Nhưng là ngay trong đêm khi sắp về đến hồ bạc, Lưu Sa và Richard đột ngột đồng thời ngẩng đầu lên nhìn trời đêm hướng tây bắc. Trong bóng đêm mênh mông, một ngôi sao chổi như xé ngang bầu trời dần hạ xuống. Ngôi sao chổi kia cực kỳ sáng chói, vệt đuôi chói lóa của nó kéo dài thật lâu không tan.
Richard và Lưu Sa đồng thời cảm giác được thời không chấn động từ phương hướng đó. Cảm giác này vô cùng quen thuộc, khi bọn họ vượt qua vị diện tiến đến thì như nhập vào dòng thời không, giống hệt như sao chổi phía trước. Theo sao chổi rơi xuống, trời đêm trong sáng không mây đột nhiên nổi sấm.
Richard ẩn ẩn cảm giác được từng tia ý chí khổng lồ tức giận trên bầu trời, chính vì chúng nó tức giận mới dẫn đến tự nhiên chấn động làm bầu trời nổi sấm, làm phàm nhân có cảm giác như vòm trời sắp đổ sụp xuống. Đây là chư thần phẫn nộ?
Lưu Sa và Richard nhìn nhau rồi Lưu Sa nói: "Xem ra có kẻ xâm nhập tới vị diện này. Không biết là ai đây?"
Nhìn vào sao chổi phương xa, Richard dùng thiên phú chính xác tự động tính toán điểm rơi và so sánh với địa đồ hắn có. Hắn khẽ cười nhạt nói: "Chuyệt tốt a! Ít nhất hiện tại chúng ta có thêm thời gian mà chư thần vị diện này cũng không tập trung hết vào chúng ta nữa."
"Không nhất định đâu thủ lĩnh, chúng ta cẩn thận vẫn hơn!" Tinh linh Laer có chút lo lắng nói.
Richard khẽ cười nói: "Không cần lo lắng. Bất kể là đội ngũ nào đến đây cũng mạnh hơn đội ngũ muốn đi vị diện cấp thấp như chúng ta cho nên chư thần sẽ chú ý bọn họ hơn chúng ta."
"Bọn họ chỉ là đẳng cấp cao hơn mà thôi." Thanh âm lạnh lẽo cứng nhắc của Bọt Nước vang lên. Trong trại huấn luyện tử vong, vật săn của nàng thường là người thường cao hơn hai ba cấp, đôi khi cao hơn cả bốn năm cấp.
"Nếu như chỉ là đẳng cấp cao hơn thì không phải càng tốt sao?" Richard ha ha khẽ cười nói: "Như vậy không lâu nữa, chúng ta sẽ có thêm một tọa độ quý giá ngoài Noland!"
Lưu Sa ở bên nhắc nhở: "Chỉ có chủ vị diện mới có thể thông hướng vị diện thứ cấp. Cho nên những kẻ này rất có thể cho chúng ta tọa độ của một chủ vị diện."
"Như vậy càng quý giá a." Richard nhàn nhạt trả lời. Mọi người cẩn thận cảm nhận lời hắn nói, sau một lúc thì máu nóng sôi trào.
Khi về đến doanh trai, những con tin mới bị nhốt cùng chỗ với gia quyến tước sĩ Cage. Số lượng tù binh lên đến năm mươi người trong đó còn có vài kỵ sĩ được sắc phong. Không khí khắp doanh trại vô cùng vi diệu, chỉ có hai bộ chiến kỵ sĩ rõ ràng không ngủ ngồi dựa bên lửa trại, vũ khí đều ở vị trí dễ cầm lấy nhất. Hai con mãnh thú cũng không được thả vào rừng tuần tra mà an tĩnh nằm cách đó không xa. Trong doanh trại của những tù binh thì không có chút đèn đuốc nào thậm chí không có thanh âm nào phát ra nhưng khi Richard vừa về, những doanh trại này khẽ hé cửa ra nhìn, rõ ràng người trong đó cũng chưa ngủ. Không khí tĩnh lặng căng thẳng lúc trước theo đoàn Richard trở về nhanh chóng tan biến.
Khi nhìn thấy gia quyến của ba tước sĩ bị bắt đến lại nghe nói Richard đánh vào thành cảng, diệt sạch kỵ sĩ thần điện hơn nữa thiêu cháy thần điện thì ba kỵ sĩ được sắc phong quyết định đầu hàng. Như vậy ít nhất Richard sẽ không đi cướp lãnh địa của bọn họ.
Thế là Richard chia tù binh làm ba đội, phân biệt do ba bộ chiến kỵ sĩ thống lĩnh, mỗi đội được xếp một kỵ sĩ sắc phong làm đội phó, những tù binh đã giết người được chia làm khung xương phát triển, những tù binh mới thì thêm vào đủ số. Móc nối như này có thể đảm bảo lực khống chế tù binh, đồng thời cũng có thể phát huy lực chiến đấu của bộ chiến kỵ sĩ cao nhất. Những bộ chiến kỵ sĩ này không chỉ là những tiểu binh chỉ biết lên trận giết địch, kinh nghiệm chỉ huy trong trận của họ cũng rất phong phú.
Dừng chân bên hồ bạc hai ngày, dự tính viện binh của bá tước đã đến lãnh địa của nam tước rồi nên Richard đưa ra một quyết định bất ngờ, thả hết con tin. Hắn để hai vị kỵ sĩ thà chết không đầu hàng hộ tống những phu nhân tiểu thư và thiếu gia quay về bằng hai chiếc xe ngựa.
Sau khi đưa đi nhóm người này, Richard nhổ trại xuất phát, đội ngũ được chia đôi, ba bộ chiến kỵ sĩ mang theo tù binh thêm vào bộ phận chiến mã thử xuyên qua vùng núi phía tây tìm đường đến lãnh đại ác lang công tước. Richard dẫn những người còn lại về cứ đại trước, nơi này còn có không ít vật tư cần đóng gói mang theo. Thật ra quý giá nhất cứ địa là thời quang hải đăng nhưng là không thể mang nó đi được. Richard nghỉ ngơi lại cứ địa mấy ngày, thuận tay phá giải nhật ký của Essien, dù sao giai đoạn này hẳn là an toàn.
Thời gian quá trưa, trên con đường thông hướng thành cảng nổi bụi mù mịt, từng đội kỵ sĩ khôi giáp sáng loáng phi nhanh. Sau người những kỵ sĩ là những hỗ trợ số lượng gấp ba, bọn họ không chỉ hỗ trợ phục vụ kỵ sĩ mà khi cần cũng có thể trở thành khinh kỵ binh kiêu dũng. Sau đội hỗ trợ mới là lượng lớn bộ binh, những bộ binh này mặc giáp nửa người, cầm đủ các loại trọng binh hoặc cầm cự thuẫn. Sau cùng đội ngũ là trên trăm tiễn thủ, trường cung sau lưng nói rõ họ là trường cung xạ thủ tinh nhuệ.
Đội quân này quy mô không lớn chỉ có năm trăm người nhưng trang bị tinh xảo, nhân viên uy vũ, chỉ xem khí thế thôi cũng hơn xa quân đội của nam tước. Mười mấy lá cờ hai màu đỏ vàng bay máu là tiêu chí của bá tước Lieang. Có vô số kẻ chỉ nhìn thấy những chiến kỳ này đã sợ hãi run rẩy rồi.
Lúc này đã sớm có vệ binh thông báo nam tước Bodhisattva, nam tước đứng trên tháp tên dùng kính viễn vọng luyện kim nhìn về phía cuối con đường, khi nhìn thấy lá cờ đỏ vàng thì ông khẽ thở phào. Thế nhưng chỉ giây lát sau, khi nhìn thấy lá cờ chiếc rìu nhuốm máu phía sau thì nam tước bất động hồi lâu, môi miệng mím chặt lại.
"Nam tước Peilisa! Sao lại là hắn chứ?" Bodhisattva thì thào tự nói. Hắn đột nhiên cảm thấy đau đầu, phiền toái đã đủ nhiều rồi mà Peilisa đến ý nghĩa phiền toái càng nhiều. Mà điều phiền toái này còn không biết lúc nào mới chịu rời đi.
Nam tước Peilisa mặc bộ giáp đen tiêu chí của mình phóng ngựa giữa đội kỵ sĩ. Vóc người của hắn vô cùng cao gầy, gương mặt hơi vàng thêm vào mái tóc ngắn được cắt sửa tỉ mỉ làm hắn thêm phần âm trầm. Hai mắt của hắn vĩnh viễn nửa mở nửa nhắm, thật giống đêm qua vừa mất ngủ vậy, chỉ có dáng người thẳng tắp trên lưng ngựa thậm chí không có chút lay động dư thừa nào mới nhìn ra thân phận cường giả của hắn.
Đám quân đội tinh nhuệ này rất nhanh đã đến trước cửa thành bảo, ở đây họ gặp một đội binh sĩ. Đó là một đội quân lính thường trực do ba kỵ sĩ lĩnh đội hộ tống mười mấy chiếc xe ngựa phía sau. Bọn họ nhìn thấy cờ hiệu bá tước liền nhanh chóng xuống ngựa cung kính chờ đợi đội ngũ của nam tước đi trước.
Cửa thành bảo vừa hạ xuống, nam tước Bodhisattva mang theo vài tùy tùng thân tín nhanh chóng đi ra nghênh đón. Mà Peilisa thì thờ ơ quét qua nam tước rồi lại chú ý đến đội xe ngựa phía sau, hắn đột nhiên giơ tay lên làm cả đội quân sau người chỉnh tề dừng lại.
"Bảo ba kỵ sĩ kia đến đây." Peilisa chỉ vào ba kỵ sĩ dẫn đội nói.
Tự nhiên có người hầu phóng ngựa đi qua gọi, ba kỵ sĩ lập tức chạy đến cung kính đứng trước ngựa Peilisa. Mà nam tước Bodhisattva đầy khó xử dừng chân tại cầu treo cách đó trăm mét, đi qua cũng không được mà không đi qua cũng không được.
"Trên xe ngựa là ai? Vì sao các ngươi lại ở đây?" Thanh âm khàn khàn của Peilisa đầy trống rỗng như là gió thổi qua lỗ hổng nham thạch vậy, làm người đối diện vô cùng khó chịu.
Ba vị kỵ sĩ nhìn nhau rồi người lớn tuổi nhất đứng ra trả lời câu hỏi của Peilisa. Vốn trên xe ngựa là gia quyến của ba vị tước sĩ, khi Richard thả các nàng, hai vị kỵ sĩ dẫn các nàng về trấn Ước Phàm. Vị kỵ sĩ lĩnh quân ở trấn Ước Phàm không biết nên làm thế nào cho tốt nên đành phái người thu gom mười mấy chiếc xe ngựa rồi bản thân cùng hai trăm chiến sĩ hộ tống các nàng đến thành bảo nam tước Bodhisattva để nam tước xử lý.
Peilisa gật đầu nói: "Hóa ra những gì ta được nghe nói đều là thật. Như vậy hai ngươi đã từng bị kẻ xâm nhập bắt sau đó được thả?"
"Dạ! Chúng thuộc hạ dù chết không hàng, những kẻ xâm nhập kia có thể là vì cần người bảo vệ những phu nhân cao quý quay về nên mới thả chúng thuộc hạ." Một vị kỵ sĩ bị bắt nói.
"Những kỵ sĩ khác thì sao? Ta nghe nói có người đầu hàng." Peilisa hỏi.
"Trước sau bị bắt bảy kỵ sĩ, trong đó một người thương nặng mà chết. Ngoài hai người chúng thuộc hạ ra thì những kỵ sĩ khác đã đầu hàng."
Peilisa gật đầu nói: "Được rồi, ta đã hiểu." Hắn đột nhiên đề cao thanh âm: "Người đâu, bắt hai bọn họ lại."
Vài tên kỵ sĩ dưới trướng Peilisa lập tức đứng ra, hai kỵ sĩ kia liều mạng giãy dụa hô lớn: "Chúng thuộc hạ trung với thần điện và nam tước!"
Nhưng là đứng trước đội kỵ sĩ của Peilisa, hai kỵ sĩ này không chút phản kháng bị tóm gọn mà một người còn bị đánh mạnh vào gáy cho ngất đi để tránh tiếng gào thét ảnh hưởng đến nam tước. Nam tước Peilisa vô cùng thích an tĩnh.
"Dẫn những người trên xe ngựa vào thành bảo nam tước Bodhisattva trước." Peilisa nói, lại có một tiểu đội kỵ sĩ đi qua.
Cho đến lúc này Peilisa mới nhìn Bodhisattva rồi giục chiến mã không nhanh không chậm đi tới trước mặt Bodhisattva, lật người xuống ngựa khẽ cười nói: "Nam tước Bodhisattva tôn kính, hình như để ngài phải đợi rồi?" Hắn vừa nói chuyện vừa nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngựa, biểu tình như là tùy ý tham gia một trận săn thú vậy.
Bodhisattva miễn cưỡng nở nụ cười nói: "Đương nhiên không rồi." Tư thế của hắn cứng ngắc, cái gật đầu của Peilisa không được tính là lễ tiết quý tộc, nếu như hắn dùng lễ quý tộc đồng cấp gặp mặt thì khó tránh khỏi biến thành màn cấp dưới gặp cấp trên.
Peilisa dứt khoát không chú ý đến lễ tiết mà đánh giá khắp người Bodhisattva tùy ý nói: "Vậy là được, hiện tại mời ngài dẫn ta vào thành bảo tham quân một chuyến, ngoài ra những chiến sĩ sau người ta cũng cần được thu xếp ổn thỏa. Lát nữa ta muốn xem ngài thẩm vấn tội phạm."
"Tội phạm?" Nam tước Bodhisattva có chút hồ đồ, thời khóa biểu hôm nay của hắn nào có hoạt động nào tên là thẩm vấn.
Peilisa quay đầu nhìn chằm chằm vào Bodhisattva cho đến khi đầu trán đối phương không ngừng túa mồ hôi mới chậm rãi: "Là những tên dám tư thông vớ kẻ xâm nhập."
Trong nháy mắt sắc mặt Bodhisattva vô cùng khó coi.
Hai giờ sau, một thẩm phán hội bán công khai diễn ra trong phòng nghị sự của thành bảo. Đối tượng bị thẩm phán là hai kỵ sĩ được sắc phong còn sống trở về từ tay kẻ xâm nhập cùng với ba vị phu nhân tước sĩ, bảy vị tình nhân tước sĩ, sáu nữ nhi trưởng thành và mười một đứa trẻ. Còn về những đứa con trai đã trưởng thành của ba vị tước sĩ thì đã bị Richard giết sạch. Trong quy tắc quý tộc, bọn họ là chủ thể báo huyết thù nên Richard không định bỏ qua những kẻ hận mình cả đời này. Còn về những đứa chưa trưởng thành thì Richard không có hứng thú giết trẻ con. Đợi những đứa trẻ này trưởng thành hơn nữa có lực lượng mạnh mẽ thì hoặc là Richard đã quay về Noland, phát triển đến bước bọn họ chỉ có thể nhìn từ xa hoặc là hắn đã biến thành bụi đất ở vị diện này.
Người nghe thẩm vấn là những người có máu mặt trong lãnh địa nam tước, hai tước sĩ còn sống đều được đưa tin nhanh chóng đến thành bảo, tất cả những kỵ sĩ được sắc phong quanh thành bảo và thành cảng đều bị gọi tới. Trong phòng nghị sự chi chít mấy chục người.
Phòng nghị sự cao lớn vô âm u thêm vào chút lạnh lẽo nên dù cây đuốc có đong đưa thêm cho chút ánh sáng thì vẫn càng thêm âm trầm khủng bố. Nam tước Bodhisattva ngồi trên đài cao, Peilisa thì đổi một bộ trang phục quý tộc thoải mái ngồi ghế dựa bên cạnh Bodhisattva, hai mắt nhắm lại mơ mơ màng màng.
Trong phòng nghị sự vô cùng an tĩnh, ngay cả đám nữ nhân cũng không dám nức nở. Ác danh của Peilisa vang xa, tất cả mọi người đều biết hắn thích an tĩnh và hậu quả nghiêm trọng thế nào nếu quấy nhiễu Peilisa.
Nam tước Peilisa không chỉ là một trong những chiến tướng của bá tước Lieang mà còn là cháu ruột của bá tước, thật ra còn có tin đồn hắn là con riêng của bá tước. Cho nên dù cho Peilisa cổ quái, thị huyết đến đâu thì vẫn được bá tước trọng dụng. Mà từ góc độ nào đó đến xem, dù cho không có quan hệ máu mủ với bá tước thì nam tước với chiến lực cấp 15 cũng là cường giả trong cả công quốc Bạch Nham mà lại còn có tài lãnh binh.
Dưới trướng bá tước có hai vị tướng quân tài lãnh binh ngang Peilisa cũng có hai vị cường giả 15 cấp, thậm chí một người còn mạnh hơn Peilisa chút. Nhưng vừa có thể lãnh binh vừa chiến đấu lại chỉ có Peilisa. Peilisa cũng là người nam tước Bodhisattva không muốn gặp nhất. Thực tế bởi vì những nét đặc thù đấy nên nam tước Bodhisattva không dám phản kháng, ngay cả cự tuyệt một vài yêu cầu rõ ràng không hợp lý của hắn cũng không dám. Nếu như Peilisa là người bình thường thì hắn đã sớm làm tử tước rồi.
Yêu cầu của Peilisa quá nửa không hợp lý mà lại rất đột ngột, ví như lần thẩm phán này. Nhưng là nam tước Bodhisattva hiểu rõ hậu quả không thỏa mãn đối phương là gì, nam tước Luin năm năm trước bị diệt tộc là ví dụ bi thảm nhất. Sau đó bá tước Lieang chỉ hung hăng trừng phạt Peilisa một khoản tiền lớn rồi bỏ qua, mà có quá nửa lãnh địa của nam tước Luin vĩnh viễn rơi vào túi Peilisa!
Bodhisattva mặt không biểu tình lắng nghe hai vị kỵ sĩ và phu nhân tước sĩ Cage trần thuật, rồi lại an tĩnh lắng nghe ý kiến thủ hạ rồi nhìn Peilisa. Đôi mắt khép hờ của kẻ kia lần lượt quét tới quét lui lên người những kẻ bị thẩm phán mà lại trực tiếp không nhìn Bodhisattva. Nam tước Bodhisattva biết việc này cuối cùng không thể tránh được nên chỉ vào hai kỵ sĩ, dùng thanh âm trầm thấp nói: "Các ngươi… cấu kết với ma quỷ dị vị diện, lập tức treo cổ!"
Phán quyết vừa đưa ra làm toàn trường ồ lên.
"Cái gì? Nam tước đại nhân, chúng thuộc hạ phải gánh chịu vô số khổ hình, một lòng trung thành với thần dũng cảm a!" Hai vị kỵ sĩ khó mà tin nổi rống to lên, thậm chí còn muốn lao lên đài cao.
Đối mặt với hai kỵ sĩ gầm gào như dã thú, nam tước Bodhisattva thậm chí sợ hãi không tự chủ được đứng lên muốn né tránh sau ghế. Do phán quyết quá bất ngờ nên đại đa số người trong trường còn chưa tỉnh táo lại từ kinh ngạc, cũng không kịp ngăn lại hai vị kỵ sĩ đang phát cuồng. Chỉ có đội hộ vệ của nam tước kịp thời xông đến nhưng là bị hai kỵ sĩ liều mạng đánh văng!
Nam tước Bodhisattva cấp 8 căn bản đã hoảng loạn không biết ứng phó như nào, mắt thấy sắp bị một kỵ sĩ nắm lấy thì trong sảnh đột nhiên vang lên tiếng keng, đó là thanh âm kiếm rời vỏ! Hai kỵ sĩ mắt thấy tay sắp chạm được vào vạt áo Bodhisattva thì đột nhiên bị bay ra, đụng vào một đám người xem. Khi mọi người nhếch nhác dồn dập bò dậy thì phát hiện quần áo bản thân đã bê bết máu mà hai vị kỵ sĩ kia thì nằm im dưới đất không đứng dậy nổi, chỉ có thể không ngừng đau đớn kêu gào, máu tươi không ngừng túa ra từ tứ chi họ.
Peilisa vừa rồi động một cái, hiện tại lại nhởn nhơ tra kiếm vào vỏ như thể lo sợ người khác không thấy được nó sắc bén như nào vậy. Hóa ra trong chớp mắt hắn đã chặt đứt gân tay gân chân của hai kỵ sĩ, phế đi năng lực hành động của họ.
"Hừ, dám tập kích lãnh chủ, càng đáng chết." Peilisa nhàn nhạt nói.
Ánh mắt mọi người trong phòng nghị sự đổ dồn về phía nam tước Bodhisattva. Thanh danh của Peilisa ai cũng biết mà ở đây chỉ có Bodhisattva mới đủ thân phận đối kháng với Peilisa.
Nam tước Bodhisattva sắc mặt lúc xanh lúc trắng do dự hồi lâu nhưng là nhói đâu trên người thi thoảng hiện lên như nhắc nhở hắn hậu quả chống lại Peilisa. Loại nhói đau này đến từ sát khí của Peilisa, Bodhisattva nam tước lo lắng nếu như chọc giận tên hỉ nộ vô thường này thì hắn sẽ trực tiếp giết sạch những người trong sảnh sau đó phán bọn họ đồng mưu với kẻ xâm nhập.
Nam tước Bodhisattva cuối cùng cắn răng nghiên lợi nói: "Nam tước Peilisa nói không sai, trong hai tội danh cấu kết với ma quỷ và tập kích lãnh chủ thì chỉ cần một thôi cũng đủ bị treo cổ rồi! Lôi bọn họ đi!"
Những vệ binh kéo đi hai vị kỵ sĩ đang không ngừng chửi rủa, nam tước Bodhisattva trở lại ghế ngồi của mình. Sau một phen dày vò, hắn cảm giác thân thể mềm nhũn không chút lực, mông đít ngồi lên ghế như dựa vào bàn ủi, ngồi cũng khó yên. Đối với những ánh mắt trầm mặc của thủ hạ nhìn mình, đáy lòng hắn khẽ phát lạnh, hắn biết trong những năm tháng sau này, sợ là không còn ai đầu nhập mình nữa. Lãnh chủ không có năng lực bảo vệ thuộc hạ, đối với quý tộc thì đây là điều làm tổn hại thanh danh nhất.
Đây là kết quả Peilisa muốn. Peilisa vui mừng cười lại gần Bodhisattva khẽ nói: "Tước sĩ Mintai khi còn sống quan hệ với ta không tệ, miễn cưỡng có thể tính là bằng hữu, nếu như hắn đã chết trong tay kẻ xâm nhập thì ta cũng nên giúp hắn chút ít. Lát nữa bảo phu nhân, em gái và hai con gái hắn đến phòng ta."
Bodhisattva mặt không chút biểu tình gật đầu, động tác của hắn vô cùng cứng ngắc.
Chốc lát sau, phu nhân, em gái và hai con gái lớn của tước sĩ được dẫn đến một gian phòng. Thủ vệ ngoài phòng không phải là vệ binh của Bodhisattva mà là kỵ sĩ của Peilisa.
Hai con gái của Peilisa một mười bốn tuổi, một mười hai tuổi, bởi vì vẻ thanh xuân nên càng thêm đáng yêu động lòng người. Vừa rồi đứng trong phòng nghị sự làm các nàng có chút sợ hãi nên ngầm nhìn quanh đánh giá gian phòng không giống phòng giam này.
Lúc này Peilisa đẩy cửa tiến vào. Hắn chậm rãi đứng nơi cửa, chậm chạp tháo bao tay nhìn những nữ nhân trong phòng. Phu nhân của Mintai đầy vui mừng bước lên nói: "Nam tước đại nhân tôn kính, là ngài đã cứu chúng ta sao?"
Bé gái nhỏ nhất còn trực tiếp nhào vào lòng Peilisa kêu chú, nhưng là nàng đột nhiên hét lên một tiếng trốn ra dùng hai tay bịt lấy ngực. Nàng bị bóp mạnh sinh đau.
Phu nhân và em gái Mintai kinh hãi thất sắc nói: "Nam tước, ngài…"
Mintai và Peilisa là bạn không sai, cũng có không ít giao tình nhưng đó là quá khứ. Hiện tại thì… Trong phòng không ngừng vang lên tiếng kêu góc của nữ nhân nhưng sau vài tiếng quất đánh liền nhanh chóng biến thành nức nở và rên rỉ, đồng thời tiếng gào và thở dốc của Peilisa càng lúc càng vang.
Hai vị kỵ sĩ đứng canh ngoài cửa đứng thẳng như hai bức tượng kim loại. Ánh mắt lạnh lẽo của bọn họ quét qua hành lang u tối, sẵn sàng xua đuổi những người dám đến gần.
Trên đường quay về cứ địa, Richard cẩn thận cắm một châm ma pháp vào khóa ma pháp trên quyển nhật ký của Essien. Khóa ma pháp đột nhiên sáng ngời toát ra ngọn lửa xanh rồi triệt để ảm đạm, cạch một tiếng, móc khóa tự động mở ra.
Richard khẽ cười hài lòng với thành quả nghiên cứu của mình, trong quá trình phá khóa, hắn chẳng những hiểu thêm một ít ma pháp trận đặc biệt mà còn nhận thức rõ nét trình độ ma pháp vị diện này, ngoài ra cũng khẽ nắm đến chênh lệch nhỏ bé, lần sau có lẽ hắn có thể thử sử dụng tài liệu vị diện này chế tạo cấu trang.
Nội dung nhật ký cũng không nhiều, thật ra chỉ có những chuyện thật sự lớn mới được Essien cẩn thận ghi lại vào nhật ký này. Nét bút của Essien mạnh mẽ tràn đầy thần lực, trong nhật ký, hắn ghi lại chuyện một mục sư bị ma quỷ dẫn dụ sa vào đọa lạc. Đó là chuyện mười lăm năm trước, một vị mục sư cấp 5 già nua vì cứu tính mạng con gái mình mà lén học triệu hoán thuật cấm kỵ sau đó lập tế đàn ngầm triệu hoán ma quỷ. Nhưng là hắn vừa bán linh hồn cho ma quỷ thì đã bị thần linh phát hiện, cuối cùng bị đưa lên giàn hỏa thiêu. Mà đứa con tư sinh và mẹ nó thì bị đưa vào hắc lao, chịu đủ giày vò mà chết.
Nhưng khi phá hủy tế đàn lại có bất ngờ xảy ra, ma quỷ lão mục sư triệu hoán vô cùng mạnh, bản thể nó không thể xuyên qua triệu hoán môn nhưng lại có thể ném vào hai tiểu ma quỷ thực lực. Vì giết chết hai tiểu ma quỷ này, thần điện phải trả giá sinh mạng sáu vị kỵ sĩ. Essien cũng bị cắn thương, cũng may thần lực hắn đủ mạnh mới ngăn được lực lượng linh hồn xâm thực, không bị đọa lạc.
Đằng sau chuyện này Essien ghi rõ mối lo của mình. Tiểu ma quỷ là sinh vật cơ sở của vị diện địa ngục, đến vị diện này chúng bị lực lượng quy tắc áp chế mà vẫn làm đội kỵ sĩ thần điện tinh nhuệ chịu tổn thất. Nếu như tương lai có một con đường nối giữa vị diện và địa ngục thì chẳng phải là tai nạn của cả vị diện sao?
Chúng thần luôn có lúc không chăm lo hết được cho tín đồ, cũng không thể thỏa mãn được tất cả dục vọng được. Lão mục sư chỉ là một ví dụ mà thôi, Essien tin có càng nhiều người sẽ vì mạnh khỏe, lực lượng, quyền thế, tiền tài mà cam nguyện dâng ra linh hồn của mình. Mà đấy là chưa kể đến dụ hoặc bất tử, thứ dụ hoặc quá mê người đến chính hắn cũng khó chống lại được. Nhưng là nhờ tri thức uyên bác của thần quan, hắn biết ma quỷ cũng không bất tử được thì sao có thể ban cuộc sống bất tử cho người khác được? Mà thân là tín đồ của thần, sau khi chết có cơ hội tiến vào quốc độ của thần, đó mới là con đường bất tử thật sự.
Richard và Lưu Sa đồng thời cảm giác được thời không chấn động từ phương hướng đó. Cảm giác này vô cùng quen thuộc, khi bọn họ vượt qua vị diện tiến đến thì như nhập vào dòng thời không, giống hệt như sao chổi phía trước. Theo sao chổi rơi xuống, trời đêm trong sáng không mây đột nhiên nổi sấm.
Richard ẩn ẩn cảm giác được từng tia ý chí khổng lồ tức giận trên bầu trời, chính vì chúng nó tức giận mới dẫn đến tự nhiên chấn động làm bầu trời nổi sấm, làm phàm nhân có cảm giác như vòm trời sắp đổ sụp xuống. Đây là chư thần phẫn nộ?
Lưu Sa và Richard nhìn nhau rồi Lưu Sa nói: "Xem ra có kẻ xâm nhập tới vị diện này. Không biết là ai đây?"
Nhìn vào sao chổi phương xa, Richard dùng thiên phú chính xác tự động tính toán điểm rơi và so sánh với địa đồ hắn có. Hắn khẽ cười nhạt nói: "Chuyệt tốt a! Ít nhất hiện tại chúng ta có thêm thời gian mà chư thần vị diện này cũng không tập trung hết vào chúng ta nữa."
"Không nhất định đâu thủ lĩnh, chúng ta cẩn thận vẫn hơn!" Tinh linh Laer có chút lo lắng nói.
Richard khẽ cười nói: "Không cần lo lắng. Bất kể là đội ngũ nào đến đây cũng mạnh hơn đội ngũ muốn đi vị diện cấp thấp như chúng ta cho nên chư thần sẽ chú ý bọn họ hơn chúng ta."
"Bọn họ chỉ là đẳng cấp cao hơn mà thôi." Thanh âm lạnh lẽo cứng nhắc của Bọt Nước vang lên. Trong trại huấn luyện tử vong, vật săn của nàng thường là người thường cao hơn hai ba cấp, đôi khi cao hơn cả bốn năm cấp.
"Nếu như chỉ là đẳng cấp cao hơn thì không phải càng tốt sao?" Richard ha ha khẽ cười nói: "Như vậy không lâu nữa, chúng ta sẽ có thêm một tọa độ quý giá ngoài Noland!"
Lưu Sa ở bên nhắc nhở: "Chỉ có chủ vị diện mới có thể thông hướng vị diện thứ cấp. Cho nên những kẻ này rất có thể cho chúng ta tọa độ của một chủ vị diện."
"Như vậy càng quý giá a." Richard nhàn nhạt trả lời. Mọi người cẩn thận cảm nhận lời hắn nói, sau một lúc thì máu nóng sôi trào.
Khi về đến doanh trai, những con tin mới bị nhốt cùng chỗ với gia quyến tước sĩ Cage. Số lượng tù binh lên đến năm mươi người trong đó còn có vài kỵ sĩ được sắc phong. Không khí khắp doanh trại vô cùng vi diệu, chỉ có hai bộ chiến kỵ sĩ rõ ràng không ngủ ngồi dựa bên lửa trại, vũ khí đều ở vị trí dễ cầm lấy nhất. Hai con mãnh thú cũng không được thả vào rừng tuần tra mà an tĩnh nằm cách đó không xa. Trong doanh trại của những tù binh thì không có chút đèn đuốc nào thậm chí không có thanh âm nào phát ra nhưng khi Richard vừa về, những doanh trại này khẽ hé cửa ra nhìn, rõ ràng người trong đó cũng chưa ngủ. Không khí tĩnh lặng căng thẳng lúc trước theo đoàn Richard trở về nhanh chóng tan biến.
Khi nhìn thấy gia quyến của ba tước sĩ bị bắt đến lại nghe nói Richard đánh vào thành cảng, diệt sạch kỵ sĩ thần điện hơn nữa thiêu cháy thần điện thì ba kỵ sĩ được sắc phong quyết định đầu hàng. Như vậy ít nhất Richard sẽ không đi cướp lãnh địa của bọn họ.
Thế là Richard chia tù binh làm ba đội, phân biệt do ba bộ chiến kỵ sĩ thống lĩnh, mỗi đội được xếp một kỵ sĩ sắc phong làm đội phó, những tù binh đã giết người được chia làm khung xương phát triển, những tù binh mới thì thêm vào đủ số. Móc nối như này có thể đảm bảo lực khống chế tù binh, đồng thời cũng có thể phát huy lực chiến đấu của bộ chiến kỵ sĩ cao nhất. Những bộ chiến kỵ sĩ này không chỉ là những tiểu binh chỉ biết lên trận giết địch, kinh nghiệm chỉ huy trong trận của họ cũng rất phong phú.
Dừng chân bên hồ bạc hai ngày, dự tính viện binh của bá tước đã đến lãnh địa của nam tước rồi nên Richard đưa ra một quyết định bất ngờ, thả hết con tin. Hắn để hai vị kỵ sĩ thà chết không đầu hàng hộ tống những phu nhân tiểu thư và thiếu gia quay về bằng hai chiếc xe ngựa.
Sau khi đưa đi nhóm người này, Richard nhổ trại xuất phát, đội ngũ được chia đôi, ba bộ chiến kỵ sĩ mang theo tù binh thêm vào bộ phận chiến mã thử xuyên qua vùng núi phía tây tìm đường đến lãnh đại ác lang công tước. Richard dẫn những người còn lại về cứ đại trước, nơi này còn có không ít vật tư cần đóng gói mang theo. Thật ra quý giá nhất cứ địa là thời quang hải đăng nhưng là không thể mang nó đi được. Richard nghỉ ngơi lại cứ địa mấy ngày, thuận tay phá giải nhật ký của Essien, dù sao giai đoạn này hẳn là an toàn.
Thời gian quá trưa, trên con đường thông hướng thành cảng nổi bụi mù mịt, từng đội kỵ sĩ khôi giáp sáng loáng phi nhanh. Sau người những kỵ sĩ là những hỗ trợ số lượng gấp ba, bọn họ không chỉ hỗ trợ phục vụ kỵ sĩ mà khi cần cũng có thể trở thành khinh kỵ binh kiêu dũng. Sau đội hỗ trợ mới là lượng lớn bộ binh, những bộ binh này mặc giáp nửa người, cầm đủ các loại trọng binh hoặc cầm cự thuẫn. Sau cùng đội ngũ là trên trăm tiễn thủ, trường cung sau lưng nói rõ họ là trường cung xạ thủ tinh nhuệ.
Đội quân này quy mô không lớn chỉ có năm trăm người nhưng trang bị tinh xảo, nhân viên uy vũ, chỉ xem khí thế thôi cũng hơn xa quân đội của nam tước. Mười mấy lá cờ hai màu đỏ vàng bay máu là tiêu chí của bá tước Lieang. Có vô số kẻ chỉ nhìn thấy những chiến kỳ này đã sợ hãi run rẩy rồi.
Lúc này đã sớm có vệ binh thông báo nam tước Bodhisattva, nam tước đứng trên tháp tên dùng kính viễn vọng luyện kim nhìn về phía cuối con đường, khi nhìn thấy lá cờ đỏ vàng thì ông khẽ thở phào. Thế nhưng chỉ giây lát sau, khi nhìn thấy lá cờ chiếc rìu nhuốm máu phía sau thì nam tước bất động hồi lâu, môi miệng mím chặt lại.
"Nam tước Peilisa! Sao lại là hắn chứ?" Bodhisattva thì thào tự nói. Hắn đột nhiên cảm thấy đau đầu, phiền toái đã đủ nhiều rồi mà Peilisa đến ý nghĩa phiền toái càng nhiều. Mà điều phiền toái này còn không biết lúc nào mới chịu rời đi.
Nam tước Peilisa mặc bộ giáp đen tiêu chí của mình phóng ngựa giữa đội kỵ sĩ. Vóc người của hắn vô cùng cao gầy, gương mặt hơi vàng thêm vào mái tóc ngắn được cắt sửa tỉ mỉ làm hắn thêm phần âm trầm. Hai mắt của hắn vĩnh viễn nửa mở nửa nhắm, thật giống đêm qua vừa mất ngủ vậy, chỉ có dáng người thẳng tắp trên lưng ngựa thậm chí không có chút lay động dư thừa nào mới nhìn ra thân phận cường giả của hắn.
Đám quân đội tinh nhuệ này rất nhanh đã đến trước cửa thành bảo, ở đây họ gặp một đội binh sĩ. Đó là một đội quân lính thường trực do ba kỵ sĩ lĩnh đội hộ tống mười mấy chiếc xe ngựa phía sau. Bọn họ nhìn thấy cờ hiệu bá tước liền nhanh chóng xuống ngựa cung kính chờ đợi đội ngũ của nam tước đi trước.
Cửa thành bảo vừa hạ xuống, nam tước Bodhisattva mang theo vài tùy tùng thân tín nhanh chóng đi ra nghênh đón. Mà Peilisa thì thờ ơ quét qua nam tước rồi lại chú ý đến đội xe ngựa phía sau, hắn đột nhiên giơ tay lên làm cả đội quân sau người chỉnh tề dừng lại.
"Bảo ba kỵ sĩ kia đến đây." Peilisa chỉ vào ba kỵ sĩ dẫn đội nói.
Tự nhiên có người hầu phóng ngựa đi qua gọi, ba kỵ sĩ lập tức chạy đến cung kính đứng trước ngựa Peilisa. Mà nam tước Bodhisattva đầy khó xử dừng chân tại cầu treo cách đó trăm mét, đi qua cũng không được mà không đi qua cũng không được.
"Trên xe ngựa là ai? Vì sao các ngươi lại ở đây?" Thanh âm khàn khàn của Peilisa đầy trống rỗng như là gió thổi qua lỗ hổng nham thạch vậy, làm người đối diện vô cùng khó chịu.
Ba vị kỵ sĩ nhìn nhau rồi người lớn tuổi nhất đứng ra trả lời câu hỏi của Peilisa. Vốn trên xe ngựa là gia quyến của ba vị tước sĩ, khi Richard thả các nàng, hai vị kỵ sĩ dẫn các nàng về trấn Ước Phàm. Vị kỵ sĩ lĩnh quân ở trấn Ước Phàm không biết nên làm thế nào cho tốt nên đành phái người thu gom mười mấy chiếc xe ngựa rồi bản thân cùng hai trăm chiến sĩ hộ tống các nàng đến thành bảo nam tước Bodhisattva để nam tước xử lý.
Peilisa gật đầu nói: "Hóa ra những gì ta được nghe nói đều là thật. Như vậy hai ngươi đã từng bị kẻ xâm nhập bắt sau đó được thả?"
"Dạ! Chúng thuộc hạ dù chết không hàng, những kẻ xâm nhập kia có thể là vì cần người bảo vệ những phu nhân cao quý quay về nên mới thả chúng thuộc hạ." Một vị kỵ sĩ bị bắt nói.
"Những kỵ sĩ khác thì sao? Ta nghe nói có người đầu hàng." Peilisa hỏi.
"Trước sau bị bắt bảy kỵ sĩ, trong đó một người thương nặng mà chết. Ngoài hai người chúng thuộc hạ ra thì những kỵ sĩ khác đã đầu hàng."
Peilisa gật đầu nói: "Được rồi, ta đã hiểu." Hắn đột nhiên đề cao thanh âm: "Người đâu, bắt hai bọn họ lại."
Vài tên kỵ sĩ dưới trướng Peilisa lập tức đứng ra, hai kỵ sĩ kia liều mạng giãy dụa hô lớn: "Chúng thuộc hạ trung với thần điện và nam tước!"
Nhưng là đứng trước đội kỵ sĩ của Peilisa, hai kỵ sĩ này không chút phản kháng bị tóm gọn mà một người còn bị đánh mạnh vào gáy cho ngất đi để tránh tiếng gào thét ảnh hưởng đến nam tước. Nam tước Peilisa vô cùng thích an tĩnh.
"Dẫn những người trên xe ngựa vào thành bảo nam tước Bodhisattva trước." Peilisa nói, lại có một tiểu đội kỵ sĩ đi qua.
Cho đến lúc này Peilisa mới nhìn Bodhisattva rồi giục chiến mã không nhanh không chậm đi tới trước mặt Bodhisattva, lật người xuống ngựa khẽ cười nói: "Nam tước Bodhisattva tôn kính, hình như để ngài phải đợi rồi?" Hắn vừa nói chuyện vừa nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngựa, biểu tình như là tùy ý tham gia một trận săn thú vậy.
Bodhisattva miễn cưỡng nở nụ cười nói: "Đương nhiên không rồi." Tư thế của hắn cứng ngắc, cái gật đầu của Peilisa không được tính là lễ tiết quý tộc, nếu như hắn dùng lễ quý tộc đồng cấp gặp mặt thì khó tránh khỏi biến thành màn cấp dưới gặp cấp trên.
Peilisa dứt khoát không chú ý đến lễ tiết mà đánh giá khắp người Bodhisattva tùy ý nói: "Vậy là được, hiện tại mời ngài dẫn ta vào thành bảo tham quân một chuyến, ngoài ra những chiến sĩ sau người ta cũng cần được thu xếp ổn thỏa. Lát nữa ta muốn xem ngài thẩm vấn tội phạm."
"Tội phạm?" Nam tước Bodhisattva có chút hồ đồ, thời khóa biểu hôm nay của hắn nào có hoạt động nào tên là thẩm vấn.
Peilisa quay đầu nhìn chằm chằm vào Bodhisattva cho đến khi đầu trán đối phương không ngừng túa mồ hôi mới chậm rãi: "Là những tên dám tư thông vớ kẻ xâm nhập."
Trong nháy mắt sắc mặt Bodhisattva vô cùng khó coi.
Hai giờ sau, một thẩm phán hội bán công khai diễn ra trong phòng nghị sự của thành bảo. Đối tượng bị thẩm phán là hai kỵ sĩ được sắc phong còn sống trở về từ tay kẻ xâm nhập cùng với ba vị phu nhân tước sĩ, bảy vị tình nhân tước sĩ, sáu nữ nhi trưởng thành và mười một đứa trẻ. Còn về những đứa con trai đã trưởng thành của ba vị tước sĩ thì đã bị Richard giết sạch. Trong quy tắc quý tộc, bọn họ là chủ thể báo huyết thù nên Richard không định bỏ qua những kẻ hận mình cả đời này. Còn về những đứa chưa trưởng thành thì Richard không có hứng thú giết trẻ con. Đợi những đứa trẻ này trưởng thành hơn nữa có lực lượng mạnh mẽ thì hoặc là Richard đã quay về Noland, phát triển đến bước bọn họ chỉ có thể nhìn từ xa hoặc là hắn đã biến thành bụi đất ở vị diện này.
Người nghe thẩm vấn là những người có máu mặt trong lãnh địa nam tước, hai tước sĩ còn sống đều được đưa tin nhanh chóng đến thành bảo, tất cả những kỵ sĩ được sắc phong quanh thành bảo và thành cảng đều bị gọi tới. Trong phòng nghị sự chi chít mấy chục người.
Phòng nghị sự cao lớn vô âm u thêm vào chút lạnh lẽo nên dù cây đuốc có đong đưa thêm cho chút ánh sáng thì vẫn càng thêm âm trầm khủng bố. Nam tước Bodhisattva ngồi trên đài cao, Peilisa thì đổi một bộ trang phục quý tộc thoải mái ngồi ghế dựa bên cạnh Bodhisattva, hai mắt nhắm lại mơ mơ màng màng.
Trong phòng nghị sự vô cùng an tĩnh, ngay cả đám nữ nhân cũng không dám nức nở. Ác danh của Peilisa vang xa, tất cả mọi người đều biết hắn thích an tĩnh và hậu quả nghiêm trọng thế nào nếu quấy nhiễu Peilisa.
Nam tước Peilisa không chỉ là một trong những chiến tướng của bá tước Lieang mà còn là cháu ruột của bá tước, thật ra còn có tin đồn hắn là con riêng của bá tước. Cho nên dù cho Peilisa cổ quái, thị huyết đến đâu thì vẫn được bá tước trọng dụng. Mà từ góc độ nào đó đến xem, dù cho không có quan hệ máu mủ với bá tước thì nam tước với chiến lực cấp 15 cũng là cường giả trong cả công quốc Bạch Nham mà lại còn có tài lãnh binh.
Dưới trướng bá tước có hai vị tướng quân tài lãnh binh ngang Peilisa cũng có hai vị cường giả 15 cấp, thậm chí một người còn mạnh hơn Peilisa chút. Nhưng vừa có thể lãnh binh vừa chiến đấu lại chỉ có Peilisa. Peilisa cũng là người nam tước Bodhisattva không muốn gặp nhất. Thực tế bởi vì những nét đặc thù đấy nên nam tước Bodhisattva không dám phản kháng, ngay cả cự tuyệt một vài yêu cầu rõ ràng không hợp lý của hắn cũng không dám. Nếu như Peilisa là người bình thường thì hắn đã sớm làm tử tước rồi.
Yêu cầu của Peilisa quá nửa không hợp lý mà lại rất đột ngột, ví như lần thẩm phán này. Nhưng là nam tước Bodhisattva hiểu rõ hậu quả không thỏa mãn đối phương là gì, nam tước Luin năm năm trước bị diệt tộc là ví dụ bi thảm nhất. Sau đó bá tước Lieang chỉ hung hăng trừng phạt Peilisa một khoản tiền lớn rồi bỏ qua, mà có quá nửa lãnh địa của nam tước Luin vĩnh viễn rơi vào túi Peilisa!
Bodhisattva mặt không biểu tình lắng nghe hai vị kỵ sĩ và phu nhân tước sĩ Cage trần thuật, rồi lại an tĩnh lắng nghe ý kiến thủ hạ rồi nhìn Peilisa. Đôi mắt khép hờ của kẻ kia lần lượt quét tới quét lui lên người những kẻ bị thẩm phán mà lại trực tiếp không nhìn Bodhisattva. Nam tước Bodhisattva biết việc này cuối cùng không thể tránh được nên chỉ vào hai kỵ sĩ, dùng thanh âm trầm thấp nói: "Các ngươi… cấu kết với ma quỷ dị vị diện, lập tức treo cổ!"
Phán quyết vừa đưa ra làm toàn trường ồ lên.
"Cái gì? Nam tước đại nhân, chúng thuộc hạ phải gánh chịu vô số khổ hình, một lòng trung thành với thần dũng cảm a!" Hai vị kỵ sĩ khó mà tin nổi rống to lên, thậm chí còn muốn lao lên đài cao.
Đối mặt với hai kỵ sĩ gầm gào như dã thú, nam tước Bodhisattva thậm chí sợ hãi không tự chủ được đứng lên muốn né tránh sau ghế. Do phán quyết quá bất ngờ nên đại đa số người trong trường còn chưa tỉnh táo lại từ kinh ngạc, cũng không kịp ngăn lại hai vị kỵ sĩ đang phát cuồng. Chỉ có đội hộ vệ của nam tước kịp thời xông đến nhưng là bị hai kỵ sĩ liều mạng đánh văng!
Nam tước Bodhisattva cấp 8 căn bản đã hoảng loạn không biết ứng phó như nào, mắt thấy sắp bị một kỵ sĩ nắm lấy thì trong sảnh đột nhiên vang lên tiếng keng, đó là thanh âm kiếm rời vỏ! Hai kỵ sĩ mắt thấy tay sắp chạm được vào vạt áo Bodhisattva thì đột nhiên bị bay ra, đụng vào một đám người xem. Khi mọi người nhếch nhác dồn dập bò dậy thì phát hiện quần áo bản thân đã bê bết máu mà hai vị kỵ sĩ kia thì nằm im dưới đất không đứng dậy nổi, chỉ có thể không ngừng đau đớn kêu gào, máu tươi không ngừng túa ra từ tứ chi họ.
Peilisa vừa rồi động một cái, hiện tại lại nhởn nhơ tra kiếm vào vỏ như thể lo sợ người khác không thấy được nó sắc bén như nào vậy. Hóa ra trong chớp mắt hắn đã chặt đứt gân tay gân chân của hai kỵ sĩ, phế đi năng lực hành động của họ.
"Hừ, dám tập kích lãnh chủ, càng đáng chết." Peilisa nhàn nhạt nói.
Ánh mắt mọi người trong phòng nghị sự đổ dồn về phía nam tước Bodhisattva. Thanh danh của Peilisa ai cũng biết mà ở đây chỉ có Bodhisattva mới đủ thân phận đối kháng với Peilisa.
Nam tước Bodhisattva sắc mặt lúc xanh lúc trắng do dự hồi lâu nhưng là nhói đâu trên người thi thoảng hiện lên như nhắc nhở hắn hậu quả chống lại Peilisa. Loại nhói đau này đến từ sát khí của Peilisa, Bodhisattva nam tước lo lắng nếu như chọc giận tên hỉ nộ vô thường này thì hắn sẽ trực tiếp giết sạch những người trong sảnh sau đó phán bọn họ đồng mưu với kẻ xâm nhập.
Nam tước Bodhisattva cuối cùng cắn răng nghiên lợi nói: "Nam tước Peilisa nói không sai, trong hai tội danh cấu kết với ma quỷ và tập kích lãnh chủ thì chỉ cần một thôi cũng đủ bị treo cổ rồi! Lôi bọn họ đi!"
Những vệ binh kéo đi hai vị kỵ sĩ đang không ngừng chửi rủa, nam tước Bodhisattva trở lại ghế ngồi của mình. Sau một phen dày vò, hắn cảm giác thân thể mềm nhũn không chút lực, mông đít ngồi lên ghế như dựa vào bàn ủi, ngồi cũng khó yên. Đối với những ánh mắt trầm mặc của thủ hạ nhìn mình, đáy lòng hắn khẽ phát lạnh, hắn biết trong những năm tháng sau này, sợ là không còn ai đầu nhập mình nữa. Lãnh chủ không có năng lực bảo vệ thuộc hạ, đối với quý tộc thì đây là điều làm tổn hại thanh danh nhất.
Đây là kết quả Peilisa muốn. Peilisa vui mừng cười lại gần Bodhisattva khẽ nói: "Tước sĩ Mintai khi còn sống quan hệ với ta không tệ, miễn cưỡng có thể tính là bằng hữu, nếu như hắn đã chết trong tay kẻ xâm nhập thì ta cũng nên giúp hắn chút ít. Lát nữa bảo phu nhân, em gái và hai con gái hắn đến phòng ta."
Bodhisattva mặt không chút biểu tình gật đầu, động tác của hắn vô cùng cứng ngắc.
Chốc lát sau, phu nhân, em gái và hai con gái lớn của tước sĩ được dẫn đến một gian phòng. Thủ vệ ngoài phòng không phải là vệ binh của Bodhisattva mà là kỵ sĩ của Peilisa.
Hai con gái của Peilisa một mười bốn tuổi, một mười hai tuổi, bởi vì vẻ thanh xuân nên càng thêm đáng yêu động lòng người. Vừa rồi đứng trong phòng nghị sự làm các nàng có chút sợ hãi nên ngầm nhìn quanh đánh giá gian phòng không giống phòng giam này.
Lúc này Peilisa đẩy cửa tiến vào. Hắn chậm rãi đứng nơi cửa, chậm chạp tháo bao tay nhìn những nữ nhân trong phòng. Phu nhân của Mintai đầy vui mừng bước lên nói: "Nam tước đại nhân tôn kính, là ngài đã cứu chúng ta sao?"
Bé gái nhỏ nhất còn trực tiếp nhào vào lòng Peilisa kêu chú, nhưng là nàng đột nhiên hét lên một tiếng trốn ra dùng hai tay bịt lấy ngực. Nàng bị bóp mạnh sinh đau.
Phu nhân và em gái Mintai kinh hãi thất sắc nói: "Nam tước, ngài…"
Mintai và Peilisa là bạn không sai, cũng có không ít giao tình nhưng đó là quá khứ. Hiện tại thì… Trong phòng không ngừng vang lên tiếng kêu góc của nữ nhân nhưng sau vài tiếng quất đánh liền nhanh chóng biến thành nức nở và rên rỉ, đồng thời tiếng gào và thở dốc của Peilisa càng lúc càng vang.
Hai vị kỵ sĩ đứng canh ngoài cửa đứng thẳng như hai bức tượng kim loại. Ánh mắt lạnh lẽo của bọn họ quét qua hành lang u tối, sẵn sàng xua đuổi những người dám đến gần.
Trên đường quay về cứ địa, Richard cẩn thận cắm một châm ma pháp vào khóa ma pháp trên quyển nhật ký của Essien. Khóa ma pháp đột nhiên sáng ngời toát ra ngọn lửa xanh rồi triệt để ảm đạm, cạch một tiếng, móc khóa tự động mở ra.
Richard khẽ cười hài lòng với thành quả nghiên cứu của mình, trong quá trình phá khóa, hắn chẳng những hiểu thêm một ít ma pháp trận đặc biệt mà còn nhận thức rõ nét trình độ ma pháp vị diện này, ngoài ra cũng khẽ nắm đến chênh lệch nhỏ bé, lần sau có lẽ hắn có thể thử sử dụng tài liệu vị diện này chế tạo cấu trang.
Nội dung nhật ký cũng không nhiều, thật ra chỉ có những chuyện thật sự lớn mới được Essien cẩn thận ghi lại vào nhật ký này. Nét bút của Essien mạnh mẽ tràn đầy thần lực, trong nhật ký, hắn ghi lại chuyện một mục sư bị ma quỷ dẫn dụ sa vào đọa lạc. Đó là chuyện mười lăm năm trước, một vị mục sư cấp 5 già nua vì cứu tính mạng con gái mình mà lén học triệu hoán thuật cấm kỵ sau đó lập tế đàn ngầm triệu hoán ma quỷ. Nhưng là hắn vừa bán linh hồn cho ma quỷ thì đã bị thần linh phát hiện, cuối cùng bị đưa lên giàn hỏa thiêu. Mà đứa con tư sinh và mẹ nó thì bị đưa vào hắc lao, chịu đủ giày vò mà chết.
Nhưng khi phá hủy tế đàn lại có bất ngờ xảy ra, ma quỷ lão mục sư triệu hoán vô cùng mạnh, bản thể nó không thể xuyên qua triệu hoán môn nhưng lại có thể ném vào hai tiểu ma quỷ thực lực. Vì giết chết hai tiểu ma quỷ này, thần điện phải trả giá sinh mạng sáu vị kỵ sĩ. Essien cũng bị cắn thương, cũng may thần lực hắn đủ mạnh mới ngăn được lực lượng linh hồn xâm thực, không bị đọa lạc.
Đằng sau chuyện này Essien ghi rõ mối lo của mình. Tiểu ma quỷ là sinh vật cơ sở của vị diện địa ngục, đến vị diện này chúng bị lực lượng quy tắc áp chế mà vẫn làm đội kỵ sĩ thần điện tinh nhuệ chịu tổn thất. Nếu như tương lai có một con đường nối giữa vị diện và địa ngục thì chẳng phải là tai nạn của cả vị diện sao?
Chúng thần luôn có lúc không chăm lo hết được cho tín đồ, cũng không thể thỏa mãn được tất cả dục vọng được. Lão mục sư chỉ là một ví dụ mà thôi, Essien tin có càng nhiều người sẽ vì mạnh khỏe, lực lượng, quyền thế, tiền tài mà cam nguyện dâng ra linh hồn của mình. Mà đấy là chưa kể đến dụ hoặc bất tử, thứ dụ hoặc quá mê người đến chính hắn cũng khó chống lại được. Nhưng là nhờ tri thức uyên bác của thần quan, hắn biết ma quỷ cũng không bất tử được thì sao có thể ban cuộc sống bất tử cho người khác được? Mà thân là tín đồ của thần, sau khi chết có cơ hội tiến vào quốc độ của thần, đó mới là con đường bất tử thật sự.
/247
|