Tình Yêu Của Nàng Ế Tự Kỷ
Chương 6: Trai đẹp có thể bỏ qua, nhưng chó đẹp không thể không ngắm.
/101
|
Theo như lịch hẹn với khách hàng trung niên lần trước, cô tới khu chung cư cao cấp để kí hợp đồng và bàn giao nhà. Khi quay trở ra, đi ngang qua khuôn viên rợp bóng cây xanh, trải dài là thảm cỏ xanh mướt tạo nên một khung cảnh thiên nhiên rất tươi đẹp, và bầu không khí trong lành, thuần khiết, thuận tiện cho việc thư giãn đầu óc. Cô luôn ước ao, một ngày nào đó có thể mua một căn hộ ở nơi thư thái lí tưởng như thế này cho ba mẹ lúc tuổi về già, nhưng xem ra với tình hình tài chính hiện nay của cô thì điều mong ước đó vẫn còn rất xa vời. Đang miên man suy nghĩ, bỗng có thứ kích thích tâm trạng của cô, khiến đôi chân cô rảo bước về phía trước, khuôn mặt háo sắc biểu hiện rõ trước bàn dân thiên hạ.
Người đàn ông ở phía trước, anh ta cao khoảng mét 8, bộ đồ thể thao màu xám bạc có chút rộng để thoải mái hoạt động nhưng vẫn không che bớt được phần nào body thon chuẩn của người chăm tập thể hình như anh. Đường nét khuôn mặt dường như được chắt lọc từ những thứ tinh tế nhất. Nếu như nói, những đường nét không nổi bật song tổng hợp lại có thể được coi là hài hòa, thì đây những đường nét đẹp tất cả tập hợp lại tạo nên một tuyệt tác. Tạo hóa quả thật đã rất thiên vị cho người đàn ông này rồi. Hai gò má có chút ửng hồng do hoạt động không ngưng nghỉ trong một khoảng thời gian, đôi ba giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt được ánh nắng chiều tà chiếu vào lung linh như những hạt pha lê. Tai đeo tai nghe, thong dong cước bộ ổn định dần dần hơi thở.
Tầm mắt anh hướng về phía trước, khẽ nhíu mày, cảnh tượng này rất quen thuộc đi, một cô gái bày ra vẻ mặt háo sắc, gần như là lao như bay về phía anh. Anh rất rõ sức thu hút của bản thân, đồng thời rất chán ghét những màn biểu diễn vô tình va chạm gây chú ý của những cô nàng ấu trĩ, nhưng vẻ mặt và hành động của cô gái trước mắt khiến anh mở rộng tầm mắt, làm sao có thể có bộ dạng ngớ ngẩn tới chừng ấy. Anh tự mặc định sẽ né tránh sang một bên, nhưng khoan đã, cô gái này có chút quen quen. Cố lục lọi trong bộ nhớ siêu việt, các hình ảnh đặc biệt được chọn lọc, rốt cuộc anh cũng nhớ ra cô nàng va vào anh mấy hôm trước lại còn tuôn một tràng rồi mắng anh bệnh thần kinh trước bao người. Khẽ nghiến răng cố kìm nén cơn tức giận, thầm khinh bỉ, cô gái này thật to gan còn dám xuất hiện trước mặt anh bày ra bộ dạng thô kệch này, vậy mà trước đó còn lớn tiếng kêu anh mắc bệnh tự luyến.
Anh chờ đợi phản ứng của cô nàng để đáp trả, nhưng rồi cô tới gần và đi ngang qua anh chỉ để lại một cơn gió mát khẽ lướt qua, khiến anh sững sờ. Anh thấy cô gái kêu lên, giọng ngập tràn hưng phấn: “Ôi chao! Cậu nhóc đẹp trai, ước gì cưng là của ta, ta sẽ rất mực yêu quý và cưng chiều cưng, ha ha”.
Quay đầu lại, cảnh tượng phía trước khiến anh muốn rớt mắt vì kinh hoàng, cô gái đang vỗ về vuốt ve ôm ấp một chú chó rất to, lông xù trắng muốt, trên cổ còn có sợi dây xích thòng lòng, rõ ràng là chú chó này vụt chạy tuột khỏi tay chủ nhân của nó. Cũng rõ ràng, cô ta bày ra bộ dạng háo sắc không phải vì anh, mà là vì nó, có phải cấp độ cao nhất của sự sỉ nhục đối với anh, là đây chăng?
Người đàn ông ở phía trước, anh ta cao khoảng mét 8, bộ đồ thể thao màu xám bạc có chút rộng để thoải mái hoạt động nhưng vẫn không che bớt được phần nào body thon chuẩn của người chăm tập thể hình như anh. Đường nét khuôn mặt dường như được chắt lọc từ những thứ tinh tế nhất. Nếu như nói, những đường nét không nổi bật song tổng hợp lại có thể được coi là hài hòa, thì đây những đường nét đẹp tất cả tập hợp lại tạo nên một tuyệt tác. Tạo hóa quả thật đã rất thiên vị cho người đàn ông này rồi. Hai gò má có chút ửng hồng do hoạt động không ngưng nghỉ trong một khoảng thời gian, đôi ba giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt được ánh nắng chiều tà chiếu vào lung linh như những hạt pha lê. Tai đeo tai nghe, thong dong cước bộ ổn định dần dần hơi thở.
Tầm mắt anh hướng về phía trước, khẽ nhíu mày, cảnh tượng này rất quen thuộc đi, một cô gái bày ra vẻ mặt háo sắc, gần như là lao như bay về phía anh. Anh rất rõ sức thu hút của bản thân, đồng thời rất chán ghét những màn biểu diễn vô tình va chạm gây chú ý của những cô nàng ấu trĩ, nhưng vẻ mặt và hành động của cô gái trước mắt khiến anh mở rộng tầm mắt, làm sao có thể có bộ dạng ngớ ngẩn tới chừng ấy. Anh tự mặc định sẽ né tránh sang một bên, nhưng khoan đã, cô gái này có chút quen quen. Cố lục lọi trong bộ nhớ siêu việt, các hình ảnh đặc biệt được chọn lọc, rốt cuộc anh cũng nhớ ra cô nàng va vào anh mấy hôm trước lại còn tuôn một tràng rồi mắng anh bệnh thần kinh trước bao người. Khẽ nghiến răng cố kìm nén cơn tức giận, thầm khinh bỉ, cô gái này thật to gan còn dám xuất hiện trước mặt anh bày ra bộ dạng thô kệch này, vậy mà trước đó còn lớn tiếng kêu anh mắc bệnh tự luyến.
Anh chờ đợi phản ứng của cô nàng để đáp trả, nhưng rồi cô tới gần và đi ngang qua anh chỉ để lại một cơn gió mát khẽ lướt qua, khiến anh sững sờ. Anh thấy cô gái kêu lên, giọng ngập tràn hưng phấn: “Ôi chao! Cậu nhóc đẹp trai, ước gì cưng là của ta, ta sẽ rất mực yêu quý và cưng chiều cưng, ha ha”.
Quay đầu lại, cảnh tượng phía trước khiến anh muốn rớt mắt vì kinh hoàng, cô gái đang vỗ về vuốt ve ôm ấp một chú chó rất to, lông xù trắng muốt, trên cổ còn có sợi dây xích thòng lòng, rõ ràng là chú chó này vụt chạy tuột khỏi tay chủ nhân của nó. Cũng rõ ràng, cô ta bày ra bộ dạng háo sắc không phải vì anh, mà là vì nó, có phải cấp độ cao nhất của sự sỉ nhục đối với anh, là đây chăng?
/101
|