Hoa nở hoa tàn năm qua năm, tuổi tác cũng theo đó mà tăng.
Bảy năm sau, một thị trấn nhỏ nơi biên giới đại lục Viêm Hoa…
Lộ vẻ tao nhã, tình yêu bay múa, âm thầm chấn động.
Trấn nhỏ rộng bảy dặm, là đất lành của đại lục Viêm Hoa, gần Bắc Hải, hoa nở rộ, bốn mùa như xuân. Đây là một trấn nhỏ có dân phong thuần phác, phong cảnh đẹp tuyệt trần, lại tao nhã. Đây cũng là nơi đào nguyên để lánh đời trên đại lục Viêm Hoa.
Sóng nước mênh mông dưới ánh nắng hoàng hôn.
Hồ Vong Tình, đình Yêu Nguyệt, trên lan can trong đình có một đôi nam nữ đang tựa sát vào nhau. Nam có đôi mắt sáng như sao, nữ xinh đẹp quyến rũ. Gió đêm thổi nhè nhẹ làm rối tóc của hai người. Tóc hai người bay bay trong gió, tản ra hơi thở của mùa xuân.
“Vũ Nhi, có còn khó chịu không?” Giọng nam nhân chứa đầy thương tiếc, mặt mày ẩn tình.
“Bạch Mặc, có phải ta sắp chết không?” Nữ tử được gọi là Vũ Nhi không đáp lời mà khẽ ngẩng đầu, hỏi ngược lại.
Tay Bạch Mặc ôm chặt hơn. Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi nàng, cái lưỡi đẩy răng của nàng ra, tùy ý quấy phá trong miệng nàng cho đến khi mặt nàng đỏ ửng mới vừa lòng rút lui.
“Nàng chết, mạng ta cũng mất, Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền*, không bao giờ chia lìa.” Lời nói tràn đầy tình cảm nồng nhiệt, nét mặt thâm tình vô hối (không hối hận), lòng của Bạch Mặc, tâm hồn của Bạch Mặc chỉ rung động với người trong lòng mình.
(Câu sau là “Lưỡng xử mang mang giai bất kiến” – hai câu thơ trong bài Trường Hận ca của Bạch Cư Dị.
Dịch thơ: Trên trời xanh, dưới đến đất đen
Hai nơi bích lạc, hoàng tuyền
Dưới trên tìm khắp mơ huyền thấy chi!
Bản dịch của Tản Đà)
“Nếu không phải do ta tùy hứng, bây giờ chàng đã sớm lấy vợ sinh con, có một cuộc sống hạnh phúc.” Nữ tử được gọi là Vũ Nhi khẽ chau mày, tự trách.
Đáy mắt Bạch Mặc tối sầm lại, hai cánh tay ôm thật chặt, ôm lấy người đang ngồi trên lan can vào lòng: “Thương Phượng Vũ, nàng ngốc thật hay giả bộ?”
“Rốt cuộc bảy năm trước đã có chuyện gì? Vì sao chàng đột nhiên dẫn ta rời đi? Tại sao lúc ấy đại ca và phụ thân lại có vẻ mặt như đưa đám vậy? Bạch Mặc, nói cho ta biết đi, để ta có thể yên lòng.” Thương Phượng Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như suối đầy bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào Bạch Mặc, không trả lời câu hỏi vừa rồi của hắn.
“Nơi này bốn mùa như xuân, phong cảnh tuy tốt nhưng lòng của Vũ Nhi không ở đây. Chim cần về tổ. Trở về thôi.” Bạch Mặc khẽ hôn lên trán nàng, dịu dàng nói.
“Ừ.” Mắt nhìn tịch dương rực rỡ, cảm nhận nhiệt độ trong lòng Bạch Mặc, nhưng lòng của Thương Phượng Vũ lại âm u, lạnh lẽo như tuyết: Bạch Mặc, sống với nhau bảy năm, sao lòng chàng vẫn chưa thay đổi? Là ta ngốc, hay là chàng ngốc? Sự ấm áp của chàng, sự dịu dàng của chàng, ta có thể giữ lại được không? Bạch Mặc, Bạch Mặc…Thầm gọi tên, tâm hồn loạn…
Năm đầu tiên là ôn nhu, năm thứ hai Mặc như cha, năm thứ ba Vũ khai trí, năm thứ tư Vũ động lòng, năm thứ năm Mặc như thường, năm thứ sáu Mặc nhiễm tình. Bảy năm này như một giấc mộng…Một giấc mộng…
Mưa phùn lất phất, sương mù quấn quanh, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi vào Hoàng Thành, dừng trước cửa một khách điếm.
Gần tối, ngày âm u, mưa vẫn cứ rơi.
Trong khách điếm, Bạch Mặc đã ra ngoài làm việc, Thương Phượng Vũ vùi trong phòng, những gì đã trải qua lại hiện lên…
Bảy năm trước vô duyên vô cớ phát sốt, Ngạch Thiên Dương tránh tất cả tai mắt trị thương cho mình. Tóc ông trong nháy mắt đã trắng, tâm phúc của ông vì giữ bí mật mà phải tự sát. Rốt cuộc vì sao?
Bạch Mặc vô duyên vô cớ nói những lời điên rồ, Thương Phượng Vũ chưa ngốc đến mức tin rằng hắn thích một hài đồng như mình.
Đêm khuya chạy trốn, vốn là chuyện không hề sơ hở nhưng thật vừa đúng lúc đụng phải cha và đại ca của mình. Xét tình hình thì thấy rõ ràng họ cố ý. Chuyện này là sao?
Đoạn đối thoại khó hiểu của phụ thân và đại ca, vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Mặc.
Năm năm, Phó Vãn Ca.
Ước định mười năm, Phó Vãn Ca, nguyệt quang ẩn. Chuyện này là sao? Chỉ vì để mình vui vẻ? Thương Phượng Vũ không hiểu, không rõ.
Rời Hoàng Thành, thân thể của mình càng ngày càng yếu, gương mặt của Bạch Mặc cũng càng ngày càng hiện lên sự lo lắng. Tại sao?
Bảy năm, hắn vẫn che chở đầy đủ cho mình, yêu thương có thừa nhưng lòng hắn giấu rất sâu. Thâm tình chỉ là mặt ngoài, dịu dàng mà tàn nhẫn.
Chuyện này rối như tơ vò, không thể tìm ra đầu mối khiến Thương Phượng Vũ lo lắng khôn nguôi.
Là người của hai thế giới nên Thương Phượng Vũ có cảm giác về sự ưu việt. Cảm giác này ảnh hưởng trực tiếp đến suy nghĩ của nàng. Theo ý nàng, mình là người đến từ thế giới hiện đại nên không có gì có thể làm khó mình.
Nhưng đối mặt với tình huống thế này, với cục diện rắc rối này, nàng hữu tâm vô lực nhưng cũng hoàn toàn tỉnh ngộ!!
Thương Phượng Vũ đứng lặng một lúc lâu. Bạch Mặc ra ngoài làm việc đã về, quần áo ướt đẫm, hai nắm đấm siết thật chặt, mặt đầy vẻ không cam lòng. Tại sao?
Ban đêm, mưa vẫn rơi không ngừng.
Chờ mòn chờ mỏi không thấy Bạch Mặc trở về, suy nghĩ mãi không tìm ra đầu mối, Thương Phượng Vũ nhìn quanh một vòng, từ từ ngủ say. Chỉ một lát sau, hơi thở mang theo mùi rượu bay tới.
“Ken két”, cửa phòng mở ra, rồi đóng lại.
Dưới ánh nến mờ sro, Bạch Mặc ngồi ở mép giường, khẽ vuốt má Thương Phượng Vũ, thì thầm: “Vũ Nhi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
“Bạch Mặc, sao lại xin lỗi?” Thương Phượng Vũ tưởng đã ngủ say lại mở mắt, không hiểu mà hỏi Bạch Mặc.
Đầu ngón tay Bạch Mặc khẽ run. Hắn cười nói: “Vốn muốn đi mua Phù Dung cao nàng thích ăn nhất, nhưng không có ai bán.”
Thương Phượng Vũ khẽ cọ má vào lòng bàn tay Bạch Mặc, nói: “Vì vậy mà chàng đội mưa ra ngoài?”
Bạch Mặc nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, xem như trả lời.
“Bên ngoài rất lạnh.” Thương Phượng Vũ dịch vào trong.
“Không sao, cũng không lạnh lắm.” Bạch Mặc cởi áo và giày, tựa vào đầu giường, ôm Thương Phượng Vũ vào lòng rồi khẽ hôn lên trán nàng.
“Lần sau không được làm chuyện ngu ngốc này.” Thương Phượng Vũ nằm trong lòng hắn khẽ nhúc nhích, gối lên vai hắn.
“Tại sao?” Bạch Mặc khẽ vuốt tóc người trong ngực, đáy mắt lộ ra sự dịu dàng.
“Bởi vì ta không còn thích mùi vị của Phù Dung cao nữa.” Mắt khẽ nheo lại, mặt lộ vẻ mỏi mệt.
“Được.” Bạch Mặc cười, đáp một tiếng.
“Bạch Mặc, ta mệt.” Thương Phượng Vũ che miệng ngáp.
“Ngủ đi, ta ở đây với nàng.” Khẽ vung tay phải, đèn tắt, trong phòng tối đen.
Sau một tiếng “ừ”, căn phòng yên lặng.
Hai người đồng sàng nhưng không có sóng tình ám muội, ai nặng ai nhẹ, ai đúng ai sai đã có trời định sẵn, con người chỉ cần nắm cho chắc.
Bên ngoài, mưa đã ngừng rơi.
Bảy năm sau, một thị trấn nhỏ nơi biên giới đại lục Viêm Hoa…
Lộ vẻ tao nhã, tình yêu bay múa, âm thầm chấn động.
Trấn nhỏ rộng bảy dặm, là đất lành của đại lục Viêm Hoa, gần Bắc Hải, hoa nở rộ, bốn mùa như xuân. Đây là một trấn nhỏ có dân phong thuần phác, phong cảnh đẹp tuyệt trần, lại tao nhã. Đây cũng là nơi đào nguyên để lánh đời trên đại lục Viêm Hoa.
Sóng nước mênh mông dưới ánh nắng hoàng hôn.
Hồ Vong Tình, đình Yêu Nguyệt, trên lan can trong đình có một đôi nam nữ đang tựa sát vào nhau. Nam có đôi mắt sáng như sao, nữ xinh đẹp quyến rũ. Gió đêm thổi nhè nhẹ làm rối tóc của hai người. Tóc hai người bay bay trong gió, tản ra hơi thở của mùa xuân.
“Vũ Nhi, có còn khó chịu không?” Giọng nam nhân chứa đầy thương tiếc, mặt mày ẩn tình.
“Bạch Mặc, có phải ta sắp chết không?” Nữ tử được gọi là Vũ Nhi không đáp lời mà khẽ ngẩng đầu, hỏi ngược lại.
Tay Bạch Mặc ôm chặt hơn. Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi nàng, cái lưỡi đẩy răng của nàng ra, tùy ý quấy phá trong miệng nàng cho đến khi mặt nàng đỏ ửng mới vừa lòng rút lui.
“Nàng chết, mạng ta cũng mất, Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền*, không bao giờ chia lìa.” Lời nói tràn đầy tình cảm nồng nhiệt, nét mặt thâm tình vô hối (không hối hận), lòng của Bạch Mặc, tâm hồn của Bạch Mặc chỉ rung động với người trong lòng mình.
(Câu sau là “Lưỡng xử mang mang giai bất kiến” – hai câu thơ trong bài Trường Hận ca của Bạch Cư Dị.
Dịch thơ: Trên trời xanh, dưới đến đất đen
Hai nơi bích lạc, hoàng tuyền
Dưới trên tìm khắp mơ huyền thấy chi!
Bản dịch của Tản Đà)
“Nếu không phải do ta tùy hứng, bây giờ chàng đã sớm lấy vợ sinh con, có một cuộc sống hạnh phúc.” Nữ tử được gọi là Vũ Nhi khẽ chau mày, tự trách.
Đáy mắt Bạch Mặc tối sầm lại, hai cánh tay ôm thật chặt, ôm lấy người đang ngồi trên lan can vào lòng: “Thương Phượng Vũ, nàng ngốc thật hay giả bộ?”
“Rốt cuộc bảy năm trước đã có chuyện gì? Vì sao chàng đột nhiên dẫn ta rời đi? Tại sao lúc ấy đại ca và phụ thân lại có vẻ mặt như đưa đám vậy? Bạch Mặc, nói cho ta biết đi, để ta có thể yên lòng.” Thương Phượng Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như suối đầy bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào Bạch Mặc, không trả lời câu hỏi vừa rồi của hắn.
“Nơi này bốn mùa như xuân, phong cảnh tuy tốt nhưng lòng của Vũ Nhi không ở đây. Chim cần về tổ. Trở về thôi.” Bạch Mặc khẽ hôn lên trán nàng, dịu dàng nói.
“Ừ.” Mắt nhìn tịch dương rực rỡ, cảm nhận nhiệt độ trong lòng Bạch Mặc, nhưng lòng của Thương Phượng Vũ lại âm u, lạnh lẽo như tuyết: Bạch Mặc, sống với nhau bảy năm, sao lòng chàng vẫn chưa thay đổi? Là ta ngốc, hay là chàng ngốc? Sự ấm áp của chàng, sự dịu dàng của chàng, ta có thể giữ lại được không? Bạch Mặc, Bạch Mặc…Thầm gọi tên, tâm hồn loạn…
Năm đầu tiên là ôn nhu, năm thứ hai Mặc như cha, năm thứ ba Vũ khai trí, năm thứ tư Vũ động lòng, năm thứ năm Mặc như thường, năm thứ sáu Mặc nhiễm tình. Bảy năm này như một giấc mộng…Một giấc mộng…
Mưa phùn lất phất, sương mù quấn quanh, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi vào Hoàng Thành, dừng trước cửa một khách điếm.
Gần tối, ngày âm u, mưa vẫn cứ rơi.
Trong khách điếm, Bạch Mặc đã ra ngoài làm việc, Thương Phượng Vũ vùi trong phòng, những gì đã trải qua lại hiện lên…
Bảy năm trước vô duyên vô cớ phát sốt, Ngạch Thiên Dương tránh tất cả tai mắt trị thương cho mình. Tóc ông trong nháy mắt đã trắng, tâm phúc của ông vì giữ bí mật mà phải tự sát. Rốt cuộc vì sao?
Bạch Mặc vô duyên vô cớ nói những lời điên rồ, Thương Phượng Vũ chưa ngốc đến mức tin rằng hắn thích một hài đồng như mình.
Đêm khuya chạy trốn, vốn là chuyện không hề sơ hở nhưng thật vừa đúng lúc đụng phải cha và đại ca của mình. Xét tình hình thì thấy rõ ràng họ cố ý. Chuyện này là sao?
Đoạn đối thoại khó hiểu của phụ thân và đại ca, vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Mặc.
Năm năm, Phó Vãn Ca.
Ước định mười năm, Phó Vãn Ca, nguyệt quang ẩn. Chuyện này là sao? Chỉ vì để mình vui vẻ? Thương Phượng Vũ không hiểu, không rõ.
Rời Hoàng Thành, thân thể của mình càng ngày càng yếu, gương mặt của Bạch Mặc cũng càng ngày càng hiện lên sự lo lắng. Tại sao?
Bảy năm, hắn vẫn che chở đầy đủ cho mình, yêu thương có thừa nhưng lòng hắn giấu rất sâu. Thâm tình chỉ là mặt ngoài, dịu dàng mà tàn nhẫn.
Chuyện này rối như tơ vò, không thể tìm ra đầu mối khiến Thương Phượng Vũ lo lắng khôn nguôi.
Là người của hai thế giới nên Thương Phượng Vũ có cảm giác về sự ưu việt. Cảm giác này ảnh hưởng trực tiếp đến suy nghĩ của nàng. Theo ý nàng, mình là người đến từ thế giới hiện đại nên không có gì có thể làm khó mình.
Nhưng đối mặt với tình huống thế này, với cục diện rắc rối này, nàng hữu tâm vô lực nhưng cũng hoàn toàn tỉnh ngộ!!
Thương Phượng Vũ đứng lặng một lúc lâu. Bạch Mặc ra ngoài làm việc đã về, quần áo ướt đẫm, hai nắm đấm siết thật chặt, mặt đầy vẻ không cam lòng. Tại sao?
Ban đêm, mưa vẫn rơi không ngừng.
Chờ mòn chờ mỏi không thấy Bạch Mặc trở về, suy nghĩ mãi không tìm ra đầu mối, Thương Phượng Vũ nhìn quanh một vòng, từ từ ngủ say. Chỉ một lát sau, hơi thở mang theo mùi rượu bay tới.
“Ken két”, cửa phòng mở ra, rồi đóng lại.
Dưới ánh nến mờ sro, Bạch Mặc ngồi ở mép giường, khẽ vuốt má Thương Phượng Vũ, thì thầm: “Vũ Nhi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
“Bạch Mặc, sao lại xin lỗi?” Thương Phượng Vũ tưởng đã ngủ say lại mở mắt, không hiểu mà hỏi Bạch Mặc.
Đầu ngón tay Bạch Mặc khẽ run. Hắn cười nói: “Vốn muốn đi mua Phù Dung cao nàng thích ăn nhất, nhưng không có ai bán.”
Thương Phượng Vũ khẽ cọ má vào lòng bàn tay Bạch Mặc, nói: “Vì vậy mà chàng đội mưa ra ngoài?”
Bạch Mặc nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, xem như trả lời.
“Bên ngoài rất lạnh.” Thương Phượng Vũ dịch vào trong.
“Không sao, cũng không lạnh lắm.” Bạch Mặc cởi áo và giày, tựa vào đầu giường, ôm Thương Phượng Vũ vào lòng rồi khẽ hôn lên trán nàng.
“Lần sau không được làm chuyện ngu ngốc này.” Thương Phượng Vũ nằm trong lòng hắn khẽ nhúc nhích, gối lên vai hắn.
“Tại sao?” Bạch Mặc khẽ vuốt tóc người trong ngực, đáy mắt lộ ra sự dịu dàng.
“Bởi vì ta không còn thích mùi vị của Phù Dung cao nữa.” Mắt khẽ nheo lại, mặt lộ vẻ mỏi mệt.
“Được.” Bạch Mặc cười, đáp một tiếng.
“Bạch Mặc, ta mệt.” Thương Phượng Vũ che miệng ngáp.
“Ngủ đi, ta ở đây với nàng.” Khẽ vung tay phải, đèn tắt, trong phòng tối đen.
Sau một tiếng “ừ”, căn phòng yên lặng.
Hai người đồng sàng nhưng không có sóng tình ám muội, ai nặng ai nhẹ, ai đúng ai sai đã có trời định sẵn, con người chỉ cần nắm cho chắc.
Bên ngoài, mưa đã ngừng rơi.
/59
|