Sau khi Phượng Duy Tĩnh phân phó thủ vệ chú ý trông chừng, vừa xoay người muốn đi vào, một âm thanh vang lên gọi hắn lại, Tiểu vương gia xin dừng bước!
Phượng Duy Tĩnh thầm nghĩ, công việc giữ cửa này thật đúng là mệt mỏi, mình mới đứng ở đây thời gian không tới một chén trà, đã tới ba nhóm người, cũng khổ cho Trương Quý, ừ, chờ lát nữa gọi Tiễn bá cho hắn thêm bạc.
Trong lòng mặc dù không ngừng oán thầm, Phượng Duy Tĩnh vẫn mang theo nụ cười xoay người lại.
Người tới một cao một thấp, một xanh lá một xám, một gầy yếu một cường tráng, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng. Phượng Duy Tĩnh đưa mắt đặt ở trên người thiếu niên áo xanh, khách khí thăm hỏi: Duy nhi bái kiến hoàng tử, xin hỏi hoàng tử gọi Duy Tĩnh lại là vì chuyện gì?
Hoàng tử Việt Sa quốc Long Ứng Tình quan sát thiếu niên ở trước mắt, tuổi của hắn chỉ lớn hơn so với mình một tuổi, nhưng lại trưởng thành sớm, dựa theo tài liệu do thủ hạ truyền tới, vị tiểu vương gia này, ở trên thương trường là bá chủ một phương, so với ca ca của hắn, chỉ có hơn không kém, lại nói võ công của hắn, mặc dù chưa được thấy qua công phu của hắn trên đại hội võ lâm, nhưng vào cái ngày đoạt bảo ấy, ba mươi cao thủ dưới tay mình do thúc thúc khổ cực bồi dưỡng ra đều bị chém giết, như vậy có thể thấy được sự lợi hại của hắn. Nếu như không cần thiết, Long Ứng Tình hi vọng không đối địch với hắn, nhưng mà, nếu như. . . . . .
Nghĩ đến khả năng đó, hai mắt Long Ứng Tình lại thêm một phần thâm trầm.
Nghe nói Lục Miểu chân nhân chính là ân sư của Phượng Trạch công chúa, Ứng Tình vẫn luôn sùng bái chân nhân, đêm qua vốn nghe nói chân nhân muốn tham dự tiệc, vốn muốn làm quen chân nhân, không biết làm sao lại quên mất chuyện này, hôm nay đến đây với Viêm tướng quân, thành tâm bái kiến. Nói xong, Long Ứng Tình bái lễ với Phượng Duy Tĩnh.
Lời này rất có bản lĩnh, vừa nói rõ ý đến là vì Lục Miểu, lại không để lại dấu vết nâng Phượng Tĩnh Xu một phen, ý tứ trong đó chính là tối hôm qua bữa tiệc quá mức xuất sắc, quên mất người hắn sùng bái, loại tán dương trong lúc vô tình này, làm cho người ta nghe rất thoải mái, so với việc cố ý ca ngợi còn có tác dụng hơn.
Quả nhiên, Phượng Duy Tĩnh mới đầu còn chưa đủ tin tưởng, sau khi nghe được ý trong đó, không nói hai lời để cho hai người vào phủ.
Vị trí rừng trúc ở phủ Hiền vương rất vắng vẻ, chính là nơi ở gần chỗ hốc cây mà năm đó Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh chơi đùa, dọc đường đi tới, rất là thanh tịnh và đẹp đẽ.
Lúc Phượng Duy Tĩnh đưa hai người tiến vào rừng trúc, đã có mấy người ngồi ở trong rừng trúc rồi.
Lục Miểu vẫn một thân áo xanh như cũ, mái tóc bạc trắng dùng một sợi dây xanh ngọc bích cột lên, mặt mày hồng hào không nhìn ra dấu vết năm tháng lưu lại, người vừa nhìn, còn tưởng rằng là một mỹ nam tử trung niên!
Giờ phút này hắn đang trầm ngâm chẩn mạch cho vị đại nương si ngốc của Đệ Ngũ Long Quỳ, Đệ Ngũ Long Quỳ khẩn trương ngồi ở một bên quan sát học tập, Tĩnh Ảnh và Tuân Thư cũng ngồi ở bàn đá bên kia, Tĩnh Ảnh chuyên chú nhìn, nghe ba người phát ra tiếng vang, ngẩng đầu liếc nhìn, lại cúi đầu, ngược lại Tuân Thư, thoạt nhìn rất nhàm chán, một thân áo đỏ nổi bật lên má hồng da trắng của hắn, một đôi con ngươi nhìn trái, nhìn phải, khi thấy ba người Phượng Duy Tĩnh, liền nở nụ cười tươi rói, vội vàng chạy tới, kéo tay Phượng Duy Tĩnh nũng nịu nói, Tĩnh ca ca, tỷ tỷ đâu? Sao Thư nhi không thấy tỷ tỷ?
Phượng Duy Tĩnh cười xoa xoa hai gò má béo của Tuân Thư nói: Tối hôm qua tỷ tỷ quá mệt mỏi, còn đang ngủ đấy.
A! Tỷ tỷ lại muốn làm con heo nhỏ rồi hả? Tuân Thư trợn to cặp mắt, giật mình hỏi.
Ha ha! Đúng vậy! Phượng Duy Tĩnh cười lớn trả lời.
Ưmh! Tuân Thư hơi nhíu mày, Con heo nhỏ khó coi, vẫn là tỷ tỷ đẹp mắt một chút, không được, ta phải đi đánh thức tỷ tỷ, da.nlze.qu;ydo/nn không để cho tỷ làm con heo nhỏ! Tuân Thư chạy vụt đi như một làn khói, Phượng Duy Tĩnh không kịp gọi hắn, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ lắc đầu.
Xoay người lại đến bên cạnh bàn đá, hỏi thăm nhìn Tĩnh Ảnh một cái, Tĩnh Ảnh nhẹ nhàng gật đầu, Phượng Duy Tĩnh làm một động tác chớ lên tiếng, mời Long Ứng Tình và Viêm Vũ Thụy ngồi xuống.
Sau một nén nhang, Lục Miểu buông tay nữ tử kia ra, Đệ Ngũ Long Quỳ vội vàng tiến lên trước hỏi: “Chân nhân, tình huống sao rồi?
Lục Miểu vuốt vuốt râu trắng như tuyết, nhìn Đệ Ngũ Long Quỳ, nói: Mười mấy năm qua đều là ngươi chẩn bệnh cho nàng, tình huống của nàng thế nào ngươi rõ nhất rồi, không phải sao?
Đệ Ngũ Long Quỳ cứng lại, vội la lên: Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao? Chân nhân, hai ngày trước người vẫn còn châm cứu chế thuốc cho nàng mà, sao hôm nay. . . . . .
Hai ngày trước là ta đang nhìn tình trạng cụ thể của nàng, dù sao nghe thấy lời của ngươi cũng không thể hoàn toàn nắm giữ được thông tin ta muốn, hiện tại đã sáng tỏ, ta mới nói cho ngươi biết, những phương pháp trị liệu mấy năm gần đây của ngươi cũng không sai, vấn đề duy nhất là ở trên người nàng, là nàng phong tỏa ý thức của bản thân, không muốn tỉnh lại, vì vậy bất luận làm gì dùng thuốc hay dùng châm, cũng sẽ không hữu dụng, thuốc và kim châm chỉ có thể cứu trị phần ngọn, cũng không thể chạm đến gốc, muốn nàng thực sự tỉnh lại, chỉ có tìm được điểm mấu chốt khiến nàng phong bế bản thân, hiện tại những gì chúng ta làm đều vô dụng! Lục Miểu cau mày nói.
Vô dụng à. . . . . . Chẳng lẽ tâm huyết mấy chục năm nay của ta và sư phụ cứ như vậy uổng phí? Ngay cả người ta cũng không trị khỏi, sau này còn dựa vào cái gì để chữa trị cho người trong thiên hạ đây? Đệ Ngũ Long Quỳ xụ vai xuống, ủ rủ lẩm bẩm nói.
Nhìn bộ dáng Đệ Ngũ Long Quỳ như đưa đám, Phượng Duy Tĩnh và Tĩnh Ảnh cũng không biết phải an ủi như nam tử tốt bụng cố chấp này thế nào, chỉ có thể nhíu mày lo lắng suông.
Long
Phượng Duy Tĩnh thầm nghĩ, công việc giữ cửa này thật đúng là mệt mỏi, mình mới đứng ở đây thời gian không tới một chén trà, đã tới ba nhóm người, cũng khổ cho Trương Quý, ừ, chờ lát nữa gọi Tiễn bá cho hắn thêm bạc.
Trong lòng mặc dù không ngừng oán thầm, Phượng Duy Tĩnh vẫn mang theo nụ cười xoay người lại.
Người tới một cao một thấp, một xanh lá một xám, một gầy yếu một cường tráng, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng. Phượng Duy Tĩnh đưa mắt đặt ở trên người thiếu niên áo xanh, khách khí thăm hỏi: Duy nhi bái kiến hoàng tử, xin hỏi hoàng tử gọi Duy Tĩnh lại là vì chuyện gì?
Hoàng tử Việt Sa quốc Long Ứng Tình quan sát thiếu niên ở trước mắt, tuổi của hắn chỉ lớn hơn so với mình một tuổi, nhưng lại trưởng thành sớm, dựa theo tài liệu do thủ hạ truyền tới, vị tiểu vương gia này, ở trên thương trường là bá chủ một phương, so với ca ca của hắn, chỉ có hơn không kém, lại nói võ công của hắn, mặc dù chưa được thấy qua công phu của hắn trên đại hội võ lâm, nhưng vào cái ngày đoạt bảo ấy, ba mươi cao thủ dưới tay mình do thúc thúc khổ cực bồi dưỡng ra đều bị chém giết, như vậy có thể thấy được sự lợi hại của hắn. Nếu như không cần thiết, Long Ứng Tình hi vọng không đối địch với hắn, nhưng mà, nếu như. . . . . .
Nghĩ đến khả năng đó, hai mắt Long Ứng Tình lại thêm một phần thâm trầm.
Nghe nói Lục Miểu chân nhân chính là ân sư của Phượng Trạch công chúa, Ứng Tình vẫn luôn sùng bái chân nhân, đêm qua vốn nghe nói chân nhân muốn tham dự tiệc, vốn muốn làm quen chân nhân, không biết làm sao lại quên mất chuyện này, hôm nay đến đây với Viêm tướng quân, thành tâm bái kiến. Nói xong, Long Ứng Tình bái lễ với Phượng Duy Tĩnh.
Lời này rất có bản lĩnh, vừa nói rõ ý đến là vì Lục Miểu, lại không để lại dấu vết nâng Phượng Tĩnh Xu một phen, ý tứ trong đó chính là tối hôm qua bữa tiệc quá mức xuất sắc, quên mất người hắn sùng bái, loại tán dương trong lúc vô tình này, làm cho người ta nghe rất thoải mái, so với việc cố ý ca ngợi còn có tác dụng hơn.
Quả nhiên, Phượng Duy Tĩnh mới đầu còn chưa đủ tin tưởng, sau khi nghe được ý trong đó, không nói hai lời để cho hai người vào phủ.
Vị trí rừng trúc ở phủ Hiền vương rất vắng vẻ, chính là nơi ở gần chỗ hốc cây mà năm đó Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh chơi đùa, dọc đường đi tới, rất là thanh tịnh và đẹp đẽ.
Lúc Phượng Duy Tĩnh đưa hai người tiến vào rừng trúc, đã có mấy người ngồi ở trong rừng trúc rồi.
Lục Miểu vẫn một thân áo xanh như cũ, mái tóc bạc trắng dùng một sợi dây xanh ngọc bích cột lên, mặt mày hồng hào không nhìn ra dấu vết năm tháng lưu lại, người vừa nhìn, còn tưởng rằng là một mỹ nam tử trung niên!
Giờ phút này hắn đang trầm ngâm chẩn mạch cho vị đại nương si ngốc của Đệ Ngũ Long Quỳ, Đệ Ngũ Long Quỳ khẩn trương ngồi ở một bên quan sát học tập, Tĩnh Ảnh và Tuân Thư cũng ngồi ở bàn đá bên kia, Tĩnh Ảnh chuyên chú nhìn, nghe ba người phát ra tiếng vang, ngẩng đầu liếc nhìn, lại cúi đầu, ngược lại Tuân Thư, thoạt nhìn rất nhàm chán, một thân áo đỏ nổi bật lên má hồng da trắng của hắn, một đôi con ngươi nhìn trái, nhìn phải, khi thấy ba người Phượng Duy Tĩnh, liền nở nụ cười tươi rói, vội vàng chạy tới, kéo tay Phượng Duy Tĩnh nũng nịu nói, Tĩnh ca ca, tỷ tỷ đâu? Sao Thư nhi không thấy tỷ tỷ?
Phượng Duy Tĩnh cười xoa xoa hai gò má béo của Tuân Thư nói: Tối hôm qua tỷ tỷ quá mệt mỏi, còn đang ngủ đấy.
A! Tỷ tỷ lại muốn làm con heo nhỏ rồi hả? Tuân Thư trợn to cặp mắt, giật mình hỏi.
Ha ha! Đúng vậy! Phượng Duy Tĩnh cười lớn trả lời.
Ưmh! Tuân Thư hơi nhíu mày, Con heo nhỏ khó coi, vẫn là tỷ tỷ đẹp mắt một chút, không được, ta phải đi đánh thức tỷ tỷ, da.nlze.qu;ydo/nn không để cho tỷ làm con heo nhỏ! Tuân Thư chạy vụt đi như một làn khói, Phượng Duy Tĩnh không kịp gọi hắn, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ lắc đầu.
Xoay người lại đến bên cạnh bàn đá, hỏi thăm nhìn Tĩnh Ảnh một cái, Tĩnh Ảnh nhẹ nhàng gật đầu, Phượng Duy Tĩnh làm một động tác chớ lên tiếng, mời Long Ứng Tình và Viêm Vũ Thụy ngồi xuống.
Sau một nén nhang, Lục Miểu buông tay nữ tử kia ra, Đệ Ngũ Long Quỳ vội vàng tiến lên trước hỏi: “Chân nhân, tình huống sao rồi?
Lục Miểu vuốt vuốt râu trắng như tuyết, nhìn Đệ Ngũ Long Quỳ, nói: Mười mấy năm qua đều là ngươi chẩn bệnh cho nàng, tình huống của nàng thế nào ngươi rõ nhất rồi, không phải sao?
Đệ Ngũ Long Quỳ cứng lại, vội la lên: Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao? Chân nhân, hai ngày trước người vẫn còn châm cứu chế thuốc cho nàng mà, sao hôm nay. . . . . .
Hai ngày trước là ta đang nhìn tình trạng cụ thể của nàng, dù sao nghe thấy lời của ngươi cũng không thể hoàn toàn nắm giữ được thông tin ta muốn, hiện tại đã sáng tỏ, ta mới nói cho ngươi biết, những phương pháp trị liệu mấy năm gần đây của ngươi cũng không sai, vấn đề duy nhất là ở trên người nàng, là nàng phong tỏa ý thức của bản thân, không muốn tỉnh lại, vì vậy bất luận làm gì dùng thuốc hay dùng châm, cũng sẽ không hữu dụng, thuốc và kim châm chỉ có thể cứu trị phần ngọn, cũng không thể chạm đến gốc, muốn nàng thực sự tỉnh lại, chỉ có tìm được điểm mấu chốt khiến nàng phong bế bản thân, hiện tại những gì chúng ta làm đều vô dụng! Lục Miểu cau mày nói.
Vô dụng à. . . . . . Chẳng lẽ tâm huyết mấy chục năm nay của ta và sư phụ cứ như vậy uổng phí? Ngay cả người ta cũng không trị khỏi, sau này còn dựa vào cái gì để chữa trị cho người trong thiên hạ đây? Đệ Ngũ Long Quỳ xụ vai xuống, ủ rủ lẩm bẩm nói.
Nhìn bộ dáng Đệ Ngũ Long Quỳ như đưa đám, Phượng Duy Tĩnh và Tĩnh Ảnh cũng không biết phải an ủi như nam tử tốt bụng cố chấp này thế nào, chỉ có thể nhíu mày lo lắng suông.
Long
/222
|