Mặt trời lên cao, Phượng Tĩnh Xu thỏa mãn mở hai mắt ra, ngáp một cái thật đã, nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, có lẽ cũng hơn mười giờ rồi! Đã lâu rồi còn chưa được ngủ thư thái như vậy, vẫn là trong nhà tốt!
Ngón trỏ Phượng Tĩnh Xu vừa động, mấy cái bóng xanh vọt ra, Lục Linh Lung yên lặng xếp chăn, thay y phục, rửa mặt cho Phượng Tĩnh Xu, sau khi xong lại phân phó người làm đưa điểm tâm tới.
Tiểu Nha, hôm nay trong phủ có chuyện gì không? Phượng Tĩnh Xu vừa ăn vừa lười biếng hỏi nha đầu của mình.
Tỳ nữ được gọi là tiểu Nha tên là Miêu Nha, là nha đầu mấy năm trước lúc Giang Sở Nhi đi ra ngoài mua về, được an bài ở trong viện của Phượng Tĩnh Xu. Từ nhỏ Phượng Tĩnh Xu đã độc lập, không cần bất luận kẻ nào tới hầu hạ, Die nd da nl e q uu ydo n vì vậy trong sân chỉ có tứ tỳ Phong Hoa Tuyết Nguyệt do nàng tự mình chọn lựa, ngay cả Duy nhi cũng cùng theo chăm sóc, hiện tại tứ tỳ đã lập gia đình, Giang Sở Nhi nghĩ tới sắp xếp cho nữ nhi thêm mấy nô tỳ tới hầu hạ, vì vậy thừa dịp Phượng Tĩnh Xu không ở nhà liền xếp người vào, Phượng Tĩnh Xu trở lại cũng không tiện nói gì.
Hồi công chúa, hôm nay trong phủ cửa chính cũng sắp bị mấy vị công tử đến viếng thăm đạp phá rồi! Vẻ mặt tiểu Nha sùng bái nhìn công chúa, ra sức bẩm báo nói, Bọn họ đều nói muốn bái kiến công chúa, đều bị Trương Quý ca giữ cửa ngăn cản, ngay cả hoàng tử Hí Triều quốc vừa tới chơi cũng bị tiểu vương gia đuổi!
Hả? Phượng Tĩnh Xu nhíu mày, Đuổi cũng tốt, bớt việc. Tiếp đó lại hỏi: Vậy là không có người nào thành công bước vào cửa hả?
Tiểu Nha lắc đầu, Có hai vị công tử tiến vào, còn có vị hoàng tử và tướng quân Việt Sa quốc cũng tiến vào rồi.
Hả? Không phải nói không cho phép vào sao?
Muốn bái phỏng công chúa không được phép vào, còn lại vẫn có thể. Tiểu Nha giải thích: Bốn vị công tử này, có một người là Đệ Ngũ công tử, mang theo vị đại thẩm ngốc đến tìm chân nhân xem bệnh, còn có một vị Hoa công tử, được phu nhân gọi đi, còn lại hai vị khác là đến chỗ rừng trúc, có thể là đi tìm chân nhân.
Họ Hoa? Được mẫu thân gọi đi? Người nào? Phượng Tĩnh Xu sững sờ, không biết là ai có thể khiến mẫu thân triệu kiến.
Không biết, nghe nói là người Hí Triều quốc, thích mặc một thân xiêm áo màu hồng, mấy ngày trước hắn đã tới rồi, lúc ấy là lão vương gia và tiểu vương gia gặp hắn. Tiểu Nha nghe được tin tức bên ngoài nên cái gì cũng biết.
Hoa? Hí Triều quốc? Áo hồng?
Một bóng người hiện lên trong đầu Phượng Tĩnh Xu, không phải là hắn chứ? Hắn tới làm gì? Sao mẫu thân lại muốn gặp hắn?
Hai ba miếng đã dùng xong bữa sáng, sau khi phân phó nếu có người đến tìm, chỉ cần không có liên quan đến triều đình, dieendaanleequuydonn rồi tới thông báo một tiếng, Phượng Tĩnh Xu liền đứng dậy đi tới viện của Giang Sở Nhi.
Dọc theo đường đi có mấy hạ nhân qua lại thấy Phượng Tĩnh Xu đều mang vẻ mặt sùng kính thỉnh an, Phượng Tĩnh Xu cười đáp lại, cười đến mặt cũng cứng ngắc, mới đến được ngoài cửa phòng của Giang Sở Nhi. Vừa muốn gõ cửa, liền nghe được giọng nói từ bên trong truyền tới.
Sao Hoa công tử lại phải như thế chứ? Giọng Giang Sở Nhi dịu dàng tinh tế, nghe qua làm cho người ta cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Ta cũng không biết, chỉ biết khi ta cách nàng rất gần, sẽ cảm thấy thật thỏa mãn, nhưng vừa rời khỏi nàng, càng xa lại càng nhớ nhung, càng nhớ lại càng đau lòng, Giọng nói khàn khàn mang theo vẻ khổ sở, Vừa mới bắt đầu, ta còn không muốn thừa nhận, ta vẫn cảm thấy mình là một người phong lưu, không thể nào cứ bị buộc tâm lại như vậy, cho đến khi nàng rời đi, ta mới ngày ngày ngồi ở trong lương đình nàng đã từng ngồi, trong đầu tất cả đều là bóng dáng của nàng, một cái nhăn mày một nụ cười của nàng, nàng tuyệt đại phong hoa, da.nlze.qu;ydo/nn những bài thơ nàng đã từng viết, ta đều sẽ xem lại, chỉ cần nghĩ tới ngày đó nàng mang theo Phượng Duy Tĩnh và Tuân Thư rời đi, mà ta chỉ có thể nóng ruột trừng mắt nhìn bóng lưng nàng rời đi, ta liền sẽ cảm thấy đau lòng! Biểu muội của ta nói cho ta biết, ta yêu nàng, ta không tin, nhưng mà nàng nói, bỏ lỡ, sẽ tiếc nuối cả đời, nếu ta không đuổi theo được, từ nay về sau, bên cạnh nàng sẽ không còn vị trí của ta, ngay cả cơ hội đứng nhìn nàng từ xa cũng không có, ta liền cảm thấy thế giới của ta gần như sắp sụp đổ rồi!
Thao thao bất tuyệt, người ở bên trong lại nói rất nhiều, Phượng Tĩnh Xu rũ mí mắt xuống, đứng lẳng lặng ở ngoài cửa. Nàng chưa bao giờ biết rằng, chỉ chung đụng mấy ngày ngắn ngủi, thế nhưng lại khiến một người yêu một người khác, dùng tất cả tình cảm đến tận đây. Ba nam nhân bên người nàng, Duy nhi cùng nàng sống từ nhỏ bồi dưỡng ra được tình cảm, ngay cả Tĩnh Ảnh, cũng trải qua thời gian dài chung đụng, mới bị tình cảm sâu đậm của hắn làm cho động lòng, tiến tới đón nhận hắn, mà Tuân Thư, nhân nhi nho nhỏ, đáng yêu đó, mặc dù vừa bắt đầu chỉ thương tiếc hắn, sợ một nam tử ngây thơ như hắn sau này sẽ bị người khi dễ, sẽ ô nhiễm khối ngọc thô thuần khiết chưa được mài dũa này, mới có thể dưới tình hình kích động cầu thân với phu thê Tuân Nhữ Dương, mà bây giờ, trong lòng lại càng tràn đầy tình cảm với hắn, ở trong thế giới của
Ngón trỏ Phượng Tĩnh Xu vừa động, mấy cái bóng xanh vọt ra, Lục Linh Lung yên lặng xếp chăn, thay y phục, rửa mặt cho Phượng Tĩnh Xu, sau khi xong lại phân phó người làm đưa điểm tâm tới.
Tiểu Nha, hôm nay trong phủ có chuyện gì không? Phượng Tĩnh Xu vừa ăn vừa lười biếng hỏi nha đầu của mình.
Tỳ nữ được gọi là tiểu Nha tên là Miêu Nha, là nha đầu mấy năm trước lúc Giang Sở Nhi đi ra ngoài mua về, được an bài ở trong viện của Phượng Tĩnh Xu. Từ nhỏ Phượng Tĩnh Xu đã độc lập, không cần bất luận kẻ nào tới hầu hạ, Die nd da nl e q uu ydo n vì vậy trong sân chỉ có tứ tỳ Phong Hoa Tuyết Nguyệt do nàng tự mình chọn lựa, ngay cả Duy nhi cũng cùng theo chăm sóc, hiện tại tứ tỳ đã lập gia đình, Giang Sở Nhi nghĩ tới sắp xếp cho nữ nhi thêm mấy nô tỳ tới hầu hạ, vì vậy thừa dịp Phượng Tĩnh Xu không ở nhà liền xếp người vào, Phượng Tĩnh Xu trở lại cũng không tiện nói gì.
Hồi công chúa, hôm nay trong phủ cửa chính cũng sắp bị mấy vị công tử đến viếng thăm đạp phá rồi! Vẻ mặt tiểu Nha sùng bái nhìn công chúa, ra sức bẩm báo nói, Bọn họ đều nói muốn bái kiến công chúa, đều bị Trương Quý ca giữ cửa ngăn cản, ngay cả hoàng tử Hí Triều quốc vừa tới chơi cũng bị tiểu vương gia đuổi!
Hả? Phượng Tĩnh Xu nhíu mày, Đuổi cũng tốt, bớt việc. Tiếp đó lại hỏi: Vậy là không có người nào thành công bước vào cửa hả?
Tiểu Nha lắc đầu, Có hai vị công tử tiến vào, còn có vị hoàng tử và tướng quân Việt Sa quốc cũng tiến vào rồi.
Hả? Không phải nói không cho phép vào sao?
Muốn bái phỏng công chúa không được phép vào, còn lại vẫn có thể. Tiểu Nha giải thích: Bốn vị công tử này, có một người là Đệ Ngũ công tử, mang theo vị đại thẩm ngốc đến tìm chân nhân xem bệnh, còn có một vị Hoa công tử, được phu nhân gọi đi, còn lại hai vị khác là đến chỗ rừng trúc, có thể là đi tìm chân nhân.
Họ Hoa? Được mẫu thân gọi đi? Người nào? Phượng Tĩnh Xu sững sờ, không biết là ai có thể khiến mẫu thân triệu kiến.
Không biết, nghe nói là người Hí Triều quốc, thích mặc một thân xiêm áo màu hồng, mấy ngày trước hắn đã tới rồi, lúc ấy là lão vương gia và tiểu vương gia gặp hắn. Tiểu Nha nghe được tin tức bên ngoài nên cái gì cũng biết.
Hoa? Hí Triều quốc? Áo hồng?
Một bóng người hiện lên trong đầu Phượng Tĩnh Xu, không phải là hắn chứ? Hắn tới làm gì? Sao mẫu thân lại muốn gặp hắn?
Hai ba miếng đã dùng xong bữa sáng, sau khi phân phó nếu có người đến tìm, chỉ cần không có liên quan đến triều đình, dieendaanleequuydonn rồi tới thông báo một tiếng, Phượng Tĩnh Xu liền đứng dậy đi tới viện của Giang Sở Nhi.
Dọc theo đường đi có mấy hạ nhân qua lại thấy Phượng Tĩnh Xu đều mang vẻ mặt sùng kính thỉnh an, Phượng Tĩnh Xu cười đáp lại, cười đến mặt cũng cứng ngắc, mới đến được ngoài cửa phòng của Giang Sở Nhi. Vừa muốn gõ cửa, liền nghe được giọng nói từ bên trong truyền tới.
Sao Hoa công tử lại phải như thế chứ? Giọng Giang Sở Nhi dịu dàng tinh tế, nghe qua làm cho người ta cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Ta cũng không biết, chỉ biết khi ta cách nàng rất gần, sẽ cảm thấy thật thỏa mãn, nhưng vừa rời khỏi nàng, càng xa lại càng nhớ nhung, càng nhớ lại càng đau lòng, Giọng nói khàn khàn mang theo vẻ khổ sở, Vừa mới bắt đầu, ta còn không muốn thừa nhận, ta vẫn cảm thấy mình là một người phong lưu, không thể nào cứ bị buộc tâm lại như vậy, cho đến khi nàng rời đi, ta mới ngày ngày ngồi ở trong lương đình nàng đã từng ngồi, trong đầu tất cả đều là bóng dáng của nàng, một cái nhăn mày một nụ cười của nàng, nàng tuyệt đại phong hoa, da.nlze.qu;ydo/nn những bài thơ nàng đã từng viết, ta đều sẽ xem lại, chỉ cần nghĩ tới ngày đó nàng mang theo Phượng Duy Tĩnh và Tuân Thư rời đi, mà ta chỉ có thể nóng ruột trừng mắt nhìn bóng lưng nàng rời đi, ta liền sẽ cảm thấy đau lòng! Biểu muội của ta nói cho ta biết, ta yêu nàng, ta không tin, nhưng mà nàng nói, bỏ lỡ, sẽ tiếc nuối cả đời, nếu ta không đuổi theo được, từ nay về sau, bên cạnh nàng sẽ không còn vị trí của ta, ngay cả cơ hội đứng nhìn nàng từ xa cũng không có, ta liền cảm thấy thế giới của ta gần như sắp sụp đổ rồi!
Thao thao bất tuyệt, người ở bên trong lại nói rất nhiều, Phượng Tĩnh Xu rũ mí mắt xuống, đứng lẳng lặng ở ngoài cửa. Nàng chưa bao giờ biết rằng, chỉ chung đụng mấy ngày ngắn ngủi, thế nhưng lại khiến một người yêu một người khác, dùng tất cả tình cảm đến tận đây. Ba nam nhân bên người nàng, Duy nhi cùng nàng sống từ nhỏ bồi dưỡng ra được tình cảm, ngay cả Tĩnh Ảnh, cũng trải qua thời gian dài chung đụng, mới bị tình cảm sâu đậm của hắn làm cho động lòng, tiến tới đón nhận hắn, mà Tuân Thư, nhân nhi nho nhỏ, đáng yêu đó, mặc dù vừa bắt đầu chỉ thương tiếc hắn, sợ một nam tử ngây thơ như hắn sau này sẽ bị người khi dễ, sẽ ô nhiễm khối ngọc thô thuần khiết chưa được mài dũa này, mới có thể dưới tình hình kích động cầu thân với phu thê Tuân Nhữ Dương, mà bây giờ, trong lòng lại càng tràn đầy tình cảm với hắn, ở trong thế giới của
/222
|