Hiện tại chưa gặp tổn thất gì, nhưng trong hoàn cảnh chịu áp lực tinh thần quá lớn, các công hội lớn bèn mở hội nghị động viên, tập hợp đám tinh anh của nhà mình ở khu 10. Nhấn mạnh mọi người đừng sợ hiểm nguy, chống chọi áp lực, ngoan cường luyện cấp, kiên quyết không thỏa hiệp với tên Quân Mạc Tiếu theo chủ nghĩa khủng bố, thề đấu tranh tới cùng.
Sựhưởng ứng của cả hội nghị khá ít ỏi. Đám tổng hội trưởng chưa từng gặp phải cảnh mệt mỏi và áp lực nặng nề như này. Thứ mà họ coi trọng là kết quả, còn quá trình gian khổ, họ chỉ có thể cổ động mọi người bằng lời nói “Gắng, gắng nữa, gắng mãi.”
Nếu đây không phải công hội có câu lạc bộ, sớm chả ma nào phản ứng. Trò chơi thôi mà, giải trí thả lỏng bản thân, ai lại ngoan cường cố gắng chứ? Nhưng đề cập đến mặt mũi của công hội có câu lạc bộ, trò chơi cũng không còn là trò chơi, mà trở thành sự nghiệp, là mục tiêu phấn đấu. Tuy rằng lời động viên không có tác dụng, nhưng đám hội trưởng đã tỏ rõ thái độ và phương châm, đội ngũ tinh anh cũng chỉ có thể tuân theo chỉ thị, cố gắng đến cùng.
Trái lại bên Hưng Hân, Diệp Tu thức dậy liền thay cho Trần Quả. Sáng nay Trần Quả không hoàn thành chỉ tiêu giết người gì, song luyện cấp được kha khákinh nghiệm. Mới thay người, Diệp Tức lập tức hành động, vừa giết quái vừa đi loanh quanh khắp nơi, thấy được người chơi 301 đang luyện cấp, tất nhiên diệt ngay và luôn.
Đường Nhu thức dậy sau Diệp Tu không lâu, không lên game, mà chạy tới quầy trước thay ca thu ngân. Diệp Tu nhìn thấy chợt ngẩn người, mấy ngày nay tập trung xây dựng công hội, hắn luôn thấy có gì thiếu thiếu. Giờ thấy Đường Nhu tới quầy thay ca, mới đột nhiên nhớ ra: Từ sau buổi đi coi Ngôi Sao Cuối Tuần về, hắn không hề đi làm.
Diệp Tu mồ hôi con mồ hôi mẹ rủ nhau rơi, ngó về phía Trần Quả, hắn trốn làm mấy ngày, Trần Quả chắc chắn đã biết, thế mà chị ta chẳng nói gì.
“Tui nói nè…” Diệp Tu mở miệng.
“Hả?” Trần Quả quay đầu lại.
“Gần đây ai làm ca đêm?” Diệp Tu từ từ dẫn dắt vào vấn đề.
“Cậu khỏi lo.” Trần Quả nói thẳng luôn.
“À….tui…”
“Xây dựng công hội, thành lập chiến đội, đây là công việc của cậu.” Trần Quả nắm chặt tay.
“….”
“Sao hả, trông dáng vẻ của cậu cứ như bất mãn lắm ấy?” Trần Quá trợnmắt nhìn Diệp Tu như có chuyện muốn nói.
“Không có gì, chỉ cảm thấy bà chị được lợi lớn.” Diệp Tu nói.
“Chị? Chị được lợi gì?” Trần Quả buồn bực.
“Làm quản lý ca đêm, số tiền lương kia rất thích hợp, nhưng giờ chị muốn tui làm những việc này, đây không xứng với giá trị con người tui.” Diệp Tu nói.
“Chú mày được hời mà còn chảnh à.” Kể từ ngày biết được thân phận thật của Diệp Tu, Trần Quả dễ dàng tha thứ cho Diệp Tu, thấy thuận mắt nhiều chỗ hơn, quả thật đã lâu chưa từng nóng nảy.
“Chẳng lẽ không đúng?” Diệp Tu hỏi.
Trần Quả hơi giật mình, nghĩ kĩ, cô phát hiện lời Diệp Tu nói không sai. Nghề nào cũng có thế mạnh riêng, Diệp Tu là đại thần hàng đầu Vinh Quang, bảo hắn làm mấy chuyện vặt, thì giá trị thường thường, còn nếu bảo hắn chơi Vinh Quang, vậy tất nhiên sẽ thể hiện rõ đẳng cấp, giá trị con người khác xatrước.
“Vậy cậu muốn sao?” Trần Quả hơi lo, nếu chăm lo Diệp Tu như một đại thần chuyên nghiệp, cô đỡ không nổi đâu.
“Không muốn gì, chỉ nói thôi mà.” Diệp Tu nói.
“Tăng tiền lương cho cậu?” Trần Quả lo nhiêu đây không đủ, Diệp Tu đang nhận số tiền lương của quản lý, dù tăng gấp mười lần, cũng chưa đạt được đẳng cấp của đại thần chuyên nghiệp.
“Không cần không cần, bao ăn ở là tốt rồi.” Diệp Tu gật đầu bảo.
Trần Quả thấy Diệp Tu lại chuyên tâm chơi game, thoáng chốc không biết nên nói gì. Đành quay đầu chơi game, đột nhiên cô chợt tỉnh táo hẳn. Theo giọng điệu và ý tứ của thằng chảban đầu, hẳn là xấu hổ vì mấy ngày liền không làm việc nhỉ? Sao nói xàm một hồi, trông cứ như mình đã phạm tội vì lợi dụng và cấm cản hắn đi làm vậy?
“Ý, một em nữa nè.”
Trần Quả đang muốn lên tiếng, chợt bị tiếng mừng rỡ của Diệp Tu cắt ngang, vội nhìn qua màn hình Diệp Tu. Chỉ thấy Quân Mạc Tiếu anh dũng lao về phía một người đang luyện cấp dưới nước không xa. Khoảng cách ngày càng gần, thấy rõ ID trên đầu, Diệp Tu lại thất vọng “Không phải à…”
Luyện cấp ở hồ Thiên Ba gồm 12 công hội, trừ Thiên Thành và Mã Hậu Pháo không còn thuộc biên chế bên kia, còn 94 cá nhân. Không phải ai trong số đó cũng là mục tiêu của Diệp Tu, với mấy em không tham gia từ đầu hay những em đã thanh toán phí bảo kê như Lam Khê Các và Mưu Đồ Bá Đạo, Diệp Tu sẽ không ra tay. Người trước mắt không thuộc mục tiêu.
“Tìm như vậy rất khó gặp.” Trần Quả nói.
“Chưa chắc.” Diệp Tu nói xong mở khung bạn tốt, chọn Lam Hà “Có chuyện gì xảy ra không?”
“Chuyện gì cơ chứ?” Lam Hà gửi thêm ba dấu chấm than, biểu đạt giọng điệu của mình.
“Có phát hiện hành tung của mục tiêu không?” Diệp Tu nói.
“Mục tiêu gì?”
“Cậubiết mà.”
“…….”
“Rõ ràng công hội của cậu được lợi, cậu còn do dự cái gì?” Diệp Tu nhắn tin sang.
Lam Hà rất buồn bực, quả thực công hội của họ được hời, nhưng sao trong lòng lại có cảm xúc băn khoăn chống cự chứ?
“Cậu nhìn đám Mưu Đồ Bá Đạo đi, hiểu chuyện lắm luôn.”
Diệp Tu vừa nói vừa thao tác Quân Mạc Tiếu bước đi. Hắn không hỏi mình Lam Hà, hắn cũng hỏi Dạ Độ Hàn Đàm thuộcMưu Đồ Bá Đạo y chang thế. Dạ Độ Hàn Đàm còn vô đạo đức hơn Lam Hà, gã âm thầm hỏi thăm mấy đội tinh anh đang luyện cấp ở hồ Thiên Ba. Lúc nhận được tin của Diệp Tu, gã hơi tiếc nuối bảo: “Buổi sáng đại thần không online đúng không? Sáng nay tụi tui có những ba đợt tình báo, tiếc quá.”
“Ờ, vậy thì hiện tại?” Diệp Tu hỏi.
“Chỉ có một.”
“Nói trước đã, tui đi.” Diệp Tu trả lời.
Dạ Độ Hàn Đàm vui vẻ gởi đến tên và tọa độ, vì thế Diệp Tu vừa động viên Lam Hà vừa chạy đi. Ngoài hai công hội này, vẫn còn ba công hội khác. Chẳng qua ba nhà đều đặt mình vào vị trí trung lập, cạnh tranh như vậy, họ cảm thấy mình không được lợi, bèn không tham dự. Không liên thủ với các công hội chèn ép Quân Mạc Tiếu, cũng không liên thủ với Quân Mạc Tiếu đi phácác công hội, thế nên Diệp Tu không tìm ba công hội này.
Nghe theo tình báo của Dạ Độ Hàn Đàm, nhanh chóng tiêu diệt một người. Diệp Tu bèn mở sổ ghi chép, đánh dấu vào. Trần Quả ở cạnh ngó qua, trên đấy liệt kê nhân vật của bảy công hội, ai bị giết một lần, Diệp Tu sẽ đánh một dấu“X” lên. Thoáng nhìn sơ qua, nhân vật của Yên Vũ Lâu thật thê thảm, phía sau nguyên một nùi “XXX”.
“Người của Yên Vũ Lâu vẫn ở đây à?” Trần Quả nhịn không được hỏi, bọn kia bị giết thành thế này luôn rồi.
“Hiện chưa gặp ai hết.” Diệp Tu vừa nói, vừa mở danh sách bạn tốt “Tui hỏi thử há.”
“Mấy ông còn luyện cấp ở hồ Thiên Ba không?” Diệp Tu gởi tin cho Yên Vũ Thương Thương.
Yên Vũ Thương Thương ràn rụa nước mắt, sao làm càn dữ vậy, có điều cả bọn chẳng làm được gì, chỉ có thể trốn tránh người ta.
“Ông muốn làm gì?” Yên Vũ Thương Thương khóc trong lòng, câu trả lời vẫn kiên quyết.
“Không có gì, bạn tui muốn biết thôi.” Diệp Tu nói xong quay đầu nhìn Trần Quả. Thấy tin nhắn nói chuyện, Trần Quả câm nín luôn.
“Tụi tui sẽ không thỏa hiệp.” Yên Vũ Thương Thương quán triệt tinh thần mà hội trưởng đề ra.
“Khéo thế, tui cũng vậy.” Diệp Tu trả lời.
Yên Vũ Thương Thương khóc dữ dội hơn. Cái gì “cũng vậy” chứ, bọn họ bên này hao tâm tổn sức, người ta lại coi như trò giải trí trong lúc rảnh rỗi.
“Cẩn thận đừng để anh gặp chú em…” Diệp Tu lại gởi tin nhắn, rất săn sóc đe dọa Yên Vũ Thương Thương. Yên Vũ Thương Thương hoảng sợ, chưa kịp tắt khung tin nhắn đã xoay 360 độ nhìn mấyvòng, cẩn thận xác nhận xem tên khốn kia có tiếp cận mình không.
“Bao giờ mới hết hôm nay…” Yên Vũ Thương Thương nhìn thanh kinh nghiệm của mình, đau khổ đánh quái. Dùluôn bịám sát khi luyện cấp, nhưng muốn rời khỏi hồ Thiên Ba phải mất thêmvàingày nữa.
Tuy công hội Mưu Đồ Bá Đạo nham hiểm cung cấp tin tình báo cho Diệp Tu, nhưng họ không coi Diệp Tu là đồng minh. Miễn bàn vấn đề khác, mỗi thân phận nọ thôi cũng vĩnh viễn là đối thủ của Bá Đồ.
“Hôm nay bên Gia Vương Triều có phản ứng gì không?” Tưởng Du nhớ mãi không quên ý tưởng trước kia của mình.
“Không thấy gì hết.” Dạ Độ Hàn Đàm nói.
“Chẳng lẽ đám ngu ngốc kia không phát hiện giờ chẳng ai làm được gì Diệp Thu sao?” Tưởng Du nói thầm.
Buổi sáng thoáng chốc trôi qua, sắc trời dần tối, người chơi game càng ngày càng nhiều, hồ Thiên Ba vẫn ít ỏi mấy mống. Cảnh vật của hồ vẫn tuyệt đẹp như trước, nhưng với phần lớn người chơi, trong hồ này tiềm tàng rất nhiều nguy cơ.
Giữa trưa hôm nay, người chơi luyện cấp ở hồ Thiên Ba lần lượt chết 11lần. Bảy công hội trao đổi xác nhận tình báo, bấy giờ mới rút ra kết luận.
Tất cả thành quả đều do “gặp gỡ tình cờ” mà ra, có điềugặp hơi bị nhiều rồi, đây rốt cuộc là do đối phương ăn ở tốt hay có chỗ nào kỳ lạ?
“Chẳng lẽ có người bán đứng chúng ta?’ Chẳng ai là kẻ ngốc, bằng quan hệ lợi ích giữa các công hội, thật dễ dàng đoán ra. Các công hội lớn cũng biết rõ nguyên tắc hợp tác không hại nhau, đây là nguyên nhân khiến họ vẫn liên minh nhiều lần. Muốn làm đồng minh, ít nhất phải bảo chứng không có tên nào gây rối.
Mà hiện tại, có công hội rời khỏi đồng minh, tất nhiên dẫn đếnnghi ngờ. Chẳng qua, nghi thì nghi, trong tay lại không có chứng cứ. Dùcó chứng cứ thì làm được gì? Chẳng lẽ khai chiến công hội? Công hội dưới trướngcâu lạc bộ đã không xuất hiện chiến tranh quy mô lớn từ lâu rồi, vì kiềm chế quyền lực củanhau, bất kể hai nhà nào khai chiến, kẻ được lợi cuối cùng cũng không phải hai nhà này. Đạo lý ấy, nhiều năm quản lý đấu đá nhau, các hội trưởng của mỗi công hội đều hiểu rõ.
“Tổn thất như vậy còn chịu được, nhưng mấy tên hai mặt này, thật sự làm người ta cảm thấy khó chịu.” Thiên Nam Tinh của Trung Thảo Đường tức giận bảo
Sựhưởng ứng của cả hội nghị khá ít ỏi. Đám tổng hội trưởng chưa từng gặp phải cảnh mệt mỏi và áp lực nặng nề như này. Thứ mà họ coi trọng là kết quả, còn quá trình gian khổ, họ chỉ có thể cổ động mọi người bằng lời nói “Gắng, gắng nữa, gắng mãi.”
Nếu đây không phải công hội có câu lạc bộ, sớm chả ma nào phản ứng. Trò chơi thôi mà, giải trí thả lỏng bản thân, ai lại ngoan cường cố gắng chứ? Nhưng đề cập đến mặt mũi của công hội có câu lạc bộ, trò chơi cũng không còn là trò chơi, mà trở thành sự nghiệp, là mục tiêu phấn đấu. Tuy rằng lời động viên không có tác dụng, nhưng đám hội trưởng đã tỏ rõ thái độ và phương châm, đội ngũ tinh anh cũng chỉ có thể tuân theo chỉ thị, cố gắng đến cùng.
Trái lại bên Hưng Hân, Diệp Tu thức dậy liền thay cho Trần Quả. Sáng nay Trần Quả không hoàn thành chỉ tiêu giết người gì, song luyện cấp được kha khákinh nghiệm. Mới thay người, Diệp Tức lập tức hành động, vừa giết quái vừa đi loanh quanh khắp nơi, thấy được người chơi 301 đang luyện cấp, tất nhiên diệt ngay và luôn.
Đường Nhu thức dậy sau Diệp Tu không lâu, không lên game, mà chạy tới quầy trước thay ca thu ngân. Diệp Tu nhìn thấy chợt ngẩn người, mấy ngày nay tập trung xây dựng công hội, hắn luôn thấy có gì thiếu thiếu. Giờ thấy Đường Nhu tới quầy thay ca, mới đột nhiên nhớ ra: Từ sau buổi đi coi Ngôi Sao Cuối Tuần về, hắn không hề đi làm.
Diệp Tu mồ hôi con mồ hôi mẹ rủ nhau rơi, ngó về phía Trần Quả, hắn trốn làm mấy ngày, Trần Quả chắc chắn đã biết, thế mà chị ta chẳng nói gì.
“Tui nói nè…” Diệp Tu mở miệng.
“Hả?” Trần Quả quay đầu lại.
“Gần đây ai làm ca đêm?” Diệp Tu từ từ dẫn dắt vào vấn đề.
“Cậu khỏi lo.” Trần Quả nói thẳng luôn.
“À….tui…”
“Xây dựng công hội, thành lập chiến đội, đây là công việc của cậu.” Trần Quả nắm chặt tay.
“….”
“Sao hả, trông dáng vẻ của cậu cứ như bất mãn lắm ấy?” Trần Quá trợnmắt nhìn Diệp Tu như có chuyện muốn nói.
“Không có gì, chỉ cảm thấy bà chị được lợi lớn.” Diệp Tu nói.
“Chị? Chị được lợi gì?” Trần Quả buồn bực.
“Làm quản lý ca đêm, số tiền lương kia rất thích hợp, nhưng giờ chị muốn tui làm những việc này, đây không xứng với giá trị con người tui.” Diệp Tu nói.
“Chú mày được hời mà còn chảnh à.” Kể từ ngày biết được thân phận thật của Diệp Tu, Trần Quả dễ dàng tha thứ cho Diệp Tu, thấy thuận mắt nhiều chỗ hơn, quả thật đã lâu chưa từng nóng nảy.
“Chẳng lẽ không đúng?” Diệp Tu hỏi.
Trần Quả hơi giật mình, nghĩ kĩ, cô phát hiện lời Diệp Tu nói không sai. Nghề nào cũng có thế mạnh riêng, Diệp Tu là đại thần hàng đầu Vinh Quang, bảo hắn làm mấy chuyện vặt, thì giá trị thường thường, còn nếu bảo hắn chơi Vinh Quang, vậy tất nhiên sẽ thể hiện rõ đẳng cấp, giá trị con người khác xatrước.
“Vậy cậu muốn sao?” Trần Quả hơi lo, nếu chăm lo Diệp Tu như một đại thần chuyên nghiệp, cô đỡ không nổi đâu.
“Không muốn gì, chỉ nói thôi mà.” Diệp Tu nói.
“Tăng tiền lương cho cậu?” Trần Quả lo nhiêu đây không đủ, Diệp Tu đang nhận số tiền lương của quản lý, dù tăng gấp mười lần, cũng chưa đạt được đẳng cấp của đại thần chuyên nghiệp.
“Không cần không cần, bao ăn ở là tốt rồi.” Diệp Tu gật đầu bảo.
Trần Quả thấy Diệp Tu lại chuyên tâm chơi game, thoáng chốc không biết nên nói gì. Đành quay đầu chơi game, đột nhiên cô chợt tỉnh táo hẳn. Theo giọng điệu và ý tứ của thằng chảban đầu, hẳn là xấu hổ vì mấy ngày liền không làm việc nhỉ? Sao nói xàm một hồi, trông cứ như mình đã phạm tội vì lợi dụng và cấm cản hắn đi làm vậy?
“Ý, một em nữa nè.”
Trần Quả đang muốn lên tiếng, chợt bị tiếng mừng rỡ của Diệp Tu cắt ngang, vội nhìn qua màn hình Diệp Tu. Chỉ thấy Quân Mạc Tiếu anh dũng lao về phía một người đang luyện cấp dưới nước không xa. Khoảng cách ngày càng gần, thấy rõ ID trên đầu, Diệp Tu lại thất vọng “Không phải à…”
Luyện cấp ở hồ Thiên Ba gồm 12 công hội, trừ Thiên Thành và Mã Hậu Pháo không còn thuộc biên chế bên kia, còn 94 cá nhân. Không phải ai trong số đó cũng là mục tiêu của Diệp Tu, với mấy em không tham gia từ đầu hay những em đã thanh toán phí bảo kê như Lam Khê Các và Mưu Đồ Bá Đạo, Diệp Tu sẽ không ra tay. Người trước mắt không thuộc mục tiêu.
“Tìm như vậy rất khó gặp.” Trần Quả nói.
“Chưa chắc.” Diệp Tu nói xong mở khung bạn tốt, chọn Lam Hà “Có chuyện gì xảy ra không?”
“Chuyện gì cơ chứ?” Lam Hà gửi thêm ba dấu chấm than, biểu đạt giọng điệu của mình.
“Có phát hiện hành tung của mục tiêu không?” Diệp Tu nói.
“Mục tiêu gì?”
“Cậubiết mà.”
“…….”
“Rõ ràng công hội của cậu được lợi, cậu còn do dự cái gì?” Diệp Tu nhắn tin sang.
Lam Hà rất buồn bực, quả thực công hội của họ được hời, nhưng sao trong lòng lại có cảm xúc băn khoăn chống cự chứ?
“Cậu nhìn đám Mưu Đồ Bá Đạo đi, hiểu chuyện lắm luôn.”
Diệp Tu vừa nói vừa thao tác Quân Mạc Tiếu bước đi. Hắn không hỏi mình Lam Hà, hắn cũng hỏi Dạ Độ Hàn Đàm thuộcMưu Đồ Bá Đạo y chang thế. Dạ Độ Hàn Đàm còn vô đạo đức hơn Lam Hà, gã âm thầm hỏi thăm mấy đội tinh anh đang luyện cấp ở hồ Thiên Ba. Lúc nhận được tin của Diệp Tu, gã hơi tiếc nuối bảo: “Buổi sáng đại thần không online đúng không? Sáng nay tụi tui có những ba đợt tình báo, tiếc quá.”
“Ờ, vậy thì hiện tại?” Diệp Tu hỏi.
“Chỉ có một.”
“Nói trước đã, tui đi.” Diệp Tu trả lời.
Dạ Độ Hàn Đàm vui vẻ gởi đến tên và tọa độ, vì thế Diệp Tu vừa động viên Lam Hà vừa chạy đi. Ngoài hai công hội này, vẫn còn ba công hội khác. Chẳng qua ba nhà đều đặt mình vào vị trí trung lập, cạnh tranh như vậy, họ cảm thấy mình không được lợi, bèn không tham dự. Không liên thủ với các công hội chèn ép Quân Mạc Tiếu, cũng không liên thủ với Quân Mạc Tiếu đi phácác công hội, thế nên Diệp Tu không tìm ba công hội này.
Nghe theo tình báo của Dạ Độ Hàn Đàm, nhanh chóng tiêu diệt một người. Diệp Tu bèn mở sổ ghi chép, đánh dấu vào. Trần Quả ở cạnh ngó qua, trên đấy liệt kê nhân vật của bảy công hội, ai bị giết một lần, Diệp Tu sẽ đánh một dấu“X” lên. Thoáng nhìn sơ qua, nhân vật của Yên Vũ Lâu thật thê thảm, phía sau nguyên một nùi “XXX”.
“Người của Yên Vũ Lâu vẫn ở đây à?” Trần Quả nhịn không được hỏi, bọn kia bị giết thành thế này luôn rồi.
“Hiện chưa gặp ai hết.” Diệp Tu vừa nói, vừa mở danh sách bạn tốt “Tui hỏi thử há.”
“Mấy ông còn luyện cấp ở hồ Thiên Ba không?” Diệp Tu gởi tin cho Yên Vũ Thương Thương.
Yên Vũ Thương Thương ràn rụa nước mắt, sao làm càn dữ vậy, có điều cả bọn chẳng làm được gì, chỉ có thể trốn tránh người ta.
“Ông muốn làm gì?” Yên Vũ Thương Thương khóc trong lòng, câu trả lời vẫn kiên quyết.
“Không có gì, bạn tui muốn biết thôi.” Diệp Tu nói xong quay đầu nhìn Trần Quả. Thấy tin nhắn nói chuyện, Trần Quả câm nín luôn.
“Tụi tui sẽ không thỏa hiệp.” Yên Vũ Thương Thương quán triệt tinh thần mà hội trưởng đề ra.
“Khéo thế, tui cũng vậy.” Diệp Tu trả lời.
Yên Vũ Thương Thương khóc dữ dội hơn. Cái gì “cũng vậy” chứ, bọn họ bên này hao tâm tổn sức, người ta lại coi như trò giải trí trong lúc rảnh rỗi.
“Cẩn thận đừng để anh gặp chú em…” Diệp Tu lại gởi tin nhắn, rất săn sóc đe dọa Yên Vũ Thương Thương. Yên Vũ Thương Thương hoảng sợ, chưa kịp tắt khung tin nhắn đã xoay 360 độ nhìn mấyvòng, cẩn thận xác nhận xem tên khốn kia có tiếp cận mình không.
“Bao giờ mới hết hôm nay…” Yên Vũ Thương Thương nhìn thanh kinh nghiệm của mình, đau khổ đánh quái. Dùluôn bịám sát khi luyện cấp, nhưng muốn rời khỏi hồ Thiên Ba phải mất thêmvàingày nữa.
Tuy công hội Mưu Đồ Bá Đạo nham hiểm cung cấp tin tình báo cho Diệp Tu, nhưng họ không coi Diệp Tu là đồng minh. Miễn bàn vấn đề khác, mỗi thân phận nọ thôi cũng vĩnh viễn là đối thủ của Bá Đồ.
“Hôm nay bên Gia Vương Triều có phản ứng gì không?” Tưởng Du nhớ mãi không quên ý tưởng trước kia của mình.
“Không thấy gì hết.” Dạ Độ Hàn Đàm nói.
“Chẳng lẽ đám ngu ngốc kia không phát hiện giờ chẳng ai làm được gì Diệp Thu sao?” Tưởng Du nói thầm.
Buổi sáng thoáng chốc trôi qua, sắc trời dần tối, người chơi game càng ngày càng nhiều, hồ Thiên Ba vẫn ít ỏi mấy mống. Cảnh vật của hồ vẫn tuyệt đẹp như trước, nhưng với phần lớn người chơi, trong hồ này tiềm tàng rất nhiều nguy cơ.
Giữa trưa hôm nay, người chơi luyện cấp ở hồ Thiên Ba lần lượt chết 11lần. Bảy công hội trao đổi xác nhận tình báo, bấy giờ mới rút ra kết luận.
Tất cả thành quả đều do “gặp gỡ tình cờ” mà ra, có điềugặp hơi bị nhiều rồi, đây rốt cuộc là do đối phương ăn ở tốt hay có chỗ nào kỳ lạ?
“Chẳng lẽ có người bán đứng chúng ta?’ Chẳng ai là kẻ ngốc, bằng quan hệ lợi ích giữa các công hội, thật dễ dàng đoán ra. Các công hội lớn cũng biết rõ nguyên tắc hợp tác không hại nhau, đây là nguyên nhân khiến họ vẫn liên minh nhiều lần. Muốn làm đồng minh, ít nhất phải bảo chứng không có tên nào gây rối.
Mà hiện tại, có công hội rời khỏi đồng minh, tất nhiên dẫn đếnnghi ngờ. Chẳng qua, nghi thì nghi, trong tay lại không có chứng cứ. Dùcó chứng cứ thì làm được gì? Chẳng lẽ khai chiến công hội? Công hội dưới trướngcâu lạc bộ đã không xuất hiện chiến tranh quy mô lớn từ lâu rồi, vì kiềm chế quyền lực củanhau, bất kể hai nhà nào khai chiến, kẻ được lợi cuối cùng cũng không phải hai nhà này. Đạo lý ấy, nhiều năm quản lý đấu đá nhau, các hội trưởng của mỗi công hội đều hiểu rõ.
“Tổn thất như vậy còn chịu được, nhưng mấy tên hai mặt này, thật sự làm người ta cảm thấy khó chịu.” Thiên Nam Tinh của Trung Thảo Đường tức giận bảo
/1726
|