Từng yêu, từng hận, từng rồi trưởng thành sau những năm tháng, quay đầu nhìn lại mới hiểu rõ rất nhiều sai lầm đã không thể cứu vãn. Giống như tình yêu, sau những dằn vặt, dùng tất cả can đảm giành giật lại, bất chấp tất cả, tình yêu đó giống như con sâu độc, bám chắc vào trong trái tim. Anh cho rằng, em sẽ dễ dàng quên như vậy sao?
♥ Yêu và không yêu
Tiểu Kỳ nép sát vào tường, nước mắt đã không thể cuốn trôi những dao động trong nội tâm, cô lần nữa gọi cho Thạch Lỗi, điện thoại vẫn tắt. Đột nhiên cảm thấy thật thê thảm, hóa ra đối với người cô yêu, ngoài một số điện thoại không còn phương thức liên hệ nào khác.
Tiểu Kỳ đi chậm dọc theo con đường nhỏ, bên đường là những biệt thự nhỏ yên tĩnh, những cây hoa dại chẳng rõ tên cũng tỏa ra những làn hương dịu nhẹ. Tiểu Kỳ thờ thẫn đứng bên đường đợi xe hồi lâu mới bắt được một chiếc xe, cô thẫn thờ nhìn những đôi tình nhân trên con đường mình đi qua, nghĩ đến tối hôm đó: “Anh không dễ dàng động lòng trước một người con gái nhưng thích rồi nhất định là cả đời.” Câu nói này của Thạch Lỗi vang lên rõ từng chữ bên tai cô, nhưng chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, đã chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Lời hứa của tình yêu lúc này đây chỉ là sự phỉ báng, Tiểu Kỳ xúc động, cô chợt nghĩ đến Manh Manh.
Nhà Manh Manh cũng cũ rồi, sơn ở tường ngoài cũng đã sần sùi, nhiều chỗ bắt đầu bong ra. Tiểu Kỳ gọi điện nhìn Manh Manh như chú chim nhỏ đi xuống tầng, đứng ở chỗ xa xa. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Manh Manh tiều tụy, ủ rũ nói: “Tiểu Kỳ, mình gặp báo ứng rồi. Mới đầu tham lam vì điều kiện của lão mập tốt, do đó cự tuyệt Hoa Tiên Dũng. Giờ mình cũng bị đá rồi!”
Nào có phải chỉ có một người bị tổn thương vì tình yêu? Tiểu Kỳ hiểu Manh Manh tuy thích điều kiện của Vương Khải nhưng chủ yếu là bị cảm động với sự quan tâm dịu dàng của người đó. Tận sâu trong họ nếu không yêu thì không thể ở bên. Cô nghĩ đến mình không phải tự tạo nghiệp chướng sao? Lúc đó làm bừa, bây giờ bị trừng phạt. Tiểu Kỳ mũi cay cay, quầng mắt đỏ, ôm Manh Manh nói: “Mình cũng bị đá rồi!” Nghĩ đến những cố gắng để gặp Thạch Lỗi trong những ngày này, cô không ngăn nổi, bật khóc lớn.
Hai người sau khi ôm nhau khóc, ngồi dưới ghế dài của khu chung cư.
Manh Manh mơ mộng nhìn lên bầu trời, nói: “Thật ra mình trong lòng cũng buồn, không trách gì Vương Khải. Mình là con gái gia đình bình thường muốn tìm một người có điều kiện tốt, khi việc làm ăn của nhà anh không thuận muốn tìm một người con gái có thể giúp đỡ cũng không có gì không đúng. Có lúc mình nghĩ bây giờ liệu còn tình yêu thuần túy hay không? Có người bất chấp mọi thứ vì không? Có lẽ là không, vì khi chúng ta nói về tình yêu đã gắn cho nó quá nhiều thứ.”
“Ừ, mình cũng nghĩ rất nhiều, dù bên cạnh Thạch Lỗi rất vui nhưng nhà anh, mẹ kế của anh còn có nhiều thứ nữa khiến mình tự ti. Những ngày này nhớ anh đến phát điên, nhớ lại những ký ức từ khi hai đứa quen nhau mình buồn tới mức chẳng thiết sống!” Tiểu Kỳ dụi dụi mũi, “Manh Manh, thực ra mình không hề muốn thừa nhận những sai lầm trước kia, dẫn đến những việc hồ đồ trước đó ảnh hưởng đến tình yêu hiện tại của mình. Mình chỉ muốn gặp anh ấy. Anh ấy nếu thực sự tin mình là loại người đó thì đành vậy, tạm biệt nhau!”
Mắt Manh Manh đo đỏ nói: “Không, Tiểu Kỳ, những việc trước kia mình đều hiểu. Thạch Lỗi nếu hiểu lầm cậu thì mình đi tìm anh ta, mình nói rõ với anh ta, mình đi cầu xin anh ta…”
“Không, không cần nữa.” Tiểu Kỳ lắc đầu khóc, tình yêu không phải cầu xin, vẫn cần chút tự trọng cuối cùng. Tiểu Kỳ dùng lực nhếch môi lên, cười nói với Manh Manh, “Chẳng có gì là không thể chịu đựng, Manh Manh, mình tiếp tục gặp mặt. Mình luôn tin sẽ tìm được một người thực sự hiểu mình, thực sự yêu mình.”
Tiểu Kỳ quyết định sống thật tốt cuộc đời của mình, không còn lưu luyến thứ tình yêu không thuộc về mình. Mới đầu Tiểu Kỳ thường chỉ tập trung làm việc, buổi tối cũng ở lại ngân hàng tăng ca, nỗi nhớ về Thạch Lỗi được dồn nén vào góc nào đó trong nội tâm cô, khiến cô dễ chịu hơn nhiều. Có một ngày sau khi tan ca vào buổi trưa, khi cô vừa ra khỏi cửa ngân hàng, chợt có một chàng trai trẻ nhìn cô cười: “Cô là Phương Tiểu Kỳ phải không? Có một số việc muốn bàn với cô.”
Tiểu Kỳ đang do dự vì mình không quen người này, đưa mắt ra chỗ khác thì thấy từ chỗ không xa trong cửa xe của chiếc xe nhỏ màu đen có một người đàn ông quen thuộc đang mỉm cười với mình. Toàn thân cô cứng đờ, là bố của Thạch Lỗi.
Trong quán Thượng hạng, bố của Thạch Lỗi nghiêm trang ngồi xuống, dường như đang nghĩ nên mở miệng thế nào. Tiểu Kỳ thẫn thờ nhìn cốc trà hoa cúc đặt trước mặt, cũng không biết bắt đầu thế nào.
“Sau khi Thạch Lỗi đánh nhau bị xử phạt, thằng bé tâm trạng rất bực bội. Chú đã giáo huấn nó nhưng nó cũng không để trong lòng. Chú xin cho nó nghỉ phép ở nhà kiểm điểm lại, không ngờ nó lại trốn đi uống rượu… Chú đoán được giữa hai đứa đã có vấn đề gì đó nhưng nguyên nhân cụ thể thì không rõ. Từ sau khi mẹ nó qua đời, Thạch Lỗi tức giận với chú.” Ông thở dài, nâng cốc trà uống một ngụm, mỉm cười với Tiểu Kỳ, “Tiểu Kỳ, uống chút trà hoa cúc đi, rất ngon.”
“Chú yêu cầu nhiều với việc lớn cả đời người của nó, chỉ cần có con dâu tốt là được rồi. Nhưng câu này khó để nói ra. Hoàn cảnh của cháu đúng là có chút phức tạp, chú cũng biết ít nhiều. Chú tin cháu là cô gái tốt nhưng sau này nếu cháu gả vào nhà chú nhất định phải đối diện với quan hệ mẹ chồng nàng dâu, còn phải hòa hợp với bạn của chú, bạn của Thạch Lỗi, bạn của gia đình…”
Tiểu Kỳ đã hiểu ý của ông, cô cười buồn: “Chú à, chú không cần nói nữa, cháu hiểu rồi.”
“Gia đình Lưu Chí quen biết với gia đình chú, sự việc này rất nhạy cảm. Còn may là chú nhờ người hòa giải mấy lần, chẳng có chuyện gì lớn xảy ra. Lần này coi như qua, cháu có thể bảo đảm không có lần sau không? Nghe nói trước kia cháu thường đi gặp mặt ở Trung tâm Mai mối, thành phố này nhỏ như vậy có thể bảo đảm không có Lưu Chí khác không? Tính khí của Thạch Lỗi cháu cũng biết, nó không dễ dàng gì, phải mất vài năm mới tĩnh tâm để tập trung vào sự nghiệp, không thể vì cháu mà hủy hoại tiền đồ của nó.” Ngữ khí của ông nặng hơn, khuôn mặt suy tư nói những lời này với cô.
Cô chỉ cắn môi, vị chua cay xuyên qua đầu lưỡi, cô cũng không biết là cái gì. Đúng vậy, đã từng sai lầm, cô không thể đảm bảo điều gì. Nếu lần sau Thạch Lỗi vì mình mà xảy ra việc gì ảnh hưởng đến tiền đồ thì mình phải làm sao? Tuy bà Lương là mẹ kế của anh, nhưng bà ta hiển nhiên rất không thích mình, quan hệ mẹ chồng trước lúc kết hôn đã căng thẳng rồi. Tình yêu, tình yêu rốt cuộc là gì? Kiên cường thế nào mới có thể đối diện với những vấn đề này? Đúng vậy, thực ra nhà anh cần một người con dâu có công việc tốt, gia thế trong sạch. Mà không phải giống như mình, xuất thân trong gia đình bố mẹ ly hôn, đã từng gặp mặt vô số lần, ai biết được liệu có trong buổi gặp mặt gia tộc quan trọng nào đó lại gặp người đã từng gặp mặt với mình? Một cô gái dũng mãnh như Tiểu Kỳ muốn vứt bỏ tất cả để làm một người con dâu hiền thục có dễ không? Tình yêu, tình yêu bất lực giữa hiện thực. Bỗng chốc mọi cảm xúc trào dâng, nước mắt nghẹn ngào, cô run run cầm khăn giấy lau khô, chầm chậm nói: “Cháu quả thật đã làm rất nhiều việc sai lầm, rất xin lỗi chú, nhưng cháu thật lòng yêu Thạch Lỗi.”
Bố của Thạch Lỗi dường như có chút khó chịu cau mày: “Cô gái, tình yêu không thể coi là cơm. Trong cuộc sống ngoài tình yêu còn có trách nhiệm, có đạo nghĩa, có rất nhiều. Có cô gái tên Tiểu Vũ gần đây đang chăm sóc Thạch Lỗi, cô ta là giảng viên đại học, rất hiền thục đoan trang, rất kiên nhẫn chờ đợi Thạch Lỗi, dì của Thạch Lỗi rất thích người con gái này, Tiểu Vũ rất dịu dàng, vừa đúng đối ngược với tính cách nóng nảy của Thạch Lỗi, dùng nhu khắc cương. Mà cháu, nói thật, rất hoạt bát, có ưu thế, nhưng nếu hai người có mâu thuẫn có lẽ chẳng ai nhường ai. Nhưng Tiểu Vũ sẽ chủ động bỏ qua, như vậy có phải sẽ không cãi nhau không? Cô chú già rồi, hy vọng Thạch Lỗi tìm được một người có thể vừa chăm sóc gia đình, vừa giúp nó khắc phục khuyết điểm trong tính cách, để sự nghiệp của nó phát triển.”
Trong im lặng, Phương Tiểu Kỳ nghĩ nếu đã động lòng, đã yêu thương, đã không thể rời khỏi ai đó, mà tất cả những điều này chỉ là kết cục bi thương thì cách tốt nhất là rời bỏ, cắt đứt tất cả quan hệ với họ, đổi phương thức mới, đổi chỗ ở.
Tình yêu giống như khói lửa, đã có lúc sáng lạn tươi đẹp nhưng nay chỉ cần nhớ lại những giây phút đó là được rồi. Tiểu Kỳ chào bố của Thạch Lỗi đi ra, một mình đi giữa phố náo nhiệt, dưới ánh mặt trời chói chang từng giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô nghĩ là nên buông tay để mình là một kẻ chạy trốn nhu nhược.
♥ Anh không hiểu tình yêu của em
Sau hai tháng…
Tiểu Kỳ đổi số điện thoại, chuyển đến một chi nhánh ngân hàng khác trên đường Văn Tụy của thành phố mới làm việc. Cô luôn miệng cười, vẫn kiên cường hoạt bát. Mỗi ngày sau khi tan ca cô đều đến khu trường đại học ở gần đó để đi dạo, ở đó toàn bộ phố đều bán đồ vật nhỏ, còn có nhiều đồ ăn vặt. Thỉnh thoảng cô hẹn Manh Manh cùng đến, ăn sợi gạo chua cay, ăn mực nướng, bàn chuyện về đàn ông.
Chiều hôm đó sau khi Tiểu Kỳ tan ca thấy bạn trai của đồng nghiệp chờ ở cửa, tình yêu đã lâu rồi không nhớ đến lại hiện về, cô thở dài, đi đến chợ trên đường Văn Tụy. Mắt cô thờ thẫn nhìn về phía trước, phát hiện ra ánh mắt của một người xuyên qua mọi người đang nhìn về phía cô.
Thạch Lỗi hơi gầy, da trắng hơn trước, mắt vẫn sáng, trong đồng tử đen nhánh như phóng ra mũi tên lạnh băng, miệng hơi mím lại, không chút biểu cảm. Tiểu Kỳ tuy xáo động trong lòng nhưng vẫn bình tĩnh đi qua anh. Cô nhắc mình không thể hoảng loạn, cũng đừng để lộ cảm xúc gì, nhưng vẫn thấy tim đập rất nhanh, lòng bàn tay căng thẳng, toát mồ hôi. Chỉ có vài bước đường mà bước chân nặng nề, mỗi bước đi trở nên khó khăn. Khi sắp đi qua thì tay anh như chiếc kim nắm chặt cổ tay cô, giọng anh tức giận, “em không có gì nói với anh sao?”
Tiểu Kỳ cười: “Ồ, hóa ra là anh, xin lỗi em không nhận ra. À, anh nói em sao, em đương nhiên không có gì để nói với anh, mình lại không quen, em còn có chút việc, em đi trước đây, tạm biệt!”
Tiểu Kỳ nói xong muốn bỏ đi nhưng Thạch Lỗi dùng lực kéo lại, khoảng cách giữa hai người gần hơn. Cô cắn răng muốn chạy thoát, phát hiện ra mình làm vậy chỉ là uổng công, nên thở dài hỏi: “Anh muốn như thế nào?ột nhiên cô nhìn thấy ở quầy hàng không xa, ánh mắt Tiểu Vũ dõi theo hai người.
“Chỉ cần em nói với anh rằng em không có quan hệ gì với Lưu Chí, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ nhắc đến.” Ánh mắt Thạch Lỗi khẩn cầu tha thiết, nhìn chằm chằm vào Tiểu Kỳ.
Trong lòng Tiểu Kỳ run lên, hơi ấm và ánh mắt cô cố gắng mới dần dần quên đi giờ lại quay về, thậm chí người cô muốn quên đang đứng trước mặt, cô cố gắng lùi về sau một bước, nhắc mình không thể để tình cảm này lần nữa chà đạp lòng tự trọng của chính mình, cô cười, “Tôi và anh ta gặp mặt nhau, tôi còn gặp mặt vô số người đàn ông, tôi luôn là người như vậy! Luôn muốn trèo lên cành cao làm phượng hoàng, ra sức tìm kiếm con nhà giàu, con nhà quan!”
Thạch Lỗi cười nhạt: “Em cho rằng thái độ như vậy lừa được anh sao?”
Tiểu Vũ ở chỗ không xa dường như đang ăn thứ gì, mắt luôn dõi theo phía này. Mùi vị đắng chát trong miệng khiến Tiểu Kỳ bất an, cứng rắn nói: “Tôi luôn nói thật lòng, không biết giả tạo, cái này anh phải hiểu chứ!”
“Em, em yêu anh không?” Thạch Lỗi nghi ngờ, tình yêu nồng cháy ngập tràn trong ánh mắt anh, anh nhìn Tiểu Kỳ.
Yêu, chẳng lẽ mình chưa từng thổ lộ với Thạch Lỗi điều gì, lẽ nào anh không hiểu sao, còn hỏi những câu ngốc như vậy. Răng nghiến chặt khiến môi cô bị đau, cô mở to miệng không nói run lên, sau đó lại cắn răng nuốt lại những lời muốn nói.
Ánh mắt mong đợi của Thạch Lỗi dần dần tan biến, anh thở dài nặng nề, quay người châm một điếu thuốc, hút vài hơi dữ dằn sau đó lại dập đi. Thạch Lỗi cầm chắc vai Tiểu Kỳ, hỏi lại một lần: “Hoặc đã từng yêu anh chưa, yêu chút nào chưa?”
Tiểu Kỳ cười ha ha, cô sợ mình nếu không cố gắng cười, nước mắt chút nữa thôi sẽ trào ra. Cô ho lớn, nhún nhún vai, hơi cười đùa: “Phương Tiểu Kỳ chẳng yêu ai, chỉ yêu mình! Đúng vậy, tôi và anh bên nhau chỉ vì điều kiện tốt, anh là con nhà quan, điểm này quá rõ rồi! Tôi chính là tồi tệ như lời Lưu Chí, không xứng với anh, cũng không đáng để anh đi tìm. Từ nay về sau quên tôi đi, tạm biệt!”
Đồ ngốc, Thạch Lỗi là kẻ ngu xuẩn, Tiểu Kỳ mắng thầm, tận sâu trong lòng Tiểu Kỳ đang tuôn trào nước mắt, anh và tôi mới đầu bên nhau tôi không biết anh là ai, càng không biết nhà anh ra sao. Điểm này anh quên rồi sao? Ha ha, tình yêu thật tàn khốc.
“Thật sao?” Đầu mày Thạch Lỗi co lại, ánh mắt dồn nén nhìn Tiểu Kỳ, khiến lòng cô trĩu nặng
Tiểu Kỳ cười gật đầu: “Đương nhiên là thật, còn phải nói nữa, ha ha!”
Từ trong mũi Thạch Lỗi phát ra những tiếng “hừ” nặng nề rồi đột nhiên kéo Tiểu Kỳ sang đối diện đường. Tiểu Kỳ vội vàng nói: “Anh làm gì vậy, bỏ tôi ra, anh điên rồi!”
“Được rồi, dù sao cô cũng là người hư hỏng, thêm một người đàn ông như tôi cũng chẳng sao!”
Mắt Thạch Lỗi nóng giận bừng bừng, toàn bộ người như đang đè nén sự run rẩy bên trong. Anh kéo cô đến bãi đỗ xe, giận dữ đẩy cô vào xe, sau đó đóng sập cửa, khởi động xe. Cô nhìn sau cửa xe là Tiểu Vũ đứng thất thần ở đối diện đường, cô thở dài.
Chiếc xe chạy nhanh như gió. Tiểu Kỳ kinh sợ, cô chưa từng thấy Thạch Lỗi không kiểm soát được cảm xúc như hôm nay, cô buồn rầu nói: “Anh lái chậm thôi, anh muốn chết, tôi thì không muốn chết cùng anh.”
“Ngậm miệng lại!” Thạch Lỗi tức tối cau mày.
“Anh ra sức gọi cho em, không ngờ mới có mấy ngày đã đổi số. Anh đến ngân hàng tìm em đều nói em đã không làm ở đó. Đến nhà em tìm quả nhiên đã chuyển nhà. Được, em độc ác dám chơi trò biến mất với anh sao? Anh giờ tìm thấy em rồi, hôm nay phải nói rõ, tình cảm của anh lẽ nào không đáng để nói, em nói đi là muốn chạy thoát khỏi anh sao?” Thạch Lỗi vừa lái xe vừa trút hết những lời nói trong lòng vào Tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ im lặng, lúc này nếu nói mình không những gọi cho anh biết bao lần, còn đến nhà tìm, thì còn có ý gì nữa? Lẽ nào phải nói em gọi cho anh nhưng điện thoại tắt máy, bố anh đến tìm em nói mình không xứng đôi? Chúng mình đều đã trải qua biết bao chuyện, anh không phải là người giàu có đến nỗi tiền nhiều không thể tiêu hết trong tiểu thuyết tình yêu, em cũng không phải lọ lem yếu mềm, chúng ta không thể chỉ sống vì tình yêu. Anh giờ phát điên vì yêu, có thể không để ý đến quá khứ của em, nhưng còn sau này? Sau này em chẳng thể giúp anh điều gì, lại đã làm rất nhiều việc sai trái, nếu cuộc sống gặp khó khăn, anh sẽ hối hận không? Em có thể chịu đựng được sự hối hận của anh không? Lúc đó, chúng ta vẫn còn yêu nhau không?
Tiểu Kỳ lặng lẽ nhìn Thạch Lỗi, tâm trạng cô phức tạp, cô chỉ có thể nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.
Xe lao nhanh ra khỏi thành phố vào một con đường nhỏ, rất nhanh sau đó trước mắt xuất hiện một dãy tòa nhà thấp.
Anh phanh gấp, Tiểu Kỳ cũng nhanh ra khỏi xe.
“Đi, hôm nay tôi xem cô hư hỏng cỡ nào!” Thạch Lỗi dường như dùng toàn bộ sức lực kéo tay Tiểu Kỳ, đau đến nỗi cô cau mày, nhưng không dám nói gì.
Đến khu thứ hai, Thạch Lỗi kéo cô lên tầng 2, móc khóa mở cửa.
Tiểu Kỳ giận dữ hỏi: “Anh rốt cuộc muốn làm gì? Chúng ta đã kết thúc rồi, anh tha cho tôi được không?”
Thạch Lỗi cười lạnh lùng: “Em không phải nói đã cùng ngủ cùng thằng khốn Lưu Chí đó sao? Không phải nói đã gặp mặt vô số lần đúng không, kinh nghiệm phong phú đúng không, vậy còn mỗi anh đúng không?”
Thạch Lỗi dữ dằn, quầng mắt đỏ bừng.
Tiểu Kỳ nhất thời thần người ra tức giận, hét lên: “Phải đó, tôi lên giường với anh ta, tôi lên giường với vô số đàn ông, sao nào? Tôi hư hỏng vậy đó, liên quan gì đến anh?”
Chưa nói hết, môi Tiểu Kỳ đã bị môi Thạch Lỗi đè chặt, anh dùng lực hôn cô, không do dự chiếm lĩnh không gian của cô, mùi cỏ thơm lại một lần nữa lan tỏa khắp toàn thân Tiểu Kỳ. Đầu óc cô choáng váng, bao nhiêu ngày đè nén nỗi nhớ của mình giờ lại như thế này, chẳng có chút lực nào để phản kháng, chỉ mềm nhũn trong vòng tay anh, nụ hôn ấm áp lướt qua môi, luồn xuống cổ, lên ngực…
Thạch Lỗi đặt Tiểu Kỳ lên giường, ấn mạnh xuống, hôn thật mạnh. Trong miệng cô dường như phát ra ý thức tỉnh táo, lẩm bẩm “đừng” nhưng đã không còn kịp nữa, đầu óc cô đã mụ mị, anh cũng không thể dừng lại. Anh giận dữ nói: “Phương Tiểu Kỳ, anh hận em, anh hận em.”
Tiểu Kỳ rớt nước mắt cười trong hạnh phúc, đã yêu một lần thì giờ phút này đây còn nghĩ gì đến Tiểu Vũ, lo gì về sau. Anh và cô hôn nhau như hai kẻ điên, vuốt ve làn da đã từng nhớ đến phát điên, cho đến khi không còn sức lực.
“Anh và Lưu Chí cãi nhau, chút nữa thì bị xử phạt. Uống rượu đến nỗi dạ dày xuất huyết, cả nhà đều nói anh hết thuốc chữa. Anh chạy như điên 5 cây số, bị ngất xỉu khi huấn luyện, cuối cùng kiểm tra ra đầu có u. Em thật độc ác, Phương Tiểu Kỳ. Em không thể chủ động gọi cho anh, ngay cả Tiểu Vũ cũng xin phép đến chăm sóc anh, tuy anh không muốn cô ta làm như vậy. Còn em, em thì sao? Anh yêu em, nhưng em yêu anh không? Em là đồ lừa dối, mồm ba hoa mình kinh nghiệm phong phú, thực chất vẫn là…” Thạch Lỗi vừa giận, lật người ôm Tiểu Kỳ thủ thỉ, “sau này không cho em rời xa anh, biết chưa?”
Tiểu Kỳ lau nước mắt, vuốt tóc Thạch Lỗi, nhẹ nhàng nói: “Anh, hãyTiểu Vũ nhé. Em yêu anh, đúng vậy, em là đồ ngốc!” Tiểu Kỳ nói, nhìn Thạch Lỗi, anh đã ngủ, anh gối đầu lên cánh tay cô, trên mặt còn mỉm cười hạnh phúc.
Em chỉ là người con gái bình thường, dung tục bình thường. Em không dám tưởng tượng được gả cho anh thật, khiến anh phải chịu đựng sự phản đối của cha mẹ, khiến đồng nghiệp chê cười, để anh phải có áp lực lớn như vậy. Có một ngày cùng với những thử thách của thời gian, anh không yêu em nữa thì em phải làm sao? Phụ nữ là động vật yếu đuối, đừng dày vò em như vậy. Thật ra để chúng ta giữ lại những ký ức tốt đẹp nhé! Nhiều năm sau anh còn có thể nhớ đã từng có một người con gái dũng cảm một lòng một dạ yêu anh, như vậy là đủ rồi.
Cô lẩm nhẩm những lời này, mặc quần áo, hôn nhẹ anh, cười nói: “Em đi đây.”
Nước mắt cứ trào ra, Tiểu Kỳ mỉm cười đưa tay lau nước mắt. Khi xuống tầng nhìn thấy trên đường này không có chiếc xe chạy qua, bước chân cô đột nhiên nhẹ nhõm.
♥ Là kiếp hay là duyên
“Tiểu Kỳ.” Tiểu Vũ đứng trước sân bước ra, im lặng nhìn Tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ quay đầu lại nhìn Tiểu Vũ, không biết tại sao đột nhiên thấy cô ta thật đáng thương.
“Chúng ta nói chuyện được không?” Tiểu Vũ buồn buồn nhìn cô.
Tiểu Kỳ thở dài: “Giữa chúng ta hình như chẳng có gì để nói.”
“Chị biết, giờ trong mắt em chị là người bỉ ổi. Chị không quan tâm, thật đó.” Tiểu Vũ cười đau khổ, “Chị yêu Thạch Lỗi, yêu anh ấy chết đi sống lại, rời xa anh ấy sống không nổi, điều này chắc em chưa hề nghĩ đến?”
Cô nhìn Tiểu Vũ bàng hoàng, điểm này đúng là cô chưa nghĩ đến.
“Năm đó chị lặng thầm thích anh ấy. Mẹ và bố sau khi tái hôn, bố chuyển trường cho chị, bọn chị mất liên lạc. Thật không dễ liên lạc lại được lại bị em đi trước một bước. Tiểu Vũ không nín nổi cười: “Chị biết em là con ruột của bố mẹ từ lâu rồi, do đó chị không muốn gây chuyện với em, đều tỏ ra yếu đuối trước em. Nhưng em luôn tìm mọi cách phá hoại chuyện của chị, thật khiến chị đau lòng. Chị ở trước mặt bố mẹ luôn rất hiếu thuận, cố gắng làm đứa con ngoan. Chị nghĩ nếu có một ngày họ nhận em về nhà, thấy chị rất hiếu thuận có lẽ sẽ tiếp tục coi chị là con. Nhưng chị sai rồi. Khi em làm tổn thương chị, họ rõ ràng biết nhưng lại nói tốt cho em trước mặt chị. Mà chị, chỉ là liên lạc Hoa Tiên Dũng báo thù em một lần, họ không tha thứ cho chị. Ha ha, đó là sức mạnh của tình thân, thật tàn khốc phải không?”
“Chuyện này…” Tiểu Kỳ nhất thời bế tắc, không biết nên nói gì. Dù sao lời Tiểu Vũ nói là sự thực.
Tiểu Vũ thở dài: “Em là cô gái tốt, nhưng em đúng đã làm nhiều chuyện hồ đồ. Dựa vào lương tâm mà nói ở bên em, Thạch Lỗi có hạnh phúc không? Lưu Chí rõ ràng sẽ không buông tha cho em, vì em mới đầu mỉa mai anh ta. Đối với người có lòng tự trọng cực lớn mà nói, sự mỉa mai đó là muốn mạng của anh ta. Thạch Lỗi đã có xung đột với Lưu Chí, chút nữa vì chuyện này mà bị xử phạt. Em sau này còn muốn anh ta phát sinh xung đột với người khác sao? Đàn ông thực ra cần cuộc sống gia đình bình yên, ấm áp, điểm này sẽ trợ giúp cho anh ta tập trung vào sự nghiệp. Chị thấy em thực sự không hợp với Thạch Lỗi, cuộc sống cô đơn cùng mẹ trong thời gian dài đã khiến em hận đời, tính cách của em căn bản không thể dung hòa với tính cách của anh ấy. Còn chị lại có thể hy sinh tất cả cho anh ấy, cũng là người thích hợp nhất với anh ấy.”
“Chuyện này, tôi đều hiểu, chị không cần nói nữa! Tôi sẽ rời xa anh ta, chị yên tâm đi!” Tiểu Kỳ không nhịn được, nói.
“Không, vẫn chưa đủ!” Lời nói của Tiểu Vũ dường như nghẹn lên tận tổ.
Tiểu Kỳ kinh ngạc hỏi lại: “Vẫn chưa đủ, chị còn muốn tôi phải thế nào?”
Tiểu Vũ cúi đầu suy nghĩ vài giây, lên tiếng: “Với tính cách Thạch Lỗi, anh ta căn bản không tin em không yêu anh ấy! Vì anh ấy và em giống nhau, đều là nói một đằng nghĩ một nẻo. Do đó vì tốt cho anh ấy chị xin em, nếu em không có một người đàn ông tương đương với anh ấy làm bia đỡ đạn thì cả đời này anh ấy sẽ không yên tâm ở bên chị. Cầu xin em, nếu em đã quyết tâm rời xa thì hãy làm đến cùng. Mong em sau khi buông tay đừng mềm lòng, cũng đừng phá hoại thứ hạnh phúc đến với chị không hề dễ dàng này. Những ngày này bố mẹ anh ấy rất thích chị, thái độ của họ đối với chị cũng tốt hơn rất nhiều, vì thế, chị…”
Tiểu Kỳ ngửa đầu nhìn lên trời cười lớn, cô không muốn nghe Tiểu Vũ nói thêm gì nữa, vội lên một chiếc taxi đang đến gần rồi đi mất.
Khi tình yêu tưởng như hết mà lại không hết sẽ giống như gặp ác mộng, luôn dày vò người trong cuộc. Tiểu Kỳ ngồi trong taxi buồn rầu, bản thân thật ra còn không bằng Tiểu Vũ, không có dũng khí đối mặt với tất cả. Có lẽ, tất cả sức mạnh đều dùng để báo thù cha mẹ rồi, đến cuối cùng gặp một chút sóng gió chỉ còn ý nghĩ chạy trốn. Nhưng sao có thể trách mình, Tiểu Kỳ chỉ là nhân viên hợp đồng, không có mối quan hệ, chỉ dựa vào thì để chuyển sang chính thức là việc không thể. Bà Từ lớn tuổi rồi vẫn làm việc vặt kiếm tiền, mẹ ngày càng già, nếu có một ngày mắc bệnh nặng thì nên làm gì? Đến lúc đó chỉ có thể dựa vào Thạch Lỗi, mình ngoài mang lại cho anh niềm vui của tình yêu còn có thể có gì? Không thể nghĩ ra kế sách để anh thăng quan phát tài, cũng không có gia thế hiển hách phụ trợ, càng không có bản tính dịu dàng để anh trưởng thành trong tình yêu của mình. Gạt bỏ tất cả những điều này giữa cô và anh chỉ còn lại tình yêu. Thế gian này thứ khiến con người rung động nhất là tình yêu, sự sợ hãi vô dụng nhất cũng là tình yêu. Phải kiên cường như thế nào mới có thể giữ được tình yêu này, mới để tình yêu luôn mới mẻ? Phải đó, Phương Tiểu Kỳ rất tham lam, hy vọng một khi yêu rồi thì cả đời ngọt ngào, cô không muốn nhìn thấy một ngày tình yêu biến màu. Càng không muốn thấy thứ tình yêu mà mình từng trải qua, từng khóc vì nó dần dần tan biến như mây khói.
Tiểu Kỳ nhủ thầm: Thạch Lỗi việc tốt nhất em có thể làm cho anh là buông tay!
Vừa mới đây trời còn trong xanh, đột nhiên vài đám mây đen lớn đã từ đâu kéo đến, tiếp đó là mưa rơi xuống lộp bộp. Thế giới ngoài cửa xe ướt nhòe, Tiểu Kỳ nhìn cây cối xung quanh đều phủ bởi một màu xanh lục mông lung, mải nghĩ không chú ý xe đã rất nhanh rẽ vào cửa khu đô thị.
Kỳ quái khi Tiểu Kỳ xuống xe trả tiền thì mưa đột ngột tạnh hẳn. Cô ngửa đầu lên nhìn Manh Manh đang đứng run lên ở cửa siêu thị của khu đô thị, áo sơ mi bị ướt hết, chắc chắn là do mưa rồi.
“Manh Manh, cậu sao vậy? Đến tìm mình sao? Sao không gọi điện, ồ, đúng rồi, mình tắt máy sao không đến nhà để đợi, mẹ mình ở nhà mà.”
Tiểu Kỳ vội vàng chạy đến nói.
Manh Manh ngẩn đầu lên cười trong nỗi đau thương, nói: “Trưa nay, anh ấy kết hôn rồi. Mình ở giữa đám người nhìn anh đứng bên cô dâu xinh đẹp, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc chúc mừng quan khách. Mình đi nhà vệ sinh, người trong công ty mình đều nói Lý Manh Manh muốn gả cho người có tiền, nhưng vẫn bị đá. Thời nay phụ nữ đều hiện thực, đều cam chịu khóc trong BMW. Thực ra không phải vậy, Tiểu Kỳ, mình không phải…”
Tiểu Kỳ đưa tay ra bịt miệng bạn, nhẹ giọng: “Đừng nói nữa, Manh Manh, mình đều hiểu. Nào đến nhà mình, mình tìm cho cậu quần áo để thay.”
Bà Từ đang làm cơm, nghe tiếng cửa kêu, nói lớn: “Là Tiểu Kỳ phải không? Hôm nay tan làm đi đâu vậy, khi nhận được tin nhắn của con mẹ đã mua hết đồ ăn rồi! Mau rửa tay ăn cơm!”
Vừa nói, bà bưng một nồi cơm ra đặt lên bàn, nhìn thấy Manh Manh liền nói: “Manh Manh đến à, cùng ăn cơm nhé!”
Manh Manh thay quần áo của Tiểu Kỳ, rửa mặt, ngồi thần người trước bàn cơm.
“Manh Manh, việc của cháu dì đều nghe rồi. Còn nhiều đàn ông tốt, không phải sợ, từ từ tìm một người.” Bà Từ cười an ủi.
Manh Manh nhào vào lòng bà từ khóc đau khổ: “Dì à, anh ta kết hôn rồi, anh ta kết hôn với người con gái khác, không cần cháu nữa!”
Tiểu Kỳ nhìn Manh Manh kích động, mắt cô cũng đỏ lên, nghĩ đến Thạch Lỗi khi tỉnh dậy phát hiện mình không còn ở đó không biết sẽ thế nào! Mới đó còn thân mật, giờ lại phân ly, nước mắt cô cũng bắt đầu rơi xuống.
“Đứa con gái này, ngoan nào, đừng khóc! Tiểu Kỳ của chúng ta cũng là… cháu, dì ơi, cháu, cũng không phải…” Mắt bà ươn ướt, nhớ đến nỗi đau của Tiểu Kỳ phải chịu đựng sau khi thất tình, tự nhiên lại nghĩ đến mình, trong lòng lại đau nhói.
Tiểu Kỳ cười trong tiếng khóc: “Manh Manh, cậu thật đáng ghét, làm mẹ con mình cũng khóc theo cậu rồi!”
Ha ha, ha ha! Manh Manh cũng vừa khóc vừa cười, lau nước mắt nói: “Dì à, xin lỗi dì, để dì cười rồi!”
Bà Từ cười nói: “Không sao, không sao, chúng ta ăn cơm đi, ăn nhiều chút.”
Sự xuất hiện đột ngột của Manh Manh khiến một ngày của Tiểu Kỳ vốn đã hỗn loạn càng bận hơn, sau khi rửa mặt cô nằm lên giường đọc tạp chí lúc lâu mới hơi buồn ngủ, vừa chuẩn bị tắt đèn thì điện thoại vang lên.
“Phương Tiểu Kỳ, em bắt anh đào tung cả thành phố này để tìm em sao? Em là đồ ngốc, cho rằng thay số điện thoại thì anh không thể tìm ra sao? Em nhớ kỹ rằng em còn có công việc, còn có nhà, em, em khiến người ta thật tức.” Thạch Lỗi nói liên hồi trong sự giận dữ khiến đầu óc Tiểu Kỳ vừa bình tĩnh lại ảm đạm.
“Em!” Tiểu Kỳ thốt ra một chữ, rồi không thể tiếp tục nói tiếp. Nói gì cũng đều không tốt, đúng rồi thực ra vài tiếng trước, sau khi hai người như vậy nên nhanh chóng biến mất, ngồi lên máy bay tùy tiện đến một nước nào đó như Mỹ, Pháp, Anh, đến một nơi anh ta không dễ dàng tìm thấy. Nhưng cuộc sống không phải tiểu thuyết, cô không thể dễ dàng đến đất nước khác để sống. Cô chỉ cười đau khổ, vừa cảm động trước sự ngoan cố của Thạch Lỗi, lại thấy phiền phức với tình yêu dai dẳng này.
Thạch Lỗi thở dài, nhẹ giọng: “Tiểu Kỳ, sao em phải trốn anh? ốt cuộc xảy ra chuyện gì? Anh muốn ở bên em, điều này em phải hiểu chứ. Điều gì quan trọng hơn cả việc mình bên nhau. Đừng như vậy có được không?”
“Thạch Lỗi, em đã từng yêu anh, đúng vậy, yêu rất nhiều! Nhưng, thật sự xin lỗi, em phải cưới người khác rồi. Đối phương là người luôn theo đuổi em, em cũng rất cảm động với sự kiên trì của anh ấy. Hai đứa mình có tính cách không hợp nhau, để tránh sau này đòi chia tay thì nên dừng lại thôi!” Tiểu Kỳ nói xong khâm phục mình vì nói những lời giả dối y như thật.
“Em nghĩ những lời như vậy có thể lừa ai? Có phải em vì việc của Lưu Chí mà đau buồn? Anh lúc đó quả thực bị kích động, nhất thời cả thấy mất mặt. Em có phải còn giận anh không? Sau khi về anh đã hối hận rồi, muốn tìm em xin lỗi nhưng liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, về sau anh phải vào viện. Giờ anh chính thức nói với em, Phương Tiểu Kỳ cả đời này anh đã chọn em rồi. Nếu em muốn, mình kết hôn ngay được không? Anh không để ý người khác nghĩ gì, bố anh và dì, mặc kệ họ. Được không Tiểu Kỳ?” Thạch Lỗi chầm chậm nói một cách khẩn thiết, chỉ sợ Tiểu Kỳ nghe không rõ.
Tiểu Kỳ đau khổ hít thật sâu, sau đó bình tĩnh nói: “Bạn trai em là Lỹ Vỹ Lợi, điều kiện gia đình anh ấy không tồi. Anh ấy rất yêu em, đều rất tốt với em và mẹ, gia đình anh ấy không để ý đến việc em chỉ trưởng thành trong một gia đình bố mẹ ly hôn. Anh ấy rất rõ việc trước đây em đã hẹn hò với rất nhiều đàn ông, anh ấy không để ý vì biết em chỉ là đùa giỡn. Em dự định kết hôn với anh ấy, gả cho người yêu em, em đang rất thật lòng. Em và anh ở bên nhau quá mệt mỏi rồi, dì không thích em, bố anh cũng không thích em. Người nham hiểm như Lưu Chí còn dày vò chúng ta nhiều, nhỡ đâu trong buổi gặp mặt gia đình quý tộc của nhà anh lại gặp một người đã từng hẹn hò với em thì không phải là làm hổ thẹn đến gia đình anh sao? Tính khí anh nóng nảy, tính cách em cũng chẳng tốt gì, hai người ở bên nhau chỉ làm cuộc sống thêm loạn, do đó, xin anh, buông tay đi!”
“Anh không tin, anh không tin. Trừ khi em kết hôn thật, nếu không anh sẽ không tin.” Thạch Lỗi nói xong đột nhiên ngắt điện thoại.
Vết thương khó khăn lắm mới lành giờ lại nứt ra, từng cơn đau lại đến, nỗi đau này khiến người ta rách nát tim gan, cô thầm nghĩ: Thạch Lỗi, đừng trách em, nếu không phải vậy anh sao có thể bắt đầu cuộc sống mới.
♥ Yêu và không yêu
Tiểu Kỳ nép sát vào tường, nước mắt đã không thể cuốn trôi những dao động trong nội tâm, cô lần nữa gọi cho Thạch Lỗi, điện thoại vẫn tắt. Đột nhiên cảm thấy thật thê thảm, hóa ra đối với người cô yêu, ngoài một số điện thoại không còn phương thức liên hệ nào khác.
Tiểu Kỳ đi chậm dọc theo con đường nhỏ, bên đường là những biệt thự nhỏ yên tĩnh, những cây hoa dại chẳng rõ tên cũng tỏa ra những làn hương dịu nhẹ. Tiểu Kỳ thờ thẫn đứng bên đường đợi xe hồi lâu mới bắt được một chiếc xe, cô thẫn thờ nhìn những đôi tình nhân trên con đường mình đi qua, nghĩ đến tối hôm đó: “Anh không dễ dàng động lòng trước một người con gái nhưng thích rồi nhất định là cả đời.” Câu nói này của Thạch Lỗi vang lên rõ từng chữ bên tai cô, nhưng chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, đã chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Lời hứa của tình yêu lúc này đây chỉ là sự phỉ báng, Tiểu Kỳ xúc động, cô chợt nghĩ đến Manh Manh.
Nhà Manh Manh cũng cũ rồi, sơn ở tường ngoài cũng đã sần sùi, nhiều chỗ bắt đầu bong ra. Tiểu Kỳ gọi điện nhìn Manh Manh như chú chim nhỏ đi xuống tầng, đứng ở chỗ xa xa. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Manh Manh tiều tụy, ủ rũ nói: “Tiểu Kỳ, mình gặp báo ứng rồi. Mới đầu tham lam vì điều kiện của lão mập tốt, do đó cự tuyệt Hoa Tiên Dũng. Giờ mình cũng bị đá rồi!”
Nào có phải chỉ có một người bị tổn thương vì tình yêu? Tiểu Kỳ hiểu Manh Manh tuy thích điều kiện của Vương Khải nhưng chủ yếu là bị cảm động với sự quan tâm dịu dàng của người đó. Tận sâu trong họ nếu không yêu thì không thể ở bên. Cô nghĩ đến mình không phải tự tạo nghiệp chướng sao? Lúc đó làm bừa, bây giờ bị trừng phạt. Tiểu Kỳ mũi cay cay, quầng mắt đỏ, ôm Manh Manh nói: “Mình cũng bị đá rồi!” Nghĩ đến những cố gắng để gặp Thạch Lỗi trong những ngày này, cô không ngăn nổi, bật khóc lớn.
Hai người sau khi ôm nhau khóc, ngồi dưới ghế dài của khu chung cư.
Manh Manh mơ mộng nhìn lên bầu trời, nói: “Thật ra mình trong lòng cũng buồn, không trách gì Vương Khải. Mình là con gái gia đình bình thường muốn tìm một người có điều kiện tốt, khi việc làm ăn của nhà anh không thuận muốn tìm một người con gái có thể giúp đỡ cũng không có gì không đúng. Có lúc mình nghĩ bây giờ liệu còn tình yêu thuần túy hay không? Có người bất chấp mọi thứ vì không? Có lẽ là không, vì khi chúng ta nói về tình yêu đã gắn cho nó quá nhiều thứ.”
“Ừ, mình cũng nghĩ rất nhiều, dù bên cạnh Thạch Lỗi rất vui nhưng nhà anh, mẹ kế của anh còn có nhiều thứ nữa khiến mình tự ti. Những ngày này nhớ anh đến phát điên, nhớ lại những ký ức từ khi hai đứa quen nhau mình buồn tới mức chẳng thiết sống!” Tiểu Kỳ dụi dụi mũi, “Manh Manh, thực ra mình không hề muốn thừa nhận những sai lầm trước kia, dẫn đến những việc hồ đồ trước đó ảnh hưởng đến tình yêu hiện tại của mình. Mình chỉ muốn gặp anh ấy. Anh ấy nếu thực sự tin mình là loại người đó thì đành vậy, tạm biệt nhau!”
Mắt Manh Manh đo đỏ nói: “Không, Tiểu Kỳ, những việc trước kia mình đều hiểu. Thạch Lỗi nếu hiểu lầm cậu thì mình đi tìm anh ta, mình nói rõ với anh ta, mình đi cầu xin anh ta…”
“Không, không cần nữa.” Tiểu Kỳ lắc đầu khóc, tình yêu không phải cầu xin, vẫn cần chút tự trọng cuối cùng. Tiểu Kỳ dùng lực nhếch môi lên, cười nói với Manh Manh, “Chẳng có gì là không thể chịu đựng, Manh Manh, mình tiếp tục gặp mặt. Mình luôn tin sẽ tìm được một người thực sự hiểu mình, thực sự yêu mình.”
Tiểu Kỳ quyết định sống thật tốt cuộc đời của mình, không còn lưu luyến thứ tình yêu không thuộc về mình. Mới đầu Tiểu Kỳ thường chỉ tập trung làm việc, buổi tối cũng ở lại ngân hàng tăng ca, nỗi nhớ về Thạch Lỗi được dồn nén vào góc nào đó trong nội tâm cô, khiến cô dễ chịu hơn nhiều. Có một ngày sau khi tan ca vào buổi trưa, khi cô vừa ra khỏi cửa ngân hàng, chợt có một chàng trai trẻ nhìn cô cười: “Cô là Phương Tiểu Kỳ phải không? Có một số việc muốn bàn với cô.”
Tiểu Kỳ đang do dự vì mình không quen người này, đưa mắt ra chỗ khác thì thấy từ chỗ không xa trong cửa xe của chiếc xe nhỏ màu đen có một người đàn ông quen thuộc đang mỉm cười với mình. Toàn thân cô cứng đờ, là bố của Thạch Lỗi.
Trong quán Thượng hạng, bố của Thạch Lỗi nghiêm trang ngồi xuống, dường như đang nghĩ nên mở miệng thế nào. Tiểu Kỳ thẫn thờ nhìn cốc trà hoa cúc đặt trước mặt, cũng không biết bắt đầu thế nào.
“Sau khi Thạch Lỗi đánh nhau bị xử phạt, thằng bé tâm trạng rất bực bội. Chú đã giáo huấn nó nhưng nó cũng không để trong lòng. Chú xin cho nó nghỉ phép ở nhà kiểm điểm lại, không ngờ nó lại trốn đi uống rượu… Chú đoán được giữa hai đứa đã có vấn đề gì đó nhưng nguyên nhân cụ thể thì không rõ. Từ sau khi mẹ nó qua đời, Thạch Lỗi tức giận với chú.” Ông thở dài, nâng cốc trà uống một ngụm, mỉm cười với Tiểu Kỳ, “Tiểu Kỳ, uống chút trà hoa cúc đi, rất ngon.”
“Chú yêu cầu nhiều với việc lớn cả đời người của nó, chỉ cần có con dâu tốt là được rồi. Nhưng câu này khó để nói ra. Hoàn cảnh của cháu đúng là có chút phức tạp, chú cũng biết ít nhiều. Chú tin cháu là cô gái tốt nhưng sau này nếu cháu gả vào nhà chú nhất định phải đối diện với quan hệ mẹ chồng nàng dâu, còn phải hòa hợp với bạn của chú, bạn của Thạch Lỗi, bạn của gia đình…”
Tiểu Kỳ đã hiểu ý của ông, cô cười buồn: “Chú à, chú không cần nói nữa, cháu hiểu rồi.”
“Gia đình Lưu Chí quen biết với gia đình chú, sự việc này rất nhạy cảm. Còn may là chú nhờ người hòa giải mấy lần, chẳng có chuyện gì lớn xảy ra. Lần này coi như qua, cháu có thể bảo đảm không có lần sau không? Nghe nói trước kia cháu thường đi gặp mặt ở Trung tâm Mai mối, thành phố này nhỏ như vậy có thể bảo đảm không có Lưu Chí khác không? Tính khí của Thạch Lỗi cháu cũng biết, nó không dễ dàng gì, phải mất vài năm mới tĩnh tâm để tập trung vào sự nghiệp, không thể vì cháu mà hủy hoại tiền đồ của nó.” Ngữ khí của ông nặng hơn, khuôn mặt suy tư nói những lời này với cô.
Cô chỉ cắn môi, vị chua cay xuyên qua đầu lưỡi, cô cũng không biết là cái gì. Đúng vậy, đã từng sai lầm, cô không thể đảm bảo điều gì. Nếu lần sau Thạch Lỗi vì mình mà xảy ra việc gì ảnh hưởng đến tiền đồ thì mình phải làm sao? Tuy bà Lương là mẹ kế của anh, nhưng bà ta hiển nhiên rất không thích mình, quan hệ mẹ chồng trước lúc kết hôn đã căng thẳng rồi. Tình yêu, tình yêu rốt cuộc là gì? Kiên cường thế nào mới có thể đối diện với những vấn đề này? Đúng vậy, thực ra nhà anh cần một người con dâu có công việc tốt, gia thế trong sạch. Mà không phải giống như mình, xuất thân trong gia đình bố mẹ ly hôn, đã từng gặp mặt vô số lần, ai biết được liệu có trong buổi gặp mặt gia tộc quan trọng nào đó lại gặp người đã từng gặp mặt với mình? Một cô gái dũng mãnh như Tiểu Kỳ muốn vứt bỏ tất cả để làm một người con dâu hiền thục có dễ không? Tình yêu, tình yêu bất lực giữa hiện thực. Bỗng chốc mọi cảm xúc trào dâng, nước mắt nghẹn ngào, cô run run cầm khăn giấy lau khô, chầm chậm nói: “Cháu quả thật đã làm rất nhiều việc sai lầm, rất xin lỗi chú, nhưng cháu thật lòng yêu Thạch Lỗi.”
Bố của Thạch Lỗi dường như có chút khó chịu cau mày: “Cô gái, tình yêu không thể coi là cơm. Trong cuộc sống ngoài tình yêu còn có trách nhiệm, có đạo nghĩa, có rất nhiều. Có cô gái tên Tiểu Vũ gần đây đang chăm sóc Thạch Lỗi, cô ta là giảng viên đại học, rất hiền thục đoan trang, rất kiên nhẫn chờ đợi Thạch Lỗi, dì của Thạch Lỗi rất thích người con gái này, Tiểu Vũ rất dịu dàng, vừa đúng đối ngược với tính cách nóng nảy của Thạch Lỗi, dùng nhu khắc cương. Mà cháu, nói thật, rất hoạt bát, có ưu thế, nhưng nếu hai người có mâu thuẫn có lẽ chẳng ai nhường ai. Nhưng Tiểu Vũ sẽ chủ động bỏ qua, như vậy có phải sẽ không cãi nhau không? Cô chú già rồi, hy vọng Thạch Lỗi tìm được một người có thể vừa chăm sóc gia đình, vừa giúp nó khắc phục khuyết điểm trong tính cách, để sự nghiệp của nó phát triển.”
Trong im lặng, Phương Tiểu Kỳ nghĩ nếu đã động lòng, đã yêu thương, đã không thể rời khỏi ai đó, mà tất cả những điều này chỉ là kết cục bi thương thì cách tốt nhất là rời bỏ, cắt đứt tất cả quan hệ với họ, đổi phương thức mới, đổi chỗ ở.
Tình yêu giống như khói lửa, đã có lúc sáng lạn tươi đẹp nhưng nay chỉ cần nhớ lại những giây phút đó là được rồi. Tiểu Kỳ chào bố của Thạch Lỗi đi ra, một mình đi giữa phố náo nhiệt, dưới ánh mặt trời chói chang từng giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô nghĩ là nên buông tay để mình là một kẻ chạy trốn nhu nhược.
♥ Anh không hiểu tình yêu của em
Sau hai tháng…
Tiểu Kỳ đổi số điện thoại, chuyển đến một chi nhánh ngân hàng khác trên đường Văn Tụy của thành phố mới làm việc. Cô luôn miệng cười, vẫn kiên cường hoạt bát. Mỗi ngày sau khi tan ca cô đều đến khu trường đại học ở gần đó để đi dạo, ở đó toàn bộ phố đều bán đồ vật nhỏ, còn có nhiều đồ ăn vặt. Thỉnh thoảng cô hẹn Manh Manh cùng đến, ăn sợi gạo chua cay, ăn mực nướng, bàn chuyện về đàn ông.
Chiều hôm đó sau khi Tiểu Kỳ tan ca thấy bạn trai của đồng nghiệp chờ ở cửa, tình yêu đã lâu rồi không nhớ đến lại hiện về, cô thở dài, đi đến chợ trên đường Văn Tụy. Mắt cô thờ thẫn nhìn về phía trước, phát hiện ra ánh mắt của một người xuyên qua mọi người đang nhìn về phía cô.
Thạch Lỗi hơi gầy, da trắng hơn trước, mắt vẫn sáng, trong đồng tử đen nhánh như phóng ra mũi tên lạnh băng, miệng hơi mím lại, không chút biểu cảm. Tiểu Kỳ tuy xáo động trong lòng nhưng vẫn bình tĩnh đi qua anh. Cô nhắc mình không thể hoảng loạn, cũng đừng để lộ cảm xúc gì, nhưng vẫn thấy tim đập rất nhanh, lòng bàn tay căng thẳng, toát mồ hôi. Chỉ có vài bước đường mà bước chân nặng nề, mỗi bước đi trở nên khó khăn. Khi sắp đi qua thì tay anh như chiếc kim nắm chặt cổ tay cô, giọng anh tức giận, “em không có gì nói với anh sao?”
Tiểu Kỳ cười: “Ồ, hóa ra là anh, xin lỗi em không nhận ra. À, anh nói em sao, em đương nhiên không có gì để nói với anh, mình lại không quen, em còn có chút việc, em đi trước đây, tạm biệt!”
Tiểu Kỳ nói xong muốn bỏ đi nhưng Thạch Lỗi dùng lực kéo lại, khoảng cách giữa hai người gần hơn. Cô cắn răng muốn chạy thoát, phát hiện ra mình làm vậy chỉ là uổng công, nên thở dài hỏi: “Anh muốn như thế nào?ột nhiên cô nhìn thấy ở quầy hàng không xa, ánh mắt Tiểu Vũ dõi theo hai người.
“Chỉ cần em nói với anh rằng em không có quan hệ gì với Lưu Chí, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ nhắc đến.” Ánh mắt Thạch Lỗi khẩn cầu tha thiết, nhìn chằm chằm vào Tiểu Kỳ.
Trong lòng Tiểu Kỳ run lên, hơi ấm và ánh mắt cô cố gắng mới dần dần quên đi giờ lại quay về, thậm chí người cô muốn quên đang đứng trước mặt, cô cố gắng lùi về sau một bước, nhắc mình không thể để tình cảm này lần nữa chà đạp lòng tự trọng của chính mình, cô cười, “Tôi và anh ta gặp mặt nhau, tôi còn gặp mặt vô số người đàn ông, tôi luôn là người như vậy! Luôn muốn trèo lên cành cao làm phượng hoàng, ra sức tìm kiếm con nhà giàu, con nhà quan!”
Thạch Lỗi cười nhạt: “Em cho rằng thái độ như vậy lừa được anh sao?”
Tiểu Vũ ở chỗ không xa dường như đang ăn thứ gì, mắt luôn dõi theo phía này. Mùi vị đắng chát trong miệng khiến Tiểu Kỳ bất an, cứng rắn nói: “Tôi luôn nói thật lòng, không biết giả tạo, cái này anh phải hiểu chứ!”
“Em, em yêu anh không?” Thạch Lỗi nghi ngờ, tình yêu nồng cháy ngập tràn trong ánh mắt anh, anh nhìn Tiểu Kỳ.
Yêu, chẳng lẽ mình chưa từng thổ lộ với Thạch Lỗi điều gì, lẽ nào anh không hiểu sao, còn hỏi những câu ngốc như vậy. Răng nghiến chặt khiến môi cô bị đau, cô mở to miệng không nói run lên, sau đó lại cắn răng nuốt lại những lời muốn nói.
Ánh mắt mong đợi của Thạch Lỗi dần dần tan biến, anh thở dài nặng nề, quay người châm một điếu thuốc, hút vài hơi dữ dằn sau đó lại dập đi. Thạch Lỗi cầm chắc vai Tiểu Kỳ, hỏi lại một lần: “Hoặc đã từng yêu anh chưa, yêu chút nào chưa?”
Tiểu Kỳ cười ha ha, cô sợ mình nếu không cố gắng cười, nước mắt chút nữa thôi sẽ trào ra. Cô ho lớn, nhún nhún vai, hơi cười đùa: “Phương Tiểu Kỳ chẳng yêu ai, chỉ yêu mình! Đúng vậy, tôi và anh bên nhau chỉ vì điều kiện tốt, anh là con nhà quan, điểm này quá rõ rồi! Tôi chính là tồi tệ như lời Lưu Chí, không xứng với anh, cũng không đáng để anh đi tìm. Từ nay về sau quên tôi đi, tạm biệt!”
Đồ ngốc, Thạch Lỗi là kẻ ngu xuẩn, Tiểu Kỳ mắng thầm, tận sâu trong lòng Tiểu Kỳ đang tuôn trào nước mắt, anh và tôi mới đầu bên nhau tôi không biết anh là ai, càng không biết nhà anh ra sao. Điểm này anh quên rồi sao? Ha ha, tình yêu thật tàn khốc.
“Thật sao?” Đầu mày Thạch Lỗi co lại, ánh mắt dồn nén nhìn Tiểu Kỳ, khiến lòng cô trĩu nặng
Tiểu Kỳ cười gật đầu: “Đương nhiên là thật, còn phải nói nữa, ha ha!”
Từ trong mũi Thạch Lỗi phát ra những tiếng “hừ” nặng nề rồi đột nhiên kéo Tiểu Kỳ sang đối diện đường. Tiểu Kỳ vội vàng nói: “Anh làm gì vậy, bỏ tôi ra, anh điên rồi!”
“Được rồi, dù sao cô cũng là người hư hỏng, thêm một người đàn ông như tôi cũng chẳng sao!”
Mắt Thạch Lỗi nóng giận bừng bừng, toàn bộ người như đang đè nén sự run rẩy bên trong. Anh kéo cô đến bãi đỗ xe, giận dữ đẩy cô vào xe, sau đó đóng sập cửa, khởi động xe. Cô nhìn sau cửa xe là Tiểu Vũ đứng thất thần ở đối diện đường, cô thở dài.
Chiếc xe chạy nhanh như gió. Tiểu Kỳ kinh sợ, cô chưa từng thấy Thạch Lỗi không kiểm soát được cảm xúc như hôm nay, cô buồn rầu nói: “Anh lái chậm thôi, anh muốn chết, tôi thì không muốn chết cùng anh.”
“Ngậm miệng lại!” Thạch Lỗi tức tối cau mày.
“Anh ra sức gọi cho em, không ngờ mới có mấy ngày đã đổi số. Anh đến ngân hàng tìm em đều nói em đã không làm ở đó. Đến nhà em tìm quả nhiên đã chuyển nhà. Được, em độc ác dám chơi trò biến mất với anh sao? Anh giờ tìm thấy em rồi, hôm nay phải nói rõ, tình cảm của anh lẽ nào không đáng để nói, em nói đi là muốn chạy thoát khỏi anh sao?” Thạch Lỗi vừa lái xe vừa trút hết những lời nói trong lòng vào Tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ im lặng, lúc này nếu nói mình không những gọi cho anh biết bao lần, còn đến nhà tìm, thì còn có ý gì nữa? Lẽ nào phải nói em gọi cho anh nhưng điện thoại tắt máy, bố anh đến tìm em nói mình không xứng đôi? Chúng mình đều đã trải qua biết bao chuyện, anh không phải là người giàu có đến nỗi tiền nhiều không thể tiêu hết trong tiểu thuyết tình yêu, em cũng không phải lọ lem yếu mềm, chúng ta không thể chỉ sống vì tình yêu. Anh giờ phát điên vì yêu, có thể không để ý đến quá khứ của em, nhưng còn sau này? Sau này em chẳng thể giúp anh điều gì, lại đã làm rất nhiều việc sai trái, nếu cuộc sống gặp khó khăn, anh sẽ hối hận không? Em có thể chịu đựng được sự hối hận của anh không? Lúc đó, chúng ta vẫn còn yêu nhau không?
Tiểu Kỳ lặng lẽ nhìn Thạch Lỗi, tâm trạng cô phức tạp, cô chỉ có thể nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.
Xe lao nhanh ra khỏi thành phố vào một con đường nhỏ, rất nhanh sau đó trước mắt xuất hiện một dãy tòa nhà thấp.
Anh phanh gấp, Tiểu Kỳ cũng nhanh ra khỏi xe.
“Đi, hôm nay tôi xem cô hư hỏng cỡ nào!” Thạch Lỗi dường như dùng toàn bộ sức lực kéo tay Tiểu Kỳ, đau đến nỗi cô cau mày, nhưng không dám nói gì.
Đến khu thứ hai, Thạch Lỗi kéo cô lên tầng 2, móc khóa mở cửa.
Tiểu Kỳ giận dữ hỏi: “Anh rốt cuộc muốn làm gì? Chúng ta đã kết thúc rồi, anh tha cho tôi được không?”
Thạch Lỗi cười lạnh lùng: “Em không phải nói đã cùng ngủ cùng thằng khốn Lưu Chí đó sao? Không phải nói đã gặp mặt vô số lần đúng không, kinh nghiệm phong phú đúng không, vậy còn mỗi anh đúng không?”
Thạch Lỗi dữ dằn, quầng mắt đỏ bừng.
Tiểu Kỳ nhất thời thần người ra tức giận, hét lên: “Phải đó, tôi lên giường với anh ta, tôi lên giường với vô số đàn ông, sao nào? Tôi hư hỏng vậy đó, liên quan gì đến anh?”
Chưa nói hết, môi Tiểu Kỳ đã bị môi Thạch Lỗi đè chặt, anh dùng lực hôn cô, không do dự chiếm lĩnh không gian của cô, mùi cỏ thơm lại một lần nữa lan tỏa khắp toàn thân Tiểu Kỳ. Đầu óc cô choáng váng, bao nhiêu ngày đè nén nỗi nhớ của mình giờ lại như thế này, chẳng có chút lực nào để phản kháng, chỉ mềm nhũn trong vòng tay anh, nụ hôn ấm áp lướt qua môi, luồn xuống cổ, lên ngực…
Thạch Lỗi đặt Tiểu Kỳ lên giường, ấn mạnh xuống, hôn thật mạnh. Trong miệng cô dường như phát ra ý thức tỉnh táo, lẩm bẩm “đừng” nhưng đã không còn kịp nữa, đầu óc cô đã mụ mị, anh cũng không thể dừng lại. Anh giận dữ nói: “Phương Tiểu Kỳ, anh hận em, anh hận em.”
Tiểu Kỳ rớt nước mắt cười trong hạnh phúc, đã yêu một lần thì giờ phút này đây còn nghĩ gì đến Tiểu Vũ, lo gì về sau. Anh và cô hôn nhau như hai kẻ điên, vuốt ve làn da đã từng nhớ đến phát điên, cho đến khi không còn sức lực.
“Anh và Lưu Chí cãi nhau, chút nữa thì bị xử phạt. Uống rượu đến nỗi dạ dày xuất huyết, cả nhà đều nói anh hết thuốc chữa. Anh chạy như điên 5 cây số, bị ngất xỉu khi huấn luyện, cuối cùng kiểm tra ra đầu có u. Em thật độc ác, Phương Tiểu Kỳ. Em không thể chủ động gọi cho anh, ngay cả Tiểu Vũ cũng xin phép đến chăm sóc anh, tuy anh không muốn cô ta làm như vậy. Còn em, em thì sao? Anh yêu em, nhưng em yêu anh không? Em là đồ lừa dối, mồm ba hoa mình kinh nghiệm phong phú, thực chất vẫn là…” Thạch Lỗi vừa giận, lật người ôm Tiểu Kỳ thủ thỉ, “sau này không cho em rời xa anh, biết chưa?”
Tiểu Kỳ lau nước mắt, vuốt tóc Thạch Lỗi, nhẹ nhàng nói: “Anh, hãyTiểu Vũ nhé. Em yêu anh, đúng vậy, em là đồ ngốc!” Tiểu Kỳ nói, nhìn Thạch Lỗi, anh đã ngủ, anh gối đầu lên cánh tay cô, trên mặt còn mỉm cười hạnh phúc.
Em chỉ là người con gái bình thường, dung tục bình thường. Em không dám tưởng tượng được gả cho anh thật, khiến anh phải chịu đựng sự phản đối của cha mẹ, khiến đồng nghiệp chê cười, để anh phải có áp lực lớn như vậy. Có một ngày cùng với những thử thách của thời gian, anh không yêu em nữa thì em phải làm sao? Phụ nữ là động vật yếu đuối, đừng dày vò em như vậy. Thật ra để chúng ta giữ lại những ký ức tốt đẹp nhé! Nhiều năm sau anh còn có thể nhớ đã từng có một người con gái dũng cảm một lòng một dạ yêu anh, như vậy là đủ rồi.
Cô lẩm nhẩm những lời này, mặc quần áo, hôn nhẹ anh, cười nói: “Em đi đây.”
Nước mắt cứ trào ra, Tiểu Kỳ mỉm cười đưa tay lau nước mắt. Khi xuống tầng nhìn thấy trên đường này không có chiếc xe chạy qua, bước chân cô đột nhiên nhẹ nhõm.
♥ Là kiếp hay là duyên
“Tiểu Kỳ.” Tiểu Vũ đứng trước sân bước ra, im lặng nhìn Tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ quay đầu lại nhìn Tiểu Vũ, không biết tại sao đột nhiên thấy cô ta thật đáng thương.
“Chúng ta nói chuyện được không?” Tiểu Vũ buồn buồn nhìn cô.
Tiểu Kỳ thở dài: “Giữa chúng ta hình như chẳng có gì để nói.”
“Chị biết, giờ trong mắt em chị là người bỉ ổi. Chị không quan tâm, thật đó.” Tiểu Vũ cười đau khổ, “Chị yêu Thạch Lỗi, yêu anh ấy chết đi sống lại, rời xa anh ấy sống không nổi, điều này chắc em chưa hề nghĩ đến?”
Cô nhìn Tiểu Vũ bàng hoàng, điểm này đúng là cô chưa nghĩ đến.
“Năm đó chị lặng thầm thích anh ấy. Mẹ và bố sau khi tái hôn, bố chuyển trường cho chị, bọn chị mất liên lạc. Thật không dễ liên lạc lại được lại bị em đi trước một bước. Tiểu Vũ không nín nổi cười: “Chị biết em là con ruột của bố mẹ từ lâu rồi, do đó chị không muốn gây chuyện với em, đều tỏ ra yếu đuối trước em. Nhưng em luôn tìm mọi cách phá hoại chuyện của chị, thật khiến chị đau lòng. Chị ở trước mặt bố mẹ luôn rất hiếu thuận, cố gắng làm đứa con ngoan. Chị nghĩ nếu có một ngày họ nhận em về nhà, thấy chị rất hiếu thuận có lẽ sẽ tiếp tục coi chị là con. Nhưng chị sai rồi. Khi em làm tổn thương chị, họ rõ ràng biết nhưng lại nói tốt cho em trước mặt chị. Mà chị, chỉ là liên lạc Hoa Tiên Dũng báo thù em một lần, họ không tha thứ cho chị. Ha ha, đó là sức mạnh của tình thân, thật tàn khốc phải không?”
“Chuyện này…” Tiểu Kỳ nhất thời bế tắc, không biết nên nói gì. Dù sao lời Tiểu Vũ nói là sự thực.
Tiểu Vũ thở dài: “Em là cô gái tốt, nhưng em đúng đã làm nhiều chuyện hồ đồ. Dựa vào lương tâm mà nói ở bên em, Thạch Lỗi có hạnh phúc không? Lưu Chí rõ ràng sẽ không buông tha cho em, vì em mới đầu mỉa mai anh ta. Đối với người có lòng tự trọng cực lớn mà nói, sự mỉa mai đó là muốn mạng của anh ta. Thạch Lỗi đã có xung đột với Lưu Chí, chút nữa vì chuyện này mà bị xử phạt. Em sau này còn muốn anh ta phát sinh xung đột với người khác sao? Đàn ông thực ra cần cuộc sống gia đình bình yên, ấm áp, điểm này sẽ trợ giúp cho anh ta tập trung vào sự nghiệp. Chị thấy em thực sự không hợp với Thạch Lỗi, cuộc sống cô đơn cùng mẹ trong thời gian dài đã khiến em hận đời, tính cách của em căn bản không thể dung hòa với tính cách của anh ấy. Còn chị lại có thể hy sinh tất cả cho anh ấy, cũng là người thích hợp nhất với anh ấy.”
“Chuyện này, tôi đều hiểu, chị không cần nói nữa! Tôi sẽ rời xa anh ta, chị yên tâm đi!” Tiểu Kỳ không nhịn được, nói.
“Không, vẫn chưa đủ!” Lời nói của Tiểu Vũ dường như nghẹn lên tận tổ.
Tiểu Kỳ kinh ngạc hỏi lại: “Vẫn chưa đủ, chị còn muốn tôi phải thế nào?”
Tiểu Vũ cúi đầu suy nghĩ vài giây, lên tiếng: “Với tính cách Thạch Lỗi, anh ta căn bản không tin em không yêu anh ấy! Vì anh ấy và em giống nhau, đều là nói một đằng nghĩ một nẻo. Do đó vì tốt cho anh ấy chị xin em, nếu em không có một người đàn ông tương đương với anh ấy làm bia đỡ đạn thì cả đời này anh ấy sẽ không yên tâm ở bên chị. Cầu xin em, nếu em đã quyết tâm rời xa thì hãy làm đến cùng. Mong em sau khi buông tay đừng mềm lòng, cũng đừng phá hoại thứ hạnh phúc đến với chị không hề dễ dàng này. Những ngày này bố mẹ anh ấy rất thích chị, thái độ của họ đối với chị cũng tốt hơn rất nhiều, vì thế, chị…”
Tiểu Kỳ ngửa đầu nhìn lên trời cười lớn, cô không muốn nghe Tiểu Vũ nói thêm gì nữa, vội lên một chiếc taxi đang đến gần rồi đi mất.
Khi tình yêu tưởng như hết mà lại không hết sẽ giống như gặp ác mộng, luôn dày vò người trong cuộc. Tiểu Kỳ ngồi trong taxi buồn rầu, bản thân thật ra còn không bằng Tiểu Vũ, không có dũng khí đối mặt với tất cả. Có lẽ, tất cả sức mạnh đều dùng để báo thù cha mẹ rồi, đến cuối cùng gặp một chút sóng gió chỉ còn ý nghĩ chạy trốn. Nhưng sao có thể trách mình, Tiểu Kỳ chỉ là nhân viên hợp đồng, không có mối quan hệ, chỉ dựa vào thì để chuyển sang chính thức là việc không thể. Bà Từ lớn tuổi rồi vẫn làm việc vặt kiếm tiền, mẹ ngày càng già, nếu có một ngày mắc bệnh nặng thì nên làm gì? Đến lúc đó chỉ có thể dựa vào Thạch Lỗi, mình ngoài mang lại cho anh niềm vui của tình yêu còn có thể có gì? Không thể nghĩ ra kế sách để anh thăng quan phát tài, cũng không có gia thế hiển hách phụ trợ, càng không có bản tính dịu dàng để anh trưởng thành trong tình yêu của mình. Gạt bỏ tất cả những điều này giữa cô và anh chỉ còn lại tình yêu. Thế gian này thứ khiến con người rung động nhất là tình yêu, sự sợ hãi vô dụng nhất cũng là tình yêu. Phải kiên cường như thế nào mới có thể giữ được tình yêu này, mới để tình yêu luôn mới mẻ? Phải đó, Phương Tiểu Kỳ rất tham lam, hy vọng một khi yêu rồi thì cả đời ngọt ngào, cô không muốn nhìn thấy một ngày tình yêu biến màu. Càng không muốn thấy thứ tình yêu mà mình từng trải qua, từng khóc vì nó dần dần tan biến như mây khói.
Tiểu Kỳ nhủ thầm: Thạch Lỗi việc tốt nhất em có thể làm cho anh là buông tay!
Vừa mới đây trời còn trong xanh, đột nhiên vài đám mây đen lớn đã từ đâu kéo đến, tiếp đó là mưa rơi xuống lộp bộp. Thế giới ngoài cửa xe ướt nhòe, Tiểu Kỳ nhìn cây cối xung quanh đều phủ bởi một màu xanh lục mông lung, mải nghĩ không chú ý xe đã rất nhanh rẽ vào cửa khu đô thị.
Kỳ quái khi Tiểu Kỳ xuống xe trả tiền thì mưa đột ngột tạnh hẳn. Cô ngửa đầu lên nhìn Manh Manh đang đứng run lên ở cửa siêu thị của khu đô thị, áo sơ mi bị ướt hết, chắc chắn là do mưa rồi.
“Manh Manh, cậu sao vậy? Đến tìm mình sao? Sao không gọi điện, ồ, đúng rồi, mình tắt máy sao không đến nhà để đợi, mẹ mình ở nhà mà.”
Tiểu Kỳ vội vàng chạy đến nói.
Manh Manh ngẩn đầu lên cười trong nỗi đau thương, nói: “Trưa nay, anh ấy kết hôn rồi. Mình ở giữa đám người nhìn anh đứng bên cô dâu xinh đẹp, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc chúc mừng quan khách. Mình đi nhà vệ sinh, người trong công ty mình đều nói Lý Manh Manh muốn gả cho người có tiền, nhưng vẫn bị đá. Thời nay phụ nữ đều hiện thực, đều cam chịu khóc trong BMW. Thực ra không phải vậy, Tiểu Kỳ, mình không phải…”
Tiểu Kỳ đưa tay ra bịt miệng bạn, nhẹ giọng: “Đừng nói nữa, Manh Manh, mình đều hiểu. Nào đến nhà mình, mình tìm cho cậu quần áo để thay.”
Bà Từ đang làm cơm, nghe tiếng cửa kêu, nói lớn: “Là Tiểu Kỳ phải không? Hôm nay tan làm đi đâu vậy, khi nhận được tin nhắn của con mẹ đã mua hết đồ ăn rồi! Mau rửa tay ăn cơm!”
Vừa nói, bà bưng một nồi cơm ra đặt lên bàn, nhìn thấy Manh Manh liền nói: “Manh Manh đến à, cùng ăn cơm nhé!”
Manh Manh thay quần áo của Tiểu Kỳ, rửa mặt, ngồi thần người trước bàn cơm.
“Manh Manh, việc của cháu dì đều nghe rồi. Còn nhiều đàn ông tốt, không phải sợ, từ từ tìm một người.” Bà Từ cười an ủi.
Manh Manh nhào vào lòng bà từ khóc đau khổ: “Dì à, anh ta kết hôn rồi, anh ta kết hôn với người con gái khác, không cần cháu nữa!”
Tiểu Kỳ nhìn Manh Manh kích động, mắt cô cũng đỏ lên, nghĩ đến Thạch Lỗi khi tỉnh dậy phát hiện mình không còn ở đó không biết sẽ thế nào! Mới đó còn thân mật, giờ lại phân ly, nước mắt cô cũng bắt đầu rơi xuống.
“Đứa con gái này, ngoan nào, đừng khóc! Tiểu Kỳ của chúng ta cũng là… cháu, dì ơi, cháu, cũng không phải…” Mắt bà ươn ướt, nhớ đến nỗi đau của Tiểu Kỳ phải chịu đựng sau khi thất tình, tự nhiên lại nghĩ đến mình, trong lòng lại đau nhói.
Tiểu Kỳ cười trong tiếng khóc: “Manh Manh, cậu thật đáng ghét, làm mẹ con mình cũng khóc theo cậu rồi!”
Ha ha, ha ha! Manh Manh cũng vừa khóc vừa cười, lau nước mắt nói: “Dì à, xin lỗi dì, để dì cười rồi!”
Bà Từ cười nói: “Không sao, không sao, chúng ta ăn cơm đi, ăn nhiều chút.”
Sự xuất hiện đột ngột của Manh Manh khiến một ngày của Tiểu Kỳ vốn đã hỗn loạn càng bận hơn, sau khi rửa mặt cô nằm lên giường đọc tạp chí lúc lâu mới hơi buồn ngủ, vừa chuẩn bị tắt đèn thì điện thoại vang lên.
“Phương Tiểu Kỳ, em bắt anh đào tung cả thành phố này để tìm em sao? Em là đồ ngốc, cho rằng thay số điện thoại thì anh không thể tìm ra sao? Em nhớ kỹ rằng em còn có công việc, còn có nhà, em, em khiến người ta thật tức.” Thạch Lỗi nói liên hồi trong sự giận dữ khiến đầu óc Tiểu Kỳ vừa bình tĩnh lại ảm đạm.
“Em!” Tiểu Kỳ thốt ra một chữ, rồi không thể tiếp tục nói tiếp. Nói gì cũng đều không tốt, đúng rồi thực ra vài tiếng trước, sau khi hai người như vậy nên nhanh chóng biến mất, ngồi lên máy bay tùy tiện đến một nước nào đó như Mỹ, Pháp, Anh, đến một nơi anh ta không dễ dàng tìm thấy. Nhưng cuộc sống không phải tiểu thuyết, cô không thể dễ dàng đến đất nước khác để sống. Cô chỉ cười đau khổ, vừa cảm động trước sự ngoan cố của Thạch Lỗi, lại thấy phiền phức với tình yêu dai dẳng này.
Thạch Lỗi thở dài, nhẹ giọng: “Tiểu Kỳ, sao em phải trốn anh? ốt cuộc xảy ra chuyện gì? Anh muốn ở bên em, điều này em phải hiểu chứ. Điều gì quan trọng hơn cả việc mình bên nhau. Đừng như vậy có được không?”
“Thạch Lỗi, em đã từng yêu anh, đúng vậy, yêu rất nhiều! Nhưng, thật sự xin lỗi, em phải cưới người khác rồi. Đối phương là người luôn theo đuổi em, em cũng rất cảm động với sự kiên trì của anh ấy. Hai đứa mình có tính cách không hợp nhau, để tránh sau này đòi chia tay thì nên dừng lại thôi!” Tiểu Kỳ nói xong khâm phục mình vì nói những lời giả dối y như thật.
“Em nghĩ những lời như vậy có thể lừa ai? Có phải em vì việc của Lưu Chí mà đau buồn? Anh lúc đó quả thực bị kích động, nhất thời cả thấy mất mặt. Em có phải còn giận anh không? Sau khi về anh đã hối hận rồi, muốn tìm em xin lỗi nhưng liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, về sau anh phải vào viện. Giờ anh chính thức nói với em, Phương Tiểu Kỳ cả đời này anh đã chọn em rồi. Nếu em muốn, mình kết hôn ngay được không? Anh không để ý người khác nghĩ gì, bố anh và dì, mặc kệ họ. Được không Tiểu Kỳ?” Thạch Lỗi chầm chậm nói một cách khẩn thiết, chỉ sợ Tiểu Kỳ nghe không rõ.
Tiểu Kỳ đau khổ hít thật sâu, sau đó bình tĩnh nói: “Bạn trai em là Lỹ Vỹ Lợi, điều kiện gia đình anh ấy không tồi. Anh ấy rất yêu em, đều rất tốt với em và mẹ, gia đình anh ấy không để ý đến việc em chỉ trưởng thành trong một gia đình bố mẹ ly hôn. Anh ấy rất rõ việc trước đây em đã hẹn hò với rất nhiều đàn ông, anh ấy không để ý vì biết em chỉ là đùa giỡn. Em dự định kết hôn với anh ấy, gả cho người yêu em, em đang rất thật lòng. Em và anh ở bên nhau quá mệt mỏi rồi, dì không thích em, bố anh cũng không thích em. Người nham hiểm như Lưu Chí còn dày vò chúng ta nhiều, nhỡ đâu trong buổi gặp mặt gia đình quý tộc của nhà anh lại gặp một người đã từng hẹn hò với em thì không phải là làm hổ thẹn đến gia đình anh sao? Tính khí anh nóng nảy, tính cách em cũng chẳng tốt gì, hai người ở bên nhau chỉ làm cuộc sống thêm loạn, do đó, xin anh, buông tay đi!”
“Anh không tin, anh không tin. Trừ khi em kết hôn thật, nếu không anh sẽ không tin.” Thạch Lỗi nói xong đột nhiên ngắt điện thoại.
Vết thương khó khăn lắm mới lành giờ lại nứt ra, từng cơn đau lại đến, nỗi đau này khiến người ta rách nát tim gan, cô thầm nghĩ: Thạch Lỗi, đừng trách em, nếu không phải vậy anh sao có thể bắt đầu cuộc sống mới.
/12
|