ông cố ý đòi tình báo bên tui, hòng gây nội chiến giữa tụi tui.” Lam Hà quyết đoán suy luận.
“Chú em nghĩ nhiều rồi. Đòi tình báo nhằm để hai bên cùng có lợi, đây là chuyện nên làm.” Diệp Tu nói.
“Ông anh thì lợi rồi, giờ tụi tui lại dính phải phiền phức!” Lam Hà nói.
“Tui cũng bị phiền mà!” Diệp Tu nói.
“Phiền gì?”
“Tui đó… Cả ngày nay vẫn chưa tẩy xong nick đỏ nữa…” Diệp Tu trả lời khá gượng gạo, lại khiến Lam Hà chắc mẩm rằng cái “phiền” này là do ổng gắng lắm mới rặn ra được.
“Quá âm hiểm!” Lam Hà hô hào.
“Công hội cậu chết nhiêu?” Diệp Tu đàng hoàng bàn luận chuyện chính.
“Một còn chưa đủ hả?”
“Có đủ không, không phải do tui quyết định à nghen!”
Lam Hà hộc máu.
“Nhận vật liệu mấy cậu rồi cũng nên giúp mấy cậu vài chuyện. Nếu bị tập kích nữa, cậu có thể chạy tới chỗ tui.” Diệp Tu nói tiếp.
Lúc này Lam Hà mới hiểu tận tường, cậu thật quá nông cạn khi chỉ xem nó là châm ngòi ly gián, té ra sau cú châm ngòi còn thêm vụ này nữa! Toàn bộ Lam Khê Các đã trở thành mồi câu của người này, Lam Khê Các nên làm gì đây? Lơ đi không màng, nhất định sẽ không đấu lại cơn giận liên hợp của mấy công hội kia. Đúng như người này nói, đây chính là gây thù hận với hàng đông công hội khác, khó đỡ lắm đó.
Huống hồ, khu 10 hiện giờ hầu hết đều do tổng hội trưởng tự thân trấn thủ, tranh đấu bên này, có khả năng sẽ lan thẳng tới Thần Chi Lĩnh Vực. Dẫu trước giờ công hội lớn đều cạnh tranh không ngớt với nhau, nhưng kiểu thiểu số gây sự với đa số thế này thì chưa hề, ai ai cũng thận trọng, vĩnh viễn không hấp dẫn thù hận trên hai công hội cùng một lúc. Nhưng bây giờ, lần đầu tiên trúng thưởng bảy nhà! Dù công hội có mạnh hơn nữa cũng không cách nào đơn độc đánh trả.
“Nên làm gì đây?” Sự tình quan trọng, Lam Hà không dám quyết định, bèn chạy đi tìm hội trưởng Xuân Dịch Lão. Còn nghĩ tình thế lần này phức tạp, Xuân Dịch Lão nhắn tin lại kiệm lời nhiều ý, thật có phần không nói rõ được, dứt khoát tìm Xuân Dịch Lão chat voice luôn.
Tình huống đương nhiên cũng xảy ra bên Mưu Đồ Bá Đạo. Biết tin một người chơi tinh anh ngủm củ tỏi, còn biết không phải do Quân Mạc Tiếu hạ thủ, Dạ Độ Hàn Đàm cũng nhanh chóng cảnh giác.
Đương nhiên gã không chạy đi chất vấn Quân Mạc Tiếu như Lam Hà, mà lập tức liên hệ thương lượng với hội trưởng Tưởng Du.
“Đòi tình báo chúng ta, đây là bẫy rập…” Dạ Độ Hàn Đàm đau đớn, “Là lỗi của em, em chỉ vì cái lợi trước mắt, không thấy được hướng phát triển quá rõ ràng sau này.”
“Không…” Nghe Dạ Độ Hàn Đàm báo cáo và kiểm điểm, Tưởng Du trầm mặc hồi lâu, lúc này mới nói một chữ.
Dạ Độ Hàn Đàm không rõ “không” là có ý gì, nhưng cũng không hỏi, chờ Tưởng Du nói tiếp.
“Từ khi có công hội thỏa hiệp, có công hội không, chúng ta đã bắt đầu trúng kế.” Tưởng Du nói.
“Không hổ là đại thần giàu kinh nghiệm nhất Vinh Quang… Bách khoa toàn thư? Không chỉ về mặt thi đấu chuyên nghiệp, dù về mặt công hội đấu đá trong game, cũng đã dạy chúng ta một bài học thật đắt.” Tưởng Du nói.
“Thứ hắn luôn lợi dụng, chính là khuyết điểm lớn nhất giữa các công hội. Nói cho cùng, chúng ta đều là đối thủ cạnh tranh, không có bạn bè chỉ biết lợi ích…”
“Lựa chọn khác nhau nghĩa là tự bản thân chúng ta đã nổi lên sự hoài nghi lẫn nhau rồi. Hắn muốn tình báo chỉ là một cách, dù không cũng sẽ có những cách tương tự để chúng ta hoài nghi. Đây… là chuyện tất phải xảy ra, thể chế của chúng ta đã định sẵn tính chất của chúng ta rồi.” Tin nhắn của Tưởng Du tới liên hồi, không ai chen vào cả, ai ai cũng nhìn ra sự bất đắc dĩ trong đó.
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?” Dạ Đồ Hàn Đàm hỏi.
“Việc đã đến nước này, các công hội cũng sẽ không dừng tay, chúng ta cũng không thể giải thích, trừ phi lại họp thành một phe đi đối phó Quân Mạc Tiếu.” Tưởng Du nói.
“Việc này…” Dạ Độ Hàn Đàm bứt rứt. Họ đã trả vật liệu, đổi được sự an ổn luyện cấp. Kết cuộc Quân Mạc Tiếu không quấy phá nữa, mà chính là công hội khác không tha. Giờ lại chạy đi đối phó Quân Mạc Tiếu, người ta dĩ nhiên sẽ không vì nhận hàng rồi thì không đánh trả, hết thảy trở về nguyên điểm. Công hội từng thỏa hiệp phí mất một khoản vật liệu; còn công hội không thỏa hiệp thì vẫn chịu áp lực và tổn thất thi thoảng bị đánh chết.
Mưu Đồ Bá Đạo, trước nay luôn mang khí khái của chiến đội Bá Đồ, nhượng bộ không phải phong cách của họ. Lựa chọn thỏa hiệp Quân Mạc Tiếu trước đó đã là sự nhường nhịn lớn lao, hơn nữa còn bởi suy nghĩ đã có kế dự phòng. Song cục diện hiện tại lại đang ép Mưu Đồ Bá Đạo tới bước đường thỏa hiệp với liên công hội, mà thỏa hiệp này thì khó có đường lui. Tình hình thật khiến Dạ Độ Hàn Đàm khó chịu như đớp phải ruồi, gã tin, tâm tình hội trưởng Tưởng Du cũng chẳng khá hơn mình là bao.
“Đã vậy, không bằng tới luôn.” Tưởng Du bỗng nói.
“Hả?”
“Chúng ta liên thủ với Diệp Thu!” Tưởng Du nói.
“Thế… Thế không tốt lắm nhỉ?” Dạ Độ Hàn Đàm vội nói, “Thần Chi Lĩnh Vực với khu khác thì sao?”
Nếu chỉ mỗi khu 10 thôi, lúc này liên thủ với Diệp Thu cho công hội khác ăn hành quả là một chuyện rất thích thú, vấn đề là khu 10 chỉ là một phần thế lực của toàn công hội. Diệp Thu giờ nắm trùm được bên này, nhưng không gây ảnh hưởng tới bên khác. Một khi bứt dây động rừng, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Ở khu cũ lẫn Thần Chi Lĩnh Vực, nếu các công hội liên thủ xuất kích, Mưu Đồ Bá Đạo nhất định sẽ không dễ chịu trong một thời gian.
“Phải thử xem xem.” Tưởng Du đáp.
“Hội trưởng đừng xúc động!” Dạ Độ Hàn Đàm vội khuyên can, gã nghĩ Tưởng Du chịu không nổi uất ức, chuẩn bị nóng máu một phen.
Không ngờ Tưởng Du gửi tới biểu tình mỉm cười, “Coi bộ chú vẫn chưa hiểu.”
“Gì?” Dạ Độ Hàn Đàm mờ mịt.
“Ca này, e cũng trong tính toán của Diệp Thu.” Tưởng Du nói.
Dạ Độ Hàn Đàm giật nảy mình, vội hoạt động não tốc độ cao.
“Cân bằng giữa công hội đã duy trì nhiều năm rồi, với căn cơ hiện tại, muốn nhổ tận gốc là một chuyện không tưởng, nên công hội trước nay đều tránh xung đột quy mô lớn. Giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm, dù có thắng cũng khó mà chỉ ra được chỗ tốt. Nói sâu hơn, không bằng cả cộng đồng cứ an bình phát triển. Bảy nhà liên thủ, nếu muốn đối phó với chúng ta thì khó lắm, chúng cũng tuyệt không dễ chịu gì. Chuyện ngao cò tranh nhau để ngư ông đắc lợi, có đứa ngu mới đi làm. Chú nghĩ đám hội trưởng công hội bị ngu à?” Tưởng Du nói.
“Lỡ… Lỡ như…” Dạ Độ Hàn Đàm vẫn đắn đo.
“Không có lỡ như, công hội nào làm ra cái ‘lỡ như’ ấy, ắt sẽ bị đào thải khỏi thế cực.” Tưởng Du tin chắc mười phần.
“Vậy ý của anh là?”
“Bỏ, sang hợp tác với Diệp Tu, phát hiện ra mục tiêu thì báo hắn biết, bị theo dõi thì kiếm hắn, người phe ta cố gắng tụ tập lại, bọn nó dám tập trung hay không, vậy phải coi lá gan của bọn nó.” Tưởng Du nói.
“Được… Em hiểu rồi.” Dạ Độ Hàn Đàm cũng không phải lính mới, hướng đã được vạch ra cụ thể, gã tự nhiên sẽ lo về mặt chi tiết.
“Đầu tiên mượn tay Diệp Thu chèn ép đám kia, để tụi nó đóng vai Hoàng Cái làm khổ nhục kế, thừa dịp giúp Diệp Thu tạo thế. Anh không tin, người Gia Thế ép Diệp Thu giải nghệ có thể trơ mắt nhìn hắn khí thế ngút trời quay về giới chuyên nghiệp. Hắn muốn chúng ta ngao cò tranh đấu, ta cũng thừa cơ chơi một chiêu nhất tiễn song điêu. Diệp Tu, thật ra cũng là con bài tốt.”
“Không bỏ qua bọn nó được!” Hội trưởng tỏ ý kiến.
“Đúng! Tụi nó đồng ý thỏa hiệp thì thôi, thỏa hiệp rồi còn muốn đi nịnh bợ, không thể được!”
“Không thể được +1!”
” Không thể được +2!”
” Không thể được +10086!”
Bảy tổng hội trưởng công hội đều sôi máu, các phân hội trưởng khu 10 trái lại khá bình tĩnh. Khi im lặng nhìn bảy vị hội trưởng thảo luận làm thế nào để xử lý Lam Khê Các và Mưu Đồ Bá Đạo, họ chợt cảm thấy anh ách trong lòng. Về Diệp Thu, họ thật sự bó tay, đâm ra Lam Khê Các và Mưu Đồ Bá Đạo lúc này trở thành nơi bị trút giận!
“Cái gì? Ông ngủm rồi?” Lam Hà nhận được tin Lôi Minh Điện Quang gửi tới mà giận dữ. Đại thần vừa lập công hội quả nhiên cũng thành kẻ hèn hạ không biết chữ tín rồi ư! Nghĩ đoạn, Lam Hà nhấp mở tên Quân Mạc Tiếu, ném qua biểu tình tức giận trước, rồi sau chất vấn: “Tại sao?”
“Hả?”
“Vì sao giết người bên tui!” Lam Hà thẳng thắn.
“Cậu không lộn chứ?”
“Trơ tráo.” Lam Hà không ngờ đối phương thẳng thừng cho qua chuyện như thế. Lúc này lại nhận được tin nhắn mới, vẫn từ Lôi Minh Điện Quang, nói cho cậu biết rằng: cậu ta không bị Quân Mạc Tiếu giết, mà là một người bên Trung Thảo Đường.”
“Trung Thảo Đường…” Lam Hà hoảng hốt.
“Bị công hội khác giết à?” Tin nhắn Diệp Tu vừa khéo bay tới.
“Sao anh biết?”
“Mấy cậu bán đứng người ta, chẳng lẽ còn cấm người ta trả thù?” Diệp Tu hỏi lại.
Lam Hà cứng họng, suýt chút thở không thông chết tức tưởi. Cái chuyện bán đứng này, bộ không có sự xúi giục của thằng chả hả! Giờ còn dám ra vẻ vô tội. Hậm hực một chút, Lam Hà bỗng nhiên phát hiện được điều gì: “Ông đã sớm đoán được?”
“Chuyện đó ai chẳng đoán được?”
“Ông cố ý đòi tình báo bên tui, hòng gây nội chiến giữa tụi tui.” Lam Hà quyết đoán suy luận.
“Chú em nghĩ nhiều rồi. Đòi tình báo nhằm để hai bên cùng có lợi, đây là chuyện nên làm.” Diệp Tu nói.
“Ông anh thì lợi rồi, giờ tụi tui lại dính phải phiền phức!” Lam Hà nói.
“Tui cũng bị phiền mà!” Diệp Tu nói.
“Phiền gì?”
“Tui đó… Cả ngày nay vẫn chưa tẩy xong nick đỏ nữa…” Diệp Tu trả lời khá gượng gạo, lại khiến Lam Hà chắc mẩm rằng cái “phiền” này là do ổng gắng lắm mới rặn ra được.
“Quá âm hiểm!” Lam Hà hô hào.
“Công hội cậu chết nhiêu?” Diệp Tu đàng hoàng bàn luận chuyện chính.
“Một còn chưa đủ hả?”
“Có đủ không, không phải do tui quyết định à nghen!”
Lam Hà hộc máu.
“Nhận vật liệu mấy cậu rồi cũng nên giúp mấy cậu vài chuyện. Nếu bị tập kích nữa, cậu có thể chạy tới chỗ tui.” Diệp Tu nói tiếp.
Lúc này Lam Hà mới hiểu tận tường, cậu thật quá nông cạn khi chỉ xem nó là châm ngòi ly gián, té ra sau cú châm ngòi còn thêm vụ này nữa! Toàn bộ Lam Khê Các đã trở thành mồi câu của người này, Lam Khê Các nên làm gì đây? Lơ đi không màng, nhất định sẽ không đấu lại cơn giận liên hợp của mấy công hội kia. Đúng như người này nói, đây chính là gây thù hận với hàng đông công hội khác, khó đỡ lắm đó.
Huống hồ, khu 10 hiện giờ hầu hết đều do tổng hội trưởng tự thân trấn thủ, tranh đấu bên này, có khả năng sẽ lan thẳng tới Thần Chi Lĩnh Vực. Dẫu trước giờ công hội lớn đều cạnh tranh không ngớt với nhau, nhưng kiểu thiểu số gây sự với đa số thế này thì chưa hề, ai ai cũng thận trọng, vĩnh viễn không hấp dẫn thù hận trên hai công hội cùng một lúc. Nhưng bây giờ, lần đầu tiên trúng thưởng bảy nhà! Dù công hội có mạnh hơn nữa cũng không cách nào đơn độc đánh trả.
“Nên làm gì đây?” Sự tình quan trọng, Lam Hà không dám quyết định, bèn chạy đi tìm hội trưởng Xuân Dịch Lão. Còn nghĩ tình thế lần này phức tạp, Xuân Dịch Lão nhắn tin lại kiệm lời nhiều ý, thật có phần không nói rõ được, dứt khoát tìm Xuân Dịch Lão chat voice luôn.
Tình huống đương nhiên cũng xảy ra bên Mưu Đồ Bá Đạo. Biết tin một người chơi tinh anh ngủm củ tỏi, còn biết không phải do Quân Mạc Tiếu hạ thủ, Dạ Độ Hàn Đàm cũng nhanh chóng cảnh giác.
Đương nhiên gã không chạy đi chất vấn Quân Mạc Tiếu như Lam Hà, mà lập tức liên hệ thương lượng với hội trưởng Tưởng Du.
“Đòi tình báo chúng ta, đây là bẫy rập…” Dạ Độ Hàn Đàm đau đớn, “Là lỗi của em, em chỉ vì cái lợi trước mắt, không thấy được hướng phát triển quá rõ ràng sau này.”
“Không…” Nghe Dạ Độ Hàn Đàm báo cáo và kiểm điểm, Tưởng Du trầm mặc hồi lâu, lúc này mới nói một chữ.
Dạ Độ Hàn Đàm không rõ “không” là có ý gì, nhưng cũng không hỏi, chờ Tưởng Du nói tiếp.
“Từ khi có công hội thỏa hiệp, có công hội không, chúng ta đã bắt đầu trúng kế.” Tưởng Du nói.
“Không hổ là đại thần giàu kinh nghiệm nhất Vinh Quang… Bách khoa toàn thư? Không chỉ về mặt thi đấu chuyên nghiệp, dù về mặt công hội đấu đá trong game, cũng đã dạy chúng ta một bài học thật đắt.” Tưởng Du nói.
“Thứ hắn luôn lợi dụng, chính là khuyết điểm lớn nhất giữa các công hội. Nói cho cùng, chúng ta đều là đối thủ cạnh tranh, không có bạn bè chỉ biết lợi ích…”
“Lựa chọn khác nhau nghĩa là tự bản thân chúng ta đã nổi lên sự hoài nghi lẫn nhau rồi. Hắn muốn tình báo chỉ là một cách, dù không cũng sẽ có những cách tương tự để chúng ta hoài nghi. Đây… là chuyện tất phải xảy ra, thể chế của chúng ta đã định sẵn tính chất của chúng ta rồi.” Tin nhắn của Tưởng Du tới liên hồi, không ai chen vào cả, ai ai cũng nhìn ra sự bất đắc dĩ trong đó.
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?” Dạ Đồ Hàn Đàm hỏi.
“Việc đã đến nước này, các công hội cũng sẽ không dừng tay, chúng ta cũng không thể giải thích, trừ phi lại họp thành một phe đi đối phó Quân Mạc Tiếu.” Tưởng Du nói.
“Việc này…” Dạ Độ Hàn Đàm bứt rứt. Họ đã trả vật liệu, đổi được sự an ổn luyện cấp. Kết cuộc Quân Mạc Tiếu không quấy phá nữa, mà chính là công hội khác không tha. Giờ lại chạy đi đối phó Quân Mạc Tiếu, người ta dĩ nhiên sẽ không vì nhận hàng rồi thì không đánh trả, hết thảy trở về nguyên điểm. Công hội từng thỏa hiệp phí mất một khoản vật liệu; còn công hội không thỏa hiệp thì vẫn chịu áp lực và tổn thất thi thoảng bị đánh chết.
Mưu Đồ Bá Đạo, trước nay luôn mang khí khái của chiến đội Bá Đồ, nhượng bộ không phải phong cách của họ. Lựa chọn thỏa hiệp Quân Mạc Tiếu trước đó đã là sự nhường nhịn lớn lao, hơn nữa còn bởi suy nghĩ đã có kế dự phòng. Song cục diện hiện tại lại đang ép Mưu Đồ Bá Đạo tới bước đường thỏa hiệp với liên công hội, mà thỏa hiệp này thì khó có đường lui. Tình hình thật khiến Dạ Độ Hàn Đàm khó chịu như đớp phải ruồi, gã tin, tâm tình hội trưởng Tưởng Du cũng chẳng khá hơn mình là bao.
“Đã vậy, không bằng tới luôn.” Tưởng Du bỗng nói.
“Hả?”
“Chúng ta liên thủ với Diệp Thu!” Tưởng Du nói.
“Thế… Thế không tốt lắm nhỉ?” Dạ Độ Hàn Đàm vội nói, “Thần Chi Lĩnh Vực với khu khác thì sao?”
Nếu chỉ mỗi khu 10 thôi, lúc này liên thủ với Diệp Thu cho công hội khác ăn hành quả là một chuyện rất thích thú, vấn đề là khu 10 chỉ là một phần thế lực của toàn công hội. Diệp Thu giờ nắm trùm được bên này, nhưng không gây ảnh hưởng tới bên khác. Một khi bứt dây động rừng, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Ở khu cũ lẫn Thần Chi Lĩnh Vực, nếu các công hội liên thủ xuất kích, Mưu Đồ Bá Đạo nhất định sẽ không dễ chịu trong một thời gian.
“Phải thử xem xem.” Tưởng Du đáp.
“Hội trưởng đừng xúc động!” Dạ Độ Hàn Đàm vội khuyên can, gã nghĩ Tưởng Du chịu không nổi uất ức, chuẩn bị nóng máu một phen.
Không ngờ Tưởng Du gửi tới biểu tình mỉm cười, “Coi bộ chú vẫn chưa hiểu.”
“Gì?” Dạ Độ Hàn Đàm mờ mịt.
“Ca này, e cũng trong tính toán của Diệp Thu.” Tưởng Du nói.
Dạ Độ Hàn Đàm giật nảy mình, vội hoạt động não tốc độ cao.
“Cân bằng giữa công hội đã duy trì nhiều năm rồi, với căn cơ hiện tại, muốn nhổ tận gốc là một chuyện không tưởng, nên công hội trước nay đều tránh xung đột quy mô lớn. Giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm, dù có thắng cũng khó mà chỉ ra được chỗ tốt. Nói sâu hơn, không bằng cả cộng đồng cứ an bình phát triển. Bảy nhà liên thủ, nếu muốn đối phó với chúng ta thì khó lắm, chúng cũng tuyệt không dễ chịu gì. Chuyện ngao cò tranh nhau để ngư ông đắc lợi, có đứa ngu mới đi làm. Chú nghĩ đám hội trưởng công hội bị ngu à?” Tưởng Du nói.
“Lỡ… Lỡ như…” Dạ Độ Hàn Đàm vẫn đắn đo.
“Không có lỡ như, công hội nào làm ra cái ‘lỡ như’ ấy, ắt sẽ bị đào thải khỏi thế cực.” Tưởng Du tin chắc mười phần.
“Vậy ý của anh là?”
“Bỏ, sang hợp tác với Diệp Tu, phát hiện ra mục tiêu thì báo hắn biết, bị theo dõi thì kiếm hắn, người phe ta cố gắng tụ tập lại, bọn nó dám tập trung hay không, vậy phải coi lá gan của bọn nó.” Tưởng Du nói.
“Được… Em hiểu rồi.” Dạ Độ Hàn Đàm cũng không phải lính mới, hướng đã được vạch ra cụ thể, gã tự nhiên sẽ lo về mặt chi tiết.
“Đầu tiên mượn tay Diệp Thu chèn ép đám kia, để tụi nó đóng vai Hoàng Cái làm khổ nhục kế, thừa dịp giúp Diệp Thu tạo thế. Anh không tin, người Gia Thế ép Diệp Thu giải nghệ có thể trơ mắt nhìn hắn khí thế ngút trời quay về giới chuyên nghiệp. Hắn muốn chúng ta ngao cò tranh đấu, ta cũng thừa cơ chơi một chiêu nhất tiễn song điêu. Diệp Tu, thật ra cũng là con bài tốt.”
/1726
|