Tất cả mọi người bị Tịch Thấm Nhụy làm chấn động.
Một nữ nhân xinh đẹp lại lại tri thức như vậy, vì biểu ca mình tình nguyện xấu xa, để cho mình bị người đánh mắng cũng phải giúp biểu ca của mình, một phần tình cảm như vậy, có ai sẽ đi trách cứ nàng chứ?
Ngươi thích biểu ca ngươi! Phượng Tĩnh Xu nhìn Tịch Thấm Nhụy một hồi lâu, đột nhiên lên tiếng.
. . . . . . Đúng! Tịch Thấm Nhụy ưỡn thẳng sống lưng, lớn tiếng thừa nhận.
Trên mặt Phượng Tĩnh Xu xẹt qua một chút thưởng thức, Nhưng biểu ca ngươi thích ta.
. . . . . . Đúng! Trên mặt Tịch Thấm Nhụy thoáng qua vẻ chua xót, nhưng cũng kiên định gật đầu.
Phượng Tĩnh Xu chuyển sang nhìn Kim Bích Đạc, Ngươi có một biểu muội tốt, cũng có một phần tình cảm đáng giá quý trọng.
Kim Bích Đạc nghe lời Phượng Tĩnh Xu nói, sắc mặt chợt trầm xuống, tâm cũng bắt đầu trĩu nặng, Đúng, nàng là một biểu muội tốt! Die nd da nl e q uu ydo n Nhưng, ta nhất định phải cô phụ vị biểu muội này!
Phượng Tĩnh Xu đưa mắt nhìn hắn, Ngươi thật sự muốn buông tha sao? Phần tình cảm toàn tâm toàn ý vì người như vậy?
Ánh mắt Kim Bích Đạc rơi vào trên người của Phượng Tĩnh Xu, ánh mắt chợt dịu dàng, Là ta không có phúc phận đó!
. . . . . . Phượng Tĩnh Xu im lặng, Ta không thể nào cho ngươi một phần tình cảm hoàn mỹ không tỳ vết, thuần khiết chỉ duy nhất như biểu muội ngươi!
Ta cam nguyện! Giống như thấy được cái đuôi hy vọng, trong mắt Kim Bích Đạc dâng lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Phượng Tĩnh Xu thở dài, Người nhà các ngươi đều cố chấp như vậy sao! Nàng là chỉ người có huyết thống của Trình gia, Trình Khả Hân, Trình Khả Diệu, Lục Tình La, hiện tại ngay cả huyết mạch không thân Kim Bích Đạc cũng vậy!
Một tiếng than thở này, người ở đây đều hiểu hàm nghĩa trong đó.
Trong mắt Kim Bích Đạc hiện ra vẻ vui mừng khôn xiết, tỏa ra ánh sáng lấp lánh lại còn chói mắt hơn y phục màu vàng óng trên người! Người Kim gia, nhìn trúng cũng sẽ không buông tay!
Phượng Tĩnh Xu ngẩng đầu, nhìn các nam nhân của mình, mấy nam nhân đều là vẻ mặt mỉm cười, ngay cả Hoa Ngọc Dung vừa rồi mới nói lời chua chát cũng chỉ cười nhẹ nhàng.
Bất đắc dĩ lắc đầu, nàng nói với Tịch Thấm Nhụy: Ngươi đứng lên đi! Nể tình ngươi là chỉ vì biểu ca ngươi, chuyện này cứ tính như vậy, nhưng về sau không cần lại có ý muốn hại người nữa!?
Nghe được lời Phượng Tĩnh Xu nói, mặc dù Tịch Thấm Nhụy cảm thấy đau lòng đối với việc Kim Bích Đạc và Phượng Tĩnh Xu xác định tình cảm, dieendaanleequuydonn lại vì Phượng Tĩnh Xu tha thứ mà cảm thấy vui mừng, Cám ơn công chúa! Sau này ta sẽ không hại... người khác nữa!
Phượng Tĩnh Xu không truy cứu nữa, không có nghĩa là người bên cạnh không truy cứu.
Vẻ mặt Phượng Hàm Tiếu âm trầm lạnh giọng hỏi: Ngươi vừa mới nói có người cho ngươi thuốc, là ai giao thuốc cho ngươi! Là ai muốn để tiểu Tĩnh bị ‘ giáo huấn ’!?
Tịch Thấm Nhụy lau khô nước mắt trên mặt, đưa tay chỉ, Là nàng ta! Là nàng ta cho ta!
Tất cả mọi ánh mắt đều vượt qua hướng ngón tay chỉ —— Vu Phó Oánh!
Thấy ánh mắt tất cả mọi người tức giận nhìn mình, Vu Phó Oánh luống cuống.
Nàng chỉ muốn Phượng Tĩnh Xu không dây dưa với Phượng Duy Tĩnh nữa, cũng không phải là muốn những người này đi đối phó mình!
Ngươi...ngươi nói bậy bạ gì đó!? Khi nào thì ta đưa thuốc cho ngươi!? Ngươi cũng không nên ngậm máu phun người!
Rõ ràng chính là ngươi đưa thuốc cho ta! Ngươi còn nói để ta mang công chúa tới phòng chữ cúc số 2 đấy!
Ta...ta không có. . . . . .
Ngươi có! Rõ ràng chính là ngươi!
Ngươi, vậy ngươi có chứng cớ gì!? Không có chứng cớ cũng không cần ngậm máu phun người!
Ta...ta. . . . . . Vẻ mặt Tịch Thấm Nhụy luống cuống, da.nlze.qu;ydo/nn nàng nhìn sang Phượng Tĩnh Xu, vẻ mặt kia rõ ràng là nói Ta thật sự không nói láo .
Mặc dù không có chứng cớ, nhưng vẻ mặt Vu Phó Oánh đã nói lên tất cả, sự thật như thế nào trong lòng mọi người đã sáng tỏ.
Nhưng Vu Phó Oánh nói cũng không sai, không có chứng cớ thì không thể định tội của nàng, huống chi nàng còn là nữ nhi của tể tướng. . . . .
Nhìn sắc mặt tức giận của một đám nam nhân, Phượng Tĩnh Xu biết bọn họ muốn báo thù cho nàng để hả giận, nhưng trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, không nên để việc này dây dưa. . . . . .
Ánh mắt Phượng Tĩnh Xu suy tính quét qua mọi người, đột nhiên rơi vào trên một
Một nữ nhân xinh đẹp lại lại tri thức như vậy, vì biểu ca mình tình nguyện xấu xa, để cho mình bị người đánh mắng cũng phải giúp biểu ca của mình, một phần tình cảm như vậy, có ai sẽ đi trách cứ nàng chứ?
Ngươi thích biểu ca ngươi! Phượng Tĩnh Xu nhìn Tịch Thấm Nhụy một hồi lâu, đột nhiên lên tiếng.
. . . . . . Đúng! Tịch Thấm Nhụy ưỡn thẳng sống lưng, lớn tiếng thừa nhận.
Trên mặt Phượng Tĩnh Xu xẹt qua một chút thưởng thức, Nhưng biểu ca ngươi thích ta.
. . . . . . Đúng! Trên mặt Tịch Thấm Nhụy thoáng qua vẻ chua xót, nhưng cũng kiên định gật đầu.
Phượng Tĩnh Xu chuyển sang nhìn Kim Bích Đạc, Ngươi có một biểu muội tốt, cũng có một phần tình cảm đáng giá quý trọng.
Kim Bích Đạc nghe lời Phượng Tĩnh Xu nói, sắc mặt chợt trầm xuống, tâm cũng bắt đầu trĩu nặng, Đúng, nàng là một biểu muội tốt! Die nd da nl e q uu ydo n Nhưng, ta nhất định phải cô phụ vị biểu muội này!
Phượng Tĩnh Xu đưa mắt nhìn hắn, Ngươi thật sự muốn buông tha sao? Phần tình cảm toàn tâm toàn ý vì người như vậy?
Ánh mắt Kim Bích Đạc rơi vào trên người của Phượng Tĩnh Xu, ánh mắt chợt dịu dàng, Là ta không có phúc phận đó!
. . . . . . Phượng Tĩnh Xu im lặng, Ta không thể nào cho ngươi một phần tình cảm hoàn mỹ không tỳ vết, thuần khiết chỉ duy nhất như biểu muội ngươi!
Ta cam nguyện! Giống như thấy được cái đuôi hy vọng, trong mắt Kim Bích Đạc dâng lên vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Phượng Tĩnh Xu thở dài, Người nhà các ngươi đều cố chấp như vậy sao! Nàng là chỉ người có huyết thống của Trình gia, Trình Khả Hân, Trình Khả Diệu, Lục Tình La, hiện tại ngay cả huyết mạch không thân Kim Bích Đạc cũng vậy!
Một tiếng than thở này, người ở đây đều hiểu hàm nghĩa trong đó.
Trong mắt Kim Bích Đạc hiện ra vẻ vui mừng khôn xiết, tỏa ra ánh sáng lấp lánh lại còn chói mắt hơn y phục màu vàng óng trên người! Người Kim gia, nhìn trúng cũng sẽ không buông tay!
Phượng Tĩnh Xu ngẩng đầu, nhìn các nam nhân của mình, mấy nam nhân đều là vẻ mặt mỉm cười, ngay cả Hoa Ngọc Dung vừa rồi mới nói lời chua chát cũng chỉ cười nhẹ nhàng.
Bất đắc dĩ lắc đầu, nàng nói với Tịch Thấm Nhụy: Ngươi đứng lên đi! Nể tình ngươi là chỉ vì biểu ca ngươi, chuyện này cứ tính như vậy, nhưng về sau không cần lại có ý muốn hại người nữa!?
Nghe được lời Phượng Tĩnh Xu nói, mặc dù Tịch Thấm Nhụy cảm thấy đau lòng đối với việc Kim Bích Đạc và Phượng Tĩnh Xu xác định tình cảm, dieendaanleequuydonn lại vì Phượng Tĩnh Xu tha thứ mà cảm thấy vui mừng, Cám ơn công chúa! Sau này ta sẽ không hại... người khác nữa!
Phượng Tĩnh Xu không truy cứu nữa, không có nghĩa là người bên cạnh không truy cứu.
Vẻ mặt Phượng Hàm Tiếu âm trầm lạnh giọng hỏi: Ngươi vừa mới nói có người cho ngươi thuốc, là ai giao thuốc cho ngươi! Là ai muốn để tiểu Tĩnh bị ‘ giáo huấn ’!?
Tịch Thấm Nhụy lau khô nước mắt trên mặt, đưa tay chỉ, Là nàng ta! Là nàng ta cho ta!
Tất cả mọi ánh mắt đều vượt qua hướng ngón tay chỉ —— Vu Phó Oánh!
Thấy ánh mắt tất cả mọi người tức giận nhìn mình, Vu Phó Oánh luống cuống.
Nàng chỉ muốn Phượng Tĩnh Xu không dây dưa với Phượng Duy Tĩnh nữa, cũng không phải là muốn những người này đi đối phó mình!
Ngươi...ngươi nói bậy bạ gì đó!? Khi nào thì ta đưa thuốc cho ngươi!? Ngươi cũng không nên ngậm máu phun người!
Rõ ràng chính là ngươi đưa thuốc cho ta! Ngươi còn nói để ta mang công chúa tới phòng chữ cúc số 2 đấy!
Ta...ta không có. . . . . .
Ngươi có! Rõ ràng chính là ngươi!
Ngươi, vậy ngươi có chứng cớ gì!? Không có chứng cớ cũng không cần ngậm máu phun người!
Ta...ta. . . . . . Vẻ mặt Tịch Thấm Nhụy luống cuống, da.nlze.qu;ydo/nn nàng nhìn sang Phượng Tĩnh Xu, vẻ mặt kia rõ ràng là nói Ta thật sự không nói láo .
Mặc dù không có chứng cớ, nhưng vẻ mặt Vu Phó Oánh đã nói lên tất cả, sự thật như thế nào trong lòng mọi người đã sáng tỏ.
Nhưng Vu Phó Oánh nói cũng không sai, không có chứng cớ thì không thể định tội của nàng, huống chi nàng còn là nữ nhi của tể tướng. . . . .
Nhìn sắc mặt tức giận của một đám nam nhân, Phượng Tĩnh Xu biết bọn họ muốn báo thù cho nàng để hả giận, nhưng trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, không nên để việc này dây dưa. . . . . .
Ánh mắt Phượng Tĩnh Xu suy tính quét qua mọi người, đột nhiên rơi vào trên một
/222
|