Nỗi nhớ như sợi dây leo quấn quanh cổ, khiến cho em thấp thỏm không yên trong hình ảnh của anh. Em bị tình yêu đập vào ngực, em lại lùi bước… Em đã chuẩn bị sẵn sàng, dũng cảm để yêu, nhưng người em yêu là anh đột nhiên dường như không còn yêu. Chỉ cần ánh mắt của anh lựa chọn em, em sẽ dũng cảm bước tiếp, đáng tiếc là trong hiện thực em không thể không lùi về sau.
♥ Oan gia
Trong thời gian rất dài, Tiểu Kỳ tự ý thức phải cự tuyệt tình yêu, vì không yêu sẽ không bị tổn thương. Nhưng tình yêu giống như một con yêu tinh, khi mình chưa kịp phát giác thì đã bám sâu vào tận tâm can. Buổi tối cô nằm trên giường, thần người trước điện thoại, quả nhiên không có một tin nhắn nào của Thạch Lỗi gửi đến. Trong lòng trống rỗng, thất vọng, rối bời bởi vô vàn những suy nghĩ, đến nỗi đầu óc cô mỏi mệt, nhưng chẳng thể chìm vào giấc ngủ.
Cứ như vậy cho đến 1 giờ đêm, điện thoại vẫn yên lặng, không một hồi chuông. Cô thở dài, đặt điện thoại lên bàn, nhắm mắt lại.
Thứ bảy, nếu là trước kia cô nhất định ngủ đến lúc mặt trời lên cao, thật ra cô vẫn muốn ngủ vì khi ngủ mới không nhớ đến nhiều chuyện như vậy. Hình ảnh của Thạch Lỗi luôn hiện lên trong cô, cô mắng thầm bản thân không có dũng khí, người ta không liên lạc thì đau lòng đến nỗi chẳng thể ngon.
“Tiểu Kỳ mau dậy đến siêu thị nhỏ trước cổng mua ít dấm cho mẹ, không phải con muốn ăn măng trộn sao?” Bà Từ thở dài nói, “Con xem đầu óc mẹ, buổi sáng trước khi đi chợ còn nhớ là nhân tiện đi siêu thị mua dấm, kết quả lại là khi về lại quên mất.”
Tiểu Kỳ thẫn thờ vừa đánh răng vừa nói: “Dạ!”
Tiểu Kỳ mặc một chiếc váy ngủ chấm hoa xuống tầng, sau khi Tiểu Kỳ mua giấm xong thì hai mắt thẩn thờ đi về nhà, đột nhiên thấy Thạch Lỗi không cười như cười nhìn cô. Cô dụi dụi mắt, trong lòng nghĩ chắc chắn thần kinh của mình có vấn đề, người đó sao có thể hạ mình chủ động đến chứ?
Một người đàn ông đến trước cô rồi dừng bước sau đó véo mạnh mặt cô, giả vờ ngạc nhiên: “Không phải chứ, nhớ anh đến nỗi thành kẻ ngốc rồi?”
Mùi vị quen thuộc lùa vào mặt cô, là mùi cỏ thơm dìu dịu cuốn hút xộc vào mũi cô. Cô giật mình, lấy lại hồn vía, vỗ vào tay anh, nói buồn: “Đại công tử Thạch sao lại rảnh rỗi mà đến đây? Tôi nghĩ rằng cá tính của ngài như vậy đến chết cũng không gặp tôi nữa chứ?”
Thạch Lỗi giận dữ kéo Tiểu Kỳ vào lòng, thủ thỉ bên tai: “Anh gần đây bận rộn đến mức vắt chân lên cổ mà chạy, ngày ngày đều phải tăng ca đến nửa đêm. Em đúng là người con gái ác độc. Anh nhớ em đến phát điên rồi! Em thì nhẫn tâm nói những lời kích động anh?”
Tiểu Kỳ dẩu môi ngửa đầu lên nhìn râu của Thạch Lỗi xồm xoàm, quầng mắt đen hiện rõ, đau lòng nói: “Đáng chết, ai bảo anh không gọi cho em?”
“Bà cô, ngày nào cũng bận đến mức về là ngủ, không phải anh đã có mặt ở đây sao? Em nói đi muốn giết muốn đánh tùy em, chỉ cần Tiểu Kỳ của anh vui là được, muốn anh làm gì cũng được!” Thạch Lỗi vuốt vuốt tóc cô, cười nói.
Tâm trạng của Tiểu Kỳ lúc này như lên tận trời xanh, vừa còn ủ rũ, giờ lại sung sướng muốn nhảy lên. Cô trách yêu: “Ba hoa, anh tiếp tục ba hoa đi, em về nhà đây!”
Thạch Lỗi cười ha ha kéo tay Tiểu Kỳ, đầu ngón tay chạm vào nhau truyền vào da, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh rất nhanh lại truyền đến. Cô mím môi tự nhủ, xong rồi, xong rồi, sao người ta mới đến mà tâm trạng đã xôn xao vậy nhỉ?
Bà Từ nhìn con gái hiện rõ niềm vui, lại nhìn Thạch Lỗi đang cười như hoa, lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra giữa hai oan gia, liền cười nói: “Rửa tay ăn cơm nào!
Ăn cơm xong Thạch Lỗi nói nhỏ với Tiểu Kỳ: “Hôm nay mời em đi xem phim, sau đó đi chơi công viên nhé?”
Khi Thạch Lỗi nói, người hơi nghiêng về trước, mặt đưa đến gần, hơi ấm nhanh chóng làm cho mặt Tiểu Kỳ đỏ lên, cô nhìn trộm bà Từ rồi lí nhí: “Xa em một tí, đừng coi mẹ em là không khí!”
“Mẹ phải đi làm rồi, thế giới này dành cho hai oan gia!” Bà Từ cười tít mắt cầm túi ra khỏi cửa.
Tiểu Kỳ luống cuống đỏ cả mặt, mau chóng đứng dậy muốn chạy đi, nhưng bị Thạch Lỗi kéo lại, hai người cười đùa hồi lâu mới xuất phát đến rạp chiếu phim.
Trong rạp chiếu phim, hình ảnh trên màn chiếu liên tục nhấp nháy, Thạch Lỗi quay lại nhìn Tiểu Kỳ, đến sát cô thủ thỉ: “Tiểu Kỳ, sau này mình đừng gây chuyện với nhau nữa nhé? Anh phát hiện, hễ em không để ý đến anh là tâm trạng cực kỳ tồi tệ!”
Tiểu Kỳ nhìn Thạch Lỗi, ánh mắt chân thành, rụt rè, giống như một đứa trẻ hơi trề môi, cô không nhịn nổi cười, cầm pepsi lên nói: “Còn xem biểu hiện của anh!”
Không ngờ khi Tiểu Kỳ vừa cúi xuống thì đúng lúc Thạch Lỗi đến gần để chuẩn bị cầm pepsi, hai người chạm vào nhau, cùng “a” lên.
“Ha ha, em uống trước!” Tiểu Kỳ cười, tranh ống mút.
Thạch Lỗi cũng cười: “Anh trước!” Nói xong đưa mồm lại gần.
Đôi môi ấm nóng mềm mại vừa chạm vào mặt cô, hai người cùng giật mình. Tiểu Kỳ nhìn ánh mắt nóng bỏng của Thạch Lỗi, ngốc nghếch nghĩ: Đẹp như này, ấm áp như này đúng là tình yêu thuộc về mình sao?
“Đồ ngốc, sao thế? Có phải bị vẻ đẹp trai của anh mê hoặc rồi không?” Thạch Lỗi cười.
Tiểu Kỳ nhìn xung quanh, từ từ tiến gần thơm nhẹ lên môi anh, thủ thỉ: “Em cũng rất nhớ anh!”
Hiển nhiên Thạch Lỗi không ngờ tới việc Tiểu Kỳ sẽ chủ động dùng lời dịu dàng như vậy để thổ lộ, ngây người giây lát, rồi kéo cô vào lòng, cười nhẹ: “Nói gì chứ, anh chưa nghe thấy!”
“Không nghe thấy thì thôi, ừm!” Tiểu Kỳ vừa ngượng vừa giận, im lặng thu lại trong lòng Thạch Lỗi.
“Tiểu Kỳ, anh yêu em!” Thạch Lỗi thốt nhẹ, ánh mắt nhìn về trước, về phía người cô, nói “t thứ nói không hết, giải thích không nổi. Nhưng lúc nó đến đúng là không chống đỡ nổi!”
Xem phim, đi chơi công viên, Tiểu Kỳ ôm eo Thạch Lỗi lắc lư trên quỹ đạo của trò chơi “Chú chuột điên cuồng”, sau khi quành lại nhanh chóng xoay tròn, hò hét vui thú.
“Ái chà, không được rồi, em chóng mặt rồi. Tiểu Kỳ xuống khỏi “Chú chuột điên cuồng” loạng choạng, Thạch Lỗi nhìn buồn cười.
Hồi chuông điện thoại gấp rút vang lên, Tiểu Kỳ nhìn điện thoại của Thạch Lỗi lo lắng hỏi: “Anh không thể có chuyện gì chứ?”
Thạch Lỗi cầm điện thoại cau mày nói: “Tiểu Kỳ, xin lỗi, anh phải về. Lần sau, lần sau sẽ chơi cùng em!”
Thạch Lỗi chạy vài bước lại quay đầu lại: “Trưa mai có một chiến hữu kết hôn, mình cùng đi nhé!”
Tiểu Kỳ: “Hả, không nói sớm, vậy em nhất định sẽ trang điểm thật đẹp!”
“Anh đi đây, ngày mai đón em!” Thạch Lỗi cười lắc đầu chạy đến bên lề đường bắt xe.
Nếu một người đàn ông kéo người phụ nữ vào cuộc sống của anh ta, gặp bố mẹ và bạn bè anh ta thì chứng tỏ người đó là thật lòng. Khi Tiểu Kỳ đang đi dạo ở bách hóa Thái Bình Dương, trong lòng luôn nghĩ đến những câu này, dường như chị nào trong ngân hàng đã nói vậy. Ha ha, Thạch Lỗi đưa mình đi gặp bố mẹ, giờ lại gặp bạn anh ấy, điều này chứng tỏ… Ha ha, cô nhìn vào những bộ quần áo trong tủ kính mỉm cười, đang đi thì phía trước có một người đàn ông đang tình tứ cầm tay một người phụ nữ, hai bên gặp nhau đều kinh ngạc.
Là Vương Khải. Tiểu Kỳ muốn trốn cũng không kịp. Cô mở to mắt nhìn Vương Khải. Anh chàng mập ngượng ngùng nhìn người con gái bên cạnh, cười ngượng với cô: “Tiểu Kỳ, ha ha, thật tình cờ!”
“Tình cờ gì mà tình cờ, tôi không muốn gặp anh tình cờ như này. Manh Manh một lòng một dạ với anh, sao anh có thể…” Tiểu Kỳ tức muốn điên lên, trong lòng nghĩ lão mập này không biết lại quyến rũ ai nữa?
Vương Khải có vẻ khó xử, không biết vì mặc quá nhiều hay là quá nóng, trên trán toát ra mồ hôi. Anh từ túi áo móc ra một tờ khăn giấy, nói với người con gái bên cạnh: “Yến Tử, em đi xem đồ trước đi, anh nói cô ấy vài câu.”
Người con gái tên Yến Tử mặt dài ra, giận dữ: “Khi nào về anh tốt nhất nói rõ cho em là chuyện gì?”
Vương Kh vừa lau mồ hôi vừa cười: “Được, được, được!”
Tiểu Kỳ một lời không nói, nhìn người phụ nữ đó bước đi trong bộ dạng không vui, sau đó giẫm mạnh lên giày da màu trắng của anh ta, trừng mắt: “Anh có ý gì, chỉ là chơi đùa với Manh Manh đúng không?”
“Tiểu Kỳ, tôi biết có lỗi với Manh Manh nhưng cũng chỉ là bị ép mà thôi! Dựa vào lương tâm mà nói Manh Manh là cô gái tốt. Từ nửa năm trước việc làm ăn của gia đình tôi không được tốt, làm than thì thua lỗ, cung cấp cát cho bên xây dựng thì không đòi được tiền mặt, tôi và gia đình đều lo lắng. Manh Manh ngoài an ủi tôi thì chẳng thể giúp gì. Nhà Yến Tử mở công ty bất động sản, sau khi tôi và cô ấy kết hôn, hai nhà cùng nhau phát triển, còn hơn là việc tôi treo cổ chết trên cây. Tôi cũng muốn cưới người mình yêu nhưng tôi còn phải nghĩ nhiều hơn, con người không thể chỉ sống cho mình! Tóm lại chỉ là như vậy, tạm biệt!” Ngữ điệu của anh ta mới đầu còn chậm, về sau nói càng ngày càng nhanh, giọng càng thấp xuống, cho đến khi nói xong không nhìn Tiểu Kỳ mà cúi đầu đi về hướng ngược lại.
Tiểu Kỳ giống như sét đánh bên tai, kinh ngạc. Cô nghĩ đến mình, gia đình bình thường, công việc bình thường, hầu như chẳng thể giúp gì được cho Thạch Lỗi. Đột nhiên cô rất nhớ anh, nhớ đến nỗi vỡ nát tim gan, rất phẫn nộ trước thái độ của bà Lương nhưng giờ đây cô như đã hiểu ra rất nhiều. Hiện thực tàn khốc như vậy, tình yêu là thứ khó nói.
Chiếc váy lụa màu xanh lam nhạt xuất hiện trước mặt, Tiểu Kỳ cười dịu dàng nhìn chiếc váy, cô dường như nhìn thấy ánh mắt của Thạch Lỗi khi thấy cô mặc chiếc váy này, trái tim cô run lên, nói với người bán: “Tôi muốn thử chiếc váy này.”
♥ Bi kịch trong hôn lễ
Sáng sớm chủ nhật Tiểu Kỳ đã thức dậy, cô trang điểm kỹ càng, dùng cây uốn tóc uốn lọn tóc hơi cong ra ngoài, cuối cùng cài một chiếc nơ. Soi mình trong gương thấy mình thật kiều diễm, lôi cuốn, chiếc váy màu xanh lam nhạt càng để lộ làn da trắng như tuyết, eo thon, bước đi thướt tha.
“Ồ, em thật ác, trang điểm xinh đẹp thế này, mọi người không biết ai là cô dâu nữa!” Thạch Lỗi hơi tròn miệng đùa cô.
Tiểu Kỳ cười: “Không phải là em sợ anh mất mặt sao? Nên mới sửa sang tí chút!”
Ánh mắt khen ngợi của anh để lộ rõ niềm hân hoan, nhìn cô chằm chằm: “Anh đùa thôi đồ ngốc. Rất xinh, anh rất thích!”
“Đi nào, hôn lễ cử hành ở khách sạn Dương Quang, đến lúc đó anh giới thiệu chiến s với em!” Thạch Lỗi kéo tay cô nói.
Hai người bắt xe, rất nhanh sau đó đến khách sạn.
Quả nhiên người con trai độc thân Thạch Lỗi dắt bên mình một cô gái xinh đẹp chưa từng gặp dưới ánh mắt ngạc nhiên của rất nhiều người. Thạch Lỗi ngoạc mồm: “A, mọi người hiểu mà!” Sau khi cười khì khì. Tiểu Kỳ ngượng ngùng cúi đầu như một chú chim nhỏ, nhất thời cô trở thành đối tượng bàn tán của mọi người.
“Xem xem, em đã cướp mất vị trí chủ đạo của cô dâu rồi. Mặc xinh đẹp như này, sau này chỉ cho một mình anh ngắm thôi đấy, biết chưa?” Thạch Lỗi thấp giọng cười và ra mệnh lệnh cho cô.
Tiểu Kỳ cười: “Anh phải luôn tốt với em, thì em chỉ cho một mình anh nhìn thôi. Nếu dám ngược đãi với em thì em sẽ đi quyến rũ lung tung!”
“Thích bị đánh hả?” Thạch Lỗi véo tay Tiểu Kỳ dưới tấm trải bàn, hai người cười đùa chí chóe.
Sau khi khai tiệc, cô vừa uống một cốc pepsi, cảm thấy bụng mình khó chịu, đứng lên ra nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh ở ngay đầu gian tiệc, sau khi ra sửa sang tóc trong gương, chuẩn bị rời đi thì Lưu Chí xuất hiện trước mặt.
“Trời ạ, thật không dám tin, lại gặp anh! Thật là duyên phận!” Lưu Chí trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Đầu óc Tiểu Kỳ như mụ mẫm, cảm giác bị đè nén trong tim ào ào đến, cô dường như khó để thở. Cô không nói, nhanh chóng luồn qua người Lưu Chí đến kéo Thạch Lỗi, nói nhỏ: “Bụng em khó chịu, chúng ta mau về đi!”
Thạch Lỗi hoài nghi nhìn Tiểu Kỳ: “Ồ, được!”
Cô kéo anh nặng nề bước xuống lầu, đang định xuyên qua vườn hoa nhỏ để ra đường lớn bắt xe thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lưu Chí: “Sao vậy, Tiểu Kỳ, nhanh vậy đã đi rồi?”
Cô không biết tại sao anh ta lại biết tên thật của mình, hoảng sợ bất an nhìn Thạch Lỗi.
Thạch Lỗi quay đầu lại, hơi chút do dự, cười: “Lưu Chí, ha ha, không ngờ gặp cậu ở đây!”
“Thạch Lỗi!” Lưu Chí bất ngờ, lập tức cười lớn: “Không ngờ, không ngờ Tiểu Kỳ lạc vào nhà anh!”
Thạch Lỗi giật mình hỏi: “Là ý gì?”
giận dữ nhìn Lưu Chí, cô giờ mới biết người đàn ông này nham hiểm như vậy. Chỉ là gặp mặt anh ta, bị mình giáo huấn cho một trận, rốt cuộc muốn thế nào? Nghĩ đến là muốn phát điên, sớm biết trước thì nói gì cũng không đùa giỡn với loại người này.
Lưu Chí nhìn Tiểu Kỳ, cười: “Anh vẫn chưa biết sao, Tiểu Kỳ là minh tinh của trung tâm môi giới! Cao ngạo, xinh đẹp, chẳng để ý đến ai, nhưng tôi có may mắn qua lại với cô ấy một khoảng thời gian, còn gặp bố cô ấy.” Lưu Chí vừa nói vừa nhếch mày, cười thâm hiểm, cứ như anh ta và Tiểu Kỳ trước kia đã có rất nhiều chuyện bí mật.
Thạch Lỗi thất thần nhìn Tiểu Kỳ, cô không những tự trách mình mà còn cảm thấy khó chịu, nội tâm bị dày vò, để lộ ra vẻ sợ hãi. Thạch Lỗi cười nhạt với Lưu Chí: “Cá tính của Tiểu Kỳ thích chơi, tôi biết cô ấy đi gặp mặt rất nhiều lần, cũng chẳng sao. Tiểu Kỳ, chúng ta đi!”
Tiểu Kỳ nghe được câu này như được giải phóng, vội vàng đi theo anh.
Lưu Chí biết những lời phỉ báng không đạt được hiệu quả, cười lạnh: “Anh Thạch Lỗi quả nhiên thật độ lượng! Tiểu Kỳ thường thích đùa giỡn giữa vài người đàn ông, không phải con nhà giàu, nhà làm quan thì không chịu lấy. Tôi và cô ấy khi còn hẹn hò, cô ấy ngoan ngoãn như một chú mèo con. Nhưng cô ta vẫn chê điều kiện gia đình tôi, đá tôi. Ái chà đến nay vẫn nhớ đến những đường nét gợi cảm của cô ấy, thật là đẹp, không thì anh cũng sẽ không thích cô ấy đúng không! Ha ha ha!”
“Anh luyên thuyên cái gì thế?” Thạch Lỗi nổi cả gân xanh, nắm chặt nắm đấm.
Lưu Chí nghiêng người cười tít mắt: “Sao, muốn đánh tôi à? Phải đó, tôi và cô ấy còn ngủ với nhau nữa, sao nào?”
“Mày muốn chết à!” Thạch Lỗi giơ nắm đấm ra, mũi anh ta bắt đầu chảy máu.
“Được, anh đánh tôi.” Lưu Chí lau máu trên mặt, to tiếng, “Ông đây đã ngủ với phụ nữ của mày đấy, sao nào? Cô ta gặp mặt vô số lần, không biết đã từng ngủ với bao người đàn ông, mày còn ngốc nghếch coi cô ta là bảo bối!”
Mắt Thạch Lỗi đỏ ngầu, không nói câu nào, đấm một cú nữa vào mặt Lưu Chí, sau đó lại cho một đạp. Lưu Chí là một gã công tử, sao địch nổi Thạch Lỗi đã được rèn luyện trong quân đội, nhưng hắn vẫn liên mồm. Thạch Lỗi càng phát điên, ấn anh ta xuống đất đánh.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, em xin anh đấy!” Tiểu Kỳ phát khiếp, nước mắt đầm đìa, cô dùng sức toàn thân kéo tay Thạch Lỗi, nói: “Đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ làm chết mất, xin anh, đi thôi!”
Thạch Lỗi còn muốn đánh nhưng nhìn đôi mắt ngân ngấn nước đang van xin anh, anh quay người đi ra ngoài.
Phía sau, trong vườn hoa có tiếng người đang giận sôi sùng sục, trong tiếng ồn ào không biết là tiếng ai: “Mau gọi 120.”
Hai người không thèm để ý đi ra ngoài, vô tình chìm vào im lặng.
Trái tim Tiểu Kỳ như đang rỉ máu, cô hoảng loạn kéo tay anh run run: “Em không phải, em không có, thực sự là không có.” Thạch Lỗi im lặng, trong mắt ngập tràn nỗi đau, mặt bỗng chốc tối sầm, nhẹ nhàng rút tay ra.
“Anh không tin em?” Tiểu Kỳ cho rằng Thạch Lỗi vẫn tin mình như trước kia, nhưng từ lúc anh rút tay ra, tim cô đau nhói, toàn thân run lên, nhói đau trong lòng.
Tiểu Kỳ nhìn vào mắt Thạch Lỗi, cứ nhìn mãi, không nỡ nhắm lại, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào của anh. Nhưng ánh mắt anh xám xịt, không rạng rỡ như trước, tình yêu rạo rực dường như biến mất. Cô cảm thấy trong lòng như bị thiêu đốt, lấy dũng khí nói: “Anh thực sự không tin em sao?”
Miệng Thạch Lỗi mở to, rồi lại khép lại, dường như muốn nói điều gì, rồi lại không nói nữa.
Tiểu Kỳ đau khổ vô hạn, liếm liếm môi, dùng chút sức lực còn lại lên tiếng: “Em hiểu rồi!”
♥ Tình yêu thầm lặng
Ánh sáng chói mắt khiến cô muốn trốn mà không thể trốn, cô hoảng loạn lên taxi, thực ra là không biết mình nên đi đâu.
“Cô đi đâu?” Tài xế hỏi.
Trong đầu Tiểu Kỳ hỗn loạn, cô nghĩ một lát rồi nói: “Ồ, anh chạy men theo đại lộ Tân Hà. Tôi cũng không biết đi đâu, chỉ là muốn thư giãn chút!”
Tài xế trẻ quay đầu nhìn Tiểu Kỳ, “Ừm” một tiếng!
Dựa vào cái gì mà nói niềm tin của Thạch Lỗi đối với mình không thể sụp đổ? Phương Tiểu Kỳ, mày làm sao để người ta tin mày, mày quả thực đã làm nhiều chuyện hồ đồ như vậy. Cô nhìn ra ngoài cửa xe, hai hàng cây hòe và liễu đung đưa những cành cây màu ngọc bích, bờ hồ xa xa dường như có rất nhiều người câu cá.
Tiểu Kỳ thu mình lạnh toát trên xe, cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc: Lưu Chí không biết như nào rồi? Anh ta sẽ chết không? Nếu Thạch Lỗi mình mà đánh chết người, mình lúc đó bỏ đi như vậy có được coi là chạy trốn hay không? Tiền đồ của Thạch Lỗi còn sáng lạn, nhưng nay bị mình hại thành như này, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Anh có bị ngồi tù không? Nếu anh ngồi tù, mình sẽ đợi anh cả đời. Nghĩ vậy, nước mắt cô lại rơi xuống, bà Lương vốn đã không thích mình, sự thực tàn khốc lần này đã chứng minh cô chính là mầm họa, không mang đến may mắn cho anh, chỉ khiến anh gây ra họa lớn như vậy.
“Cô này, thật ngại, xe không biết bị làm sao rồi. Phiền cô ngồi đợi chút, tôi xuống xe xem!” Xe dừng đột ngột bên đường, lái xe vội vã xuống kiểm tra.
Tiểu Kỳ rối như tơ vò, cũng quyết định xuống xe đi lại.
Ánh nắng màu ánh vàng khảm một lớp ánh sáng nhàn nhạt lên những người câu cá, chỉ thấy người đó câu được một con cá to mập, cười ha ha nói với người bên cạnh gì đó. Tiểu Kỳ hít một hơi không khí mới mẻ này, trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều.
“A, Tiểu Kỳ, ha ha, sao lại gặp em ở đây?” Người câu cá tháo kính râm, ở phía trước vẫy tay với cô, sau đó bỏ cần xuống chạy lại.
Tiểu Kỳ ngạc nhiên, là Lý Vỹ Lợi.
“Tiểu Kỳ, sao em ở đây, thật tình cờ!” Lý Vỹ Lợi cười khà khà, nói đùa, “Em nhìn xem, sau khi bị em vứt bỏ anh ở đây để điều trị vết thương!”
Tiểu Kỳ mím môi cười: “Sao lại phóng đại vậy chứ!”
Sau đó lại nghĩ đến mình, thở dài: “Vỹ Lợi, em gặp báo ứng rồi, em cũng bị ruồng bỏ.”
“Đi, ở trước có khu nông trại, anh câu cá rồi mình mang qua đó nhờ họ nướng, vừa ăn vừa nói chuyện. Lâu không gặp, mình ngồi nói chuyện chút!”
Lý Vỹ Lợi nhìn Tiểu Kỳ đầy tâm sự, nhanh chóng trả tiền taxi, kéo cô đi.
Tiểu Kỳ lên xe của Lý Vỹ Lợi, tâm trạng suy sụp đến cực độ khiến cô cảm thấy tức ngực, nên xe vừa khởi động là cô đóng cửa xe. Vô tình cô nhìn thấy trong đám người chờ ở cây xăng là Lưu Chí và Tiểu Vũ đứng cạnh nhau.
Cô nuốt nước bọt, mở to mắt nhìn, đúng là Tiểu Vũ và Lưu Chí. Trong lòng cô hân hoan trở lại, xem ra anh ta không gặp chuyện gì. Sau đó lại suy nghĩ sao Lưu Chí và Tiểu Vũ ở bên nhau. Tiểu Vũ vẫn mặc chiếc váy đen giống lần gặp mặt trước, nhưng hôm nay lại đi thêm giày cao gót, xem ra gầy đi không ít.
Không được, phải gọi xem rốt cuộc là như thế nào. Tiểu Kỳ cảm thấy như vừa gặp một đôi nam nữ yêu nhau đang hẹn hò bí mật, người khác chẳng việc gì lại khiến mình lo lắng đến ngạt thở, hơi thở của cô cũng dồn dập hơn. Cô vội cầm điện thoại gọi, hồi lâu Tiểu Vũ mới bắt máy.
“Chị Tiểu Vũ, gần đây tốt không?” Giọng cô bình tĩnh như nước, trong vỏ ngoài khách sáo vẫn có chút khoảng cách.
“Ai đó, xin hỏi cô là ai?” Trong loa là giọng của một người lạ.
Cô giật mình, nhìn kỹ, hóa ra trong lúc hoảng loạn cô đã ấn số của Thạch Lỗi.
Thạch Lỗi sao lại để một người phụ nữ cầm điện thoại của mình? Tại sao anh không nhận điện? Một lát sau giọng nói trong điện thoại bắt đầu nổi nóng: “Cô là ai? Anh Tiểu Thạch hiện giờ không thể nghe điện thoại, giờ bận rồi, có việc gì lần sau cô gọi lại!” Sau đó là tiếng tít dài.
Tiểu Kỳ vì điện thoại đột nhiên bị ngắt, trong lòng vỡ vụn, cảm giác bị thương. Vốn nên dõng dạc tuyên bố với cô ta rằng mình là bạn gái của Thạch Lỗi, cô là ai? Sao lại cầm máy của anh? Anh sao không nghe điện? Nhưng nỗi thất vọng phát ra từ mắt anh khiến cô đau đớn, cô phát hiện mình không còn dũng khí, không còn tư cách chất vấn người khác. Phát hiện này khiến tâm trạng cô vừa hơi bình tĩnh chút xíu lại bắt đầu trào dâng như thủy triều, đau đớn, khổ sở, dày vò, bi ai… Các cảm giác thay nhau trào dâng, Tiểu Kỳ dựa vào xe không còn chút sức lực, cũng không muốn quan tâm đến chuyện của Tiểu Vũ.
“Tiểu Kỳ, em sao thế? Giống như mấy ngày rồi không ngủ, tiều tụy như này, sắc mặt vàng vàng.” Lý Vỹ Lợi ân cần nhìn cô, nhẹ nhàng nói, “Sắp đến rồi, anh tự tay nướng cá cho em, có chuyện gì nói với anh, anh vẫn là bạn của em!”
Lời chưa dứt thì xe đã dừng trong sân nhỏ của khu nông trại.
Trong phòng đặt ngô phơi khô, còn có ớt đỏ, không khí của nhà nông thuần phác tái hiện trước mặt.
Nhìn Vỹ Lợi bận rộn rửa cá, làm gia vị, sau đó phục vụ mang đến bánh nướng mùi ngô đặt trên bếp, Tiểu Kỳ bị không khí ấm áp này làm cảm động, thẫn thờ nhìn anh, thấp giọng: “Vỹ Lợi, sao anh tốt với em như vậy, anh khiến em càng hối hận.”
Vỹ Lợi cười: “Anh không phải là kẻ hèn nhát, theo đuổi người con gái khác thì theo đuổi một cái là được chỉ có em giống một con công cao ngạo không để ý đến anh, ha ha. Nhưng về sau phát hiện em thực sự không thích anh, nhưng anh đã không thoát ra được rồi, không phải đã nói với em lâu rồi sao, nếu cuối cùng thực sự không t được người em yêu thì có thể xem xét anh. Anh càng hiểu em càng cảm thấy em không phải là người chỉ chú ý đến vật chất bên ngoài, nếu không phải là người em thực sự yêu em cũng không ép mình, do đó anh sẽ đợi.”
Lời nói của Vỹ Lợi giống như một sợi lông vũ, mềm mại, trong trẻo, nhẹ nhàng vỗ về trái tim đang tổn thương của Tiểu Kỳ. Cô bất giác nói cho anh tất cả mọi chuyện, trong lúc kể không biết thở dài bao nhiêu lần.
“Tiểu Kỳ, Thạch Lỗi là một người đàn ông, nhất thời chưa thể nghĩ thông là chuyện bình thường. Nhưng em cũng đừng nghĩ nhiều, đợi qua lần này anh ấy chắc chắn sẽ chủ động tìm em. Dù sao hai người là thật lòng đến với nhau. Nào, ăn chút gì đi, sức khỏe là vốn liếng, cũng không thể vì tình yêu mà bất chấp tất cả!” Vỹ Lợi nói, đưa cho Tiểu Kỳ một miếng bánh ngô.
Bánh ngô thơm ngọt thật ngon miệng, Tiểu Kỳ nghĩ nếu Thạch Lỗi thực lòng yêu cô thì anh ta tuyệt đối sẽ không tin những lời bịa đặt của Lưu Chí. Loại người đó tức quá hóa rồ, mới làm tổn thương đến mình. Mơ hồ lúc này cũng có thể hiểu được, vì việc gì cũng có nguyên nhân của nó, đợi mấy ngày xem, Thạch Lỗi nếu chủ động gọi đến thì sẽ làm hòa với anh! Tình yêu vốn là rung động của trái tim, là ánh mắt nồng nhiệt, nụ hôn ngây ngất…, đợi đến khi tất cả đã lùi vào nhân gian mới hiểu rõ rằng trải qua bao nhiêu thử thách mới là tình yêu thực sự.
Từng yêu, từng hận, từng sai lầm suốt những năm tháng, đợi đến khi dần dần trưởng thành quay đầu nhìn lại mới hiểu rằng rất nhiều sai lầm đã không thể cứu chữa. Giống như tình yêu, sau khi ngập ngừng cuối cùng lại có dũng khí giành giật lại, bất chấp tất cả, tình cảm đó giống như con sâu độc, bám chắc mọc rễ trong lòng. Tiểu Kỳ hiểu Thạch Lỗi sẽ không liên lạc với mình, rất nhiều lần suýt chút nữa là tay cô ấn số của anh nhưng cuối cùng vẫn không đủ can đảm. Cô nằm lên giường nghĩ hôm nay gọi điện cho anh, nếu anh có thể nhìn danh mục cuộc gọi đã nhận sẽ phát hiện ra là mình gọi. Vậy sao không liên hệ với mình.
Phương Tiểu Vũ, Lưu Chí, công việc, khách hàng… đều tạm thời biến mất khỏi tâm trí Tiểu Kỳ, cô giống như một người gỗ đúng giờ đi làm, đúng giờ về, ăn cơm rồi ngủ, chỉ là liên tục nhìn điện thoại, về đến nhà là bật máy tính xem anh có đột nhiên lên mạng nhắn tin cho mình không. Mấy ngày liền trôi đi, Thạch Lỗi đều không chủ động gọi cho cô. Nỗi nhớ giống như rong biển dày kín quấn quanh đầu cô, khiến cô luôn luôn nghĩ đến hình ảnh của anh, liên tục như vậy. Cuối cùng Tiểu Kỳ không thể nhịn nổi gọi cho Thạch Lỗi, cô nghĩ tuy anh thực sự để ý đến tất cả những gì thuộc về mình trong quá khứ cô cũng không trách. Đã từng yêu một lần, cô chỉ muốn gặp anh một lần, nói lời tạm biệt. Nhưng điện thoại chỉ là: Xin chào, số điện thoại mà hiện đang tắt máy.
Tiếng lạch cạch giống như thùng nước đột nhiên chảy xuống, tất cả là những nỗi nhớ vô biên. Tiểu Kỳ ăn không ngon, trong lòng bắt đầu hoảng loạn, sau khi tan ca cô lên xe đến Quân khu, đưa cổ ra nhìn vào cổng lớn Quân khu. Nhỡ sau khi tan ca Thạch Lỗi đi ra? Nhỡ khi anh đi qua nhìn thấy mình? Như vậy có thể thuận tiện nói với anh ấy, em đến xử lý công chuyện, không ngờ lại gặp được anh. Trong lòng cô hân hoan tưởng tượng, hễ có ai mặc quân phục đi qua là cô nhìn họ. Nhưng một người, hai người, ba người đi qua, mặt trời chói lòa, chiếu đến nỗi làm mắt cô như hoa lên. Tiểu kỳ nheo mắt, càng không dám đi mua đồ uống, sợ mình một khi không để ý Thạch Lỗi lại đi qua.
Tiểu Kỳ cứ ngốc nghếch đứng đó, cho đến khi mặt trời xuống núi cũng không thấy Thạch Lỗi. Lại một lần nữa cô gọi, điện thoại vẫn tắt máy. Trên đường đến bến xe buýt, cứ ba bước cô lại ngoái đầu lại, nghĩ nhỡ lúc này anh đi ra thì sao? Nhưng hình bóng anh vẫn không xuất hiện. Cô ôm theo nỗi thất vọng về nhà, buồn rầu tắm rồi ngủ.
Lại hồi tưởng lúc hai người còn bên nhau, đầu Tiểu Kỳ lóe lên tia hi vọng: Anh không phải đã đưa mình về nhà sao? Tại sao không đến nhà anh xem? Nghĩ đến khu vườn u tịch, khuôn mặt bà Lương lại hiện lên. Cô lắc đầu, cảm thấy dù sao đi nữa nhất định phải gặp anh.
Đến nhà Thạch Lỗi khả năng nhiều có thể gặp được anh, sau khi Tiểu Kỳ nảy ra ý nghĩ này thì thấy rất hưng phấn. Ngày thứ hai sau khi tan ca, cô trực tiếp bắt xe đến con đường mà mình vẫn còn chút ấn tượng.
Dựa vào trí nhớ, Tiểu Kỳ nhanh chóng tìm đến được nhà Thạch Lỗi. Cửa lớn khép chặt. Cô vừa đưa tay ra định ấn chuông thì nghe thấy bên trong có tiếng người, cô sợ đến nỗi trốn vào góc của tường bao. Cô do dự, vừa hình như nghe thấy giọng bà Lương, thật không dễ để có dũng khí đến đây trong phút chốc lại sụp đổ. Trong cửa lớn trở lại yên tĩnh, cô lấy can đảm bước vào, cửa đóng, có một khe nho nhỏ. Đột nhiên có một người xách túi rác đi ra ngoài, cô lại lần nữa nhanh chóng trốn vào chỗ tường bao.
Người đi ra là Tiểu Vũ, cô mặc một chiếc váy dài màu xanh lam, tóc buộc đuôi ngựa tự nhiên sau đầu, trang điểm kỹ, phía sau là bà Lương cười nói: “Tiểu Vũ, vất vả cho cháu quá, dì nói rồi đâu cần cháu làm.”
Tiểu Vũ quay người lại cười, sau đó bước vào, tiện tay đóng cửa lớn.
♥ Oan gia
Trong thời gian rất dài, Tiểu Kỳ tự ý thức phải cự tuyệt tình yêu, vì không yêu sẽ không bị tổn thương. Nhưng tình yêu giống như một con yêu tinh, khi mình chưa kịp phát giác thì đã bám sâu vào tận tâm can. Buổi tối cô nằm trên giường, thần người trước điện thoại, quả nhiên không có một tin nhắn nào của Thạch Lỗi gửi đến. Trong lòng trống rỗng, thất vọng, rối bời bởi vô vàn những suy nghĩ, đến nỗi đầu óc cô mỏi mệt, nhưng chẳng thể chìm vào giấc ngủ.
Cứ như vậy cho đến 1 giờ đêm, điện thoại vẫn yên lặng, không một hồi chuông. Cô thở dài, đặt điện thoại lên bàn, nhắm mắt lại.
Thứ bảy, nếu là trước kia cô nhất định ngủ đến lúc mặt trời lên cao, thật ra cô vẫn muốn ngủ vì khi ngủ mới không nhớ đến nhiều chuyện như vậy. Hình ảnh của Thạch Lỗi luôn hiện lên trong cô, cô mắng thầm bản thân không có dũng khí, người ta không liên lạc thì đau lòng đến nỗi chẳng thể ngon.
“Tiểu Kỳ mau dậy đến siêu thị nhỏ trước cổng mua ít dấm cho mẹ, không phải con muốn ăn măng trộn sao?” Bà Từ thở dài nói, “Con xem đầu óc mẹ, buổi sáng trước khi đi chợ còn nhớ là nhân tiện đi siêu thị mua dấm, kết quả lại là khi về lại quên mất.”
Tiểu Kỳ thẫn thờ vừa đánh răng vừa nói: “Dạ!”
Tiểu Kỳ mặc một chiếc váy ngủ chấm hoa xuống tầng, sau khi Tiểu Kỳ mua giấm xong thì hai mắt thẩn thờ đi về nhà, đột nhiên thấy Thạch Lỗi không cười như cười nhìn cô. Cô dụi dụi mắt, trong lòng nghĩ chắc chắn thần kinh của mình có vấn đề, người đó sao có thể hạ mình chủ động đến chứ?
Một người đàn ông đến trước cô rồi dừng bước sau đó véo mạnh mặt cô, giả vờ ngạc nhiên: “Không phải chứ, nhớ anh đến nỗi thành kẻ ngốc rồi?”
Mùi vị quen thuộc lùa vào mặt cô, là mùi cỏ thơm dìu dịu cuốn hút xộc vào mũi cô. Cô giật mình, lấy lại hồn vía, vỗ vào tay anh, nói buồn: “Đại công tử Thạch sao lại rảnh rỗi mà đến đây? Tôi nghĩ rằng cá tính của ngài như vậy đến chết cũng không gặp tôi nữa chứ?”
Thạch Lỗi giận dữ kéo Tiểu Kỳ vào lòng, thủ thỉ bên tai: “Anh gần đây bận rộn đến mức vắt chân lên cổ mà chạy, ngày ngày đều phải tăng ca đến nửa đêm. Em đúng là người con gái ác độc. Anh nhớ em đến phát điên rồi! Em thì nhẫn tâm nói những lời kích động anh?”
Tiểu Kỳ dẩu môi ngửa đầu lên nhìn râu của Thạch Lỗi xồm xoàm, quầng mắt đen hiện rõ, đau lòng nói: “Đáng chết, ai bảo anh không gọi cho em?”
“Bà cô, ngày nào cũng bận đến mức về là ngủ, không phải anh đã có mặt ở đây sao? Em nói đi muốn giết muốn đánh tùy em, chỉ cần Tiểu Kỳ của anh vui là được, muốn anh làm gì cũng được!” Thạch Lỗi vuốt vuốt tóc cô, cười nói.
Tâm trạng của Tiểu Kỳ lúc này như lên tận trời xanh, vừa còn ủ rũ, giờ lại sung sướng muốn nhảy lên. Cô trách yêu: “Ba hoa, anh tiếp tục ba hoa đi, em về nhà đây!”
Thạch Lỗi cười ha ha kéo tay Tiểu Kỳ, đầu ngón tay chạm vào nhau truyền vào da, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh rất nhanh lại truyền đến. Cô mím môi tự nhủ, xong rồi, xong rồi, sao người ta mới đến mà tâm trạng đã xôn xao vậy nhỉ?
Bà Từ nhìn con gái hiện rõ niềm vui, lại nhìn Thạch Lỗi đang cười như hoa, lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra giữa hai oan gia, liền cười nói: “Rửa tay ăn cơm nào!
Ăn cơm xong Thạch Lỗi nói nhỏ với Tiểu Kỳ: “Hôm nay mời em đi xem phim, sau đó đi chơi công viên nhé?”
Khi Thạch Lỗi nói, người hơi nghiêng về trước, mặt đưa đến gần, hơi ấm nhanh chóng làm cho mặt Tiểu Kỳ đỏ lên, cô nhìn trộm bà Từ rồi lí nhí: “Xa em một tí, đừng coi mẹ em là không khí!”
“Mẹ phải đi làm rồi, thế giới này dành cho hai oan gia!” Bà Từ cười tít mắt cầm túi ra khỏi cửa.
Tiểu Kỳ luống cuống đỏ cả mặt, mau chóng đứng dậy muốn chạy đi, nhưng bị Thạch Lỗi kéo lại, hai người cười đùa hồi lâu mới xuất phát đến rạp chiếu phim.
Trong rạp chiếu phim, hình ảnh trên màn chiếu liên tục nhấp nháy, Thạch Lỗi quay lại nhìn Tiểu Kỳ, đến sát cô thủ thỉ: “Tiểu Kỳ, sau này mình đừng gây chuyện với nhau nữa nhé? Anh phát hiện, hễ em không để ý đến anh là tâm trạng cực kỳ tồi tệ!”
Tiểu Kỳ nhìn Thạch Lỗi, ánh mắt chân thành, rụt rè, giống như một đứa trẻ hơi trề môi, cô không nhịn nổi cười, cầm pepsi lên nói: “Còn xem biểu hiện của anh!”
Không ngờ khi Tiểu Kỳ vừa cúi xuống thì đúng lúc Thạch Lỗi đến gần để chuẩn bị cầm pepsi, hai người chạm vào nhau, cùng “a” lên.
“Ha ha, em uống trước!” Tiểu Kỳ cười, tranh ống mút.
Thạch Lỗi cũng cười: “Anh trước!” Nói xong đưa mồm lại gần.
Đôi môi ấm nóng mềm mại vừa chạm vào mặt cô, hai người cùng giật mình. Tiểu Kỳ nhìn ánh mắt nóng bỏng của Thạch Lỗi, ngốc nghếch nghĩ: Đẹp như này, ấm áp như này đúng là tình yêu thuộc về mình sao?
“Đồ ngốc, sao thế? Có phải bị vẻ đẹp trai của anh mê hoặc rồi không?” Thạch Lỗi cười.
Tiểu Kỳ nhìn xung quanh, từ từ tiến gần thơm nhẹ lên môi anh, thủ thỉ: “Em cũng rất nhớ anh!”
Hiển nhiên Thạch Lỗi không ngờ tới việc Tiểu Kỳ sẽ chủ động dùng lời dịu dàng như vậy để thổ lộ, ngây người giây lát, rồi kéo cô vào lòng, cười nhẹ: “Nói gì chứ, anh chưa nghe thấy!”
“Không nghe thấy thì thôi, ừm!” Tiểu Kỳ vừa ngượng vừa giận, im lặng thu lại trong lòng Thạch Lỗi.
“Tiểu Kỳ, anh yêu em!” Thạch Lỗi thốt nhẹ, ánh mắt nhìn về trước, về phía người cô, nói “t thứ nói không hết, giải thích không nổi. Nhưng lúc nó đến đúng là không chống đỡ nổi!”
Xem phim, đi chơi công viên, Tiểu Kỳ ôm eo Thạch Lỗi lắc lư trên quỹ đạo của trò chơi “Chú chuột điên cuồng”, sau khi quành lại nhanh chóng xoay tròn, hò hét vui thú.
“Ái chà, không được rồi, em chóng mặt rồi. Tiểu Kỳ xuống khỏi “Chú chuột điên cuồng” loạng choạng, Thạch Lỗi nhìn buồn cười.
Hồi chuông điện thoại gấp rút vang lên, Tiểu Kỳ nhìn điện thoại của Thạch Lỗi lo lắng hỏi: “Anh không thể có chuyện gì chứ?”
Thạch Lỗi cầm điện thoại cau mày nói: “Tiểu Kỳ, xin lỗi, anh phải về. Lần sau, lần sau sẽ chơi cùng em!”
Thạch Lỗi chạy vài bước lại quay đầu lại: “Trưa mai có một chiến hữu kết hôn, mình cùng đi nhé!”
Tiểu Kỳ: “Hả, không nói sớm, vậy em nhất định sẽ trang điểm thật đẹp!”
“Anh đi đây, ngày mai đón em!” Thạch Lỗi cười lắc đầu chạy đến bên lề đường bắt xe.
Nếu một người đàn ông kéo người phụ nữ vào cuộc sống của anh ta, gặp bố mẹ và bạn bè anh ta thì chứng tỏ người đó là thật lòng. Khi Tiểu Kỳ đang đi dạo ở bách hóa Thái Bình Dương, trong lòng luôn nghĩ đến những câu này, dường như chị nào trong ngân hàng đã nói vậy. Ha ha, Thạch Lỗi đưa mình đi gặp bố mẹ, giờ lại gặp bạn anh ấy, điều này chứng tỏ… Ha ha, cô nhìn vào những bộ quần áo trong tủ kính mỉm cười, đang đi thì phía trước có một người đàn ông đang tình tứ cầm tay một người phụ nữ, hai bên gặp nhau đều kinh ngạc.
Là Vương Khải. Tiểu Kỳ muốn trốn cũng không kịp. Cô mở to mắt nhìn Vương Khải. Anh chàng mập ngượng ngùng nhìn người con gái bên cạnh, cười ngượng với cô: “Tiểu Kỳ, ha ha, thật tình cờ!”
“Tình cờ gì mà tình cờ, tôi không muốn gặp anh tình cờ như này. Manh Manh một lòng một dạ với anh, sao anh có thể…” Tiểu Kỳ tức muốn điên lên, trong lòng nghĩ lão mập này không biết lại quyến rũ ai nữa?
Vương Khải có vẻ khó xử, không biết vì mặc quá nhiều hay là quá nóng, trên trán toát ra mồ hôi. Anh từ túi áo móc ra một tờ khăn giấy, nói với người con gái bên cạnh: “Yến Tử, em đi xem đồ trước đi, anh nói cô ấy vài câu.”
Người con gái tên Yến Tử mặt dài ra, giận dữ: “Khi nào về anh tốt nhất nói rõ cho em là chuyện gì?”
Vương Kh vừa lau mồ hôi vừa cười: “Được, được, được!”
Tiểu Kỳ một lời không nói, nhìn người phụ nữ đó bước đi trong bộ dạng không vui, sau đó giẫm mạnh lên giày da màu trắng của anh ta, trừng mắt: “Anh có ý gì, chỉ là chơi đùa với Manh Manh đúng không?”
“Tiểu Kỳ, tôi biết có lỗi với Manh Manh nhưng cũng chỉ là bị ép mà thôi! Dựa vào lương tâm mà nói Manh Manh là cô gái tốt. Từ nửa năm trước việc làm ăn của gia đình tôi không được tốt, làm than thì thua lỗ, cung cấp cát cho bên xây dựng thì không đòi được tiền mặt, tôi và gia đình đều lo lắng. Manh Manh ngoài an ủi tôi thì chẳng thể giúp gì. Nhà Yến Tử mở công ty bất động sản, sau khi tôi và cô ấy kết hôn, hai nhà cùng nhau phát triển, còn hơn là việc tôi treo cổ chết trên cây. Tôi cũng muốn cưới người mình yêu nhưng tôi còn phải nghĩ nhiều hơn, con người không thể chỉ sống cho mình! Tóm lại chỉ là như vậy, tạm biệt!” Ngữ điệu của anh ta mới đầu còn chậm, về sau nói càng ngày càng nhanh, giọng càng thấp xuống, cho đến khi nói xong không nhìn Tiểu Kỳ mà cúi đầu đi về hướng ngược lại.
Tiểu Kỳ giống như sét đánh bên tai, kinh ngạc. Cô nghĩ đến mình, gia đình bình thường, công việc bình thường, hầu như chẳng thể giúp gì được cho Thạch Lỗi. Đột nhiên cô rất nhớ anh, nhớ đến nỗi vỡ nát tim gan, rất phẫn nộ trước thái độ của bà Lương nhưng giờ đây cô như đã hiểu ra rất nhiều. Hiện thực tàn khốc như vậy, tình yêu là thứ khó nói.
Chiếc váy lụa màu xanh lam nhạt xuất hiện trước mặt, Tiểu Kỳ cười dịu dàng nhìn chiếc váy, cô dường như nhìn thấy ánh mắt của Thạch Lỗi khi thấy cô mặc chiếc váy này, trái tim cô run lên, nói với người bán: “Tôi muốn thử chiếc váy này.”
♥ Bi kịch trong hôn lễ
Sáng sớm chủ nhật Tiểu Kỳ đã thức dậy, cô trang điểm kỹ càng, dùng cây uốn tóc uốn lọn tóc hơi cong ra ngoài, cuối cùng cài một chiếc nơ. Soi mình trong gương thấy mình thật kiều diễm, lôi cuốn, chiếc váy màu xanh lam nhạt càng để lộ làn da trắng như tuyết, eo thon, bước đi thướt tha.
“Ồ, em thật ác, trang điểm xinh đẹp thế này, mọi người không biết ai là cô dâu nữa!” Thạch Lỗi hơi tròn miệng đùa cô.
Tiểu Kỳ cười: “Không phải là em sợ anh mất mặt sao? Nên mới sửa sang tí chút!”
Ánh mắt khen ngợi của anh để lộ rõ niềm hân hoan, nhìn cô chằm chằm: “Anh đùa thôi đồ ngốc. Rất xinh, anh rất thích!”
“Đi nào, hôn lễ cử hành ở khách sạn Dương Quang, đến lúc đó anh giới thiệu chiến s với em!” Thạch Lỗi kéo tay cô nói.
Hai người bắt xe, rất nhanh sau đó đến khách sạn.
Quả nhiên người con trai độc thân Thạch Lỗi dắt bên mình một cô gái xinh đẹp chưa từng gặp dưới ánh mắt ngạc nhiên của rất nhiều người. Thạch Lỗi ngoạc mồm: “A, mọi người hiểu mà!” Sau khi cười khì khì. Tiểu Kỳ ngượng ngùng cúi đầu như một chú chim nhỏ, nhất thời cô trở thành đối tượng bàn tán của mọi người.
“Xem xem, em đã cướp mất vị trí chủ đạo của cô dâu rồi. Mặc xinh đẹp như này, sau này chỉ cho một mình anh ngắm thôi đấy, biết chưa?” Thạch Lỗi thấp giọng cười và ra mệnh lệnh cho cô.
Tiểu Kỳ cười: “Anh phải luôn tốt với em, thì em chỉ cho một mình anh nhìn thôi. Nếu dám ngược đãi với em thì em sẽ đi quyến rũ lung tung!”
“Thích bị đánh hả?” Thạch Lỗi véo tay Tiểu Kỳ dưới tấm trải bàn, hai người cười đùa chí chóe.
Sau khi khai tiệc, cô vừa uống một cốc pepsi, cảm thấy bụng mình khó chịu, đứng lên ra nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh ở ngay đầu gian tiệc, sau khi ra sửa sang tóc trong gương, chuẩn bị rời đi thì Lưu Chí xuất hiện trước mặt.
“Trời ạ, thật không dám tin, lại gặp anh! Thật là duyên phận!” Lưu Chí trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Đầu óc Tiểu Kỳ như mụ mẫm, cảm giác bị đè nén trong tim ào ào đến, cô dường như khó để thở. Cô không nói, nhanh chóng luồn qua người Lưu Chí đến kéo Thạch Lỗi, nói nhỏ: “Bụng em khó chịu, chúng ta mau về đi!”
Thạch Lỗi hoài nghi nhìn Tiểu Kỳ: “Ồ, được!”
Cô kéo anh nặng nề bước xuống lầu, đang định xuyên qua vườn hoa nhỏ để ra đường lớn bắt xe thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lưu Chí: “Sao vậy, Tiểu Kỳ, nhanh vậy đã đi rồi?”
Cô không biết tại sao anh ta lại biết tên thật của mình, hoảng sợ bất an nhìn Thạch Lỗi.
Thạch Lỗi quay đầu lại, hơi chút do dự, cười: “Lưu Chí, ha ha, không ngờ gặp cậu ở đây!”
“Thạch Lỗi!” Lưu Chí bất ngờ, lập tức cười lớn: “Không ngờ, không ngờ Tiểu Kỳ lạc vào nhà anh!”
Thạch Lỗi giật mình hỏi: “Là ý gì?”
giận dữ nhìn Lưu Chí, cô giờ mới biết người đàn ông này nham hiểm như vậy. Chỉ là gặp mặt anh ta, bị mình giáo huấn cho một trận, rốt cuộc muốn thế nào? Nghĩ đến là muốn phát điên, sớm biết trước thì nói gì cũng không đùa giỡn với loại người này.
Lưu Chí nhìn Tiểu Kỳ, cười: “Anh vẫn chưa biết sao, Tiểu Kỳ là minh tinh của trung tâm môi giới! Cao ngạo, xinh đẹp, chẳng để ý đến ai, nhưng tôi có may mắn qua lại với cô ấy một khoảng thời gian, còn gặp bố cô ấy.” Lưu Chí vừa nói vừa nhếch mày, cười thâm hiểm, cứ như anh ta và Tiểu Kỳ trước kia đã có rất nhiều chuyện bí mật.
Thạch Lỗi thất thần nhìn Tiểu Kỳ, cô không những tự trách mình mà còn cảm thấy khó chịu, nội tâm bị dày vò, để lộ ra vẻ sợ hãi. Thạch Lỗi cười nhạt với Lưu Chí: “Cá tính của Tiểu Kỳ thích chơi, tôi biết cô ấy đi gặp mặt rất nhiều lần, cũng chẳng sao. Tiểu Kỳ, chúng ta đi!”
Tiểu Kỳ nghe được câu này như được giải phóng, vội vàng đi theo anh.
Lưu Chí biết những lời phỉ báng không đạt được hiệu quả, cười lạnh: “Anh Thạch Lỗi quả nhiên thật độ lượng! Tiểu Kỳ thường thích đùa giỡn giữa vài người đàn ông, không phải con nhà giàu, nhà làm quan thì không chịu lấy. Tôi và cô ấy khi còn hẹn hò, cô ấy ngoan ngoãn như một chú mèo con. Nhưng cô ta vẫn chê điều kiện gia đình tôi, đá tôi. Ái chà đến nay vẫn nhớ đến những đường nét gợi cảm của cô ấy, thật là đẹp, không thì anh cũng sẽ không thích cô ấy đúng không! Ha ha ha!”
“Anh luyên thuyên cái gì thế?” Thạch Lỗi nổi cả gân xanh, nắm chặt nắm đấm.
Lưu Chí nghiêng người cười tít mắt: “Sao, muốn đánh tôi à? Phải đó, tôi và cô ấy còn ngủ với nhau nữa, sao nào?”
“Mày muốn chết à!” Thạch Lỗi giơ nắm đấm ra, mũi anh ta bắt đầu chảy máu.
“Được, anh đánh tôi.” Lưu Chí lau máu trên mặt, to tiếng, “Ông đây đã ngủ với phụ nữ của mày đấy, sao nào? Cô ta gặp mặt vô số lần, không biết đã từng ngủ với bao người đàn ông, mày còn ngốc nghếch coi cô ta là bảo bối!”
Mắt Thạch Lỗi đỏ ngầu, không nói câu nào, đấm một cú nữa vào mặt Lưu Chí, sau đó lại cho một đạp. Lưu Chí là một gã công tử, sao địch nổi Thạch Lỗi đã được rèn luyện trong quân đội, nhưng hắn vẫn liên mồm. Thạch Lỗi càng phát điên, ấn anh ta xuống đất đánh.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, em xin anh đấy!” Tiểu Kỳ phát khiếp, nước mắt đầm đìa, cô dùng sức toàn thân kéo tay Thạch Lỗi, nói: “Đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ làm chết mất, xin anh, đi thôi!”
Thạch Lỗi còn muốn đánh nhưng nhìn đôi mắt ngân ngấn nước đang van xin anh, anh quay người đi ra ngoài.
Phía sau, trong vườn hoa có tiếng người đang giận sôi sùng sục, trong tiếng ồn ào không biết là tiếng ai: “Mau gọi 120.”
Hai người không thèm để ý đi ra ngoài, vô tình chìm vào im lặng.
Trái tim Tiểu Kỳ như đang rỉ máu, cô hoảng loạn kéo tay anh run run: “Em không phải, em không có, thực sự là không có.” Thạch Lỗi im lặng, trong mắt ngập tràn nỗi đau, mặt bỗng chốc tối sầm, nhẹ nhàng rút tay ra.
“Anh không tin em?” Tiểu Kỳ cho rằng Thạch Lỗi vẫn tin mình như trước kia, nhưng từ lúc anh rút tay ra, tim cô đau nhói, toàn thân run lên, nhói đau trong lòng.
Tiểu Kỳ nhìn vào mắt Thạch Lỗi, cứ nhìn mãi, không nỡ nhắm lại, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào của anh. Nhưng ánh mắt anh xám xịt, không rạng rỡ như trước, tình yêu rạo rực dường như biến mất. Cô cảm thấy trong lòng như bị thiêu đốt, lấy dũng khí nói: “Anh thực sự không tin em sao?”
Miệng Thạch Lỗi mở to, rồi lại khép lại, dường như muốn nói điều gì, rồi lại không nói nữa.
Tiểu Kỳ đau khổ vô hạn, liếm liếm môi, dùng chút sức lực còn lại lên tiếng: “Em hiểu rồi!”
♥ Tình yêu thầm lặng
Ánh sáng chói mắt khiến cô muốn trốn mà không thể trốn, cô hoảng loạn lên taxi, thực ra là không biết mình nên đi đâu.
“Cô đi đâu?” Tài xế hỏi.
Trong đầu Tiểu Kỳ hỗn loạn, cô nghĩ một lát rồi nói: “Ồ, anh chạy men theo đại lộ Tân Hà. Tôi cũng không biết đi đâu, chỉ là muốn thư giãn chút!”
Tài xế trẻ quay đầu nhìn Tiểu Kỳ, “Ừm” một tiếng!
Dựa vào cái gì mà nói niềm tin của Thạch Lỗi đối với mình không thể sụp đổ? Phương Tiểu Kỳ, mày làm sao để người ta tin mày, mày quả thực đã làm nhiều chuyện hồ đồ như vậy. Cô nhìn ra ngoài cửa xe, hai hàng cây hòe và liễu đung đưa những cành cây màu ngọc bích, bờ hồ xa xa dường như có rất nhiều người câu cá.
Tiểu Kỳ thu mình lạnh toát trên xe, cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc: Lưu Chí không biết như nào rồi? Anh ta sẽ chết không? Nếu Thạch Lỗi mình mà đánh chết người, mình lúc đó bỏ đi như vậy có được coi là chạy trốn hay không? Tiền đồ của Thạch Lỗi còn sáng lạn, nhưng nay bị mình hại thành như này, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Anh có bị ngồi tù không? Nếu anh ngồi tù, mình sẽ đợi anh cả đời. Nghĩ vậy, nước mắt cô lại rơi xuống, bà Lương vốn đã không thích mình, sự thực tàn khốc lần này đã chứng minh cô chính là mầm họa, không mang đến may mắn cho anh, chỉ khiến anh gây ra họa lớn như vậy.
“Cô này, thật ngại, xe không biết bị làm sao rồi. Phiền cô ngồi đợi chút, tôi xuống xe xem!” Xe dừng đột ngột bên đường, lái xe vội vã xuống kiểm tra.
Tiểu Kỳ rối như tơ vò, cũng quyết định xuống xe đi lại.
Ánh nắng màu ánh vàng khảm một lớp ánh sáng nhàn nhạt lên những người câu cá, chỉ thấy người đó câu được một con cá to mập, cười ha ha nói với người bên cạnh gì đó. Tiểu Kỳ hít một hơi không khí mới mẻ này, trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều.
“A, Tiểu Kỳ, ha ha, sao lại gặp em ở đây?” Người câu cá tháo kính râm, ở phía trước vẫy tay với cô, sau đó bỏ cần xuống chạy lại.
Tiểu Kỳ ngạc nhiên, là Lý Vỹ Lợi.
“Tiểu Kỳ, sao em ở đây, thật tình cờ!” Lý Vỹ Lợi cười khà khà, nói đùa, “Em nhìn xem, sau khi bị em vứt bỏ anh ở đây để điều trị vết thương!”
Tiểu Kỳ mím môi cười: “Sao lại phóng đại vậy chứ!”
Sau đó lại nghĩ đến mình, thở dài: “Vỹ Lợi, em gặp báo ứng rồi, em cũng bị ruồng bỏ.”
“Đi, ở trước có khu nông trại, anh câu cá rồi mình mang qua đó nhờ họ nướng, vừa ăn vừa nói chuyện. Lâu không gặp, mình ngồi nói chuyện chút!”
Lý Vỹ Lợi nhìn Tiểu Kỳ đầy tâm sự, nhanh chóng trả tiền taxi, kéo cô đi.
Tiểu Kỳ lên xe của Lý Vỹ Lợi, tâm trạng suy sụp đến cực độ khiến cô cảm thấy tức ngực, nên xe vừa khởi động là cô đóng cửa xe. Vô tình cô nhìn thấy trong đám người chờ ở cây xăng là Lưu Chí và Tiểu Vũ đứng cạnh nhau.
Cô nuốt nước bọt, mở to mắt nhìn, đúng là Tiểu Vũ và Lưu Chí. Trong lòng cô hân hoan trở lại, xem ra anh ta không gặp chuyện gì. Sau đó lại suy nghĩ sao Lưu Chí và Tiểu Vũ ở bên nhau. Tiểu Vũ vẫn mặc chiếc váy đen giống lần gặp mặt trước, nhưng hôm nay lại đi thêm giày cao gót, xem ra gầy đi không ít.
Không được, phải gọi xem rốt cuộc là như thế nào. Tiểu Kỳ cảm thấy như vừa gặp một đôi nam nữ yêu nhau đang hẹn hò bí mật, người khác chẳng việc gì lại khiến mình lo lắng đến ngạt thở, hơi thở của cô cũng dồn dập hơn. Cô vội cầm điện thoại gọi, hồi lâu Tiểu Vũ mới bắt máy.
“Chị Tiểu Vũ, gần đây tốt không?” Giọng cô bình tĩnh như nước, trong vỏ ngoài khách sáo vẫn có chút khoảng cách.
“Ai đó, xin hỏi cô là ai?” Trong loa là giọng của một người lạ.
Cô giật mình, nhìn kỹ, hóa ra trong lúc hoảng loạn cô đã ấn số của Thạch Lỗi.
Thạch Lỗi sao lại để một người phụ nữ cầm điện thoại của mình? Tại sao anh không nhận điện? Một lát sau giọng nói trong điện thoại bắt đầu nổi nóng: “Cô là ai? Anh Tiểu Thạch hiện giờ không thể nghe điện thoại, giờ bận rồi, có việc gì lần sau cô gọi lại!” Sau đó là tiếng tít dài.
Tiểu Kỳ vì điện thoại đột nhiên bị ngắt, trong lòng vỡ vụn, cảm giác bị thương. Vốn nên dõng dạc tuyên bố với cô ta rằng mình là bạn gái của Thạch Lỗi, cô là ai? Sao lại cầm máy của anh? Anh sao không nghe điện? Nhưng nỗi thất vọng phát ra từ mắt anh khiến cô đau đớn, cô phát hiện mình không còn dũng khí, không còn tư cách chất vấn người khác. Phát hiện này khiến tâm trạng cô vừa hơi bình tĩnh chút xíu lại bắt đầu trào dâng như thủy triều, đau đớn, khổ sở, dày vò, bi ai… Các cảm giác thay nhau trào dâng, Tiểu Kỳ dựa vào xe không còn chút sức lực, cũng không muốn quan tâm đến chuyện của Tiểu Vũ.
“Tiểu Kỳ, em sao thế? Giống như mấy ngày rồi không ngủ, tiều tụy như này, sắc mặt vàng vàng.” Lý Vỹ Lợi ân cần nhìn cô, nhẹ nhàng nói, “Sắp đến rồi, anh tự tay nướng cá cho em, có chuyện gì nói với anh, anh vẫn là bạn của em!”
Lời chưa dứt thì xe đã dừng trong sân nhỏ của khu nông trại.
Trong phòng đặt ngô phơi khô, còn có ớt đỏ, không khí của nhà nông thuần phác tái hiện trước mặt.
Nhìn Vỹ Lợi bận rộn rửa cá, làm gia vị, sau đó phục vụ mang đến bánh nướng mùi ngô đặt trên bếp, Tiểu Kỳ bị không khí ấm áp này làm cảm động, thẫn thờ nhìn anh, thấp giọng: “Vỹ Lợi, sao anh tốt với em như vậy, anh khiến em càng hối hận.”
Vỹ Lợi cười: “Anh không phải là kẻ hèn nhát, theo đuổi người con gái khác thì theo đuổi một cái là được chỉ có em giống một con công cao ngạo không để ý đến anh, ha ha. Nhưng về sau phát hiện em thực sự không thích anh, nhưng anh đã không thoát ra được rồi, không phải đã nói với em lâu rồi sao, nếu cuối cùng thực sự không t được người em yêu thì có thể xem xét anh. Anh càng hiểu em càng cảm thấy em không phải là người chỉ chú ý đến vật chất bên ngoài, nếu không phải là người em thực sự yêu em cũng không ép mình, do đó anh sẽ đợi.”
Lời nói của Vỹ Lợi giống như một sợi lông vũ, mềm mại, trong trẻo, nhẹ nhàng vỗ về trái tim đang tổn thương của Tiểu Kỳ. Cô bất giác nói cho anh tất cả mọi chuyện, trong lúc kể không biết thở dài bao nhiêu lần.
“Tiểu Kỳ, Thạch Lỗi là một người đàn ông, nhất thời chưa thể nghĩ thông là chuyện bình thường. Nhưng em cũng đừng nghĩ nhiều, đợi qua lần này anh ấy chắc chắn sẽ chủ động tìm em. Dù sao hai người là thật lòng đến với nhau. Nào, ăn chút gì đi, sức khỏe là vốn liếng, cũng không thể vì tình yêu mà bất chấp tất cả!” Vỹ Lợi nói, đưa cho Tiểu Kỳ một miếng bánh ngô.
Bánh ngô thơm ngọt thật ngon miệng, Tiểu Kỳ nghĩ nếu Thạch Lỗi thực lòng yêu cô thì anh ta tuyệt đối sẽ không tin những lời bịa đặt của Lưu Chí. Loại người đó tức quá hóa rồ, mới làm tổn thương đến mình. Mơ hồ lúc này cũng có thể hiểu được, vì việc gì cũng có nguyên nhân của nó, đợi mấy ngày xem, Thạch Lỗi nếu chủ động gọi đến thì sẽ làm hòa với anh! Tình yêu vốn là rung động của trái tim, là ánh mắt nồng nhiệt, nụ hôn ngây ngất…, đợi đến khi tất cả đã lùi vào nhân gian mới hiểu rõ rằng trải qua bao nhiêu thử thách mới là tình yêu thực sự.
Từng yêu, từng hận, từng sai lầm suốt những năm tháng, đợi đến khi dần dần trưởng thành quay đầu nhìn lại mới hiểu rằng rất nhiều sai lầm đã không thể cứu chữa. Giống như tình yêu, sau khi ngập ngừng cuối cùng lại có dũng khí giành giật lại, bất chấp tất cả, tình cảm đó giống như con sâu độc, bám chắc mọc rễ trong lòng. Tiểu Kỳ hiểu Thạch Lỗi sẽ không liên lạc với mình, rất nhiều lần suýt chút nữa là tay cô ấn số của anh nhưng cuối cùng vẫn không đủ can đảm. Cô nằm lên giường nghĩ hôm nay gọi điện cho anh, nếu anh có thể nhìn danh mục cuộc gọi đã nhận sẽ phát hiện ra là mình gọi. Vậy sao không liên hệ với mình.
Phương Tiểu Vũ, Lưu Chí, công việc, khách hàng… đều tạm thời biến mất khỏi tâm trí Tiểu Kỳ, cô giống như một người gỗ đúng giờ đi làm, đúng giờ về, ăn cơm rồi ngủ, chỉ là liên tục nhìn điện thoại, về đến nhà là bật máy tính xem anh có đột nhiên lên mạng nhắn tin cho mình không. Mấy ngày liền trôi đi, Thạch Lỗi đều không chủ động gọi cho cô. Nỗi nhớ giống như rong biển dày kín quấn quanh đầu cô, khiến cô luôn luôn nghĩ đến hình ảnh của anh, liên tục như vậy. Cuối cùng Tiểu Kỳ không thể nhịn nổi gọi cho Thạch Lỗi, cô nghĩ tuy anh thực sự để ý đến tất cả những gì thuộc về mình trong quá khứ cô cũng không trách. Đã từng yêu một lần, cô chỉ muốn gặp anh một lần, nói lời tạm biệt. Nhưng điện thoại chỉ là: Xin chào, số điện thoại mà hiện đang tắt máy.
Tiếng lạch cạch giống như thùng nước đột nhiên chảy xuống, tất cả là những nỗi nhớ vô biên. Tiểu Kỳ ăn không ngon, trong lòng bắt đầu hoảng loạn, sau khi tan ca cô lên xe đến Quân khu, đưa cổ ra nhìn vào cổng lớn Quân khu. Nhỡ sau khi tan ca Thạch Lỗi đi ra? Nhỡ khi anh đi qua nhìn thấy mình? Như vậy có thể thuận tiện nói với anh ấy, em đến xử lý công chuyện, không ngờ lại gặp được anh. Trong lòng cô hân hoan tưởng tượng, hễ có ai mặc quân phục đi qua là cô nhìn họ. Nhưng một người, hai người, ba người đi qua, mặt trời chói lòa, chiếu đến nỗi làm mắt cô như hoa lên. Tiểu kỳ nheo mắt, càng không dám đi mua đồ uống, sợ mình một khi không để ý Thạch Lỗi lại đi qua.
Tiểu Kỳ cứ ngốc nghếch đứng đó, cho đến khi mặt trời xuống núi cũng không thấy Thạch Lỗi. Lại một lần nữa cô gọi, điện thoại vẫn tắt máy. Trên đường đến bến xe buýt, cứ ba bước cô lại ngoái đầu lại, nghĩ nhỡ lúc này anh đi ra thì sao? Nhưng hình bóng anh vẫn không xuất hiện. Cô ôm theo nỗi thất vọng về nhà, buồn rầu tắm rồi ngủ.
Lại hồi tưởng lúc hai người còn bên nhau, đầu Tiểu Kỳ lóe lên tia hi vọng: Anh không phải đã đưa mình về nhà sao? Tại sao không đến nhà anh xem? Nghĩ đến khu vườn u tịch, khuôn mặt bà Lương lại hiện lên. Cô lắc đầu, cảm thấy dù sao đi nữa nhất định phải gặp anh.
Đến nhà Thạch Lỗi khả năng nhiều có thể gặp được anh, sau khi Tiểu Kỳ nảy ra ý nghĩ này thì thấy rất hưng phấn. Ngày thứ hai sau khi tan ca, cô trực tiếp bắt xe đến con đường mà mình vẫn còn chút ấn tượng.
Dựa vào trí nhớ, Tiểu Kỳ nhanh chóng tìm đến được nhà Thạch Lỗi. Cửa lớn khép chặt. Cô vừa đưa tay ra định ấn chuông thì nghe thấy bên trong có tiếng người, cô sợ đến nỗi trốn vào góc của tường bao. Cô do dự, vừa hình như nghe thấy giọng bà Lương, thật không dễ để có dũng khí đến đây trong phút chốc lại sụp đổ. Trong cửa lớn trở lại yên tĩnh, cô lấy can đảm bước vào, cửa đóng, có một khe nho nhỏ. Đột nhiên có một người xách túi rác đi ra ngoài, cô lại lần nữa nhanh chóng trốn vào chỗ tường bao.
Người đi ra là Tiểu Vũ, cô mặc một chiếc váy dài màu xanh lam, tóc buộc đuôi ngựa tự nhiên sau đầu, trang điểm kỹ, phía sau là bà Lương cười nói: “Tiểu Vũ, vất vả cho cháu quá, dì nói rồi đâu cần cháu làm.”
Tiểu Vũ quay người lại cười, sau đó bước vào, tiện tay đóng cửa lớn.
/12
|