Sau một ngày một đêm mưa phùn, sáng nay ánh mặt trời rực rỡ và không khí trong lành. Người trên đường tụm năm tụm ba. Một ngày mới bắt đầu.
Trong phòng chữ Thiên hạng nhất, Thương Phượng Vũ và Bạch Mặc chưa rời giường nhưng đã tỉnh.
“Nếu vẫn được chàng ôm như thế này, không bao giờ gặp gian khổ thì tốt biết mấy.” Tay trái ôm lấy eo Bạch Mặc, Thương Phượng Vũ đột nhiên cảm khái.
Bạch Mặc cười khẽ, nói: “Nói bậy gì đó, ta sẽ mãi ở cạnh nàng.”
“Phong vân biến ảo khôn lường, chẳng ai biết khi nào trời mưa, khi nào có cuồng phong. Lúc ấy không biết chàng ở đâu.” Thương Phượng Vũ chui khỏi lòng hắn, chuẩn bị rời giường.
“Về nhà trước?” Bạch Mặc sột sột soạt soạt mặc y phục, miệng hỏi.
“Tới nhà ngoại công trước.” Thương Phượng Vũ cầm áo, trả lời.
“Được.”
Người ta thường nói kế hoạch biến hóa khó lường, hiện tại Thương Phượng Vũ đã thấm thía.
“Tiểu Vũ Nhi….đến đây với đại cữu cữu để đại cữu cữu ôm nào.” Ngạch Tử Khanh mặc một bộ y phục màu đỏ đứng ở đại sảnh khách điếm, không để ý đến hình tượng mà kêu to với Thương Phượng Vũ.
Bạch Mặc mặt không đổi sắc, mím chặt môi. Thương Phượng Vũ khẽ nghiêng đầu, mặt ửng đỏ, kéo Bạch Mặc ra ngoài, không muốn nhìn đến nam nhân lên tiếng kêu lớn trước công chúng này.
Nhưng có một số người ngươi muốn bỏ rơi, là có thể làm như không thấy sao?
“Tiểu Vũ Nhi, ta là đại cữu cữu, con không nhớ à?” Ngạch Tử Khanh sải bước, nhảy tới, chặn trước mặt nàng.
Thương Phượng Vũ không thèm nhìn, vòng qua hắn, định đi ra ngoài.
“Tiểu Vũ Nhi, con quên đại cữu cữu thật rồi sao?”Nét mặt khổ sở, giọng nói ai oán.
Muốn bỏ rơi nhưng không thể không đoái hoài, Thương Phượng Vũ chịu thua, “Tử Khanh cữu cữu, con đã lớn rồi.” Tiểu Vũ Nhi, nam nhân này, hắn có thể đừng buồn nôn như vậy được không?
“Ngạch Tử Khanh, đây là nơi đông người.” Bạch Mặc mở miệng, nghiến răng nghiến lợi.
Nhíu mày, Ngạch Tử Khanh hờ hững liếc nhìn Bạch Mặc, “Ta nói chuyện với tiểu Vũ Nhi, liên quan gì tới ngươi? Ngươi là rễ hành hay là cây tỏi?” Âm cuối kéo thật dài.
Bạch Mặc vừa muốn nói lại thì Thương Phượng Vũ đã giành nói trước: “Tử Khanh cữu cữu, người tới đón con đi gặp ngoại công à?”
Nghe vậy, đáy mắt Ngạch Tử Khanh thoáng qua tâm tình phức tạp, ngay sau đó liền cười đùa: “Ta tới hộ tống con về nhà.”
“Nhưng con muốn gặp ngoại công trước.” Lúc này, họ đã ra khỏi khách điếm, đi trên đường.
“Ách, ngoại công con đang bế quan tu luyện.” Ngạch Tử Khanh hơi khổ sở trả lời.
“Vậy bao giờ người xuất quan?” Thương Phượng Vũ vừa đi vừa hỏi.
“Cái này khó mà nói được…Có thể nửa năm một năm, cũng có thể nhiều năm.” Ngạch Tử Khanh trả lời như không.
“A, vậy chờ ngoại công xuất quan con sẽ đến bái kiến.”Lòng Thương Phượng Vũ thầm trầm xuống, không biểu lộ ra mặt, vẫn vừa nói vừa cười với Bạch Mặc và Ngạch Tử Khanh.
Lòng nghi ngờ nổi lên, thầm kết ở trong lòng, bỏ không được, càng để ý thì càng loạn.
Hiền vương phủ, tường viện cao, điêu lan ngọc thế, tất cả không hề thay đổi, chỉ có lòng người là đổi thay.
“Cái gì? Phụ thân vào cung?”Vừa trở lại phòng, Thương Phượng Vũ liền được Minh Nguyệt bảy năm không gặp báo cho tin này.
“Đúng vậy, thiếu chủ tử.” Minh Nguyệt vẫn lạnh nhạt như thường, giống như chuyện Thương Phượng Vũ trở về nàng đã sớm biết.
Thấy Thương Phượng Vũ không vui, Bạch Mặc tiến lên hai bước ôm nàng vào lòng: “Vũ Nhi, sớm muộn gì cũng có thể gặp nhau, nàng gấp cái gì.”
“Đúng vậy, đúng vậy, con gấp cái gì.” Lần này Ngạch Tử Khanh không tranh cãi với Bạch Mặc mà ngược lại còn lên tiếng phụ họa.
“Không có gì, chỉ là mấy năm không gặp, nhớ phụ thân thôi.” Nói xong, mắt Thương Phượng Vũ nổi lên hơi nước, chỉ cần chớp nhẹ là rơi xuống.
“Chỉ nhớ phụ thân, không nhớ đại ca sao?”Tiếng vừa vang lên thì người đã đến, áo bào tím, nét mặt ngang ngạnh, tuấn nhan phiêu dật, trong mắt có sự trìu mến.
Tránh khỏi lòng Bạch Mặc, Thương Phượng Vũ nhào vào ngực người vừa đến, ôm chặt lấy hông của hắn, hai mắt đẫm lệ, giọng nói run run: “Phượng Ngôn ca ca.” Chỉ gọi một tiếng liền khóc lớn…
Bạch Mặc siết chặt nắm đấm, sắc mặt khó coi. Mặt Ngạch Tử Khanh đầy sự thương tiếc, đáy mắt sâu như đầm. Minh Nguyệt đã lui ra. Thương Phượng Ngôn ôm nàng thật chặt như muốn hòa nàng vào với thân thể mình vậy.
“Vũ Nhi, Vũ Nhi, sao lại trở lại….!” Thương Phượng Ngôn nói, mang theo sự cảm thán…
Thở dài một tiếng, tim đập hỗn loạn, lòng của Thương Phượng Vũ càng u ám hơn: rốt cuộc mình đã lọt vào cục diện gì? Tại sao mỗi người bên cạnh đều giống như có bí mật rất lớn? Bạch Mặc trợn mắt nói dối, Ngạch Tử Khanh từ chối không cho mình gặp Ngạch Thiên Dương, đại ca lại cảm khái một tiếng như vậy. Là đã có âm mưu hay chỉ là trùng hợp? Thương Phượng Vũ ngầm phỏng đoán suy tính.
Đã sống lại, lại muốn tận tình hưởng thụ cuộc sống, nàng sao lại để ý, suy đoán làm gì.
Tiếng khóc ngừng, tâm đã bình tĩnh lại, hồn quay trở về.
Trong phòng chữ Thiên hạng nhất, Thương Phượng Vũ và Bạch Mặc chưa rời giường nhưng đã tỉnh.
“Nếu vẫn được chàng ôm như thế này, không bao giờ gặp gian khổ thì tốt biết mấy.” Tay trái ôm lấy eo Bạch Mặc, Thương Phượng Vũ đột nhiên cảm khái.
Bạch Mặc cười khẽ, nói: “Nói bậy gì đó, ta sẽ mãi ở cạnh nàng.”
“Phong vân biến ảo khôn lường, chẳng ai biết khi nào trời mưa, khi nào có cuồng phong. Lúc ấy không biết chàng ở đâu.” Thương Phượng Vũ chui khỏi lòng hắn, chuẩn bị rời giường.
“Về nhà trước?” Bạch Mặc sột sột soạt soạt mặc y phục, miệng hỏi.
“Tới nhà ngoại công trước.” Thương Phượng Vũ cầm áo, trả lời.
“Được.”
Người ta thường nói kế hoạch biến hóa khó lường, hiện tại Thương Phượng Vũ đã thấm thía.
“Tiểu Vũ Nhi….đến đây với đại cữu cữu để đại cữu cữu ôm nào.” Ngạch Tử Khanh mặc một bộ y phục màu đỏ đứng ở đại sảnh khách điếm, không để ý đến hình tượng mà kêu to với Thương Phượng Vũ.
Bạch Mặc mặt không đổi sắc, mím chặt môi. Thương Phượng Vũ khẽ nghiêng đầu, mặt ửng đỏ, kéo Bạch Mặc ra ngoài, không muốn nhìn đến nam nhân lên tiếng kêu lớn trước công chúng này.
Nhưng có một số người ngươi muốn bỏ rơi, là có thể làm như không thấy sao?
“Tiểu Vũ Nhi, ta là đại cữu cữu, con không nhớ à?” Ngạch Tử Khanh sải bước, nhảy tới, chặn trước mặt nàng.
Thương Phượng Vũ không thèm nhìn, vòng qua hắn, định đi ra ngoài.
“Tiểu Vũ Nhi, con quên đại cữu cữu thật rồi sao?”Nét mặt khổ sở, giọng nói ai oán.
Muốn bỏ rơi nhưng không thể không đoái hoài, Thương Phượng Vũ chịu thua, “Tử Khanh cữu cữu, con đã lớn rồi.” Tiểu Vũ Nhi, nam nhân này, hắn có thể đừng buồn nôn như vậy được không?
“Ngạch Tử Khanh, đây là nơi đông người.” Bạch Mặc mở miệng, nghiến răng nghiến lợi.
Nhíu mày, Ngạch Tử Khanh hờ hững liếc nhìn Bạch Mặc, “Ta nói chuyện với tiểu Vũ Nhi, liên quan gì tới ngươi? Ngươi là rễ hành hay là cây tỏi?” Âm cuối kéo thật dài.
Bạch Mặc vừa muốn nói lại thì Thương Phượng Vũ đã giành nói trước: “Tử Khanh cữu cữu, người tới đón con đi gặp ngoại công à?”
Nghe vậy, đáy mắt Ngạch Tử Khanh thoáng qua tâm tình phức tạp, ngay sau đó liền cười đùa: “Ta tới hộ tống con về nhà.”
“Nhưng con muốn gặp ngoại công trước.” Lúc này, họ đã ra khỏi khách điếm, đi trên đường.
“Ách, ngoại công con đang bế quan tu luyện.” Ngạch Tử Khanh hơi khổ sở trả lời.
“Vậy bao giờ người xuất quan?” Thương Phượng Vũ vừa đi vừa hỏi.
“Cái này khó mà nói được…Có thể nửa năm một năm, cũng có thể nhiều năm.” Ngạch Tử Khanh trả lời như không.
“A, vậy chờ ngoại công xuất quan con sẽ đến bái kiến.”Lòng Thương Phượng Vũ thầm trầm xuống, không biểu lộ ra mặt, vẫn vừa nói vừa cười với Bạch Mặc và Ngạch Tử Khanh.
Lòng nghi ngờ nổi lên, thầm kết ở trong lòng, bỏ không được, càng để ý thì càng loạn.
Hiền vương phủ, tường viện cao, điêu lan ngọc thế, tất cả không hề thay đổi, chỉ có lòng người là đổi thay.
“Cái gì? Phụ thân vào cung?”Vừa trở lại phòng, Thương Phượng Vũ liền được Minh Nguyệt bảy năm không gặp báo cho tin này.
“Đúng vậy, thiếu chủ tử.” Minh Nguyệt vẫn lạnh nhạt như thường, giống như chuyện Thương Phượng Vũ trở về nàng đã sớm biết.
Thấy Thương Phượng Vũ không vui, Bạch Mặc tiến lên hai bước ôm nàng vào lòng: “Vũ Nhi, sớm muộn gì cũng có thể gặp nhau, nàng gấp cái gì.”
“Đúng vậy, đúng vậy, con gấp cái gì.” Lần này Ngạch Tử Khanh không tranh cãi với Bạch Mặc mà ngược lại còn lên tiếng phụ họa.
“Không có gì, chỉ là mấy năm không gặp, nhớ phụ thân thôi.” Nói xong, mắt Thương Phượng Vũ nổi lên hơi nước, chỉ cần chớp nhẹ là rơi xuống.
“Chỉ nhớ phụ thân, không nhớ đại ca sao?”Tiếng vừa vang lên thì người đã đến, áo bào tím, nét mặt ngang ngạnh, tuấn nhan phiêu dật, trong mắt có sự trìu mến.
Tránh khỏi lòng Bạch Mặc, Thương Phượng Vũ nhào vào ngực người vừa đến, ôm chặt lấy hông của hắn, hai mắt đẫm lệ, giọng nói run run: “Phượng Ngôn ca ca.” Chỉ gọi một tiếng liền khóc lớn…
Bạch Mặc siết chặt nắm đấm, sắc mặt khó coi. Mặt Ngạch Tử Khanh đầy sự thương tiếc, đáy mắt sâu như đầm. Minh Nguyệt đã lui ra. Thương Phượng Ngôn ôm nàng thật chặt như muốn hòa nàng vào với thân thể mình vậy.
“Vũ Nhi, Vũ Nhi, sao lại trở lại….!” Thương Phượng Ngôn nói, mang theo sự cảm thán…
Thở dài một tiếng, tim đập hỗn loạn, lòng của Thương Phượng Vũ càng u ám hơn: rốt cuộc mình đã lọt vào cục diện gì? Tại sao mỗi người bên cạnh đều giống như có bí mật rất lớn? Bạch Mặc trợn mắt nói dối, Ngạch Tử Khanh từ chối không cho mình gặp Ngạch Thiên Dương, đại ca lại cảm khái một tiếng như vậy. Là đã có âm mưu hay chỉ là trùng hợp? Thương Phượng Vũ ngầm phỏng đoán suy tính.
Đã sống lại, lại muốn tận tình hưởng thụ cuộc sống, nàng sao lại để ý, suy đoán làm gì.
Tiếng khóc ngừng, tâm đã bình tĩnh lại, hồn quay trở về.
/59
|