Bởi vì Miêu Miêu nhất định phải tự đeo cặp vậy nên bọn họ đã về tiểu khu trước, cất cặp ở chỗ của chú gác cổng.
Chú gác cổng là người rất tốt, mẹ Hoa nói cảm ơn với ông, Miêu Miêu đứng bên cạnh cũng rất nghiêm túc cúi chào, "Cảm ơn chú."
Chú gác cổng nháy mắt bị chọc cười, nói đùa với bé, "Không cần cảm ơn, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, chú cam đoan không có ai lấy trộm một quyển bài tập nào đâu." Dù sao trẻ con bây giờ đều không thích làm bài tập lắm.
Nhưng mà rất rõ ràng Miêu Miêu không hiểu được trò đùa này, bé gật đầu, trong lòng thầm nghĩ chú này thật là tốt.
Mẹ Hoa nín cười, nắm tay Miêu Miêu đi ra, "Miêu Miêu, bữa tối con muốn ăn cái gì?"
Về cơ bản mẹ Hoa đều sẽ hỏi mỗi ngày, nhưng mà Miêu Miêu đều nói là mẹ làm cái gì thì bé ăn cái đó, thế nhưng hôm nay Miêu Miêu lại nghiêm túc suy nghĩ, "Thịt viên...."
Thịt viên ăn rất ngon hơn nữa còn có thể bán từng cái từng cái, bé từng thấy trước cổng trường học có nơi bán loại thịt viên kia, năm tệ một cái.
Miêu Miêu suy nghĩ trong đầu một chút, đến lúc đó bọn họ cũng có thể đi bán.
Mẹ Hoa rất vui vì Miêu Miêu chủ động nói với mình món muốn ăn.
Đây là một tiến bộ rất lớn, bởi vì điều này nói rõ bé đã biết biểu đạt mình thích cái gì.
Mẹ Hoa nắm tay Miêu Miêu đi siêu thị, lúc này Miêu Miêu mới nhớ ra phải đeo cặp, nếu như đeo cặp thì có thể không cần mua cái túi nửa.
Một cái túi là ba tệ, chính là một nửa miếng thịt viên.
Nhưng mà Miêu Miêu cũng rất quan tâm, bây giờ đã chạy tới siêu thị rồi nên lần tiếp theo không quên là được, nếu quay về thì mẹ sẽ rất mệt.
Mẹ Hoa lấy giỏ hàng, chuyện đầu tiên chính là mua thịt cho Miêu Miêu bởi vì bé muốn ăn thịt viên.
Mua thịt viên cũng không thể mua thịt chỉ có nạc, như vậy thì thịt viên sẽ rất khô, mẹ Hoa lựa một khúc thịt ba chỉ hai mươi lăm tệ một cân.
Miêu Miêu thì quan sát mấy miếng thịt được sắp xếp ngay ngắn này, bé nuốt một ngụm nước bọt, đến lúc đó bé sẽ tới đây mua thịt.
Lúc này, bên kia đã tính tiền thịt cho mẹ Hoa xong, ba mươi sáu tệ năm xu.
Lúc Miêu Miêu nghe thấy người ở bên trong nói giá tiền này với mẹ Hoa thì ngây người một chút, bé lập tức ngẩng đầu lên, thấy mẹ Hoa lấy đống thịt kia từ bên trong ra....
Ít như vậy.... Ba mươi sáu tệ năm xu một miếng....
Phải bán.... Cái thịt viên kia thì mới có thể bán được nhiều tiền như vậy.
Miêu Miêu còn chưa lấy lại tinh thần từ trong đả kích về giá cả ở chỗ này thì mẹ Hoa đã dẫn bé đi mua hành gừng tỏi ớt, còn có cây đậu cô ve.
Ba tệ hai, năm tệ sáu, hai tệ tám, chín tệ năm....
Miêu Miêu nghe thấy mấy cái giá này, bé mở to hai mắt, "Mẹ...."
Mẹ Hoa bỏ đậu cô ve vừa mới dán giá vào trong giỏ hàng, sau đó cúi đầu xuống hỏi, "Sao vậy?"
"Tại sao phải mua nhiều như vậy thế?" Miêu Miêu nói.
"Đây đều là mấy thứ bỏ vào bên trong thịt viên." Mẹ Hoa nói.
Miêu Miêu đã không thể tính tiếp được, nhiều tiền như vậy....
Mẹ Hoa lại đi mua một ít đồ ăn khác, sau đó mới đi tính tiền.
Lúc đi ra thì hình như Miêu Miêu có hơi mất mát, đầu rũ xuống, hoàn toàn không giống với lúc đi vào.
"Sao vậy?" Mẹ Hoa cầm cái túi, "Có phải con đi bộ mệt rồi không?"
Miêu Miêu lắc đầu, xách túi mua sắm trong tay mẹ Hoa, "Mẹ, để con cầm cho."
Bà dì đang tính tiền bên cạnh vốn đang nhìn hai người bọn họ, hiện tại nhịn không được vừa cười vừa nói, "Con gái của cô thật hiếu thảo."
Miêu Miêu cúi đầu, được người khác khen nên bé đỏ mặt, sức lực dường như cũng lớn hơn, xách một túi đồ ăn lớn đi rất nhanh.
Mẹ Hoa đuổi theo, "Hai chúng ta cùng xách đi."
Mẹ Hoa không đả kích sự hăng hái muốn giúp đỡ của con gái mà lại cầm một bên khác, hai người chia ra xách.
Cô cảm giác thật ra Miêu Miêu vẫn có hơi mất mát nhưng mà cô cũng không biết nguyên nhân vì sao.
Mẹ Hoa không biết rằng cái này gọi là giấc mộng tan vỡ cõi lòng tan nát.
Miêu Miêu vốn cảm thấy mình có thể dựa vào bán ăn kiếm tiền nhưng lúc đến siêu thị bé mới phát hiện thì ra thịt lại mắc như vậy....
Lúc ăn cơm tối, Miêu Miêu ăn bát thịt viên kia rất chậm, cuối cùng ngay cả canh cũng uống hết, đây đều là tiền.
Sau khi ăn cơm Miêu Miêu cùng Chu Viên còn có Tinh Tinh, Đặng Phong gọi video nói chuyện phiếm, bé rất chán nản nói, "Bọn mình không thể bán đồ ăn, thịt quá đắt."
Chu Viên rất kinh ngạc, không ngờ rằng Miêu Miêu còn nhớ rõ, cậu tưởng rằng trẻ con có hay quên nên chắc đã quên chuyện này.
Xem ra bé Miêu Miêu thật sự chính là một cộng sự không tệ, bản thân ngay lần đầu tiên đã không có nhìn lầm.
Chu Viên với tư cách là một người đã nghiên cứu về việc kiếm tiền thời gian dài, cậu lấy kinh nghiệm từng trải ra an ủi, "Không nên gấp gáp, bây giờ cậu mới bảy tuổi, có thể nghĩ cách khác."
Dù sao bây giờ cũng không nghe nói có ai bảy tuổi đã trở thành người thành công.
Đương nhiên đầu thai thành công không nằm trong hàng này.
Miêu Miêu ừ một tiếng, trong lòng vẫn nhịn không được nhớ tới chuyện này.
Sau đó Tinh Tinh nói, "Thịt heo đắt.... Không thì bọn mình đi chăn heo đi. Mẹ mình thường xuyên nói nuôi mình còn không bằng nuôi heo, nuôi heo thì sau tết còn có thể bán lấy tiền còn nuôi mình lại chỉ dùng tiền."
Đặng Phong lắp bắp nói, "Nuôi.... Nuôi.... Nuôi.... Ở đâu?"
Chu Viên: "...." Vừa rồi cậu nâng cao cuộc đối thoại của bốn người bọn họ lên mức người trưởng thành nhưng trong nháy mắt này lại bị kéo lại.
Miêu Miêu sửng sốt một chút, lúc trước bé cũng từng nhìn thấy con heo ở chỗ của người xấu, nhưng mà bé có hơi sợ heo, thế nhưng Tinh Tinh đã cho bé gợi ý rồi, Miêu Miêu nói, "Bọn mình trồng rau...."
Chăn heo chắc chắn không được nhưng đồ ăn cũng có thể đổi ra tiền, đồ ăn của siêu thị rất đắt.
Miêu Miêu cảm thấy mình có thể trồng được.
Chu Viên nghe thấy, mặc dù trồng rau cũng không đáng tin mấy nhưng tuyệt đối đáng tin hơn so với chăn heo.
Lúc này, ba Chu ngồi trong góc thật sự không nhịn được bật cười.
Chu Viên mở cửa tủ treo quần áo ra thì thấy ba mình đang ngồi xổm bên ngoài.
Chu Viên: "...."
Ba Chu lập tức sợ hãi, "Ba thấy cổ phiếu tăng nên trong lòng rất phấn khích."
Chu Viên: "...." Nói đến cái này, đại ca Chu đã hiểu được vì sao đa số người thành công đều là tự mình lập nghiệp, bởi vì làm công chính là bị bóc lột.
Chu Viên không đủ tiền mở tài khoản cho nên cậu đang giúp ba Chu đầu tư cổ phiếu rồi thu tiền thuê.
Ba Chu cảm nhận được áp suất thấp từ con trai, không cần mặt mũi đi tới trước máy tính bảng, nói với Miêu Miêu ở đầu bên kia, "Trồng rau cũng rất tốt, chú mua hạt giống cho mấy đứa, đến lúc đó kiếm được bao nhiêu tiền cũng phải nhớ chia cho chú đó nha."
Miêu Miêu nghiêm túc nói, "Cháu sẽ trả tiền cho chú."
Thật ra bé đã suy nghĩ đến chuyện làm sao mua được hạt giống.
Bên trong phòng, mẹ Hoa đang xem vài căn nhà phù hợp với yêu cầu của mình do người môi giới đưa tới.
Mẹ Hoa đương nhiên không định tiếp tục thuê phòng ở.
Cô nhìn thử vài căn nhưng đều không hài lòng lắm, sau khi rời khỏi trang chủ thì nhận ra vẫn không có cuộc gọi nhỡ cũng như email nào chưa đọc.
Người kia đã vài ngày không liên lạc với cô.
Mẹ Hoa thở dài một hơi, có lẽ vẫn không thể nào bù đắp được cho người trong nhà nhỉ.
Mẹ Hoa đè lên huyệt thái dương, cô biết từ nhỏ anh đã không được người trong nhà coi trọng, không có được đầy đủ tình thương của ba mẹ, sau khi trưởng thành thì trở nên không chịu thua kém một ai nhưng thật ra cũng là người đối tốt với người trong nhà nhất, đối với chuyện anh cho ba mẹ nhiều tiền như vậy cô cũng không có ý kiến gì, cô đều hiểu rõ trong lòng, anh vẫn không thoát khỏi khoảng thời gian bị xem nhẹ trong tuổi thơ, có cảm giác như đang tức giận, xem đi, lúc trước mấy người không thích tôi bây giờ còn không phải là dựa vào tôi sao.
Cô cũng không trách ai, mỗi người đều chỉ có một đời vậy nên tự mình lựa chọn cách sống như thế nào.
Mẹ Hoa thở dài một hơi, sau đó chợt nhận ra một vấn đề, tất cả tiền tiết kiệm của hai người đều ở chỗ cô, bên kia chỉ có một căn nhà nên tất nhiên là không bằng tiền trong tay cô mà bây giờ lại không làm thủ tục ly hôn, đây là muốn làm gì?
Mẹ Hoa suy nghĩ rồi gửi một tin nhắn, [Lúc nào thì chúng ta xử lý thủ tục ly hôn? Còn có vấn đề tài sản chúng ta cũng cần nói chuyện.]
Một lát sau bên kia mới nhắn lại, [Đợi thêm một khoảng thời gian nữa.]
Mẹ Hoa nhắn lại một chữ ừ, sau đó đặt điện thoại xuống tiếp tục chọn nhà.
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Miêu Miêu, "Mẹ, con có thể ra ngoài nhảy múa cùng bà cố ngoại và bà ngoại không?"
Chú gác cổng là người rất tốt, mẹ Hoa nói cảm ơn với ông, Miêu Miêu đứng bên cạnh cũng rất nghiêm túc cúi chào, "Cảm ơn chú."
Chú gác cổng nháy mắt bị chọc cười, nói đùa với bé, "Không cần cảm ơn, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, chú cam đoan không có ai lấy trộm một quyển bài tập nào đâu." Dù sao trẻ con bây giờ đều không thích làm bài tập lắm.
Nhưng mà rất rõ ràng Miêu Miêu không hiểu được trò đùa này, bé gật đầu, trong lòng thầm nghĩ chú này thật là tốt.
Mẹ Hoa nín cười, nắm tay Miêu Miêu đi ra, "Miêu Miêu, bữa tối con muốn ăn cái gì?"
Về cơ bản mẹ Hoa đều sẽ hỏi mỗi ngày, nhưng mà Miêu Miêu đều nói là mẹ làm cái gì thì bé ăn cái đó, thế nhưng hôm nay Miêu Miêu lại nghiêm túc suy nghĩ, "Thịt viên...."
Thịt viên ăn rất ngon hơn nữa còn có thể bán từng cái từng cái, bé từng thấy trước cổng trường học có nơi bán loại thịt viên kia, năm tệ một cái.
Miêu Miêu suy nghĩ trong đầu một chút, đến lúc đó bọn họ cũng có thể đi bán.
Mẹ Hoa rất vui vì Miêu Miêu chủ động nói với mình món muốn ăn.
Đây là một tiến bộ rất lớn, bởi vì điều này nói rõ bé đã biết biểu đạt mình thích cái gì.
Mẹ Hoa nắm tay Miêu Miêu đi siêu thị, lúc này Miêu Miêu mới nhớ ra phải đeo cặp, nếu như đeo cặp thì có thể không cần mua cái túi nửa.
Một cái túi là ba tệ, chính là một nửa miếng thịt viên.
Nhưng mà Miêu Miêu cũng rất quan tâm, bây giờ đã chạy tới siêu thị rồi nên lần tiếp theo không quên là được, nếu quay về thì mẹ sẽ rất mệt.
Mẹ Hoa lấy giỏ hàng, chuyện đầu tiên chính là mua thịt cho Miêu Miêu bởi vì bé muốn ăn thịt viên.
Mua thịt viên cũng không thể mua thịt chỉ có nạc, như vậy thì thịt viên sẽ rất khô, mẹ Hoa lựa một khúc thịt ba chỉ hai mươi lăm tệ một cân.
Miêu Miêu thì quan sát mấy miếng thịt được sắp xếp ngay ngắn này, bé nuốt một ngụm nước bọt, đến lúc đó bé sẽ tới đây mua thịt.
Lúc này, bên kia đã tính tiền thịt cho mẹ Hoa xong, ba mươi sáu tệ năm xu.
Lúc Miêu Miêu nghe thấy người ở bên trong nói giá tiền này với mẹ Hoa thì ngây người một chút, bé lập tức ngẩng đầu lên, thấy mẹ Hoa lấy đống thịt kia từ bên trong ra....
Ít như vậy.... Ba mươi sáu tệ năm xu một miếng....
Phải bán.... Cái thịt viên kia thì mới có thể bán được nhiều tiền như vậy.
Miêu Miêu còn chưa lấy lại tinh thần từ trong đả kích về giá cả ở chỗ này thì mẹ Hoa đã dẫn bé đi mua hành gừng tỏi ớt, còn có cây đậu cô ve.
Ba tệ hai, năm tệ sáu, hai tệ tám, chín tệ năm....
Miêu Miêu nghe thấy mấy cái giá này, bé mở to hai mắt, "Mẹ...."
Mẹ Hoa bỏ đậu cô ve vừa mới dán giá vào trong giỏ hàng, sau đó cúi đầu xuống hỏi, "Sao vậy?"
"Tại sao phải mua nhiều như vậy thế?" Miêu Miêu nói.
"Đây đều là mấy thứ bỏ vào bên trong thịt viên." Mẹ Hoa nói.
Miêu Miêu đã không thể tính tiếp được, nhiều tiền như vậy....
Mẹ Hoa lại đi mua một ít đồ ăn khác, sau đó mới đi tính tiền.
Lúc đi ra thì hình như Miêu Miêu có hơi mất mát, đầu rũ xuống, hoàn toàn không giống với lúc đi vào.
"Sao vậy?" Mẹ Hoa cầm cái túi, "Có phải con đi bộ mệt rồi không?"
Miêu Miêu lắc đầu, xách túi mua sắm trong tay mẹ Hoa, "Mẹ, để con cầm cho."
Bà dì đang tính tiền bên cạnh vốn đang nhìn hai người bọn họ, hiện tại nhịn không được vừa cười vừa nói, "Con gái của cô thật hiếu thảo."
Miêu Miêu cúi đầu, được người khác khen nên bé đỏ mặt, sức lực dường như cũng lớn hơn, xách một túi đồ ăn lớn đi rất nhanh.
Mẹ Hoa đuổi theo, "Hai chúng ta cùng xách đi."
Mẹ Hoa không đả kích sự hăng hái muốn giúp đỡ của con gái mà lại cầm một bên khác, hai người chia ra xách.
Cô cảm giác thật ra Miêu Miêu vẫn có hơi mất mát nhưng mà cô cũng không biết nguyên nhân vì sao.
Mẹ Hoa không biết rằng cái này gọi là giấc mộng tan vỡ cõi lòng tan nát.
Miêu Miêu vốn cảm thấy mình có thể dựa vào bán ăn kiếm tiền nhưng lúc đến siêu thị bé mới phát hiện thì ra thịt lại mắc như vậy....
Lúc ăn cơm tối, Miêu Miêu ăn bát thịt viên kia rất chậm, cuối cùng ngay cả canh cũng uống hết, đây đều là tiền.
Sau khi ăn cơm Miêu Miêu cùng Chu Viên còn có Tinh Tinh, Đặng Phong gọi video nói chuyện phiếm, bé rất chán nản nói, "Bọn mình không thể bán đồ ăn, thịt quá đắt."
Chu Viên rất kinh ngạc, không ngờ rằng Miêu Miêu còn nhớ rõ, cậu tưởng rằng trẻ con có hay quên nên chắc đã quên chuyện này.
Xem ra bé Miêu Miêu thật sự chính là một cộng sự không tệ, bản thân ngay lần đầu tiên đã không có nhìn lầm.
Chu Viên với tư cách là một người đã nghiên cứu về việc kiếm tiền thời gian dài, cậu lấy kinh nghiệm từng trải ra an ủi, "Không nên gấp gáp, bây giờ cậu mới bảy tuổi, có thể nghĩ cách khác."
Dù sao bây giờ cũng không nghe nói có ai bảy tuổi đã trở thành người thành công.
Đương nhiên đầu thai thành công không nằm trong hàng này.
Miêu Miêu ừ một tiếng, trong lòng vẫn nhịn không được nhớ tới chuyện này.
Sau đó Tinh Tinh nói, "Thịt heo đắt.... Không thì bọn mình đi chăn heo đi. Mẹ mình thường xuyên nói nuôi mình còn không bằng nuôi heo, nuôi heo thì sau tết còn có thể bán lấy tiền còn nuôi mình lại chỉ dùng tiền."
Đặng Phong lắp bắp nói, "Nuôi.... Nuôi.... Nuôi.... Ở đâu?"
Chu Viên: "...." Vừa rồi cậu nâng cao cuộc đối thoại của bốn người bọn họ lên mức người trưởng thành nhưng trong nháy mắt này lại bị kéo lại.
Miêu Miêu sửng sốt một chút, lúc trước bé cũng từng nhìn thấy con heo ở chỗ của người xấu, nhưng mà bé có hơi sợ heo, thế nhưng Tinh Tinh đã cho bé gợi ý rồi, Miêu Miêu nói, "Bọn mình trồng rau...."
Chăn heo chắc chắn không được nhưng đồ ăn cũng có thể đổi ra tiền, đồ ăn của siêu thị rất đắt.
Miêu Miêu cảm thấy mình có thể trồng được.
Chu Viên nghe thấy, mặc dù trồng rau cũng không đáng tin mấy nhưng tuyệt đối đáng tin hơn so với chăn heo.
Lúc này, ba Chu ngồi trong góc thật sự không nhịn được bật cười.
Chu Viên mở cửa tủ treo quần áo ra thì thấy ba mình đang ngồi xổm bên ngoài.
Chu Viên: "...."
Ba Chu lập tức sợ hãi, "Ba thấy cổ phiếu tăng nên trong lòng rất phấn khích."
Chu Viên: "...." Nói đến cái này, đại ca Chu đã hiểu được vì sao đa số người thành công đều là tự mình lập nghiệp, bởi vì làm công chính là bị bóc lột.
Chu Viên không đủ tiền mở tài khoản cho nên cậu đang giúp ba Chu đầu tư cổ phiếu rồi thu tiền thuê.
Ba Chu cảm nhận được áp suất thấp từ con trai, không cần mặt mũi đi tới trước máy tính bảng, nói với Miêu Miêu ở đầu bên kia, "Trồng rau cũng rất tốt, chú mua hạt giống cho mấy đứa, đến lúc đó kiếm được bao nhiêu tiền cũng phải nhớ chia cho chú đó nha."
Miêu Miêu nghiêm túc nói, "Cháu sẽ trả tiền cho chú."
Thật ra bé đã suy nghĩ đến chuyện làm sao mua được hạt giống.
Bên trong phòng, mẹ Hoa đang xem vài căn nhà phù hợp với yêu cầu của mình do người môi giới đưa tới.
Mẹ Hoa đương nhiên không định tiếp tục thuê phòng ở.
Cô nhìn thử vài căn nhưng đều không hài lòng lắm, sau khi rời khỏi trang chủ thì nhận ra vẫn không có cuộc gọi nhỡ cũng như email nào chưa đọc.
Người kia đã vài ngày không liên lạc với cô.
Mẹ Hoa thở dài một hơi, có lẽ vẫn không thể nào bù đắp được cho người trong nhà nhỉ.
Mẹ Hoa đè lên huyệt thái dương, cô biết từ nhỏ anh đã không được người trong nhà coi trọng, không có được đầy đủ tình thương của ba mẹ, sau khi trưởng thành thì trở nên không chịu thua kém một ai nhưng thật ra cũng là người đối tốt với người trong nhà nhất, đối với chuyện anh cho ba mẹ nhiều tiền như vậy cô cũng không có ý kiến gì, cô đều hiểu rõ trong lòng, anh vẫn không thoát khỏi khoảng thời gian bị xem nhẹ trong tuổi thơ, có cảm giác như đang tức giận, xem đi, lúc trước mấy người không thích tôi bây giờ còn không phải là dựa vào tôi sao.
Cô cũng không trách ai, mỗi người đều chỉ có một đời vậy nên tự mình lựa chọn cách sống như thế nào.
Mẹ Hoa thở dài một hơi, sau đó chợt nhận ra một vấn đề, tất cả tiền tiết kiệm của hai người đều ở chỗ cô, bên kia chỉ có một căn nhà nên tất nhiên là không bằng tiền trong tay cô mà bây giờ lại không làm thủ tục ly hôn, đây là muốn làm gì?
Mẹ Hoa suy nghĩ rồi gửi một tin nhắn, [Lúc nào thì chúng ta xử lý thủ tục ly hôn? Còn có vấn đề tài sản chúng ta cũng cần nói chuyện.]
Một lát sau bên kia mới nhắn lại, [Đợi thêm một khoảng thời gian nữa.]
Mẹ Hoa nhắn lại một chữ ừ, sau đó đặt điện thoại xuống tiếp tục chọn nhà.
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Miêu Miêu, "Mẹ, con có thể ra ngoài nhảy múa cùng bà cố ngoại và bà ngoại không?"
/108
|