Vệ Nam xem ra rất bận rộn, chạy qua chạy lại sau cánh gà. Vệ Đằng vẫy tay tỏ ý bảo em gái cứ lo chuyện của mình đi nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn bã.
Em gái đã lớn, trở nên xinh đẹp, giỏi giang tháo vát, không thể bắt nạt được nữa rồi, thật là chán.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, hai an hem cùng nhau ăn cơm, Vệ Đằng giả vờ vô tình đề cập đến Diệp Kính Văn, muốn moi thông tin từ cô em gái ngốc nghếch.
“Anh Kính Văn ạ, rất nhiều người không thích bộ dạng kiêu ngạo của anh ấy, nhưng cũng lắm kẻ mê muội sung bái, kẻ ghét thì ghét như xúc đất đổ đi, người thích thì thích cực độ.”
“Người đi cùng anh ta tên là Lâm Vi phải không?”
“Vâng, Lâm Vi là nhân tài của khoa Y bọn em, rất có tiếng tăm, là một đàn anh hòa nhã, dễ gần. Hồi trước anh ấy là Hội trưởng Hội sinh viên, sau thì từ chức, tiến cử anh Diệp Kính Văn lên thay, vì chuyện này nên quan hệ giữa hai người họ có vẻ rất tốt.”
Không chỉ tốt thôi chứ? Vệ Đằng luôn cảm thấy không khí bao quanh hai người có gì đó khác biệt.
“Đúng rồi, còn có Tiêu Phàm…”
“Sao?”,theo phản xạ có điều kiện Vệ Đằng lập tức ngóng tai lên nghe, “Tiêu Phàm làm sao?”.
“Tiêu Phàm cũng rất lợi hại, lúc em vào học thì biệt danh hắc bạch song lang đã là câu chuyện cũ rích rồi, không được may mắn chiêm ngưỡng thời hoàng kim của bọn họ. Nghe nói năm đó hai người họ hợp lực, dựng sân khấu trên sân thượng, còn mời được đài truyền hình đến quay,chấn động một thời luôn.”, Vệ Nam nhắc đến ký ức huy hoàng năm đó tỏ ra rất hưng phấn. “Tiếc là ngay sau đó hai người đều từ chức, có hơi hướng lui về ở ẩn không màng chuyện giang hồ thế sự, không bao giờ can thiệp đến chuyện của Hội sinh viên và Ban chấp hành Đoàn nữa, người ta mời họ tham dự với tư cách khách quý cũng bị từ chối.”
“Sao lại không gọi là hắc bạch song hiệp? lang sói, nghe thật kỳ quặc…”, Vệ Đằng lí nhí càu nhàu không ngờ vẫn bị em gái nghe thấy.
“Sự nháy bén, khí chất, ánh mắt, sự độc ác của sói. Đại khái là như thế”, Vệ Nam cũng không rõ lắm, mặc sức nói bừa. “Có điều anh à, con người Tiêu Phàm tuyệt đối không đơn giản, em khuyên anh đừng tiếp xúc nhiều với anh ta, chớ vừa vuốt đuôi sói vừa khen sói hiền.”
“Haha”, Vệ Đằng cười trừ, vội vàng chuyển chủ đề, “Sắp tới còn có hoạt động nào thú vị không?”.
“Lễ hôi Hóa trang tối mai, anh đi không?”
“Lễ hội Hóa trang?”, không ngờ Đại học Thiên Hà chịu chơi thế, “Phải đeo mặt nạ đi à?”.
“Tùy, dù sao lễ hội Hóa trang cũng là dịp phô bày cá tính, trang phục sẽ nói lên cá tính của anh, mọi người thường mặc áo ngủ đến.Anh có muốn đi không?” Ánh mắt Vệ Nam đột nhiên sáng lên như đèn ô tô, Vệ Đằng nhìn mà sống lưng nổi da gà, “Anh, đi chơi cho vui, em sẽ hóa trang cho.”
Sau một tiếng dưới sự hành hạ của em gái, Vệ Đằng đã sẵn sàng tham dự.
Trên ống tay áo cậu treo lủng lẳng hai cái chuông, tiếng chuông vang theo mỗi bước đi, tạo ấn tượng mãnh liệt về thính giác.
Về phần thị giác thì không cần bàn, trên đầu có một cái chậu, khắp người đeo đầy vải rách, đi giày trượt patin, quần đương nhiên thuộc phong cách tàn tạ mà Vệ Đằng kết nhất – vá chằng vá chịt.
Vệ Nam nói, tạo hình này bắt chước một nhân vật trong trò chơi nào đó, Vệ Đằng không biết trò chơi em gái nhắc đến là gì, chỉ cần em gái thích là được.
Để phù hợp với tạo hình của anh trai, Vệ Nam tìm một chiếc mũ đội lên đầu, chop mũ nối liền một bím tóc thật dài, chạm hẳn xuống đất.
“Bà đồng”, phản ứng đầu tiên của Vệ Đằng khi thấy em gái.
“Anh thì ăn mày.”
Lễ hội Hóa trang quả nhiên đông vui náo nhiệt, đêm thời trang thể hiện cá tính mỗi năm của Đại học Thiên Hà, người đông như mắc cửi.
Trừ một số thành phần đến xem cho thích mắt, hầu hết đều ăn mặc lập dị, dùng đủ mọi cách thu hút ánh nhìn của người khác. Vệ Đằng thấy một người bạn khoa Hóa, dùng một miếng vải tồi tàn quấn quanh eo, miếng vải ấy nhìn là biết nó được nhúng vào axit sunfuric. Vệ Nam cũng bắt gặp một người bạn khoa Y, mặc một chiếc váy được may bằng bao tay dùng một lần, chồng từng lớp từng lớp như là bánh ga tô.
Hai người bọn Diệp Kính Văn xuất hiện, dĩ nhiên thu hút tất cả sự chú ý ở hội trường.
Nghe nói Lâm Vi sắp du học nước ngoài, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng anh ấy tham dự lễ hội Hóa trang, vì muốn lưu lại kỉ niệm.
Hai người mặc trang phục bó sát toàn thân một màu, trắng và đen, cơ thể tuyệt mỹ, khuôn mặt hoàn hảo, thực sự rất chói mắt. Có điều đôi cánh sau lưng hơi khác thường, hình như Lâm Vi không được thoải mái, hơi tí lại cho tay ra phía sau, cau mày chỉnh lại đôi cánh, còn Diệp Kính Văn trông rất vui vẻ, lượn lờ khắp nơi chụp ảnh kỉ niệm.
Vệ Đằng nghĩ một chút, cảm thấy mình và bọn họ chẳng quen biết gì nên cũng không lại chào hỏi, lướt giày trượt đi tìm cô em bà đồng khắp nơi, bỗng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Tiêu Phàm?
Anh ta mặc áo sơ mi trắng tinh, một khuy nơi cổ áo không cài, để lộ làn da mật ong, nhìn hoàn toàn không có vẻ nghiêm nghị cứng nhắc mà rất phong trần phóng khoáng.
Mái tóc được chải ngay ngắn, mặc quần âu, đi giày đen, tất cả toát lên nét quyến rũ của người đàn ông trưởng thành.
Về tổng thể rất có phong thái của một người đàn ông chững chạc, sớm đã xa rời nét bồng bột non nớt của sinh viên.
Anh ta bước đến trước mặt hai người bọn Diệp Kính Văn, mỉm cười nói gì đó.
Nhưng Vệ Đằng cảm thấy nụ cười của anh ta rất giả tạo.
Ba người đó đứng bên nhau đã tạo thành tâm điểm chú ý, Vệ Đằng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Ba chàng trai đẹp trai theo từng kiểu riêng, toát lên ba khí chất độc đáo. Lâm Vi dịu dàng, Diệp Kính Văn kiêu hãnh, Tiêu Phàm thì bí ẩn khó lường.
Bọn họ có lẽ tuổi tác ngang nhau nhưng có vẻ Tiêu Phàm trải nghiệm nhiều hơn, chin chắn thành thục hơn hai người kia.
Mẫu đàn ông như thế, một khi ta đã liếc qua thì khó mà quên được.
Tiêu Phàm nhìn Vệ Đằng, rồi quay sang chỉ trỏ gì đó với hai người kia, sau đó ba người cùng cười.
Hai người kia cười gì cậu không hiểu và cũng không cần hiểu, nhưng rõ ràng Tiêu Phàm đang cười chế nhạo.
Vệ Đằng lung túng sờ gáy, tiếc là trên đầu đang đính một cái chậu, cử động của Vệ Đằng làm chiếc mũ độc đáo đó rơi xuống đất, phát ra âm thanh rất lớn, định cúi xuống nhặt lên thì giày trượt xiêu xiêu vẹo vẹo, chẳng may trượt chân một cái, bộ dạng cậu lúc này trông rất khôi hài, thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò của đám người xung quanh.
Vệ Đằng gãi đầu ngượng ngùng không biết làm thế nào. Đúng lúc ấy Tiêu Phàm tiến lại, vừa định cất tiếng gọi thì anh ta đột nhiên dừng lại quay đi hướng khác.
Anh ta không nhìn thấy mình hay là nhìn thấy nhưng không thèm để ý? Hay quen biết mình làm anh ta cảm thấy rất mất mặt?
Vệ Đằng nghĩ thế lửa giận bốc lên ngùn ngụt, với Diệp Kính Văn, Lâm Vi thì nói chuyện đường hoàng vui vẻ, tại sao với mình lại có thái độ lạnh lùng đến thế?
Trong cơn buồn rầu, chợt cảm thấy cánh tay mình được người khác nâng lên, ngẩng đầu nhìn, hóa ra Lâm Vi đang mỉm cười với cậu.
Vệ Đằng ngơ ngác nhìn cậu ta, trời ạ, con người này có nụ cười đẹp chết đi được.
“Em trai, cẩn thận chút.” Lâm Vi tay trái đỡ Vệ Đằng tay phải nhặt cái chậu lên, “Để anh cầm cho, ra bên kia ngồi nhé?”.
“A… cảm ơn anh.”
“Haha…tạo hình của em rất đáng yêu.” Lâm Vi kéo Vệ Đằng ra chỗ ghế đá, đúng lúc đi ngang qua Diệp Kính Văn liền mỉm cười đưa chậu cho anh ta, “Cầm lấy này”.
Diệp Kính Văn nhăn nhó cầm chậu đi theo, giúp Lâm Vi đặt Vệ Đằng ngồi xuống ghế.
Vệ Nam nghe được tin, vội chạy tới.
“Anh này, đã nói tạo hình của anh hợp với tư thế đứng im chứ không được cử động, anh cứ ngọ ngoậy không ngừng, bây giờ thì xấu hổ chưa?” Nói xong Vệ Nam quay sang nhìn Lâm Vi với ánh mắt cảm kích, “Các anh cứ đi đi, em sẽ đỡ anh em về”.
Lâm Vi lịch sự mỉm cười, rồi cùng Diệp Kính Văn đi mất.
“Anh à, chân anh trật khớp rồi, có cần đến phòng Y tế không?”
“Đùa à, anh của em lớn lên từ bùn đất, có phải đàn bà con gái đau mà trật chân cũng phải đến phòng Y tế.”
“Vậy để em đi mua thuốc bôi ngoài da.”
“Không cần,cánh tay cổ chân đã trật đi trật lại bao nhiêu lần, quen rồi.” Vệ Đằng vừa nói vừa thản nhiên cởi giày trượt ra, nắn bóp cổ chân, dồn sức bẻ vài cái, chỉ nghe thấy tiếng khớp xương vang lên cái “rắc”. vệ Đằng tươi cười đi lại giày, vỗ vai em gái “Ok, khớp xương lại đúng chỗ rồi”.
Vệ Nam kinh ngạc nhìn anh trai, sao anh ấy hồi phục nhanh thế chứ? Có điều sắc mặt không được tốt lắm…
“Anh về trước đây, em cứ chơi tiếp đi.” Vệ Đằng cười cười nghịch mũ em gái rồi quay người bước đi.
Đi đến hành lang, trong lòng chợt cảm thấy thật buồn bã, đau đớn.
Tiêu Phàm, Diệp Kính Văn, Lâm Vi, bọn họ cùng một đẳng cấp, đều xuất sắc, lịch lãm , giỏi giang, phong độ. Sống thời cổ đại nhất định là đại thần tướng quân, trong thời hiện đại cũng sắm vai những nhân vật hết sức quan trọng như chủ tịch nước, tổng bí thư…
Thế thì đã sao, coi thường ông đây à? Ông đây còn chả thèm để ý đến ngươi.
Không làm bạn thì cắt đứt luôn, bạn bè ông đây đầy ra đấy.
Vệ Đằng vừa đi vừa chửi rủa Tiêu Phàm, bỗng nghe thấy âm thanh vang ra từ lùm cây bên cạnh.
“Vài ngày nữa em đã phải đi rồi, em nỡ lòng nào bỏ anh ở lại?”, giọng nói ấy như lời chú của ma quỷ, là Diệp Kính Văn.
Hình như Lâm Vi đang cười, âm thanh rất nhẹ: “Dĩ nhiên là có rồi, anh mau bỏ em ra đã”.
“Hôn một cái rồi anh bỏ.”
Tiếp sau đó là âm thanh “ưm ưm a a”, tiếng thở dốc lẫn vào âm thanh xào xạc của lá cây.
Vệ Đằng dựa vào một gốc cây đứng đần người ra, một lúc lâu sau mới đỏ mặt, vội lướt giày trượt trốn khỏi hiện trường vụ án.
Trời ơi, hóa ra mối quan hệ giữa hai người họ là như thế đấy? sớm đã cảm thấy bầu không khí giữa họ có gì đó khác thường, không ngờ bọn họ là người yêu thật?
Mặc dù rất kinh ngạc nhưng không hiểu sao, Vệ Đằng chỉ thở phào một hơi.
Xem ra danh hiệu hắc bạch song lang bắt nguồn từ sự ăn ý trong công việc của hai người chứ không có nguyên nhân mập mờ khác, càng không liên quan gì đến chuyện tình cảm.
Nỗi u uất trong lòng Vệ Đằng phút chốc tan biến,về đến ký túc xá cậu đã đi tắm, vừa ngân nga hát vừa kỳ cọ, được một hồi, giọng hát bỗng nhỏ dần, động tác cũng chậm lại.
Kỳ lạ,tại sao biết Tiêu Phàm và Diệp Kính Văn không có mối quan hệ mờ ám nào mình lại vui đến nhường này? Không lẽ mình thích Tiêu Phàm?
Nói đùa à, ông cụ non như hắn mà mình cũng thích được sao? Người tốt trên đời nhiều vô kể, việc gì mình phải đi thích một tên con trai chứ, lại còn là một tên vô vị như thế.
Vệ Đằng nhanh chóng phủ định ý nghĩ quái lạ đó, vừa nghêu ngao hát vừa ra sức kỳ cọ sau lưng, nhưng không hiểu sao cứ thấy chột dạ.
Hôm sau, Vệ Nam lại hẹn Tiêu Tình và Kỳ Quyên cùng đi mua quà Giáng sinh. Vệ Đằng tình cờ nghe thấy Kỳ Quyên nói, mấy hôm nay khoa Luật đang tổ chức chương trình Tòa án kiểu mẫu, coi như tạo điều kiện giúp mọi người làm quen dần với công việc trong tương lai.
Vậy thì tối qua, Tiêu Phàm mặc quần âu, đi giày da không lẽ là mới từ Tòa án kiểu mẫu về?
Thông qua Kỳ Quyên, Vệ Đằng biết được địa điểm tổ chức của chương trình, không đắn đo suy nghĩ cậu liền đi về hướng đó.
Người trong phòng không nhiều, Vệ Đằng tìm một góc khuất rồi ngồi xuống, ánh mắt không hề rời khỏi Tiêu Phàm đang ngồi bên phải sân khấu.
“Locard, ông tổ của chuyên ngành Pháp chứng đã từng nói, khi hai vật thể tiếp xúc sẽ sinh ra hiện tượng di dời từ vật này sang vật kia, có thể mất đi, cũng có thể lưu lại một vài thứ.”
“Vật chứng có thể di dời nhưng chứng cứ dù nhỏ bé nhất cũng không thể thoát khỏi sự sắc bén tinh vi của khoa học kỹ thuật.”
Trên sân khấu, sự điềm tĩnh, tự tin, phóng khoáng đã tạo nên một Tiêu Phàm vừa phong độ vừa giỏi giang. Lúc anh ta hơi nhếch miệng cười toát lên khí chất của bậc vương giả, cho dù là kẻ thù thì cũng phải thán phục.
Bọn họ đang điều tra một vụ án giết người hàng loạt, phân tích của Tiêu Phàm về toàn bộ vụ án rõ ràng, hợp lý, như thể anh đứng ở hiện trường tận mắt chứng kiến vậy, mọi người ai cũng bị thuyết phục.
Ngồi bên dưới, Vệ Đằng ngồi đờ đẫn nhìn Tiêu Phàm. Sau đó bọn họ tiếp tục đưa ra những chứng cứ suy đoán cụ thể như thế nào Vệ Đằng không nghe rõ nữa,chỉ say sưa ngắm nhìn một Tiêu Phàm xuất sắc rạng ngời, một Tiêu Phàm phóng khoáng tự nhiên, bỗng cảm thấy một nơi bé nhỏ nào đó trong tim mình đang nhẹ nhàng run rẩy.
Tiêu rồi. không phải là run động rồi chứ?
Vệ Đằng đau khổ vò tóc, tự chửi rủa bản thân: mày đúng là đồ lưu manh háo sắc, mê mẩn gái xinh còn chưa đủ, giờ cả trai đẹp cũng không tha, quả nhiên là hủ bại suy đồi, tên này không phải Vệ Đằng mà là Vệ Đồi mới đúng.
Bao nhiêu nơ ron thần kinh bị chết đi cũng không trả lời được thắc mắc của Vệ Đằng, nụ hôn đầu đời giữ gìn cho Vệ phu nhân đã bị hắn cướp đi, chẳng nhẽ mối tình đầu đến giờ cũng bị tiêu tùng dưới bàn tay của hắn sao?
Em gái đã lớn, trở nên xinh đẹp, giỏi giang tháo vát, không thể bắt nạt được nữa rồi, thật là chán.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, hai an hem cùng nhau ăn cơm, Vệ Đằng giả vờ vô tình đề cập đến Diệp Kính Văn, muốn moi thông tin từ cô em gái ngốc nghếch.
“Anh Kính Văn ạ, rất nhiều người không thích bộ dạng kiêu ngạo của anh ấy, nhưng cũng lắm kẻ mê muội sung bái, kẻ ghét thì ghét như xúc đất đổ đi, người thích thì thích cực độ.”
“Người đi cùng anh ta tên là Lâm Vi phải không?”
“Vâng, Lâm Vi là nhân tài của khoa Y bọn em, rất có tiếng tăm, là một đàn anh hòa nhã, dễ gần. Hồi trước anh ấy là Hội trưởng Hội sinh viên, sau thì từ chức, tiến cử anh Diệp Kính Văn lên thay, vì chuyện này nên quan hệ giữa hai người họ có vẻ rất tốt.”
Không chỉ tốt thôi chứ? Vệ Đằng luôn cảm thấy không khí bao quanh hai người có gì đó khác biệt.
“Đúng rồi, còn có Tiêu Phàm…”
“Sao?”,theo phản xạ có điều kiện Vệ Đằng lập tức ngóng tai lên nghe, “Tiêu Phàm làm sao?”.
“Tiêu Phàm cũng rất lợi hại, lúc em vào học thì biệt danh hắc bạch song lang đã là câu chuyện cũ rích rồi, không được may mắn chiêm ngưỡng thời hoàng kim của bọn họ. Nghe nói năm đó hai người họ hợp lực, dựng sân khấu trên sân thượng, còn mời được đài truyền hình đến quay,chấn động một thời luôn.”, Vệ Nam nhắc đến ký ức huy hoàng năm đó tỏ ra rất hưng phấn. “Tiếc là ngay sau đó hai người đều từ chức, có hơi hướng lui về ở ẩn không màng chuyện giang hồ thế sự, không bao giờ can thiệp đến chuyện của Hội sinh viên và Ban chấp hành Đoàn nữa, người ta mời họ tham dự với tư cách khách quý cũng bị từ chối.”
“Sao lại không gọi là hắc bạch song hiệp? lang sói, nghe thật kỳ quặc…”, Vệ Đằng lí nhí càu nhàu không ngờ vẫn bị em gái nghe thấy.
“Sự nháy bén, khí chất, ánh mắt, sự độc ác của sói. Đại khái là như thế”, Vệ Nam cũng không rõ lắm, mặc sức nói bừa. “Có điều anh à, con người Tiêu Phàm tuyệt đối không đơn giản, em khuyên anh đừng tiếp xúc nhiều với anh ta, chớ vừa vuốt đuôi sói vừa khen sói hiền.”
“Haha”, Vệ Đằng cười trừ, vội vàng chuyển chủ đề, “Sắp tới còn có hoạt động nào thú vị không?”.
“Lễ hôi Hóa trang tối mai, anh đi không?”
“Lễ hội Hóa trang?”, không ngờ Đại học Thiên Hà chịu chơi thế, “Phải đeo mặt nạ đi à?”.
“Tùy, dù sao lễ hội Hóa trang cũng là dịp phô bày cá tính, trang phục sẽ nói lên cá tính của anh, mọi người thường mặc áo ngủ đến.Anh có muốn đi không?” Ánh mắt Vệ Nam đột nhiên sáng lên như đèn ô tô, Vệ Đằng nhìn mà sống lưng nổi da gà, “Anh, đi chơi cho vui, em sẽ hóa trang cho.”
Sau một tiếng dưới sự hành hạ của em gái, Vệ Đằng đã sẵn sàng tham dự.
Trên ống tay áo cậu treo lủng lẳng hai cái chuông, tiếng chuông vang theo mỗi bước đi, tạo ấn tượng mãnh liệt về thính giác.
Về phần thị giác thì không cần bàn, trên đầu có một cái chậu, khắp người đeo đầy vải rách, đi giày trượt patin, quần đương nhiên thuộc phong cách tàn tạ mà Vệ Đằng kết nhất – vá chằng vá chịt.
Vệ Nam nói, tạo hình này bắt chước một nhân vật trong trò chơi nào đó, Vệ Đằng không biết trò chơi em gái nhắc đến là gì, chỉ cần em gái thích là được.
Để phù hợp với tạo hình của anh trai, Vệ Nam tìm một chiếc mũ đội lên đầu, chop mũ nối liền một bím tóc thật dài, chạm hẳn xuống đất.
“Bà đồng”, phản ứng đầu tiên của Vệ Đằng khi thấy em gái.
“Anh thì ăn mày.”
Lễ hội Hóa trang quả nhiên đông vui náo nhiệt, đêm thời trang thể hiện cá tính mỗi năm của Đại học Thiên Hà, người đông như mắc cửi.
Trừ một số thành phần đến xem cho thích mắt, hầu hết đều ăn mặc lập dị, dùng đủ mọi cách thu hút ánh nhìn của người khác. Vệ Đằng thấy một người bạn khoa Hóa, dùng một miếng vải tồi tàn quấn quanh eo, miếng vải ấy nhìn là biết nó được nhúng vào axit sunfuric. Vệ Nam cũng bắt gặp một người bạn khoa Y, mặc một chiếc váy được may bằng bao tay dùng một lần, chồng từng lớp từng lớp như là bánh ga tô.
Hai người bọn Diệp Kính Văn xuất hiện, dĩ nhiên thu hút tất cả sự chú ý ở hội trường.
Nghe nói Lâm Vi sắp du học nước ngoài, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng anh ấy tham dự lễ hội Hóa trang, vì muốn lưu lại kỉ niệm.
Hai người mặc trang phục bó sát toàn thân một màu, trắng và đen, cơ thể tuyệt mỹ, khuôn mặt hoàn hảo, thực sự rất chói mắt. Có điều đôi cánh sau lưng hơi khác thường, hình như Lâm Vi không được thoải mái, hơi tí lại cho tay ra phía sau, cau mày chỉnh lại đôi cánh, còn Diệp Kính Văn trông rất vui vẻ, lượn lờ khắp nơi chụp ảnh kỉ niệm.
Vệ Đằng nghĩ một chút, cảm thấy mình và bọn họ chẳng quen biết gì nên cũng không lại chào hỏi, lướt giày trượt đi tìm cô em bà đồng khắp nơi, bỗng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Tiêu Phàm?
Anh ta mặc áo sơ mi trắng tinh, một khuy nơi cổ áo không cài, để lộ làn da mật ong, nhìn hoàn toàn không có vẻ nghiêm nghị cứng nhắc mà rất phong trần phóng khoáng.
Mái tóc được chải ngay ngắn, mặc quần âu, đi giày đen, tất cả toát lên nét quyến rũ của người đàn ông trưởng thành.
Về tổng thể rất có phong thái của một người đàn ông chững chạc, sớm đã xa rời nét bồng bột non nớt của sinh viên.
Anh ta bước đến trước mặt hai người bọn Diệp Kính Văn, mỉm cười nói gì đó.
Nhưng Vệ Đằng cảm thấy nụ cười của anh ta rất giả tạo.
Ba người đó đứng bên nhau đã tạo thành tâm điểm chú ý, Vệ Đằng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Ba chàng trai đẹp trai theo từng kiểu riêng, toát lên ba khí chất độc đáo. Lâm Vi dịu dàng, Diệp Kính Văn kiêu hãnh, Tiêu Phàm thì bí ẩn khó lường.
Bọn họ có lẽ tuổi tác ngang nhau nhưng có vẻ Tiêu Phàm trải nghiệm nhiều hơn, chin chắn thành thục hơn hai người kia.
Mẫu đàn ông như thế, một khi ta đã liếc qua thì khó mà quên được.
Tiêu Phàm nhìn Vệ Đằng, rồi quay sang chỉ trỏ gì đó với hai người kia, sau đó ba người cùng cười.
Hai người kia cười gì cậu không hiểu và cũng không cần hiểu, nhưng rõ ràng Tiêu Phàm đang cười chế nhạo.
Vệ Đằng lung túng sờ gáy, tiếc là trên đầu đang đính một cái chậu, cử động của Vệ Đằng làm chiếc mũ độc đáo đó rơi xuống đất, phát ra âm thanh rất lớn, định cúi xuống nhặt lên thì giày trượt xiêu xiêu vẹo vẹo, chẳng may trượt chân một cái, bộ dạng cậu lúc này trông rất khôi hài, thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò của đám người xung quanh.
Vệ Đằng gãi đầu ngượng ngùng không biết làm thế nào. Đúng lúc ấy Tiêu Phàm tiến lại, vừa định cất tiếng gọi thì anh ta đột nhiên dừng lại quay đi hướng khác.
Anh ta không nhìn thấy mình hay là nhìn thấy nhưng không thèm để ý? Hay quen biết mình làm anh ta cảm thấy rất mất mặt?
Vệ Đằng nghĩ thế lửa giận bốc lên ngùn ngụt, với Diệp Kính Văn, Lâm Vi thì nói chuyện đường hoàng vui vẻ, tại sao với mình lại có thái độ lạnh lùng đến thế?
Trong cơn buồn rầu, chợt cảm thấy cánh tay mình được người khác nâng lên, ngẩng đầu nhìn, hóa ra Lâm Vi đang mỉm cười với cậu.
Vệ Đằng ngơ ngác nhìn cậu ta, trời ạ, con người này có nụ cười đẹp chết đi được.
“Em trai, cẩn thận chút.” Lâm Vi tay trái đỡ Vệ Đằng tay phải nhặt cái chậu lên, “Để anh cầm cho, ra bên kia ngồi nhé?”.
“A… cảm ơn anh.”
“Haha…tạo hình của em rất đáng yêu.” Lâm Vi kéo Vệ Đằng ra chỗ ghế đá, đúng lúc đi ngang qua Diệp Kính Văn liền mỉm cười đưa chậu cho anh ta, “Cầm lấy này”.
Diệp Kính Văn nhăn nhó cầm chậu đi theo, giúp Lâm Vi đặt Vệ Đằng ngồi xuống ghế.
Vệ Nam nghe được tin, vội chạy tới.
“Anh này, đã nói tạo hình của anh hợp với tư thế đứng im chứ không được cử động, anh cứ ngọ ngoậy không ngừng, bây giờ thì xấu hổ chưa?” Nói xong Vệ Nam quay sang nhìn Lâm Vi với ánh mắt cảm kích, “Các anh cứ đi đi, em sẽ đỡ anh em về”.
Lâm Vi lịch sự mỉm cười, rồi cùng Diệp Kính Văn đi mất.
“Anh à, chân anh trật khớp rồi, có cần đến phòng Y tế không?”
“Đùa à, anh của em lớn lên từ bùn đất, có phải đàn bà con gái đau mà trật chân cũng phải đến phòng Y tế.”
“Vậy để em đi mua thuốc bôi ngoài da.”
“Không cần,cánh tay cổ chân đã trật đi trật lại bao nhiêu lần, quen rồi.” Vệ Đằng vừa nói vừa thản nhiên cởi giày trượt ra, nắn bóp cổ chân, dồn sức bẻ vài cái, chỉ nghe thấy tiếng khớp xương vang lên cái “rắc”. vệ Đằng tươi cười đi lại giày, vỗ vai em gái “Ok, khớp xương lại đúng chỗ rồi”.
Vệ Nam kinh ngạc nhìn anh trai, sao anh ấy hồi phục nhanh thế chứ? Có điều sắc mặt không được tốt lắm…
“Anh về trước đây, em cứ chơi tiếp đi.” Vệ Đằng cười cười nghịch mũ em gái rồi quay người bước đi.
Đi đến hành lang, trong lòng chợt cảm thấy thật buồn bã, đau đớn.
Tiêu Phàm, Diệp Kính Văn, Lâm Vi, bọn họ cùng một đẳng cấp, đều xuất sắc, lịch lãm , giỏi giang, phong độ. Sống thời cổ đại nhất định là đại thần tướng quân, trong thời hiện đại cũng sắm vai những nhân vật hết sức quan trọng như chủ tịch nước, tổng bí thư…
Thế thì đã sao, coi thường ông đây à? Ông đây còn chả thèm để ý đến ngươi.
Không làm bạn thì cắt đứt luôn, bạn bè ông đây đầy ra đấy.
Vệ Đằng vừa đi vừa chửi rủa Tiêu Phàm, bỗng nghe thấy âm thanh vang ra từ lùm cây bên cạnh.
“Vài ngày nữa em đã phải đi rồi, em nỡ lòng nào bỏ anh ở lại?”, giọng nói ấy như lời chú của ma quỷ, là Diệp Kính Văn.
Hình như Lâm Vi đang cười, âm thanh rất nhẹ: “Dĩ nhiên là có rồi, anh mau bỏ em ra đã”.
“Hôn một cái rồi anh bỏ.”
Tiếp sau đó là âm thanh “ưm ưm a a”, tiếng thở dốc lẫn vào âm thanh xào xạc của lá cây.
Vệ Đằng dựa vào một gốc cây đứng đần người ra, một lúc lâu sau mới đỏ mặt, vội lướt giày trượt trốn khỏi hiện trường vụ án.
Trời ơi, hóa ra mối quan hệ giữa hai người họ là như thế đấy? sớm đã cảm thấy bầu không khí giữa họ có gì đó khác thường, không ngờ bọn họ là người yêu thật?
Mặc dù rất kinh ngạc nhưng không hiểu sao, Vệ Đằng chỉ thở phào một hơi.
Xem ra danh hiệu hắc bạch song lang bắt nguồn từ sự ăn ý trong công việc của hai người chứ không có nguyên nhân mập mờ khác, càng không liên quan gì đến chuyện tình cảm.
Nỗi u uất trong lòng Vệ Đằng phút chốc tan biến,về đến ký túc xá cậu đã đi tắm, vừa ngân nga hát vừa kỳ cọ, được một hồi, giọng hát bỗng nhỏ dần, động tác cũng chậm lại.
Kỳ lạ,tại sao biết Tiêu Phàm và Diệp Kính Văn không có mối quan hệ mờ ám nào mình lại vui đến nhường này? Không lẽ mình thích Tiêu Phàm?
Nói đùa à, ông cụ non như hắn mà mình cũng thích được sao? Người tốt trên đời nhiều vô kể, việc gì mình phải đi thích một tên con trai chứ, lại còn là một tên vô vị như thế.
Vệ Đằng nhanh chóng phủ định ý nghĩ quái lạ đó, vừa nghêu ngao hát vừa ra sức kỳ cọ sau lưng, nhưng không hiểu sao cứ thấy chột dạ.
Hôm sau, Vệ Nam lại hẹn Tiêu Tình và Kỳ Quyên cùng đi mua quà Giáng sinh. Vệ Đằng tình cờ nghe thấy Kỳ Quyên nói, mấy hôm nay khoa Luật đang tổ chức chương trình Tòa án kiểu mẫu, coi như tạo điều kiện giúp mọi người làm quen dần với công việc trong tương lai.
Vậy thì tối qua, Tiêu Phàm mặc quần âu, đi giày da không lẽ là mới từ Tòa án kiểu mẫu về?
Thông qua Kỳ Quyên, Vệ Đằng biết được địa điểm tổ chức của chương trình, không đắn đo suy nghĩ cậu liền đi về hướng đó.
Người trong phòng không nhiều, Vệ Đằng tìm một góc khuất rồi ngồi xuống, ánh mắt không hề rời khỏi Tiêu Phàm đang ngồi bên phải sân khấu.
“Locard, ông tổ của chuyên ngành Pháp chứng đã từng nói, khi hai vật thể tiếp xúc sẽ sinh ra hiện tượng di dời từ vật này sang vật kia, có thể mất đi, cũng có thể lưu lại một vài thứ.”
“Vật chứng có thể di dời nhưng chứng cứ dù nhỏ bé nhất cũng không thể thoát khỏi sự sắc bén tinh vi của khoa học kỹ thuật.”
Trên sân khấu, sự điềm tĩnh, tự tin, phóng khoáng đã tạo nên một Tiêu Phàm vừa phong độ vừa giỏi giang. Lúc anh ta hơi nhếch miệng cười toát lên khí chất của bậc vương giả, cho dù là kẻ thù thì cũng phải thán phục.
Bọn họ đang điều tra một vụ án giết người hàng loạt, phân tích của Tiêu Phàm về toàn bộ vụ án rõ ràng, hợp lý, như thể anh đứng ở hiện trường tận mắt chứng kiến vậy, mọi người ai cũng bị thuyết phục.
Ngồi bên dưới, Vệ Đằng ngồi đờ đẫn nhìn Tiêu Phàm. Sau đó bọn họ tiếp tục đưa ra những chứng cứ suy đoán cụ thể như thế nào Vệ Đằng không nghe rõ nữa,chỉ say sưa ngắm nhìn một Tiêu Phàm xuất sắc rạng ngời, một Tiêu Phàm phóng khoáng tự nhiên, bỗng cảm thấy một nơi bé nhỏ nào đó trong tim mình đang nhẹ nhàng run rẩy.
Tiêu rồi. không phải là run động rồi chứ?
Vệ Đằng đau khổ vò tóc, tự chửi rủa bản thân: mày đúng là đồ lưu manh háo sắc, mê mẩn gái xinh còn chưa đủ, giờ cả trai đẹp cũng không tha, quả nhiên là hủ bại suy đồi, tên này không phải Vệ Đằng mà là Vệ Đồi mới đúng.
Bao nhiêu nơ ron thần kinh bị chết đi cũng không trả lời được thắc mắc của Vệ Đằng, nụ hôn đầu đời giữ gìn cho Vệ phu nhân đã bị hắn cướp đi, chẳng nhẽ mối tình đầu đến giờ cũng bị tiêu tùng dưới bàn tay của hắn sao?
/77
|