Vội vã đi ra từ căn cứ chỗ nông trường, Phượng Tĩnh Xu không để ý đến phía sau nàng có một vệt màu đỏ len lén đi phía sau.
Đi tới một rừng cây cách xa căn cứ, Phượng Tĩnh Xu đưa hai tay kết ấn, lật mấy lần, dưới chân bước chéo, dưới chân giống như có gió, từ trên mặt đất bay lên. Lại đọc chú ngữ, tốc độ bay tăng nhanh, vận dụng ngự phong thuật, nàng bay nhanh về phía đê Mịch La.
Bóng dáng màu đen biến mất trong đám mây, trong rừng cây một bóng dáng màu đỏ khác chạy ra, nhìn nơi bóng đen biến mất, lo lắng giậm chân, trong đôi mắt to tròn trong suốt thoáng qua tia sáng. Ánh sáng tán loạn, cho đến cuối cùng, hóa thành một mảnh sương mù. . . . . .
Dọc đường bay, Phượng Tĩnh Xu thỉnh thoảng dò xét tình hình phía dưới, xem thử có nơi nào tình hình gặp nạn tương đối nghiêm trọng không, nơi nào có người bị thất lạc không, nơi nào lại nguy hiểm. . . . . .
Dưới đường đi, nhìn thấy mà đau lòng.
Phía dưới là cảnh hoan tàn, tiếng kêu than dậy khắp trời đất.
Nơi bị nước lũ tàn phá bị trì trệ, nước sông đục ngầu không chút kiêng kỵ hoành hành ở trong thôn trang, dienndnle,qu.y don bùn lầy ứ đọng tựa như ký sinh trùng bám vào cả vùng đất, xác gia cầm và vô số người bị chết đuối, trắng nhợt lơ lửng ở trên mặt nước, thậm chí đã có mùi hư thối.
Trừ tiếng nước chảy gầm thét và tiếng mưa rơi, trong thiên địa hoàn toàn vắng lặng.
Đối mặt với cả vùng đất bị tàn phá dưới chân, Phượng Tĩnh Xu cảm thấy đau lòng sâu sắc vì sự sinh tồn bị tai họa bất thình lình ập đến hành hạ trên vùng đất này. Nàng hiểu, đối mặt với tự nhiên, năng lực của con người là không đáng kể, đặc biệt là thời kì nơi này phát triển lạc hậu, không có kỹ thuật của thế kỷ hai mươi mốt, trừ việc tiếp viện, muốn tránh khỏi nước lũ ập đến, căn bản là không thể. Cho dù là thế kỷ hai mươi mốt khoa học kỹ thuật phát triển, lúc mọi người đối mặt với tự nhiên vẫn vô lực, không thể ngăn cản bi kịch xảy ra, càng không nói đến cổ đại ngàn năm trước?
Chỉ là, Phượng Tĩnh Xu cúi đầu, mở hai tay, lộ ra một nụ cười yên lòng, giờ thì hay rồi, chỉ cần nàng đến đê Mịch La, tất cả đều sẽ khá hơn. . . . . .
Suy nghĩ, bên tai vang tới tiếng sóng có lực, đã đến đê Mịch La.
Đây là lần đầu tiên Phượng Tĩnh Xu nhìn thấy đê Mịch La, khi nàng nhìn thấy con đê lớn sừng sững vững vàng ở bờ sông Mịch, bảo vệ ngàn vạn dân chúng ở hạ du sông Mịch thì trong lòng dâng lên một loại tình cảm tôn kính. Từ xưa đến nay, kiến trúc cổ đại đều được giữ lại, đều được mọi người bảo vệ và giữ gìn, bởi vì bọn chúng là kết tinh lao động và trí tuệ của các tổ tiên. Nàng không biết khi nào thì đê Mịch La được xây dựng, nhưng nàng kính nể tổ tiên chủ trì xây dựng con đê này. Đúng là có bọn họ khổ cực, mới có con cháu đời sau sinh sôi không ngừng, vinh hoa đầy đàn.
Đê Mịch La lúc này, vẫn lặng yên ở bờ sông Mịch, tựa như một người khổng lồ yên lặng không nói , dùng bả vai dày rộng của nó nâng tất cả gánh nặng lên.
Nước sông hung mãnh vẫn gầm thét, một lần lại một lần phát ra công kích mãnh liệt với đê Mịch La, ở thời khắc yên tĩnh này, trình diễn từng màn không yên bình.
Chậm rãi hạ xuống đê Mịch La, Phượng Tĩnh Xu đối mặt với nước sông không ngừng tăng lên, đưa tay chậm rãi vuốt ve từng hòn đá trên đê. Nếu như không phải có báo cáo số liệu của Hắc Linh Lung, chỉ dựa vào bề ngoài mà nói, vốn không thể nhìn ra Đê Mịch La có vấn đề gì, từng khối đá dày, mặt đất cứng rắn, thật hoàn mỹ vô khuyết. Nhưng có ai có thể nhìn ra, phía dưới sự hoàn mỹ này là vô cùng không trọn vẹn? Nàng không thể không nói, Đoạn Hồng Văn quả thật rất cao tay, lúc tu sửa đê Mịch La, một chiêu treo đầu dê bán thịt chó này dùng không chê vào đâu được. Nếu như không phải dò xét ra thành phần gạch đá đê Mịch La không đồng đều, có ai có thể nghĩ đến hắn lại không dụng tâm cho việc tu sửa chứ? Xây dựng gạch đá đê Mịch La, đều dùng vật liệu cao cấp, vì chính là muốn kiên cố, ở phương diện này, triều đình chưa bao giờ tiết kiệm tiền, rất nhiều đê đập, chỉ sợ một sai lầm, sẽ để cho ngàn vạn dân chúng và lương thực chịu ảnh hưởng. Trước kia khi có Phượng Vu Dực, mọi người ở đất phong đều trải qua xét duyệt nghiêm khắc, giá trị con người trong sạch, thanh quan giữ mình trong sạch, nhưng Phượng Vu Dực vừa đi, để Vu Lam chen vào chỗ trống, mà tay chân Đoạn Hồng Văn cũng khá nhanh, mới thời gian ngắn, đã đào một cái lỗ lớn như vậy. . . . . .
Hít sâu một hơi, Phượng Tĩnh Xu không suy nghĩ thêm về người khiến nàng động sát niệm nữa, nàng mở rộng hai tay, nhắm mắt cúi đầu, mười ngón tay thon dài bắt đầu kết ấn phức tạp giữa không trung.
Chỉ chốc lát sau, đê Mịch La rộng bốn mươi mét mơ hồ xuất hiện tia sáng màu lam, tạo thành một cái vòng nho nhỏ, bốn phía vòng tròn là đồ đằng màu xanh dương, chính giữa là một hoa văn màu xanh nước. Tiếng chú ngữ thì thầm dần dần tăng nhanh, ánh sáng màu xanh lam càng ngày càng rực sáng, vòng tròn càng lúc càng lớn, một cỗ áp lực tỏa ra từ hoa văn chính giữa.
Xin lắng nghe cầu nguyện của ta, thương xót tất cả các con dân đang chịu khổ, ngăn cản tai họa này đi!
Giò cuồng và mưa to giống như biết sự tàn phá của nó sắp đến ngày cuối, càng thêm mãnh liệt quấy phá trong thiên địa, vùng vẫy giãy chết.
Thủy thần, lui! Phượng Tĩnh Xu tập trung tiên thuật, rốt cuộc thành kính đọc lên một câu chú ngữ cuối cùng.
Trong phút chốc, tia sáng xanh tỏa ra, vụt lên, hóa thành một đoàn ánh sáng chói mắt phóng lên trên trời.
Mây đen đục ngầu tụ thành một đoàn, bầu trời giăng đầy sự quỷ dị. Chợt, một đạo sấm sét mạnh mẽ vang chớp khí thế xông phá lăn lộn mấy tầng mây, thoáng chốc làm rối loạn bố cục âm u này, bầu trời trong lúc nhất thời rối loạn.
Kèm theo bầu trời chợt thay đổi, thời tiết ác liệt lập tức trở nên hòa hoãn, tựa như con mèo giương nanh múa vuốt đột nhiên nhìn thấy chủ nhân của mình mà trong nháy mắt trở nên vô cùng dịu dàng.
Gió, nhẹ, mưa, tan, ngay cả bầu trời cũng dần dần lộ ra ánh mặt trời.
Phượng Tĩnh Xu bình tĩnh đứng trên đê Mịch La, ngửa đầu nhìn bầu trời, dfienddn lieqiudoon cảm thụ hạt mưa rơi từ lớn biến thành nhỏ trên mặt, dần dần lộ ra nụ cười thoải mái.
Tai họa, rốt cuộc. . . . . .
Ầm!
Nụ cười bên môi còn chưa kịp hoàn toàn thả lỏng, một tiếng sét kinh thiên chợt rạch xuống!
Ầm! Ùng ùng! Chưa kịp phản ứng, nhiều tiếng sét đùng đoàng liên tục vang lên, kèm theo là tia chớp mãnh liệt mà chói mắt!
Ngay sau đó, gió cuồng và mưa to mới vừa tan đi, lại một lần nữa mang theo lực lượng cường đại phản ngược trở lại!
Lần này, những giọt mưa rơi trên mặt không hề dịu dàng nữa, cũng không giống trước đây đánh đến nhân sinh đau buốt, mà giống như từng viên đá có đường nét sắc cạnh, thẳng tắp đâm thủng làm da ấm áp!
Nụ cười đáy mắt chuyển thành kinh ngạc, sững sờ mà nhìn bầu trời.
Tại sao có thể như vậy?
Tại sao pháp thuật của nàng không có tác dụng? Không những không có tác dụng, theo tình thế trước mắt xem ra, ngược lại càng nghiêm trọng hơn?
Phượng Tĩnh Xu không biết tất cả đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nàng không có đọc sai chú ngữ! Hay pháp thuật dùng quá nhiều nên không có tác dụng nữa?
Nghĩ tới đây, Phượng Tĩnh Xu khoát tay, cả người trong lúc bất chợt bay lên trời, vững vàng đứng ở giữa không trung.
Không có vấn đề mà!
Hơi nhíu mày, lại vung tay lên, giọt mưa mới vừa đánh vào trên người nàng đã bị một tầng khí lưu vô hình cách xa, cũng không gần nàng được nữa.
Ngự phong thuật không xảy ra vấn đề, ngự thủy thuật cũng không mất tác dụng, vậy rốt cuộc vấn đề xuất hiện ở đâu! ?
Phượng Tĩnh Xu giơ tay lên phẩy tay về phía gò đất nhỏ, cây cối trên gò đất lập tức bay lên, bùn đất dưới gò cũng theo đo trôi lơ lửng ở giữa không trung.
Nàng lại đưa bùn đất vung về phía đê Mịch La, lại phát hiện bùn đất vừa mới còn tốt, bay đến một nửa lại đột nhiên nặng nề rơi xuống trên mặt đất!
Chuyện này. . . . . . đây cuối cùng là thế nào! ?
Phượng Tĩnh Xu ngơ ngác nhìn bùn đất rơi xuống, lại nhìn hai tay của mình, trong lúc nhất thời không biết làm sao.
Ngay lúc nàng ngây người, lại một đạo sấm sét chém thẳng xuống, Ùng —— oàng ——! ! !
Bóng dáng nhỏ màu đen, trên không trung bị hung hăng đánh trúng, vô lực rớt xuống.
Một bóng dáng màu đỏ, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, trước khi bóng đen rơi xuống đất, khó khăn ôm nàng vào trong ngực!
**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****
Bên tai rầm rầm tiếng mưa rào không ngớt, bên trong một sơn động nho nhỏ, tràn đầy sự ẩm ướt.
Tách. . . . . . Tiếng lửa mạnh cháy ở bên trong sơn động nhỏ hẹp có vẻ hết sức bắt mắt, sau một hồi đỏ rừng rực, bên trong động bỏ qua ẩm ướt, trở nên ấm áp.
Một tiếng thở dài sâu kín vang lên, đầu ngón tay trắng nõn bóng loáng lướt qua trên dung nhan khiến người ta phải nín thở, mang theo yêu say đắm, mang theo đau buồn âm thầm.
Đầu ngón tay ấm áp dao động, cuối cùng rơi vào trên cái trán trơn bóng, phía trên đó, đã không còn phượng hoàng lửa đỏ, bởi vì phượng hoàng đã trở về bản thể.
Sao nàng lại cứ ở chỗ này bướng bỉnh như vậy. . . . . . Bất đắc dĩ nỉ non mang theo vô tận cưng chiều, ánh mắt Phượng Hoàng dịu dàng như nước lưu luyến trên khuôn mặt bình thản của Phượng Tĩnh Xu.
Lần này, nếu không phải hắn mạnh mẽ cho gọi Hỏa Phượng, thiếu chút nữa thì không thể tiếp được nàng.
Chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh tượng nguy hiểm mà hắn vừa vặn đuổi tới đã thấy, cho đến bây giờ lòng của Phượng Hoàng vẫn còn sợ hãi.
Không yên lòng, vì vậy cũng không có phát hiện mười ngón tay của mình đã quấy nhiều mỹ nhân đang ngủ, chỉ thấy Phượng Tĩnh Xu không nhịn được nhíu hai hàng lông mày, thật giống như mộng đẹp say sưa, lại bị một con ruồi đáng ghét làm thức tỉnh.
Chát! Một tiếng vỗ khe khẽ, cũng vang rõ mồn một bên trong sơn động yên tĩnh.
Bị đánh đến hồi thần, Phượng Hoàng vui mừng đưa khuôn mặt tới gần, Tĩnh Xu, nàng đã tỉnh!
Phượng Tĩnh Xu mơ hồ mở mắt, khắc sâu vào mi mắt, là một khuôn mặt quen thuộc.
Ưmh. . . . . . Thư nhi?
Phượng Hoàng ngừng lại, nháy mắt mấy cái, trong mắt nhất thời lan tỏa sự trong veo. Tỷ tỷ! Là đệ!
Phượng Tĩnh Xu bị đau lắc lắc đầu, dùng sức nháy mắt khiến thị lực mau sớm khôi phục.
Tỷ tỷ! Tỷ sao vậy? Có phải còn đau ở chỗ nào không? Phượng Hoàng bắt giọng ngây thơ của Tuân Thư quan tâm hỏi Phượng Tĩnh Xu.
Không sao. . . . . . Không sao, nơi này là nơi nào? Tại sao tỷ lại ở chỗ này? Sao đệ lại ở đây? Phượng Tĩnh Xu vừa trả lời, vừa quan sát nơi mình đang ở, liên tục nói một đống vấn đề.
Nơi này là một sơn động nhỏ! Phượng Hoàng lần lượt trả lời, Chúng ta rơi từ đê Mịch La, sau lại tỷ vẫn không tỉnh lại, cho nên đệ không thể làm gì khác hơn là trước tiên tìm một nơi nghỉ ngơi một chút!
Phượng Tĩnh Xu từ từ nháy mắt mấy cái, giống như lúc này mới phát hiện người bên cạnh nàng là ai, xoay đầu nhìn Tuân Thư, Vậy sao đệ lại ở đây? Không phải đệ nên đi theo Duy nhi rồi sao?
Phượng Hoàng chu cái miệng nhỏ nhắn, Người ta lo lắng cho tỷ tỷ chứ sao! Về phần sao đệ theo tới, hì hì, đó là bí, mật!
Phượng Tĩnh Xu siết chặt mi tâm, cảm thấy có chút nhức đầu, Thư nhi, bây giờ tỷ không có thời gian nói thêm gì với đệ, đệ ngoan ngoãn nghe lời, tỷ tỷ đưa đệ trở về.
Phượng Hoàng lắc đầu, Đệ không về, đệ muốn ở lại giúp tỷ.
Phượng Tĩnh Xu thở dài, Đệ nên trở về đi thôi! Đệ không giúp được tỷ đâu.
Không thử một chút làm sao biết? Dù sao ta cũng sẽ không về, nàng không cần khuyên ta. Vẻ mặt Phượng Hoàng nghiêm lại, giọng cũng trở nên nghiêm chỉnh.
Phượng Tĩnh Xu rốt cuộc đã nhận ra Phượng Hoàng, nàng ngẩng đầu lên, nhìn vào trong đôi mắt màu vàng. Ngươi. . . . . . không phải Thư nhi, ngươi là ai? Nàng sững sờ hỏi.
Không biết vì sao, mặc dù nàng biết người trước mắt này có một diện mạo giống Thư nhi—— hoặc nói là người chiếm dụng thân thể của Thư nhi—— không sinnh ra được một chút địch ý, giống như là theo bản năng đã tiếp nhận sự hiện hữu của hắn, lời muốn hỏi cũng không có ý ép hỏi, chỉ đơn thuần nghĩ phải biết hắn là ai mà thôi.
Phượng Hoàng lắc đầu, Ta là ai cũng không quan trọng, trước mắt quan trọng là phải giải quyết tai họa trước mắt.
Một câu nói nhắc nhở Phượng Tĩnh Xu, nàng theo bản năng hỏi: Tình huống bây giờ thế nào?
Phượng Hoàng than thở lắc đầu, Rất tệ, mưa còn mạnh hơn trước, ta sợ rằng thời gian đê Mịch La chống đỡ sẽ còn rất ít.
Phượng Tĩnh Xu không chút nào kiêng kỵ nói: Xem ra ta chỉ có làm phép lần nữa, xem có thể làm mưa ngừng to không.
Không được! Phượng Hoàng lập tức phản bác, Nàng không thể làm phép được nữa, nếu không theo tình hình vừa rồi, tình hình sẽ càng hỏng bét!
Ý của ngươi là nói, là bởi vì ta làm phép, cho nên mưa mới có thể càng mạnh sao? Vẻ mặt Phượng Tĩnh Xu không tin.
Phượng Hoàng vẫn lắc đầu, Ta không biết, nhưng hôm nay chúng ta không thể mạo hiểm nữa.
Vậy chúng ta không phải không có biện pháp ngăn cản? Phượng Tĩnh Xu nóng lòng kêu lên.
Cũng không nhất định, có lẽ chúng ta còn có một biện pháp! da.nlze.qu;ydo/nn Phượng Hoàng giống như nghĩ tới điều gì, khóe miệng nhếch lên.
Phương pháp gì? Phượng Tĩnh Xu không có phát hiện, lúc cùng đi chung với Phượng Hoàng, nàng đã sinh ra lệ thuộc vào hắn.
Nàng biết cai quản mưa là ai chứ? Phượng Hoàng hỏi.
Phượng Tĩnh Xu gật đầu, Trong truyền thuyết cai quản mưa là Long Vương!
Vậy thì đúng rồi! Chúng ta nếu có thể tìm được Long Vương, bảo hắn không cần cho mưa xuống nữa, như vậy nhất định sẽ dừng mưa! Phượng Hoàng vui mừng nói.
Nhưng Phượng Tĩnh Xu lại có vấn đề, Chỉ là. . . . . . những thứ đó chỉ có trong truyền thuyết mà! Chúng ta không thể coi như thật. Trong miệng nói như vậy, nàng lại quên mất mình đã từng trải qua chuyện thần kỳ.
Vẻ mặt Phượng Hoàng bí hiểm nhìn Phượng Tĩnh Xu, Nàng thật sự cho rằng những thứ đó đều là truyền thuyết sao? Như vậy nàng từ đâu tới? Làm sao tới?
Đương nhiên là . . . . . Ngọc đế cho được! Thiếu chút nữa Phượng Tĩnh Xu bật thốt lên.
Mắt tím chống lại mắt vàng, Phượng Tĩnh Xu bị sự sáng rực trong mắt Phượng Hoàng làm cho kinh ngạc. Tại sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn nàng? Chẳng lẽ. . . . . . hắn biết rồi!?
Phượng Tĩnh Xu đột nhiên tản ra lệ khí, nhìn chằm chặp Phượng Hoàng, Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao ta cảm thấy được ngươi biết được rất nhiều thứ!?
Phượng Hoàng thở dài, Ta đương nhiên biết được nhiều. Nhưng bây giờ thật không phải là lúc nói những chuyện vụn vặt này, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian đi tìm Long Vương đi!
Hàaa...! Ta nên nói ngươi ngây thơ hay là ngu xuẩn đây? Sao chúng ta đi gặp Long Vương? Ta ngay cả hắn ở đâu cũng không biết ! Phượng Tĩnh Xu than thở.
Hắn hẳn ở trên trời, chúng ta chỉ cần lên trời là được. Phượng Hoàng trả lời.
Lên trời? Ngươi nói cũng dễ dàng! Phượng Tĩnh Xu xuy một tiếng.
Phượng Hoàng nhìn chằm chằm Phượng Tĩnh Xu, Ta biết rõ nàng có cách, vì hàng triệu bách tích ở đất phong, nàng nên nhanh lên một chút đi!
Phượng Tĩnh Xu cứng đờ, Phượng Hoàng đã bắt được nhược điểm của nàng.
Cúi đầu suy tư chốc lát, rốt cuộc Phượng Tĩnh Xu gật đầu, Được rồi! Ta sẽ dùng bảo bối mẹ nuôi tặng cho ta trước kia vậy!
Coi như không phải Long Vương quản việc này, nàng cũng muốn tìm cha nuôi mẹ nuôi giúp một tay!
Đi tới một rừng cây cách xa căn cứ, Phượng Tĩnh Xu đưa hai tay kết ấn, lật mấy lần, dưới chân bước chéo, dưới chân giống như có gió, từ trên mặt đất bay lên. Lại đọc chú ngữ, tốc độ bay tăng nhanh, vận dụng ngự phong thuật, nàng bay nhanh về phía đê Mịch La.
Bóng dáng màu đen biến mất trong đám mây, trong rừng cây một bóng dáng màu đỏ khác chạy ra, nhìn nơi bóng đen biến mất, lo lắng giậm chân, trong đôi mắt to tròn trong suốt thoáng qua tia sáng. Ánh sáng tán loạn, cho đến cuối cùng, hóa thành một mảnh sương mù. . . . . .
Dọc đường bay, Phượng Tĩnh Xu thỉnh thoảng dò xét tình hình phía dưới, xem thử có nơi nào tình hình gặp nạn tương đối nghiêm trọng không, nơi nào có người bị thất lạc không, nơi nào lại nguy hiểm. . . . . .
Dưới đường đi, nhìn thấy mà đau lòng.
Phía dưới là cảnh hoan tàn, tiếng kêu than dậy khắp trời đất.
Nơi bị nước lũ tàn phá bị trì trệ, nước sông đục ngầu không chút kiêng kỵ hoành hành ở trong thôn trang, dienndnle,qu.y don bùn lầy ứ đọng tựa như ký sinh trùng bám vào cả vùng đất, xác gia cầm và vô số người bị chết đuối, trắng nhợt lơ lửng ở trên mặt nước, thậm chí đã có mùi hư thối.
Trừ tiếng nước chảy gầm thét và tiếng mưa rơi, trong thiên địa hoàn toàn vắng lặng.
Đối mặt với cả vùng đất bị tàn phá dưới chân, Phượng Tĩnh Xu cảm thấy đau lòng sâu sắc vì sự sinh tồn bị tai họa bất thình lình ập đến hành hạ trên vùng đất này. Nàng hiểu, đối mặt với tự nhiên, năng lực của con người là không đáng kể, đặc biệt là thời kì nơi này phát triển lạc hậu, không có kỹ thuật của thế kỷ hai mươi mốt, trừ việc tiếp viện, muốn tránh khỏi nước lũ ập đến, căn bản là không thể. Cho dù là thế kỷ hai mươi mốt khoa học kỹ thuật phát triển, lúc mọi người đối mặt với tự nhiên vẫn vô lực, không thể ngăn cản bi kịch xảy ra, càng không nói đến cổ đại ngàn năm trước?
Chỉ là, Phượng Tĩnh Xu cúi đầu, mở hai tay, lộ ra một nụ cười yên lòng, giờ thì hay rồi, chỉ cần nàng đến đê Mịch La, tất cả đều sẽ khá hơn. . . . . .
Suy nghĩ, bên tai vang tới tiếng sóng có lực, đã đến đê Mịch La.
Đây là lần đầu tiên Phượng Tĩnh Xu nhìn thấy đê Mịch La, khi nàng nhìn thấy con đê lớn sừng sững vững vàng ở bờ sông Mịch, bảo vệ ngàn vạn dân chúng ở hạ du sông Mịch thì trong lòng dâng lên một loại tình cảm tôn kính. Từ xưa đến nay, kiến trúc cổ đại đều được giữ lại, đều được mọi người bảo vệ và giữ gìn, bởi vì bọn chúng là kết tinh lao động và trí tuệ của các tổ tiên. Nàng không biết khi nào thì đê Mịch La được xây dựng, nhưng nàng kính nể tổ tiên chủ trì xây dựng con đê này. Đúng là có bọn họ khổ cực, mới có con cháu đời sau sinh sôi không ngừng, vinh hoa đầy đàn.
Đê Mịch La lúc này, vẫn lặng yên ở bờ sông Mịch, tựa như một người khổng lồ yên lặng không nói , dùng bả vai dày rộng của nó nâng tất cả gánh nặng lên.
Nước sông hung mãnh vẫn gầm thét, một lần lại một lần phát ra công kích mãnh liệt với đê Mịch La, ở thời khắc yên tĩnh này, trình diễn từng màn không yên bình.
Chậm rãi hạ xuống đê Mịch La, Phượng Tĩnh Xu đối mặt với nước sông không ngừng tăng lên, đưa tay chậm rãi vuốt ve từng hòn đá trên đê. Nếu như không phải có báo cáo số liệu của Hắc Linh Lung, chỉ dựa vào bề ngoài mà nói, vốn không thể nhìn ra Đê Mịch La có vấn đề gì, từng khối đá dày, mặt đất cứng rắn, thật hoàn mỹ vô khuyết. Nhưng có ai có thể nhìn ra, phía dưới sự hoàn mỹ này là vô cùng không trọn vẹn? Nàng không thể không nói, Đoạn Hồng Văn quả thật rất cao tay, lúc tu sửa đê Mịch La, một chiêu treo đầu dê bán thịt chó này dùng không chê vào đâu được. Nếu như không phải dò xét ra thành phần gạch đá đê Mịch La không đồng đều, có ai có thể nghĩ đến hắn lại không dụng tâm cho việc tu sửa chứ? Xây dựng gạch đá đê Mịch La, đều dùng vật liệu cao cấp, vì chính là muốn kiên cố, ở phương diện này, triều đình chưa bao giờ tiết kiệm tiền, rất nhiều đê đập, chỉ sợ một sai lầm, sẽ để cho ngàn vạn dân chúng và lương thực chịu ảnh hưởng. Trước kia khi có Phượng Vu Dực, mọi người ở đất phong đều trải qua xét duyệt nghiêm khắc, giá trị con người trong sạch, thanh quan giữ mình trong sạch, nhưng Phượng Vu Dực vừa đi, để Vu Lam chen vào chỗ trống, mà tay chân Đoạn Hồng Văn cũng khá nhanh, mới thời gian ngắn, đã đào một cái lỗ lớn như vậy. . . . . .
Hít sâu một hơi, Phượng Tĩnh Xu không suy nghĩ thêm về người khiến nàng động sát niệm nữa, nàng mở rộng hai tay, nhắm mắt cúi đầu, mười ngón tay thon dài bắt đầu kết ấn phức tạp giữa không trung.
Chỉ chốc lát sau, đê Mịch La rộng bốn mươi mét mơ hồ xuất hiện tia sáng màu lam, tạo thành một cái vòng nho nhỏ, bốn phía vòng tròn là đồ đằng màu xanh dương, chính giữa là một hoa văn màu xanh nước. Tiếng chú ngữ thì thầm dần dần tăng nhanh, ánh sáng màu xanh lam càng ngày càng rực sáng, vòng tròn càng lúc càng lớn, một cỗ áp lực tỏa ra từ hoa văn chính giữa.
Xin lắng nghe cầu nguyện của ta, thương xót tất cả các con dân đang chịu khổ, ngăn cản tai họa này đi!
Giò cuồng và mưa to giống như biết sự tàn phá của nó sắp đến ngày cuối, càng thêm mãnh liệt quấy phá trong thiên địa, vùng vẫy giãy chết.
Thủy thần, lui! Phượng Tĩnh Xu tập trung tiên thuật, rốt cuộc thành kính đọc lên một câu chú ngữ cuối cùng.
Trong phút chốc, tia sáng xanh tỏa ra, vụt lên, hóa thành một đoàn ánh sáng chói mắt phóng lên trên trời.
Mây đen đục ngầu tụ thành một đoàn, bầu trời giăng đầy sự quỷ dị. Chợt, một đạo sấm sét mạnh mẽ vang chớp khí thế xông phá lăn lộn mấy tầng mây, thoáng chốc làm rối loạn bố cục âm u này, bầu trời trong lúc nhất thời rối loạn.
Kèm theo bầu trời chợt thay đổi, thời tiết ác liệt lập tức trở nên hòa hoãn, tựa như con mèo giương nanh múa vuốt đột nhiên nhìn thấy chủ nhân của mình mà trong nháy mắt trở nên vô cùng dịu dàng.
Gió, nhẹ, mưa, tan, ngay cả bầu trời cũng dần dần lộ ra ánh mặt trời.
Phượng Tĩnh Xu bình tĩnh đứng trên đê Mịch La, ngửa đầu nhìn bầu trời, dfienddn lieqiudoon cảm thụ hạt mưa rơi từ lớn biến thành nhỏ trên mặt, dần dần lộ ra nụ cười thoải mái.
Tai họa, rốt cuộc. . . . . .
Ầm!
Nụ cười bên môi còn chưa kịp hoàn toàn thả lỏng, một tiếng sét kinh thiên chợt rạch xuống!
Ầm! Ùng ùng! Chưa kịp phản ứng, nhiều tiếng sét đùng đoàng liên tục vang lên, kèm theo là tia chớp mãnh liệt mà chói mắt!
Ngay sau đó, gió cuồng và mưa to mới vừa tan đi, lại một lần nữa mang theo lực lượng cường đại phản ngược trở lại!
Lần này, những giọt mưa rơi trên mặt không hề dịu dàng nữa, cũng không giống trước đây đánh đến nhân sinh đau buốt, mà giống như từng viên đá có đường nét sắc cạnh, thẳng tắp đâm thủng làm da ấm áp!
Nụ cười đáy mắt chuyển thành kinh ngạc, sững sờ mà nhìn bầu trời.
Tại sao có thể như vậy?
Tại sao pháp thuật của nàng không có tác dụng? Không những không có tác dụng, theo tình thế trước mắt xem ra, ngược lại càng nghiêm trọng hơn?
Phượng Tĩnh Xu không biết tất cả đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nàng không có đọc sai chú ngữ! Hay pháp thuật dùng quá nhiều nên không có tác dụng nữa?
Nghĩ tới đây, Phượng Tĩnh Xu khoát tay, cả người trong lúc bất chợt bay lên trời, vững vàng đứng ở giữa không trung.
Không có vấn đề mà!
Hơi nhíu mày, lại vung tay lên, giọt mưa mới vừa đánh vào trên người nàng đã bị một tầng khí lưu vô hình cách xa, cũng không gần nàng được nữa.
Ngự phong thuật không xảy ra vấn đề, ngự thủy thuật cũng không mất tác dụng, vậy rốt cuộc vấn đề xuất hiện ở đâu! ?
Phượng Tĩnh Xu giơ tay lên phẩy tay về phía gò đất nhỏ, cây cối trên gò đất lập tức bay lên, bùn đất dưới gò cũng theo đo trôi lơ lửng ở giữa không trung.
Nàng lại đưa bùn đất vung về phía đê Mịch La, lại phát hiện bùn đất vừa mới còn tốt, bay đến một nửa lại đột nhiên nặng nề rơi xuống trên mặt đất!
Chuyện này. . . . . . đây cuối cùng là thế nào! ?
Phượng Tĩnh Xu ngơ ngác nhìn bùn đất rơi xuống, lại nhìn hai tay của mình, trong lúc nhất thời không biết làm sao.
Ngay lúc nàng ngây người, lại một đạo sấm sét chém thẳng xuống, Ùng —— oàng ——! ! !
Bóng dáng nhỏ màu đen, trên không trung bị hung hăng đánh trúng, vô lực rớt xuống.
Một bóng dáng màu đỏ, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, trước khi bóng đen rơi xuống đất, khó khăn ôm nàng vào trong ngực!
**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****
Bên tai rầm rầm tiếng mưa rào không ngớt, bên trong một sơn động nho nhỏ, tràn đầy sự ẩm ướt.
Tách. . . . . . Tiếng lửa mạnh cháy ở bên trong sơn động nhỏ hẹp có vẻ hết sức bắt mắt, sau một hồi đỏ rừng rực, bên trong động bỏ qua ẩm ướt, trở nên ấm áp.
Một tiếng thở dài sâu kín vang lên, đầu ngón tay trắng nõn bóng loáng lướt qua trên dung nhan khiến người ta phải nín thở, mang theo yêu say đắm, mang theo đau buồn âm thầm.
Đầu ngón tay ấm áp dao động, cuối cùng rơi vào trên cái trán trơn bóng, phía trên đó, đã không còn phượng hoàng lửa đỏ, bởi vì phượng hoàng đã trở về bản thể.
Sao nàng lại cứ ở chỗ này bướng bỉnh như vậy. . . . . . Bất đắc dĩ nỉ non mang theo vô tận cưng chiều, ánh mắt Phượng Hoàng dịu dàng như nước lưu luyến trên khuôn mặt bình thản của Phượng Tĩnh Xu.
Lần này, nếu không phải hắn mạnh mẽ cho gọi Hỏa Phượng, thiếu chút nữa thì không thể tiếp được nàng.
Chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh tượng nguy hiểm mà hắn vừa vặn đuổi tới đã thấy, cho đến bây giờ lòng của Phượng Hoàng vẫn còn sợ hãi.
Không yên lòng, vì vậy cũng không có phát hiện mười ngón tay của mình đã quấy nhiều mỹ nhân đang ngủ, chỉ thấy Phượng Tĩnh Xu không nhịn được nhíu hai hàng lông mày, thật giống như mộng đẹp say sưa, lại bị một con ruồi đáng ghét làm thức tỉnh.
Chát! Một tiếng vỗ khe khẽ, cũng vang rõ mồn một bên trong sơn động yên tĩnh.
Bị đánh đến hồi thần, Phượng Hoàng vui mừng đưa khuôn mặt tới gần, Tĩnh Xu, nàng đã tỉnh!
Phượng Tĩnh Xu mơ hồ mở mắt, khắc sâu vào mi mắt, là một khuôn mặt quen thuộc.
Ưmh. . . . . . Thư nhi?
Phượng Hoàng ngừng lại, nháy mắt mấy cái, trong mắt nhất thời lan tỏa sự trong veo. Tỷ tỷ! Là đệ!
Phượng Tĩnh Xu bị đau lắc lắc đầu, dùng sức nháy mắt khiến thị lực mau sớm khôi phục.
Tỷ tỷ! Tỷ sao vậy? Có phải còn đau ở chỗ nào không? Phượng Hoàng bắt giọng ngây thơ của Tuân Thư quan tâm hỏi Phượng Tĩnh Xu.
Không sao. . . . . . Không sao, nơi này là nơi nào? Tại sao tỷ lại ở chỗ này? Sao đệ lại ở đây? Phượng Tĩnh Xu vừa trả lời, vừa quan sát nơi mình đang ở, liên tục nói một đống vấn đề.
Nơi này là một sơn động nhỏ! Phượng Hoàng lần lượt trả lời, Chúng ta rơi từ đê Mịch La, sau lại tỷ vẫn không tỉnh lại, cho nên đệ không thể làm gì khác hơn là trước tiên tìm một nơi nghỉ ngơi một chút!
Phượng Tĩnh Xu từ từ nháy mắt mấy cái, giống như lúc này mới phát hiện người bên cạnh nàng là ai, xoay đầu nhìn Tuân Thư, Vậy sao đệ lại ở đây? Không phải đệ nên đi theo Duy nhi rồi sao?
Phượng Hoàng chu cái miệng nhỏ nhắn, Người ta lo lắng cho tỷ tỷ chứ sao! Về phần sao đệ theo tới, hì hì, đó là bí, mật!
Phượng Tĩnh Xu siết chặt mi tâm, cảm thấy có chút nhức đầu, Thư nhi, bây giờ tỷ không có thời gian nói thêm gì với đệ, đệ ngoan ngoãn nghe lời, tỷ tỷ đưa đệ trở về.
Phượng Hoàng lắc đầu, Đệ không về, đệ muốn ở lại giúp tỷ.
Phượng Tĩnh Xu thở dài, Đệ nên trở về đi thôi! Đệ không giúp được tỷ đâu.
Không thử một chút làm sao biết? Dù sao ta cũng sẽ không về, nàng không cần khuyên ta. Vẻ mặt Phượng Hoàng nghiêm lại, giọng cũng trở nên nghiêm chỉnh.
Phượng Tĩnh Xu rốt cuộc đã nhận ra Phượng Hoàng, nàng ngẩng đầu lên, nhìn vào trong đôi mắt màu vàng. Ngươi. . . . . . không phải Thư nhi, ngươi là ai? Nàng sững sờ hỏi.
Không biết vì sao, mặc dù nàng biết người trước mắt này có một diện mạo giống Thư nhi—— hoặc nói là người chiếm dụng thân thể của Thư nhi—— không sinnh ra được một chút địch ý, giống như là theo bản năng đã tiếp nhận sự hiện hữu của hắn, lời muốn hỏi cũng không có ý ép hỏi, chỉ đơn thuần nghĩ phải biết hắn là ai mà thôi.
Phượng Hoàng lắc đầu, Ta là ai cũng không quan trọng, trước mắt quan trọng là phải giải quyết tai họa trước mắt.
Một câu nói nhắc nhở Phượng Tĩnh Xu, nàng theo bản năng hỏi: Tình huống bây giờ thế nào?
Phượng Hoàng than thở lắc đầu, Rất tệ, mưa còn mạnh hơn trước, ta sợ rằng thời gian đê Mịch La chống đỡ sẽ còn rất ít.
Phượng Tĩnh Xu không chút nào kiêng kỵ nói: Xem ra ta chỉ có làm phép lần nữa, xem có thể làm mưa ngừng to không.
Không được! Phượng Hoàng lập tức phản bác, Nàng không thể làm phép được nữa, nếu không theo tình hình vừa rồi, tình hình sẽ càng hỏng bét!
Ý của ngươi là nói, là bởi vì ta làm phép, cho nên mưa mới có thể càng mạnh sao? Vẻ mặt Phượng Tĩnh Xu không tin.
Phượng Hoàng vẫn lắc đầu, Ta không biết, nhưng hôm nay chúng ta không thể mạo hiểm nữa.
Vậy chúng ta không phải không có biện pháp ngăn cản? Phượng Tĩnh Xu nóng lòng kêu lên.
Cũng không nhất định, có lẽ chúng ta còn có một biện pháp! da.nlze.qu;ydo/nn Phượng Hoàng giống như nghĩ tới điều gì, khóe miệng nhếch lên.
Phương pháp gì? Phượng Tĩnh Xu không có phát hiện, lúc cùng đi chung với Phượng Hoàng, nàng đã sinh ra lệ thuộc vào hắn.
Nàng biết cai quản mưa là ai chứ? Phượng Hoàng hỏi.
Phượng Tĩnh Xu gật đầu, Trong truyền thuyết cai quản mưa là Long Vương!
Vậy thì đúng rồi! Chúng ta nếu có thể tìm được Long Vương, bảo hắn không cần cho mưa xuống nữa, như vậy nhất định sẽ dừng mưa! Phượng Hoàng vui mừng nói.
Nhưng Phượng Tĩnh Xu lại có vấn đề, Chỉ là. . . . . . những thứ đó chỉ có trong truyền thuyết mà! Chúng ta không thể coi như thật. Trong miệng nói như vậy, nàng lại quên mất mình đã từng trải qua chuyện thần kỳ.
Vẻ mặt Phượng Hoàng bí hiểm nhìn Phượng Tĩnh Xu, Nàng thật sự cho rằng những thứ đó đều là truyền thuyết sao? Như vậy nàng từ đâu tới? Làm sao tới?
Đương nhiên là . . . . . Ngọc đế cho được! Thiếu chút nữa Phượng Tĩnh Xu bật thốt lên.
Mắt tím chống lại mắt vàng, Phượng Tĩnh Xu bị sự sáng rực trong mắt Phượng Hoàng làm cho kinh ngạc. Tại sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn nàng? Chẳng lẽ. . . . . . hắn biết rồi!?
Phượng Tĩnh Xu đột nhiên tản ra lệ khí, nhìn chằm chặp Phượng Hoàng, Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao ta cảm thấy được ngươi biết được rất nhiều thứ!?
Phượng Hoàng thở dài, Ta đương nhiên biết được nhiều. Nhưng bây giờ thật không phải là lúc nói những chuyện vụn vặt này, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian đi tìm Long Vương đi!
Hàaa...! Ta nên nói ngươi ngây thơ hay là ngu xuẩn đây? Sao chúng ta đi gặp Long Vương? Ta ngay cả hắn ở đâu cũng không biết ! Phượng Tĩnh Xu than thở.
Hắn hẳn ở trên trời, chúng ta chỉ cần lên trời là được. Phượng Hoàng trả lời.
Lên trời? Ngươi nói cũng dễ dàng! Phượng Tĩnh Xu xuy một tiếng.
Phượng Hoàng nhìn chằm chằm Phượng Tĩnh Xu, Ta biết rõ nàng có cách, vì hàng triệu bách tích ở đất phong, nàng nên nhanh lên một chút đi!
Phượng Tĩnh Xu cứng đờ, Phượng Hoàng đã bắt được nhược điểm của nàng.
Cúi đầu suy tư chốc lát, rốt cuộc Phượng Tĩnh Xu gật đầu, Được rồi! Ta sẽ dùng bảo bối mẹ nuôi tặng cho ta trước kia vậy!
Coi như không phải Long Vương quản việc này, nàng cũng muốn tìm cha nuôi mẹ nuôi giúp một tay!
/222
|