Sau một hồi thất sắc, lý trí dường như quay trở lại trong anh, vội khẩn trương bước lại nắm lấy cổ tay cô thụt lùi lại cách xa chú chó vài bước. Bị bất ngờ, cô lảo đảo ngã vào một lồng ngực rắn chắc, hương bạc hà khẽ phảng phất quanh chóp mũi, anh ta gần như gào lên bên tai:
- Cô điên rồi, con chó to như vậy, nó mà cắn cô chết thì sao.
Bất ngờ với hành động của người đàn ông, bây giờ còn choáng váng hơn với lời nói vừa rồi của anh ta, cô cố gắng định thần, luống cuống lùi lại giữ khoảng cách nhất định, hướng mắt nhìn lên, đó là một gã trai đẹp, nhưng cô rõ ràng không quen, thu lại sự chú ý hướng tới vuốt ve bộ lông mượt mà của chú chó mập mạp đáng yêu, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn và nụ cười hiền hòa nở trên môi:
- Anh không thấy rằng, cậu nhóc này dễ thương và thân thiện sao.
Giống như nghe hiểu và hưởng ứng lời của cô, chú chó thè chiếc lưỡi đốm ra liếm liếm lên tay cô ra bộ làm nũng. Người đàn ông giống bị đính thần chú, đứng hình mà tự giễu: Có phải anh đã phản ứng thái quá? Rõ ràng chú chó kia không hề có một chút gây hại, mà chính hành động của anh mới khiến cô lộ vẻ thất kinh. Có điều chỉnh tâm trạng lấy lại phong độ anh hỏi:
- Cô quen nó?
Thấy ánh mắt anh hướng về phía chú chó, cô cười khẽ lắc đầu. Anh lại ngạc nhiên:
- Lẽ nào cô không sợ nó sẽ cắn mình.
Lúc này cô hướng mắt nhìn về phía anh với ánh mắt vui vẻ đầy tự tin:
- Đôi mắt của nó rất thân thiện, tôi biết chắc, nó sẽ không làm hại tôi, thật ra chó là loài động vật rất đơn giản và thân thiện, tôi tin nó có thể cảm nhận được người nào thiện ý, người nào ác ý với nó, vì thế chỉ cần thật lòng yêu thích sẽ rất dễ dàng kết bạn với tụi nó.
Bị bất ngờ trước những khái niệm cô vừa nêu ra, anh liền tò mò hỏi:
- Thế theo cô thấy, liệu nó có cho rằng tôi có thiện ý với nó?
Phì cười trước câu hỏi có phần như trẻ con thích thú với đồ chơi mới của anh, cô trả lời:
- Tôi có thể thấy rõ là anh sợ nó, nhưng không ác ý với nó.
Cảm giác bị bắt thóp, có chút chột dạ, đường đường là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất lại đi sợ chó, không bằng một cô gái, thật quá mất mặt đi. Mà từ khi nào anh lại có thể ở một chỗ thảo luận về loài chó cùng cô nàng đáng hận đã từng khiến anh bẽ mặt này chứ. Khẽ hắng giọng, chuyển khỏi đề tài ngượng ngùng này:
- Sao cô lại ở đây? Lẽ nào cô sống ở đây?
Để thể hiện phép lịch sự, cô nghiêm chỉnh đứng đối diện với anh ta, chú chó vẫn dựa người cọ cọ vào chân cô:
- Anh nghĩ một nhân viên quèn có thể kiếm được căn hộ của giới thượng lưu này sao? Tôi chỉ là có hẹn công việc với khách hàng ở đây thôi. Nhưng xin lỗi, liệu trước đó, chúng ta có quen biết sao?
Người đàn ông ngạc nhiên trước câu hỏi của cô, trước giờ anh luôn tự tin, không một người phụ nữ nào gặp qua anh mà lại không bị thu hút bởi sức quyến rũ của anh, chưa kể anh thực không phải thành phần vô danh tiểu tốt ở trong nước. Bày ra bộ mặt lạnh anh cất tiếng:
- Mấy hôm trước cô va vào tôi, làm rơi tập tài liệu và USB.
Suy nghĩ một lúc cô mới nhớ ra gã tự luyến, tự kỷ tới đáng thương, thật không ngờ còn có dịp gặp lại, nhớ lại ngày hôm đó, cô cũng có chút nóng giận, phản ứng hơi thái quá, tự nhủ, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, huống hồ hành động lúc mới gặp khi nãy của anh ta cũng nói lên anh chàng này cũng không tới nỗi đáng ghét quá, cô tươi cười:
- Thì ra là anh. Hôm trước trong lúc nóng giận, đúng là tôi có hơi quá lời, hi vọng anh sẽ không để bụng.
Như muốn khẳng định lại suy nghĩ của mình, anh cố gặng hỏi:
- Cô thật sự không biết tôi sao?
Ngạc nhiên trước câu hỏi của người đàn ông, cô ngơ ngác cố lục lọi trong trí nhớ xem đã từng gặp anh ta lần nào nữa không, nhưng có chút bất lực. Đúng lúc đó, người chủ của chú chó tới gần họ, đó là một bà cụ lớn tuổi, tóc trắng xóa, hết lời cảm ơn hai người đã giữ và trông chú chó chạy lạc này. Sau khi bà cụ đi, Hà Phương cũng từ biệt người đàn ông ra về, bỏ lại một dáng người cao ráo đứng lặng yên trong khung cảnh thiên nhiên đẹp mắt trong ánh chiều tà, mà tâm trạng có phần ủ rũ, có khi nào cô gái này cũng giống bà cụ kia không nhận ra hắn, chàng trai hoàng kim mà bao cô gái thầm hâm mộ, tổng giám đốc của tập đoàn dầu khí, nguồn tài trợ kinh tế lớn nhất cho chính phủ hiện nay. Quả thật đối mặt với cô gái này niềm kiêu hãnh của anh có phần bị đả kích đi.
- Cô điên rồi, con chó to như vậy, nó mà cắn cô chết thì sao.
Bất ngờ với hành động của người đàn ông, bây giờ còn choáng váng hơn với lời nói vừa rồi của anh ta, cô cố gắng định thần, luống cuống lùi lại giữ khoảng cách nhất định, hướng mắt nhìn lên, đó là một gã trai đẹp, nhưng cô rõ ràng không quen, thu lại sự chú ý hướng tới vuốt ve bộ lông mượt mà của chú chó mập mạp đáng yêu, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn và nụ cười hiền hòa nở trên môi:
- Anh không thấy rằng, cậu nhóc này dễ thương và thân thiện sao.
Giống như nghe hiểu và hưởng ứng lời của cô, chú chó thè chiếc lưỡi đốm ra liếm liếm lên tay cô ra bộ làm nũng. Người đàn ông giống bị đính thần chú, đứng hình mà tự giễu: Có phải anh đã phản ứng thái quá? Rõ ràng chú chó kia không hề có một chút gây hại, mà chính hành động của anh mới khiến cô lộ vẻ thất kinh. Có điều chỉnh tâm trạng lấy lại phong độ anh hỏi:
- Cô quen nó?
Thấy ánh mắt anh hướng về phía chú chó, cô cười khẽ lắc đầu. Anh lại ngạc nhiên:
- Lẽ nào cô không sợ nó sẽ cắn mình.
Lúc này cô hướng mắt nhìn về phía anh với ánh mắt vui vẻ đầy tự tin:
- Đôi mắt của nó rất thân thiện, tôi biết chắc, nó sẽ không làm hại tôi, thật ra chó là loài động vật rất đơn giản và thân thiện, tôi tin nó có thể cảm nhận được người nào thiện ý, người nào ác ý với nó, vì thế chỉ cần thật lòng yêu thích sẽ rất dễ dàng kết bạn với tụi nó.
Bị bất ngờ trước những khái niệm cô vừa nêu ra, anh liền tò mò hỏi:
- Thế theo cô thấy, liệu nó có cho rằng tôi có thiện ý với nó?
Phì cười trước câu hỏi có phần như trẻ con thích thú với đồ chơi mới của anh, cô trả lời:
- Tôi có thể thấy rõ là anh sợ nó, nhưng không ác ý với nó.
Cảm giác bị bắt thóp, có chút chột dạ, đường đường là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất lại đi sợ chó, không bằng một cô gái, thật quá mất mặt đi. Mà từ khi nào anh lại có thể ở một chỗ thảo luận về loài chó cùng cô nàng đáng hận đã từng khiến anh bẽ mặt này chứ. Khẽ hắng giọng, chuyển khỏi đề tài ngượng ngùng này:
- Sao cô lại ở đây? Lẽ nào cô sống ở đây?
Để thể hiện phép lịch sự, cô nghiêm chỉnh đứng đối diện với anh ta, chú chó vẫn dựa người cọ cọ vào chân cô:
- Anh nghĩ một nhân viên quèn có thể kiếm được căn hộ của giới thượng lưu này sao? Tôi chỉ là có hẹn công việc với khách hàng ở đây thôi. Nhưng xin lỗi, liệu trước đó, chúng ta có quen biết sao?
Người đàn ông ngạc nhiên trước câu hỏi của cô, trước giờ anh luôn tự tin, không một người phụ nữ nào gặp qua anh mà lại không bị thu hút bởi sức quyến rũ của anh, chưa kể anh thực không phải thành phần vô danh tiểu tốt ở trong nước. Bày ra bộ mặt lạnh anh cất tiếng:
- Mấy hôm trước cô va vào tôi, làm rơi tập tài liệu và USB.
Suy nghĩ một lúc cô mới nhớ ra gã tự luyến, tự kỷ tới đáng thương, thật không ngờ còn có dịp gặp lại, nhớ lại ngày hôm đó, cô cũng có chút nóng giận, phản ứng hơi thái quá, tự nhủ, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, huống hồ hành động lúc mới gặp khi nãy của anh ta cũng nói lên anh chàng này cũng không tới nỗi đáng ghét quá, cô tươi cười:
- Thì ra là anh. Hôm trước trong lúc nóng giận, đúng là tôi có hơi quá lời, hi vọng anh sẽ không để bụng.
Như muốn khẳng định lại suy nghĩ của mình, anh cố gặng hỏi:
- Cô thật sự không biết tôi sao?
Ngạc nhiên trước câu hỏi của người đàn ông, cô ngơ ngác cố lục lọi trong trí nhớ xem đã từng gặp anh ta lần nào nữa không, nhưng có chút bất lực. Đúng lúc đó, người chủ của chú chó tới gần họ, đó là một bà cụ lớn tuổi, tóc trắng xóa, hết lời cảm ơn hai người đã giữ và trông chú chó chạy lạc này. Sau khi bà cụ đi, Hà Phương cũng từ biệt người đàn ông ra về, bỏ lại một dáng người cao ráo đứng lặng yên trong khung cảnh thiên nhiên đẹp mắt trong ánh chiều tà, mà tâm trạng có phần ủ rũ, có khi nào cô gái này cũng giống bà cụ kia không nhận ra hắn, chàng trai hoàng kim mà bao cô gái thầm hâm mộ, tổng giám đốc của tập đoàn dầu khí, nguồn tài trợ kinh tế lớn nhất cho chính phủ hiện nay. Quả thật đối mặt với cô gái này niềm kiêu hãnh của anh có phần bị đả kích đi.
/101
|