Tuần thi giữa kỳ là ác mộng của sinh viên, đối với một người trên lớp không chăm chú nghe giảng như Vệ Đằng lại càng là một đòn sấm sét.
Tạm gác lại những băn khoăn liên quan đến Tiêu Phàm, suốt một tuần thâu đêm cùng Châu Ngư, Vệ Đằng chật vật lắm mới đạt được những điểm số trung bình.
Thế giới trước mắt bỗng trở nên đẹp đẽ tươi mới, Vệ Đằng hả hê như tù nhân được ân xá.
Buổi tối hôm thi cuối cùng, Vệ Đằng và Châu Ngư bật máy tính, phối hợp chơi đấu địa chủ đến nửa đêm, kết quả vô số người thảm bại trước cặp đôi này, sau đó người chua ngoa nói: “Hai người bàn số ba nhìn là biết chơi ăn gian rồi, sao có thể ra bài ăn ý đến thế chứ? Mọi người đừng chơi với hai đứa dở hơi ấy nữa”.
Quả thật không ai thèm chơi với hai người nữa, Vệ Đằng và Châu Ngư trố mắt nhìn nhau, cuối cùng đành tắt máy, chán nản trèo lên giường, ngủ không được, bắt đầu tán nhảm.
“Cô bé xx lớp mình xinh ra phết, có điều hơi đanh đá.”
“Ừ, cô bé xxx cũng khá, có điều gầy quá, chạm vào cánh tay cô nàng một cái là có thể gãy xương, xương quai xanh nhô ra trông như xác chết ấy…”
“Em gái cậu cũng đẹp”, Châu Ngư bỗng nói: “Cậu có em rể chưa?”.
Vệ Đằng sững sờ, “Cái đếch gì, mình nghĩ mãi không hiểu sao cậu thay đổi thái độ nhanh thế, hóa ra có ý đồ bất chính với em gái tôi, cố tình lấy lòng ông anh vợ phải không?”.
“Đừng nói khó nghe như vậy chứ, mình bình phẩm một chút cũng không được à?”
Nói mãi nói mãi, cuối cùng cũng chuyển sang chủ đề kỳ nghỉ đông.
“Kỳ nghỉ tới cậu có về nhà không? Tết nhất phiền phức chết đi được, cô gì chú bác gói bánh thổi xôi, cứ nhìn thấy lũ chị em họ là mình lại đau đầu.”
“Hay bọn mình ở lại làm một bài nghiên cứu khoa học? trường này năm nào cũng tổ chức nghiên cứu khoa học trong dịp nghỉ lễ, thực ra chỉ làm chân sai vặt cho giáo viên thôi, hai ngày tới là thời hạn đăng ký.”
“Ok, mình cũng không muốn về nhà sớm, nghiên cứu thì nghiên cứu, sợ cóc gì, chúng mình đi đăng ký trước đã.”
Vệ Đằng không ngờ, cậu và Châu Ngư đăng ký xong một cái, thời tiết vốn dễ chịu bỗng nổi gió to bão lớn.
Đúng là số con rệp!
Mùa đông phương Nam không có tuyết, nhưng gió còn kinh khủng hơn tuyết nhiều, ít ra tuyết còn có chút nên thơ mỹ lệ, gió to kéo đến thì trời đất như nghiêng ngả. Thêm những cơn mưa triền miên hết ngày này sang ngày khác, mặt đất ẩm thấp mờ mịt như muốn tạo điều kiện cho bệnh thấp khớp hoành hành.
Ký túc xá không có điều hòa, đành phải cắn răng chịu đựng.
Châu Ngư càu nhàu chửi rủa luôn miệng, Vệ Đằng cũng chán không thể tả, thời tiết đang đẹp như thế, nói mưa là mưa ngay được, hôm qua còn mặc áo sơ mi dài tay, hôm nay đã phải đổi sang áo lông dày.
Vệ Đằng vốn sợ lạnh, bây giờ mỗi lần ra ngoài đều ăn vận như gấu bông.
Buổi trưa, trời tạnh mưa, gió to lại kéo đến, thổi tung nước mưa trên mặt đất, cả không gian đều ướt sũng.
Vệ Đằng mặc hàng đống áo trên người, run rẩy đi đến nhà ăn, xếp hàng mua cơm, mua xong đang định đi thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc bước đến.
Trời lạnh như thế mà anh ta chỉ mặc áo sơ mi, bên ngoài khoác thêm chiếc áo gió hơi dài, lúc đi trên đường, tà áo bị gió thổi bay phần phật. Đúng là điển hình của tuýp người thích ra vẻ hoành tráng, thời trang đè thời tiết.
Nếu là một kẻ khác, Vệ Đằng sẽ hừ mũi cười nhạt, nhưng Tiêu Phàm thì khác, anh ấy không cần ra vẻ hoành tráng vì vốn dĩ bản thân đã rất hoành tráng rồi.
Sau lần bị Tiêu Phàm lờ đi trong đêm lễ hội Hóa trang, trong lòng Vệ Đằng luôn trăn trở không yên. Bây giờ đối mặt, cậu cũng chẳng có tâm trạng gì để niềm nở bắt chuyện.
Quả nhiên Tiêu Phàm bước qua Vệ Đằng, lại lờ cậu thêm một lần nữa. Vệ Đằng buồn rầu cúi đầu bước đi, đi được vài bước, chợt muốn quay lại xem anh ta đang làm gì. Không ngờ vừa quay đầu lại bắt gặp ngay ánh mắt Tiêu Phàm.
Trái tim Vệ Đằng đập chậm nặng nề, chỉ thấy Tiêu Phàm mỉm cười bước tới.
“Là Vệ Đằng? lần nào xuất hiện cũng lạ lẫm quá, tôi không dám chắc có phải là cậu không nữa.” hình như tâm trạng Tiêu Phàm khá tốt, hiếm khi tỏ vẻ dễ gần như thế này.
“A…haha, anh đến nhà ăn ăn cơm à?” Vệ Đằng thấy mình điên điên, sao có thể thốt ra câu hỏi ngu ngốc thế chứ.
“Không.” Tiêu Phàm cũng điên mất rồi, đến nhà ăn không ăn cơm thì làm gì?
“Tôi đi tìm bạn.”
“Ồ, vậy anh tìm đi”, Vệ Đằng nhanh nhẹn giơ tay chào tạm biệt rồi xoay người bước đi.
“Đợi đã”, Tiêu Phàm bỗng gọi giật lại. Vệ Đằng ngập ngừng quay đầu, thấy một đôi găng tay màu trắng chìa ra trước mặt, “Tay cậu lạnh cứng rồi kìa”.
Ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy khóe môi Tiêu Phàm hơi nhếch lên cười, ánh mắt cũng không lạnh lùng như trước nữa.
Đúng là tuyết rơi mùa hè! Sao người như Tiêu Phàm đột nhiên cư xử như thế, làm tim Vệ Đằng đập dữ dội.
“Cầm lấy đi, em gái tôi vừa cho tôi nhưng tôi không dùng đến”, Tiêu Phàm khẽ cười, nụ cười thật đẹp…
“Ừm, cảm ơn.” Vệ Đằng cúi đầu nhận lấy, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng không biết nói gì tiếp theo.
Đứng trước Tiêu Phàm, Vệ Đằng thấy mình thật ngớ ngẩn, anh ta chỉ cho một đôi găng tay không dùng đến, sao lại phải tim đập chân run, nói không ra lời, thật muốn vả vào miệng mình một cái.
Hít sâu, cố gắng khôi phục phong thái tự nhiên phóng khoáng thường ngày, “Anh tìm bạn đi, găng tay mai tôi trả…”.
Ngẩng đầu lên mới phát hiện Tiêu Phàm đi từ lúc nào rồi.
Một lúc sau, Vệ Đằng từ xa nhìn thấy Tiêu Phàm và Diệp Kính Văn bước ra từ nhà ăn, nghe thấy loáng thoáng bọn họ đang nói về cái gì mà…xuất ngoại.
Chắc là chuyện Lâm Vi sắp đi nước ngoài, nghe nói anh ấy mới học thạc sỹ được nửa thời gian, bây giờ phải theo thầy hướng dẫn ra nước ngoài tiến hành nghiên cứu.
Tiêu Phàm tìm Diệp Kính Văn để nói lời tạm biệt?
Vệ Đằng cũng không suy nghĩ nhiều, đeo găng tay vào, xách hộp cơm về phòng.
Mấy ngày sau, Vệ Đằng và Châu Ngư cả ngày loanh quanh ở khu thí nghiệm, sắp xếp, điều chỉnh ống nghiệm theo chỉ dẫn của giáo viên, giai đoạn thí nghiệm đầu tiên đã kết thúc mà thời tiết vẫn không có chuyển biến.
Vệ Đằng rảnh nên đến thư viện một chuyến, không ngờ lại gặp Tiêu Phàm ở chỗ cũ tầng bảy.
Xem ra anh ta một lòng kiên định với chỗ ngồi này.
Người không thích thay đổi vị trí, thật ra bản tính rất cố chấp, nói khó nghe là thích đâm đầu vào ngõ cụt chăng?
Vệ Đằng bình thản tiến tới, thuận tay rút một cuốn sách trên giá, ngồi xuống cạnh Tiêu Phàm.
“Hi…”
“Ờ.”
“Thật trùng hợp.” Vệ Đằng cười thật tươi rồi cúi đầu đọc sách. Cảm thấy bản thân rất giống lưu manh, lần nào cũng phải dùng lối bắt chuyện rẻ mạt, may mà Tiêu Phàm là con trai, nếu đổi lại là một cô nàng kiều diễm, chắc đã bị chửi vì tội quấy nhiễu người ta rồi.
Ánh mắt Tiêu Phàm lướt qua Vệ Đằng một lượt, cuối cùng dừng lại ở cuốn sách cậu ta đang cầm.
“Cậu đọc Hồng lâu mộng sao?”.
“A…” lúc này Vệ Đằng mới để ý cuốn sách mình vừa rút ra, may mà không phải Kim bình mai, không thì thể nào cũng bị cười cho thối mũi, “Tiện tay rút thôi, ha ha”.
“Cũng phải, tôi nghĩ cậu hợp với việc đọc Tây du ký hơn.” Tiêu Phàm nhìn Vệ Đằng, bật cười khe khẽ rồi cúi xuống đọc sách.
Tây du ký cái gì, muốn chửi đểu tôi là khỉ thì có? Cái nghề luật sư đúng là ăn nói rất chú trọng kỹ xảo.
Hai người ngồi yên lặng đọc sách, Tiêu Phàm dĩ nhiên chăm chú, còn Vệ Đằng mắt đảo tứ phía.
Mon…tes…quieu*, Tinh thần pháp luật?
Richard Posner**…Phân tích kinh tế pháp luật?
*Charler-Louis de Secondat: nam tước vùng La Brède và xứ Montesquieu, sinh ngày 18 tháng 1 năm 1689 tại Bordeaux, mất ngày 10/2/1755 tại Paris,là một nhà bình luận tư tưởng và chính trị Pháp sống trong thời đại Khai sáng. Ông thường được biết đến dưới tên Montesquieu, nổi tiếng với lý thuyết tam quyền phân lập.
**Richard Posner : sinh ngày 11/1/1939, một luật gia Mỹ, nhà lý luận pháp lý, kinh tế, là giảng viên cao cấp của trường Đại học Chicago. Ông là nhân vật có ảnh hưởng lớn trong lĩnh vực kinh tế và pháp luật.
Trời đất hỡi, Tiêu Phàm có phải là mọt sách không vậy, nghỉ lễ còn nghiên cứu mấy thứ này, anh ta không biết mệt mỏi sao?
“Tôi phải viết luận văn, cần kham khảo tài liệu”, Tiêu Phàm nhận thấy ánh mắt ngạc nhiên của Vệ Đằng liền giải thích.
“A, anh sắp tốt nghiệp rồi à?”
‘Không phải chỉ có tốt nghiệp mới viết luận văn.” Tiêu Phàm so so vai, nghoảnh mặt nhìn Vệ Đằng, anh ta cứ nhìn hoài làm Vệ Đằng ngượng ngùng cúi đầu xuống, dái tai nóng bừng.
Tên nhóc này thật kỳ lạ, lúc nào cũng hớn ha hớn hở, hì hì hà hà, vậy mà cũng biết xấu hổ? Tiêu Phàm cảm thấy Vệ Đằng rất thú vị, lúc nào cũng xuất hiện bất thình lình trước mặt mình, không biết là có duyên hay cậu ta cố ý nữa.
“Nghỉ lễ tôi ở lại trường, giúp thầy giáo làm một chuyên đề, còn cậu? không về nhà à?”
“Tôi cũng ở lại trường làm thí nghiệm, hi hi, bao giờ anh về nhà?”
“Trước tết.”
“Tôi cũng vậy.”
Hai người cùng lúc im bặt, Vệ Đằng tìm không ra chủ đề mới, đành giở tạp chí ra đọc.
Rất lâu sau, anh mắt Tiêu Phàm lướt qua cuốn tạp chí trên tay Vệ Đằng, đột nhiên hỏi: “Cậu rất thích du lịch?”
“Đúng thế, mấy năm nay tôi đi rất nhiều nơi.”
Tiêu Phàm “ừ” một tiếng, đưa cốc nước lên miệng uống một ngụm, lại tiếp tục chăm chú đọc sách.
Tiêu Phàm không để ý đến cậu nữa, Vệ Đằng chỉ còn cách ngoan ngoãn ngồi đó, thư viện có điều hòa, không lạnh như bên ngoài, cứ ngồi nhìn mãi vào trang sách làm Vệ Đằng buồn ngủ.
Đầu Vệ Đằng gật gù như gà mổ thóc, được một lúc cậu thật sự không thể chịu được nữa liền nằm bò ra bàn đánh một giấc.
Nắm được một vật thể có dạng hình trụ, tạm thay gối vậy. cậu mơ thấy mùa xuân hoa lá tốt tươi, thoải mái vô cùng.
Tiêu Phàm chau mày nhìn Vệ Đằng, cậu ta ngủ mới ngon làm sao, bờ môi mấp máy, may mà chưa nhỏ dãi, không thì tay áo của mình đã đi tiêu rồi.
Ngồi dịch ra một chút, nhìn bộ dạng say sưa ngủ của cậu ta, Tiêu Phàm cũng không nỡ rút tay ra khiến cậu ta tỉnh giấc, chỉ đành để mặc cậu ta ôm lấy tay mình, tay phải vừa lật sách vừa ghi chép cũng có phần khó khăn.
Đột nhiên nhớ đến cái đêm hai người ngủ cùng nhau trong chuyến du lịch, ký ức về vụ Vệ Đằng nửa đêm thượng cẳng tay hạ cẳng chân với anh vẫn còn nguyên, Tiêu Phàm bất giác cong môi mỉm cười, phải thở phào vì cậu ta chưa mơ thấy ăn thịt, không thì tay mình đã bị cậu ta gặm như gặm đùi gà rồi.
Lúc Vệ Đằng tỉnh dậy, bên ngoài đã tối om, dụi mắt nhìn đồng hồ, đúng bảy giờ tối.
Đã ngủ ba tiếng liền rồi.
Ngoảnh đầu sang bên cạnh, Tiêu Phàm cũng đang cười cười nhìn cậu, “Lần sau đến thư viện nhớ đem theo cái gối, cánh tay tôi quá cứng, dùng không tiện”.
Tiêu Phàm nói xong lắc lắc cánh tay mình, đứng dậy thu dọn tài liệu trên mặt bàn.
Vệ Đằng đỏ bừng mặt, thầm chửi bản thân là đồ lưu manh, sao lại chơi trò thừa nước đục thả câu? Sao có thể ôm tay anh ta đánh một giấc thỏa thuê như thế?
“Này, Tiêu Phàm , anh đói không, tôi mời anh ăn cơm.” Để báo đáp ân đức tha mạng của anh.
“Được thôi”, Tiêu Phàm vui vẻ đồng ý. “Bây giờ nhà ăn không còn gì rồi, ra ngoài ăn đi. Quán ăn đối diện thư viện cũng được lắm.”
“Ok”
Bước ra thư viện, một cơn gió lạnh lùa vào cổ áo, Vệ Đằng lập tức kéo sát áo lại. Tiêu Phàm chạy đi dắt xe đạp, thấy Vệ Đằng đứng run lẩy bẩy liền lấy khăn từ trong túi xách đưa cho cậu ta.
“Cậu sợ lạnh thì phải mặc ấm vào”, mặc dù cau mày nhưng lời nói của Tiêu Phàm thể hiện sự quan tâm ân cần.
Vệ Đằng vui vẻ quấn khăn quanh cổ, song vai Tiêu Phàm bước đi.
“Không đi xe à?”, Vệ Đằng hỏi.
“Gió to thế này, định lướt gió chắc?”.
Anh ta nói đùa chẳng có chút hài hước nào nhưng Vệ Đằng vẫn cảm thấy vui vẻ.
Thực ra,Tiêu Phàm đâu phải là một người cổ đại, cũng biết nói đùa, cũng biết quan tâm người khác, chỉ bởi người kia chưa thân với anh ta lắm thôi. Mặc dù anh ta sống nội tâm, nhưng người như thế cũng có nét quyến rũ thần bí riêng của họ, chẳng nhẽ cứ hớn ha hớn hở khiến người ta phải giật mình thon thót như mình mới tốt sao? Vệ Đằng vừa đi vừa nghĩ, bước chân chậm dần, Tiêu Phàm cũng giảm tốc độ chờ cậu.
“Chẳng thà mua đồ về phòng ăn đi, có lẽ trời sắp mưa.”
“Ừ, được.” Vệ Đằng miệng đồng ý nhưng trong lòng lại chùng xuống, khó khăn lắm mới cùng nhau ăn tối, nhưng thời tiết quái quỷ này thật hại người quá đáng.
Đến trước quán ăn, Tiêu Phàm dựng xe ở ngoài để Vệ Đằng trông, còn mình vào trong mua đồ ăn.
Vệ Đằng đứng đó xoa tay giậm chân, run lên từng hồi.
Cách đó không xa, Vệ Nam và Tiêu Tình đang ngồi trong nhà hàng Tứ Xuyên ăn món canh cay xè, vừa hay được tận mắt chứng kiến khung cảnh “mờ ám” này.
Chàng trai mua đồ ăn xong bước ra ngoài, chạy đến bên anh chàng đang giữ xe đạp, sửa lại khăn choàng cho cậu ta, sao đó khẽ mỉm cười, anh dắt xe, hai người cùng cất bước tiến về phía trước.
Tạm gác lại những băn khoăn liên quan đến Tiêu Phàm, suốt một tuần thâu đêm cùng Châu Ngư, Vệ Đằng chật vật lắm mới đạt được những điểm số trung bình.
Thế giới trước mắt bỗng trở nên đẹp đẽ tươi mới, Vệ Đằng hả hê như tù nhân được ân xá.
Buổi tối hôm thi cuối cùng, Vệ Đằng và Châu Ngư bật máy tính, phối hợp chơi đấu địa chủ đến nửa đêm, kết quả vô số người thảm bại trước cặp đôi này, sau đó người chua ngoa nói: “Hai người bàn số ba nhìn là biết chơi ăn gian rồi, sao có thể ra bài ăn ý đến thế chứ? Mọi người đừng chơi với hai đứa dở hơi ấy nữa”.
Quả thật không ai thèm chơi với hai người nữa, Vệ Đằng và Châu Ngư trố mắt nhìn nhau, cuối cùng đành tắt máy, chán nản trèo lên giường, ngủ không được, bắt đầu tán nhảm.
“Cô bé xx lớp mình xinh ra phết, có điều hơi đanh đá.”
“Ừ, cô bé xxx cũng khá, có điều gầy quá, chạm vào cánh tay cô nàng một cái là có thể gãy xương, xương quai xanh nhô ra trông như xác chết ấy…”
“Em gái cậu cũng đẹp”, Châu Ngư bỗng nói: “Cậu có em rể chưa?”.
Vệ Đằng sững sờ, “Cái đếch gì, mình nghĩ mãi không hiểu sao cậu thay đổi thái độ nhanh thế, hóa ra có ý đồ bất chính với em gái tôi, cố tình lấy lòng ông anh vợ phải không?”.
“Đừng nói khó nghe như vậy chứ, mình bình phẩm một chút cũng không được à?”
Nói mãi nói mãi, cuối cùng cũng chuyển sang chủ đề kỳ nghỉ đông.
“Kỳ nghỉ tới cậu có về nhà không? Tết nhất phiền phức chết đi được, cô gì chú bác gói bánh thổi xôi, cứ nhìn thấy lũ chị em họ là mình lại đau đầu.”
“Hay bọn mình ở lại làm một bài nghiên cứu khoa học? trường này năm nào cũng tổ chức nghiên cứu khoa học trong dịp nghỉ lễ, thực ra chỉ làm chân sai vặt cho giáo viên thôi, hai ngày tới là thời hạn đăng ký.”
“Ok, mình cũng không muốn về nhà sớm, nghiên cứu thì nghiên cứu, sợ cóc gì, chúng mình đi đăng ký trước đã.”
Vệ Đằng không ngờ, cậu và Châu Ngư đăng ký xong một cái, thời tiết vốn dễ chịu bỗng nổi gió to bão lớn.
Đúng là số con rệp!
Mùa đông phương Nam không có tuyết, nhưng gió còn kinh khủng hơn tuyết nhiều, ít ra tuyết còn có chút nên thơ mỹ lệ, gió to kéo đến thì trời đất như nghiêng ngả. Thêm những cơn mưa triền miên hết ngày này sang ngày khác, mặt đất ẩm thấp mờ mịt như muốn tạo điều kiện cho bệnh thấp khớp hoành hành.
Ký túc xá không có điều hòa, đành phải cắn răng chịu đựng.
Châu Ngư càu nhàu chửi rủa luôn miệng, Vệ Đằng cũng chán không thể tả, thời tiết đang đẹp như thế, nói mưa là mưa ngay được, hôm qua còn mặc áo sơ mi dài tay, hôm nay đã phải đổi sang áo lông dày.
Vệ Đằng vốn sợ lạnh, bây giờ mỗi lần ra ngoài đều ăn vận như gấu bông.
Buổi trưa, trời tạnh mưa, gió to lại kéo đến, thổi tung nước mưa trên mặt đất, cả không gian đều ướt sũng.
Vệ Đằng mặc hàng đống áo trên người, run rẩy đi đến nhà ăn, xếp hàng mua cơm, mua xong đang định đi thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc bước đến.
Trời lạnh như thế mà anh ta chỉ mặc áo sơ mi, bên ngoài khoác thêm chiếc áo gió hơi dài, lúc đi trên đường, tà áo bị gió thổi bay phần phật. Đúng là điển hình của tuýp người thích ra vẻ hoành tráng, thời trang đè thời tiết.
Nếu là một kẻ khác, Vệ Đằng sẽ hừ mũi cười nhạt, nhưng Tiêu Phàm thì khác, anh ấy không cần ra vẻ hoành tráng vì vốn dĩ bản thân đã rất hoành tráng rồi.
Sau lần bị Tiêu Phàm lờ đi trong đêm lễ hội Hóa trang, trong lòng Vệ Đằng luôn trăn trở không yên. Bây giờ đối mặt, cậu cũng chẳng có tâm trạng gì để niềm nở bắt chuyện.
Quả nhiên Tiêu Phàm bước qua Vệ Đằng, lại lờ cậu thêm một lần nữa. Vệ Đằng buồn rầu cúi đầu bước đi, đi được vài bước, chợt muốn quay lại xem anh ta đang làm gì. Không ngờ vừa quay đầu lại bắt gặp ngay ánh mắt Tiêu Phàm.
Trái tim Vệ Đằng đập chậm nặng nề, chỉ thấy Tiêu Phàm mỉm cười bước tới.
“Là Vệ Đằng? lần nào xuất hiện cũng lạ lẫm quá, tôi không dám chắc có phải là cậu không nữa.” hình như tâm trạng Tiêu Phàm khá tốt, hiếm khi tỏ vẻ dễ gần như thế này.
“A…haha, anh đến nhà ăn ăn cơm à?” Vệ Đằng thấy mình điên điên, sao có thể thốt ra câu hỏi ngu ngốc thế chứ.
“Không.” Tiêu Phàm cũng điên mất rồi, đến nhà ăn không ăn cơm thì làm gì?
“Tôi đi tìm bạn.”
“Ồ, vậy anh tìm đi”, Vệ Đằng nhanh nhẹn giơ tay chào tạm biệt rồi xoay người bước đi.
“Đợi đã”, Tiêu Phàm bỗng gọi giật lại. Vệ Đằng ngập ngừng quay đầu, thấy một đôi găng tay màu trắng chìa ra trước mặt, “Tay cậu lạnh cứng rồi kìa”.
Ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy khóe môi Tiêu Phàm hơi nhếch lên cười, ánh mắt cũng không lạnh lùng như trước nữa.
Đúng là tuyết rơi mùa hè! Sao người như Tiêu Phàm đột nhiên cư xử như thế, làm tim Vệ Đằng đập dữ dội.
“Cầm lấy đi, em gái tôi vừa cho tôi nhưng tôi không dùng đến”, Tiêu Phàm khẽ cười, nụ cười thật đẹp…
“Ừm, cảm ơn.” Vệ Đằng cúi đầu nhận lấy, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng không biết nói gì tiếp theo.
Đứng trước Tiêu Phàm, Vệ Đằng thấy mình thật ngớ ngẩn, anh ta chỉ cho một đôi găng tay không dùng đến, sao lại phải tim đập chân run, nói không ra lời, thật muốn vả vào miệng mình một cái.
Hít sâu, cố gắng khôi phục phong thái tự nhiên phóng khoáng thường ngày, “Anh tìm bạn đi, găng tay mai tôi trả…”.
Ngẩng đầu lên mới phát hiện Tiêu Phàm đi từ lúc nào rồi.
Một lúc sau, Vệ Đằng từ xa nhìn thấy Tiêu Phàm và Diệp Kính Văn bước ra từ nhà ăn, nghe thấy loáng thoáng bọn họ đang nói về cái gì mà…xuất ngoại.
Chắc là chuyện Lâm Vi sắp đi nước ngoài, nghe nói anh ấy mới học thạc sỹ được nửa thời gian, bây giờ phải theo thầy hướng dẫn ra nước ngoài tiến hành nghiên cứu.
Tiêu Phàm tìm Diệp Kính Văn để nói lời tạm biệt?
Vệ Đằng cũng không suy nghĩ nhiều, đeo găng tay vào, xách hộp cơm về phòng.
Mấy ngày sau, Vệ Đằng và Châu Ngư cả ngày loanh quanh ở khu thí nghiệm, sắp xếp, điều chỉnh ống nghiệm theo chỉ dẫn của giáo viên, giai đoạn thí nghiệm đầu tiên đã kết thúc mà thời tiết vẫn không có chuyển biến.
Vệ Đằng rảnh nên đến thư viện một chuyến, không ngờ lại gặp Tiêu Phàm ở chỗ cũ tầng bảy.
Xem ra anh ta một lòng kiên định với chỗ ngồi này.
Người không thích thay đổi vị trí, thật ra bản tính rất cố chấp, nói khó nghe là thích đâm đầu vào ngõ cụt chăng?
Vệ Đằng bình thản tiến tới, thuận tay rút một cuốn sách trên giá, ngồi xuống cạnh Tiêu Phàm.
“Hi…”
“Ờ.”
“Thật trùng hợp.” Vệ Đằng cười thật tươi rồi cúi đầu đọc sách. Cảm thấy bản thân rất giống lưu manh, lần nào cũng phải dùng lối bắt chuyện rẻ mạt, may mà Tiêu Phàm là con trai, nếu đổi lại là một cô nàng kiều diễm, chắc đã bị chửi vì tội quấy nhiễu người ta rồi.
Ánh mắt Tiêu Phàm lướt qua Vệ Đằng một lượt, cuối cùng dừng lại ở cuốn sách cậu ta đang cầm.
“Cậu đọc Hồng lâu mộng sao?”.
“A…” lúc này Vệ Đằng mới để ý cuốn sách mình vừa rút ra, may mà không phải Kim bình mai, không thì thể nào cũng bị cười cho thối mũi, “Tiện tay rút thôi, ha ha”.
“Cũng phải, tôi nghĩ cậu hợp với việc đọc Tây du ký hơn.” Tiêu Phàm nhìn Vệ Đằng, bật cười khe khẽ rồi cúi xuống đọc sách.
Tây du ký cái gì, muốn chửi đểu tôi là khỉ thì có? Cái nghề luật sư đúng là ăn nói rất chú trọng kỹ xảo.
Hai người ngồi yên lặng đọc sách, Tiêu Phàm dĩ nhiên chăm chú, còn Vệ Đằng mắt đảo tứ phía.
Mon…tes…quieu*, Tinh thần pháp luật?
Richard Posner**…Phân tích kinh tế pháp luật?
*Charler-Louis de Secondat: nam tước vùng La Brède và xứ Montesquieu, sinh ngày 18 tháng 1 năm 1689 tại Bordeaux, mất ngày 10/2/1755 tại Paris,là một nhà bình luận tư tưởng và chính trị Pháp sống trong thời đại Khai sáng. Ông thường được biết đến dưới tên Montesquieu, nổi tiếng với lý thuyết tam quyền phân lập.
**Richard Posner : sinh ngày 11/1/1939, một luật gia Mỹ, nhà lý luận pháp lý, kinh tế, là giảng viên cao cấp của trường Đại học Chicago. Ông là nhân vật có ảnh hưởng lớn trong lĩnh vực kinh tế và pháp luật.
Trời đất hỡi, Tiêu Phàm có phải là mọt sách không vậy, nghỉ lễ còn nghiên cứu mấy thứ này, anh ta không biết mệt mỏi sao?
“Tôi phải viết luận văn, cần kham khảo tài liệu”, Tiêu Phàm nhận thấy ánh mắt ngạc nhiên của Vệ Đằng liền giải thích.
“A, anh sắp tốt nghiệp rồi à?”
‘Không phải chỉ có tốt nghiệp mới viết luận văn.” Tiêu Phàm so so vai, nghoảnh mặt nhìn Vệ Đằng, anh ta cứ nhìn hoài làm Vệ Đằng ngượng ngùng cúi đầu xuống, dái tai nóng bừng.
Tên nhóc này thật kỳ lạ, lúc nào cũng hớn ha hớn hở, hì hì hà hà, vậy mà cũng biết xấu hổ? Tiêu Phàm cảm thấy Vệ Đằng rất thú vị, lúc nào cũng xuất hiện bất thình lình trước mặt mình, không biết là có duyên hay cậu ta cố ý nữa.
“Nghỉ lễ tôi ở lại trường, giúp thầy giáo làm một chuyên đề, còn cậu? không về nhà à?”
“Tôi cũng ở lại trường làm thí nghiệm, hi hi, bao giờ anh về nhà?”
“Trước tết.”
“Tôi cũng vậy.”
Hai người cùng lúc im bặt, Vệ Đằng tìm không ra chủ đề mới, đành giở tạp chí ra đọc.
Rất lâu sau, anh mắt Tiêu Phàm lướt qua cuốn tạp chí trên tay Vệ Đằng, đột nhiên hỏi: “Cậu rất thích du lịch?”
“Đúng thế, mấy năm nay tôi đi rất nhiều nơi.”
Tiêu Phàm “ừ” một tiếng, đưa cốc nước lên miệng uống một ngụm, lại tiếp tục chăm chú đọc sách.
Tiêu Phàm không để ý đến cậu nữa, Vệ Đằng chỉ còn cách ngoan ngoãn ngồi đó, thư viện có điều hòa, không lạnh như bên ngoài, cứ ngồi nhìn mãi vào trang sách làm Vệ Đằng buồn ngủ.
Đầu Vệ Đằng gật gù như gà mổ thóc, được một lúc cậu thật sự không thể chịu được nữa liền nằm bò ra bàn đánh một giấc.
Nắm được một vật thể có dạng hình trụ, tạm thay gối vậy. cậu mơ thấy mùa xuân hoa lá tốt tươi, thoải mái vô cùng.
Tiêu Phàm chau mày nhìn Vệ Đằng, cậu ta ngủ mới ngon làm sao, bờ môi mấp máy, may mà chưa nhỏ dãi, không thì tay áo của mình đã đi tiêu rồi.
Ngồi dịch ra một chút, nhìn bộ dạng say sưa ngủ của cậu ta, Tiêu Phàm cũng không nỡ rút tay ra khiến cậu ta tỉnh giấc, chỉ đành để mặc cậu ta ôm lấy tay mình, tay phải vừa lật sách vừa ghi chép cũng có phần khó khăn.
Đột nhiên nhớ đến cái đêm hai người ngủ cùng nhau trong chuyến du lịch, ký ức về vụ Vệ Đằng nửa đêm thượng cẳng tay hạ cẳng chân với anh vẫn còn nguyên, Tiêu Phàm bất giác cong môi mỉm cười, phải thở phào vì cậu ta chưa mơ thấy ăn thịt, không thì tay mình đã bị cậu ta gặm như gặm đùi gà rồi.
Lúc Vệ Đằng tỉnh dậy, bên ngoài đã tối om, dụi mắt nhìn đồng hồ, đúng bảy giờ tối.
Đã ngủ ba tiếng liền rồi.
Ngoảnh đầu sang bên cạnh, Tiêu Phàm cũng đang cười cười nhìn cậu, “Lần sau đến thư viện nhớ đem theo cái gối, cánh tay tôi quá cứng, dùng không tiện”.
Tiêu Phàm nói xong lắc lắc cánh tay mình, đứng dậy thu dọn tài liệu trên mặt bàn.
Vệ Đằng đỏ bừng mặt, thầm chửi bản thân là đồ lưu manh, sao lại chơi trò thừa nước đục thả câu? Sao có thể ôm tay anh ta đánh một giấc thỏa thuê như thế?
“Này, Tiêu Phàm , anh đói không, tôi mời anh ăn cơm.” Để báo đáp ân đức tha mạng của anh.
“Được thôi”, Tiêu Phàm vui vẻ đồng ý. “Bây giờ nhà ăn không còn gì rồi, ra ngoài ăn đi. Quán ăn đối diện thư viện cũng được lắm.”
“Ok”
Bước ra thư viện, một cơn gió lạnh lùa vào cổ áo, Vệ Đằng lập tức kéo sát áo lại. Tiêu Phàm chạy đi dắt xe đạp, thấy Vệ Đằng đứng run lẩy bẩy liền lấy khăn từ trong túi xách đưa cho cậu ta.
“Cậu sợ lạnh thì phải mặc ấm vào”, mặc dù cau mày nhưng lời nói của Tiêu Phàm thể hiện sự quan tâm ân cần.
Vệ Đằng vui vẻ quấn khăn quanh cổ, song vai Tiêu Phàm bước đi.
“Không đi xe à?”, Vệ Đằng hỏi.
“Gió to thế này, định lướt gió chắc?”.
Anh ta nói đùa chẳng có chút hài hước nào nhưng Vệ Đằng vẫn cảm thấy vui vẻ.
Thực ra,Tiêu Phàm đâu phải là một người cổ đại, cũng biết nói đùa, cũng biết quan tâm người khác, chỉ bởi người kia chưa thân với anh ta lắm thôi. Mặc dù anh ta sống nội tâm, nhưng người như thế cũng có nét quyến rũ thần bí riêng của họ, chẳng nhẽ cứ hớn ha hớn hở khiến người ta phải giật mình thon thót như mình mới tốt sao? Vệ Đằng vừa đi vừa nghĩ, bước chân chậm dần, Tiêu Phàm cũng giảm tốc độ chờ cậu.
“Chẳng thà mua đồ về phòng ăn đi, có lẽ trời sắp mưa.”
“Ừ, được.” Vệ Đằng miệng đồng ý nhưng trong lòng lại chùng xuống, khó khăn lắm mới cùng nhau ăn tối, nhưng thời tiết quái quỷ này thật hại người quá đáng.
Đến trước quán ăn, Tiêu Phàm dựng xe ở ngoài để Vệ Đằng trông, còn mình vào trong mua đồ ăn.
Vệ Đằng đứng đó xoa tay giậm chân, run lên từng hồi.
Cách đó không xa, Vệ Nam và Tiêu Tình đang ngồi trong nhà hàng Tứ Xuyên ăn món canh cay xè, vừa hay được tận mắt chứng kiến khung cảnh “mờ ám” này.
Chàng trai mua đồ ăn xong bước ra ngoài, chạy đến bên anh chàng đang giữ xe đạp, sửa lại khăn choàng cho cậu ta, sao đó khẽ mỉm cười, anh dắt xe, hai người cùng cất bước tiến về phía trước.
/77
|