Phượng Tĩnh Xu cũng không thèm nhìn hắn một cái, trực tiếp nói: Chuyện này bản cung không biết, vẫn nên mời đường huynh xử lý đi!
Phượng Hàm Tiếu chuyển sang hỏi Vu Phó Oánh, Vu cô nương, như vậy ngươi nói sự việc này là thế nào đây?
Ta. . . . . . Ta. . . . . . Vu Phó Oánh á khẩu, nàng phải thế nào nói? Nói nàng vì hãm hại Phượng Tĩnh Xu, tự mình dẫn người chạy đến thanh lâu khiêng Long Ứng Quân về, kết quả lại hãm hại bản thân mình?
Không! Không thể nói như vậy, chuyện cho tới bây giờ, nói gì cũng kéo tiện nhân Phượng Tĩnh Xu này xuống nước! Còn có nữ nhân ngu xuẩn hỏng việc nhiều hơn là thành công!
Ánh mắt Vu Phó Oánh đầy oán hận quét qua Phượng Tĩnh Xu và Tịch Thấm Nhụy, vẻ mặt càng thêm trở nên buồn bã vô tội, Ta. . . . . . Ta cũng không biết! Tối hôm qua ta thấy hai gia đinh mang hoàng tử về, lo lắng hạ nhân chân tay vụng về phục vụ không tốt, tốt bụng giúp bọn hắn mang hoàng tử tới gian phòng cách vách nghỉ ngơi, kết quả bởi vì quá khát đã uống nước trà trên bàn, ai biết uống xong gục xuống, sau khi tỉnh lại đã. . . . . . đã. . . . . . hu hu hu. . . . . . ! Phụ thân! Nương! Nữ nhi không muốn sống! Hu hu!
Nghe lời Vu Phó Oánh nói, trong mắt Phượng Tĩnh Xu lóe lên ác liệt, trà!?
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tịch Thấm Nhụy đứng ở bên cạnh Kim Bích Đạc, quả nhiên nhìn thấy nàng càng rụt rè hơn, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Nói như vậy, là chén trà có vấn đề? Phượng Hàm Tiếu hỏi.
Trà! ?
Trong lòng Kim Bích Đạc giật mình, đưa mắt nhìn biểu muội bên cạnh, lại nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của biểu muội, vẻ mặt chột dạ, tâm bắt đầu trầm xuống.
Đúng! Nhất định là chén trà kia có vấn đề! Vu Phó Oánh một mực chắc chắn.
Vậy. . . . . . là ai động tay chân ở trong trà? Phượng Hàm Tiếu như đang tự hỏi, đang hỏi người ở chỗ này.
Trong mắt Vu Phó Oánh lóe lên tia sáng, Có đôi lời phó Oánh không biết nên hay không nên nói. . . . . .
Có lời gì ngươi cứ nói đi! Chỉ cần là nghi ngờ hoặc đầu mối có liên quan cũng có thể nói ra! Phượng Hàm Tiếu phê chuẩn.
Ta. . . . . . khi tối hôm qua ta mang theo hoàng tử đến Cúc uyển, thấy được hai bóng dáng đi từ bên trong ra. . . . . . Nàng ngẩng đầu, vẻ mặt không xác định nói: Hai người kia vóc người nhỏ nhắn, giống như. . . . . . gống như. . . . . .
Như cái gì? Phượng Hàm Tiếu hỏi.
Hình như là công chúa và Tịch cô nương! Sắc mặt Vu Phó Oánh lại trở nên vô cùng khẳng định.
Cái gì! ? Mọi người cả kinh.
Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Đủ rồi! Ngươi không cần nói nữa! Thuốc là ta hạ! Giọng nói nhu nhược làm việc nghĩa không được chùn bước thốt ra.
Mọi người kinh ngạc nhìn nữ nhân lên tiếng —— Tịch Thấm Nhụy vẫn mang sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.
Thấm Nhụy! Thật sự là muội hạ thuốc! ? Tại sao!? Trong lòng Kim Bích Đạc đã có phỏng đoán vẫn không thể tin được đây là sự thực, biểu muội dịu dàng ôn hòa, lại có thể làm ra chuyện như vậy!
Tịch Thấm Nhụy cắn môi, đi ra, trong mắt lóe ra nước mắt.
Nàng đi tới trước mặt Phượng Tĩnh Xu, rầm một tiếng quỳ xuống, Công chúa, tối hôm qua Thấm Nhụy muốn người tới thưởng trà, thật ra thì không phải thật sự thưởng trà, Thấm Nhụy chỉ muốn nhân cơ hội hạ thuốc cho người, Thấm Nhụy làm sai, xin công chúa trách phạt!
Hạ thuốc!?
Hạ thuốc Tĩnh Tĩnh!?
Cái gì!?
Nam nhân trông chừng ở bên cạnh Phượng Tĩnh Xu vừa nghe thấy lời Tịch Thấm Nhụy nói, rối rít kêu lên, sau đó tức giận không thôi.
Từ Vu Phó Oánh là có thể biết được, Tịch Thấm Nhụy đã hạ thuốc gì, nếu như nước trà này thật sự để Phượng Tĩnh Xu uống, hậu quả. . . . . .
Một trận gió thổi qua, Chát! Chát! Hai cái tát vang dội vang lên, Tịch Thấm Nhụy thấy hoa mắt, cảm giác được một hồi đau đớn, rên lên một tiếng, khóe miệng chảy ra máu.
Ngươi đáng chết! Đứng ở trước mặt Tịch Thấm Nhụy, trong mắt Tĩnh Ảnh đầy tức giận và sát ý, này luồng không khí mãnh liệt làm cho người ở đây bởi vì không chịu nổi mà vận công chống đỡ, mà hai nữ nhân không có võ công thì tựa như bị đao quét đến đau khắp cả
Phượng Hàm Tiếu chuyển sang hỏi Vu Phó Oánh, Vu cô nương, như vậy ngươi nói sự việc này là thế nào đây?
Ta. . . . . . Ta. . . . . . Vu Phó Oánh á khẩu, nàng phải thế nào nói? Nói nàng vì hãm hại Phượng Tĩnh Xu, tự mình dẫn người chạy đến thanh lâu khiêng Long Ứng Quân về, kết quả lại hãm hại bản thân mình?
Không! Không thể nói như vậy, chuyện cho tới bây giờ, nói gì cũng kéo tiện nhân Phượng Tĩnh Xu này xuống nước! Còn có nữ nhân ngu xuẩn hỏng việc nhiều hơn là thành công!
Ánh mắt Vu Phó Oánh đầy oán hận quét qua Phượng Tĩnh Xu và Tịch Thấm Nhụy, vẻ mặt càng thêm trở nên buồn bã vô tội, Ta. . . . . . Ta cũng không biết! Tối hôm qua ta thấy hai gia đinh mang hoàng tử về, lo lắng hạ nhân chân tay vụng về phục vụ không tốt, tốt bụng giúp bọn hắn mang hoàng tử tới gian phòng cách vách nghỉ ngơi, kết quả bởi vì quá khát đã uống nước trà trên bàn, ai biết uống xong gục xuống, sau khi tỉnh lại đã. . . . . . đã. . . . . . hu hu hu. . . . . . ! Phụ thân! Nương! Nữ nhi không muốn sống! Hu hu!
Nghe lời Vu Phó Oánh nói, trong mắt Phượng Tĩnh Xu lóe lên ác liệt, trà!?
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tịch Thấm Nhụy đứng ở bên cạnh Kim Bích Đạc, quả nhiên nhìn thấy nàng càng rụt rè hơn, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
Nói như vậy, là chén trà có vấn đề? Phượng Hàm Tiếu hỏi.
Trà! ?
Trong lòng Kim Bích Đạc giật mình, đưa mắt nhìn biểu muội bên cạnh, lại nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của biểu muội, vẻ mặt chột dạ, tâm bắt đầu trầm xuống.
Đúng! Nhất định là chén trà kia có vấn đề! Vu Phó Oánh một mực chắc chắn.
Vậy. . . . . . là ai động tay chân ở trong trà? Phượng Hàm Tiếu như đang tự hỏi, đang hỏi người ở chỗ này.
Trong mắt Vu Phó Oánh lóe lên tia sáng, Có đôi lời phó Oánh không biết nên hay không nên nói. . . . . .
Có lời gì ngươi cứ nói đi! Chỉ cần là nghi ngờ hoặc đầu mối có liên quan cũng có thể nói ra! Phượng Hàm Tiếu phê chuẩn.
Ta. . . . . . khi tối hôm qua ta mang theo hoàng tử đến Cúc uyển, thấy được hai bóng dáng đi từ bên trong ra. . . . . . Nàng ngẩng đầu, vẻ mặt không xác định nói: Hai người kia vóc người nhỏ nhắn, giống như. . . . . . gống như. . . . . .
Như cái gì? Phượng Hàm Tiếu hỏi.
Hình như là công chúa và Tịch cô nương! Sắc mặt Vu Phó Oánh lại trở nên vô cùng khẳng định.
Cái gì! ? Mọi người cả kinh.
Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Đủ rồi! Ngươi không cần nói nữa! Thuốc là ta hạ! Giọng nói nhu nhược làm việc nghĩa không được chùn bước thốt ra.
Mọi người kinh ngạc nhìn nữ nhân lên tiếng —— Tịch Thấm Nhụy vẫn mang sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.
Thấm Nhụy! Thật sự là muội hạ thuốc! ? Tại sao!? Trong lòng Kim Bích Đạc đã có phỏng đoán vẫn không thể tin được đây là sự thực, biểu muội dịu dàng ôn hòa, lại có thể làm ra chuyện như vậy!
Tịch Thấm Nhụy cắn môi, đi ra, trong mắt lóe ra nước mắt.
Nàng đi tới trước mặt Phượng Tĩnh Xu, rầm một tiếng quỳ xuống, Công chúa, tối hôm qua Thấm Nhụy muốn người tới thưởng trà, thật ra thì không phải thật sự thưởng trà, Thấm Nhụy chỉ muốn nhân cơ hội hạ thuốc cho người, Thấm Nhụy làm sai, xin công chúa trách phạt!
Hạ thuốc!?
Hạ thuốc Tĩnh Tĩnh!?
Cái gì!?
Nam nhân trông chừng ở bên cạnh Phượng Tĩnh Xu vừa nghe thấy lời Tịch Thấm Nhụy nói, rối rít kêu lên, sau đó tức giận không thôi.
Từ Vu Phó Oánh là có thể biết được, Tịch Thấm Nhụy đã hạ thuốc gì, nếu như nước trà này thật sự để Phượng Tĩnh Xu uống, hậu quả. . . . . .
Một trận gió thổi qua, Chát! Chát! Hai cái tát vang dội vang lên, Tịch Thấm Nhụy thấy hoa mắt, cảm giác được một hồi đau đớn, rên lên một tiếng, khóe miệng chảy ra máu.
Ngươi đáng chết! Đứng ở trước mặt Tịch Thấm Nhụy, trong mắt Tĩnh Ảnh đầy tức giận và sát ý, này luồng không khí mãnh liệt làm cho người ở đây bởi vì không chịu nổi mà vận công chống đỡ, mà hai nữ nhân không có võ công thì tựa như bị đao quét đến đau khắp cả
/222
|