Miêu Miêu ôm bình nước mình vừa lấy lại, bởi vì đã lấy được bình nước về nên trong lòng bé cảm thấy rất vui vẻ, bé còn nghĩ rằng mẹ của cô bé kia cũng không cần thương tâm mà cô bé đó cũng không cần khó chịu nữa.
Vậy nên Miêu Miêu quả thực là niềm vui nhân ba.
Chu Viên thấy bé thích cái bình nước này như thế thì lấy bút đánh dấu, viết lên phía dưới cùng của bình nước "Nếu như nhặt được thì xin liên lạc với Hoa Miêu Miêu lớp một một".
Chữ của cậu rất đẹp, vậy nên không gian nhỏ như vậy nhưng cũng có thể viết được rất nhiều chữ.
Sau khi viết xong thì đưa cho Miêu Miêu, nói, "Về sau người khác nhặt được thì có thể biết được đây là của cậu."
Miêu Miêu nhìn tên của mình bên dưới bình nước một lát, cảm thấy rất hưng phấn nhưng sau đó lại nghĩ tới một chuyện khác.
Miêu Miêu cầm bình nước nhìn lại hai lần sau đó đặt trên mặt bàn, tiếp đến lấy bút chì của mình viết hai cái lên trên cổ tay mình nhưng lại không viết ra được chữ.
Miêu Miêu nhìn về phía Chu Viên, nói, "Chu Chu, có thể cho tớ mượn bút của cậu một lát được không?"
Chu Viên vốn có chút khó hiểu hành động này của bé là muốn làm gì, sau đó nghe thấy bé mượn bút thì lập tức đưa bút của mình cho bé.
Miêu Miêu nhận lấy bút chì, sau đó bắt đầu viết trên cổ tay mình, "Nếu như nhặt được xin hãy liên lạc với mẹ Hoa Miêu Miêu."
Chữ cong vẹo còn rất lớn, Miêu Miêu nhìn hai lần, cảm thấy rất hài lòng.
Bé còn gật đầu cười, sau đó cho Chu Viên xem kiệt tác của mình, bé cảm thấy mình rất thông minh vì học theo Chu Viên.
Chu Viên viết mấy chữ này trên bình nước của bé thì có thể bảo đảm bình nước của bé sẽ không bị người khác nhặt đi, coi như bị người khác nhặt thì cũng có thể lấy về.
Bé cũng viết mấy chữ này trên cổ tay mình, như vậy có thể bảo đảm bản thân bé sẽ không bị người khác nhặt đi, coi như bị người khác nhặt thì cũng có thể quay về.
Chu Viên nhìn dòng chữ này, chỉ nói một cậu, "Về sau cho dù làm cái gì cũng phải mang theo đồng điện thoại đeo tay có biết không?"
Miêu Miêu gật đầu, trí nhớ của bé không tốt lắm, Chu Chu dạy bé cách thao tác nhưng bé lại luôn quên mất, nhưng mà mấy ngày nay Chu Chu luôn dùng đồng hồ đeo tay điện thoại này gọi cho bé nên mỗi lần bé đều nhớ.
Lúc chiều, mẹ Hoa đến trường đón Miêu Miêu thì phát hiện Miêu Miêu bước ra từ trong phòng học không có mặc áo khoác, để lộ mấy vết sẹo dữ tợn vô cùng chói mắt trên cánh tay.
Mẹ hoa sửng sốt một chút rồi dắt Miêu Miêu, không để trên mặt mình lộ ra bất cứ cảm xúc nào mà dịu dàng nói với Miêu Miêu, "Bà ngoại nói hôm nay Miêu Miêu về nhà cùng hiệu trưởng."
Miêu Miêu đeo balo nhỏ, ôm áo khoác đồng phục trong tay, bé dạ một tiếng sau đó nói, "Chu Chu quên mặc đồng phục nên con đưa bộ đồng phục dư cho cậu ấy mặc."
"Miêu Miêu rất tốt."
Hai mẹ con đi trong trường học, không ngừng có người nhà của mấy học sinh khác quay đầu nhìn.
Sau khi một người thấy được thì sẽ ra hiệu cho người bên cạnh nhìn.
Mẹ Hoa chua xót trong lòng, đôi mắt nổi lên sương mù, có lẽ bọn không có ác ý gì mà chỉ là đang kinh ngạc nhưng mẹ Hoa vẫn cảm thấy rất khó chịu, cô không biết được Miêu Miêu sẽ nghĩ thế nào về những ánh mắt này, sẽ nghĩ thế nào về những vết thương này....
Đối với vết sẹo có mức độ như này thì kem xóa sẹo chỉ có thể làm mờ đi, biện pháp tốt nhất vẫn là đi làm giải phẫu, nhưng mà làm giải phẫu cũng phải cân nhắc đến rủi ro, còn có chính là khả năng chịu đựng của Miêu Miêu, đối với bệnh viện bé vẫn còn sợ hãi, vậy nên việc này vẫn luôn trì hoãn.
Mẹ Hoa vẫn nhịn không được ngồi xổm xuống, trước khi Miêu Miêu cảm thấy có chịu vì nhận ra có người nhìn mình thì cô đã ngồi xổm xuống, mặc áo khoác vào cho Miêu Miêu, che khuất những vết sẹo kia, giọng nói của cô có hơi khàn khàn nhưng vẫn cố gắng tươi cười, không để Miêu Miêu phát hiện ra cái gì, "Có hơi lạnh nên con mặc áo khoác vào đi, không nên để bị cảm."
"Tại sao mắt mẹ lại đỏ lên vậy?" Miêu Miêu nghe lời đưa tay mặc áo khoác vào rồi hỏi.
"Có hạt cát bay vào mắt." Mẹ Hoa nhỏ giọng nói, sau đó hôn lên trán Miêu Miêu một cái, "Rất nhanh sẽ không sao nữa."
Thật ra Miêu Miêu rất muốn kể cho mẹ Hoa chuyện sau tiết thể dục hôm nay nhưng bé vẫn luôn không nói.
Hiện tại mẹ Hoa ngồi xổm nên chiều cao không khác gì bé lắm, Miêu Miêu lại gần hôn "Bẹp" một cái lên mặt mẹ, khen ngợi, "Mẹ thật lợi hại!"
Mẹ Hoa ngây người một chút, lo lắng chan chứa trong lòng vừa rồi lại biến thành vui vẻ ngay lúc này, nhưng cô vẫn muốn biểu hiện ra bình thường, sợ hù dọa Miêu Miêu nên cô vẫn giả bộ như rất bình tĩnh mà hỏi thử, "Mẹ lợi hại chỗ nào?"
Cô vừa nói vừa bế Miêu Miêu lên.
Miêu Miêu ôm cổ mẹ, nhỏ giọng nói, "Mẹ rất lợi hại, mẹ tìm được con còn đánh người xấu chạy."
Khả năng diễn đạt bằng ngôn ngữ của bé không tốt lắm vậy nên câu nói này lại không đầu không đuôi.
Mẹ Hoa không hiểu lắm, ngay sau đó liền nghe thấy Miêu Miêu tiếp tục nói, "Về sau con sẽ không bị bắt nữa."
Mẹ Hoa liền thấy bé vén tay áo lên để lộ cánh tay, có chút như muốn khen ngợi mà nói, "Con viết cái này nè."
Chỗ này nằm khuất trong cánh tay nên vừa rồi dù bé không có mặc áo khoác nhưng mẹ Hoa cũng không nhìn thấy được.
Mẹ Hoa thấy ngay dòng chữ kia.
Sau đó bên tai liền truyền đến tiếng Miêu Miêu đang tiếp tục lẩm bẩm chuyện bình nước hôm nay.
Còn chen thêm hai câu ở giữa chuyện bé bị bắt lúc còn nhỏ.
Lúc này mẹ Hoa mới liên hệ chuyện này cùng với chuyện phía trước.
Giờ phút này mẹ Hoa mới biết được thì ra.... Trong suy nghĩ của Miêu Miêu cô mới là mẹ ruột mà những người kia chỉ là người xấu bắt cóc bé đi mà thôi.
Mẹ Hoa không biết bé có được nhận thức này từ chỗ nào, nhưng mà trái tim của cô giống như rơi vào đại dương ấm áp.
Mẹ Hoa hôn lên trán bé một cái, chịu đựng cảm xúc đã trào dâng trong lòng, vừa dịu dàng vừa kiên định nói, "Về sau mẹ sẽ không để người xấu bắt con đi nữa."
Miêu Miêu còn nhỏ nên chỉ cảm thấy trong lòng rất dễ chịu, bé nặng nề hừ một tiếng nói, "Lúc đi ra ngoài con đều sẽ nắm tay người lớn, cũng sẽ dùng đồng hồ điện thoại đeo tay."
Hơn nữa còn để lại một dòng chữ, về sau cũng sẽ không gặp người xấu nữa.
Mẹ Hoa nhìn bé Miêu Miêu ngọt ngào nhịn không được lại hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, nói, "Buổi tối Miêu Miêu muốn ăn cái gì? Mẹ dẫn con đi mua đồ ăn!"
Miêu Miêu nghe thấy đi mua đồ ăn thì có hơi kích động, trong lòng bé vẫn còn chưa quên kế hoạch kiếm tiền của bản thân đâu.
Vậy nên Miêu Miêu quả thực là niềm vui nhân ba.
Chu Viên thấy bé thích cái bình nước này như thế thì lấy bút đánh dấu, viết lên phía dưới cùng của bình nước "Nếu như nhặt được thì xin liên lạc với Hoa Miêu Miêu lớp một một".
Chữ của cậu rất đẹp, vậy nên không gian nhỏ như vậy nhưng cũng có thể viết được rất nhiều chữ.
Sau khi viết xong thì đưa cho Miêu Miêu, nói, "Về sau người khác nhặt được thì có thể biết được đây là của cậu."
Miêu Miêu nhìn tên của mình bên dưới bình nước một lát, cảm thấy rất hưng phấn nhưng sau đó lại nghĩ tới một chuyện khác.
Miêu Miêu cầm bình nước nhìn lại hai lần sau đó đặt trên mặt bàn, tiếp đến lấy bút chì của mình viết hai cái lên trên cổ tay mình nhưng lại không viết ra được chữ.
Miêu Miêu nhìn về phía Chu Viên, nói, "Chu Chu, có thể cho tớ mượn bút của cậu một lát được không?"
Chu Viên vốn có chút khó hiểu hành động này của bé là muốn làm gì, sau đó nghe thấy bé mượn bút thì lập tức đưa bút của mình cho bé.
Miêu Miêu nhận lấy bút chì, sau đó bắt đầu viết trên cổ tay mình, "Nếu như nhặt được xin hãy liên lạc với mẹ Hoa Miêu Miêu."
Chữ cong vẹo còn rất lớn, Miêu Miêu nhìn hai lần, cảm thấy rất hài lòng.
Bé còn gật đầu cười, sau đó cho Chu Viên xem kiệt tác của mình, bé cảm thấy mình rất thông minh vì học theo Chu Viên.
Chu Viên viết mấy chữ này trên bình nước của bé thì có thể bảo đảm bình nước của bé sẽ không bị người khác nhặt đi, coi như bị người khác nhặt thì cũng có thể lấy về.
Bé cũng viết mấy chữ này trên cổ tay mình, như vậy có thể bảo đảm bản thân bé sẽ không bị người khác nhặt đi, coi như bị người khác nhặt thì cũng có thể quay về.
Chu Viên nhìn dòng chữ này, chỉ nói một cậu, "Về sau cho dù làm cái gì cũng phải mang theo đồng điện thoại đeo tay có biết không?"
Miêu Miêu gật đầu, trí nhớ của bé không tốt lắm, Chu Chu dạy bé cách thao tác nhưng bé lại luôn quên mất, nhưng mà mấy ngày nay Chu Chu luôn dùng đồng hồ đeo tay điện thoại này gọi cho bé nên mỗi lần bé đều nhớ.
Lúc chiều, mẹ Hoa đến trường đón Miêu Miêu thì phát hiện Miêu Miêu bước ra từ trong phòng học không có mặc áo khoác, để lộ mấy vết sẹo dữ tợn vô cùng chói mắt trên cánh tay.
Mẹ hoa sửng sốt một chút rồi dắt Miêu Miêu, không để trên mặt mình lộ ra bất cứ cảm xúc nào mà dịu dàng nói với Miêu Miêu, "Bà ngoại nói hôm nay Miêu Miêu về nhà cùng hiệu trưởng."
Miêu Miêu đeo balo nhỏ, ôm áo khoác đồng phục trong tay, bé dạ một tiếng sau đó nói, "Chu Chu quên mặc đồng phục nên con đưa bộ đồng phục dư cho cậu ấy mặc."
"Miêu Miêu rất tốt."
Hai mẹ con đi trong trường học, không ngừng có người nhà của mấy học sinh khác quay đầu nhìn.
Sau khi một người thấy được thì sẽ ra hiệu cho người bên cạnh nhìn.
Mẹ Hoa chua xót trong lòng, đôi mắt nổi lên sương mù, có lẽ bọn không có ác ý gì mà chỉ là đang kinh ngạc nhưng mẹ Hoa vẫn cảm thấy rất khó chịu, cô không biết được Miêu Miêu sẽ nghĩ thế nào về những ánh mắt này, sẽ nghĩ thế nào về những vết thương này....
Đối với vết sẹo có mức độ như này thì kem xóa sẹo chỉ có thể làm mờ đi, biện pháp tốt nhất vẫn là đi làm giải phẫu, nhưng mà làm giải phẫu cũng phải cân nhắc đến rủi ro, còn có chính là khả năng chịu đựng của Miêu Miêu, đối với bệnh viện bé vẫn còn sợ hãi, vậy nên việc này vẫn luôn trì hoãn.
Mẹ Hoa vẫn nhịn không được ngồi xổm xuống, trước khi Miêu Miêu cảm thấy có chịu vì nhận ra có người nhìn mình thì cô đã ngồi xổm xuống, mặc áo khoác vào cho Miêu Miêu, che khuất những vết sẹo kia, giọng nói của cô có hơi khàn khàn nhưng vẫn cố gắng tươi cười, không để Miêu Miêu phát hiện ra cái gì, "Có hơi lạnh nên con mặc áo khoác vào đi, không nên để bị cảm."
"Tại sao mắt mẹ lại đỏ lên vậy?" Miêu Miêu nghe lời đưa tay mặc áo khoác vào rồi hỏi.
"Có hạt cát bay vào mắt." Mẹ Hoa nhỏ giọng nói, sau đó hôn lên trán Miêu Miêu một cái, "Rất nhanh sẽ không sao nữa."
Thật ra Miêu Miêu rất muốn kể cho mẹ Hoa chuyện sau tiết thể dục hôm nay nhưng bé vẫn luôn không nói.
Hiện tại mẹ Hoa ngồi xổm nên chiều cao không khác gì bé lắm, Miêu Miêu lại gần hôn "Bẹp" một cái lên mặt mẹ, khen ngợi, "Mẹ thật lợi hại!"
Mẹ Hoa ngây người một chút, lo lắng chan chứa trong lòng vừa rồi lại biến thành vui vẻ ngay lúc này, nhưng cô vẫn muốn biểu hiện ra bình thường, sợ hù dọa Miêu Miêu nên cô vẫn giả bộ như rất bình tĩnh mà hỏi thử, "Mẹ lợi hại chỗ nào?"
Cô vừa nói vừa bế Miêu Miêu lên.
Miêu Miêu ôm cổ mẹ, nhỏ giọng nói, "Mẹ rất lợi hại, mẹ tìm được con còn đánh người xấu chạy."
Khả năng diễn đạt bằng ngôn ngữ của bé không tốt lắm vậy nên câu nói này lại không đầu không đuôi.
Mẹ Hoa không hiểu lắm, ngay sau đó liền nghe thấy Miêu Miêu tiếp tục nói, "Về sau con sẽ không bị bắt nữa."
Mẹ Hoa liền thấy bé vén tay áo lên để lộ cánh tay, có chút như muốn khen ngợi mà nói, "Con viết cái này nè."
Chỗ này nằm khuất trong cánh tay nên vừa rồi dù bé không có mặc áo khoác nhưng mẹ Hoa cũng không nhìn thấy được.
Mẹ Hoa thấy ngay dòng chữ kia.
Sau đó bên tai liền truyền đến tiếng Miêu Miêu đang tiếp tục lẩm bẩm chuyện bình nước hôm nay.
Còn chen thêm hai câu ở giữa chuyện bé bị bắt lúc còn nhỏ.
Lúc này mẹ Hoa mới liên hệ chuyện này cùng với chuyện phía trước.
Giờ phút này mẹ Hoa mới biết được thì ra.... Trong suy nghĩ của Miêu Miêu cô mới là mẹ ruột mà những người kia chỉ là người xấu bắt cóc bé đi mà thôi.
Mẹ Hoa không biết bé có được nhận thức này từ chỗ nào, nhưng mà trái tim của cô giống như rơi vào đại dương ấm áp.
Mẹ Hoa hôn lên trán bé một cái, chịu đựng cảm xúc đã trào dâng trong lòng, vừa dịu dàng vừa kiên định nói, "Về sau mẹ sẽ không để người xấu bắt con đi nữa."
Miêu Miêu còn nhỏ nên chỉ cảm thấy trong lòng rất dễ chịu, bé nặng nề hừ một tiếng nói, "Lúc đi ra ngoài con đều sẽ nắm tay người lớn, cũng sẽ dùng đồng hồ điện thoại đeo tay."
Hơn nữa còn để lại một dòng chữ, về sau cũng sẽ không gặp người xấu nữa.
Mẹ Hoa nhìn bé Miêu Miêu ngọt ngào nhịn không được lại hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, nói, "Buổi tối Miêu Miêu muốn ăn cái gì? Mẹ dẫn con đi mua đồ ăn!"
Miêu Miêu nghe thấy đi mua đồ ăn thì có hơi kích động, trong lòng bé vẫn còn chưa quên kế hoạch kiếm tiền của bản thân đâu.
/108
|